Thiên Hồn Đại Lục
-
Chương 47: Cầu hôn phong ba
“ Nam thúc, lần này ta đến đây là để cầu hôn, hi vọng thúc có thể gả biểu muội cho ta….ta xin thề sẽ chăm sóc biểu muội, không để muội ấy bị bất cứ cái gì ủy khuất, hơn nữa ta sẽ dành cho muội ấy những thứ tốt nhất trên đời này…..”
Nam Cung Mạt nghe xong thì không có gì làm lạ, dù sao hắn cũng là một vương gia, nhìn một cái mà biết mục đích đến đây của Lạc Ngao. Nam Cung Phương thì giật mình, lo lắng quay qua nhìn phụ thân nàng, sợ hắn đồng ý. Nhưng Nam Cung Mạt ánh mắt “ Cứ An Tâm “ mới khiến nàng thở phào ra, còn Hàn Phong thì vẫn tiếp tục uống trà, giống như việc này không phải của mình, quan tâm chi cho mệt.
“ Biểu muội, từ lúc mới gặp ta đã thầm yêu muội lâu rồi, ngày đêm vẫn cố gắng trở thành một nam nhân hoàn hảo nhất để có thể xứng với muội. Lúc nhỏ muội như một muội muội của ta nhưng ta đã thề đời này kiếp này sẽ chăm sóc cho muội…..biểu muội, làm vương phi của ta nhé….”
Lạc Ngao đi tới trước mặt Nam Cung Phương mà hai mắt ươn ướt mà nói, giọng lên cao xuống thấp rất có nhịp điệu. Nhưng Nam Cung Phương thì mặt mày khó chịu, cầu hôn mình trước mặt nam nhân của nàng, Nam Cung Phương lúc này rất khó chịu.
“ Xin lỗi nhị hoàng tử...nhưng ta không thể đáp ứng!!”
“ Tại sao??”
“ Tại vì ta không có tình cảm gì với ngài…”
“ Tình cảm có thể bồi dưỡng mà….ta xin thề một đời này muội là người mà ta yêu nhất, nữ nhân duy nhất của ta….ta có thể vì nàng mà bất chấp tất cả!!” Hàn Phong một bên đang uống trà thì bị sặc, đặt ly trà xuống mà ho ho liên tục, Nam Cung Phương không để ý mà đập đập lưng cho Hàn Phong, rồi nói….
“ Nhị hoàng tử, mong ngài hiểu rõ...ta đã có nam nhân của mình rồi..huynh ấy chính là nam nhân của ta, người ta yêu cả đời này và là người nam nhân duy nhất của ta!!” Nam Cung Phương ôm chặt cánh tay của Hàn Phong mà nói, sau đó hôn lên má hắn một cái coi như nói rằng...không có chuyện khác đâu.
“ Nam thúc...chuyện này thúc quyết định sao??”
Lạc Ngao tức giận, cực kỳ tức giận bởi vì có người dám phỏng tay trên của mình, hắn nhìn về Nam Cung Mạt hi vọng có thể vớt được cọng rơm cứu nào.
“ Nhị hoàng tử, chuyện tình yêu thì làm sao mà miễn cưỡng, ta để cho Phương nhi tự quyết định về người mà nó yêu, mấy cái này ta không nhún tay được rồi….”. Lạc Ngao nghe xong thì tức giận, hắn nhìn về Hàn Phong mà cực kỳ tức giận, đối với hắn Nam Cung Phương rất quan trọng, không những do vẻ đẹp của nàng, còn là vì nàng là con của Nam Cung Mạt, đế quốc đại tướng quân nắm trong tay 8 phần binh lính của Lạc Nhật, và con rể của hắn sẽ thừa hưởng chức vị và số quân này.
Chỉ cần lấy được nàng thì Nam Cung Mạt là một tấm hộ thuẫn đứng đằng sau, thế lực nào cũng phải cho mặt mũi mấy phần. Và cái quyết định chính là ngôi vị thừa kế đế quốc, chức vị thái tử. Bây giờ thế lực của nhị hoàng tử hắn so với hoàng huynh của mình rất nhỏ yếu cho nên hắn hi vọng có thể bám được lên Nam Cung Mạt, giờ đó mà vọt lên để tranh giành chức vị thái tử.
Bây giờ Nam Cung Phương đã thích người khác như thế thì Nam Cung Mạt sẽ không bao giờ giúp đỡ hắn, như vậy chức vị thái tử đối với hắn là một chuyện xa vời, cái đó hắn không bao giờ mong muốn.
“ Ngươi...ngươi dám dùng bùa chú gì lên người biểu muội ta...nói mau….” Lạc Ngao nhìn về Hàn Phong mất ngoan mà la lên, hắn uống trà hai mắt trừng lên, ý nói ngươi cầu hôn thất bại liên quan gì đến ta.
“ Nhị hoàng tử, mong ngài chú trọng lời nói….a Phong không có dùng gì lên người ta, ta yêu hắn là ta tình nguyện, bởi hắn đối với ta rất tốt….”
“ Biểu muội, ta có thể đối với muội tốt gấp trăm lần, ngàn lần mà….”
“ Xin lỗi, cái tốt của hắn không có ai so sánh được hết!!” một câu ‘ Vì Mỹ Nhân Không Cần Giang Sơn ‘, làm gì có người nào có thể tốt hơn. Hơn nữa nàng hiểu cái sự vô tình của đế vương, hoàng tộc….cái đó, nàng không thích chút nào.
“ Biểu muội...không phải lúc nhỏ muội lúc nào cũng nói là muốn lấy ta làm phu quân sao...tại sao, tại sao giờ lại thế…”
“ Lúc nhỏ là lúc nhỏ, bây giờ là bây giờ...nhị hoàng tử, ngài không phải xem lời nói của đứa bé 3-4 tuổi đầu là thật chứ….” Lạc Ngao nghe xong thì lão đảo, nếu hắn không thế lấy Nam Cung Phương làm vợ thì tất cả kế hoạch của hắn đều sụp đổ, tức giận quá hóa điên, hắn nhìn qua bên cạnh Hàn Phong….
“ Tất cả là tại ngươi….nếu ngươi không xuất hiện thì biểu muội sẽ là của ta….” Lạc Ngao không quan tâm gì nữa, mà trực tiếp xông lên muốn đánh Hàn Phong, còn hắn thì vẫn bình thản mà uống trà, nhìn Lạc Ngao chuẩn bị ra tay. Lúc này hai lão già đằng sau hắn lập tức xuất hiện bên cạnh mà ngăn cản lại, một ông lão nhìn Hàn Phong vẫn bình tĩnh mà uống trà, không sợ hãi gì thì lắc đầu, biết nhị hoàng tử so với hắn thua rất nhiều, tâm tính thua cả chặn đường…ông lão còn lại thì thì thầm…
“ Nhị hoàng tử, đây là Nam Cung phủ, chúng ta không thể động thủ!!”
“ Bỏ ta ra...ta là hoàng tử của Lạc Nhật đế quốc, hắn chỉ là một bình dân...ta muốn đánh hắn thì người nào dám cản!!” Nam Cung Mạt nghe xong thì mắt giựt giật liên tục, trán nổi một cục gân hai mắt tức giận nhìn Lạc Ngao mà cười lạnh nói…
“ Nhị hoàng tử, để ta nói cho ngài nghe một tin tức….người trước mặt ngài chính là Hàn Phong, quán quân của cuộc tuyển chọn Ngũ Viện vừa rồi, ngoài ra hắn còn được viện trưởng của Lam Hoàng học viện thu làm đệ tử chân truyền….ngài có nên xem xét một chút nào không….”
Hai lão già nghe Nam Cung Mạt nói xong thì giật mình nhìn nhau, sau đó giữ chặt lại Lạc Ngao mà kéo đi, Hàn Phong mà ai chả biết, đệ tử chân truyền đầu tiên và cuối cùng của Lam lão. Tứ Tông, Tam Triều, Nhị Các và Nhất Trang, người nào mà không biết Nhân Loại mạnh nhất Lam lão, viện trưởng của Lam Hoàng học viện chứ. Đắc tội với lão thì không ai cứu được hết, mà còn bị nhiều người khác trị tội thay….
“ Nhị hoàng tử...không thể, hắn là đệ tử của Lam lão…..”
“ Không thể nào...Lam tiền bối thực lực mạnh nhất và vô song, ta tư chất song tuyệt thế này tiền bối còn chưa thu, làm sao lại thu một tên vô danh tiểu tốt như hắn…” Hàn Phong cười cười vài cái, sau đó ngồi cười nói với Nam Cung Phương, không thèm quan tâm tới tên Lạc Ngao này. Nam Cung Mạt cũng thầm nghĩ ‘ thằng con rể này tốt...ta thích…’....
“ Ta thách đấu ngươi...người thắng sẽ có được biểu muội và thân phận đệ tử chân truyền của Lam lão…..”
“ Hahahaha……” Hàn Phong nghe xong thì buồn cười, cười thật to lên để Lạc Ngao mặt xanh lại…
“ Ngươi cười cái gì….”
“ Ta cười vì ngươi điên khùng thế mà có thể làm hoàng tử….nên ta mới buồn cười….”
“ Ngươi nói cái gì??”
“ Để ta nói cho ngài nghe...tiểu nhị hoàng tử: thứ nhất Phương nhi không phải một món hàng, nàng biết đi biết nghĩ biết yêu, nàng có quyền lựa chọn người nàng thích. Ta thà mang tiếng hèn nhát không nhận lời thách đấu, còn hơn để người ta thương thành một món hàng. Còn về việc đệ tử chân truyền thân phận, ngài muốn có thì lên mà hỏi nhị sư phụ ấy….ta đây không thể nào đồng ý…..cho nên, ngoan ngoãn về nhà bú sữa….à nhầm, uống trà đi xơi nước đi…..”
Nam Cung Phương một bên gật đầu và vui vẻ, hạnh phúc vì những lời Hàn Phong nói. Nam Cung Mạt thì gật gật đầu đồng ý với lời của Hàn Phong, còn hai lão già kia cũng phải công nhận khí phách của Hàn Phong, nhị hoàng tử không bằng hắn.
“ hừ….đừng có ngụy biện...một kẻ nhát gan như ngươi không xứng làm đệ tử chân truyền của Lam lão và phu quân của biểu muội….ngươi tốt nhất là mau mau biến…….”
“ ĐỦ RỒI!!!! ầm…...vù……..” một tiếng hét thật to chứa thêm Hồn Lực và khí phách của một Thiên Hoàng giả cấp bậc, Nam Cung Mạt khiến cho Lạc Ngao và hai lão già phía sau phải lùi lại, mà chùng chân xuống.
“ Mong Vương Gia Bất Giận!!” Hai lão già đi theo Lạc Ngao biết Nam Cung Mạt mà tức giận thì không hay, lập tức quỳ xuống mà xin tha thứ…..
“ Nhị hoàng tử, đây là Nam Cung phủ, Hàn Phong là con rể của ta...và ta và mẫu thân Phương nhi đều chấp nhận vui vẻ, ta nói thẳng ngài không bằng a Phong đâu, một phần cũng không có. Thứ hai ngài không nền làm cho ta tức giận nếu không thì địa vị của ngài không ổn đâu, và đúng...lão tử đang uy hiếp ngươi, mau mau ngậm mồm. Thứ ba Hàn Phong là đệ tử chân truyền của Lam lão, cái này người người đều biết….nếu ngài không muốn ngài mai tất cả Thiên Hồn Giả của Nhân tộc đến trước hoàng cung mà hỏi tội, ta khuyên ngài ở đây xin lỗi rồi mau mau về ngủ...không thì chuyện vô cùng lớn đây…..”
Lạc Ngao tức giận nắm chặt hai tay, tức giận mà bỏ đi cũng không cần để ý lời của Nam Cung Mạt. Hai lão già kia cúi đầu xin lỗi Nam Cung Mạt và Hàn Phong, rồi cũng bắt đầu đuổi theo. Hai người nhìn nhau mà nhún vài, còn Nam Cung Mạt thì cười lạnh, hắn biết đa số người theo đuổi và muốn lấy nữ nhi của hắn chỉ vì lực lượng mà hắn sở hữu, làm bỏng mắt rất nhiều người.
Cứ như thế buổi cầu hôn của nhị hoàng tử thất bại, và người dẫn đầu bây giờ cực kỳ tức giận. Cả căn phòng lúc này hầu như là bị đập nát, người hầu và thái giám một bên im lặng không dám lên tiếng……
“ Tức chết đi được….tự nhưng lòi ra một tên cản đường…..ầm….ầm…..ầm……”
“ Tên khốn nạn đó, bọn khốn nạn dám xem thường ta……cút hết ra ngoài cho ta….đám cẩu nô tài….”
“ Hãy đợi đấy….ta sẽ cho các ngươi hối hận…..”
“ Người đâu…….” Lập tức vài bóng đen hiện ra đằng sau Lạc Ngao, đây là những tên thủ hạ mà hắn bồi dưỡng…
“ Liên Hệ Cho Ta Ma Tượng Đường Người ~~ “
Nam Cung Mạt nghe xong thì không có gì làm lạ, dù sao hắn cũng là một vương gia, nhìn một cái mà biết mục đích đến đây của Lạc Ngao. Nam Cung Phương thì giật mình, lo lắng quay qua nhìn phụ thân nàng, sợ hắn đồng ý. Nhưng Nam Cung Mạt ánh mắt “ Cứ An Tâm “ mới khiến nàng thở phào ra, còn Hàn Phong thì vẫn tiếp tục uống trà, giống như việc này không phải của mình, quan tâm chi cho mệt.
“ Biểu muội, từ lúc mới gặp ta đã thầm yêu muội lâu rồi, ngày đêm vẫn cố gắng trở thành một nam nhân hoàn hảo nhất để có thể xứng với muội. Lúc nhỏ muội như một muội muội của ta nhưng ta đã thề đời này kiếp này sẽ chăm sóc cho muội…..biểu muội, làm vương phi của ta nhé….”
Lạc Ngao đi tới trước mặt Nam Cung Phương mà hai mắt ươn ướt mà nói, giọng lên cao xuống thấp rất có nhịp điệu. Nhưng Nam Cung Phương thì mặt mày khó chịu, cầu hôn mình trước mặt nam nhân của nàng, Nam Cung Phương lúc này rất khó chịu.
“ Xin lỗi nhị hoàng tử...nhưng ta không thể đáp ứng!!”
“ Tại sao??”
“ Tại vì ta không có tình cảm gì với ngài…”
“ Tình cảm có thể bồi dưỡng mà….ta xin thề một đời này muội là người mà ta yêu nhất, nữ nhân duy nhất của ta….ta có thể vì nàng mà bất chấp tất cả!!” Hàn Phong một bên đang uống trà thì bị sặc, đặt ly trà xuống mà ho ho liên tục, Nam Cung Phương không để ý mà đập đập lưng cho Hàn Phong, rồi nói….
“ Nhị hoàng tử, mong ngài hiểu rõ...ta đã có nam nhân của mình rồi..huynh ấy chính là nam nhân của ta, người ta yêu cả đời này và là người nam nhân duy nhất của ta!!” Nam Cung Phương ôm chặt cánh tay của Hàn Phong mà nói, sau đó hôn lên má hắn một cái coi như nói rằng...không có chuyện khác đâu.
“ Nam thúc...chuyện này thúc quyết định sao??”
Lạc Ngao tức giận, cực kỳ tức giận bởi vì có người dám phỏng tay trên của mình, hắn nhìn về Nam Cung Mạt hi vọng có thể vớt được cọng rơm cứu nào.
“ Nhị hoàng tử, chuyện tình yêu thì làm sao mà miễn cưỡng, ta để cho Phương nhi tự quyết định về người mà nó yêu, mấy cái này ta không nhún tay được rồi….”. Lạc Ngao nghe xong thì tức giận, hắn nhìn về Hàn Phong mà cực kỳ tức giận, đối với hắn Nam Cung Phương rất quan trọng, không những do vẻ đẹp của nàng, còn là vì nàng là con của Nam Cung Mạt, đế quốc đại tướng quân nắm trong tay 8 phần binh lính của Lạc Nhật, và con rể của hắn sẽ thừa hưởng chức vị và số quân này.
Chỉ cần lấy được nàng thì Nam Cung Mạt là một tấm hộ thuẫn đứng đằng sau, thế lực nào cũng phải cho mặt mũi mấy phần. Và cái quyết định chính là ngôi vị thừa kế đế quốc, chức vị thái tử. Bây giờ thế lực của nhị hoàng tử hắn so với hoàng huynh của mình rất nhỏ yếu cho nên hắn hi vọng có thể bám được lên Nam Cung Mạt, giờ đó mà vọt lên để tranh giành chức vị thái tử.
Bây giờ Nam Cung Phương đã thích người khác như thế thì Nam Cung Mạt sẽ không bao giờ giúp đỡ hắn, như vậy chức vị thái tử đối với hắn là một chuyện xa vời, cái đó hắn không bao giờ mong muốn.
“ Ngươi...ngươi dám dùng bùa chú gì lên người biểu muội ta...nói mau….” Lạc Ngao nhìn về Hàn Phong mất ngoan mà la lên, hắn uống trà hai mắt trừng lên, ý nói ngươi cầu hôn thất bại liên quan gì đến ta.
“ Nhị hoàng tử, mong ngài chú trọng lời nói….a Phong không có dùng gì lên người ta, ta yêu hắn là ta tình nguyện, bởi hắn đối với ta rất tốt….”
“ Biểu muội, ta có thể đối với muội tốt gấp trăm lần, ngàn lần mà….”
“ Xin lỗi, cái tốt của hắn không có ai so sánh được hết!!” một câu ‘ Vì Mỹ Nhân Không Cần Giang Sơn ‘, làm gì có người nào có thể tốt hơn. Hơn nữa nàng hiểu cái sự vô tình của đế vương, hoàng tộc….cái đó, nàng không thích chút nào.
“ Biểu muội...không phải lúc nhỏ muội lúc nào cũng nói là muốn lấy ta làm phu quân sao...tại sao, tại sao giờ lại thế…”
“ Lúc nhỏ là lúc nhỏ, bây giờ là bây giờ...nhị hoàng tử, ngài không phải xem lời nói của đứa bé 3-4 tuổi đầu là thật chứ….” Lạc Ngao nghe xong thì lão đảo, nếu hắn không thế lấy Nam Cung Phương làm vợ thì tất cả kế hoạch của hắn đều sụp đổ, tức giận quá hóa điên, hắn nhìn qua bên cạnh Hàn Phong….
“ Tất cả là tại ngươi….nếu ngươi không xuất hiện thì biểu muội sẽ là của ta….” Lạc Ngao không quan tâm gì nữa, mà trực tiếp xông lên muốn đánh Hàn Phong, còn hắn thì vẫn bình thản mà uống trà, nhìn Lạc Ngao chuẩn bị ra tay. Lúc này hai lão già đằng sau hắn lập tức xuất hiện bên cạnh mà ngăn cản lại, một ông lão nhìn Hàn Phong vẫn bình tĩnh mà uống trà, không sợ hãi gì thì lắc đầu, biết nhị hoàng tử so với hắn thua rất nhiều, tâm tính thua cả chặn đường…ông lão còn lại thì thì thầm…
“ Nhị hoàng tử, đây là Nam Cung phủ, chúng ta không thể động thủ!!”
“ Bỏ ta ra...ta là hoàng tử của Lạc Nhật đế quốc, hắn chỉ là một bình dân...ta muốn đánh hắn thì người nào dám cản!!” Nam Cung Mạt nghe xong thì mắt giựt giật liên tục, trán nổi một cục gân hai mắt tức giận nhìn Lạc Ngao mà cười lạnh nói…
“ Nhị hoàng tử, để ta nói cho ngài nghe một tin tức….người trước mặt ngài chính là Hàn Phong, quán quân của cuộc tuyển chọn Ngũ Viện vừa rồi, ngoài ra hắn còn được viện trưởng của Lam Hoàng học viện thu làm đệ tử chân truyền….ngài có nên xem xét một chút nào không….”
Hai lão già nghe Nam Cung Mạt nói xong thì giật mình nhìn nhau, sau đó giữ chặt lại Lạc Ngao mà kéo đi, Hàn Phong mà ai chả biết, đệ tử chân truyền đầu tiên và cuối cùng của Lam lão. Tứ Tông, Tam Triều, Nhị Các và Nhất Trang, người nào mà không biết Nhân Loại mạnh nhất Lam lão, viện trưởng của Lam Hoàng học viện chứ. Đắc tội với lão thì không ai cứu được hết, mà còn bị nhiều người khác trị tội thay….
“ Nhị hoàng tử...không thể, hắn là đệ tử của Lam lão…..”
“ Không thể nào...Lam tiền bối thực lực mạnh nhất và vô song, ta tư chất song tuyệt thế này tiền bối còn chưa thu, làm sao lại thu một tên vô danh tiểu tốt như hắn…” Hàn Phong cười cười vài cái, sau đó ngồi cười nói với Nam Cung Phương, không thèm quan tâm tới tên Lạc Ngao này. Nam Cung Mạt cũng thầm nghĩ ‘ thằng con rể này tốt...ta thích…’....
“ Ta thách đấu ngươi...người thắng sẽ có được biểu muội và thân phận đệ tử chân truyền của Lam lão…..”
“ Hahahaha……” Hàn Phong nghe xong thì buồn cười, cười thật to lên để Lạc Ngao mặt xanh lại…
“ Ngươi cười cái gì….”
“ Ta cười vì ngươi điên khùng thế mà có thể làm hoàng tử….nên ta mới buồn cười….”
“ Ngươi nói cái gì??”
“ Để ta nói cho ngài nghe...tiểu nhị hoàng tử: thứ nhất Phương nhi không phải một món hàng, nàng biết đi biết nghĩ biết yêu, nàng có quyền lựa chọn người nàng thích. Ta thà mang tiếng hèn nhát không nhận lời thách đấu, còn hơn để người ta thương thành một món hàng. Còn về việc đệ tử chân truyền thân phận, ngài muốn có thì lên mà hỏi nhị sư phụ ấy….ta đây không thể nào đồng ý…..cho nên, ngoan ngoãn về nhà bú sữa….à nhầm, uống trà đi xơi nước đi…..”
Nam Cung Phương một bên gật đầu và vui vẻ, hạnh phúc vì những lời Hàn Phong nói. Nam Cung Mạt thì gật gật đầu đồng ý với lời của Hàn Phong, còn hai lão già kia cũng phải công nhận khí phách của Hàn Phong, nhị hoàng tử không bằng hắn.
“ hừ….đừng có ngụy biện...một kẻ nhát gan như ngươi không xứng làm đệ tử chân truyền của Lam lão và phu quân của biểu muội….ngươi tốt nhất là mau mau biến…….”
“ ĐỦ RỒI!!!! ầm…...vù……..” một tiếng hét thật to chứa thêm Hồn Lực và khí phách của một Thiên Hoàng giả cấp bậc, Nam Cung Mạt khiến cho Lạc Ngao và hai lão già phía sau phải lùi lại, mà chùng chân xuống.
“ Mong Vương Gia Bất Giận!!” Hai lão già đi theo Lạc Ngao biết Nam Cung Mạt mà tức giận thì không hay, lập tức quỳ xuống mà xin tha thứ…..
“ Nhị hoàng tử, đây là Nam Cung phủ, Hàn Phong là con rể của ta...và ta và mẫu thân Phương nhi đều chấp nhận vui vẻ, ta nói thẳng ngài không bằng a Phong đâu, một phần cũng không có. Thứ hai ngài không nền làm cho ta tức giận nếu không thì địa vị của ngài không ổn đâu, và đúng...lão tử đang uy hiếp ngươi, mau mau ngậm mồm. Thứ ba Hàn Phong là đệ tử chân truyền của Lam lão, cái này người người đều biết….nếu ngài không muốn ngài mai tất cả Thiên Hồn Giả của Nhân tộc đến trước hoàng cung mà hỏi tội, ta khuyên ngài ở đây xin lỗi rồi mau mau về ngủ...không thì chuyện vô cùng lớn đây…..”
Lạc Ngao tức giận nắm chặt hai tay, tức giận mà bỏ đi cũng không cần để ý lời của Nam Cung Mạt. Hai lão già kia cúi đầu xin lỗi Nam Cung Mạt và Hàn Phong, rồi cũng bắt đầu đuổi theo. Hai người nhìn nhau mà nhún vài, còn Nam Cung Mạt thì cười lạnh, hắn biết đa số người theo đuổi và muốn lấy nữ nhi của hắn chỉ vì lực lượng mà hắn sở hữu, làm bỏng mắt rất nhiều người.
Cứ như thế buổi cầu hôn của nhị hoàng tử thất bại, và người dẫn đầu bây giờ cực kỳ tức giận. Cả căn phòng lúc này hầu như là bị đập nát, người hầu và thái giám một bên im lặng không dám lên tiếng……
“ Tức chết đi được….tự nhưng lòi ra một tên cản đường…..ầm….ầm…..ầm……”
“ Tên khốn nạn đó, bọn khốn nạn dám xem thường ta……cút hết ra ngoài cho ta….đám cẩu nô tài….”
“ Hãy đợi đấy….ta sẽ cho các ngươi hối hận…..”
“ Người đâu…….” Lập tức vài bóng đen hiện ra đằng sau Lạc Ngao, đây là những tên thủ hạ mà hắn bồi dưỡng…
“ Liên Hệ Cho Ta Ma Tượng Đường Người ~~ “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook