Thiên Hương Bách Mị
Chương 10: Nhị Tuyển (4)

Hóa ra hắn chưa ngủ? Tiểu Bổng Chùy ngồi bên cạnh hắn, Kỷ Đồng Chu ở bên kia đang phát ra tiếng ngáy ngủ thật say, nàng thấp giọng nói: “Hỏi cái gì?”

“Cái kia...... Tỷ là người từ đâu đến?” Lôi Tu Viễn sợ sệt hỏi.

Tiểu Bổng Chùy lắc đầu: “Ta không biết, từ trước đến nay ta ở cùng sư phụ, chúng ta sống ở một nơi tên là núi Thanh Khâu.”

Nghĩ lại, tên Thanh Khâu này vẫn là nghe được Đông Dương chân nhân ngày đó nói.

“...... Thanh Khâu?” Lôi Tu Viễn rõ ràng ngẩn người trong giây lát. Nếu hắn nhớ không lầm, chẳng phải nơi đó là cấm địa yêu ma hoành hành sao?

“Ừ, ngươi đừng hỏi ta họ gì, ta cũng không biết.”

“Vậy phụ thân mẫu thân tỷ đâu? Không cần tỷ nữa sao?”

“...... Ta không biết.”

Lôi Tu Viễn thấy thần sắc nàng có chút ảm đạm thì lập tức hối hận, vội la lên: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi...... Đại tỷ đầu, tỷ bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tuổi.”

“A......” Lôi Tu Viễn dường như rất kinh ngạc. “Thì ra so với ta còn nhỏ hơn nữa. Đúng thật không nên gọi ngươi* là đại tỷ đầu.” *ngươi: ở đây mình đổi cách xưng hô vì Lôi Tu Viễn lớn hơn Tiểu Bổng Chùy.

Làm sao có thể nhỏ hơn hắn! Tiểu Bổng Chùy trừng mắt với hắn, đứa nhỏ này vừa gầy lại thấp, nhìn thế nào cũng chỉ có bảy tám tuổi, vậy mà nàng lại nhỏ hơn hắn.

Lôi Tu Viễn hiếm khi được đắc ý: “Ta mười một tuổi, lớn hơn ngươi.”

Hắn mấy năm nay rốt cuộc sống như thế nào, mười một tuổi rồi mà nhìn qua chỉ giống như mới bảy tám tuổi? Tiểu Bổng Chùy hoài nghi mà tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Hắn lấy ra từ trong ngực áo thư sơ tuyển, mở ra, trên đó quả nhiên có viết “Lôi Tu Viễn, mười một tuổi.”

“Ta chỉ lớn hơn ngươi một tuổi, trước kia ta có phụ thân, mẫu thân, ca ca và tỷ tỷ, sau đó mọi người đều bị giết hết, chỉ còn lại một mình ta.” Hốc mắt Lôi Tu Viễn hơi đỏ lên, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có nghe qua nước Cao Lư chưa?”

Nước Cao Lư, có chút quen tai. Lúc nàng năm sáu tuổi, sư phụ hình như có đưa nàng đến đó một lần, nàng chỉ có một chút ấn tượng, dường như cảnh tượng nơi đó vô cùng hung ác tàn khốc.

“Ta là người của nước Cao Lư. Hơn nữa, nếu ta đoán không sai thì Diệp Diệp và hai tỷ muội Bách Lý hẳn đều là người của nước Cao Lư. Tuy khẩu âm bọn họ đều nhẹ đến không nghe ra được, nhưng họ Bách Lý này ta biết, trước kia là quý tộc ở Cao Lư.”

Tiểu Bổng Chùy có hơi gật đầu, chẳng trách họ “Bách Lý” này nghe rất quen tai. Ngoài ra, nhất cử nhất động của Ca Lâm tỷ muội đều không giống cô gái nhà bình thường, thì ra trước kia là quý tộc.

“Nước Cao Lư hiện giờ đã mất, bốn năm trước đã bị nước láng giềng Ngô Câu chiếm đoạt, người Cao Lư nhân tuy rằng liều chết chống cự, nhưng đối phương lại có tiên nhân trấn giữ...... Lần trước Diệp Diệp có nói qua, càng là Hoàng tộc càng phải tu hành, nước Cao Lư là vì trong hoàng tộc không có tiên nhân nên mặc dù phàm nhân liều chết chống cự thì đứng trước mặt tiên nhân cũng bất lực giống như chiếc lá rơi trong gió lớn. Toàn bộ Hoàng tộc nước Cao Lư đã tử trận trên sa trường, Ngô Câu dùng chính sách tàn bạo và thuế nặng để cố gắng khuất phục hàng trăm quan chức và dân thường, người nào phản đối liền giết không tha. Cha ta từng là Lễ Bộ Thị Lang trong triều, đã viết một bài thơ chế nhạo triều đình sau khi uống rượu, sau đó liền bị tịch thu nhà và trong nhà bảy tuổi trở lên cho dù đó là nam hay nữ đều bị chém đầu thị chúng…. Ta lúc ấy mới tám tuổi, được quan viên xét nhà thương hại ta là người nhỏ nhất nhà nên đã giúp ta giảm một tuổi giữ lại mạng sống cho ta…. Ngày hành hình đó ta trốn trong đám người xem, nhìn thấy phụ mẫu ta, tỷ tỷ, ca ca ta…. Bọn họ đều đã chết rồi...... Từ nay về sau ta lẻ loi một mình lưu lạc đây đó, mãi đến khi gặp được Lỗ đại ca...... Nhưng, Lỗ đại ca cũng bị giết, ta......”

Nước mắt Lôi Tu Viễn rơi rào rào vào đống lửa, cả người hắn phát run, rất nhanh lại dung tay xoa mắt như muốn nuốt hết nước mắt trở về.

“Vẫn may, ta gặp được các ngươi.” Hắn miễn cưỡng cười cười. “Đại tỷ đầu, luôn là ngươi chăm sóc cho ta, ta thật vô dụng. Nếu ta chỉ có một mình thì không biết có vượt qua được nhị tuyển hay không.”

“Hiện tại ta cũng không biết có thể thuận lợi vượt qua nhị tuyển hay không.” Tiểu Bổng Chùy dùng nhánh cây khảy khảy đống lửa. “Ta không có chăm sóc cho ngươi cái gì cả, không cần nói như vậy.”

Hai người cũng không nói chuyện nữa, trong rừng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đống lửa phát ra âm thanh rất nhỏ.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tiểu Bổng Chùy cũng đã ngủ thiếp đi, bỗng nhiên, từ xa xa truyền đến từng tiếng gào thét ai oán như đang khóc, nghe như một đám con gái đang khóc thét. Trong rừng từng đàn chim từng đàn chim bị dọa bay lên trời thành một mảng lớn, chướng khí rải rác cũng bắt đầu nhẹ nhàng nhộn nhạo, từng đợt từng đợt gợn sóng.

Tiểu Bổng Chùy lập tức ném nhánh cây xuống, Kỷ Đồng Chu ngủ say bên cạnh cũng bị đánh thức, lẩm bẩm nói: “Âm thanh gì vậy?”

Tiểu Bổng Chùy đưa tay lên môi, ý nói không được lên tiếng. Nàng ngưng thần cẩn thận lắng nghe, thanh âm là từ hướng Đông truyền đến, tiếng khóc kia như tiếng la hét đứt quãng, hình như còn có tiếng của những người khác. Gió từ hướng Đông thổi đến mạnh dần dần khiến tóc và quần áo của ba người đều bị thổi tung bay không ngừng.

“Đi xem.” Nàng nhanh chóng dập tắt đống lửa, ba người cùng nhau hành động, chạy thật nhanh đến chỗ có tiếng kêu.

Càng chạy về phía trước, cây cối dần dần trở nên thưa thớt, cuối cùng trong rừng cũng đã bắt đầu có đường lối rõ ràng, trong lòng Tiểu Bổng Chùy vui vẻ: có đường rồi, chứng tỏ bọn họ sắp đi ra khỏi rừng rồi!

Phía trước đường nhỏ bất ngờ có một chỗ ngoặt, ba người vừa mới đi qua thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ra tại chỗ. Trong rừng u ám lại có một con hồ yêu trắng như tuyết đứng sừng sững, chin đuôi dài không ngừng đung đưa trong không trung, cực kì xinh đẹp cũng cực kì đáng sợ. Nó ngửa mặt lên trời kêu một hơi dài, tiếng kêu như tiếng khóc oan, xung quanh thân nó có hàng trăm đứa nhỏ đứng thành nhóm ba, bốn người, có đứa đang kêu loạn, có đứa đang sử dụng phù chú để công kích.

“Lớn như vậy! Hơn nữa còn là Cửu Vĩ Hồ yêu!” Ngữ điệu Kỷ Đồng Chu thay đổi. “Đây chính là Cửu Vĩ Hồ yêu trong truyền thuyết!”

Tiểu Bổng Chùy trong lòng lại có cảm giác kinh hãi khác, con hồ yêu này, nhìn rất giống buổi tối hôm đó! Chỉ là thân hình nhỏ hơn một chút, là cùng một con sao?

Bên tai bỗng nhiên có người lạnh lùng cười một tiếng, thanh âm khàn khan, tiếng cười có khinh thường và cũng có tức giận.

“…… Lão tiên sinh?” Nàng thấp giọng gọi một tiếng.

Vị lão tiên sinh thần bí này rốt cuộc cũng có phản ứng: “Đó chỉ là đồ giả mà thôi, không phải là yêu thật, hừ….”

“Ngươi làm sao lại biết đó là đồ giả?” Nàng vội vàng hỏi lại.

Không ai trả lời nàng, lão lại lâm vào trầm mặc.

“Này bên kia! Còn đứng xem hả?!” Mấy đứa nhỏ đang bận rộn dùng phù chú đối phó với hồ yêu nhìn bọn họ tức giận hét lên. “Mau tới đây hỗ trợ bọn ta!”

Kỷ Đồng Chu tiến lên đầu tiên, giữa ngón tay của hắn đã kẹp một phù chú hành Hỏa, bùng lên dữ dội. Tức thì, giữa không trung xuất hiện một tia sáng, nhanh như chớp dán lên bụng của Cửu Vĩ Hồ yêu, ánh lửa lan ra dần rồi đốt trụi một mảng lớn lông và da của nó.

“Thật là lợi hại!” Xung quanh vang lên những âm thanh tán thưởng. Kỷ Đồng Chu ngạo nghễ đứng, không ai bì nổi, hắn rốt cuộc cũng tìm lại uy nghiêm của chính mình.

“Đại tỷ đầu? Ngươi không đi qua sao?” Lôi Tu Viễn thấy Tiểu Bổng Chùy đứng ở một bên sững sờ, có vài người trợn mắt nhìn nàng, hắn liền vội vàng lay cánh tay nàng một chút.

Tiểu Bổng Chùy cười khổ. Thật ra, nàng căn bản không biết dùng phù chú, tuy rằng học xong cái phương pháp hít thở kì lạ kia rồi, nhưng nàng vẫn không hiểu cảm giác linh khí nhập thể là như thế nào, mà muốn dùng phù chú cần có linh khí trong cơ thể, không phải chỉ đơn giản là ném ra ngoài là được.

Nàng chậm rãi từ rút phù chú trong bao y phục ra, chọn một cái rồi ngập ngừng ném ra, tờ giấy cứ thế mềm nhũn mà rơi xuống đất. Ngay cả một chút khí thế cũng không có, bọn nhỏ khác lập tức lộ ra ánh mắt khinh thường.

“Đại tỷ đầu, không phải ném như vậy.” Lôi Tu Viễn thấy nàng bị người khác khinh bỉ như vậy nên lo lắng hơn bất cứ ai. “Trước tiên ngươi cầm phù chú trong tay, tưởng tượng nó là cùng một thể với chính mình, chờ linh khí phủ đầy phù chú thì mới có thể ném ra.”

Nếu thật sự có thể đơn giản như vậy thì nàng đã sớm có thể làm được rồi.

“Ngươi đừng vội, cứ từ từ, ta đi trước hỗ trợ.” Lôi Tu Viễn đoán chừng nàng không muốn người khác nhìn thấy mình vô dụng nên lập tức quan tâm mà đi trước.

Làm lại thật chậm cũng vô dụng thôi…. nhưng ở một bên đứng xem thật sự không phải là thói quen của nàng. Tiểu Bổng Chùy nhặt lên rất nhiều viên đá, nhắm vào mắt hồ yêu mà ném, nhưng mỗi tảng đá khi đến cách người nó ba thước đều bị văng ra, không một viên nào có thể ném trúng nó.

“Ngươi đang làm cái gì thế!” Một cô gái đứng kế bên rốt cuộc nhịn không được “Vậy mà lại có người muốn dùng đá đả thương yêu thú! Ngươi cũng lười biếng quá rồi đó!”

“Nói nhiều.” Tiểu Bổng Chùy trừng mắt nhìn nàng ta một cái. “Không giống như ngươi đứng đây chẳng làm gì cả.”

Cô gái tức giận nói: “Đó là vì phù chú của ta đều dùng hết rồi!”

“Vậy thì im lặng một chút.”

Tiểu Bổng Chùy lười nhiều lời với nàng. Vừa rồi lúc bắt đầu nàng đã cảm thấy có điều kỳ lạ, bất kể mọi người có dùng phù chú như thế nào để tấn công hồ yêu thì nó cũng chỉ đứng yên tại chỗ, cũng chẳng hề tấn công người mà chỉ làm ra tiếng rít gào khiến mọi người sợ hãi rồi lắc lắc cái đuôi mà thôi —— chẳng lẽ nó không di chuyển được? Lão tiên sinh nói nó là đồ giả, không phải yêu thực sự, vậy thì hẳn là do Sồ Phượng Thư Viện cố ý chuẩn bị cho mọi người dùng để luyện tập, mục đích là khảo nghiệm năng lực tùy cơ ứng biến của bọn nhỏ.

Nếu đoán không sai thì chỉ cần hạ gục con hồ yêu này, bọn họ mới có thể chân chính thông qua nhị tuyển.

Lôi Tu Viễn không biết từ khi nào đã chạy đến phía sau hồ yêu, còn mấy người kia dường như đang thương lượng chiến thuật gì cùng đứa nhỏ này. Đột nhiên có bốn, năm mươi người đồng thời tung phù chú hệ Thủy ra, sóng nước hóa thành nghìn lớp băng, rất nhanh đã đóng băng móng vuốt con hồ yêu trên mặt đất.

Thông minh! Tiểu Bổng Chùy trong lòng tán thưởng một tiếng, nhưng lớp băng đó căn bản không thể làm khó hồ yêu được bao lâu. Nó giãy dụa một lúc, các tảng băng lớn đã bắt đầu văng tung tóe, cùng lúc đó, vô số phù chú đồng loạt tung ra, có cái hóa thành ánh lửa, có cái biến thành tia sét, cũng có lá biến ra ánh sáng vàng kim lợi hại, rực rỡ và sắc bén, phù chú một mạch đánh lên thân hồ yêu. Trong chốc lát, tiếng sấm vang lên, mặt đất cũng vì đó mà rung chuyển, sương mù dày đặc, lửa và khói đen theo đó bốc ra tức thì, Tiểu Bổng Chùy vội vàng che miệng và mũi cúi, người xuống mặt đất.

Qua một lát, sương mù dày đặc dần dần tiêu tan, da lông trắng như tuyết của nó đã bị thương nặng đến nỗi không nhìn ra được màu sắc, thân thể to lớn nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết.

“Thành công rồi!” Không biết là ai kêu lên một tiếng, bọn nhỏ đồng loạt đứng lên hoan hô. Đứa thích khóc Lôi Tu Viễn lại kích động đến khóc, Kỷ Đồng Chu khoanh tay đắc ý cười, quay đầu lại thì thấy Tiểu Bổng Chùy đứng một bên sững sờ, hắn cảm thấy chính mình có thể nở mày nở mặt được rồi.

“Biết cái gì gọi là thực lực chưa?” Hắn đã hoàn toàn quên đi chuyện Tiểu Bổng Chùy đánh hắn mặt mũi bầm dập, ấn tượng về nàng độc ác và xấu xa cũng đều biến thành vô dụng ngu xuẩn. “Ha ha! Ta nhìn thấy rồi, dùng đá đánh hồ yêu? Không có thực lực nên sớm cút về đi!”

Tiểu Bổng Chùy bẻ ngón tay kêu răng rắc vài tiếng, Kỷ Đồng Chu lập tức quay người đi.

“Nhìn kìa! Bên kia có cửa!” Không biết lại là ai kêu một tiếng, quả nhiên cuối đường nhỏ vắng vẻ xuất hiện một cánh cửa có ánh sáng lấp lánh xung quanh, Tiểu Bổng Chùy trong lòng không khỏi kích động—— trước buổi trưa đi ra khỏi rừng coi như qua nhị tuyển, chỉ cần đi qua cánh cửa kia, là nàng có thể tiến vào Sồ Phượng Thư Viện rồi!

Có rất nhiều đứa nhỏ kiềm chế không được mà xông vào cánh cửa, ai ngờ những người lao tới phía trước lại bị văng ra sau và rơi xuống đất không hề báo trước, giống như đột nhiên ngất đi, người sau đang nhìn người trước lập tức dừng lại nhìn nhau —— tại sao không thể đi ra?

Đột nhiên, con hồ yêu trên mặt đất vốn tưởng đã chết nhưng lại không sao mà đứng lên, bọn nhỏ lập tức hoảng sợ, nó ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, Tiểu Bổng Chùy cảm thấy chỉ có âm thanh của nó là thật, giống như trái tim bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, khiến người ta không thở được.

Cuồng phong nổi lên từ tứ phía, đất đá bay mù trời, làm người người hoa mắt. Nàng vội vàng nhắm mắt lại, bên tai nghe được tiếng kêu đau cùng sợ hãi không dứt, Lôi Tu Viễn dường như đang gọi nàng, nhưng tiếng kêu của hắn giống như cách xa ngàn dặm, mơ mơ hồ hồ, như thế nào cũng nghe không thấy rõ.

Thật lâu sau, tiếng gió tạm dừng, Tiểu Bổng Chùy chậm rãi mở mắt ra, những đứa nhỏ xung quanh dường như không đứng dậy nổi, đa số đều ngã trên mặt đất, chỉ có số ít nửa quỳ trên mặt đất, tựa như vẫn còn có ý thức.

“...... Đại tỷ đầu......” Bên cạnh vang lên tiếng gọi yếu ớt của Lôi Tu Viễn, hắn ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt rất đau đớn. “Yêu...... Yêu khí! Yêu khí thật mạnh!”

Yêu khí? Tiểu Bổng Chùy mờ mịt, yêu khí gì? Tại sao nàng không cảm giác được gì cả?

Vừa chuyển tầm mắt thì thấy mặt Kỷ Đồng Chu cũng không còn chút máu, dường như đang chịu đựng áp bức đau đớn gì đó. Chẳng qua là tình hình của hắn tốt hơn một chút so với những người khác nên có thể miễn cưỡng đứng lên.

Vẻ mặt của mọi người lộ ra vẻ tuyệt vọng, con hồ yêu khổng lồ đáng ra đã bị họ chế phục lại đứng dậy, chin đuôi dài biến ảo lay động, lại đứng bất động giống vừa rồi, nhưng lần này nó lại phóng ra yêu khí rất lợi hại và những đứa nhỏ không chống cự được đều đã ngất đi.

Hơn nữa, hình như...... cơ thể không thể tự do cử động được nữa, Tiểu Bổng Chùy nhất thời cũng nghĩ không ra lý do tại sao.

Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Nếu không thể tự hạ gục nó, thì chẳng thể bước qua cửa mà đi ra ngoài, nhưng nàng có thể làm cái gì đây? Viên đá bình thường căn bản không thể đánh được yêu quái, phù chú nàng cũng không biết dùng, cứ cùng nó ở đây mắt lớn trừng mắt nhỏ sao?

Âm thanh khàn khàn bên tai đột nhiên vang lên: “Hừ, cướp đồ của ta còn ngang nhiên dám dùng ở trong này…. Cũng tốt, mặc dù chỉ có không đến một phần ngàn, cũng có thể có chút hữu dụng. Tiểu nha đầu, đi về phía trước đi, đến trước mặt nó đi!”

Lại tới nữa, lão tiên sinh thần bí kia, Tiểu Bổng Chùy bắt đầu hoài nghi chính mình có phải bị lão tiên sinh nhập vào hay không, tại sao chỉ có nàng có thể nghe thấy tiếng của lão?

“Làm gì lại ngẩn ra thế? Ngu xuẩn! Tại sao mỗi lần nói với ngươi đều phải nói hai lần vậy!” Lão tiên sinh nổi giận.

“Ta nhìn không thấy ngươi, ngươi là ai?” Tiểu Bổng Chùy thấp giọng hỏi.

“Này không phải ngươi nên nghĩ tới nhị tuyển hay sao? Vậy tốc độ nhanh lên! Nếu không ta lập tức đi ngủ đây!”

Đúng rồi, nàng phải qua được nhị tuyển.

Tiểu Bổng Chùy lập tức bước đi đến con hồ ly hung dữ kia, Lôi Tu Viễn kinh hô: “Đại tỷ đầu! Không nên đi qua! Nguy hiểm!”

Nàng coi như không nghe thấy, đứng vững dưới thân hồ yêu, ngửa đầu nhìn nó, môi mấp máy, không biết phải nói hay đọc cái gì nữa. Rất nhanh sau đó, nàng nâng tay phải lên nhẹ nhàng đặt trên lông hồ yêu —— “Xoảng”, như là có cái gì nhẹ nhàng vỡ vụn, thân thể hồ yêu trong nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng, vụn vặt tản ra. Từ giữa không trung rơi xuống một tờ giấy trắng, trên giấy vẽ phù văn, nó quả nhiên là yêu quái do người làm ra.

Yêu lực khống chế toàn thân bỗng tan thành hư vô, Lôi Tu Viễn chạy tới, hốc mắt đỏ lên, há miệng lại muốn khóc.

Ngay sau đó miệng của hắn đã bị người bịt kín, Tiểu Bổng Chùy ấn lấy cái cằm của hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi có dám khóc hay nữa không?”

Kỷ Đồng Chu cũng đi đến hắn nhìn nàng giống như thấy quỷ, tròng mắt muốn rơi ra ngoài, chỉ có bốn năm đứa nhỏ là còn tỉnh táo, tất cả cũng đều tập trung lại đây. Ai nấy cũng đều muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào —— đây là năng lực gì thế? Chỉ cần chạm một chút thì hồ yêu liền bị hàng phục rồi? Hơn nữa còn lộ ra hình dạng thật, đây là tờ giấy trắng được thêm vào tiên pháp để làm ra yêu quái giả. Thật ra, nhị tuyển không phải là rừng rậm đầy chướng khí, mà hẳn là con hồ yêu này. Nhớ lại lúc bọn họ vất vả nghĩ chiến thuật, dùng hết phù chú cùng linh lực, tất cả đắc ý cùng tự hào mới vừa rồi đều bị cái chạm nhẹ nhàng của nàng đánh tan thành mây khói, mỗi người lúc này mới hiểu được cái gì gọi là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*”

*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có đứa nhỏ động đậy, nhưng vẫn là không ai nói chuyện vì không ai biết nên nói gì. Bọn họ từng người đi qua cánh cửa lớn sáng lấp lánh kia, nhưng lần này không còn ai bị văng ra nữa. Kỷ Đồng Chu hé miệng, cả buổi mới nói đượcmột câu: “...... Ta đi trước.”

Lôi Tu Viễn còn đang dụi mắt, chỉ là vẻ mặt kinh ngạc lo lắng mới vừa rồi đã chuyển sang sùng bái cuồng nhiệt.

“Đại tỷ đầu, ngươi quả nhiên là lợi hại nhất!” Ánh mắt hắn sáng lên. “Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng*! Ta về sau cũng muốn lợi hại như vậy!”

*Chân nhân bất lộ tướng: những người giỏi giang, đắc đạo, những người tài giỏi, thông minh sẽ không để lộ thân phận, tài năng cũng như sự giỏi giang ra bên ngoài để người khác thấy được mà thường sẽ che giấu, ẩn mình. (theo tiengtrung.vn)

Lợi hại? Tiểu Bổng Chùy im lặng không nói, lợi hại không phải nàng, mà là cái người bí ẩn kia trong thân thể nàng kia kìa, lão ấy mới là chân nhân bất lộ tướng.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Nàng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa. Sau đó, hai người cùng nhau đi qua cánh cửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương