Thiển Hôn Thân Ái
-
Chương 1: Văn Án 2
Thiển Hôn Thâm Ái
Tác giả: Mạch Thượng Trì Quy
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hào môn, sủng văn, phúc hắc
Giới thiệu: Trong một lần say rượu, cô cùng con hồ ly nào đó “phát sinh quan hệ”!
Chưa kịp chạy trốn thì đã bị đem đi chứng kiến cảnh bạn trai cắm sừng.
“Bây giờ đã có thể nói tới chuyện kết hôn chưa?”
“Cầm thú! Ahhhhh!....”
Chuyện kết hôn chưa được tiến hành thì đã bị một nhóm phụ nữ khác thay phiên nhau đến cướp giật.
Vu cáo, hãm hại, không từ bất cứ thủ đoạn nào….
Cũng may, còn có người đó bảo hộ cô chu toàn, nâng niu chiều chuộng cô đến tận trời???? …
Liên quan đến tác phẩm:
Nguyên Tiêu tiểu kịch trường
(1) Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan
Lục Khinh Lan sáng sớm thức dậy, không ngủ được, liền cầm điện thoại di động lướt qua vòng kết nối bạn bè.
Sau vài cái vuốt, mới phát hiện vòng kết nối đã được thêm đầy, khắp nơi đều có thêm đèn lồng. Lục Khinh Lan mơ màng mới nhớ tới, a, hoá ra hôm nay là Tết Nguyên Tiêu.
Tiếp tục kéo xuống, cô thấy tên gia hoả Giang Nhiễm Nhiễm kia post một cái status:
“Viên chè trôi trước khoai lang tím óng ánh, long lanh tròn trịa! Ăn ngon thật!”
Đi kèm là một tấm ảnh món chè trôi nước thèm đến chảy nước bọt, cùng vài ba tấm show bóng lưng tiêu soái của Cố Lăng Tu đang mặc tạp dề, bận rộn mà rạng rỡ trong phòng bếp.
“Hừm, show ân ái (bộc lộ tình yêu, có hành động thân mật trước chốn đông người – so với cẩu lương cũng không khác nhau đâu; Đ)!!” - Lục Khinh Lan bĩu môi, quyết định phớt lờ.
Chỉ là, đi đâu cũng gặp chè trôi nước, sự thèm ăn kia cũng bị câu ra ngoài.
Nuốt nước bọt, cô khẽ đẩy người bên cạnh, cánh tay quấn lên cổ, nũng nịu:
“Chồng ơi~~~~~...”
“Hả?”
Thật ra từ lúc cô sờ điện thoại di động thì Diệp Đình Thâm đã tỉnh rồi, bàn tay to lớn vòng qua eo cô, thêm giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vào sáng sớm, lộ ra hết mười phần gợi cảm.
Lục Khinh Lan cong môi:
“Em muốn ăn chè trôi nước, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, anh quên rồi sao?”
“Đương nhiên là không quên.”
Diệp Đình Thâm sờ sờ đầu cô:
“Tối qua đã mua xong rồi, giờ sẽ đi nấu cho em?”
“Tốt quá~~~ Cảm ơn chồng! Moah~~~~” Lục Khinh Lan hưng phấn hôn lên mặt anh một cái.
Hai mươi phút sau, hai người ngồi xuống bàn ăn.
Diệp Đình Thâm hỏi cô: “Có muốn chụp đăng lên vòng bạn bè không?”
“Đăng vòng bạn bè làm gì?” Lục Khinh Lan nhất thời không kịp phản ứng.
Diệp Đình Thâm nhướng mày, bình tĩnh đáp lại: “Đương nhiên là để show ân ái rồi.”
Lục Khinh Lan: “...”
Diệp Đình Thâm cầm điện thoại di động lên.
Mười phút sau, đám bạn bè trên Wechat muốn phát nổ!
Tần Tân: “Diệp hồ ly! Thật không biết xấu hổ! Show ân ái!!!”
Cố Lăng Tu: “Đúng là ông tổ không biết xấu hổ mà!”
Hứa Trầm: “Aizzo, có cần kích thích người độc thân như tôi vậy không? Chơi vậy ai chơi lại hả?”
Nghiêm Thâm: “Ôi...ôi...”
(2) Tô Viễn và Chung Niệm
Chung Niệm trở về nhà ăn tết, ông già đã ban tử lệnh, phải xong hết tết Nguyên Tiêu mới được rời đi.
Cho nên toàn bộ cái tết xuân, cô chỉ có thể cùng Tô Viễn gọi video để giải quyết nỗi khổ tương tư.
Sáng hôm nay, cô đang nhàm chán lướt Vòng bạn bè, nhìn thấy tên hai bạn thân vô sỉ show ân ái, trong lòng rất hâm mộ nhưng cũng có chút ghen tị, nhịn không được nghĩ nếu Tô Viễn ở bên cạnh thì tốt biết bao!
“Ting! Ting!”
Không ngờ vừa nghĩ đến Tô Viễn thì đã thấy anh tìm đến.
Nhấc máy, Chung Niệm nghe thấy giọng nói ôn hoà của anh:
“Niệm niệm, anh đang ở dưới lầu, mau xuống đây!”
Chung Niệm thiếu chút nữa đã làm rơi điện thoại!
Giày cũng không kịp mang, cô đi chân trần chạy ra ngoài cửa sổ, tim hồi hộp muốn nhảy cả ra ngoài.
Trong nháy mắt, mất hết tiền đồ, mắt cô chợt nhòa đi.
Dưới lầu, Tô Viễn đứng bên ngoài cửa xe, giống như có thần giao cách cảm, anh cũng ngẩng đầu lên, hai người cùng “xa xa tương vọng” (nhìn nhau từ xa).
Chung Niệm không thể nhịn thêm nữa, giống như một làn khói, chạy nhào vào lòng anh!
“Sao anh lại tới đây?”
Tô Viễn ôm lấy cô, nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người cô, trong lòng liền cảm thấy ấm áp: “Anh nhớ em quá, muốn cùng em đón tết Nguyên Tiêu.”
Những lời tâm tình cũng không sánh nổi một câu “anh nhớ em”, hơn nửa tháng nhớ nhung, lúc này cuộn trào ra ngoài.
Nhón chân lên, Chung Niệm chủ động hôn lên môi anh.
Có lẽ vì đứng đợi bên ngoài đã được một lúc cho nên đôi môi của anh có hơi lạnh, nhưng đối với Chung Niệm mà nói, nó lại là lửa nóng.
(3) Tần Tân và Sư Tiểu Nhị
Sáng sớm Tần Tân đã gõ cửa nhà Sư Tiểu Nhị, trong tay anh còn bưng một bát chè trôi nước nóng hổi, trong hơn ba mươi năm qua, đây chính là lần đầu tiên anh xuống bếp, mặc dù…. bề ngoài trông không được đẹp mắt cho lắm.
Để theo đuổi Sư Tiểu Nhị, anh chuyển đến ở đối diện nhà cô, đáng tiếc, quan hệ giữa hai người vẫn rất cứng nhắc.
Chờ bên ngoài cửa khá lâu, đang lúc nghĩ rằng Sư Tiểu Nhị sẽ lại không để ý tới mình thì cánh cửa đã mở ra.
Sư Tiểu Nhị liếc mắt nhìn Tần Tân, thấy bát chè trôi nước kia cùng ánh mắt tha thiết của anh, trong lòng cũng không rõ là đang cảm nhận được cái gì, định sẽ đuổi anh đi nhưng ý ra đến miệng lại thành:
“Vào đi.”
Tần Tân mừng rỡ như điên.
Năm phút sau, hai người ngồi mặt đối mặt tại bàn ăn, an tĩnh ăn chè trôi nước.
Tuy suốt khoảng thời gian Sư Tiểu Nhị không nhìn đến anh một cái nhưng Tần Tân lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Tác giả: Mạch Thượng Trì Quy
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hào môn, sủng văn, phúc hắc
Giới thiệu: Trong một lần say rượu, cô cùng con hồ ly nào đó “phát sinh quan hệ”!
Chưa kịp chạy trốn thì đã bị đem đi chứng kiến cảnh bạn trai cắm sừng.
“Bây giờ đã có thể nói tới chuyện kết hôn chưa?”
“Cầm thú! Ahhhhh!....”
Chuyện kết hôn chưa được tiến hành thì đã bị một nhóm phụ nữ khác thay phiên nhau đến cướp giật.
Vu cáo, hãm hại, không từ bất cứ thủ đoạn nào….
Cũng may, còn có người đó bảo hộ cô chu toàn, nâng niu chiều chuộng cô đến tận trời???? …
Liên quan đến tác phẩm:
Nguyên Tiêu tiểu kịch trường
(1) Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan
Lục Khinh Lan sáng sớm thức dậy, không ngủ được, liền cầm điện thoại di động lướt qua vòng kết nối bạn bè.
Sau vài cái vuốt, mới phát hiện vòng kết nối đã được thêm đầy, khắp nơi đều có thêm đèn lồng. Lục Khinh Lan mơ màng mới nhớ tới, a, hoá ra hôm nay là Tết Nguyên Tiêu.
Tiếp tục kéo xuống, cô thấy tên gia hoả Giang Nhiễm Nhiễm kia post một cái status:
“Viên chè trôi trước khoai lang tím óng ánh, long lanh tròn trịa! Ăn ngon thật!”
Đi kèm là một tấm ảnh món chè trôi nước thèm đến chảy nước bọt, cùng vài ba tấm show bóng lưng tiêu soái của Cố Lăng Tu đang mặc tạp dề, bận rộn mà rạng rỡ trong phòng bếp.
“Hừm, show ân ái (bộc lộ tình yêu, có hành động thân mật trước chốn đông người – so với cẩu lương cũng không khác nhau đâu; Đ)!!” - Lục Khinh Lan bĩu môi, quyết định phớt lờ.
Chỉ là, đi đâu cũng gặp chè trôi nước, sự thèm ăn kia cũng bị câu ra ngoài.
Nuốt nước bọt, cô khẽ đẩy người bên cạnh, cánh tay quấn lên cổ, nũng nịu:
“Chồng ơi~~~~~...”
“Hả?”
Thật ra từ lúc cô sờ điện thoại di động thì Diệp Đình Thâm đã tỉnh rồi, bàn tay to lớn vòng qua eo cô, thêm giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh vào sáng sớm, lộ ra hết mười phần gợi cảm.
Lục Khinh Lan cong môi:
“Em muốn ăn chè trôi nước, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, anh quên rồi sao?”
“Đương nhiên là không quên.”
Diệp Đình Thâm sờ sờ đầu cô:
“Tối qua đã mua xong rồi, giờ sẽ đi nấu cho em?”
“Tốt quá~~~ Cảm ơn chồng! Moah~~~~” Lục Khinh Lan hưng phấn hôn lên mặt anh một cái.
Hai mươi phút sau, hai người ngồi xuống bàn ăn.
Diệp Đình Thâm hỏi cô: “Có muốn chụp đăng lên vòng bạn bè không?”
“Đăng vòng bạn bè làm gì?” Lục Khinh Lan nhất thời không kịp phản ứng.
Diệp Đình Thâm nhướng mày, bình tĩnh đáp lại: “Đương nhiên là để show ân ái rồi.”
Lục Khinh Lan: “...”
Diệp Đình Thâm cầm điện thoại di động lên.
Mười phút sau, đám bạn bè trên Wechat muốn phát nổ!
Tần Tân: “Diệp hồ ly! Thật không biết xấu hổ! Show ân ái!!!”
Cố Lăng Tu: “Đúng là ông tổ không biết xấu hổ mà!”
Hứa Trầm: “Aizzo, có cần kích thích người độc thân như tôi vậy không? Chơi vậy ai chơi lại hả?”
Nghiêm Thâm: “Ôi...ôi...”
(2) Tô Viễn và Chung Niệm
Chung Niệm trở về nhà ăn tết, ông già đã ban tử lệnh, phải xong hết tết Nguyên Tiêu mới được rời đi.
Cho nên toàn bộ cái tết xuân, cô chỉ có thể cùng Tô Viễn gọi video để giải quyết nỗi khổ tương tư.
Sáng hôm nay, cô đang nhàm chán lướt Vòng bạn bè, nhìn thấy tên hai bạn thân vô sỉ show ân ái, trong lòng rất hâm mộ nhưng cũng có chút ghen tị, nhịn không được nghĩ nếu Tô Viễn ở bên cạnh thì tốt biết bao!
“Ting! Ting!”
Không ngờ vừa nghĩ đến Tô Viễn thì đã thấy anh tìm đến.
Nhấc máy, Chung Niệm nghe thấy giọng nói ôn hoà của anh:
“Niệm niệm, anh đang ở dưới lầu, mau xuống đây!”
Chung Niệm thiếu chút nữa đã làm rơi điện thoại!
Giày cũng không kịp mang, cô đi chân trần chạy ra ngoài cửa sổ, tim hồi hộp muốn nhảy cả ra ngoài.
Trong nháy mắt, mất hết tiền đồ, mắt cô chợt nhòa đi.
Dưới lầu, Tô Viễn đứng bên ngoài cửa xe, giống như có thần giao cách cảm, anh cũng ngẩng đầu lên, hai người cùng “xa xa tương vọng” (nhìn nhau từ xa).
Chung Niệm không thể nhịn thêm nữa, giống như một làn khói, chạy nhào vào lòng anh!
“Sao anh lại tới đây?”
Tô Viễn ôm lấy cô, nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người cô, trong lòng liền cảm thấy ấm áp: “Anh nhớ em quá, muốn cùng em đón tết Nguyên Tiêu.”
Những lời tâm tình cũng không sánh nổi một câu “anh nhớ em”, hơn nửa tháng nhớ nhung, lúc này cuộn trào ra ngoài.
Nhón chân lên, Chung Niệm chủ động hôn lên môi anh.
Có lẽ vì đứng đợi bên ngoài đã được một lúc cho nên đôi môi của anh có hơi lạnh, nhưng đối với Chung Niệm mà nói, nó lại là lửa nóng.
(3) Tần Tân và Sư Tiểu Nhị
Sáng sớm Tần Tân đã gõ cửa nhà Sư Tiểu Nhị, trong tay anh còn bưng một bát chè trôi nước nóng hổi, trong hơn ba mươi năm qua, đây chính là lần đầu tiên anh xuống bếp, mặc dù…. bề ngoài trông không được đẹp mắt cho lắm.
Để theo đuổi Sư Tiểu Nhị, anh chuyển đến ở đối diện nhà cô, đáng tiếc, quan hệ giữa hai người vẫn rất cứng nhắc.
Chờ bên ngoài cửa khá lâu, đang lúc nghĩ rằng Sư Tiểu Nhị sẽ lại không để ý tới mình thì cánh cửa đã mở ra.
Sư Tiểu Nhị liếc mắt nhìn Tần Tân, thấy bát chè trôi nước kia cùng ánh mắt tha thiết của anh, trong lòng cũng không rõ là đang cảm nhận được cái gì, định sẽ đuổi anh đi nhưng ý ra đến miệng lại thành:
“Vào đi.”
Tần Tân mừng rỡ như điên.
Năm phút sau, hai người ngồi mặt đối mặt tại bàn ăn, an tĩnh ăn chè trôi nước.
Tuy suốt khoảng thời gian Sư Tiểu Nhị không nhìn đến anh một cái nhưng Tần Tân lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook