Thiên Hàng
Chương 1


Lộc Châu, thời tiết tháng chín nóng tới mức muốn làm tan chảy cả thành phố.

Ngay cả khi trong ngày có cả ba giai đoạn nhiệt độ rõ rệt: sáng nắng lên sớm nhiệt độ tăng nhanh hơn; ban ngày nóng nực, không mây cũng không gió; sau cơn mưa rào không khí buổi tối tràn đầy hơi nước; nhưng cái nóng trước sau vẫn luôn bao trùm khắp thành phố.

Các trường trung học cơ sở ở Lộc Châu cơ bản đều đã khai giảng trong hai ngày đầu tiên của tháng, ngay cả trường học nổi tiếng và khó chen chân nhất thành phố cũng đã mở ra giai đoạn thịnh vượng và náo nhiệt mới.

Sáng sớm, Đơn Lương đã bắt chuyến xe buýt mười hai điểm dừng từ đường Vành Đai 3 phía Đông đến đường Vành Đai 3 phía Bắc đi ngang qua trường Trung học cơ sở Số 1 Lộc Châu cũng khai giảng hôm nay.

Đến nơi chưa tới 8 giờ, lối vào của trường Trung học cơ sở Thực nghiệm trực thuộc đại học Lộc Châuđã chật cứng người.

(1)
(1): Trung học cơ sở Số 1 có thể gọi là Nhất Trung, Trung học cơ sở Thực nghiệm Trực thuộc có thể gọi là Trung học Thực Nghiệm hay Trung học trực thuộc, sau này mình sẽ dùng kết hợp nha.

Làn đường chật ních xe riêng của phụ huynh không ngừng truyền đến tiếng còi inh ỏi, ba lối đi công cộng của xe buýt và hai lối ra tàu điện ngầm, lúc này xung quanh 500m có lượng khách đông đảo.

Trên làn đường xe buýt phía cổng trường các nhân viên an ninh của trường và bốn vị cảnh sát giao thông đang vật vã duy trì trật tự cho đoạn đường tám làn xe chạy.

Cho tới khi người người xe xe thuận lợi đến nơi...!
Đơn Lương hướng ánh mắt nhìn khắp nơi đâu đâu cũng là hơi thở của học sinh trung học tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Nói ở một mức độ nào đó, loại hơi thở này mới có thể khiến cậu cảm nhận chân chân thật thật niềm vui và sự thỏa mãn khi trọng sinh.

Học sinh năm nhất(2) khoác trên mình bộ đồng phục mới toanh vừa được phát trong kỳ quân huấn, trên mặt là sự hồn nhiên khi chưa bị "vả mặt" bởi chương trình học cấp ba cùng với những mong đợi và kiêu ngạo khi đậu trường trung học trọng điểm.

Còn lại, nghiễm nhiên là học sinh năm hai, năm ba(3), những người biết cách đối phó với việc nhất định phải mặc đồng phục vào lễ khai giảng.

Bọn học thường chỉ mặc áo sơ mi bên trên sau đó phối với quần tây riêng bên dưới, vừa cá tính vừa trẻ trung nhìn qua lại không quá khô khan.

(2),(3): từ sau mình sẽ dịch ra lớp 10, lớp 11, lớp 12 cho nó thuần Việt nhen.


Mà nói tới đồng phục trường thực nghiệm, ngược lại không hề xấu, màu xanh đen phối với trắng.

Ít nhất, Chu Ngộ mặc vào chính là cái máy phát hormone biết đi.

Trước đây, toàn bộ các khóa tập chạy ở trường Đơn Lương đều nhìn chăm chú bóng lưng Chu Ngộ mới có động lực kiên trì...!
Băng qua đường, đến gần cổng trường, Đơn Lương muốn tìm một vài gương mặt quen thuộc trong đám đông, nhưng dù sao ký ức đã trôi qua mấy năm, nhìn tới nhìn lui ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là Thầy giáo vụ đứng trước cổng trường.

Cậu theo bản năng đưa tay sờ soạng một chút chiếc huy hiệu trường được ghim trên túi áo bên ngực phải, hướng về tòa nhà dạy học trong trí nhớ mà đi.

"Lương tử?"
Nghe phía sau có người gọi mình, Đơn Lương sửng sốt hai giây mới quay đầu lại đối mặt với người tới: "Lý, Lý Kỳ Trinh?"
Lý Kỳ Trinh bây giờ đã cao trên mét tám, tay dài chân dài để tóc húi cua, vô cùng tuân thủ nội quy trường lại cười rộ lên dương quang cùng xán lạn.

Xung quanh luôn có tân sinh không ngừng đem tầm mắt dừng lại trên người cậu chàng, Lý Kỳ Trinh đã quá quen với loại ánh mắt này chỉ tăng nhanh bước chân tiến lên cười cười vỗ vai Đơn Lương.

Giọng thiếu niên tuổi mới lớn vừa qua kỳ vỡ giọng trở nên trầm thấp từ tính:
"Hai ngày trước trong nhóm lớp không phải nói chưa hoàn thành xong bài tập về nhà sao? Tối qua, tôi gọi điện hỏi Lão Ứng, ổng nói ngày mốt sẽ kiểm tra.

Cậu hiểu không?" Nói xong còn hướng Đơn Lương chớp chớp mắt.

Lúc này Lộc Châu vẫn giữ cách phân khoa văn lý truyền thống chứ chưa áp dụng mô hình 3+1+2 (4) như sau này.

Đơn Lương, người không giỏi văn cũng không giỏi lý đã chọn khoa học tự nhiên, lưu lại lớp cũ.

Xem xét đến các bạn cùng lớp mới, giáo viên chủ nhiệm - Lão Ứng sẽ thu bài tập hè 2 ngày sau khai giảng, quả thực là quá bận không thể giúp được.

(4): chế độ "3 + 1 + 2" là chia tất cả các đối tượng kiểm tra thành ba phần: "3", "1" và "2".

"3" đề cập đến kỳ thi thống nhất quốc gia, ba kỳ thi quốc gia về tiếng Trung, toán và ngoại ngữ.


"1" là môn ưu tiên, nghĩa là thí sinh cần chọn một trong hai môn Vật lý và Lịch sử để dự thi và môn học ưu tiên của thí sinh phải đáp ứng yêu cầu của trường đại học đối với môn học ưu tiên.

Và "2" là môn tổ hợp, nghĩa là thí sinh cần chọn 2 trong 4 môn tư tưởng và chính trị, địa lý, hóa học, sinh học để dự thi.

Nguồn Zhihu.

Đơn Lương một bên nhớ lại một bên gật đầu.

Lý Kỳ Trinh với Chu Ngộ là bạn thân, so với cậu định nghĩa "bạn thân" này lại càng phù hợp hơn.

Nghe đâu hai người họ từ mẫu giáo đã chơi cùng nhau tới nay chưa từng tách ra, khi đó các hộ gia đình công nhân của tỉnh vẫn ở thành phố cũ chưa chuyển khỏi khu Đông.

Sau này, có thêm Đơn Lương gia nhập cùng hai bọn họ làm bạn cả thời gian tiểu học, tuy rằng nhìn qua cậu càng giống tùy tùng của Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh hơn.

Thẳng đến khi tái cơ cấu và di dời công nghiệp lần thứ hai(5), nghiên cứu và sản xuất hoàn toàn phân vùng quản lý, toàn bộ viện nghiên cứu chuyển sang thành phố mới theo chính sách của chính phủ, thậm chí một số trường trung cấp, cao đẳng của Lộc Châu cũng chuyển đến thành phố mới, chỉ có khu vực sản xuất vẫn còn ở khu công nghiệp phía Đông thành phố cũ...!
(5): từ năm 2006 đến năm 2011, Trung Quốc dựa vào tài nguyên vốn và tri thức tiến hành phân chia doanh nghiệp để quản lý theo không gian địa lý.

Nguồn Baidu.

(tui đọc hiểu vậy á)
Đây cũng là điểm sâu sắc nhất trong trí nhớ của Đơn Lương, khi mà cậu triệt để tách khỏi Chu Ngộ.

Khu vực phía Bắc phát triển nhanh chóng nghiễm nhiên trở thành trung tâm giáo dục và kinh tế của toàn bộ Lộc Châu, giá nhà khu quy hoạch cảnh quan hình chữ nho(6) kéo dài hai huyện cũng theo đó mà tăng cao nhất tỉnh.

(6): chữ nho là chữ này 葡萄, không biết quy hoạch kiểu gì luôn
Rõ ràng ban đầu đều là con của người lao động ngành công nghiệp nặng thứ hai, nhưng do phân vùng mà phát triển theo hai hướng hoàn toàn khác:
Dựa theo phân vùng quy hoạch, phần lớn những người chuyển đến khu vực mới phía Bắc là các nhà lãnh đạo và các nhà nghiên cứu cao cấp, bọn họ theo cha mẹ liền được hưởng nền giáo dục chất lượng cao, được quan tâm nhiều hơn đến giáo dục.


Sau khi chuyển dịch cơ cấu hoàn thành, điều kiện phúc lợi của viện nghiên cứu được cải thiện, những thế hệ sau liền có điều kiện tốt hơn để đạt được sự phân tầng(7).

(7): căn cứ vào trình độ phát triển kinh tế địa phương, các yếu tố địa lý, vị trí, mức độ phổ biến và các yếu tố khác, về cơ bản có thể phân ra các tầng lớp tương ứng ở mỗi nơi, bất kể bạn có thừa nhận hay không.

Theo Baidu.

Chẳng hạn, cha mẹ của Chu Ngộ và Lý Kỳ Tinh, người trước đã được chuyển đến Bệnh viện Đa khoa Bắc Kinh từ những năm đầu, người sau trải qua gần mười năm hoạt động đã trở thành cán bộ cấp cao có tiếng trên Tỉnh.

Trái lại, những người ở lại khu Đông cũ phải tìm kiếm lối thoát trên con đường phát triển, khi mà dây chuyền sản xuất từ từ bị tự động hóa, thậm chí là trí tuệ nhân tạo đang dần thay thế dây chuyền lắp ráp thủ công.

Cha mẹ Đơn Lương đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất phá bỏ thành phố cũ để làm giàu, họ mua lại các đơn vị cũ nát từ những người phải miễn cưỡng bán chúng để tái sản xuất.

Họ điều hành doanh nghiệp nhỏ của riêng mình, không kiếm được nhiều nhưng cũng không đến nỗi không vượt qua được....!
Bởi vậy, Đơn Lương - người thể hiện cực kỳ xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở cuối cùng cũng "phi thăng" khỏi trung học bình thường, một lần nữa sau 3 năm(8) đã gặp lại Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh, những người được tuyển thẳng từ trung học cơ sở.

Thời điểm ấy, sự quẫn bách cùng tự ti không chút lưu tình lấn át niềm vui sướng hội ngộ.

Ngày hôm đó, Đơn Lương mặc chiếc hoodie mới được anh họ mua cho, cùng với đôi giày chơi bóng vừa mua bằng số tiền bồi thường không dễ dàng có được mà cha mẹ đã mừng tuổi.

Rõ ràng tất cả đều mới tinh, nhưng cậu không dám tiến lên ôn chuyện cùng người bạn chơi từ nhỏ sáu năm(9).

(8),(9): hai chỗ này hong hiểu lắm.

Theo tui nghiên cứu thì ở Trung Quốc, Tiểu học kéo dài 6 năm, THCS kéo dài 3 năm nên chắc là 3 năm để chỉ khoảng thời gian không gặp còn 6 năm là thời gian từng chơi cùng nhau.

Chu Ngộ và Lý Kỳ Trinh lúc đầu chính là tiểu vương tử của nhà trẻ, người người đều muốn đuổi theo sau đít bọn họ, bởi vì bọn họ không chỉ chơi vui mà thành tích cũng cực kỳ tốt.

Khi những đứa trẻ khác khóc lóc không muốn đến lớp văn nghệ, lớp học toán thì bọn họ đã có thể biểu diễn đàn dương cầm, kéo violin cho buổi biểu diễn nghệ thuật của trường, có thể đại diện trường học thậm chí cả Lộc Châu tham gia trại hè.

Mãi đến tận trước lúc Đơn Lương trọng sinh, trên bàn cơm cha mẹ cậu vẫn hay nhắc tới: bạn học cũ Chu Ngộ của con, không phải vô cớ mà người ta thành công, đối với họ chuyện đơn giản nhất chính là đọc sách.

Trọng sinh trở về, Đơn Lương không có cách thuyết phục cha mẹ bán ngôi nhà cũ và mặt tiền cửa hiệu, dù cho số tiền đó đến khu mới phía Bắc chỉ có thể mua một ngôi nhà nhỏ hai phòng ngủ, càng khỏi nói tấc đất tấc vàng.

Cũng không có cách nào nhớ lại bất kỳ một dãy số độc đắc, những ý tưởng kiếm tiền lớn lớn nhỏ nhỏ trong tiểu thuyết đều nói dễ hơn làm.


Giờ phút này, đối mặt với thanh xuân quen thuộc lại khiến người hoài niệm thời kỳ trưởng thành, Đơn Lương một bên hồi tưởng mối tình thầm mến nhiều năm của mình, một bên lại hối hận năm đó không ghi nhớ đáp án bài thi được phát tán đầy trời ngay ngày thứ hai sau kỳ thi tuyển sinh đại học...!
Cậu chỉ có thể thở dài trong lòng.

Cho dù trở lại năm lớp 10, cho cậu nhiều thêm một năm ôn tập, lại thêm một năm cùng Chu Ngộ kết giao thì sao chứ?
Một đường trầm mặc cùng Lý Kỳ Trinh trở lại phòng học, trên đoạn đường không ngừng có người chào hỏi Lý Lỳ Trinh hoặc hẹn nhau chơi bóng, hoặc hẹn cùng đi "Lam tinh"(10), tuổi này con trai cấp ba ai cũng có phần yêu thích chơi game, Lý Kỳ Trinh cũng không ngoại lệ, chỉ là hắn không nghiện, nhiều lắm chỉ cảm thấy thú vị.

(10): một game chiến thuật nhập vai oánh nhau bên Trung á mn
Trong lớp để trống khoảng chừng hai mươi chỗ ngồi dành cho các học sinh mới từ lớp khác chuyển đến.

Bàn bên cạnh Đơn Lương cũng trống trơn, cậu ngồi ngơ ngác năm phút đồng hồ, trước sai trái phải không một ai tới bắt chuyện, mãi đến khi nhìn về phía bàn Chu Ngộ, nơi vẫn luôn được dán lịch thi của học kỳ trước, cậu mới nhớ ra một chuyện —
Khai giảng lớp 11 năm đó, Chu Ngộ đến muộn!
Nghe nói hắn bị một học sinh lớp 12 vì "tranh giành tình cảm" mà dẫn theo 2 người anh em chặn ở góc đường phía cửa sau trường học cách tiểu khu Trác Ngọc một khúc quanh...!
Bởi vì cha mẹ Chu Ngộ luôn phải công tác ở Bắc Kinh, mà Chu Ngộ vẫn lưu lại học ở Lộc Châu, họ không thường trở về nên hắn ở một mình trong tiểu khu Trác Ngọc, thường ngày có dì bảo mẫu chăm sóc sinh hoạt.

Ngoài hắn ra, trường Trung học thực nghiệm phần lớn đều là con em những gia đình có điều kiện, cách trường một chặng đường hai con phố cùng học ở đây.

Nếu không phải khai giảng phải tới sớm, chẳng ai ngờ sẽ có người tới tiểu khu Trác Ngọc chặn người.

Ít nhất học sinh trường thực nghiệm sẽ không nghĩ ra: kẻ theo đuổi nữ sinh thích giáo thảo sẽ đi chặn đường giáo thảo, đừng nói trong tiểu thuyết nhân vật phản diện cũng không làm vậy, đến cả pháo hôi cũng biết làm vậy sẽ chết rất nhanh!
Đơn Lương dùng tốc độ nhanh nhất chạy từ lầu ba xuống, một đường chạy ra khỏi cổng trường đến tận tiểu khu Trác Ngọc.

Cậu muốn gặp Chu Ngộ, muốn lập tức nhìn thấy Chu Ngộ!
- -----------------------------------------------------
Lời tác giả: Khởi động rồi ????????
- ---------------------------------------------------------
Chú ý quan trọng: Đơn Lương không phải nhân vật chính, chớ nhầm lẫn...!
Tinh: bắt tay vào làm mới biết, edit truyện không dễ xíu nào.

Viết viết sửa sửa một hồi vẫn thấy chưa mượt, khó bám ý của tác giả nữa.

Thật là, sau này phải đọc thêm rồi học luôn cả cách diễn giải...!
Tuy vậy, vẫn mong mọi người ủng hộ tui, hứa sẽ cố gắng hết sức edit để không làm mọi người thất vọng!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương