Thiên Hương Bách Mị
Chương 34: Chân Tướng Rõ Ràng (2)

Lê Phi không khỏi trầm mặc, một lát sau, nàng thấp giọng nói: “Biết chân tướng tốt hơn so với chẳng hay biết gì, ít nhất ta biết mục đích của gã, biết gã muốn giết người nào, có thể đề phòng trước thật tốt.”

“Đề phòng như thế nào?” Lôi Tu Viễn cười mỉa mai. “Giống ta ngày đêm đề phòng, ngủ không yên, ăn không ngon, cuối cùng cùng các ngươi rơi xuống cấm địa sao?”

Nàng không có lời nào để nói, năng lực kém quá xa, quả thật đề phòng như thế nào cũng vô dụng.

“Ngươi cũng không cần nghĩ đến việc nói chân tướng cho tiên sinh khác trong Thư Viện, thậm chí là Tả Khâu tiên sinh. Loại ân oán cá nhân này, bọn họ sẽ không quản đâu. Một khi Thư Viện nhúng tay vào, sẽ liền biến thành vấn đề giữa các môn phái, hơn nữa ở vị trí này, bọn họ còn có nhiều việc phải khác phải lo hơn là chúng ta. Huống chi, Cửu Vĩ Hồ yêu có sức hấp dẫn rất lớn, người biết đến càng nhiều, ngươi ngược lại sẽ càng nguy hiểm. Ngươi cho là sẽ có tiên nhân bỏ qua cho Cửu Vĩ Hồ yêu sao?”

Lời này giống như căn bản là đã xác định Nhật Viêm bị nàng giấu đi. Lê Phi kiên trì lạnh nhạt nói: “Ta căn bản không biết Cửu Vĩ Hồ yêu ở nơi nào! Là, là Chấn Vân Tử tự mình mù quáng nghi ngờ!”

Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, sau đó cười không nói. Lê Phi cực kỳ khó chịu: “Ngươi ồ cái gì? Ngươi nghe lời Chấn Vân Tử đến theo dõi quan sát ta, mà gã đến đây gây phiền toái, nhất định là ngươi nói bậy bạ với gã cái gì rồi!”

Hắn chỉ cười, thanh âm rất nhẹ: “Không cần ta nói với gã cái gì cả, vì tư chất ngươi rõ ràng là rối tinh rối mù, sau khi vào Thư Viện biểu hiện lại càng lóa mắt hơn. Lý do trong đó, người bên ngoài không cần biết cũng hiểu, ngươi cho rằng trong lòng Chấn Vân Tử nghĩ như thế nào?”

Lê Phi hoài nghi nhìn hắn: “Nói như thể ngươi cái gì cũng chưa nói cho gã biết.”

Lôi Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. Ngươi có Cửu Vĩ Hồ cũng được, có yêu ma quỷ quái mới lạ gì cũng được, đâu có liên quan gì đến ta? Chúng ta vốn là người xa lạ không liên quan gì đến nhau.”

Lại xuất hiện nữa, vẻ mặt này của hắn, lúc trước hắn rời khỏi mình cũng trưng ra cái vẻ mặt này. Ngoài miệng nói chơi chán rồi, nhưng biểu tình lại giống như phiền chán hết thảy, muốn tránh đi thật xa.

Lê Phi lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng nàng vẫn luôn có nỗi băn khoăn, không liên quan gì đến Chấn Vân Tử hay Nhật Viêm, chỉ là về hắn.

“Lôi Tu Viễn, kỳ thật ngươi có rất nhiều cơ hội khiến ta bị đuổi ra khỏi Thư Viện, bị Xướng Nguyệt hoài nghi cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi liều chết không thừa nhận cũng được, tại sao lại rõ ràng dứt khoát mà buông tay như thế? Tại sao lại chịu đựng một mình như thế?”

Hắn lẳng lặng cười: “Đúng vậy, tại sao chứ?”

Lê Phi nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên lại thấp giọng nói: “Ngươi tại sao lại làm việc giúp Chấn Vân Tử? Ngươi với gã...... Không phải người đi trên cùng một đường.”

Lôi Tu Viễn nhướng mày lên có phần bất ngờ: “Ta là người đi đường nào?”

“Ta không biết, ngươi nói xem. Những gì lúc trước nói cho chúng ta biết đều là giả, nhưng ngươi không giống với Chấn Vân Tử, ta không nói được có chỗ nào khác nhau, dù sao cũng không giống.”

Lôi Tu Viễn sững người ra trong chốc lát, sau một lúc lâu, mới nói: “Chấn Vân Tử xem như là...... nửa sư phụ của ta đi.”

Sư phụ? Còn là nửa sư phụ? Nửa sư phụ là có ý gì? Lê Phi nghi hoặc nhìn hắn.

“Ta không phải con ruột của Cao Lư Lễ bộ thị lang Lôi đại nhân.” Hắn nhàn nhạt nói. “Lúc ta khoảng sáu tuổi, ta được nhận nuôi, chuyện trước lúc đó ta hoàn toàn không có kí ức. Được nhận nuôi cũng là bởi vì do ta có linh căn, giống như tiểu Vương gia này xung quanh có rất nhiều thư đồng tu hành, ta lúc ấy cũng là vì để làm bạn đọc cùng Tam hoàng tử Diệp Diệp mà được nhân nuôi.”

“...... Vậy ngươi trước kia từng gặp Diệp Diệp?” Lê Phi có chút giật mình, chẳng trách Diệp Diệp và Xướng Nguyệt bọn họ hoài nghi hắn là con của Cao Lư Lôi đại nhân, nói vậy lúc trước đều từng gặp rồi.

“Có gặp, Bách Lý tỷ muội ta đều đã từng gặp qua. Nhưng lúc ấy Diệp Diệp là Tam hoàng tử thân phận cao quý, Bách Lý tỷ muội lại là nữ nhân nhà quý tộc, ta chỉ là một thư đồng, ai sẽ nhớ rõ ta? Về sau Cao Lư Quốc diệt vong, Lôi đại nhân giả mạo ta thành Tam hoàng tử, dâng cho Ngô Câu, để bảo toàn huyết mạch của Hoàng tộc. Ta ở trong đại doanh của Ngô Câu, bởi vì xung quanh có rất nhiều đệ tử tu tiên nên ta không thể phản kháng được và trước sau gì cũng sẽ bị chém đầu ngay tại chỗ, là Lỗ đại ca đã cứu ta.”

Lỗ đại ca? Lê Phi lại ngây cả người, hắn không phải nói, chuyện Lỗ đại ca là giả sao?

Hai mắt Lôi Tu Viễn hơi nheo lại, lâm vào trong hồi ức: “Lỗ đại ca là Tinh Chính Quán đệ tử, huynh ấy vừa vặn đi ngang qua, phát hiện thiên phú ta rất tốt, không nỡ nhìn ta cứ như vậy mà chết nên liền lén cứu ta. Ngô Câu không biết nghe từ đâu, phát hiện được ta là giả, sau đó Lôi đại nhân vì bị bại lộ nên bị diệt môn, Ngô Câu dần dần cũng không truy sát ta nữa. Sau khi ta được cứu, Lỗ đại ca tuy rằng bận rộn tu hành nhưng cũng thường xuyên dành thời gian chăm sóc ta, quyền kiếm pháp cũng là huynh ấy truyền lại. Huynh ấy luôn tiếc rằng tu vi mình thấp kém, trong phái không có địa vị, không có quyền lực giúp ta gia nhập Tinh Chính Quán. Huynh ấy là người tốt, đáng tiếc người tốt thường mệnh đoản. Trong một lần xuất hành săn yêu để chế tạo pháp bảo, huynh ấy bị yêu vật làm trọng thương, lúc sắp chết đã phó thác chuyện của ta cho sư phụ Chấn Vân Tử của huynh ấy. Chấn Vân Tử thấy ta thiên phú cao, liền có ý thu nhận ta làm đồ đề, chính thức gia nhập Tinh Chính Quán.”

“Chỉ là, vừa vặn khi đó, gã đột nhiên có hành tung xác thực của Cửu Vĩ Hồ nên đã tạm thời gác lại chuyện của ta. Ta ở dưới chân núi Tinh Chính Quán đợi gần nửa năm, gã rốt cuộc cũng quay về, vẻ mặt rất không cam lòng. Hóa ra là vì Cửu Vĩ Hồ đột nhiên biến mất. Gã hoài nghi có liên quan đến một tiểu cô nương, nhưng cô gái này được Đông Dương chân nhân đưa đến hội trường Sồ Phượng Thư Viện sơ tuyển nên gã không có cơ hội xuống tay. Vừa khéo ta còn chưa trở thành Tinh Chính Quán đệ tử, tuổi cũng vừa đủ nhỏ, gã liền vội vàng bảo ta giúp, đi vào Thư Viện theo dõi quan sát cô gái kia.”

“Chấn Vân Tử là sư phụ của Lỗ đại ca, tương lai có lẽ cũng là sư phụ ta, ta lại vừa vặn nhàn rỗi nên liền đáp ứng. Lúc ấy ta đã nghĩ tới vô số cách để tiếp cận ngươi, nhưng đám Diệp Diệp kia cứ kè kè bên cạnh ngươi nên chỉ sợ sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện thân phận thật của ta. Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định làm ra dáng vẻ của một đứa ăn mày, nói thân thế thật thật giả giả cho ngươi biết. Vốn dĩ muốn xuống tay với ngươi ở Hoa Quang Quận, nhưng Thư Viện lại âm thầm phái người bảo vệ đệ tử trúng tuyển. Không tìm được cơ hội xuống tay, ta chỉ đành phải để ngươi vào Thư Viện. Lúc sau Chấn Vân Tử ở không xa Thư Viện, ta liên lạc với gã thông qua phi điểu truyền tin, tất cả phi điểu truyền tin đềi tập trung ở nơi đảo nhỏ di động nở đầy hồng hoa, cho đến khi bị Bách Lý Xướng Nguyệt phát hiện sơ hở của ta—— tất cả sự tình, chính là như vậy.”

Lê Phi nghe xong lại ngẩn người ra, nguyên do của toàn bộ sự việc đúng là như vậy. Chẳng trách nhiều lần gặp được Lôi Tu Viễn trên đảo, chẳng trách hắn trúng Tự Linh Yểm Thuật. Thư Viện địa thế hiểm ác không thể thư từ qua lại, Chấn Vân Tử lại không có khả năng bất chấp thân phận lẻn vào thư viện, thì ra bọn họ lại thông qua phi điểu mà truyền tin.

Chẳng qua là với tính cẩn thận của Chấn Vân Tử, khó có thể tưởng tượng được gã lại nói chuyện này cho Lôi Tu Viễn, dù sao hắn cũng phải tâm phúc gì, chỉ là một đứa nhỏ không quen biết mà thôi.

Như là nhìn ra nghi hoặc của nàng, Lôi Tu Viễn nói: “Gã cũng không nói cho ta biết tất cả, chỉ nói một phần thôi. Ta biết gã mấy năm nay đang hết sức truy tìm một con đại yêu quái, ta chẳng qua cũng là ngẫu nhiên biết được đó là Cửu Vĩ Hồ. Việc tu hành của hắn gặp phải Bình Cảnh đã sớm không phải là bí mật gì, còn về phần chuyện Đông Dương chân nhân và con hồ yêu biến mất, là ngươi tự mình nói. Ta chỉ là căn cứ theo mấy tin tức này mà phỏng đoán thôi, chỉ chắc tám chín phần mười.”

Căn cứ theo một ít tin tức vụn vặt có thể phỏng đoán ra nhiều như vậy, lời hắn nói là hoàn toàn thật. Đáy lòng Lê Phi âm thầm có chút khâm phục, đứa nhỏ này thật sự là thông minh, lớn hơn một chút không biết sẽ trở thành nhân tài thế nào.

“Còn có cái gì muốn hỏi không?” Lôi Tu Viễn nhìn nàng.

Lê Phi suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Chấn Vân Tử kia có dạy ngươi tu hành gì đó hay không?”

Lôi Tu Viễn có lẽ không nghĩ đến nàng sẽ hỏi chuyện này, ngược lại có chút bất ngời: “Chưa, ta không tính là đệ tử của gã.”

“Vậy thì gọi là duyên thầy trò cái gì! Ngươi có biết hay không, sư phụ chính là sư phụ, nửa sư phụ là cái thứ gì! Dạy ngươi đạo lý làm người, đạo lý tu hành, chăm sóc cho ngươi, như vậy mới là sư phụ! Gã lợi dụng ngươi, vừa rồi còn muốn giết ngươi, vậy mà tính là sư phụ cái gì! Lỗ đại ca còn tốt hơn so với người mà ngươi gọi là nửa sư phụ kia!”

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nở nụ cười, hắn nhìn nàng, nói nhỏ: “Có lẽ ngươi nói đúng, ta muốn báo đáp ân tình của Lỗ đại ca, cuối cùng lại biến thành một người đáng ghét. Người đã mất rồi, làm cái gì cũng đều không thể báo đáp cả.”

Từ lúc đứa nhỏ này có nhận thức cho đến bây giờ, miệng dường như chưa từng nói lời nào là thật, nàng cũng không biết lúc này đây điều hắn nói là thật hay không, nhưng nàng không muốn nghĩ lần này lời hắn nói là giả. Lời nói là có thể gạt người, nhưng ánh mắt sẽ không gạt người, tuy rằng hắn nhắc tới Lỗ đại ca rất lạnh nhạt, ánh mắt lại không vì như vậy mà mất đi tia ôn hòa.

Có thể Nhật Viêm nói đúng, tâm địa của hắn cũng không phải là xấu.

“Tại sao ngươi lại đột nhiên từ bỏ? Trong lòng ngươi biết Chấn Vân Tử sẽ giết ngươi diệt khẩu, tại sao ngươi còn muốn làm trái lời gã?” Nàng lại hỏi vấn đề này một lần nữa.

Lôi Tu Viễn nói nhỏ: “Ngươi tại sao phải hỏi như vậy?”

Lê Phi sửng sốt một lát: “Ta không biết, chỉ là hỏi thôi.”

Hắn nghiêng đầu cười cười: “Ta cũng không biết tại sao, cứ ngang ngược như vậy thôi.”

Cách trả lời của Lôi Tu Viễn thật giảo hoạt, Lê Phi lắc đầu, khúc mắc trong lòng đối với hắn bắt đầu dần dần tiêu tán.

“Ngươi có hận mấy người Diệp Diệp không?” Nàng thấp giọng hỏi.

Hắn được Lôi đại nhân nhận nuôi, không đến một năm lại đưa đi chết thay Diệp Diệp, theo lập trường của Lôi đại nhân mà nói, trung quân báo quốc, việc cố gắng bảo vệ huyết mạch Hoàng tộc, không có gì là sai. Chỉ là theo nhân tình ấm lạnh mà nói, thì thật sự khiến người khác đau khổ, quả thật giống như chính vì muốn hắn chết thay mà nhận nuôi hắn. Với thiên phú của Lôi Tu Viễn, kỳ thật không cần có người nuôi dưỡng cũng có thể sống cực kì tốt, tiên gia môn phái đều phải giành giật.

Hắn lắc lắc đầu: “Loại cảm giác hận thù này quá mãnh liệt, thường là bởi vì cho đi tình cảm nhiều quá mà bị phản bội, sau đó mới có thể hận một người. Ta không có gì để hận, Cao Lư đã diệt vong, tất cả đều đã qua rồi.”

Lê Phi không khỏi im lặng, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên lại nói: “Ta nói nhiều như vậy, ngươi có biết hết chân tướng, chỉ có thể thêm phiền não với vô vọng, ngươi có hối hận không?”

Nàng ngẩn người ra một lát, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không biết, nhưng chẳng hay biết gì cũng không phải là điều hay ho gì. Ít nhất ta biết người sau lưng là Chấn Vân Tử, biết gã vì cái gì mà làm như thế, thêm nữa, ta cũng không phải là đệ tử mới nhập môn vào Thư Viện. Một ngày nào đó trở nên mạnh rồi, mạnh đến nỗi có thể đề phòng gã, bảo vệ nhóm bằng hữu của ta.”

Lôi Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Chuyện lần này, về phía Thư Viện có thể đoán được tám phần. Vì không muốn xảy ra nội chiến trong môn phái, tất nhiên phải lựa chọn áp chế đi không đề cập tới, nhưng mà trong một năm nhất định sẽ gia tăng phòng bị. Nếu Chấn Vân Tử muốn tiếp tục truyền tin, hoặc là tự mình tiến vào, chỉ sợ là không dễ dàng như vậy.”

“Ý của ngươi là, một năm sau gia nhập tiên gia môn phái nguy hiểm mới bắt đầu?”

Hắn không bình luận gì mà hờ hững nói: “Ngươi phải chịu đựng một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là đau khổ suốt một đời như có kim đâm sau lưng. Gã chưa động đến ngươi thì ngươi đã thần hồn nát tính mất rồi. Dù cho gã có thể tìm được yêu quái khác luyện chế pháp bảo thì gã cũng sẽ không quên trên người ngươi có lẽ có con Cửu Vĩ Hồ kia đâu. Chỉ cần ngày nào gã còn sống thì ngày đó ngươi sẽ không được an bình.”

Lê Phi cắn môi không nói, thật lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: “Ta không sợ.”

“Vậy bằng hữu của ngươi thì sao? Chuyện Bách Lý Xướng Nguyệt bị diệt khẩu cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”

“Vậy còn ngươi?” Nàng hỏi lại.

Hắn trầm mặc một lát: “Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.”

Còn nói nàng nói chuyện đàng hoàng, còn không phải giống hắn sao, nói cái gì mà muốn giết hắn không dễ dàng như vậy? Lúc trước trúng Yểm Thuật thiếu chút nữa ngã xuống vực sâu không biết là người nào nữa, nếu không phải nơi này chứng khí nồng đậm, bọn họ sớm đã trở thành mấy cái bánh thịt, làm sao còn sức ở trong này thảo luận chân tướng. Quả nhiên đúng như sư phụ nói, chỉ cần là nam nhân, không cần biết tính cách hắn kì lạ như thế nào, yêu sĩ diện và anh hùng rơm đều là bệnh chung.

“Hiện giờ muốn nghĩ đến chuyện gì cũng quá sớm, có nghĩ cũng vô dụng, thừa dịp thời gian một năm mà tu hành thật tốt đi. Ta sẽ nói hết mọi chuyện cho Xướng Nguyệt, nàng ấy từ trước đến nay vốn rất thông minh, Diệp Diệp cũng túc trí đa mưu, sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.”

Lôi Tu Viễn dường như không muốn nói đến chuyện sau này, hắn từ trong ngực lấy ra túi nước và lương khô, chia cho nàng một ít: “Ăn xong ta đi ra ngoài tìm xem có nước hay không.”

Lê Phi đã đói đến mức mắt mờ cả lên, lập tức vừa ăn vừa nói: “Vẫn là ta để đi đi, ta không sợ chút chướng khí này.”

“Là nhờ Cửu Vĩ Hồ yêu sao?” Lôi Tu Viễn thình lình ném ra một câu, khiến nàng giống Kỷ Đồng Chu vừa nãy, bắt đầu liên tục ho khan.

“Ngươi ngươi ngươi không cần, không cần nói lung tung......” Lê Phi ho đến cổ họng đều đỏ. “Cái gì mà Cửu Vĩ Hồ! Ta nếu có yêu quái lợi hại như vậy, ta còn ở Thư Viện để làm gì chứ!”

Hắn lại nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, chỉ cười không nói. Lê Phi thấy hắn cười liền chán ghét, dứt khoát bỏ toàn bộ lương khô còn lại vào miệng, phủi phủi tay đi ra khỏi sơn động.

Nàng vừa đi, chướng khí trong động lại bắt đầu dâng lên, giống người bình thường khó thở được trong nước. Lôi Tu Viễn mắt tinh, thấy trên cổ tay Kỉ Đồng Chu giống như có một chuỗi gì đó hơi sáng lên, hình như là hạt châu lúc trước Lê Phi vẫn mang trên tay, là hương châu trừ tà của Đông Dương chân nhân tặng cho nàng? Chẳng trách tiểu Vương gia này có thể ngủ thẳng giấc đến bây giờ.

Hắn đi đến bên người Kỷ Đồng Chu ngồi xuống, quả nhiên áp lực của chướng khí nhất thời nhỏ lại, lơ đãng nhìn lướt qua, lại phát hiện lông mi Kỉ Đồng Chu khẽ run. Hắn nhất thời giận tái mặt, lạnh nhạt nói: “Nếu đã tỉnh tại còn giả bộ ngủ?”

Kỷ Đồng Chu chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt như là có chút không được tự nhiên, trên mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng, trên trán thậm chí còn có một lớp mồ hôi mỏng. Vẻ mặt quỷ dị lúc này làm cho Lôi Tu Viễn có chút kinh ngạc.

Qua một lúc lâu, Kỷ Đồng Chu mới thấp giọng nói: “Cái kia...... Ta, ta...... Mới vừa rồi hình như uống hơi nhiều nước... “

Lôi Tu Viễn lập tức hiểu ý hắn: “Ngươi muốn đi ngoài đúng không? Chỗ này cũng được, ta giúp ngươi.”

Giúp hắn? Ngay tại đây?! Cổ Kỷ Đồng Chu cũng đỏ bừng cả lên, run giọng nói: “Đừng, không cần! Tìm chỗ yên tĩnh là được, ngươi mau tránh đi! Không được nhìn!”

Tiểu Vương gia này bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, vậy mà lại thẹn thùng ở nơi kỳ quái này. Lôi Tu Viễn đỡ hắn dậy, nhìn xung quanh, phía sau động này dường như còn một đoạn nữa, hắn dứt khoát cõng Kỷ Đồng Chu lên, tiến vào sâu trong hang động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương