Từ lần được Lãnh lăng duệ nhờ dạy Lãnh tiểu yêu tinh nói chuyện, Tiêu Dương ở nhà trọ trong trường học lục tung, tìm ra cái chìa khóa hồi đầu năm mới Lãnh Lăng Duệ cho hắn, từ đó,Tiêu Dương ra vào nhà của Lãnh Lăng Luệ liền không cần cần ấn chuông cửa nữa. Giống khi vừa mới bắt đầu sáng lập Thiên Duệ, hắn luôn coi nhà Lãnh Lăng Duệ là cái ổ của mình, tùy ý ra vào.

Sau trưa chủ nhật, từ nhà ở thành phố J trở về, Tiêu Dương lái xe trực tiếp tới chỗ Lãnh Lăng Duệ.

Đỗ xe dưới lầu, Tiêu Dương dùng một ngón tay quay cái chìa khóa, lên lầu, mở ra cửa phòng, giương mắt nhìn nhìn phòng khách, liền sửng sờ thẳng tắp đứng đó .

Trong phòng khách, trên sopha dài dựa vào tường, Lãnh Lăng Duệ mặc đồ ở nhà với áo lông màu xám cổ chữ V, lộ ra cổ áo sơ mi tối màu, hơi hơi ngiêng người về phía trước. Ngồi ở trên đùi hắn, được hắn ôm vào trong ngực chính là im lặng thì giống đứa bé nhu thuận đáng yêu, động có thể bức người khác phát điên tóc đỏ tiểu yêu tinh .

Kỳ thật, một người lớn như vậy ôm một đứa trẻ nếu là những người khác thì đều là một hình ảnh quá bình thường, thậm chí có thể nói là ấm áp, nhưng là…… Đây là Lãnh Lăng Duệ a!!~~ quỷ dị nhất là lúc hắn nhìn về phía cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười mơ hồ???!

Tiêu Dương loạn rồi , Tiêu Dương cảm thấy thế giới này thật điên cuồng, hắn rút trừu khóe miệng, cúi đầu yên lặng nói với chính mình: Khoảng cách có điểm xa, ta cận thị, ta hoa mắt, ta quáng gà~~~~~~

“Đi vào hoặc là đi ra ngoài, đứng một chỗ ngu si cái gì?!”

Tiêu Dương ngẩng đầu, ân, loại vẻ mặt này, giọng điệu này mới là bình thường ……

Lấy dép đi trong nhà của mình từ giá giầy thay vào, Tiêu Dương đi tới, ngồi vào ghế sopha đơn bên sườn, tùy tay vứt cái chìa khóa lên bàn.

Lãnh Lăng Duệ cao thấp nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu hỏi tiểu yêu tinh trong lòng: “Hắn vừa rồi đứng ở cửa nghĩ gì?”

Tiêu Dương đổ mồ hôi, loại vấn đề này, ngươi không hỏi ta, ngươi hỏi đứa bé kia làm gì?=_=

Tiểu yêu nghiêm túc xoay mặt hướng về phía Lãnh Lăng Duệ đáp:“Hắn cảm thấy mắt hắn có tật ……”

Lãnh Lăng Duệ đen mặt: “…… mắt ngươi khi nào thì không có tật ?”

Tiêu Dương xanh mặt:“…… đứa nhỏ này! Trước khi thành tinh ngươi là giun đũa hay sao !?” Sau đó hướng Lãnh Lăng Duệ nhướng mày: “Này.là ….. kỹ năng mới ?”

Lãnh Lăng Duệ gật đầu, Tiêu Dương choáng váng, sau một lúc lâu, vỗ vỗ bả vai Lãnh Lăng Duệ: “người anh em, tự giải quyết cho tốt ~ tự cầu phúc đi!”

“……”

Thấy Lãnh Lăng Duệ không nói gì, trầm mặc, Lãnh tiểu yêu tinh hướng phía Tiêu Dương mở miệng: “Hoa hoa, hôm nay Duệ Duệ không đi siêu thị……”

Tiêu Dương không kịp phản ứng ý tứ của Tiểu yêu tinh: “A? Cái gì?”

Lãnh Kỉ Kỉ nhăn mặt, nghiêm túc tiếp tục nói: “Giữa trưa chúng ta ăn rất nhiều, đều hết……”

“A??” Tiêu Dương càng cảm thấy khó hiểu, giương mắt nhìn Lãnh Lăng Duệ, Lãnh Lăng Duệ hướng hắn nhún nhún vai.

Vẻ mặt Lãnh Kỉ Kỉ như muốn nói: “thật ngốc, nhất định ta phải nói rõ ra sao?” nhìn Tiêu Dương: “…… Cho nên, cơm chiều hôm nay hẳn là không nhiều lắm.”

Tiêu Dương trầm mặc: “hóa ra ngươi bóng gió cả nửa ngày là vì muốn nói cho ta biết ngươi sợ ta cướp miếng ăn với ngươi!!=_=

Tiểu yêu tinh nhếch miệng gật đầu: “Ừ, chính là ý tứ này!”

“……” Tiêu Dương cố gắng biểu hiện không có gì, nhìn về phía Lãnh Lăng Duệ: “Ta hôm nay là tới truyền ý chỉ của lão thái thái nhà ta, vài ngày nữa là tết nguyên đán, lão thái thái muốn ta kéo ngươi qua, nói là đã nhiều năm rồi không thấy ngươi , hàng năm cũng chỉ thấy lễ vật không thấy người .”

Lãnh Lăng Duệ vừa muốn mở miệng giải thích, Tiêu Dương lại khoát tay, nói tiếp : “Đi đi mà, ta biết ngươi cảm thấy Tiêu Vũ có chút sợ ngươi, ngươi đi sợ hắn lại càng không muốn nói chuyện phải không? Nhưng lần này hắn cũng hỏi ngươi sao không đến .”

Thấy Lãnh Lăng Duệ còn có điểm do dự, Tiêu Dương cúi đầu, hướng tiểu yêu tinh trên đầu gối hắn hỏi: “Tiểu quỷ ~ vài ngày nữa dẫn ngươi tới nhà ta ăn, có đi hay không?”

Lãnh Kỉ Kỉ không chút do dự bàn tay nhỏ bé vung lên:“Đi!”

Lãnh Lăng Duệ thỏa hiệp. Tiêu Dương âm thầm đắc ý trong lòng: sau này có thể yên tâm lớn mật dùng tiểu yêu tinh trị hắn !~

Tiểu yêu quay đầu: “Duệ Duệ, hắn nói hắn sẽ hảo hảo trị ngươi.”=_=

Uy uy, đừng vặn vẹo ý câu như vậy a!!!

Lãnh Lăng Duệ đen mặt, nhướn mi: “Chỉ bằng ngươi?! Quên đi, với ngươi so đo chỉ tổ giảm chỉ số thông minh. Đúng rồi, ngươi đề cử một cửa hiệu cắt tóc nữa đi, một lát nữa đưa Bé đi chỉnh lại tóc một chút, lông đỏ như người rừng ik.”

Tiểu yêu tinh tức giận trừng hắn, lại bị không để ý.

“Hiệu lần trước ta giới thiệu không tốt sao?” Tiêu Dương lấy tay cầm vài sợi tóc của tiểu yêu tinh lên: ”Ừ! Quá dài rồi!”

“…… thật dài !”

“……”

Nửa giờ sau, ba người từ trên xe Tiêu Dương bước xuống, vào một hiệu làm tóc rất đẹp. Bên trong một người đàn ông cao gầy đi đến hướng bọn họ nở nụ cười, vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị Tiêu Dương chặn lại: “không cần dài dòng, anh hãy cắt phần tóc dài của đứa bé này đi, hai người bọn tôi ngồi ở sô pha đằng kia chờ.”

Người kia quả nhiên hiểu ý không nói thêm gì nữa, lập tức gọi thợ cắt tóc đến đưa tiểu yêu tinh đi gội đầu. Tiêu Dương để mặc Lãnh Lăng Duệ ra ngồi ghế chờ, còn hắn thừa dịp tiểu yêu tinh đang ngoan ngoãn nhắm mắt gội đầu đối với thợ cắt tóc nói cái gì đó, một lát sau màng theo vẻ mặt cao thâm ý cười trở lại.

Lãnh Lăng Duệ nhíu mày hỏi: “Ngươi nói với hắn cái gì?”

Tiêu Dương vuốt cằm giương lên một bên khóe miệng: “Ngươi lập tức đã biết.”

Thợ cắt tóc ở đáy quả thực kiệm lời, lại cũng nhanh tay, không bao lâu sau, tiểu yêu tinh với kiểu đầu mới cũng xuất hiện trước mặt hai người. kiểu tóc dựng đứng!

Lãnh Lăng Duệ sửng sốt:“……”

Tiêu Dương cười càng sâu: “…… Hiệu quả tốt lắm.”

Ba người lên xe, Lãnh Lăng Duệ ôm tiểu yêu tinh ngồi ở phía sau.

Lãnh Kỉ Kỉ phía trước giờ chưa từng thấy qua kiểu tóc này, qua kính chiếu hậu háo hức “Hoa Hoa đây là kiểu tóc gì?”

“Ngươi nhìn rất hợp với kiểu đầu này, đây gọi là đầu dưa hấu a.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương