Thiên Hương Bách Mị
-
Chương 14: Gây Sự
Mở phong thư ra, mặt trên thư viết một loạt các từ ngữ hoa lệ trau chuốt, đều là để hoan nghênh đệ tử mới đến Sồ Phượng Thư Viện. Bách Lý Ca Lâm vừa xem vừa nói thầm: “Còn nói chúng ta gọi nơi này là nhà mới…. Hừ, đã là nhà thì làm gì có chuyện ăn cơm phải trả tiền! Một bữa cơm một lượng, bọn họ trực tiếp chém giết là được rồi!”
Những đứa nhỏ khác không ngại chuyện này, Diệp Diệp vừa đánh giá phong cảnh trên đảo, vừa nói: “Chỉ cần sớm học bay được là có thể bay đến hòn đảo nhỏ phía Bắc dùng bảng tên ăn miễn phí. Đừng dông dài, chúng ta tới nơi này không phải để du ngoạn.”
Trước khi tập trung trên đảo bọn nhỏ dần dần tản ra, đều đi tìm phòng chính mình. Trong chốc lát tiếng người dần nhỏ đi, trước đình chỉ có tiếng gió, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, nếu đứng ở đấy đủ lâu thì đến tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.
“Nơi này thật im lặng.” Lê Phi hít một hơi thật sâu, đây chính là nơi nàng phải ở trong một năm, so với nhà gỗ ở Thanh Khâu kia sang trọng hơn gấp trăm lần. Cũng không biết vì sao, trong lòng nàng lại hoài niệm khoảng thời gian vừa nghèo khó vừa tịch mịch kia.
“Số của ta là mười một, của mọi người bao nhiêu?” Bách Lý Ca Lâm vẫy vẫy phong thư của chính mình, mặt trên viết hai chữ “Mười một” bằng chu sa thật to.
Diệp Diệp nói: “Thật khéo, của ta là mười, hẳn là ở cùng một viện.”
Bách Lý Xướng Nguyệt mở phong thư ra, mặt trên viết rõ ràng hai chữ “Mười hai.”
Phòng đệ tử là một đình viện nhỏ trong đó có ba gian phòng lớn, nói cách khác là ba đệ tử cùng ở một tòa đình viện, cứ như vậy mà đánh số tiếp theo, tất nhiên là cùng ở một tòa đình viện. Bách Lý Ca Lâm cuối cùng cũng vui vẻ trở lại: “Tỷ! Ba người chúng ta ở cùng nhau! Thật tốt!”
Nàng lại đi về phía Lê Phi bên kia: “Ngươi số mấy? Tu Viễn đâu? Ơ? Tu Viễn đâu rồi?”
Mọi người lúc này mới phát hiện Lôi Tu Viễn không biết chạy đi đâu, hắn luôn luôn không có cảm giác tồn tại, chẳng thấy người đâu cả, bọn họ đến lúc này mới phát hiện.
“Chắc là hắn đang một mình đi dạo.” Lê Phi cũng không để ý. “Số ta là bảy, không biết có ở gần với các ngươi không.”
“Đi thôi đi thôi, đi xem chỗ chúng ta ở như thế nào.” Bách Lý Ca Lâm không kiềm được mà kéo mọi người đi về hướng đệ tử phòng bên kia.
Đệ tử phòng trên đảo được xây xếp theo hình xoắn ốc, tường đình viện trắng như tuyết, ngói màu xanh đen, trên tường đủ loại cây dây leo, ngoài viện còn có cây tử đằng hoa nặng trịch mà rủ xuống dưới. Còn chưa vào đến sân, hương thơm đã đủ làm cho người ta thoải mái vui vẻ rồi.
Đi qua một chỗ rẽ, một cánh cửa gỗ tinh xảo xuất hiện ở trên tường, mặt trên khắc số “Bảy, tám, chín”, dưới từng số còn có một hàng chữ nhỏ: “Bảy —— Gian Phòng Thiên Hương; tám —— Gian Phòng Kỳ Lân; chín —— Gian Phòng Tĩnh Huyền.”
“Oa, mỗi gian phòng còn có tên sao?” Bách Lý Ca Lâm vừa mừng vừa sợ. “Gian phòng Thiên Hương, Lê Phi, phòng ngươi ở tên nghe thật, vừa nghe đã biết thơm ngào ngạt*, bên trong sẽ có đủ loại hoa chăng?”
*Thiên hương: ngàn mùi hương
Nàng rất nhanh đẩy cửa viện ra, không ngờ trong viện đã có mấy người, nghe thấy cửa phòng mở, mọi người đồng loạt quay đầu lại, hai bên đối mặt, đều là vừa sợ vừa giận.
“Các ngươi đi nhầm rồi à?” Kỷ Đồng Chu cảm thấy khó tin, đám thấp hèn này lại dám xông vào viện của hắn? Tuy bên cạnh còn có hai gian phòng khác, nhưng hắn đã nhận định cả viện đều thuộc về hắn rồi, tất cả đều là của Kỷ Đồng Chu.
“Ngươi mới là đi nhầm rồi.” Lê Phi lạnh lùng nhìn hắn, đưa phong thư lên. “Số của ta là bảy, phòng này là của ta.”
Bốn chữ “Gian Phòng Thiên Hương” được viết trên căn phòng ở phía Đông của viện, đúng là phòng Thư Viện đã sắp xếp cho nàng. Thế nhưng phòng lúc này lại bị người khác mở ra, Lan Nhã Quận chúa dung mạo tuyệt đẹp đang đứng ở cửa, cao ngạo mà nhìn bọn họ.
“Ta thích tên gian phòng này.” Thanh âm nàng giống chim hoàng oanh đang ca hát, rất mềm mại dễ nghe, nhưng mà ngữ khí lại cao cao tại thượng, tràn ngập ý khinh thường, và như là đang ra lệnh. “Ta muốn ở gian phòng này, ngươi chọn một gian khác đi.”
Lê Phi lạnh nhạt nói: “Ta không muốn, mời ngươi đi ra.”
Sắc mặt Lan Nhã Quận chúa lạnh lùng, nàng tự giữ thân phận nên không cùng tầng lớp hạ lưu dong dài mà quay đầu nhìn Kỷ Đồng Chu.
Kỉ Đồng Chu có chút bực mình, hắn hoàn toàn không muốn ở cùng tên ăn mày nam không ra nam nữ không ra nữ này trong một viện, nhưng Lê Phi thật sự lợi hại, huống chi hắn và nàng cùng nhau vượt qua nhị tuyển nên hắn cũng không muốn nói ra lời nói khó nghe nào nữa. Thế nhưng, hắn đường đường là một Vương gia, lúc này người đẹp ở phía trước, đám tay sai lại ở phía sau, muốn nhượng bộ cũng không đượcc. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn mới nói: “Viện này xem như ta bao toàn bộ, các ngươi đi nơi khác ở đi, ta đền các ngươi mỗi người một ngàn lượng bạc.”
Một ngàn lượng bạc, hắn không tin mấy đứa quỷ nghèo này không chịu đi.
Quả nhiên ngay cả Bách Lý Ca Lâm cũng bị lay động, một ngàn lượng! Nhiêu đó cũng đủ mua một căn nhà đẹp hơn cái viện này mấy lần!
Lê Phi không bị lay động chút nào: “Ta không thiếu tiền, ngươi, tránh ra.” Nàng hất cằm, chỉ Lan Nhã Quận chúa.
Quận chúa vừa tức vừa giận, cúi đầu kêu một tiếng: “Vương gia.”
Kỷ Đồng Chu nổi giận, thật sự là mặt dày không biết xấu hổ! Lần trước ở Lục Công trấn hắn là nhất thời không có đề phòng, hơn nữa nàng là dùng viên đá đánh lén mới trúng, hắn không tin bây giờ không trị được nàng! Đang có ý muốn kêu đám tay sai lên trước để dạy dỗ đứa ăn mày không biết tốt xấu này, bỗng nhiên Lê Phi bẻ ngón tay kêu rắc rắc, trực tiếp đi đến chỗ Lan Nhã Quận chúa, Quận chúa bị nàng dọa sợ tới mức khuôn mặt biến sắc nên không thể không chạy ra khỏi phòng.
Lê Phi vào phòng, chỉ thấy trên bàn bày rất nhiều bọc đồ, đoán chừng đều là của vị Quận chúa kia, nàng đem toàn bộ để ra ngoài mà không hề nhìn tới khuôn mặt xanh mét của đám Kỷ Đồng Chu, rồi quay sang hướng ba người Bách Lý Ca Lâm vẫy tay: “Vào đi.”
Cửa đóng lại, Bách Lý Ca Lâm có chút lo lắng: “Lê Phi, ngươi lại đắc tội tiểu Vương gia kia rồi, chúng ta đi rồi ngươi sẽ chỉ còn một mình mà bọn họ lại nhiều người như vậy! Chi bằng đổi phòng cho Quận chúa kia đi?”
Lê Phi lắc lắc đầu: “Ta đã sớm có mâu thuẫn với bọn họ rồi, nếu bỏ qua cho bọn họ lần này chắc chắn còn có lần sau rồi lần sau nữa.”
Nếu ở Lục Công Trấn nàng không vì Lôi Tu Viễn mà ra tay thì nàng lúc này có thể đã từ bỏ, nhưng sông núi đã sớm kết thù, một lần nhượng bộ chẳng những không làm được gì, ngược lại sẽ làm người khác càng khinh thường chính mình. Huống chi, nàng đã không còn là Tiểu Bổng Chùy vô dụng trước kia nữa, hiện giờ nàng là Khương Lê Phi của Sồ Phượng Thư Viện, từ nay về sau phải ngẩng đầu làm tiên nhân.
“Trong phòng thật thơm.” Nàng đánh giá xung quanh, phòng này không lớn, giống đình viện trong xe hồng lộc, chẳng qua bàn ghế nơi này đều làm bằng mây, bên ngoài tuy nắng chói chang, nhưng trong phòng lại mát mẻ vô cùng. Cây sắn dây leo qua hơn nửa cái cửa sổ, còn có cây tử đằng đầy hoa dưới hiên cửa sổ, phía dưới của sổ ngàn hoa đua nhau khoe sắc, cây tường vi, tử mạt lị, hoa phượng tiên…… Chúng nó đua nhau nở rộ cả một vùng lớn, khi gió thổi qua, các loại mùi hương kết hợp lại thành một làm lòng say thần mê, gọi là “Gian Phòng Ngàn Hương”cũng thật xứng với cái tên của nó.
“Nơi này có gương này.” Bách Lý Ca Lâm lấy gương đồng đặt trên bàn cạnh giường ngủ ra. “Trên xe không có.”
Bách Lý Xướng Nguyệt thấy trên tường còn có một thanh kiếm, liền cầm lên tay nhẹ nhàng rút ra, cả thân kiếm ảm đạm không ánh sáng, khi sờ lên hết sức thô ráp, nó thật sự là một thanh kiếm đá nhưng hơi mỏng.
“Làm sao một tảng đá có thể làm ra được một thanh kiếm?” Bách Lý Ca Lâm đưa tay sờ sờ. “Đá không thể mài bén, vậy kiếm này là để trang trí sao?”
“Không phải.” Bách Lý Xướng Nguyệt lắc đầu, thanh kiếm này rõ ràng đã cũ rồi, nhưng không phải là quá cũ, chuôi cầm và vỏ kiếm rõ ràng có vết tích bị cọ xát, chắc hẳn là trước kia đệ tử trong Thư Viện thường dùng làm gì đó, chỉ là đoán không ra là dùng để làm gì.
Diệp Diệp suy tư một lát, rồi nói: “Nói không chừng, là dùng để ngự kiếm phi hành?”
“Muốn bay không chỉ có ngự kiếm đi.” Bách Lý Xướng Nguyệt đặt kiếm về trên tường.
“Kiếm là vua của trăm loại binh khí, ngự kiếm là điều cơ bản nhất của việc tu hành, tiên nhân dùng đủ loại pháp bảo để bay trên trời, nhưng trước hết cần phải học ngự kiếm. Ta nghe nói trưởng lão và đệ tử của Tinh Chính Quán cũng không dùng pháp bảo, ai nấy đều ngự kiếm mà bay, càng là bảo kiếm chân chính thì càng dễ thu nạp linh khí và tiên nhân cũng sẽ dễ điều khiển như một thể.”
Diệp Diệp đang nói đến say mê thì chợt thấy Bách Lý Xướng Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó bên ngoài sân liền truyền đến một trận ồn ào náo động. Một đứa con trai đang kiêu ngạo mà ồn ào: “Ngươi đúng là tên ăn mày! Dám xông vào hương khuê của quận chúa! Phải đánh chân chó của ngươi không thể tha được!”
Có âm thanh quen tai không biết thấp giọng lẩm bẩm cái gì, thanh âm giận dữ của Kỷ Đồng Chu lập tức nổ tung: “Lá gan ngươi cũng thật lớn! Mau lên! Mang hắn đi đánh cho ta!”
Đám tay sai lập tức chó cậy thế chủ đi theo gào rống: “Đánh hắn!”
“Đừng tưởng rằng vào Thư Viện rồi thì có thể thành rồng thành phượng! Cũng không thèm nhìn xuống nước tiểu của chính mình mà xem xem mình là hạng người gì!”
Thanh âm sợ hãi của Lôi Tu Viễn vang lên, nghe ra chỉ có một thân một mình, còn giống như mang theo tiếng khóc: “Này, nơi này rõ ràng là phòng của ta...... Tại sao không thể vào?”
“Còn dám tranh luận!”
Một loạt tiếng nước đổ xuống vang lên, còn kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Lôi Tu Viễn. Mấy người trong phòng không nhịn được mà lao ra, đã thấy Kỷ Đồng Chu và Lan Nhã Quận chúa mặt lạnh khoanh tay đứng ở ngòai cửa, mấy tên tay sai của hắn ta đang mạnh bạo mà đánh Lôi Tu Viễn, còn mấy đứa khác đang từ giếng mà múc nước dội xuống người hắn.
Thấy có người đi ra, Kỷ Đồng Chu cố ý lớn tiếng nói: “Dùng sức mà rửa một chút! Mùi ăn mày thật sự rất thối!”
Thật sự là làm cho người ta bực mình.
Lê Phi mặt không chút thay đổi đóng sầm cửa, bẻ tay kêu răng rắc, kéo Lôi Tu Viễn về không để hắnngã xuống đất, rồi đi lên phía trước đánh một tên tay sai một quyền ngay mũi, đánh cho mũi nó chảy máu, nửa ngày không đứng lên được.
Bọn nhỏ vừa nhìn thấy máu liền có chút sợ hãi, đám tay sai đều đã thấy qua nàng lợi hại như thế nào. Khi thấy nàng đánh mạnh như thế, đều sợ tới mức đều lui về phía sau, Kỷ Đồng Chu tức giận đá một cước: “Đồ vô dụng! Gặp chuyện còn chạy trốn nhanh hơn ta!”
Lê Phi mặc kệ hắn, trước tiên giúp Lôi Tu Viễn đứng lên, hắn mới vừa rồi bị đám tay sai kia hết đè rồi lại đánh, cũng may không rách da, chỉ có mặt bị sưng và trên người ướt sũng, trên mặt vẫn còn đang khóc, vô cùng chật vật.
“Không sao chứ?” Lê Phi dùng tay áo giúp hắn lau mặt. “Được rồi, đi với ta đến bên này.”
Lôi Tu Viễn nghẹn ngào mà kể: “Đại tỷ đầu...... Bọn họ...... Bọn họ cướp phòng của ta! Ta thật vô dụng..... Luôn phải để ngươi giúp ta….”
Kỷ Đồng Chu là vì phải chung một viện với hai tên ăn mày này nên hết sức tức giận, tức nghẹn một bụng, sau khi nghe xong lời này của hắn mà cười lạnh: “Biết ngươi vô dụng còn dám chọc ta! Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám tới nơi này ngày nào thì ta liền đánh ngươi ngày đó! Đánh cho tới khi nào ngươi không dám vào mới thôi!”
Lê Phi lạnh lùng trừng hắn: “Lời này ta còn chưa nói ngươi, ngươi dám động đến hắn, ta liền đánh cho ngươi không đi được!”
Kỷ Đồng Chu cảm thấy được chính mình đang nổi giận, hắn tức, hắn giận, nhưng hắn đánh không lại nàng. Nếu có thể dùng phù chú đốt nàng chết khiếp thì thật tốt! Nhưng lại có quy định đệ tử không được dùng tiên pháp huyền thuật để tư đấu, hắn không thể ngày đầu tiên đã phá luật được.
“Đại tỷ đầu, phòng của ta….” Lôi Tu Viễn còn đang khóc túm tay áo của nàng, thút tha thút thít nức nở, Bách Lý Xướng Nguyệt một bên bỗng nhiên nhíu mày nhìn hắn một cái, hình như muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là yên lặng.
Lê Phi lạnh lùng nhìn về phía Lan Nhã Quận chúa, Quận chúa có chút sợ nàng, hơn nữa đứa nhỏ bên cạnh còn bị đánh cho chảy máu mũi còn đang nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại mà khóc, khiến người ta kinh hồn bạt vía. Nàng ta chỉ có thể rưng rưng đi vào Gian Phòng Tĩnh Huyền lấy bọc đồ ra, rồi nhìn Kỉ Đồng Chu ủy khuất mà kêu một tiếng: “Vương gia, Lan Nhã...... Lan Nhã không thể cùng ngài ở trong viện, xin ngài tha thứ.”
Kỷ Đồng Chu ôm đồm giữ nàng lại, lạnh lùng nói: “Không được đi! Hôm nay ta muốn ngươi ở lại nơi này! Tên ăn mày thối kia! Ngươi dám không cho?!”
Đám tay sai phía sau thấy Vương gia tức giận cũng lập tức vây quanh, cho hắn tăng thêm khí thế, nhưng bọn Bách Lý Ca Lâm cũng không hề yếu thế mà tiến lên, la lớn: “Ngươi tưởng là ở trong này vẫn là Vương gia mà có thể ỷ thế hiếp người?! Phòng của người ta, dựa vào cái gì phải cho ngươi!”
Trong chốc lát, hai đám người trong viện bắt đầu giằng co, ai cũng không nhường ai. Kỉ Đồng Chu gắt gao nhìn chằm chằm Lê Phi, trong lòng hắn hận thấu cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này, rồi lại cực kỳ đố kỵ nàng, cảnh tượng ngày đó nàng chạm một cái hồ yêu liền bị đánh nát lại hiện lên trong đầu, thiên phú của nàng giỏi cỡ nào chứ!
Hắn từ lúc sinh ra tới giờ ai cũng phải thuận theo hắn, ai lại dám trái lời hắn? Ngay cả Hoàng đế cũng phải nể hắn ba phần, kết quả lại bị đứa ăn mày này nhiều lần làm nhục trước mặt mọi người, càng nghĩ càng giận, hắn bỗng nhiên đẩy Lan Nhã Quận chúa ra, từ trong tay áo rút phù chú ra, ra vẻ sắp tung ra.
Mọi người thấy hắn vậy mà lại dùng tới phù chú nên đều hết sức bất ngờ. Tiểu Vương gia này cũng quá ngang ngược kiêu ngạo rồi! Nơi này chính là Thư Viện! Muốn dùng phù chú với đồng môn, hắn muốn bị đuổi sao?
Trong viện bỗng nhiên vang lên một giọng nữ lạnh như băng: “Các ngươi đang ồn ào cái gì đó?”
Kỷ Đồng Chu cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng đang giữ cổ tay mình khiến hắn không tự chủ được đem ngón tay buông ra, tất cả phù chú đều bị người nọ cướp đi.
Là Hắc Sa Nữ, nàng đúng là xuất quỷ nhập thần, không biết từ nơi nào lại xuất hiện ở đây.
Cúi đầu nhìn phù chú, thanh âm Hắc Sa Nữ lạnh hơn: “”Thư Viện cấm dùng tiên pháp huyền thuật để tư đấu, nếu vi phạm liền bị đuổi ra ngoài, ngươi không biết sao?”
Kỷ Đồng Chu vừa giận lại có chút xấu hổ còn có chút nghĩ mà sợ, vành tai đã đỏ lên: “Ta đâu có dùng! Lấy ra nhìn không được sao?!”
Hắc Sa Nữ nhìn bốn phía xung quanh, trên sân mặt đất còn ướt sũng, vài thùng nước bị đổ ra, một đứa nhỏ đang ở trên mặt đất lăn lộn khóc lớn, còn có một đứa người ướt đẫm cũng đang khóc. Sau khi kiểm tra một lần, thật sự không có dấu vết của phù chú, nàng hừ lạnh một tiếng, cất phù chú vào tay áo của mình, lại nói: “Người nào còn tùy tiện ồn ào nữa thì lập tức bị đuổi ra! Đều quay về phòng chính mình đi!”
Trên mặt Kỷ Đồng Chu vừa trắng vừa đỏ, hắn lại bị làm nhục không thể phản kháng, tức giận đến nỗi chân đều run lên, lúc này nói cái gì nữa đều là thừa thãi. Hắn không nói được một lời nào, chỉ quay đầu vào phòng, cửa bị hắn dùng sức đóng sầm, ném lại một đám người ở ngoài cửa. Đám tay sai của Kỷ Đồng Chu thấy tình thế không ổn, đứa nhỏ bị đánh chảy máu mũi nhanh chóng lui lại, Lan Nhã Quận chúa ở trước cửa phòng Kỷ Đồng Chu gõ cửa thật lâu, bên trong dường như không hề đáp lại, nàng chỉ biết ngấn lệ mà trừng Lê Phi một cái rồi rời đi.
Trò vui rốt cuộc cũng tàn, bọn Bách Lý Ca Lâm cũng cáo từ đi tìm viện của chính mình, Lôi Tu Viễn khóc sướt mướt bị Lê Phi đẩy mạnh về phòng, vốn muốn hỏi hắn vừa rồi chạy đi đâu, nhưng nàng không thể nhìn cái vẻ vô năng này của hắn, càng không muốn an ủi, chỉ để lại một câu “Mau rửa mặt” rồi trở về.
Đình viện trở lại yên tĩnh, không biết qua bao lâu, cửa Gian Phòng Tĩnh Huyền lại bị một người nhẹ nhàng mở ra, cửa vừa mở ra, Bách Lý Xướng Nguyệt đã đứng ở trước cửa.
“Xướng Nguyệt?” Lôi Tu Viễn sợ hãi mà nhìn nàng, “Đại tỷ đầu ở gian phòng phía Đông kia…. Ngươi, ngươi có việc gì sao?”
Bách Lý Xướng Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ngươi quá đáng rồi.”
“...... Ngươi nói cái gì?” Hắn có chút sợ hãi, hoàn toàn không biết làm sao.
“Tiểu Bổng Chùy là con gái.” Nàng vẫn gọi Lê Phi là Tiểu Bổng Chùy, nàng chưa từng sửa lại. “Nàng ấy rất tốt, ngươi không nên như vậy. Tại sao lại cố ý khiêu khích? Tại sao không tự mình ra tay?”
Lôi Tu Viễn lui lại, tựa hồ như đang phát run: “Ngươi đang nói cái gì...... Ta...... Ta nào dám......”
Bách Lý Xướng Nguyệt dường như hít một hơi, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người đi.
Những đứa nhỏ khác không ngại chuyện này, Diệp Diệp vừa đánh giá phong cảnh trên đảo, vừa nói: “Chỉ cần sớm học bay được là có thể bay đến hòn đảo nhỏ phía Bắc dùng bảng tên ăn miễn phí. Đừng dông dài, chúng ta tới nơi này không phải để du ngoạn.”
Trước khi tập trung trên đảo bọn nhỏ dần dần tản ra, đều đi tìm phòng chính mình. Trong chốc lát tiếng người dần nhỏ đi, trước đình chỉ có tiếng gió, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, nếu đứng ở đấy đủ lâu thì đến tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.
“Nơi này thật im lặng.” Lê Phi hít một hơi thật sâu, đây chính là nơi nàng phải ở trong một năm, so với nhà gỗ ở Thanh Khâu kia sang trọng hơn gấp trăm lần. Cũng không biết vì sao, trong lòng nàng lại hoài niệm khoảng thời gian vừa nghèo khó vừa tịch mịch kia.
“Số của ta là mười một, của mọi người bao nhiêu?” Bách Lý Ca Lâm vẫy vẫy phong thư của chính mình, mặt trên viết hai chữ “Mười một” bằng chu sa thật to.
Diệp Diệp nói: “Thật khéo, của ta là mười, hẳn là ở cùng một viện.”
Bách Lý Xướng Nguyệt mở phong thư ra, mặt trên viết rõ ràng hai chữ “Mười hai.”
Phòng đệ tử là một đình viện nhỏ trong đó có ba gian phòng lớn, nói cách khác là ba đệ tử cùng ở một tòa đình viện, cứ như vậy mà đánh số tiếp theo, tất nhiên là cùng ở một tòa đình viện. Bách Lý Ca Lâm cuối cùng cũng vui vẻ trở lại: “Tỷ! Ba người chúng ta ở cùng nhau! Thật tốt!”
Nàng lại đi về phía Lê Phi bên kia: “Ngươi số mấy? Tu Viễn đâu? Ơ? Tu Viễn đâu rồi?”
Mọi người lúc này mới phát hiện Lôi Tu Viễn không biết chạy đi đâu, hắn luôn luôn không có cảm giác tồn tại, chẳng thấy người đâu cả, bọn họ đến lúc này mới phát hiện.
“Chắc là hắn đang một mình đi dạo.” Lê Phi cũng không để ý. “Số ta là bảy, không biết có ở gần với các ngươi không.”
“Đi thôi đi thôi, đi xem chỗ chúng ta ở như thế nào.” Bách Lý Ca Lâm không kiềm được mà kéo mọi người đi về hướng đệ tử phòng bên kia.
Đệ tử phòng trên đảo được xây xếp theo hình xoắn ốc, tường đình viện trắng như tuyết, ngói màu xanh đen, trên tường đủ loại cây dây leo, ngoài viện còn có cây tử đằng hoa nặng trịch mà rủ xuống dưới. Còn chưa vào đến sân, hương thơm đã đủ làm cho người ta thoải mái vui vẻ rồi.
Đi qua một chỗ rẽ, một cánh cửa gỗ tinh xảo xuất hiện ở trên tường, mặt trên khắc số “Bảy, tám, chín”, dưới từng số còn có một hàng chữ nhỏ: “Bảy —— Gian Phòng Thiên Hương; tám —— Gian Phòng Kỳ Lân; chín —— Gian Phòng Tĩnh Huyền.”
“Oa, mỗi gian phòng còn có tên sao?” Bách Lý Ca Lâm vừa mừng vừa sợ. “Gian phòng Thiên Hương, Lê Phi, phòng ngươi ở tên nghe thật, vừa nghe đã biết thơm ngào ngạt*, bên trong sẽ có đủ loại hoa chăng?”
*Thiên hương: ngàn mùi hương
Nàng rất nhanh đẩy cửa viện ra, không ngờ trong viện đã có mấy người, nghe thấy cửa phòng mở, mọi người đồng loạt quay đầu lại, hai bên đối mặt, đều là vừa sợ vừa giận.
“Các ngươi đi nhầm rồi à?” Kỷ Đồng Chu cảm thấy khó tin, đám thấp hèn này lại dám xông vào viện của hắn? Tuy bên cạnh còn có hai gian phòng khác, nhưng hắn đã nhận định cả viện đều thuộc về hắn rồi, tất cả đều là của Kỷ Đồng Chu.
“Ngươi mới là đi nhầm rồi.” Lê Phi lạnh lùng nhìn hắn, đưa phong thư lên. “Số của ta là bảy, phòng này là của ta.”
Bốn chữ “Gian Phòng Thiên Hương” được viết trên căn phòng ở phía Đông của viện, đúng là phòng Thư Viện đã sắp xếp cho nàng. Thế nhưng phòng lúc này lại bị người khác mở ra, Lan Nhã Quận chúa dung mạo tuyệt đẹp đang đứng ở cửa, cao ngạo mà nhìn bọn họ.
“Ta thích tên gian phòng này.” Thanh âm nàng giống chim hoàng oanh đang ca hát, rất mềm mại dễ nghe, nhưng mà ngữ khí lại cao cao tại thượng, tràn ngập ý khinh thường, và như là đang ra lệnh. “Ta muốn ở gian phòng này, ngươi chọn một gian khác đi.”
Lê Phi lạnh nhạt nói: “Ta không muốn, mời ngươi đi ra.”
Sắc mặt Lan Nhã Quận chúa lạnh lùng, nàng tự giữ thân phận nên không cùng tầng lớp hạ lưu dong dài mà quay đầu nhìn Kỷ Đồng Chu.
Kỉ Đồng Chu có chút bực mình, hắn hoàn toàn không muốn ở cùng tên ăn mày nam không ra nam nữ không ra nữ này trong một viện, nhưng Lê Phi thật sự lợi hại, huống chi hắn và nàng cùng nhau vượt qua nhị tuyển nên hắn cũng không muốn nói ra lời nói khó nghe nào nữa. Thế nhưng, hắn đường đường là một Vương gia, lúc này người đẹp ở phía trước, đám tay sai lại ở phía sau, muốn nhượng bộ cũng không đượcc. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn mới nói: “Viện này xem như ta bao toàn bộ, các ngươi đi nơi khác ở đi, ta đền các ngươi mỗi người một ngàn lượng bạc.”
Một ngàn lượng bạc, hắn không tin mấy đứa quỷ nghèo này không chịu đi.
Quả nhiên ngay cả Bách Lý Ca Lâm cũng bị lay động, một ngàn lượng! Nhiêu đó cũng đủ mua một căn nhà đẹp hơn cái viện này mấy lần!
Lê Phi không bị lay động chút nào: “Ta không thiếu tiền, ngươi, tránh ra.” Nàng hất cằm, chỉ Lan Nhã Quận chúa.
Quận chúa vừa tức vừa giận, cúi đầu kêu một tiếng: “Vương gia.”
Kỷ Đồng Chu nổi giận, thật sự là mặt dày không biết xấu hổ! Lần trước ở Lục Công trấn hắn là nhất thời không có đề phòng, hơn nữa nàng là dùng viên đá đánh lén mới trúng, hắn không tin bây giờ không trị được nàng! Đang có ý muốn kêu đám tay sai lên trước để dạy dỗ đứa ăn mày không biết tốt xấu này, bỗng nhiên Lê Phi bẻ ngón tay kêu rắc rắc, trực tiếp đi đến chỗ Lan Nhã Quận chúa, Quận chúa bị nàng dọa sợ tới mức khuôn mặt biến sắc nên không thể không chạy ra khỏi phòng.
Lê Phi vào phòng, chỉ thấy trên bàn bày rất nhiều bọc đồ, đoán chừng đều là của vị Quận chúa kia, nàng đem toàn bộ để ra ngoài mà không hề nhìn tới khuôn mặt xanh mét của đám Kỷ Đồng Chu, rồi quay sang hướng ba người Bách Lý Ca Lâm vẫy tay: “Vào đi.”
Cửa đóng lại, Bách Lý Ca Lâm có chút lo lắng: “Lê Phi, ngươi lại đắc tội tiểu Vương gia kia rồi, chúng ta đi rồi ngươi sẽ chỉ còn một mình mà bọn họ lại nhiều người như vậy! Chi bằng đổi phòng cho Quận chúa kia đi?”
Lê Phi lắc lắc đầu: “Ta đã sớm có mâu thuẫn với bọn họ rồi, nếu bỏ qua cho bọn họ lần này chắc chắn còn có lần sau rồi lần sau nữa.”
Nếu ở Lục Công Trấn nàng không vì Lôi Tu Viễn mà ra tay thì nàng lúc này có thể đã từ bỏ, nhưng sông núi đã sớm kết thù, một lần nhượng bộ chẳng những không làm được gì, ngược lại sẽ làm người khác càng khinh thường chính mình. Huống chi, nàng đã không còn là Tiểu Bổng Chùy vô dụng trước kia nữa, hiện giờ nàng là Khương Lê Phi của Sồ Phượng Thư Viện, từ nay về sau phải ngẩng đầu làm tiên nhân.
“Trong phòng thật thơm.” Nàng đánh giá xung quanh, phòng này không lớn, giống đình viện trong xe hồng lộc, chẳng qua bàn ghế nơi này đều làm bằng mây, bên ngoài tuy nắng chói chang, nhưng trong phòng lại mát mẻ vô cùng. Cây sắn dây leo qua hơn nửa cái cửa sổ, còn có cây tử đằng đầy hoa dưới hiên cửa sổ, phía dưới của sổ ngàn hoa đua nhau khoe sắc, cây tường vi, tử mạt lị, hoa phượng tiên…… Chúng nó đua nhau nở rộ cả một vùng lớn, khi gió thổi qua, các loại mùi hương kết hợp lại thành một làm lòng say thần mê, gọi là “Gian Phòng Ngàn Hương”cũng thật xứng với cái tên của nó.
“Nơi này có gương này.” Bách Lý Ca Lâm lấy gương đồng đặt trên bàn cạnh giường ngủ ra. “Trên xe không có.”
Bách Lý Xướng Nguyệt thấy trên tường còn có một thanh kiếm, liền cầm lên tay nhẹ nhàng rút ra, cả thân kiếm ảm đạm không ánh sáng, khi sờ lên hết sức thô ráp, nó thật sự là một thanh kiếm đá nhưng hơi mỏng.
“Làm sao một tảng đá có thể làm ra được một thanh kiếm?” Bách Lý Ca Lâm đưa tay sờ sờ. “Đá không thể mài bén, vậy kiếm này là để trang trí sao?”
“Không phải.” Bách Lý Xướng Nguyệt lắc đầu, thanh kiếm này rõ ràng đã cũ rồi, nhưng không phải là quá cũ, chuôi cầm và vỏ kiếm rõ ràng có vết tích bị cọ xát, chắc hẳn là trước kia đệ tử trong Thư Viện thường dùng làm gì đó, chỉ là đoán không ra là dùng để làm gì.
Diệp Diệp suy tư một lát, rồi nói: “Nói không chừng, là dùng để ngự kiếm phi hành?”
“Muốn bay không chỉ có ngự kiếm đi.” Bách Lý Xướng Nguyệt đặt kiếm về trên tường.
“Kiếm là vua của trăm loại binh khí, ngự kiếm là điều cơ bản nhất của việc tu hành, tiên nhân dùng đủ loại pháp bảo để bay trên trời, nhưng trước hết cần phải học ngự kiếm. Ta nghe nói trưởng lão và đệ tử của Tinh Chính Quán cũng không dùng pháp bảo, ai nấy đều ngự kiếm mà bay, càng là bảo kiếm chân chính thì càng dễ thu nạp linh khí và tiên nhân cũng sẽ dễ điều khiển như một thể.”
Diệp Diệp đang nói đến say mê thì chợt thấy Bách Lý Xướng Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó bên ngoài sân liền truyền đến một trận ồn ào náo động. Một đứa con trai đang kiêu ngạo mà ồn ào: “Ngươi đúng là tên ăn mày! Dám xông vào hương khuê của quận chúa! Phải đánh chân chó của ngươi không thể tha được!”
Có âm thanh quen tai không biết thấp giọng lẩm bẩm cái gì, thanh âm giận dữ của Kỷ Đồng Chu lập tức nổ tung: “Lá gan ngươi cũng thật lớn! Mau lên! Mang hắn đi đánh cho ta!”
Đám tay sai lập tức chó cậy thế chủ đi theo gào rống: “Đánh hắn!”
“Đừng tưởng rằng vào Thư Viện rồi thì có thể thành rồng thành phượng! Cũng không thèm nhìn xuống nước tiểu của chính mình mà xem xem mình là hạng người gì!”
Thanh âm sợ hãi của Lôi Tu Viễn vang lên, nghe ra chỉ có một thân một mình, còn giống như mang theo tiếng khóc: “Này, nơi này rõ ràng là phòng của ta...... Tại sao không thể vào?”
“Còn dám tranh luận!”
Một loạt tiếng nước đổ xuống vang lên, còn kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Lôi Tu Viễn. Mấy người trong phòng không nhịn được mà lao ra, đã thấy Kỷ Đồng Chu và Lan Nhã Quận chúa mặt lạnh khoanh tay đứng ở ngòai cửa, mấy tên tay sai của hắn ta đang mạnh bạo mà đánh Lôi Tu Viễn, còn mấy đứa khác đang từ giếng mà múc nước dội xuống người hắn.
Thấy có người đi ra, Kỷ Đồng Chu cố ý lớn tiếng nói: “Dùng sức mà rửa một chút! Mùi ăn mày thật sự rất thối!”
Thật sự là làm cho người ta bực mình.
Lê Phi mặt không chút thay đổi đóng sầm cửa, bẻ tay kêu răng rắc, kéo Lôi Tu Viễn về không để hắnngã xuống đất, rồi đi lên phía trước đánh một tên tay sai một quyền ngay mũi, đánh cho mũi nó chảy máu, nửa ngày không đứng lên được.
Bọn nhỏ vừa nhìn thấy máu liền có chút sợ hãi, đám tay sai đều đã thấy qua nàng lợi hại như thế nào. Khi thấy nàng đánh mạnh như thế, đều sợ tới mức đều lui về phía sau, Kỷ Đồng Chu tức giận đá một cước: “Đồ vô dụng! Gặp chuyện còn chạy trốn nhanh hơn ta!”
Lê Phi mặc kệ hắn, trước tiên giúp Lôi Tu Viễn đứng lên, hắn mới vừa rồi bị đám tay sai kia hết đè rồi lại đánh, cũng may không rách da, chỉ có mặt bị sưng và trên người ướt sũng, trên mặt vẫn còn đang khóc, vô cùng chật vật.
“Không sao chứ?” Lê Phi dùng tay áo giúp hắn lau mặt. “Được rồi, đi với ta đến bên này.”
Lôi Tu Viễn nghẹn ngào mà kể: “Đại tỷ đầu...... Bọn họ...... Bọn họ cướp phòng của ta! Ta thật vô dụng..... Luôn phải để ngươi giúp ta….”
Kỷ Đồng Chu là vì phải chung một viện với hai tên ăn mày này nên hết sức tức giận, tức nghẹn một bụng, sau khi nghe xong lời này của hắn mà cười lạnh: “Biết ngươi vô dụng còn dám chọc ta! Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám tới nơi này ngày nào thì ta liền đánh ngươi ngày đó! Đánh cho tới khi nào ngươi không dám vào mới thôi!”
Lê Phi lạnh lùng trừng hắn: “Lời này ta còn chưa nói ngươi, ngươi dám động đến hắn, ta liền đánh cho ngươi không đi được!”
Kỷ Đồng Chu cảm thấy được chính mình đang nổi giận, hắn tức, hắn giận, nhưng hắn đánh không lại nàng. Nếu có thể dùng phù chú đốt nàng chết khiếp thì thật tốt! Nhưng lại có quy định đệ tử không được dùng tiên pháp huyền thuật để tư đấu, hắn không thể ngày đầu tiên đã phá luật được.
“Đại tỷ đầu, phòng của ta….” Lôi Tu Viễn còn đang khóc túm tay áo của nàng, thút tha thút thít nức nở, Bách Lý Xướng Nguyệt một bên bỗng nhiên nhíu mày nhìn hắn một cái, hình như muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là yên lặng.
Lê Phi lạnh lùng nhìn về phía Lan Nhã Quận chúa, Quận chúa có chút sợ nàng, hơn nữa đứa nhỏ bên cạnh còn bị đánh cho chảy máu mũi còn đang nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại mà khóc, khiến người ta kinh hồn bạt vía. Nàng ta chỉ có thể rưng rưng đi vào Gian Phòng Tĩnh Huyền lấy bọc đồ ra, rồi nhìn Kỉ Đồng Chu ủy khuất mà kêu một tiếng: “Vương gia, Lan Nhã...... Lan Nhã không thể cùng ngài ở trong viện, xin ngài tha thứ.”
Kỷ Đồng Chu ôm đồm giữ nàng lại, lạnh lùng nói: “Không được đi! Hôm nay ta muốn ngươi ở lại nơi này! Tên ăn mày thối kia! Ngươi dám không cho?!”
Đám tay sai phía sau thấy Vương gia tức giận cũng lập tức vây quanh, cho hắn tăng thêm khí thế, nhưng bọn Bách Lý Ca Lâm cũng không hề yếu thế mà tiến lên, la lớn: “Ngươi tưởng là ở trong này vẫn là Vương gia mà có thể ỷ thế hiếp người?! Phòng của người ta, dựa vào cái gì phải cho ngươi!”
Trong chốc lát, hai đám người trong viện bắt đầu giằng co, ai cũng không nhường ai. Kỉ Đồng Chu gắt gao nhìn chằm chằm Lê Phi, trong lòng hắn hận thấu cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này, rồi lại cực kỳ đố kỵ nàng, cảnh tượng ngày đó nàng chạm một cái hồ yêu liền bị đánh nát lại hiện lên trong đầu, thiên phú của nàng giỏi cỡ nào chứ!
Hắn từ lúc sinh ra tới giờ ai cũng phải thuận theo hắn, ai lại dám trái lời hắn? Ngay cả Hoàng đế cũng phải nể hắn ba phần, kết quả lại bị đứa ăn mày này nhiều lần làm nhục trước mặt mọi người, càng nghĩ càng giận, hắn bỗng nhiên đẩy Lan Nhã Quận chúa ra, từ trong tay áo rút phù chú ra, ra vẻ sắp tung ra.
Mọi người thấy hắn vậy mà lại dùng tới phù chú nên đều hết sức bất ngờ. Tiểu Vương gia này cũng quá ngang ngược kiêu ngạo rồi! Nơi này chính là Thư Viện! Muốn dùng phù chú với đồng môn, hắn muốn bị đuổi sao?
Trong viện bỗng nhiên vang lên một giọng nữ lạnh như băng: “Các ngươi đang ồn ào cái gì đó?”
Kỷ Đồng Chu cảm thấy có một bàn tay lạnh như băng đang giữ cổ tay mình khiến hắn không tự chủ được đem ngón tay buông ra, tất cả phù chú đều bị người nọ cướp đi.
Là Hắc Sa Nữ, nàng đúng là xuất quỷ nhập thần, không biết từ nơi nào lại xuất hiện ở đây.
Cúi đầu nhìn phù chú, thanh âm Hắc Sa Nữ lạnh hơn: “”Thư Viện cấm dùng tiên pháp huyền thuật để tư đấu, nếu vi phạm liền bị đuổi ra ngoài, ngươi không biết sao?”
Kỷ Đồng Chu vừa giận lại có chút xấu hổ còn có chút nghĩ mà sợ, vành tai đã đỏ lên: “Ta đâu có dùng! Lấy ra nhìn không được sao?!”
Hắc Sa Nữ nhìn bốn phía xung quanh, trên sân mặt đất còn ướt sũng, vài thùng nước bị đổ ra, một đứa nhỏ đang ở trên mặt đất lăn lộn khóc lớn, còn có một đứa người ướt đẫm cũng đang khóc. Sau khi kiểm tra một lần, thật sự không có dấu vết của phù chú, nàng hừ lạnh một tiếng, cất phù chú vào tay áo của mình, lại nói: “Người nào còn tùy tiện ồn ào nữa thì lập tức bị đuổi ra! Đều quay về phòng chính mình đi!”
Trên mặt Kỷ Đồng Chu vừa trắng vừa đỏ, hắn lại bị làm nhục không thể phản kháng, tức giận đến nỗi chân đều run lên, lúc này nói cái gì nữa đều là thừa thãi. Hắn không nói được một lời nào, chỉ quay đầu vào phòng, cửa bị hắn dùng sức đóng sầm, ném lại một đám người ở ngoài cửa. Đám tay sai của Kỷ Đồng Chu thấy tình thế không ổn, đứa nhỏ bị đánh chảy máu mũi nhanh chóng lui lại, Lan Nhã Quận chúa ở trước cửa phòng Kỷ Đồng Chu gõ cửa thật lâu, bên trong dường như không hề đáp lại, nàng chỉ biết ngấn lệ mà trừng Lê Phi một cái rồi rời đi.
Trò vui rốt cuộc cũng tàn, bọn Bách Lý Ca Lâm cũng cáo từ đi tìm viện của chính mình, Lôi Tu Viễn khóc sướt mướt bị Lê Phi đẩy mạnh về phòng, vốn muốn hỏi hắn vừa rồi chạy đi đâu, nhưng nàng không thể nhìn cái vẻ vô năng này của hắn, càng không muốn an ủi, chỉ để lại một câu “Mau rửa mặt” rồi trở về.
Đình viện trở lại yên tĩnh, không biết qua bao lâu, cửa Gian Phòng Tĩnh Huyền lại bị một người nhẹ nhàng mở ra, cửa vừa mở ra, Bách Lý Xướng Nguyệt đã đứng ở trước cửa.
“Xướng Nguyệt?” Lôi Tu Viễn sợ hãi mà nhìn nàng, “Đại tỷ đầu ở gian phòng phía Đông kia…. Ngươi, ngươi có việc gì sao?”
Bách Lý Xướng Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ngươi quá đáng rồi.”
“...... Ngươi nói cái gì?” Hắn có chút sợ hãi, hoàn toàn không biết làm sao.
“Tiểu Bổng Chùy là con gái.” Nàng vẫn gọi Lê Phi là Tiểu Bổng Chùy, nàng chưa từng sửa lại. “Nàng ấy rất tốt, ngươi không nên như vậy. Tại sao lại cố ý khiêu khích? Tại sao không tự mình ra tay?”
Lôi Tu Viễn lui lại, tựa hồ như đang phát run: “Ngươi đang nói cái gì...... Ta...... Ta nào dám......”
Bách Lý Xướng Nguyệt dường như hít một hơi, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook