Thiên Hậu Toàn Năng
Chương 42: Phát hiện cổ mộ

(Chào mọi người, mình là RuYu ^^, do gần đây watt của YuJie bị gì đó nên không thể truy cập được nên 2 chương cuối mình sẽ đăng thay chị ấy nhé:*, do mình phải ôn thi nên không có nhiều thời gian, có thể sẽ đăng chương cuối chậm, có vài lỗi chính tả và không thể trả lời cmt thường xuyên được, mong mọi người thông cảm và thật sự đã cảm ơn mọi người vì đã đợi <3 <3 <3)

Nhiễm Ngọc Bác hỏi Nhạc Lam: "Chẳng lẽ tôi sai rồi sao? Không nên nói như vậy sao?"

Nhạc Lam nói: "Ông chủ không có làm sai, sai chính là Kiều Na không biết điều."

Nhiễm Ngọc Bác: "Người khác cũng đều cầu hôn như vậy, đúng không?"

Nhạc Lam gật đầu: "Không sai!"

Nhiễm Ngọc Bác không hiểu được, đến tột cùng là một phân đoạn nào xảy ra vấn đề. Anh cảm thấy lấy tài lực của mình, một diễn viên như Giang Phàm hẳn không phải là đối thủ của anh, vì cái gì Kiều Na lại chọn Giang Phàm mà không chọn chọn anh?

Quả thực là không có đạo lý!

Cho tới nay, anh đều chưa phải chịu qua suy sụp trong tình cảm. Vô luận anh coi trọng cô gái nào, mặc kệ người ta có bạn trai không, chỉ cần anh phái Nhạc Lam đi theo đối phương nói giá cả, trước nay đều dễ như trở bàn tay.

Lần này vì kết hôn, anh tự mình đi nói giá cả, cư nhiên phá lệ mà thất bại! Chẳng lẽ kỹ thuật đàm phán của anh kém hơn Nhạc Lam? Nói tới làm ăn Nhiễm Ngọc Bác anh chính là cao thủ đàm phán!

Nhiễm Ngọc Bác hỏi: "Mỗi lần cô nói với người ta thế nào? Hay là cách nói chuyện của tôi lúc nãy không được xuôi tai?"

Nhạc Lam nghĩ nghĩ, "Lấy Vương tiểu thư lần trước, tôi nói với cô ta ông chủ của tôi coi trọng cô, muốn cùng cô cặp kè một tháng, giá cả là một ngàn vạn, cô có đồng ý hay không? Chỉ nói như vậy...... Sau đó cô ta liền đồng ý......"

Nhiễm Ngọc Bác: "......"

Rõ ràng so với anh còn trắng trợn hơn......

......

Giang Phàm cả đêm không ngủ, nằm ở trên giường cười ngây ngô, sáng sớm liền bò dậy, chạy đến ngồi xổm trước cửa phòng Kiều Na.

Kiều Na vừa ra khỏi cửa liền hoảng sợ, "Anh làm gì vậy?"

"Muốn sớm nhìn thấy em một chút!" Giang Phàm một bộ dạng làm nũng.

Kiều Na quả thực dở khóc dở cười, "Được rồi, mau đứng lên đi, để người khác thấy không tốt!"

Giang Phàm lắc đầu, "Người khác thấy thì thấy, dù sao chúng ta sắp kết hôn, đừng làm giống như đang yêu đương vụng trộm."

Kiều Na: "Công ty các anh không phải không cho công bố tình yêu sao? May là em không có hợp tác với công ty, không cần chịu quản thúc bởi những qui định kỳ lạ này."

Giang Phàm nói: "Không có việc gì, anh sẽ nói với công ty, luôn có biện pháp."

Trong cùng ngày anh liền nói với lão Hà: "Ông trở về công ty nói một chút, nói tôi muốn công bố tình yêu...... Đương nhiên nếu công ty từ chối tôi cũng có thể giữ bí mật, dù sao hợp đồng của chúng ta chỉ còn 1 năm."

Lão Hà mặt không biểu cảm mà đem những lời này truyền cho cấp cao trong công ty, các cổ đông liền lập tức mở một cuộc hội nghị khẩn cấp.

"Giang Phàm đây là có ý gì? Không muốn gia hạn hợp đồng?"

"Anh ta chính là nghệ sĩ có giá trị thương mại nhất trong công ty chúng ta, cũng hợp tác rất tốt, sẽ không chọc phiền toái, nếu anh ta không gia hạn hợp đồng, công ty chúng ta liền không có trụ cột."

"Vốn đang muốn ký hợp đồng với cả Kiều Na...... Nếu anh ta không gia hạn hợp đồng, Kiều Na khẳng định sẽ không tới."

Suy xét đến một loạt hậu quả này, công ty cảm thấy, để Giang Phàm công bố tình yêu là biện pháp duy nhất để giữ anh lại.

Bất quá rốt cuộc đây là một chuyện lớn, nếu Giang Phàm công bố tình yêu, có thể có ảnh hưởng tiêu cực gì hay không? Sẽ mất bao nhiêu fan a?

Lúc này lão Hà lại truyền đến một câu của Giang Phàm.

"Toàn thế giới đều biết chúng tôi ở bên nhau, cố tình dấu diếm còn có ý nghĩa sao?"

Những lời này hoàn toàn thuyết phục cổ đông trong công ty, trên mạng đều nói Giang Phàm và Kiều Na ở bên nhau, tựa hồ mọi người đối với chuyện hai người bọn họ ở bên nhau cũng không có cái gì phản cảm. Nếu chuyện này vận dụng thích đáng, khả năng ngược lại sẽ có lợi cũng không chừng.

......

Hai ngày sau lão Hà mang đến quyết định của công ty: Đồng ý công khai tình yêu!

"Tôi đã biết!" Giang Phàm đắc ý cầm lấy di động, "Bất quá nơi này không có tín hiệu a...... Lão Hà ông đến phía trước trong nơi có tín hiệu trong thị trấn giúp tôi đăng Weibo được không?"

Lão Hà: "Ok!"

Giang Phàm nghĩ nghĩ, lại lắc đầu nói: "Thôi, loại chuyện này vẫn là tôi tự mình động thủ, dù sao ngày mai tôi muốn tới thành phố phía trước mấy ngày thương lượng với tổ tiết mục chi tiết cần thiết......"

Lão Hà: "Ok!"

Giang Phàm lại nói: "Nhưng mà tôi lại muốn thông báo trước...... Ai, thật rối rắm......"

Lão Hà: "......"

......

Ngày hôm sau, Giang Phàm cùng lão Hà cùng nhau lái xe đi ra ngoài, tới nơi có tín hiệu, Giang Phàm liền gấp không chờ nổi mà lấy di động ra.

Bất quá thật muốn đăng Weibo, anh lại nghĩ không ra muốn viết cái gì.

Hơn nữa lễ vật dùng để cầu hôn còn chưa có chuẩn bị tốt......

Anh ở khung trạng thái viết rồi lại xóa, lăn lộn hơn nửa ngày, thẳng đến gặp được tổ tiết mục, đều chưa có viết xong, chỉ có thể tạm thời cất di động.

Đây là một tổ tiết mục tiết mục thực tế, tên là 《 Mạo hiểm lớn của minh tinh 》, tổ tiết mục còn gọi tới vài diễn viên, đều là những người rất nổi gần đây, tổ tiết mục Gặp mặt trò chuyện trao đổi chi tiết quay tiết mục thực tế. Giang Phàm chụp cong tiết mục thực tế, câu thông lên không có gì chướng ngại, rất nhanh vài người liền thương lượng xong, muốn hoàn thành tiết mục này như thế nào.

Giang Phàm không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng tổ tiết mục nhiều giới thiệu nhiều hơn tình trạng thực tế của Đinh Gia thôn, đặc biệt là tình huống của bọn nhỏ, đến lúc đó bọn nhỏ cũng có thể phối hợp tiết mục thực tế quay chụp.

Trưa hôm đó lúc Giang Phàm trở về, nhìn thấy trong thôn tới rất nhiều công nhân tới làm dây điện.

Anh có chút kỳ quái, đàm phán cùng Nhiễm Ngọc Bác đã thất bại, như thế nào còn sẽ có người tới làm dây điện? Là nhà đầu tư khác tự ý quyết định sao?

Cũng đúng, anh chỉ là một diễn viên, lại không phải trưởng thôn của Đinh Gia thôn, chuyện này vốn dĩ không phiền anh quản. Chỉ cần có người ở chỗ này đầu tư chính là chuyện tốt, anh không cần hỏi nhiều.

Kiều Na mang theo một đám trẻ con ở ven đường đưa nước cho nhóm công nhân, nhìn thấy Giang Phàm trở về, vẫy tay kêu anh lại đây.

"Không biết vì cái gì, Nhiễm tổng không có bỏ dở đầu tư." Kiều Na nói, "Em hỏi một chút, là Nhiễm tổng đầu tư, thật kì quái nga......"

Giang Phàm bỗng nhiên cảm thấy, Nhiễm Ngọc Bác người này thật không có chán ghét như vậy. Hiện tại ngẫm lại, có khả năng anh ta chỉ là dùng một loại phương thức của mìh tới cầu hôn, tuy rằng phương thức rất biến thái, nhưng...... Ai bảo Na Na nhà anh đnág yêu như vậy, người gặp người thích chứ? Bị người khác thích cũng không phải chuyện kì lạ đi?

Cho dù Nhiễm Ngọc Bác có muôn vàn không phải, nhưng ánh mắt anh ta lại không tồi...... Tuy rằng anh ta là tên biến thái......

Lão Hà lại tự mình tới chào hỏi Kiều Na, vốn dĩ Kiều Na không nghĩ tới có điều xét thấy gần đây lão Hà bận trước bận sau, bị ngược đến không nhẹ cuối cùng cô cũng đồng ý.Giang Phàm lì lợm la liếm mà muốn đi theo, Kiều Na cảm thấy anh nên ở lại, đem chuyện tiết mục thực tế chuẩn bị một chút.

"Không cần!" Giang Phàm từ phía sau ôm lấy eo Kiều Na, "Em không ở đây một mình anh sao có thể làm việc? Mỗi ngày đều nhớ em thì làm việc thế nào a? Không muốn không muốn!"

Kiều Na đen mặt, Giang Phàm gia hỏa này có thể bình thường một chút không?

"Tổ tiết mục người ta lại không có mời anh!" Kiều Na ném anh ra, "Anh đi làm gì?"

Giang Phàm: "Talk show anh lại không phải không nói qua, có thể mang người nhà! Hừ!"

Kiều Na: "......"

Người nhà là có ý gì?

......

Thoát không khỏi Giang Phàm, Kiều Na chỉ có thể dẫn hắn cùng nhau về tới thành phố B.

Hơn một tháng không có trở về, Kiều Na nhưng thật ra cũng có chút nhớ nhà, cô về nhà một chuyến, kết quả Giang Phàm sống chết ăn vạ nhất định phải cùng cô cùng nhau về nhà.

"Anh cũng phải gặp chú với dì!" Giang Phàm nghiêm trang, "Tuy rằng lần trước gặp qua một lần, nhưng không có chính thức giới thiệu quan hệ của chúng ta, vẫn là muốn nói một chút."

"Chuyện này để em nói với học trước một tiếng, bọn họ đồng ý anh mới có thể tới?" Kiều Na nói.

"Không cần, anh muốn cho chú và dì một kinh hỉ!"

Kiều Na xem thường nhìn anh, lấy bộ dáng này của anh, đừng biến thành kinh hách là được.

Bất đắc dĩ, cô cũng chỉ có thể mang theo Giang Phàm cùng nhau trở về nhà. Trên đường Giang Phàm ghé cửa hàng mua một ít đồ bổ dưỡng, mang theo lên lầu.

"Chú và dì khỏe a!" Giang Phàm vào phòng liền rất có lễ phép mà chào hỏi.

Cha Kiều mẹ Kiều nhìn thấy Giang Phàm tới, đều có vẻ thật cao hứng, dẫn Giang Phàm tới phòng khách, ngồi ở trên sô pha hàn huyên trò chuyện.

Kiều Na bị mẹ Kiều sai sử đi gọt trái cây, tới khi cô từ phòng bếp đi ra, phát hiện toàn bộ không khí trong nhà trong nhà liền không giống nhau.

"Cho nên, con là nghiêm túc?" Cha Kiều cười ha ha, "Người trẻ tuổi có thể làm được giống con thật không dễ dàng, con gái nhà chúng ta không hiểu chuyện, về sau liền phiền con tới chiếu cố!"

Mẹ Kiều nói: "Kia quá tốt rồi, có con ở bên cạnh nó, bác còn có cái gì không yên tâm?"

Bà còn từ trong ngăn tủ lấy ra một quyển album, "Xem, đây là ảnh chụp của Na Na nhà ta khi còn nhỏ......"

Giang Phàm thò lại gần, "Thật đáng yêu...... Cùng với bác gái lúc còn trẻ lớn lên giống nhau, cũng phải, bác gái đẹp như vậy, sinh ra con gái đương nhiên cũng đẹp......"

Mẹ Kiều vui tươi hớn hở nói: "Đúng vậy, kỳ thật bác cảm thấy...... Na na lớn lên so với bác lúc trẻ tuổi không khác nhiều lắm......"

Giang Phàm: "Không sai!"

Kiều Na: "......"

Mẹ Kiều nhìn thấy Kiều Na bưng trái cây lên, vẫy vẫy tay, "Tới, lại đây ngồi...... Ân, Na Na con lại đi pha trà trà đi."

Giang Phàm đứng dậy nói: "Để con làm cho0...... Lá trà ở đâu?"

Mẹ Kiều cười đến đôi mắt đều nhìn không thấy, "Thật là đứa trẻ cần mẫn...... Lá trà ở trong ngăn tủ kế bên tủ lạnh."

Giang Phàm rất cần mẫn mà chạy tới pha trà, chờ tới lúc giữa trưa nấu cơm, còn rất có ánh mắt mà giúp đỡ rửa rau, làm mẹ Kiều đối với anh vừa lòng vô cùng, quả thực hận không thể xem anh là con trai mà đối xử.

Kiều Na ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, Giang Phàm hôm nay biểu hiện rất thành thục, ổn trọng, cần mẫn, có ánh mắt, cùng với anh ngày thường hoàn toàn không giống nhau, nếu không phải biết đức hạnh của anh, cô suýt chút nữa đã nghĩ anh thật sự là người như vậy. Cô có nên gọi anh một tiếng "Ảnh đế"?

Giữa trưa Kiều Kỳ vì tiết kiệm thời gian học tập không trở về nhà ăn cơm, cậu sắp thi đại học, một phút đồng hồ cũng không dám trì hoãn. Hơn nữa thức ăn nhà ăn cũng không có vấn đề. Kiều gia một nhà ba người cùng Giang Phàm ăn một bữa cơm thật sự vui vẻ, Giang Phàm hoàn mỹ mà diễn bộ dáng con rể ba tốt.

Ăn cơm xong, Kiều Na và Giang Phàm cùng đi đài truyền hình. Giang Phàm vừa lên xe, liền lấy ra một cuốn sổ màu hồng, đắc ý mà quơ quơ trước mặt Kiều Na.

"Sổ hộ khẩu nhà em?" Kiều Na một phen đoạt lấy, "Như thế nào sẽ ở trong tay của anh? Anh trộm?"

"Bác gái cho anh!"

"......"

Mẹ Kiều đây là hiếm lạ con rể như anh a......

Giang Phàm: "Hộ khẩu của anh vốn không có mang bên người, nếu không anh trở về một chuyến lấy tới đây, chúng ta cùng đi Cục Dân Chính?"

Kiều Na: "Sắp tới thời gian hẹn với đài truyền hình rồi, lại không đi sẽ bị người ta nói chúng ta làm cao!"

Giang Phàm: "Không quan hệ, rm theo chân bọn họ giải thích một chút, em đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, bọn họ sẽ thông cảm."

Kiều Na: "......"

Còn có thể vui vẻ nói chuyện với nhau sao?

......

Đài truyền hình talk show thu rất thuận lợi, người chủ trì vẫn luôn hỏi Kiều Na về chuyện cô làm hoạt động công ích. Kiều Na cảm thấy đây là cơ hội tuyên truyền rất tốt, liền thực kỹ càng tỉ mỉ mà miêu tả Đinh Gia thôn, còn tìm hình ảnh trong di động của mình đưa cho đài truyền hình.

"Đây là bọn nhỏ trong thôn, đứa nhỏ này nhũ danh là A Hổ, là học sinh lớn tuổi nhất, năm nay mười sáu, trong nhà vốn dĩ tính toán để em ấy sang năm đi ra ngoài làm công, chúng ta phát hiện đứa nhỏ này cư nhiên còn không biết đếm tới một trăm!" Kiều Na chỉ vào màn hình lớn, "Em ấy rất thích học tập, nhưng là không có cơ hội, có trường học, em ấy thật sự rất chăm chỉ học tập."

"Có thể hay không quá muộn, mười sáu tuổi mới học tập?" Người chủ trì hỏi.

"Sẽ không a, chỉ cần hạ quyết tâm bắt đầu học tập, 60 tuổi cũng không chậm. Em ấy dùng một tháng để học hết chương trình tiểu học năm nhất, tôi thậm chí cảm thấy giả lấy thời gian,em ấy thi đại học không có vấn đề!"

"Em nói trong thôn đó không có điện? Đêm đến thì làm sao bây giờ a?"

"Dùng ngọn nến...... Trên thực tế bọn họ dùng ngọn nến cũng rất tiết kiệm, một chi ngọn nến, là loại 5 mao tiền một chi, phải dùng trong một tháng!"

......

Tiết mục thu rất nhanh kết thúc, người chủ trì lại cùng Kiều Na bắt tay, "Cảm ơn Kiều tiểu thư chấp nhận lời mời của chúng tôi, cũng hy vọng tất cả mọi người đều có thể tham dự hoạt động công ích."

Kiều Na ra đài truyền hình, bỗng nhiên di động vang lên, cô cầm lấy di động, nhìn đến là Diệp Thanh gọi tới.

"Na Na, cậu ở đâu?" Diệp Thanh hỏi.

"Ở thành phố B, làm sao vậy?"

"Tạp chí xã của chúng ta muốn đi làm một cái chuyên đề, là về mộ của Yến Hiếu Công, cậu muốn đi không?"

Kiều Na trong lòng run lên, "Yến Hiếu...... Công...... Mộ?"

"Đúng vậy, phát hiện hai ngày trước, cậu không phải nghiên cứu này nơi sao? Mình nói với bọn họ, mình có một bạn học nghiên cứu lĩnh vực này, bọn họ đồng ý cho cậu tới đây. Bất quá luận văn của cậu giống như đã thông qua đi? Còn dùng đến hả?"

Luận văn của ở sau ăn tết không lâu liền tiến hành biện hộ, đạt được thành tích rất tốt, Trần giáo sư đối với luận văn của cô đánh giá rất cao.

Lúc ấy luận văn là phát biểu ở học thuật tập san trên mạng, bởi vì sau đó không lâu 《 Đoan Ninh Hoàng sau truyện 》 quảng cáo, duy nhất một ngày giới thiệu luận văn Yến Hiếu Công được rất nhiều người chuyên nghiệp download truyền xem, cư nhiên phát hot một phen.

Chuyện luận văn máy mắn tuy rằng cũng có, nhưng dù sao cũng là số ít, Kiều Na bởi vì chuyện này, ở giới lịch sử học thuật có tiếng, rất nhiều chuyên gia tương quan cũng thấy được luận văn của coo, đối với cô đánh giá đều không tồi, cảm thấy một sinh viên chưa tốt nghiệp có thể làm được như vậy, là phi thường khó gặp.

Kiều Na vốn tưởng rằng sẽ không lại có quan hệ gì với kiếp tước, cô đau khổ truy tìm chân tướng vẫn luôn không tìm được, đã sớm từ bỏ tìm kiếm. Đối với hiện tại mà nói, cái chân tướng này ngược lại làm cô có một tia sợ hãi.

Nhưng cô lại không nhịn được muốn đi nhìn một cái, rốt cuộc đó là quá khứ của cô.

"Được, mình đi!"

Giang Phàm thấy Kiều Na sắc mặt không tốt, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Kiều Na lắc đầu, "Không có việc gì, chở em tới tạp chí xã《 Lịch Sử Quốc Gia 》đi."

"Đi gặp Diệp Thanh?" Giang Phàm đối với bạn của Kiều Na có chút hiểu biết.

"Ân."

Giang Phàm thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều, liền lái xe đưa cô tới tạp chí xã.

Diệp Thanh ở nơi đó chờ cô, vừa thấy cô tới, vội vàng đến đón, "Na Na, mình nghe nói gần đây cậu làm công ích, nếu không có thời gian mình giúp cậu nhiều mấy tấm ảnh được không?"

Kiều Na nói: "Không cần, mình muốn tự mình xem."

Giang Phàm còn chưa hiểu chuyện gì, hỏi Diệp Thanh một chút, mới biết được tiền căn hậu quả.

"Cho nên các em muốn đi K thị?" Giang Phàm nghĩ nghĩ, "Tôi đưa các em đi thôi!"

Diệp Thanh thực kích động, "Thật vậy chăng?"

Thần tượng tự mình lái xe một đường đưa tiễn, đối với Diệp Thanh mà nói quả thực giống như nằm mơ. Bất quá suy xét đến đối phương là bạn trai của khuê mật, cô không biết làm như vậy sẽ làm Kiều Na không vui hay không, rốt cuộc không phải ai cũng có thể chấp nhận một cái bóng đèn sáng ngời như cô đây, có chút do dự mà nhìn Kiều Na.

Kiều Na trong lòng rất loạn, thuận miệng nói: "Được rồi, anh tới lái xe!"

Cô cảm thấy, có Giang Phàm bồi, cô sẽ cảm thấy tâm an một ít.

Diệp Thanh vui vẻ đến nhảy dựng lên, "Quá tốt rồi!"

Giang Phàm nhìn thấy Kiều Na thần sắc khác thường, nhất thời cũng không rõ là tình huống gì. Nhưng cô không nói, anh cũng không tiện hỏi.

Mộ của Yến Hiếu Công tuy rằng là phát hiện khảo cổ rất lớn, nhưng nói như thế nào cũng chỉ là chuyện của học thuật, Kiều Na đối việc này phản ứng quá rõ ràng.

Trong này có ẩn tình gì sao?

Thành phố K cách thành phố B có một ngày lộ trình, ba người ngồi một chiếc xe, ban ngày lái xe, ban đêm ở khách sạn, đến chiều hôm sau mới tới nơi cần đến.

Mộ Yến Hiếu Công ở vùng ngoại ô, bên trong rừng cây rất hẻo lánh. Nhóm nhà khảo cổ học còn chưa có hoàn thành công tác bảo hộ cổ vật, ở cạnh mộ thất dựng một lều trại, nhìn thấy Diệp Thanh tới, một người nhân viên công tác tiếp đãi cô.

"Chào cô, tôi là bảo vệ cổ vật bên trong Tiểu Dương, cô hẳn là Diệp phóng viên phải không?"

Diệp Thanh kỳ thật là thân phận biên tập, bất quá nếu tới đây phỏng vấn, nói cô là phóng viên cũng không có gì sai, liền nói: "Đúng vậy, rất vui được gặp anh...... Vị này chính là Kiều Na nghiên cứu về thời kỳ lịch sử Yến Hiếu Công, bạn thân của tôi...... Đây là bạn trai cô ấy......"

Tiểu Dương nhìn Giang Phàm một cái, "Vị tiên sinh này không phải nhân viên chuyên nghiệp, không thể xuống mộ, ngượng ngùng, chúng tôi có qui định. Còn có, Diệp phóng viên không thể bật đèn flash, được không?"

Diệp Thanh gật đầu, "Yên tâm đi, tôi cũng tốt nghiệp lịch sử chuyên nghiệp, cái gì nên làm cái gì không nên làm tôi biết rất rõ!"

Giang Phàm không có nhiều lời, anh có chút lo lắng cho Kiều Na, nhưng rốt cuộc có nhiều người đi theo như vậy, lường trước phương diện an toàn là không có vấn đề. Anh dùng sức nám tay Kiều Na, dặn dò nói: "Có chuyện gì liền gọi anh!"

Kiều Na gật đầu, đi theo Tiểu Dương cùng Diệp Thanh, từ cửa khai quật của ngôi mộ đi vào.

Mộ thất rất hắc, rất an tĩnh, phía trước ẩn ẩn nghe được tiếng người, hẳn là nhóm chuyên gia công tác khảo cổ. Tiểu Dương mở đèn pin chuyên dụng để rọi đường, không phải rất sáng, chỉ có thể miễn cưỡng để ba người có thể đi trước.

Diệp Thanh có chút sợ hãi, ôm Kiều Na: "Na Na, nơi này có thể hay không có quỷ a?"

"Nói chuyện nhỏ một chút!" Tiểu Dương nói, "Cô học lịch sử lại còn có thể tin có quỷ a!"

Diệp Thanh không phục, "Học lịch sử thì sao? Tôi chỉ là một bảo bảo, để tôi làm chuyện kinh khủng như vậy, đương nhiên sẽ sợ hãi!"

Tiểu Dương: "Bảo bảo...... A......"

Anh không thượng Weibo, diễn đàn linh tinh ứng dụng mạng xã hội, hoàn toàn không hiểu cái từ này là có ý tứ gì, chỉ cảm thấ da gà rớt đầy đất.

Đi rồi trong chốc lát, liền đi vào mộ thất, nơi này mở đèn, có mấy người ở bên trong bận rộn.

Quan tài đã bị mở ra, Kiều Na ngơ ngác đứng ở nơi đó, tuy rằng rất muốn tới gần nhìn một cái, nhưng cảm thấy chân như bị rót chì, hoàn toàn không thể cử động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương