Di động nhanh chóng tới tay Lãnh Kỉ Kỉ bé con, 1 chiếc di động màu trắng, dài và phẳng, cùng loại và cùng kiểu với chiếc di động màu đen của Lãnh Lăng Duệ

Tuy rằng trước đó Tiêu Dương đã kiến thiết tâm lý rồi, nhưng khi nhìn thấy 2 chiếc di động này, y vẫn không nhịn được run rẩy cả miệng : “ 2 người có nhiều trò ác thật!” Y lại “chậc chậc” 2 tiếng , nhướn mi nhìn Lãnh Lăng Duệ : “đồ đôi cho cha con? “

Lãnh Lăng Duệ lạnh mắt nhìn qua, miệng đều lười mở.

Tiêu Dương giơ tay đầu hàng : “ được rồi, được rồi, không rối rắm đề tài này nữa.”.Dứt lời, cầm lấy di động của tiểu yêu tinh,mở ra xem…10 s sau,mở to mắt, trừng Lãnh Lăng Duệ.

Lãnh Lăng Duệ nhíu mày,ghét bỏ nói : “ biểu tình muốn chết này là sao?”

Tiêu Dương giơ lên Di động trong tay: “ danh bạ trong điện thoại này là ngươi lưu?”

Lãnh Lăng Duệ “ hừ” 1 tiếng, khẳng định.

“chỉ có mỗi số điện thoại của ngươi?!”

“ sao? Có vấn đề gì?”

Tiêu Dương xem thường nhìn hắn : “ ta không phải người a`? ta không có số điện thoại hả?”

“ Khụ…” Lãnh Lăng Duệ ho nhẹ 1 tiếng, nói : “ Bé lại không quen ngươi.”

Tiêu Dương nghe vậy, nắm lấy Tiểu yêu tinh đang hóng hớt 1 bên,xoay người, lỏng lẻo ôm lấy vai bé, biểu tình như thể “ chúng ta là huynh để tốt” : “ Tiểu quỷ, hai ta là huynh đệ đúng không?”

Với trái tim nhạy cảm của mình, Lãnh Kỉ Kỉ sao có thể bị 1 câu nói của Tiêu Dương mà dao động? Vì vậy, Bé trấn định mà nhìn Lãnh Lăng Duệ, lại nhìn Tiêu Dương, sau đó quyết đoán mà nhảy 2 bước,xoay người,nắm lấy vạt áo Lãnh Lăng Duệ, thò đầu ra từ phái sau hông hắn,làm mặt quỷ nhìn Tiêu Dương : “ Hoa Hoa, 2 ta không quen! ~”

Trái tim thủy tinh trong sáng của Tiêu Dương nát “ răng rắc”,y run rẩy chỉ vào Lãnh Lăng Duệ nói : “ ngươi thật đáng xấu hổ hỡi độc chiếm dục a độc chiếm dục!”

Lãnh lăng duệ mặt vô biểu tình nói : “là ta nuôi nên đương nhiên thuộc về ta.”

“tốt, tốt, được rồi!” Tiêu Dương giơ tay đầu hàng : “ Trở lại việc chính, năm mới sắp tới có đến nhà ta không?”

Lãnh Lăng Duệ liếc thấy Tiểu yêu tinh phía sau đã tiến đến đứng song song với mình, liền dùng bàn tay dày rộng nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấp áp, thật chặt.

Lãnh lăng Duệ lắc đầu : “ lần này thực sự sẽ không tới…” Dứt lời, nâng lên bàn tay của Tiểu yêu tinh mà mình đang nắm, ý bảo : “ Tiểu gia hỏa này lớn hơn nhiều so với trước, nếu đi thì khó mà giải thích.”

“Ngạch..” Tiêu Dương nhún vai : “ Cũng đúng.” Sau đó cúi đầu ,xoa đầu Lãnh Kỉ Kỉ : “ Tiểu quỷ phiền toái này, mau mau lớn đi!”

Lãnh Kỉ Kỉ căm giận nâng tay lên, còn chưa làm gì, đã có tay khác thay hắn vứt móng vuốt của Tiêu Dương đi.

Tiêu Dương cười mỉa thu tay lại.

Lãnh Lăng Duệ túm Tiểu yêu tinh ra phía sau mình, tránh đi “móng vuốt trư” : “ theo tốc độ này,ngươi cứ nói với cha mẹ ngươi rằng năm sau ta nhất định sẽ đến.”

Tiêu Dương nhíu mày : “ Ân?”

Lãnh Lăng Duệ thản nhiên nói : “: Chờ bé lớn thêm 1 tháng nữa, ta sẽ không cho lớn nữa”

Tiêu Dương cười nhìn Lãnh Kỉ Kỉ.

“……” Lãnh kỉ kỉ đã đông cứng thành tượng gỗ : “ sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Không thể phủ nhận, nhìn biểu tình này của Tiểu yêu tinh, trong lòng Tiêu Dương vô cùng thích thú và sung sướng, nhưng ngoài mặt thì vẫn cần giả trang, không thể khiến Tiểu quỷ này có tâm lý bong ma được, vì thấy y vỗ vai Lãnh Lăng Duệ nói : “ Huynh đệ a`! ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt nạt một tiểu quỷ bé bằng viên đậu thế này!”

Đáng tiếc, y biểu diễn không thành công, khóe miệng run rẩy cùng khóe mắt gian tà đủ để thuyết minh người này chẳng có tí lòng tốt nào.

Lãnh Kỉ lườm y 1 cái, vẻ mặt này quả thực là phiên bản thu nhỏ của Lãnh Lăng Duệ, quả nhiên là gần mực thì đen.. Tiêu Dương vừa nghĩ vậy, vội rụt chân về, đồng thời, Lãnh Kỉ Kỉ bé con cũng vừa lòng mà rút chân lại.

Lãnh Lăng Duệ xem toàn bộ động tác của Tiểu yêu tinh, vẻ mặt hài lòng tán thưởng.

Tiêu Dương không khỏi cảm thán : “ kết bạn vô ý, kết bạn vô ý a.Bất quá, y nhanh chóng thay đổi vẻ mặt trang mô tác dạng mà Lãnh Lăng Duệ ghét bỏ kia, thay thần sắc nghiêm túc nói : “ ngươi có phát hiện ra không? Từ khi Tiểu quỷ này mạc danh kì diệu xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi cười rất nhiều? Ân… cũng có nhiều biểu tình hơn!” Tiêu Dương cười 1 cái, nói tiếp : “ Mặc kệ làm sao, làm huynh đệ,chỉ cần thấy 1 người chỉ mất 1 thời gian ngắn có thể tới gần trái tim ngươi, ta rất cao hứng…”

“Được rồi…… Tuy tiểu quỷ này cũng không hoàn toàn là người.” ⊙﹏⊙

Lãnh Lăng Duệ nhìn người huynh đệ đã nhận thức từ năm 3, 4 tuổi, qua 26 năm cuộc đời, nếu không có người huynh đệ, người bằng hữu này, sẽ không có 1 Lãnh Lăng Duệ hôm nay..Đương nhiên…còn có gia đình của bọn họ, Tiêu ba, Tiêu mẹ, và Tiêu Vũ.

Họ khiến Lãnh Lăng Duệ cảm thấy, dù họ không thể lấp đầy được những gì mà Hắn còn thiếu, nhưng trong những tháng ngày gian nan nhất, khi biết phía sau có người chúc phúc cho mình, cũng không cảm thấy có điều gì đáng sợ và khó vượt qua nữa.

Chân tâm là cảm kích,nhưng những lời nói tình cảm này mà bắt tạt bên miệng thì sẽ không là Lãnh Lăng Duệ hắn rồi,có khi Tiêu Dương lại nghĩ hắn bị người Tá thi ý chứ! =__=

——

“A……” Lãnh lăng duệ phẩy cái tay trên vai mình xuống : “ ngươi đang đóng phim sao? Thật có lỗi, ta không xem nổi mấy phim tình cảm sến súa đó!”

“Ta biết mà ~~” Thở dài ai oán.

Sau cố gắng gần 2 giờ, đến tận lúc Tiêu Dương ra khỏi nhà Lãnh Lăng Duệ,dùng hết các loại biện pháp, y cuối cùng cũng thành công thuyết phục Lãnh Kỉ Kỉ bé con lưu số của mình vào danh bạ điện thoại mới.

Tiêu Dương nhướng mày thị uy với Lãnh Lăng Duệ.Kết quả, Lãnh Lăng Duệ không nói 2 lời, giật lấy điện thoại, linh hoạt mà nhẹ nháng ấn phím, chốc lát sau, ngẩng đầu, giơ bàn hình điên thoại ra trước mặt Tiêu Dương

Chờ thấy rõ những gì ghi trên màn hình, Tiêu Dương thở hốc kinh ngạc : “ Uy! Sao ngươi lại lưu số của Tiểu Vũ vào điện thoại của Tiểu quỷ này! Nhỡ bé làm rối loạn, nói gì đó thì sao..”

Lãnh Lăng Duệ nheo mắt.

Tiêu dương:“Khụ…… Ta về.”

Cầm lấy cái chìa khóa, quay mặt đi, đằng sau tấm lưng thản nhiên là 1 biểu tình vô cùng đau đớn : “ Tiểu quỷ này cái gì cũng nói được a!! ~~ Vốn đã rối loạn rồi, nhỡ Tiểu quỷ này bỗng nhiên muốn đùa, chọc gậy bánh xe, nói cái gì đó với Tiêu Vũ thì.. .Chuyện này là chuyện gì chứ!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương