Thiên Hồn Đại Lục
-
Chương 25: Mua Được Báu Vật
“ Ngươi nói cái gì hả….” Tử lão mặt tức giận nhìn Hàn Phong
“ Thế nào...lớn hiếp nhỏ, thích thì bà cứ tới làm, ngày mai cùng lắm cả đế đô biết Tử Sắc viện chỉ được cái bênh đệ tử, ỷ lớn hiếp nhỏ, hoành hành ngang ngược.
“ Ngươi…..” Tử lão không nhịn được một chưởng đánh về Hàn Phong, nhưng hắn nhanh chóng né qua một bên.
“ Ầm…….” bức tường phía sau bị đánh nát, tên chủ quán và tiểu nhị thì đang run rẩy, Hàn Phong nhìn về hai người bọn hắn mà nói….
“ Hai người các ngươi, làm ăn rất khổ rồi mà bà già này phá tan quán của các ngươi, mau đi báo quan đi, bắt bà ta bồi thường….”
“ Các ngươi dám….”
“ Ý bà lão, ngươi phá hoại của công thế này, hơn nữa là còn muốn chống đối….bộ bà tính đối đối với triều đình à….” Hàn Phong ngỡ ngàng vô tội mà hô lên, sau đó lập tức cười lạnh, ánh mắt khép lại mà nhìn về bà ta mà mang theo vẻ uy hiếp…
“ Ngươi…..”
Tử lão cùng với bốn người kia thì cực kỳ ngưng trọng nhìn về Hàn Phong, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng. Học viện được lập ra là phục vụ cho tam đại đế quốc, tiểu tử này chỉ cần vài câu là khép tội được Tử lão, quả nhiên hậu sinh khả úy….
“ Ngươi, ngươi cái gì….không bồi thường thì để quan phủ tới giải quyết…..”
“ Ý...ý...quân tử động thủ không…...à nhầm, động khẩu không động thủ……” Hàn Phong nhìn thấy bà lão này tính tiếp tục ra tay, thì dơ ngón tay lên, lắc lắc mà nói, sau đó hắn bổ sung thêm một câu khiến cho toàn trường lập tức cười lên, bốn lão già kia cũng không ngoại lệ….
“ À mà quên...bà là nữ mà, quân tử đâu có hợp đâu…..”
“ Hahahaha….”
“ Thằng nhóc này….ta thích…….”
“ Tử lão….ngươi đừng trách bọn ta….đã bao lâu rồi….”
“ Haha…...tiểu tử, ngươi thích gia nhập học viện ta không…..” bốn lão già lập tức cười phá lên, đệ tử thì ngoại trừ người trong Tử Sắc học viện thì còn lại đều cười to lên.
“ Được...miệng lưỡi ngươi lợi hại, ta không nói nữa….” Tử lão tức giận mà nói, sau đó lấy một cục vàng, ném cho chủ quán rồi nói….
“ Đủ rồi đúng không….”
“ Đủ...đủ rồi…..” tên chủ quán thấy vàng liền quên hết mọi việc, còn mừng rỡ nữa…
“ Vậy thì ta đi đây….”
“ Tiểu tử…..ngươi là người của Hoàng Tộc….”
“ Ý bà lão….nếu ta là người của Hoàng Tộc, tại sao lại nói nhiều như thế….” Hàn Phong phất phất tay mà nói, sau đó biến mất….
“ Không phải à….vậy con Kim Long đang bao phủ ngươi là sao……” Tử lão ngưng trọng nhìn về hướng Hàn Phong rời đi, bởi vì nàng thấy được, xung quanh Hàn Phong là một con Kim Long đang quấn quanh người hắn, bà ta biết….đây là dấu hiệu gì……
Hàn Phong sau khi ra khỏi tửu lâu thì tiếp tục đi dạo phố, hắn nghĩ rằng hôm nay là đám Nhất Yến Nhi lên, cùng với hai tiểu tinh linh kia, hắn suy nghĩ có nên mua gì cho các nàng không. Tên Đại Minh thì nói rằng, tối nay hắn sẽ sắp xếp xong công việc mà tới Phong Nhất đế đô……..
Hàn Phong đi dạo một hồi thì lúc này hắn đi ngang qua một khu chợ, thấy có rất nhiều người đang tụ tập lại, đi vào, hắn tò mò mà hỏi một người kế bên….
“ Vị đại ca này, ở đây có chuyện gì thế….”
“ Chắc cậu là người từ xa, đây là hội chợ mỗi năm một lần, cứ mỗi năm thì hàng trăm người tụ tập lại, mang theo nhiều món kì lạ mà bán…..”
“ Cảm ơn nhiều….”
Hàn Phong hứng thú rồi đi vào bên trong, quả nhiên có rất nhiều vật phẩm lạ lẫm mà hắn chưa bao giờ thấy, đi dạo một vòng thì nghe bên kia có tiếng cãi vả, thế là chạy lại mà xem kịch. Thấy là hai cô gái đang đứng cãi nhau với một tên trung niên….Hàn Phong lập tức nhận ra hai người này, là Thanh Nhã với sư muội của nàng ở Lam Hoàng học viện.
“ Nè ông chủ, ngươi nói bức tượng này làm từ Ngân Khoáng cơ mà….sao lại nứt rồi….”
“ Hai vị tiểu thư, hai vị mua xong rồi thì ta đâu có biết hai người làm gì, nứt rồi thì làm sao mà biết được là do….có thể hai vị làm xong rồi quay lại đòi bồi thường, như thế thì ta lỗ mất à….”
“ Ý ngươi nói là bọn ta đổ oan cho ngươi….”
“ Ta không nói thế, nhưng ngươi hiểu được cũng rất tốt….”
“ Ngươi….”
“ Mau đi chỗ khác chơi đi….đừng có làm phiền bổn đại gia làm ăn….”
“ Đúng là bị ngươi khác đổ oan thật là mệt mỏi đúng không, nhưng tội lừa đảo là bị Hoàng Tộc căm ghét nhất, nhẹ thì bị 100 gậy và ngồi tù một năm, nặng thì mười năm...choa, cái cảm giác đó chắc là không ai thích đâu nhỉ…..”
Tên chủ quán nghe được câu đầu mừng, tưởng có người giúp mình, nghe thêm câu sau hắn lập tức giật mình, đổ mồ hôi….
“ Aaaaaa là ngươi……” cô nàng bên cạnh Thanh Nhã hét lên, chỉ vào Hàn Phong khi nhìn thấy hắn…
“ Tiểu tử….ngươi nói gì thế, cái gì mà lừa đảo...ta lúc nào cũng bán hàng thật hết….”
“ Thiệt không…ngươi mua bức tượng đó hết nhiêu tiền….” Hàn Phong nhìn qua mà hỏi
“ Hết 10 vạn….”
“ Vậy chứng tỏ ngươi là một người rất ngu rồi…” tên chủ tiệm thấy Hàn Phong nhìn về mình mà nói mình ngu, hắn tức giận la lên…
“ Ngươi nói gì hả tiểu tử….”
“ Ngươi biết Ngân Khoáng là một loại kim loại khá là quý hiếm không, loại kim loại này chỉ tìm được dưới chân những nơi có nhiệt độ rất cao, giống như là dưới chân của những ngọn núi lửa. Những nơi này cực kỳ nguy hiểm bởi không những nhiệt độ cao, mà còn đầy ma thú. Bức tượng này ít nhất nặng 5 ký, mà một ký Ngân Khoáng đã có giá ít nhất là 30 vạn, hơn nữa độ luyện và thủ công cũng cực kỳ khó vì độ cứng của nó, nếu bức tượng này được làm từ Ngân Khoáng toàn phần, thì giá thấp nhất cũng không dưới 250 vạn….”
Những người ở đây nghe Hàn Phong nói xong thì giật mình, sau đó ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn về tên chủ tiệm, hắn bắt đầu mặt đỏ lên, nhưng vẫn cố cãi….
“ Cái đó….ta không biết, có thể ta tốt bụng đi….”
“ Như vậy đi...bức tượng này là của ông rồi ông bán cho 2 cô nàng này đúng không…”
“ Đúng, thì sao….”
“ Cô nàng này tên là Thanh Nhã, con gái độc nhất của Thanh gia tộc, hội đấu giá lớn nhất. Đem bức tượng cho người ta kiểm chứng, nếu đúng là Ngân Khoáng thì chúng ta sẽ xin lỗi, nhưng nếu không phải thì mười năm tù, có khi Thanh gia tộc biết được, ông có mạng giữ lại được không nữa kìa…”
……
……
“ Hahaha thật là thoải mái, không những lấy lại được tiền mà còn được vài món….nhìn cái mặt tức giận của hắn lúc đó mà thật buồn cười…..” Thanh Nhã một bên nghe sư muội của mình cười lớn như thế cũng có chút xấu hổ, sau đó quay qua mà nhìn Hàn Phong cảm ơn…
“ Cảm ơn….”
“ Không có gì, tiện tay thôi….”
“ Không biết tên của cậu là gì….”
“ Tôi họ Hàn, tên chỉ một chữ Phong…..đi trước đây, có gì lần sau gặp lại….” Hàn Phong phất phất tay mà nói, Thanh Nhã ngơ ra nhìn hắn một hồi lâu rồi mới dẫn sư muội nàng trở về nơi tập trung của học viện…
Hàn Phong lúc này vẫn tiếp tục đi dạo thì lúc này có một vật bắt mắt hắn, đó là một miếng ngọc lục bảo màu xanh lá cây, hình dạng của nó như một mặt trời nhưng lại là màu xannh lá.. Hắn đi tới và cầm miếng ngọc đó lên coi, Hàn Phong cảm nhận có một luồng Hồn Lực mạnh mẽ phát ra từ miếng ngọc này….
“ Thiếu gia, mau mua miếng ngọc này, chút nữa ta sẽ giải thích sao….” giọng của tiểu Bạch hiện lên trong đầu của hắn, Hàn Phong biết là do miếng ngọc này, mà không cần suy nghĩ nhiều liền mua.
“ Được….ông chủ, miếng ngọc này bán sao…”
“ 10 vạn lượng thôi….” Hàn Phong cũng chả quan tâm bao nhiêu, để mười cục vàng lên cái bàn, cảm ơn một tiếng rồi xoay người rời đi…..
“ Một thanh niên thú vị….” vị lão già này nhìn Hàn Phong rời đi thì vuốt râu mà gật đầu, có thể Hàn Phong không để ý, xung quanh một miếng ngọc bẩn và không đẹp mắt là những báu vật khác nhau, và những món đồ này cực kỳ bắt mắt. Nhưng khi hắn thấy Hàn Phong không để ý những cái xung quanh mà chọn thẳng miếng ngọc này, điều này khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên và hơn nữa, sau khi Hàn Phong mua nó….
“ Xem ra lần này đến đế đô có chuyện vui rồi….một mầm mống tốt….” Lão già liền đứng dậy, thu dọn gian hàng sau đó lập tức biến mất trong đám đông…….
Hàn Phong nhanh chóng quay về hoa viên của mình trong Hoàng Cung, nơi này chính là nơi ở của hắn mà Xuất Nhân Tông ban cho, tính ra là hắn tự ban cho mình. Khi về tới nơi thì tiểu Bạch từ trong giới chỉ nhảy ra, ngồi lên bàn, nhìn cái miếng ngọc mà Hàn Phong mua về……
“ Quả nhiên là nó...không sai được….”
“ Thiếu gia, đây là Huyết Thạch của Long tộc…..”
“ Huyết Thạch….ý ngươi nói chính là điểm sống của một người, giống như là trái tim ấy à….”
“ Đúng vậy, thật ra một Long nhân khi sinh ra thì trên đỉnh đầu của họ sẽ xuất hiện một viên đá nhỏ, đó chính là Huyết Thạch. Huyết Thạch hoạt động giống như là một trái tim, nó cung cấp sự sống cho một cá thể Long tộc, hàng năm, chục năm, trăm năm, ngàn năm….dòng máu tích tụ chảy lên rồi ngược xuống, và Huyết Thạch hấp thụ từng từng chút, và tùy theo độ đậm của Huyết Thạch thì sẽ xác định cá thể sở hữu cái này đã sống bao lâu….”
“ Huyết Thạch khác với trái tim của con người, khi Nhân tộc chết thì tim sẽ ngừng đập và có thể không bao giờ có tác dụng nào nữa. Nhưng khi một Long tộc chết thì Huyết Thạch của bọn họ có thể sẽ được lấy ra từ trên đỉnh đầu, nếu là những kẻ mạnh mẽ, cấy ghép viên Huyết Thạch đó vào con của bọn họ, để nó trở thành một cường giả như người sở hữu trước, nếu là kẻ yếu thì những Huyết Thạch đó sẽ được đem nuôi dưỡng các nhân tài của Long tộc…..”
“ Sao viên này lại có màu xanh….”
“ Ta chuẩn bị giải thích nè...Hình như là khoảng 5 ngàn năm trước, khi nội bộ giữa các vị thần xảy ra tranh chấp, cuối cùng Vị Thần Của Sức Mạnh bị phong ấn, thú cưỡi của hắn cũng bị truy đuổi và cuối cùng chết….”
“ Ý ngươi là….”
“ Thế nào...lớn hiếp nhỏ, thích thì bà cứ tới làm, ngày mai cùng lắm cả đế đô biết Tử Sắc viện chỉ được cái bênh đệ tử, ỷ lớn hiếp nhỏ, hoành hành ngang ngược.
“ Ngươi…..” Tử lão không nhịn được một chưởng đánh về Hàn Phong, nhưng hắn nhanh chóng né qua một bên.
“ Ầm…….” bức tường phía sau bị đánh nát, tên chủ quán và tiểu nhị thì đang run rẩy, Hàn Phong nhìn về hai người bọn hắn mà nói….
“ Hai người các ngươi, làm ăn rất khổ rồi mà bà già này phá tan quán của các ngươi, mau đi báo quan đi, bắt bà ta bồi thường….”
“ Các ngươi dám….”
“ Ý bà lão, ngươi phá hoại của công thế này, hơn nữa là còn muốn chống đối….bộ bà tính đối đối với triều đình à….” Hàn Phong ngỡ ngàng vô tội mà hô lên, sau đó lập tức cười lạnh, ánh mắt khép lại mà nhìn về bà ta mà mang theo vẻ uy hiếp…
“ Ngươi…..”
Tử lão cùng với bốn người kia thì cực kỳ ngưng trọng nhìn về Hàn Phong, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng. Học viện được lập ra là phục vụ cho tam đại đế quốc, tiểu tử này chỉ cần vài câu là khép tội được Tử lão, quả nhiên hậu sinh khả úy….
“ Ngươi, ngươi cái gì….không bồi thường thì để quan phủ tới giải quyết…..”
“ Ý...ý...quân tử động thủ không…...à nhầm, động khẩu không động thủ……” Hàn Phong nhìn thấy bà lão này tính tiếp tục ra tay, thì dơ ngón tay lên, lắc lắc mà nói, sau đó hắn bổ sung thêm một câu khiến cho toàn trường lập tức cười lên, bốn lão già kia cũng không ngoại lệ….
“ À mà quên...bà là nữ mà, quân tử đâu có hợp đâu…..”
“ Hahahaha….”
“ Thằng nhóc này….ta thích…….”
“ Tử lão….ngươi đừng trách bọn ta….đã bao lâu rồi….”
“ Haha…...tiểu tử, ngươi thích gia nhập học viện ta không…..” bốn lão già lập tức cười phá lên, đệ tử thì ngoại trừ người trong Tử Sắc học viện thì còn lại đều cười to lên.
“ Được...miệng lưỡi ngươi lợi hại, ta không nói nữa….” Tử lão tức giận mà nói, sau đó lấy một cục vàng, ném cho chủ quán rồi nói….
“ Đủ rồi đúng không….”
“ Đủ...đủ rồi…..” tên chủ quán thấy vàng liền quên hết mọi việc, còn mừng rỡ nữa…
“ Vậy thì ta đi đây….”
“ Tiểu tử…..ngươi là người của Hoàng Tộc….”
“ Ý bà lão….nếu ta là người của Hoàng Tộc, tại sao lại nói nhiều như thế….” Hàn Phong phất phất tay mà nói, sau đó biến mất….
“ Không phải à….vậy con Kim Long đang bao phủ ngươi là sao……” Tử lão ngưng trọng nhìn về hướng Hàn Phong rời đi, bởi vì nàng thấy được, xung quanh Hàn Phong là một con Kim Long đang quấn quanh người hắn, bà ta biết….đây là dấu hiệu gì……
Hàn Phong sau khi ra khỏi tửu lâu thì tiếp tục đi dạo phố, hắn nghĩ rằng hôm nay là đám Nhất Yến Nhi lên, cùng với hai tiểu tinh linh kia, hắn suy nghĩ có nên mua gì cho các nàng không. Tên Đại Minh thì nói rằng, tối nay hắn sẽ sắp xếp xong công việc mà tới Phong Nhất đế đô……..
Hàn Phong đi dạo một hồi thì lúc này hắn đi ngang qua một khu chợ, thấy có rất nhiều người đang tụ tập lại, đi vào, hắn tò mò mà hỏi một người kế bên….
“ Vị đại ca này, ở đây có chuyện gì thế….”
“ Chắc cậu là người từ xa, đây là hội chợ mỗi năm một lần, cứ mỗi năm thì hàng trăm người tụ tập lại, mang theo nhiều món kì lạ mà bán…..”
“ Cảm ơn nhiều….”
Hàn Phong hứng thú rồi đi vào bên trong, quả nhiên có rất nhiều vật phẩm lạ lẫm mà hắn chưa bao giờ thấy, đi dạo một vòng thì nghe bên kia có tiếng cãi vả, thế là chạy lại mà xem kịch. Thấy là hai cô gái đang đứng cãi nhau với một tên trung niên….Hàn Phong lập tức nhận ra hai người này, là Thanh Nhã với sư muội của nàng ở Lam Hoàng học viện.
“ Nè ông chủ, ngươi nói bức tượng này làm từ Ngân Khoáng cơ mà….sao lại nứt rồi….”
“ Hai vị tiểu thư, hai vị mua xong rồi thì ta đâu có biết hai người làm gì, nứt rồi thì làm sao mà biết được là do….có thể hai vị làm xong rồi quay lại đòi bồi thường, như thế thì ta lỗ mất à….”
“ Ý ngươi nói là bọn ta đổ oan cho ngươi….”
“ Ta không nói thế, nhưng ngươi hiểu được cũng rất tốt….”
“ Ngươi….”
“ Mau đi chỗ khác chơi đi….đừng có làm phiền bổn đại gia làm ăn….”
“ Đúng là bị ngươi khác đổ oan thật là mệt mỏi đúng không, nhưng tội lừa đảo là bị Hoàng Tộc căm ghét nhất, nhẹ thì bị 100 gậy và ngồi tù một năm, nặng thì mười năm...choa, cái cảm giác đó chắc là không ai thích đâu nhỉ…..”
Tên chủ quán nghe được câu đầu mừng, tưởng có người giúp mình, nghe thêm câu sau hắn lập tức giật mình, đổ mồ hôi….
“ Aaaaaa là ngươi……” cô nàng bên cạnh Thanh Nhã hét lên, chỉ vào Hàn Phong khi nhìn thấy hắn…
“ Tiểu tử….ngươi nói gì thế, cái gì mà lừa đảo...ta lúc nào cũng bán hàng thật hết….”
“ Thiệt không…ngươi mua bức tượng đó hết nhiêu tiền….” Hàn Phong nhìn qua mà hỏi
“ Hết 10 vạn….”
“ Vậy chứng tỏ ngươi là một người rất ngu rồi…” tên chủ tiệm thấy Hàn Phong nhìn về mình mà nói mình ngu, hắn tức giận la lên…
“ Ngươi nói gì hả tiểu tử….”
“ Ngươi biết Ngân Khoáng là một loại kim loại khá là quý hiếm không, loại kim loại này chỉ tìm được dưới chân những nơi có nhiệt độ rất cao, giống như là dưới chân của những ngọn núi lửa. Những nơi này cực kỳ nguy hiểm bởi không những nhiệt độ cao, mà còn đầy ma thú. Bức tượng này ít nhất nặng 5 ký, mà một ký Ngân Khoáng đã có giá ít nhất là 30 vạn, hơn nữa độ luyện và thủ công cũng cực kỳ khó vì độ cứng của nó, nếu bức tượng này được làm từ Ngân Khoáng toàn phần, thì giá thấp nhất cũng không dưới 250 vạn….”
Những người ở đây nghe Hàn Phong nói xong thì giật mình, sau đó ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn về tên chủ tiệm, hắn bắt đầu mặt đỏ lên, nhưng vẫn cố cãi….
“ Cái đó….ta không biết, có thể ta tốt bụng đi….”
“ Như vậy đi...bức tượng này là của ông rồi ông bán cho 2 cô nàng này đúng không…”
“ Đúng, thì sao….”
“ Cô nàng này tên là Thanh Nhã, con gái độc nhất của Thanh gia tộc, hội đấu giá lớn nhất. Đem bức tượng cho người ta kiểm chứng, nếu đúng là Ngân Khoáng thì chúng ta sẽ xin lỗi, nhưng nếu không phải thì mười năm tù, có khi Thanh gia tộc biết được, ông có mạng giữ lại được không nữa kìa…”
……
……
“ Hahaha thật là thoải mái, không những lấy lại được tiền mà còn được vài món….nhìn cái mặt tức giận của hắn lúc đó mà thật buồn cười…..” Thanh Nhã một bên nghe sư muội của mình cười lớn như thế cũng có chút xấu hổ, sau đó quay qua mà nhìn Hàn Phong cảm ơn…
“ Cảm ơn….”
“ Không có gì, tiện tay thôi….”
“ Không biết tên của cậu là gì….”
“ Tôi họ Hàn, tên chỉ một chữ Phong…..đi trước đây, có gì lần sau gặp lại….” Hàn Phong phất phất tay mà nói, Thanh Nhã ngơ ra nhìn hắn một hồi lâu rồi mới dẫn sư muội nàng trở về nơi tập trung của học viện…
Hàn Phong lúc này vẫn tiếp tục đi dạo thì lúc này có một vật bắt mắt hắn, đó là một miếng ngọc lục bảo màu xanh lá cây, hình dạng của nó như một mặt trời nhưng lại là màu xannh lá.. Hắn đi tới và cầm miếng ngọc đó lên coi, Hàn Phong cảm nhận có một luồng Hồn Lực mạnh mẽ phát ra từ miếng ngọc này….
“ Thiếu gia, mau mua miếng ngọc này, chút nữa ta sẽ giải thích sao….” giọng của tiểu Bạch hiện lên trong đầu của hắn, Hàn Phong biết là do miếng ngọc này, mà không cần suy nghĩ nhiều liền mua.
“ Được….ông chủ, miếng ngọc này bán sao…”
“ 10 vạn lượng thôi….” Hàn Phong cũng chả quan tâm bao nhiêu, để mười cục vàng lên cái bàn, cảm ơn một tiếng rồi xoay người rời đi…..
“ Một thanh niên thú vị….” vị lão già này nhìn Hàn Phong rời đi thì vuốt râu mà gật đầu, có thể Hàn Phong không để ý, xung quanh một miếng ngọc bẩn và không đẹp mắt là những báu vật khác nhau, và những món đồ này cực kỳ bắt mắt. Nhưng khi hắn thấy Hàn Phong không để ý những cái xung quanh mà chọn thẳng miếng ngọc này, điều này khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên và hơn nữa, sau khi Hàn Phong mua nó….
“ Xem ra lần này đến đế đô có chuyện vui rồi….một mầm mống tốt….” Lão già liền đứng dậy, thu dọn gian hàng sau đó lập tức biến mất trong đám đông…….
Hàn Phong nhanh chóng quay về hoa viên của mình trong Hoàng Cung, nơi này chính là nơi ở của hắn mà Xuất Nhân Tông ban cho, tính ra là hắn tự ban cho mình. Khi về tới nơi thì tiểu Bạch từ trong giới chỉ nhảy ra, ngồi lên bàn, nhìn cái miếng ngọc mà Hàn Phong mua về……
“ Quả nhiên là nó...không sai được….”
“ Thiếu gia, đây là Huyết Thạch của Long tộc…..”
“ Huyết Thạch….ý ngươi nói chính là điểm sống của một người, giống như là trái tim ấy à….”
“ Đúng vậy, thật ra một Long nhân khi sinh ra thì trên đỉnh đầu của họ sẽ xuất hiện một viên đá nhỏ, đó chính là Huyết Thạch. Huyết Thạch hoạt động giống như là một trái tim, nó cung cấp sự sống cho một cá thể Long tộc, hàng năm, chục năm, trăm năm, ngàn năm….dòng máu tích tụ chảy lên rồi ngược xuống, và Huyết Thạch hấp thụ từng từng chút, và tùy theo độ đậm của Huyết Thạch thì sẽ xác định cá thể sở hữu cái này đã sống bao lâu….”
“ Huyết Thạch khác với trái tim của con người, khi Nhân tộc chết thì tim sẽ ngừng đập và có thể không bao giờ có tác dụng nào nữa. Nhưng khi một Long tộc chết thì Huyết Thạch của bọn họ có thể sẽ được lấy ra từ trên đỉnh đầu, nếu là những kẻ mạnh mẽ, cấy ghép viên Huyết Thạch đó vào con của bọn họ, để nó trở thành một cường giả như người sở hữu trước, nếu là kẻ yếu thì những Huyết Thạch đó sẽ được đem nuôi dưỡng các nhân tài của Long tộc…..”
“ Sao viên này lại có màu xanh….”
“ Ta chuẩn bị giải thích nè...Hình như là khoảng 5 ngàn năm trước, khi nội bộ giữa các vị thần xảy ra tranh chấp, cuối cùng Vị Thần Của Sức Mạnh bị phong ấn, thú cưỡi của hắn cũng bị truy đuổi và cuối cùng chết….”
“ Ý ngươi là….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook