Thiên Hồn Đại Lục
-
Chương 44: Hải Ngạc Đế Đô
Chương 44: Hải Ngạc Đế Đô
“ Chào mừng tới Hải Ngạc đế đô!!”
“ Được, thành phố rất đẹp….” Hàn Phong phải công nhận tuy ông hoàng đế đó có hoang phí nhưng cái thành quả này đã không còn ai quan tâm tới vất vả lúc đó.
“ Đi vào thôi…..” Hàn Phong và Nam Cung Phương ngồi lên xe ngựa, sau đó xe ngựa bắt đầu chạy tà tà vào thành, nhưng họ cần đi qua cây cầu dài hơn năm mét này mới tới được cửa chính của đế đô này.
Dòng người qua lại không ngớt, hơn nữa hai bên đường là những ánh đèn thắp sáng cả khu tối này, khiến nơi này trở thành điểm bắt mắt nhất trong đêm tối.
“ Những tường thành và cây cột này có thường xuyên kiểm tra không?”
“ Có, cứ mỗi tuần thì sẽ có người lặn xuống để mà kiểm tra, dù sao hơn trăm triệu người ở nơi này, họ làm sao dám bất cẩn trong việc đó được….”
“ Cũng đúng….”
“ Đi hết cây cầu này là cửa chính, sau đó đi về phía tây của đế đô thì đó là nhà của muội, phụ thân muội cũng đang chờ….” Hàn Phong cười mà nắm tay nàng, ánh mắt an tâm để Nam Cung Phương thở phào, sau đó mỉm cười lại. Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy với tốc độ chầm chậm, phải một lúc sau thì mới vào trong thành. Hàn Phong nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe ngựa, hắn thấy được dòng người còn đông hơn ở bên ngoài gấp mấy lần, tuy trời đã gần đêm nhưng giang hàng vẫn mở cửa, đồ ăn bày bán rất nhiều……
Xe ngựa chầm chậm chạy về hướng tây của đế đô, đó là khu dành cho quan viên cao cấp, và đặc biệt nhất chính là phủ đệ của vương gia kiêm đại tướng quân Nam Cung Mạt. Trong tay nắm hơn 7 phần quân lính của cả đế đô, nghe nói người nào có thể được Nam Cung Mạt đồng ý thì chính là người thừa kế hắn ta, cho nên Nam Cung Phương hằng ngày đều phải đối phó với hơn trăm tên chạy đến và mỗi ngày vẫn tới…..
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Hàn Phong và Nam Cung Phương bước xuống xe, hắn thấy trước cửa có một thanh niên mặt mày rậm rạp nhưng sáng sủa, tuy có nhiều nếp nhăn nhưng lại cứng rắn. Thân hình to lớn, rất có của một vị tướng quân...đây chính là Nam Cung Mạt. Hàn Phong liếc nhìn qua bên cạnh hai tên canh cửa, đều có tu vi Thiên Sư Cửu Tinh, còn hai tên đi hai bên hắn là Thiên Quân Tam Tinh. Hàn Phong phải gật gù với lực lượng của Nam Cung Mạt, rất mạnh mẽ…..
Nam Cung Phương đi tới phía trước, cúi người xuống rồi nói:” Phụ thân, nữ nhi đã về!!”. Nam Cung Mạt đi tới phía trước, cặp mắt vẫn hậm hực nhìn Nam Cung Phương, bỗng nhiên hắn ôm chặt Nam Cung Phương rồi khóc la lên…..
“ Aaaaaaa...con gái ngoan của ta….ta nhớ con chết mất...sau này đừng đi đâu nữa, phụ thân chăm sóc con cả đời mà….”
“ Phụ thân, khó thở!!”
“ À..à….được được, đây là?” Nam Cung Mạt thả Nam Cung Phương xuống, rồi nhìn về Hàn Phong mà hỏi.
“ Phụ thân, huynh ấy là Hàn Phong, người đoạt giải quán quân trong cuộc thi tuyển chọn của Ngũ Viện đó. Huynh ấy cũng giúp con đoạt lấy hạng nhì nữa…..”Nam Cung Mạt nhìn về Hàn Phong mà quan sát, sau đó hắn tỏa ra một luồng áp lực của một Thiên Hồn Giả cấp bậc Thiên Hoàng, đè lên người Hàn Phong nhưng Hàn Phong vẫn đứng đó mà nhìn Nam Cung Mạt, vẻ mặt ‘ Ta Không Biết Gì Hết!!’.
“ Nam vương gia!!” Hàn Phong thấy Nam Cung Phương ra hiệu, lập tức cúi đầu chào.
“ Ừ...Tinh Thần Lực rất mạnh, có thể chịu đựng được áp lực!!”
“ Nam vương gia quá khen….”
“ Đừng có gọi ta Nam Vương Gia, Nam thúc là được rồi…!
“ Nếu đã tới thì vào trong phủ luôn đi, dù sao ngươi cũng là bạn của tiểu Phương!” Nam Cung Mạt nhìn Hàn Phong vài cái rồi nói, hắn cười mà nói….
“ Đa tạ Nam thúc!!” sau đó Hàn Phong đi vào trong, một quảng trường rất rộng với nhiều cây cỏ xung quanh. Lúc này có một thân ảnh thướt tha, dịu hiền được hai nô tỳ dìu ra ngoài, Nam Cung Phương nhìn thấy liền mừng rỡ, chạy lại….
“ Mẫu thân!!”
“ Nha đầu ngốc….sau này đừng có bỏ nhà ra đi nữa nghe chưa!!” Người phụ nữ này chính là vương phi của Nam Cung Mạt, mẫu thân của Nam Cung Phương. Nam Cung Mạt nhìn người nữ nhân này ánh mắt trìu mến, hắn đi lại mà ôm chặt hai người đi vào. Còn Hàn Phong hắn cũng mừng khi thấy Nam Cung Phương đoàn tụ, nhưng ánh mắt hắn dán chặt lên mẫu thân nàng, đừng nhầm...không phải là ánh mắt hám gái, mà là hắn cảm nhận được hồn lực rối loạn, thân thể tùy tụy, nhìn rất giống người bị trọng thương……
“ Đây là?”
“ Mẫu thân, huynh ấy là Hàn Phong, giúp đỡ con rất nhiều đó….”
“ Ừ...cảm ơn cậu đã chăm sóc tiểu Phương trong suốt thời gian qua!!”
“ Vương phi quá khách khí rồi...ta chỉ làm hết bổn phận thôi!!”
“ Bổn phận à….cứ gọi ta là bá mẫu được rồi, không cần vương phi gì gì đâu…..” nàng nhìn Hàn Phong thì rất thuận mắt, xoa xoa đầu Nam Cung Phương cười nói. Hàn Phong cung kính không bằng tuân mệnh, sau đó gọi một tiếng bá mẫu. Rồi 4 người bắt đầu đi vào trong phòng khách mà ngồi xuống, Nam Cung Phương ngồi một bên mẫu thân nàng mà cười nói, Nam Cung Mạt ngồi ở ghế chính chủ còn Hàn Phong thì ngồi im một chỗ, thuộc hạ đứng đằng sau.
“ Chắc đây là lần đầu tiên cậu tới Hải Ngạc đế đô đúng không?”
“ Vâng ạ!!”
“ Vậy ngày mai tiểu Phương sẽ dẫn cậu đi tham quan!!”
“ Vậy thì cháu xin đa tạ Nam thúc, bá mẫu!!” Hàn Phong nhìn về Nam Cung Phương mà cười khiến cho nàng cũng cười theo….
“ Thiếu gia, bà ta bị thương khá nặng đó….” giọng của tiểu Bạch hiện lên trong đầu Hàn Phong.
“ Ý ngươi là sao?”
“ Đỡ lấy một chưởng của người nào đó, bây giờ chỉ nhờ đan dược cầm cự, sợ là không sống bao lâu…”
“ Đương nhiên là ta biết...nhưng chủ nhà chưa mở miệng, ngươi mở miệng vậy chẳng khác nào biết bí mật của người ta chứ, nói những cái không nên nói….”
“ Cái này do thiếu gia à...ta không biết đâu!!” tiểu Bạch cười nói một cái rồi liền im bặt, tiếp tục nhắm mắt mà ngủ trong giới chỉ. Hàn Phong thì nhìn mẫu thân của Nam Cung Phương vài cái rồi thở dài, sau đó cũng lên tiếng….
“ Nam thúc, bá mẫu...thứ cho ta nếu ta lỡ lời nhưng bá mẫu bị thương rất nặng đúng không?”
Lời vừa dứt thì Nam Cung Phương ngạc nhiên không tin mà nhìn về mẫu thân nàng, mẫu thân Nam Cung Phương thì giật mình nhìn về Nam Cung Mạt. Còn Nam Cung Mạt thì vẻ mặt không tin mà nhìn về Hàn Phong, bởi vì vết thương của phu nhân hắn, đó là chuyện tối mật. Bởi vì ai ai cũng tưởng rằng nàng chỉ có cơ thể yếu đuối thôi….
“ Ngươi làm sao mà biết?”
“ Thật ra ta là một luyện dược sư cho nên mới có thể thấy được tình trạng của bá mẫu khác với người có cơ thể bình thường. Nếu cháu đoàn không lầm cơ thể của bá mẫu bị người khác đánh trọng thương….”
“ Mẫu thân, a Phong không bao giờ nói dối với ta đâu...có thật không, mẫu thân là đang bị thương rất nặng à….”
“ Ừ…..” mẫu thân Nam Cung Phương nhìn nàng mà hiền dịu gật đầu, nàng xoa xoa đầu Nam Cung Phương, thở dài và mở miệng…
“ Khoảng mười năm trước, vào một lần sinh nhật của Phương nhi, lúc đó có tổng cộng mười thân ảnh áo đen tập kích Nam Cung phủ. Ta vì đỡ cho nàng một chưởng mà bị đánh cho trọng thương, thực lực lùi lại và không thể tiến. Hơn nữa lại có nhiều chịu chứng khác nhau dẫn đến cơ thể trầm trọng suy nhược…..”
“ Chưởng lực nó không biết bá mẫu có thể diễn tả không?”
“ Để ta...lúc đó ta giao chiến với hắn, nhưng trong một phút bất cẩn bị hắn đánh một đòn về Phương nhi, cũng là chuyện đó xảy ra...chưởng lực đó khi phát ra trên tay hắn hiện ra một màu đỏ, khi phát ra thì có một bàn tay đỏ như máu đánh về Phương nhi….”
“ Bàn tay đỏ như máu……..Bá mẫu ta muốn biết có phải từ đó về sau cứ mỗi buổi giữa trưa cho tới khi mặt trời xuống sẽ thấy cơ thể cực kỳ nóng, giống như lửa thiêu, dùng bao nhiêu nước lạnh cũng không khỏi…”
“ Đúng là như thế….”
“ Cái này……” Hàn Phong mơ hồ đã suy đáng được môn bí kỹ gì nhưng hắn cần chắc thêm một điều nữa…
“ Nam thúc, không biết lúc đó trên người bá mẫu in bao nhiêu ngon tay?”
“ Hình như chỉ có ba dấu ngón tay trên lưng của bá mẫu ngươi…..ngươi biết môn bí kỹ này….”
“ Chỉ có ba dấu à...tốt, vậy thì có thể chữa……” Hàn Phong thở dài, Nam Cung Phương một bên chạy lại mà đung đưa cánh tay hắn…
“ a Phong, huynh có thể chữa hết cho mẫu thân ta không?”
“ Cứ tin tưởng ta…” Hàn Phong vỗ vỗ tay nàng, sau đó sắc mặt nghiêm trọng mà nhìn về Nam Cung Mạt, rồi quay qua nhìn Nam Cung Mạt mà nói…
“ Chưởng lực này là một loại bí kỹ chuyên dụng của một tông giáo ở Khã Hãn đế quốc, nó có tên là Ngũ Sa Chưởng. Loại bí kỹ này chỉ là Hạ phẩm tuy nhiên không phải vì nó yếu mà tại vì cách tu luyện của nó cực kỳ gian nan và khó khăn. Môn bí kỹ này không đòi hỏi là người luyện phải có Thiên Hồn nhất định, chỉ cần có Hồn Lực là có thể tu luyện.”
“ Ngũ Sa Chưởng có tổng cộng năm tầng, tầng 1 và 2 tương đương hạ giai, 3 tương đương trung giai, 4 là thượng giai bí kỹ, và tầng cuối cùng là thánh giai bí kỹ. Luyện môn bí kỹ này thì người luyện phải hàng ngày ngâm mình trong máu ít nhất là ba tiếng một ngày, hơn nữa phải dưới ánh mặt trời chói chang. Sau đó là dùng bàn tay mình đánh vào cát ở sa mạc Tột Độ ở Khã Hãn đế quốc, lên tới hơn trăm độ nhiệt. Và mỗi tầng ít nhất 3 năm, và khi lên thì thời gian tăng thêm gấp đôi….”
“ Tuy nhiên cái khắc chế là khi luyện môn bí kỹ này, trước khi luyện thành tầng thứ năm thì người luyện không thể luyện bất cứ thứ gì khác, không thì sẽ phải làm lại từ đầu. Chưởng lực từ Ngũ Sa Chưởng mang một luồng chí dương cực nóng, khi một người bị dính thì sẽ bị luồng khí dương mạnh mẽ này thiêu đốt từ ngoài vô trong, cho tới khi tro cũng không còn. Khi chưởng lực đạt tới tầng bốn hay năm, một khi bị dính thì cả cơ thể sẽ cảm thấy cực nóng, có khi bị thiêu đốt ngay lập tức….”
“ Bá mẫu bị thương, tên đánh ra chưởng nó chỉ mới tầng 3 cho nên vẫn có thể chữa trị, nhưng thời gian sẽ rất lâu, bởi vì khoảng cách cũng đã hơn mười năm. “
“ Không sao...không sao, thời gian bao lâu cũng được...tiểu Phong, cháu nói xem làm thế nào để chữa trị??” Hàn Phong lấy từ trong giới chỉ của mình ra một lọ đan dược, cái bình này được bao bọc trong một cái hộp trong suốt, khi mở ra lập tức một luồng hàn nhiệt nhanh chóng tỏa ra, cái bàn tiếp xúc gần nhất lập tức bị đóng băng…
“ Cách chữa trị duy nhất với môn độc kỹ này thì phải dùng hàn băng để điều hòa dương và âm trong cơ thể bá mẫu. Viên đan dược này là lục phẩm Hàn Tú m Đan, là một viên đan dược dùng những vật chí âm và lạnh nhất để luyện thành trong môi trường băng giá. Đầu tiên là phải chữa trị lúc 12 giờ đêm, bởi lúc này là khoảng thời gian mà âm dương gần nhau nhất, ngày đêm bắt đầu chuyển…..nuốt viên đan dược này vào và trong lúc ngâm mình trong một thùng nước lạnh, tiếp tục người bên ngoài liên tục đổ nước sôi vào….và cứ như thế trong mười phút thì toàn bộ hậu quả của Ngũ Sa Chưởng hoàn toàn bị giải quyết….”
“ Cái gì....là lục phẩm đan dược à…”
“ Vâng….”
“ Quá quý giá….cái này ta nghĩ rằng cháu có thể bán được cả một gia tài của một quốc gia đó…” Nam Cung Mạt đương nhiên biết lục phẩm đan dược là một viên thánh dược ở Nhân tộc, đừng nói là thấy ngửi qua còn chưa bao giờ, cả đời hắn chỉ thấy qua một lần là lúc Hoàng Tộc nhận được một viên từ một vị thần bí áo đen….
“ À không sao...chỉ cần Phương nhi vui là được!!” Hàn Phong cười mà nói…
“ Với lại có câu ‘ Vì Mỹ Nhân Không Cần Giang Sơn ‘, chỉ là một viên lục phẩm thôi, cháu không quan tâm đâu đâu!!” Nam Cung Phương nghe Hàn Phong nói thế thì một bên cực kỳ vui vẻ, nàng biết người thanh niên trước mặt này chính là người mà nàng muốn trọn đời một bên. Nam Cung Mạt và vợ hắn hai người nhìn nhau, một lát sau Nam Cung Mạt cười lên thật to, hôm nay là ngày mà hắn vui nhất, đã lâu rồi hắn chưa từng cười từ ngày nương tử hắn bị trọng thương và giày vò hàng ngày….
“ Hay...hay, Phương nhi quả nhiên tìm được một tình lữ tốt..hay cho câu ‘Vì Mỹ Nhân Không Cần Giang Sơn’!!!!”
“ Được….ta nhận người con rể ngươi….”
“ Vậy thì làm phiến Nam thúc chuẩn bị mọi thứ cần thiết…”
“ Được….!!!!”
“ Chào mừng tới Hải Ngạc đế đô!!”
“ Được, thành phố rất đẹp….” Hàn Phong phải công nhận tuy ông hoàng đế đó có hoang phí nhưng cái thành quả này đã không còn ai quan tâm tới vất vả lúc đó.
“ Đi vào thôi…..” Hàn Phong và Nam Cung Phương ngồi lên xe ngựa, sau đó xe ngựa bắt đầu chạy tà tà vào thành, nhưng họ cần đi qua cây cầu dài hơn năm mét này mới tới được cửa chính của đế đô này.
Dòng người qua lại không ngớt, hơn nữa hai bên đường là những ánh đèn thắp sáng cả khu tối này, khiến nơi này trở thành điểm bắt mắt nhất trong đêm tối.
“ Những tường thành và cây cột này có thường xuyên kiểm tra không?”
“ Có, cứ mỗi tuần thì sẽ có người lặn xuống để mà kiểm tra, dù sao hơn trăm triệu người ở nơi này, họ làm sao dám bất cẩn trong việc đó được….”
“ Cũng đúng….”
“ Đi hết cây cầu này là cửa chính, sau đó đi về phía tây của đế đô thì đó là nhà của muội, phụ thân muội cũng đang chờ….” Hàn Phong cười mà nắm tay nàng, ánh mắt an tâm để Nam Cung Phương thở phào, sau đó mỉm cười lại. Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy với tốc độ chầm chậm, phải một lúc sau thì mới vào trong thành. Hàn Phong nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe ngựa, hắn thấy được dòng người còn đông hơn ở bên ngoài gấp mấy lần, tuy trời đã gần đêm nhưng giang hàng vẫn mở cửa, đồ ăn bày bán rất nhiều……
Xe ngựa chầm chậm chạy về hướng tây của đế đô, đó là khu dành cho quan viên cao cấp, và đặc biệt nhất chính là phủ đệ của vương gia kiêm đại tướng quân Nam Cung Mạt. Trong tay nắm hơn 7 phần quân lính của cả đế đô, nghe nói người nào có thể được Nam Cung Mạt đồng ý thì chính là người thừa kế hắn ta, cho nên Nam Cung Phương hằng ngày đều phải đối phó với hơn trăm tên chạy đến và mỗi ngày vẫn tới…..
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Hàn Phong và Nam Cung Phương bước xuống xe, hắn thấy trước cửa có một thanh niên mặt mày rậm rạp nhưng sáng sủa, tuy có nhiều nếp nhăn nhưng lại cứng rắn. Thân hình to lớn, rất có của một vị tướng quân...đây chính là Nam Cung Mạt. Hàn Phong liếc nhìn qua bên cạnh hai tên canh cửa, đều có tu vi Thiên Sư Cửu Tinh, còn hai tên đi hai bên hắn là Thiên Quân Tam Tinh. Hàn Phong phải gật gù với lực lượng của Nam Cung Mạt, rất mạnh mẽ…..
Nam Cung Phương đi tới phía trước, cúi người xuống rồi nói:” Phụ thân, nữ nhi đã về!!”. Nam Cung Mạt đi tới phía trước, cặp mắt vẫn hậm hực nhìn Nam Cung Phương, bỗng nhiên hắn ôm chặt Nam Cung Phương rồi khóc la lên…..
“ Aaaaaaa...con gái ngoan của ta….ta nhớ con chết mất...sau này đừng đi đâu nữa, phụ thân chăm sóc con cả đời mà….”
“ Phụ thân, khó thở!!”
“ À..à….được được, đây là?” Nam Cung Mạt thả Nam Cung Phương xuống, rồi nhìn về Hàn Phong mà hỏi.
“ Phụ thân, huynh ấy là Hàn Phong, người đoạt giải quán quân trong cuộc thi tuyển chọn của Ngũ Viện đó. Huynh ấy cũng giúp con đoạt lấy hạng nhì nữa…..”Nam Cung Mạt nhìn về Hàn Phong mà quan sát, sau đó hắn tỏa ra một luồng áp lực của một Thiên Hồn Giả cấp bậc Thiên Hoàng, đè lên người Hàn Phong nhưng Hàn Phong vẫn đứng đó mà nhìn Nam Cung Mạt, vẻ mặt ‘ Ta Không Biết Gì Hết!!’.
“ Nam vương gia!!” Hàn Phong thấy Nam Cung Phương ra hiệu, lập tức cúi đầu chào.
“ Ừ...Tinh Thần Lực rất mạnh, có thể chịu đựng được áp lực!!”
“ Nam vương gia quá khen….”
“ Đừng có gọi ta Nam Vương Gia, Nam thúc là được rồi…!
“ Nếu đã tới thì vào trong phủ luôn đi, dù sao ngươi cũng là bạn của tiểu Phương!” Nam Cung Mạt nhìn Hàn Phong vài cái rồi nói, hắn cười mà nói….
“ Đa tạ Nam thúc!!” sau đó Hàn Phong đi vào trong, một quảng trường rất rộng với nhiều cây cỏ xung quanh. Lúc này có một thân ảnh thướt tha, dịu hiền được hai nô tỳ dìu ra ngoài, Nam Cung Phương nhìn thấy liền mừng rỡ, chạy lại….
“ Mẫu thân!!”
“ Nha đầu ngốc….sau này đừng có bỏ nhà ra đi nữa nghe chưa!!” Người phụ nữ này chính là vương phi của Nam Cung Mạt, mẫu thân của Nam Cung Phương. Nam Cung Mạt nhìn người nữ nhân này ánh mắt trìu mến, hắn đi lại mà ôm chặt hai người đi vào. Còn Hàn Phong hắn cũng mừng khi thấy Nam Cung Phương đoàn tụ, nhưng ánh mắt hắn dán chặt lên mẫu thân nàng, đừng nhầm...không phải là ánh mắt hám gái, mà là hắn cảm nhận được hồn lực rối loạn, thân thể tùy tụy, nhìn rất giống người bị trọng thương……
“ Đây là?”
“ Mẫu thân, huynh ấy là Hàn Phong, giúp đỡ con rất nhiều đó….”
“ Ừ...cảm ơn cậu đã chăm sóc tiểu Phương trong suốt thời gian qua!!”
“ Vương phi quá khách khí rồi...ta chỉ làm hết bổn phận thôi!!”
“ Bổn phận à….cứ gọi ta là bá mẫu được rồi, không cần vương phi gì gì đâu…..” nàng nhìn Hàn Phong thì rất thuận mắt, xoa xoa đầu Nam Cung Phương cười nói. Hàn Phong cung kính không bằng tuân mệnh, sau đó gọi một tiếng bá mẫu. Rồi 4 người bắt đầu đi vào trong phòng khách mà ngồi xuống, Nam Cung Phương ngồi một bên mẫu thân nàng mà cười nói, Nam Cung Mạt ngồi ở ghế chính chủ còn Hàn Phong thì ngồi im một chỗ, thuộc hạ đứng đằng sau.
“ Chắc đây là lần đầu tiên cậu tới Hải Ngạc đế đô đúng không?”
“ Vâng ạ!!”
“ Vậy ngày mai tiểu Phương sẽ dẫn cậu đi tham quan!!”
“ Vậy thì cháu xin đa tạ Nam thúc, bá mẫu!!” Hàn Phong nhìn về Nam Cung Phương mà cười khiến cho nàng cũng cười theo….
“ Thiếu gia, bà ta bị thương khá nặng đó….” giọng của tiểu Bạch hiện lên trong đầu Hàn Phong.
“ Ý ngươi là sao?”
“ Đỡ lấy một chưởng của người nào đó, bây giờ chỉ nhờ đan dược cầm cự, sợ là không sống bao lâu…”
“ Đương nhiên là ta biết...nhưng chủ nhà chưa mở miệng, ngươi mở miệng vậy chẳng khác nào biết bí mật của người ta chứ, nói những cái không nên nói….”
“ Cái này do thiếu gia à...ta không biết đâu!!” tiểu Bạch cười nói một cái rồi liền im bặt, tiếp tục nhắm mắt mà ngủ trong giới chỉ. Hàn Phong thì nhìn mẫu thân của Nam Cung Phương vài cái rồi thở dài, sau đó cũng lên tiếng….
“ Nam thúc, bá mẫu...thứ cho ta nếu ta lỡ lời nhưng bá mẫu bị thương rất nặng đúng không?”
Lời vừa dứt thì Nam Cung Phương ngạc nhiên không tin mà nhìn về mẫu thân nàng, mẫu thân Nam Cung Phương thì giật mình nhìn về Nam Cung Mạt. Còn Nam Cung Mạt thì vẻ mặt không tin mà nhìn về Hàn Phong, bởi vì vết thương của phu nhân hắn, đó là chuyện tối mật. Bởi vì ai ai cũng tưởng rằng nàng chỉ có cơ thể yếu đuối thôi….
“ Ngươi làm sao mà biết?”
“ Thật ra ta là một luyện dược sư cho nên mới có thể thấy được tình trạng của bá mẫu khác với người có cơ thể bình thường. Nếu cháu đoàn không lầm cơ thể của bá mẫu bị người khác đánh trọng thương….”
“ Mẫu thân, a Phong không bao giờ nói dối với ta đâu...có thật không, mẫu thân là đang bị thương rất nặng à….”
“ Ừ…..” mẫu thân Nam Cung Phương nhìn nàng mà hiền dịu gật đầu, nàng xoa xoa đầu Nam Cung Phương, thở dài và mở miệng…
“ Khoảng mười năm trước, vào một lần sinh nhật của Phương nhi, lúc đó có tổng cộng mười thân ảnh áo đen tập kích Nam Cung phủ. Ta vì đỡ cho nàng một chưởng mà bị đánh cho trọng thương, thực lực lùi lại và không thể tiến. Hơn nữa lại có nhiều chịu chứng khác nhau dẫn đến cơ thể trầm trọng suy nhược…..”
“ Chưởng lực nó không biết bá mẫu có thể diễn tả không?”
“ Để ta...lúc đó ta giao chiến với hắn, nhưng trong một phút bất cẩn bị hắn đánh một đòn về Phương nhi, cũng là chuyện đó xảy ra...chưởng lực đó khi phát ra trên tay hắn hiện ra một màu đỏ, khi phát ra thì có một bàn tay đỏ như máu đánh về Phương nhi….”
“ Bàn tay đỏ như máu……..Bá mẫu ta muốn biết có phải từ đó về sau cứ mỗi buổi giữa trưa cho tới khi mặt trời xuống sẽ thấy cơ thể cực kỳ nóng, giống như lửa thiêu, dùng bao nhiêu nước lạnh cũng không khỏi…”
“ Đúng là như thế….”
“ Cái này……” Hàn Phong mơ hồ đã suy đáng được môn bí kỹ gì nhưng hắn cần chắc thêm một điều nữa…
“ Nam thúc, không biết lúc đó trên người bá mẫu in bao nhiêu ngon tay?”
“ Hình như chỉ có ba dấu ngón tay trên lưng của bá mẫu ngươi…..ngươi biết môn bí kỹ này….”
“ Chỉ có ba dấu à...tốt, vậy thì có thể chữa……” Hàn Phong thở dài, Nam Cung Phương một bên chạy lại mà đung đưa cánh tay hắn…
“ a Phong, huynh có thể chữa hết cho mẫu thân ta không?”
“ Cứ tin tưởng ta…” Hàn Phong vỗ vỗ tay nàng, sau đó sắc mặt nghiêm trọng mà nhìn về Nam Cung Mạt, rồi quay qua nhìn Nam Cung Mạt mà nói…
“ Chưởng lực này là một loại bí kỹ chuyên dụng của một tông giáo ở Khã Hãn đế quốc, nó có tên là Ngũ Sa Chưởng. Loại bí kỹ này chỉ là Hạ phẩm tuy nhiên không phải vì nó yếu mà tại vì cách tu luyện của nó cực kỳ gian nan và khó khăn. Môn bí kỹ này không đòi hỏi là người luyện phải có Thiên Hồn nhất định, chỉ cần có Hồn Lực là có thể tu luyện.”
“ Ngũ Sa Chưởng có tổng cộng năm tầng, tầng 1 và 2 tương đương hạ giai, 3 tương đương trung giai, 4 là thượng giai bí kỹ, và tầng cuối cùng là thánh giai bí kỹ. Luyện môn bí kỹ này thì người luyện phải hàng ngày ngâm mình trong máu ít nhất là ba tiếng một ngày, hơn nữa phải dưới ánh mặt trời chói chang. Sau đó là dùng bàn tay mình đánh vào cát ở sa mạc Tột Độ ở Khã Hãn đế quốc, lên tới hơn trăm độ nhiệt. Và mỗi tầng ít nhất 3 năm, và khi lên thì thời gian tăng thêm gấp đôi….”
“ Tuy nhiên cái khắc chế là khi luyện môn bí kỹ này, trước khi luyện thành tầng thứ năm thì người luyện không thể luyện bất cứ thứ gì khác, không thì sẽ phải làm lại từ đầu. Chưởng lực từ Ngũ Sa Chưởng mang một luồng chí dương cực nóng, khi một người bị dính thì sẽ bị luồng khí dương mạnh mẽ này thiêu đốt từ ngoài vô trong, cho tới khi tro cũng không còn. Khi chưởng lực đạt tới tầng bốn hay năm, một khi bị dính thì cả cơ thể sẽ cảm thấy cực nóng, có khi bị thiêu đốt ngay lập tức….”
“ Bá mẫu bị thương, tên đánh ra chưởng nó chỉ mới tầng 3 cho nên vẫn có thể chữa trị, nhưng thời gian sẽ rất lâu, bởi vì khoảng cách cũng đã hơn mười năm. “
“ Không sao...không sao, thời gian bao lâu cũng được...tiểu Phong, cháu nói xem làm thế nào để chữa trị??” Hàn Phong lấy từ trong giới chỉ của mình ra một lọ đan dược, cái bình này được bao bọc trong một cái hộp trong suốt, khi mở ra lập tức một luồng hàn nhiệt nhanh chóng tỏa ra, cái bàn tiếp xúc gần nhất lập tức bị đóng băng…
“ Cách chữa trị duy nhất với môn độc kỹ này thì phải dùng hàn băng để điều hòa dương và âm trong cơ thể bá mẫu. Viên đan dược này là lục phẩm Hàn Tú m Đan, là một viên đan dược dùng những vật chí âm và lạnh nhất để luyện thành trong môi trường băng giá. Đầu tiên là phải chữa trị lúc 12 giờ đêm, bởi lúc này là khoảng thời gian mà âm dương gần nhau nhất, ngày đêm bắt đầu chuyển…..nuốt viên đan dược này vào và trong lúc ngâm mình trong một thùng nước lạnh, tiếp tục người bên ngoài liên tục đổ nước sôi vào….và cứ như thế trong mười phút thì toàn bộ hậu quả của Ngũ Sa Chưởng hoàn toàn bị giải quyết….”
“ Cái gì....là lục phẩm đan dược à…”
“ Vâng….”
“ Quá quý giá….cái này ta nghĩ rằng cháu có thể bán được cả một gia tài của một quốc gia đó…” Nam Cung Mạt đương nhiên biết lục phẩm đan dược là một viên thánh dược ở Nhân tộc, đừng nói là thấy ngửi qua còn chưa bao giờ, cả đời hắn chỉ thấy qua một lần là lúc Hoàng Tộc nhận được một viên từ một vị thần bí áo đen….
“ À không sao...chỉ cần Phương nhi vui là được!!” Hàn Phong cười mà nói…
“ Với lại có câu ‘ Vì Mỹ Nhân Không Cần Giang Sơn ‘, chỉ là một viên lục phẩm thôi, cháu không quan tâm đâu đâu!!” Nam Cung Phương nghe Hàn Phong nói thế thì một bên cực kỳ vui vẻ, nàng biết người thanh niên trước mặt này chính là người mà nàng muốn trọn đời một bên. Nam Cung Mạt và vợ hắn hai người nhìn nhau, một lát sau Nam Cung Mạt cười lên thật to, hôm nay là ngày mà hắn vui nhất, đã lâu rồi hắn chưa từng cười từ ngày nương tử hắn bị trọng thương và giày vò hàng ngày….
“ Hay...hay, Phương nhi quả nhiên tìm được một tình lữ tốt..hay cho câu ‘Vì Mỹ Nhân Không Cần Giang Sơn’!!!!”
“ Được….ta nhận người con rể ngươi….”
“ Vậy thì làm phiến Nam thúc chuẩn bị mọi thứ cần thiết…”
“ Được….!!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook