Thiên Hoàng Quý Trụ
-
Chương 61
Đêm đó, Bách Nhận ôm mệnh phù Kỳ Kiêu cho hắn mà ngủ.
Kỳ Kiêu ngủ ít, nửa đêm còn chưa nghỉ, hắn bình tĩnh nhìn người trong lòng, ngàn vạn suy nghĩ.
Kỳ Kiêu nghĩ nhiều, nhưng hắn rất ít khi suy nghĩ chuyện nữ nhi tình trường này đó, nhưng đêm nay, trong đầu Kỳ Kiêu toàn bộ đều là Bách Nhận, không có tạp niệm, không có tính kế, chỉ là đơn thuần nghĩ đến người này.
Mới đầu là làm sao thích hắn đâu? Kỳ Kiêu nhẹ vuốt lưng Bách Nhận, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, chỉ nhớ rõ lúc trước chính mình theo ý Đôn Túc trưởng công chúa, nghĩ nạp Nhu Gia làm trắc phi, cho nên chủ động bắt chuyện với Bách Nhận, nhưng đứa nhỏ này lại một bộ lạnh lẽo, cách người vạn dặm, quay đầu lại lại rất thân thiết với Sầm Triều Ca. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ đến cảnh trong rừng trúc kia, Kỳ Kiêu đều sẽ tức giận, nhịn không được trừng phạt cắn môi Bách Nhận.
Bách Nhận ngủ rất say, bị khi dễ cũng chỉ nhíu nhíu mày, vô ý thức chui vào lòng Kỳ Kiêu trốn. Tâm tình Kỳ Kiêu nháy mắt lại từ nhiều mây chuyển nắng, không lại so đo chuyện đứa nhỏ này trước đây phạm sai.
Kỳ Kiêu nghĩ nghĩ, xác định lúc đó còn chưa động tâm. Khi đó chỉ là vì hắn có ý xấu, cố ý muốn hủy đôi tiểu uyên ương này, cho nên sai Hỉ Tường thả tiếng gió, quả nhiên lừa được Sầm Triều Ca thay lòng. Hiện giờ Kỳ Kiêu cẩn thận ngẫm nghĩ, kỳ thật nếu lúc đó lập trường của Sầm Triều Ca kiên định hơn, cắn chặt răng không đi, nhất định phải cùng Bách Nhận, đại khái sẽ không có tất cả những chuyện sau này.
Thế nhưng, Sầm Triều Ca cô phụ Bách Nhận.
Kỳ Kiêu làm người ác làm quen, khinh thường đám người hay tìm lý do đường hoàng để che giấu. Là hắn chia rẽ bọn họ, thì sao? Sầm Triều Ca có bản lĩnh thì đến cướp đi.
Kỳ Kiêu hít sâu một hơi khiến chính mình bình tĩnh trở lại, hắn vốn không dễ giận, nhưng mỗi lần nghĩ đến Sầm Triều Ca lại kiềm chế không được. Kỳ Kiêu hít một hơi, lại nghĩ tiếp lúc đó đã động tâm hay chưa, suy xét một hồi, đáp án vẫn là phủ định. Lúc đó chính mình còn thầm nghĩ ít nhất có thể trước chiếm được người, về phần tâm hư vô mờ mịt gì đó, có được hay không cũng không quan trọng. Ngẫm lại, Kỳ Kiêu không khỏi thở dài… tâm đều chiếm được rồi, thân còn chưa đến tay đâu.
Nghĩ đến này, Kỳ Kiêu lại nhịn không được phát điên mà cắn môi Bách Nhận một hồi, Bách Nhận khó chịu hừ hai tiếng, Kỳ Kiêu lại an ủi hôn nhẹ môi hắn, tiếp tục suy nghĩ, lúc đó quả thật là nguy hiểm, chỉ cần đi nhầm một bước liền có thể bị Bách Nhận hận cả đời, sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm như bây giờ.
Quay đầu ngẫm lại, lúc đầu chính mình cũng đối xử với Bách Nhận không tốt, nhưng Bách Nhận vẫn thích phải mình, thậm chí còn đưa mệnh phù. Kỳ Kiêu không khỏi đau lòng, có lẽ… một chút ôn nhu giả dối kia đối với Bách Nhận mà nói đã là rất khó được đi?
Ngay từ đầu Kỳ Kiêu ghen ghét Bách Nhận tốt mệnh hơn mình, kỳ thật căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân, chính mình không cha không mẹ không vướng bận gì, Bách Nhận lại hơn một mẫu thân một tỷ tỷ, nhiều hai phần trách nhiệm, thêm hai phần ràng buộc. Nếu như không phải nhiều cố kỵ như vậy, lấy khả năng của Bách Nhận, làm sao có thể bị đám người thứ xuất kia chèn ép?
Kỳ Kiêu khẽ vuốt lưng Bách Nhận, cười nhẹ, là lúc nên nghĩ chuyện tương lai.
Lúc trước chính mình chỉ một lòng muốn báo thù, nhưng sau khi giết hoàng đế thì sao? Sau khi đoạt lại ngôi vị vốn thuộc về mình kia thì sao? Kỳ Kiêu chưa từng nghĩ qua, trước kia Kỳ Kiêu chỉ vì một khắc báo thù mà không ngừng vươn lên, mà hiện tại, hắn là vì ngày sau khi báo thù mà phấn đấu.
Chỉ cần đi lên ngai vàng, liền có thể giúp Bách Nhận thuận lợi trở thành Lĩnh Nam vương, khiến hắn có thể an tâm phụng dưỡng mẫu phi, Kỳ Kiêu còn có thể danh chính ngôn thuận đưa Bách Nhận đến bên cạnh mình, không cần lại che che lấp lấp, muốn sủng hắn thế nào, liền sủng thế ấy.
Người ta nói, mỹ nhân là mộ anh hùng, Kỳ Kiêu nhìn bảo bối trong lòng cười khẽ, làm sao đến phiên mình lại ngược lại rồi?
Càng thương hắn, càng muốn đi tranh đi cướp, cho dù là một ngày kia quân lâm thiên hạ, Kỳ Kiêu cảm thấy chính mình cũng sẽ không thỏa mãn.
Trong lòng Kỳ Kiêu nóng lên, lại nhịn không được cúi đầu hôn Bách Nhận, Bách Nhận mơ màng mở mắt, nhẹ giọng than: “Thái tử… sao còn chưa ngủ?”
Trước khi ngủ Bách Nhận khóc nửa ngày, lúc này ánh mắt còn đỏ, Kỳ Kiêu nhìn đau lòng, ôn nhu dỗ hắn: “Không có gì, ta lập tức ngủ….” Bách Nhận dụi mắt, nương ánh nến mỏng manh nhìn đồng hồ cát bên ngoài, hơi nhíu mi: “Đều muộn như vậy… ngươi ngủ quá ít.”
Lời này cũng không phải lần đầu Bách Nhận nói với Kỳ Kiêu, có lẽ là do Bách Nhận còn đang lớn, hắn cơ hồ ngủ gấp hai Kỳ Kiêu. Tuy rằng mỗi ngày Kỳ Kiêu chỉ ngủ một chút như vậy cũng rất tỉnh táo, ít khi mệt mỏi, Bách Nhận vẫn sẽ đau lòng.
Bách Nhận ngồi dậy, đặt tay che mắt Kỳ Kiêu, chờ hắn nhắm mắt lại mới nhẹ xoa hai bên thái dương cho Kỳ Kiêu, thấp giọng: “Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, lúc trẻ không biết giữ gìn, chờ ngươi già đi sẽ khổ….”
Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười, Bách Nhận xấu hổ: “Không phải ta lên mặt dạy đời, lời này vẫn là Thái tử nói với ta đâu.”
Kỳ Kiêu lắc đầu: “Ta không có cười ngươi…. Mà thôi, đừng động ta, ngươi cứ ngủ, ta nhìn ngươi ngủ ngon cũng giống như ta ngủ rồi vậy.” Bách Nhận bật cười: “Nói cái gì đó, đừng ồn ào… ta xoa như vậy, một lát ngươi liền ngủ.”
Ngón tay Bách Nhận thon dài, mềm mại lại hữu lực, xoa huyệt thái dương rất thoải mái, Kỳ Kiêu khẽ nghiêng đầu, nghe mùi huân hương nhàn nhạt trên cổ tay áo hắn, không khỏi thoải mái thở dài….
Bách Nhận khóc một buổi tối, không thể lại ép buộc như vậy, Kỳ Kiêu nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Được rồi, ta mệt mỏi, ngươi nằm đi, một lát ta liền ngủ.”
Bách Nhận “hư” một tiếng, không biết sống chết còn nói: “Đừng nói nữa, chờ ngươi ngủ ta lại nằm, tranh thủ chợp mắt đi….”
Kỳ Kiêu thật nhịn không được, nắm lấy tay Bách Nhận, bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi thật muốn ta nhanh lên đi ngủ?”
Bách Nhận sửng sốt: “Đương nhiên là thật….”
Thanh âm Kỳ Kiêu thấp đến gần như mất tiếng: “Ta biết một cách, chỉ phải xem ngươi có chịu hay không.” Không biết là do hai người tâm ý tương thông hay là do ánh mắt Kỳ Kiêu quá mức trắng trợn, Bách Nhận nháy mắt hiểu, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Đến cùng Kỳ Kiêu không đành lòng, lại lo lắng hắn còn quá nhỏ,, cười nhẹ: “Đùa ngươi, ngủ đi.”
Kỳ Kiêu ôm Bách Nhận nằm xuống, kéo chăn che cho hai người. Trong bóng tối, hai người im lặng một lúc lâu, Bách Nhận đột nhiên giật giật, giống như con chuột nhỏ cọ vào lòng Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Đến….”
Kỳ Kiêu ngẩn ra, mặt Bách Nhận đỏ bừng, vẫn nhỏ giọng lặp lại: “Ta cũng nhớ ngươi.” Kỳ Kiêu hít sâu một hơi, xoay người đặt Bách Nhận dưới thân.
Sáng ngày hôm sau mặt trời lên cao, hai người còn chưa dậy.
Phá lệ, Kỳ Kiêu ngủ được bốn canh giờ.
Giờ Tỵ, Giang Đức Thanh ở bên ngoài thật không yên lòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào liếc mắt nhìn, Kỳ Kiêu vén rèm lộ ra một khe hở, thấp giọng: “Làm sao?”
Trong thanh âm Kỳ Kiêu mang theo nồng đậm thỏa mãn, Giang Đức Thanh ngâm mình trong cung mấy thập niên làm sao nghe không ra, vội hạ giọng: “Điện hạ… có cần tuyên thái y không? Hay là… lão nô đi lấy thuốc mỡ đến? Đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lại là trân phẩm, chắc chắn dùng tốt.”
Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười, khoát tay buông màn. Giang Đức Thanh thầm kinh ngạc, không cần? Hắn hầu hạ Kỳ Kiêu từ nhỏ đến lớn, thân mình Kỳ Kiêu thế nào hắn rõ ràng, lại nghĩ đến thân thể nho nhỏ của Bách Nhận…. Cho dù không đến mức tuyên thái y, nhưng không thể ngay cả thuốc mỡ cũng không cần đi?
Giang Đức Thanh lo lắng cho Bách Nhận, lại không dám hỏi nhiều, khom người lui ra.
Trên giường, Kỳ Kiêu chống người vuốt ve dấu đỏ ái muội trên cổ, ngực Bách Nhận, cười nhẹ, tối hôm qua… hắn không có làm đến cùng.
Không phải do Bách Nhận không nghe lời. Tối hôm qua Bách Nhận rất nhu thuận, Kỳ Kiêu khiến hắn làm gì hắn làm đó, cho dù là chuyện xấu hổ đến mức nào, nhưng thân thể hắn vẫn còn quá nhỏ, chỉ có hai ngón tay đi vào đã đau đến phát run. Hắn còn nhịn, vẫn nói không sao, nhưng làm sao Kỳ Kiêu có thể nhẫn tâm như vậy?
Lại nói, kỳ thật Bách Nhận cũng không nhỏ tuổi, trong nhà người ta tuổi này đều đã làm cha, nếu là ở chốn thanh lâu, tuổi này đã là lớn, tiểu quan mười hai mười ba tuổi đã có thể nhận được, Bách Nhận cũng sẽ nhận được, nhưng Kỳ Kiêu vẫn mềm lòng. Không phải đứa nhỏ nhà mình thì không đau lòng, hiện tại Kỳ Kiêu xem như hiểu lời này.
Tuy không có làm đến cuối cùng, Kỳ Kiêu vẫn rất vừa lòng. Lúc trước hai người cũng từng thân mật nhiều lần, nhưng tha thiết đến tận cốt tủy như hôm qua là lần đầu tiên. Thứ gì có thể giả vờ, chỉ có hôm qua thái độ hận không thể đặt tính mạng vào tay hắn của Bách Nhận là không giả được. Đặt tay lên lồng ngực đơn bạc của Bách Nhận, Kỳ Kiêu cơ hồ cảm giác sắp bị tình yêu của Bách Nhận nhấn chìm…. Nếu không phải thích hắn đến cùng cực, lấy tôn nghiêm của Thế tử, làm sao có thể làm chuyện như vậy?
Lúc trước Kỳ Kiêu vẫn không vội chuyện này, một là vì không đành lòng, hai là vì muốn chứng minh… Bách Nhận không phải vì chuyện của Nhu Gia mới chấp nhận cùng hắn thân thiết.
Hôn sự của Nhu Gia đã định, nếu Bách Nhận còn nguyện ý cùng mình áp má kề môi, vậy đã không phải là vì giao dịch lúc trước, mà là thật lòng.
Kỳ Kiêu sủng nịch cúi đầu hôn hôn Bách Nhận, thầm than, đứa nhỏ tốt như vậy, mình là sao có thể không đau không yêu?
Bách Nhận nhíu mày, chậm rãi mở mắt, sửng sốt một lúc, đủ loại chuyện đêm qua hiện lên, đùng một cái đỏ mặt, lập tức cuộn vào ổ chăn không chịu ra.
Kỳ Kiêu buồn cười: “Ngươi giấu cái gì? Đi ra….” Bách Nhận không nghe, Kỳ Kiêu càng nói hắn càng lùi sâu vào chăn, Kỳ Kiêu bật cười, không nặng không nhẹ vỗ mông hắn một cái: “Đi ra! Một lát lại khó thở!”
Bách Nhận không dám lại kéo chăn, Kỳ Kiêu lôi người ra, để hắn tựa trên người, nhẹ giọng cười: “Lúc này biết xấu hổ? Can đảm trêu chọc ta tối hôm qua đi đâu rồi?”
Bách Nhận xấu hổ cúi đầu một câu cũng không nói, Kỳ Kiêu hôn hôn vành tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm qua thoải mái sao?” Vành tai Bách Nhận lập tức đỏ lên, Kỳ Kiêu cười: “Ngươi không nói, ta xem như ngươi thích.”
Kỳ Kiêu buông tay, xoa nhẹ hắn, nhỏ giọng: “Nơi này còn đau không?”
Bách Nhận đỏ mặt lắc đầu, một lúc sau mới nhỏ giọng: “Có điểm là lạ….”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười, hạ giọng nói mấy câu bên tai Bách Nhận, Bách Nhận nghe liên liền giấu mặt vào lòng Kỳ Kiêu, nói thế nào cũng không chịu ngẩng đầu. Kỳ Kiêu bất đắc dĩ: “Nam nhân nhà mình nha, ngượng ngùng cái gì? Nghe lời… thường xuyên như vậy, về sau sẽ không khó chịu.”
Bách Nhận không hé môi, Kỳ Kiêu xem như hắn cam chịu, lại ôm Bách Nhận vừa dỗ vừa lừa hết nửa ngày.
Kỳ Kiêu ngủ ít, nửa đêm còn chưa nghỉ, hắn bình tĩnh nhìn người trong lòng, ngàn vạn suy nghĩ.
Kỳ Kiêu nghĩ nhiều, nhưng hắn rất ít khi suy nghĩ chuyện nữ nhi tình trường này đó, nhưng đêm nay, trong đầu Kỳ Kiêu toàn bộ đều là Bách Nhận, không có tạp niệm, không có tính kế, chỉ là đơn thuần nghĩ đến người này.
Mới đầu là làm sao thích hắn đâu? Kỳ Kiêu nhẹ vuốt lưng Bách Nhận, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, chỉ nhớ rõ lúc trước chính mình theo ý Đôn Túc trưởng công chúa, nghĩ nạp Nhu Gia làm trắc phi, cho nên chủ động bắt chuyện với Bách Nhận, nhưng đứa nhỏ này lại một bộ lạnh lẽo, cách người vạn dặm, quay đầu lại lại rất thân thiết với Sầm Triều Ca. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ đến cảnh trong rừng trúc kia, Kỳ Kiêu đều sẽ tức giận, nhịn không được trừng phạt cắn môi Bách Nhận.
Bách Nhận ngủ rất say, bị khi dễ cũng chỉ nhíu nhíu mày, vô ý thức chui vào lòng Kỳ Kiêu trốn. Tâm tình Kỳ Kiêu nháy mắt lại từ nhiều mây chuyển nắng, không lại so đo chuyện đứa nhỏ này trước đây phạm sai.
Kỳ Kiêu nghĩ nghĩ, xác định lúc đó còn chưa động tâm. Khi đó chỉ là vì hắn có ý xấu, cố ý muốn hủy đôi tiểu uyên ương này, cho nên sai Hỉ Tường thả tiếng gió, quả nhiên lừa được Sầm Triều Ca thay lòng. Hiện giờ Kỳ Kiêu cẩn thận ngẫm nghĩ, kỳ thật nếu lúc đó lập trường của Sầm Triều Ca kiên định hơn, cắn chặt răng không đi, nhất định phải cùng Bách Nhận, đại khái sẽ không có tất cả những chuyện sau này.
Thế nhưng, Sầm Triều Ca cô phụ Bách Nhận.
Kỳ Kiêu làm người ác làm quen, khinh thường đám người hay tìm lý do đường hoàng để che giấu. Là hắn chia rẽ bọn họ, thì sao? Sầm Triều Ca có bản lĩnh thì đến cướp đi.
Kỳ Kiêu hít sâu một hơi khiến chính mình bình tĩnh trở lại, hắn vốn không dễ giận, nhưng mỗi lần nghĩ đến Sầm Triều Ca lại kiềm chế không được. Kỳ Kiêu hít một hơi, lại nghĩ tiếp lúc đó đã động tâm hay chưa, suy xét một hồi, đáp án vẫn là phủ định. Lúc đó chính mình còn thầm nghĩ ít nhất có thể trước chiếm được người, về phần tâm hư vô mờ mịt gì đó, có được hay không cũng không quan trọng. Ngẫm lại, Kỳ Kiêu không khỏi thở dài… tâm đều chiếm được rồi, thân còn chưa đến tay đâu.
Nghĩ đến này, Kỳ Kiêu lại nhịn không được phát điên mà cắn môi Bách Nhận một hồi, Bách Nhận khó chịu hừ hai tiếng, Kỳ Kiêu lại an ủi hôn nhẹ môi hắn, tiếp tục suy nghĩ, lúc đó quả thật là nguy hiểm, chỉ cần đi nhầm một bước liền có thể bị Bách Nhận hận cả đời, sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm như bây giờ.
Quay đầu ngẫm lại, lúc đầu chính mình cũng đối xử với Bách Nhận không tốt, nhưng Bách Nhận vẫn thích phải mình, thậm chí còn đưa mệnh phù. Kỳ Kiêu không khỏi đau lòng, có lẽ… một chút ôn nhu giả dối kia đối với Bách Nhận mà nói đã là rất khó được đi?
Ngay từ đầu Kỳ Kiêu ghen ghét Bách Nhận tốt mệnh hơn mình, kỳ thật căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân, chính mình không cha không mẹ không vướng bận gì, Bách Nhận lại hơn một mẫu thân một tỷ tỷ, nhiều hai phần trách nhiệm, thêm hai phần ràng buộc. Nếu như không phải nhiều cố kỵ như vậy, lấy khả năng của Bách Nhận, làm sao có thể bị đám người thứ xuất kia chèn ép?
Kỳ Kiêu khẽ vuốt lưng Bách Nhận, cười nhẹ, là lúc nên nghĩ chuyện tương lai.
Lúc trước chính mình chỉ một lòng muốn báo thù, nhưng sau khi giết hoàng đế thì sao? Sau khi đoạt lại ngôi vị vốn thuộc về mình kia thì sao? Kỳ Kiêu chưa từng nghĩ qua, trước kia Kỳ Kiêu chỉ vì một khắc báo thù mà không ngừng vươn lên, mà hiện tại, hắn là vì ngày sau khi báo thù mà phấn đấu.
Chỉ cần đi lên ngai vàng, liền có thể giúp Bách Nhận thuận lợi trở thành Lĩnh Nam vương, khiến hắn có thể an tâm phụng dưỡng mẫu phi, Kỳ Kiêu còn có thể danh chính ngôn thuận đưa Bách Nhận đến bên cạnh mình, không cần lại che che lấp lấp, muốn sủng hắn thế nào, liền sủng thế ấy.
Người ta nói, mỹ nhân là mộ anh hùng, Kỳ Kiêu nhìn bảo bối trong lòng cười khẽ, làm sao đến phiên mình lại ngược lại rồi?
Càng thương hắn, càng muốn đi tranh đi cướp, cho dù là một ngày kia quân lâm thiên hạ, Kỳ Kiêu cảm thấy chính mình cũng sẽ không thỏa mãn.
Trong lòng Kỳ Kiêu nóng lên, lại nhịn không được cúi đầu hôn Bách Nhận, Bách Nhận mơ màng mở mắt, nhẹ giọng than: “Thái tử… sao còn chưa ngủ?”
Trước khi ngủ Bách Nhận khóc nửa ngày, lúc này ánh mắt còn đỏ, Kỳ Kiêu nhìn đau lòng, ôn nhu dỗ hắn: “Không có gì, ta lập tức ngủ….” Bách Nhận dụi mắt, nương ánh nến mỏng manh nhìn đồng hồ cát bên ngoài, hơi nhíu mi: “Đều muộn như vậy… ngươi ngủ quá ít.”
Lời này cũng không phải lần đầu Bách Nhận nói với Kỳ Kiêu, có lẽ là do Bách Nhận còn đang lớn, hắn cơ hồ ngủ gấp hai Kỳ Kiêu. Tuy rằng mỗi ngày Kỳ Kiêu chỉ ngủ một chút như vậy cũng rất tỉnh táo, ít khi mệt mỏi, Bách Nhận vẫn sẽ đau lòng.
Bách Nhận ngồi dậy, đặt tay che mắt Kỳ Kiêu, chờ hắn nhắm mắt lại mới nhẹ xoa hai bên thái dương cho Kỳ Kiêu, thấp giọng: “Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, lúc trẻ không biết giữ gìn, chờ ngươi già đi sẽ khổ….”
Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười, Bách Nhận xấu hổ: “Không phải ta lên mặt dạy đời, lời này vẫn là Thái tử nói với ta đâu.”
Kỳ Kiêu lắc đầu: “Ta không có cười ngươi…. Mà thôi, đừng động ta, ngươi cứ ngủ, ta nhìn ngươi ngủ ngon cũng giống như ta ngủ rồi vậy.” Bách Nhận bật cười: “Nói cái gì đó, đừng ồn ào… ta xoa như vậy, một lát ngươi liền ngủ.”
Ngón tay Bách Nhận thon dài, mềm mại lại hữu lực, xoa huyệt thái dương rất thoải mái, Kỳ Kiêu khẽ nghiêng đầu, nghe mùi huân hương nhàn nhạt trên cổ tay áo hắn, không khỏi thoải mái thở dài….
Bách Nhận khóc một buổi tối, không thể lại ép buộc như vậy, Kỳ Kiêu nhắm mắt, giọng khàn khàn: “Được rồi, ta mệt mỏi, ngươi nằm đi, một lát ta liền ngủ.”
Bách Nhận “hư” một tiếng, không biết sống chết còn nói: “Đừng nói nữa, chờ ngươi ngủ ta lại nằm, tranh thủ chợp mắt đi….”
Kỳ Kiêu thật nhịn không được, nắm lấy tay Bách Nhận, bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi thật muốn ta nhanh lên đi ngủ?”
Bách Nhận sửng sốt: “Đương nhiên là thật….”
Thanh âm Kỳ Kiêu thấp đến gần như mất tiếng: “Ta biết một cách, chỉ phải xem ngươi có chịu hay không.” Không biết là do hai người tâm ý tương thông hay là do ánh mắt Kỳ Kiêu quá mức trắng trợn, Bách Nhận nháy mắt hiểu, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Đến cùng Kỳ Kiêu không đành lòng, lại lo lắng hắn còn quá nhỏ,, cười nhẹ: “Đùa ngươi, ngủ đi.”
Kỳ Kiêu ôm Bách Nhận nằm xuống, kéo chăn che cho hai người. Trong bóng tối, hai người im lặng một lúc lâu, Bách Nhận đột nhiên giật giật, giống như con chuột nhỏ cọ vào lòng Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Đến….”
Kỳ Kiêu ngẩn ra, mặt Bách Nhận đỏ bừng, vẫn nhỏ giọng lặp lại: “Ta cũng nhớ ngươi.” Kỳ Kiêu hít sâu một hơi, xoay người đặt Bách Nhận dưới thân.
Sáng ngày hôm sau mặt trời lên cao, hai người còn chưa dậy.
Phá lệ, Kỳ Kiêu ngủ được bốn canh giờ.
Giờ Tỵ, Giang Đức Thanh ở bên ngoài thật không yên lòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào liếc mắt nhìn, Kỳ Kiêu vén rèm lộ ra một khe hở, thấp giọng: “Làm sao?”
Trong thanh âm Kỳ Kiêu mang theo nồng đậm thỏa mãn, Giang Đức Thanh ngâm mình trong cung mấy thập niên làm sao nghe không ra, vội hạ giọng: “Điện hạ… có cần tuyên thái y không? Hay là… lão nô đi lấy thuốc mỡ đến? Đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lại là trân phẩm, chắc chắn dùng tốt.”
Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười, khoát tay buông màn. Giang Đức Thanh thầm kinh ngạc, không cần? Hắn hầu hạ Kỳ Kiêu từ nhỏ đến lớn, thân mình Kỳ Kiêu thế nào hắn rõ ràng, lại nghĩ đến thân thể nho nhỏ của Bách Nhận…. Cho dù không đến mức tuyên thái y, nhưng không thể ngay cả thuốc mỡ cũng không cần đi?
Giang Đức Thanh lo lắng cho Bách Nhận, lại không dám hỏi nhiều, khom người lui ra.
Trên giường, Kỳ Kiêu chống người vuốt ve dấu đỏ ái muội trên cổ, ngực Bách Nhận, cười nhẹ, tối hôm qua… hắn không có làm đến cùng.
Không phải do Bách Nhận không nghe lời. Tối hôm qua Bách Nhận rất nhu thuận, Kỳ Kiêu khiến hắn làm gì hắn làm đó, cho dù là chuyện xấu hổ đến mức nào, nhưng thân thể hắn vẫn còn quá nhỏ, chỉ có hai ngón tay đi vào đã đau đến phát run. Hắn còn nhịn, vẫn nói không sao, nhưng làm sao Kỳ Kiêu có thể nhẫn tâm như vậy?
Lại nói, kỳ thật Bách Nhận cũng không nhỏ tuổi, trong nhà người ta tuổi này đều đã làm cha, nếu là ở chốn thanh lâu, tuổi này đã là lớn, tiểu quan mười hai mười ba tuổi đã có thể nhận được, Bách Nhận cũng sẽ nhận được, nhưng Kỳ Kiêu vẫn mềm lòng. Không phải đứa nhỏ nhà mình thì không đau lòng, hiện tại Kỳ Kiêu xem như hiểu lời này.
Tuy không có làm đến cuối cùng, Kỳ Kiêu vẫn rất vừa lòng. Lúc trước hai người cũng từng thân mật nhiều lần, nhưng tha thiết đến tận cốt tủy như hôm qua là lần đầu tiên. Thứ gì có thể giả vờ, chỉ có hôm qua thái độ hận không thể đặt tính mạng vào tay hắn của Bách Nhận là không giả được. Đặt tay lên lồng ngực đơn bạc của Bách Nhận, Kỳ Kiêu cơ hồ cảm giác sắp bị tình yêu của Bách Nhận nhấn chìm…. Nếu không phải thích hắn đến cùng cực, lấy tôn nghiêm của Thế tử, làm sao có thể làm chuyện như vậy?
Lúc trước Kỳ Kiêu vẫn không vội chuyện này, một là vì không đành lòng, hai là vì muốn chứng minh… Bách Nhận không phải vì chuyện của Nhu Gia mới chấp nhận cùng hắn thân thiết.
Hôn sự của Nhu Gia đã định, nếu Bách Nhận còn nguyện ý cùng mình áp má kề môi, vậy đã không phải là vì giao dịch lúc trước, mà là thật lòng.
Kỳ Kiêu sủng nịch cúi đầu hôn hôn Bách Nhận, thầm than, đứa nhỏ tốt như vậy, mình là sao có thể không đau không yêu?
Bách Nhận nhíu mày, chậm rãi mở mắt, sửng sốt một lúc, đủ loại chuyện đêm qua hiện lên, đùng một cái đỏ mặt, lập tức cuộn vào ổ chăn không chịu ra.
Kỳ Kiêu buồn cười: “Ngươi giấu cái gì? Đi ra….” Bách Nhận không nghe, Kỳ Kiêu càng nói hắn càng lùi sâu vào chăn, Kỳ Kiêu bật cười, không nặng không nhẹ vỗ mông hắn một cái: “Đi ra! Một lát lại khó thở!”
Bách Nhận không dám lại kéo chăn, Kỳ Kiêu lôi người ra, để hắn tựa trên người, nhẹ giọng cười: “Lúc này biết xấu hổ? Can đảm trêu chọc ta tối hôm qua đi đâu rồi?”
Bách Nhận xấu hổ cúi đầu một câu cũng không nói, Kỳ Kiêu hôn hôn vành tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Hôm qua thoải mái sao?” Vành tai Bách Nhận lập tức đỏ lên, Kỳ Kiêu cười: “Ngươi không nói, ta xem như ngươi thích.”
Kỳ Kiêu buông tay, xoa nhẹ hắn, nhỏ giọng: “Nơi này còn đau không?”
Bách Nhận đỏ mặt lắc đầu, một lúc sau mới nhỏ giọng: “Có điểm là lạ….”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười, hạ giọng nói mấy câu bên tai Bách Nhận, Bách Nhận nghe liên liền giấu mặt vào lòng Kỳ Kiêu, nói thế nào cũng không chịu ngẩng đầu. Kỳ Kiêu bất đắc dĩ: “Nam nhân nhà mình nha, ngượng ngùng cái gì? Nghe lời… thường xuyên như vậy, về sau sẽ không khó chịu.”
Bách Nhận không hé môi, Kỳ Kiêu xem như hắn cam chịu, lại ôm Bách Nhận vừa dỗ vừa lừa hết nửa ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook