Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo
Quyển 1 - Chương 13: Giữa nơi nào đó

Lý Minh Huy như người say, mặt đỏ chót, hắn vốn chỉ muốn khoe một thân thực lực hùng hậu, ai ngờ lại bị mỹ nhân chế nhạo như thế.

"Ngươi!" Hắn đột nhiên uốn cái eo to đùng như thùng nước, thu lại nắm tay, vụn gỗ theo đó mà lả tả rớt ra rơi xuống mặt đất.

Thuộc hạ sau lưng Lý Minh Huy một bộ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, thiếu gia ghét nhất là người ta nói hắn béo, nữ nhân này đúng là không biết sống chết, thật đáng tiếc.

"Tốt, tốt, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Lý Minh Huy mắt lộ ra hung quang, tức giận rống lên một tiếng, đi nhanh tới chỗ Lăng Vô Song, vung nắm đấm lên: "Nha đầu thúi, hôm nay để bổn đại gia dạy cho ngươi biết cái gì là..."

"Xoạt"

Còn chưa nói xong, không biết một tiếng vang từ đâu phát ra, sau khi thấy rõ, mọi người như muốn rớt cả tròng mắt xuống, chỉ thấy làn váy thủy lam của Lăng Vô Song tung bay, giơ một chân ra...

"A"

Lý Minh Huy đôi mắt đỏ bừng sung huyết trợn to, thân hình to mọng cong vòng, hơi cứng lại, kéo tóc kêu la thảm thiết, quỷ khóc sói gào, tàn tạ như phụ mẫu chết.

"Này..." Người xung quanh há to mồm, vô cùng khiếp sợ, nửa ngày sau cũng không gặn ra được một chữ.

Nữ tử đột nhiên giang ra một chân không quan trọng, Lý Minh Huy bị đá đau đến kêu thảm thiết cũng không quan trọng, quan trọng là nàng nhìn như chỉ quơ chân nhẹ, không nghiêng không lệch, nhắm ngay hạ bộ mà đá thẳng tới.

Ngươi nghe tiếng tru kinh thiên động địa, âm trầm vang dội này là có thể tưởng tượng được...

Yên tĩnh, yên tĩnh như chết, mấy trăm mạng trong Minh Khê Lâu, an tĩnh đến mức một cây trâm rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng, có người còn khiếp sợ tới há to mồm, thức ăn rớt ra lúc nào không hay.

Sau một tiếng hét thảm, Lý Minh Huy thần hình dài rộng, như cây chổi quét xuống sàn một cái, bay ngược ra ngoài, đây đúng là loại tư thế khó đỡ được, phá gẫy dãy lan can khắc hoa, cơ thể tung theo đường cong parabol, bay thằng xuống đại sảnh lầu một.

"Rầm..."

Là một tiếng va chạm trầm thấp đáng sợ...

Chỉ thấy trên sàn lâu lầu hai, một đạo dấu vết dần trở nên trắng xóa, từ chân nữ tử, vụn gỗ kéo dài đến tới lan can.

"Thật ồn, rốt cuộc cũng yên tĩnh!" Lăng Vô Song bình tĩnh thu chân lại, giống như người vô tội, bưng lên ly sứ, tiếp tục uống trà của mình.

"Mẹ ơi..." Chúng nam nhân lấy lại tinh thần sau một trận dại ra, ai nấy cũng hít một ngụm khí lạnh, đồng thời bất giác kẹp hai chân lại, né Dung Khuynh ra nhanh như thỏ, tránh càng xa càng tốt.

Đây là nữ nhân sao? Có nữ nhân như vậy sao? Có nữ nhân nào bưu hãn đến vậy sao.

Lý Minh Huy là một Huyền giả bậc Huyền cấp năm, nàng một chân đá bay người ta thì đã thôi, không biết sao lại còn muốn lấy mạng cái chân ở nơi giữa đũng quần như vậy! Ngàn vạn lần đừng nói rằng ngươi không cố ý.

Vân Khanh Trần run run tay, khiến cái quạt xếp rớt xuống đất, hai chân bất giác hơi khép lại, hầu kết lên xuống liên tục, từng hồi gió lạnh thổi qua vèo vèo trong lòng, nuốt nuốt nước miếng nói: "Diệp, ta nghĩ vẫn nên nhường lại cho ngươi, nữ nhân này ta sợ mình nuốt không nổi!"

Ngoại trừ nữ nhân quái thai ở Lý gia ra, hắn không biết từ khi nào kinh thành lại có thêm một nữ tử thiên tài như vậy, Lý Minh Huy chính là huyền giả cấp năm bậc Huyền, thế nhưng lại chịu không nổi một cước của nàng.

Nam Cung Diệp đen mặt, từng câu từng chữ như rít ra từ kẽ răng: "Bổn điện hạ cũng sợ bao tử không dung nổi!"

Khi nghe nàng nói chuyện, hắn càng cảm thấy nữ tử kia quen thuộc vô cùng, bỗng chốc trong đầu Nam Cung Diệp hiện ra một bóng người, mấy ngày trước, thị vệ của hắn mang dược tới cửa tặng, người đó hồi báo lại bị Lăng Vô Song dùng một chân đá bay ra ngoài, hình như giống giống với tình hình bây giờ....

Suy nghĩ lung tung, Nam Cung Diệp buồn cười lắc đầu, Lăng Vô Song kia nặng mấy cân, hắn còn không biết sao? Không nói đến thực lực yêu nghiệt, chỉ nói dung mạo thôi, phế vật kia có thể bằng một phần hai mươi của nữ tử kia sao?

Bất quá, nữ tử này, hắn coi trọng, chỉ có nữ tử độc đáo như vậy mới có thể cùng sánh đôi với hắn.

"A....a...ta...ta...."

Lý Minh Huy ngã xuống sân khấu phía dưới, tay ôm thân dưới, lăn lộn đầy đất, liên lục kêu rên.

Sau một lúc lâu, lại nghe "phanh" một tiếng, hắn lại xui xẻo ngã từ sâu khấu ngã xuống đất, đám hạ nhân rốt cuộc cũng bừng tỉnh, mới vừa rồi còn luống cuống tay chân không biết phải làm gì, bây giờ lại lao đầu xuống tầng dưới!

Lăng Vô Song uống xong hớp trà cuối cùng, vừa đứng dậy, ung dung thong thả đi đến chỗ lan can gẫy nát, rũ mi nhìn xuống, cười nói như không biết gì: "Bổn cô nương cũng dạy ngươi một chiêu gọi là chim bay khỏi thiên sơn, không biết ngươi cảm thấy thế nào?"

Tuyệt, một chiêu này...thật sự rất tuyệt, trong lòng mọi người ai cũng nghĩ như vậy, còn đại gia ngươi thì sao? Thật đáng châm chọc, không biết Lý Minh Huy sau nay, còn có thể làm nam nhân được không...

"Nếu đại gia ngươi không hài lòng, bổn cô nương có thể làm mẫu lại lần nữa." Lăng Vô Song nhẹ giọng cười, cất bước xuống lầu, người chung quanh tự giác tản ra, tự giác mở ra một con đương lớn cho nàng đi qua.

"A.....a...."

Khuôn mặt đầy thịt mỡ của Lý Minh Huy phát đỏ, cuộn người trên đất, run lẩy bẩy, vẫn gào rống đến khàn cả giọng.

Thấy Lăng Vô Song bước xuống, hắn trừng mắt nhìn đôi giầy đang lướt qua hắn mà đi, ánh mắt như rắn độc, giọng đứt quãng: "Ngươi, ngươi có biết ta là ai không, nếu ta tấu trình lên Hoàng thượng, chắc chắn ngươi sẽ bị băm thây vạn...."

Ai ngờ, Lăng Vô vừa mới cất bước đi, đột nhiên xoay người quét một chân đến sóng lưng Lý Minh Huy, thân thể theo âm vang chấn động mà bay vút qua bức tường đối diện, sau đó ngã xuống đất, đầu ngoẹo sang một bên, lần này hắn đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

"A, thiếu gia..." Bọn hạ nhân Lý Minh Huy mang theo cấp tốc chạy đến.

"Đúng là không tiện, nhưng e là ngươi phải để ta đánh xong mới có thể đi tấu lại với Hoàng thượng được." Tiện tay phủi phủi y phục, Lăng Vô Song cười vô cùng sáng lạn.

Người xung quanh mắt nhắm mắt mở nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ thật sự không dám nhìn trực diện, thảm, thật thê thảm, đúng là rãnh rõi tìm chuyện, cô nương này trước sau cũng sẽ đi, ngươi còn muốn liều mạng đi trêu người ta làm gì chứ?

Một cước kia, chỉ sợ là...Lý Minh Huy sẽ thật sự bị triệt sản hoàn toàn!

"Ngươi cứ ngủ một giấc ngon đi, rất nhanh trời sẽ sáng." Liếc mắt nhìn Lý Minh Huy một cái nữa Lăng Vô Song mới xoay người rời đi.

Mọi người đồng loạt cảm thán, thầm mừng trong lòng, gieo nhân nào gặp quả nấy, tên bá vương Lý Minh Huy này thường ngày rất hay bắt nạt nam tử trêu ghẹo nữ tử ở kinh thành, không một ai dám quản, hôm nay cuối cùng cũng xem như đá trúng tấm sắt rồi.

"Tránh ra, tránh xa, tất cả tránh ra hết cho ta!"

Giữa lúc Lăng Vô Song đang rời đi, một đám người xuất hiện náo loạn ở đại môn, đám người kia mở cửa bước vào. Đám người mở cửa nhường ra một con đường ở giữa, sau đó hai tướng lĩnh cất bước tiến tới, người mặc giáp tay cầm đao, cao thủ hữu lực, phía sau là mười mấy thị vệ nối đuôi xuất hiện.

"Mã phó tướng quân, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi!" Một thuộc hạ bên người Lý Minh Huy ngẩng đầu, mặt lộ vẻ vui mừng, ngân giọng kêu to.

Hai tướng lĩnh đi đầu nhìn thấy bộ dáng Lý Minh Huy ở đối diện, mắt tức khắc bốc hỏa, ác sát nhìn chung quanh quát to: "Buồn cười, kẻ nào, là kẻ nào dám đánh thiếu gia thành cái dạng này?"

Nam Cung Diệp sắc mặt hơi trầm xuống, cười nói: "Là hai phó tướng của Lý gia, cả hai đều là cường giả Thiên huyền cấp một, thực lực hùng hậu, còn những thị vệ theo sau bọn họ, người yếu nhất cũng là Huyền giả cấp chín, ta đảo mắt muốn nhìn thử nữ nhân kia sẽ làm sao để giải quyết xong việc này."

(nhắc lại nội dung cũ: Có các bậc: Huyền sĩ, Huyền giả, Huyền, Thiên huyền, phong hào Thánh giả, Đỉnh Cao Thần Nhân)

Nam Cung Diệp ngã người về phía sau, dựa lên ghế nhung mềm mại, ôm thái độ xem kịch vui hướng mắt xuống lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương