Thiển Hạ Vi Lương
-
Chương 31
Buổi trưa, Lâm Thiển Hạ nhận được một cuộc điện thoại, không ngờ lại do người thậm chí không bao giờ l.q.d liên lạc với cô - Chúc Nhất Minh gọi tới.
Trong điện thoại, Chúc Nhất Minh cũng không nói quá nhiều, chỉ nói muốn Lâm Thiển Hạ xuống dưới cửa kí túc xá, có chuyện phiền cô một chút.
Lâm Thiển Hạ không nghĩ ngợi nhiều, liền đi xuống lầu.
Chúc Nhất Minh hôm nay mặc đồ không giống mọi ngày: áo sơ mi màu trắng, phối với quần jean màu lam nhạt, đơn giản nhưng cũng rất thoải mái. Nhìn thấy Lâm Thiển Hạ, cậu ta có hơi thấp thỏm, đi tới dúi vào tay cô một hộp quà được gói rất kĩ càng.
Lâm Thiển Hạ rất bất ngờ, cô không biết Chúc Nhất Minh làm như vậy là có mục đích gì. Cậu ta là muốn đuổi theo mình? Hay là nghĩ muốn lấy lòng cô để đến gần Vương Mộng Khuê??
Là bạn thân nhất của người đẹp, Lâm Thiển Hạ cũng được lợi rất nhiều. Mặc dù vẫn chưa đến mức tặng quà cho cô, nhưng bọn họ cũng đối xử rất tốt với cô, bình thường sẽ giúp đỡ cô rất nhiều trong học tập và cuộc sống, tất cả đều muốn Lâm Thiển Hạ có ấn tượng tốt với họ, hi vọng cô sẽ nói tốt cho họ trước mặt Vương Mộng Khuê.
Tuy nhiên lời của Chúc Nhất Minh nói ra đã giải đáp hết nghi ngờ của cô.
Chúc Nhất Minh hơi có vẻ ngượng ngùng nói: "Thiển Hạ, sau này tớ có thể thường xuyên hẹn cậu ra ngoài chơi không?"
Lâm Thiển Hạ theo bản năng liền "Hả" một tiếng, mặc dù cũng có nghĩ tới khả năng này, nhưng nghe được vẫn là rất giật mình.
Cô thật sự không thể tin vào tai của mình, cô nghĩ khả năng Chúc Nhất Minh muốn đuổi theo Vương Mộng Khuê là rất lớn. Dù sao trước đây, những lúc làm thí nghiệm, Chúc Nhất Minh rõ ràng là chăm sóc Vương Mộng Khuê cẩn thận hơn những người khác, kiểu đối xử như vậy Lâm Thiển Hạ cũng đã tập thành thói quen. Lúc ấy cô đã nghĩ, Chúc Nhất Minh cũng giống như những nam sinh khác, đều muốn quỳ dưới gấu quần của Vương Mộng Khuê, không ngờ Chúc Nhất Minh tương đối thông minh, là một nam sinh ẩn nhẫn, từ đầu đến cuối cậu ta chưa bao giờ vượt qua ranh giới để nói chuyện cho rõ ràng. Có lẽ bởi vì không nắm chắc, cũng có thể cậu ta sợ sẽ không còn cơ hội làm bạn với Vương Mộng Khuê nữa.
Lâm Thiển Hạ ngay lập tức nghĩ đến một thành ngữ “Lùi một bước tiến mười bước.”
Thật ra thì ban đầu Chúc Nhất Minh chỉ chú ý tới Vương Mộng Khuê. Cái này là điều rất dễ hiểu, đi chung với một cô gái xinh đẹp như vậy thì người ta hiển nhiên sẽ không chú ý đến cô. Huống hồ Lâm Thiển Hạ cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng có những lúc “động lòng” chỉ ra trong nháy mắt. Khi đó, chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng đã khiến Chúc Nhất Minh đối với Lâm Thiển Hạ đột nhiên sinh ra một cảm giác vi diệu: Cậu ta bắt đầu chú ý Lâm Thiển Hạ, bất ngờ phát hiện ra cô gái này rất khả ái, lại có lúm đồng tiền rất dễ thương. Cậu ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, thật ra có phải Lâm Thiển Hạ vẫn luôn có thiện cảm với cậu không, nếu không khi đó sao cô lại không do dự tiến lên ôm lấy cậu?
Đừng tưởng rằng tự mình đa tình chỉ là bệnh chung của nữ sinh, thật ra thì nam sinh cũng như vậy. Nếu để Lâm Thiển Hạ biết ngày đó mình vì muốn giúp Vương Mộng Khuê mà không tiếc cả mạng sống, không chỉ đổi lấy Tập Vi Lương tức giận mà còn làm Chúc Nhất Minh hiểu lầm, cô nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Về phần Vương Mộng Khuê, đối với Chúc Nhất Minh thì chắc chắn không có cô gái nào có thể thay thế được vị thế của cô. Nhưng thật sự cô quá cao, cậu ta không thể leo tới, mặc dù cô ấy rất tốt với mọi người, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Cậu ta cũng đã từng mơ tưởng tới “Băng Sơn Mỹ Nhân”, cũng từng vì cô mà buồn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn chôn sâu đoạn tình cảm nồng nàn này.
Chúc Nhất Minh năm nay đã năm tư, bên ngoài đã tìm được việc, nói cách khác, cậu ta cũng giống như đã bước chân vào xã hội. Lúc hắn sơ là bởi vì từ học viện khác quay tới, cho nên mới phải cùng tiểu chính mình là một giới Lâm Thiển Hạ cùng Vương Mộng Khuê ở một cái ban làm thí nghiệm.
Bước chân vào xã hội, tư tưởng của cậu ta đã được tôi luyện rất nhiều. Cậu nghĩ muốn tìm một người bạn gái, cô bé kia không nhất định phải là cậu thích nhất, chỉ cần thích hợp làm vợ là tốt rồi. Huống hồ người nhà đã bắt đầu thúc giục, cậu ta mặc dù thật sự rất thích Vương Mộng Khuê, nhưng cũng không thể chỉ vì cô gái này mà thủ thân như ngọc, cô đơn tới già.
Cậu ta có cảm giác, Lâm Thiển Hạ chính là ứng cử viên thích hợp nhất. Tuy cô nhìn có vẻ bình thường nhưng lại khéo léo an phận, trình độ học vấn của hai người cũng tương đương nên cũng coi như môn đăng hộ đối.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất, đối mặt Lâm Thiển Hạ, cậu ta có phần tự tin và nắm chắc hơn.
Lâm Thiển Hạ từ nhỏ đến lớn chưa từng được tỏ tình như vậy. Mặc kệ tình cảm Chúc Nhất Minh đối với cô có thật hay không, hay chỉ là vì việc khác mà đang lùi một bước, nhưng cô vẫn không muốn làm tổn thương cậu ta. Dù sao có thể có dũng khí tỏ tình với người khác thì vẫn được một người nhát gan như cô khâm phục.
Lâm Thiển Hạ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng không biết nói sao cho thích hợp. Dù sao chỉ cần là từ chối, dù mình dùng từ ngữ uyển chuyển như thế nào thì cuối cùng cũng đều giống như lấy cây dao đâm vào lòng tự ái của người khác.
Hít một hơi sâu, Lâm Thiển Hạ đang muốn nói lời từ chối, liền nghe được một giọng nói quen thuộc, nhàn nhạt vang lên.
"Thiển Hạ."
Lâm Thiển Hạ hoảng sợ nhìn sang nơi phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Tập Vi Lương đang từ chỗ không xa đi tới, anh nhìn Chúc Nhất Minh đang đứng đối diện cô, chân mày khẽ nhíu một cái.
Thật ra thì Tập Vi Lương vừa mới đến nơi đây, cho nên Lâm Thiển Hạ và Chúc Nhất Minh nói gì anh cũng không nghe được. Nhưng Chúc Nhất Minh này, anh vẫn luôn nhớ.
Lâm Thiển Hạ hoảng hốt luống cuống, tim đập khần trương như nai con chạy loạn. Cô hấp tấp chạy đến bên cạnh Tập Vi Lương, cẩn thận khoác tay của anh, hít sâu một hơi nói: "Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của tôi, Tập Vi Lương."
"Chào cậu." Mặc dù không chào đón Chúc Nhất Minh, nhưng Tập Vi Lương vẫn gật đầu chào lịch sự.
"Anh… Chào anh." Chúc Nhất Minh mới bắt đầu không dám tin, sau đó lại hốt hoảng và lúng túng. Trước đây cậu ta từng hỏi thăm Lâm Thiển Hạ đã có người yêu chưa, rõ ràng nói là không có, tại sao bây giờ lại nhảy ra một người bạn trai?!
"Tôi… Tôi còn có chuyện, tôi đi trước. Gặp lại!" Chúc Nhất Minh lúng túng tùy tiện tìm một cái cớ, hốt hoảng rời đi.
Lâm Thiển Hạ nhìn bóng lưng nhếch nhác của Chúc Nhất Minh, cảm thấy có chút đau lòng. Được rồi, cuối cùng thì vẫn lấy phương thức trực tiếp từ chối cậu ta.
Tập Vi Lương tâm trạng hình như rất tốt. Hiển nhiên, Lâm Thiển Hạ vừa mới thân mật gọi anh là bạn trai thực sự có tác dụng. Anh dịu dàng sờ cái đầu mềm mại của vợ mình, giọng ôn hòa nói: "Đi thôi, hôm nay anh được nghỉ, chúng ta đã lâu chưa cùng ăn cơm."
Bị Tập Vi Lương một nhắc nhở như vậy, Lâm Thiển Hạ mới phát hiện kể từ tuần trước sau khi quay về thành phố K, bọn họ đã bảy ngày không gặp mặt rồi. Tập Vi Lương gần đây rất bận rộn.
Thật ra thì công việc của Tập Vi Lương mặc dù không phải quá bận, nhưng cũng không rảnh rỗi. Bởi vì có một đồng nghiệp độc thân, lại không có việc gì làm nên thuận tiện trực thay anh, hiện tại đồng nghiệp này không chỉ nói chuyện yêu đương mà còn bàn bạc đến chuyện cưới hỏi, bận rộn để chuẩn bị hôn lễ, làm sao có thể nữa trực thay l.q.d anh nữa. Hơn nữa gần đây lại có thông báo cấp trên sẽ phái người xuống kiểm tra, anh gần đây lại phải chỉnh đốn lại nếp sống trong đơn vị.
Hai người mua đồ ăn về nhà, Tập Vi Lương dĩ nhiên là xách túi lớn túi nhỏ l.q.d đến phòng bếp nấu ăn, mà Lâm Thiển Hạ cũng không rảnh rỗi, tháng này cô vẫn còn một bài viết chưa nộp lên cho tòa soạn, ngày mai lại là hạn chót, vì vậy chỉ có thể đến thư phòng viết bản thảo.
Tối hôm qua, Lâm Thiển trước khi ngủ rõ ràng đã suy nghĩ sẵn trong đầu, nhưng khi muốn viết thì lại một chữ cũng không nặn ra. Tình huống như thế trước kia cũng thường xuất hiện, thế nhưng đó đều là những mục không quan trọng, chỉ là yêu cầu học sinh viết về cảm tưởng, cô có thể hỏi bạn để tham khảo hoặc vào internet tìm tài liệu cũng không có vấn đề.
Nhưng cái này phải nộp lên tòa soạn.
Lâm Thiển Hạ gấp đến độ vô lực. Cô cũng biết mình không thích hợp đi con đường văn học, linh cảm của cô lâu lâu mới có, lại thường xuyên thất thần, nếu như dựa vào viết văn để kiếm sống chắc chắn sẽ “tẩu hỏa nhập ma” hoặc là bị đói chết.
Tập Vi Lương ngay lúc cô đang gấp đến độ lửa thiêu lông mày thì mở cửa đi vào, đụng ngay họng súng.
Lâm Thiển Hạ vừa nhìn thấy tấm gương mặt tuấn tú thì hỏa khí liền"Vụt vụt vụt" bốc lên. Cô không khống chế được mình, tức giận đằng đằng chỉ vào Tập Vi Lương lớn tiếng nói: "Anh, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh đi ra ngoài đi!"
Tập Vi Lương nhìn Lâm Thiển Hạ trở mặt còn nhanh hơn tốc độ lật sách làm cho hoảng sợ, có chút không phản ứng kịp.
Mà Lâm Thiển Hạ hình như càng nhìn anh càng tức điên lên.
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài…Không được đi vào nữa!" Cô bực bội đem tất cả mọi thứ đập lên người Tập Vi Lương, thấy anh cứ đứng sừng sững bất động thì càng tức giận đẩy anh ra cửa, sau đó"Bùm" một tiếng trực tiếp đóng cửa lại.
Lâm Thiển Hạ thật sự rất tức giận, nếu như không phải vì Tập Vi Lương, thì cô cần phải kí hợp đồng với tòa soạn, một tháng định kì phải nộp 3 bản thảo hay sao?! Một tháng ba bản, tháng này làm xong thì còn có tháng sau, tháng sau giải quyết, còn có những tháng sau nữa… Cứ mỗi tháng nghe tới từ “bản thảo” đều khiến cho cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhìn một mớ hỗn độn trên đất, thân thể Lâm Thiển Hạ vô lực trượt xuống theo cánh cửa, nước mắt cũng đột nhiên chảy ra.
Thật ra thì không nên tức giận với Tập Vi Lương như vậy, mặc dù anh là đầu sỏ gây nên, nhưng là cô có lỗi trước. Huống chi chuyện này đã qua một tháng, anh cũng không phải là cố ý.
Cô không biết mình gần đây bị gì, tâm trạng trở nên rất thất thường, vui buồn bất chợt. Chiều hôm qua cô mới vô duyên vô cớ phát hỏa với Vương Mộng Khuê, vừa rồi lạị đuổi Tập Vi Lương ra ngoài, cô thật sự rất nghi ngờ mình có đang mắc chứng "tiền mãn kinh" hay không nữa.
Lâm Thiển Hạ cảm giác mình không có cách nào một tháng hoàn thành ba bản thảo được, đối với phương diện này cô không có tài năng, đối với văn học lại không có nhiệt tình.
Nàng nghĩ mình phải thất hứa rồi. Đúng, cô muốn phá hợp đồng, cho dù phải bồi thường cho tòa soạn cô cũng muốn nghỉ việc.
Quyết định muốn chấm dứt hợp đồng khiến lo lắng trong lòng Lâm Thiển Hạ vơi đi. Cô nhặt những đồ chưa hư trên mặt đất bỏ lại chỗ cũ còn những thứ đã hư thì bỏ vào thùng rác.
Dọn dẹp lại thư phòng, cũng sắp xếp lại tâm trạng của mình xong, Lâm Thiển Hạ lau nước mắt, hít một hơi sâu rồi mở cửa.
Quả nhiên, Tập Vi Lương đang không nhúc nhích đứng ở cửa thư phòng, hai mắt ánh lên vẻ bất lực.
"Em không sao chứ?" Nhìn thấy Lâm Thiển Hạ ra ngoài, Tập Vi Lương đi nhanh đến, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì… Ăn cơm thôi." Lâm Thiển Hạ thờ ơ khoát tay, đi thẳng tới bàn ăn.
Tập Vi Lương kinh ngạc nhìn gương mặt tười cười của Lâm Thiển Hạ, nhất thời có chút không dám tin.
Vợ của anh sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không??
Trong điện thoại, Chúc Nhất Minh cũng không nói quá nhiều, chỉ nói muốn Lâm Thiển Hạ xuống dưới cửa kí túc xá, có chuyện phiền cô một chút.
Lâm Thiển Hạ không nghĩ ngợi nhiều, liền đi xuống lầu.
Chúc Nhất Minh hôm nay mặc đồ không giống mọi ngày: áo sơ mi màu trắng, phối với quần jean màu lam nhạt, đơn giản nhưng cũng rất thoải mái. Nhìn thấy Lâm Thiển Hạ, cậu ta có hơi thấp thỏm, đi tới dúi vào tay cô một hộp quà được gói rất kĩ càng.
Lâm Thiển Hạ rất bất ngờ, cô không biết Chúc Nhất Minh làm như vậy là có mục đích gì. Cậu ta là muốn đuổi theo mình? Hay là nghĩ muốn lấy lòng cô để đến gần Vương Mộng Khuê??
Là bạn thân nhất của người đẹp, Lâm Thiển Hạ cũng được lợi rất nhiều. Mặc dù vẫn chưa đến mức tặng quà cho cô, nhưng bọn họ cũng đối xử rất tốt với cô, bình thường sẽ giúp đỡ cô rất nhiều trong học tập và cuộc sống, tất cả đều muốn Lâm Thiển Hạ có ấn tượng tốt với họ, hi vọng cô sẽ nói tốt cho họ trước mặt Vương Mộng Khuê.
Tuy nhiên lời của Chúc Nhất Minh nói ra đã giải đáp hết nghi ngờ của cô.
Chúc Nhất Minh hơi có vẻ ngượng ngùng nói: "Thiển Hạ, sau này tớ có thể thường xuyên hẹn cậu ra ngoài chơi không?"
Lâm Thiển Hạ theo bản năng liền "Hả" một tiếng, mặc dù cũng có nghĩ tới khả năng này, nhưng nghe được vẫn là rất giật mình.
Cô thật sự không thể tin vào tai của mình, cô nghĩ khả năng Chúc Nhất Minh muốn đuổi theo Vương Mộng Khuê là rất lớn. Dù sao trước đây, những lúc làm thí nghiệm, Chúc Nhất Minh rõ ràng là chăm sóc Vương Mộng Khuê cẩn thận hơn những người khác, kiểu đối xử như vậy Lâm Thiển Hạ cũng đã tập thành thói quen. Lúc ấy cô đã nghĩ, Chúc Nhất Minh cũng giống như những nam sinh khác, đều muốn quỳ dưới gấu quần của Vương Mộng Khuê, không ngờ Chúc Nhất Minh tương đối thông minh, là một nam sinh ẩn nhẫn, từ đầu đến cuối cậu ta chưa bao giờ vượt qua ranh giới để nói chuyện cho rõ ràng. Có lẽ bởi vì không nắm chắc, cũng có thể cậu ta sợ sẽ không còn cơ hội làm bạn với Vương Mộng Khuê nữa.
Lâm Thiển Hạ ngay lập tức nghĩ đến một thành ngữ “Lùi một bước tiến mười bước.”
Thật ra thì ban đầu Chúc Nhất Minh chỉ chú ý tới Vương Mộng Khuê. Cái này là điều rất dễ hiểu, đi chung với một cô gái xinh đẹp như vậy thì người ta hiển nhiên sẽ không chú ý đến cô. Huống hồ Lâm Thiển Hạ cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng có những lúc “động lòng” chỉ ra trong nháy mắt. Khi đó, chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng đã khiến Chúc Nhất Minh đối với Lâm Thiển Hạ đột nhiên sinh ra một cảm giác vi diệu: Cậu ta bắt đầu chú ý Lâm Thiển Hạ, bất ngờ phát hiện ra cô gái này rất khả ái, lại có lúm đồng tiền rất dễ thương. Cậu ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, thật ra có phải Lâm Thiển Hạ vẫn luôn có thiện cảm với cậu không, nếu không khi đó sao cô lại không do dự tiến lên ôm lấy cậu?
Đừng tưởng rằng tự mình đa tình chỉ là bệnh chung của nữ sinh, thật ra thì nam sinh cũng như vậy. Nếu để Lâm Thiển Hạ biết ngày đó mình vì muốn giúp Vương Mộng Khuê mà không tiếc cả mạng sống, không chỉ đổi lấy Tập Vi Lương tức giận mà còn làm Chúc Nhất Minh hiểu lầm, cô nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Về phần Vương Mộng Khuê, đối với Chúc Nhất Minh thì chắc chắn không có cô gái nào có thể thay thế được vị thế của cô. Nhưng thật sự cô quá cao, cậu ta không thể leo tới, mặc dù cô ấy rất tốt với mọi người, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Cậu ta cũng đã từng mơ tưởng tới “Băng Sơn Mỹ Nhân”, cũng từng vì cô mà buồn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn chôn sâu đoạn tình cảm nồng nàn này.
Chúc Nhất Minh năm nay đã năm tư, bên ngoài đã tìm được việc, nói cách khác, cậu ta cũng giống như đã bước chân vào xã hội. Lúc hắn sơ là bởi vì từ học viện khác quay tới, cho nên mới phải cùng tiểu chính mình là một giới Lâm Thiển Hạ cùng Vương Mộng Khuê ở một cái ban làm thí nghiệm.
Bước chân vào xã hội, tư tưởng của cậu ta đã được tôi luyện rất nhiều. Cậu nghĩ muốn tìm một người bạn gái, cô bé kia không nhất định phải là cậu thích nhất, chỉ cần thích hợp làm vợ là tốt rồi. Huống hồ người nhà đã bắt đầu thúc giục, cậu ta mặc dù thật sự rất thích Vương Mộng Khuê, nhưng cũng không thể chỉ vì cô gái này mà thủ thân như ngọc, cô đơn tới già.
Cậu ta có cảm giác, Lâm Thiển Hạ chính là ứng cử viên thích hợp nhất. Tuy cô nhìn có vẻ bình thường nhưng lại khéo léo an phận, trình độ học vấn của hai người cũng tương đương nên cũng coi như môn đăng hộ đối.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất, đối mặt Lâm Thiển Hạ, cậu ta có phần tự tin và nắm chắc hơn.
Lâm Thiển Hạ từ nhỏ đến lớn chưa từng được tỏ tình như vậy. Mặc kệ tình cảm Chúc Nhất Minh đối với cô có thật hay không, hay chỉ là vì việc khác mà đang lùi một bước, nhưng cô vẫn không muốn làm tổn thương cậu ta. Dù sao có thể có dũng khí tỏ tình với người khác thì vẫn được một người nhát gan như cô khâm phục.
Lâm Thiển Hạ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng không biết nói sao cho thích hợp. Dù sao chỉ cần là từ chối, dù mình dùng từ ngữ uyển chuyển như thế nào thì cuối cùng cũng đều giống như lấy cây dao đâm vào lòng tự ái của người khác.
Hít một hơi sâu, Lâm Thiển Hạ đang muốn nói lời từ chối, liền nghe được một giọng nói quen thuộc, nhàn nhạt vang lên.
"Thiển Hạ."
Lâm Thiển Hạ hoảng sợ nhìn sang nơi phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Tập Vi Lương đang từ chỗ không xa đi tới, anh nhìn Chúc Nhất Minh đang đứng đối diện cô, chân mày khẽ nhíu một cái.
Thật ra thì Tập Vi Lương vừa mới đến nơi đây, cho nên Lâm Thiển Hạ và Chúc Nhất Minh nói gì anh cũng không nghe được. Nhưng Chúc Nhất Minh này, anh vẫn luôn nhớ.
Lâm Thiển Hạ hoảng hốt luống cuống, tim đập khần trương như nai con chạy loạn. Cô hấp tấp chạy đến bên cạnh Tập Vi Lương, cẩn thận khoác tay của anh, hít sâu một hơi nói: "Giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của tôi, Tập Vi Lương."
"Chào cậu." Mặc dù không chào đón Chúc Nhất Minh, nhưng Tập Vi Lương vẫn gật đầu chào lịch sự.
"Anh… Chào anh." Chúc Nhất Minh mới bắt đầu không dám tin, sau đó lại hốt hoảng và lúng túng. Trước đây cậu ta từng hỏi thăm Lâm Thiển Hạ đã có người yêu chưa, rõ ràng nói là không có, tại sao bây giờ lại nhảy ra một người bạn trai?!
"Tôi… Tôi còn có chuyện, tôi đi trước. Gặp lại!" Chúc Nhất Minh lúng túng tùy tiện tìm một cái cớ, hốt hoảng rời đi.
Lâm Thiển Hạ nhìn bóng lưng nhếch nhác của Chúc Nhất Minh, cảm thấy có chút đau lòng. Được rồi, cuối cùng thì vẫn lấy phương thức trực tiếp từ chối cậu ta.
Tập Vi Lương tâm trạng hình như rất tốt. Hiển nhiên, Lâm Thiển Hạ vừa mới thân mật gọi anh là bạn trai thực sự có tác dụng. Anh dịu dàng sờ cái đầu mềm mại của vợ mình, giọng ôn hòa nói: "Đi thôi, hôm nay anh được nghỉ, chúng ta đã lâu chưa cùng ăn cơm."
Bị Tập Vi Lương một nhắc nhở như vậy, Lâm Thiển Hạ mới phát hiện kể từ tuần trước sau khi quay về thành phố K, bọn họ đã bảy ngày không gặp mặt rồi. Tập Vi Lương gần đây rất bận rộn.
Thật ra thì công việc của Tập Vi Lương mặc dù không phải quá bận, nhưng cũng không rảnh rỗi. Bởi vì có một đồng nghiệp độc thân, lại không có việc gì làm nên thuận tiện trực thay anh, hiện tại đồng nghiệp này không chỉ nói chuyện yêu đương mà còn bàn bạc đến chuyện cưới hỏi, bận rộn để chuẩn bị hôn lễ, làm sao có thể nữa trực thay l.q.d anh nữa. Hơn nữa gần đây lại có thông báo cấp trên sẽ phái người xuống kiểm tra, anh gần đây lại phải chỉnh đốn lại nếp sống trong đơn vị.
Hai người mua đồ ăn về nhà, Tập Vi Lương dĩ nhiên là xách túi lớn túi nhỏ l.q.d đến phòng bếp nấu ăn, mà Lâm Thiển Hạ cũng không rảnh rỗi, tháng này cô vẫn còn một bài viết chưa nộp lên cho tòa soạn, ngày mai lại là hạn chót, vì vậy chỉ có thể đến thư phòng viết bản thảo.
Tối hôm qua, Lâm Thiển trước khi ngủ rõ ràng đã suy nghĩ sẵn trong đầu, nhưng khi muốn viết thì lại một chữ cũng không nặn ra. Tình huống như thế trước kia cũng thường xuất hiện, thế nhưng đó đều là những mục không quan trọng, chỉ là yêu cầu học sinh viết về cảm tưởng, cô có thể hỏi bạn để tham khảo hoặc vào internet tìm tài liệu cũng không có vấn đề.
Nhưng cái này phải nộp lên tòa soạn.
Lâm Thiển Hạ gấp đến độ vô lực. Cô cũng biết mình không thích hợp đi con đường văn học, linh cảm của cô lâu lâu mới có, lại thường xuyên thất thần, nếu như dựa vào viết văn để kiếm sống chắc chắn sẽ “tẩu hỏa nhập ma” hoặc là bị đói chết.
Tập Vi Lương ngay lúc cô đang gấp đến độ lửa thiêu lông mày thì mở cửa đi vào, đụng ngay họng súng.
Lâm Thiển Hạ vừa nhìn thấy tấm gương mặt tuấn tú thì hỏa khí liền"Vụt vụt vụt" bốc lên. Cô không khống chế được mình, tức giận đằng đằng chỉ vào Tập Vi Lương lớn tiếng nói: "Anh, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh đi ra ngoài đi!"
Tập Vi Lương nhìn Lâm Thiển Hạ trở mặt còn nhanh hơn tốc độ lật sách làm cho hoảng sợ, có chút không phản ứng kịp.
Mà Lâm Thiển Hạ hình như càng nhìn anh càng tức điên lên.
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài…Không được đi vào nữa!" Cô bực bội đem tất cả mọi thứ đập lên người Tập Vi Lương, thấy anh cứ đứng sừng sững bất động thì càng tức giận đẩy anh ra cửa, sau đó"Bùm" một tiếng trực tiếp đóng cửa lại.
Lâm Thiển Hạ thật sự rất tức giận, nếu như không phải vì Tập Vi Lương, thì cô cần phải kí hợp đồng với tòa soạn, một tháng định kì phải nộp 3 bản thảo hay sao?! Một tháng ba bản, tháng này làm xong thì còn có tháng sau, tháng sau giải quyết, còn có những tháng sau nữa… Cứ mỗi tháng nghe tới từ “bản thảo” đều khiến cho cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Nhìn một mớ hỗn độn trên đất, thân thể Lâm Thiển Hạ vô lực trượt xuống theo cánh cửa, nước mắt cũng đột nhiên chảy ra.
Thật ra thì không nên tức giận với Tập Vi Lương như vậy, mặc dù anh là đầu sỏ gây nên, nhưng là cô có lỗi trước. Huống chi chuyện này đã qua một tháng, anh cũng không phải là cố ý.
Cô không biết mình gần đây bị gì, tâm trạng trở nên rất thất thường, vui buồn bất chợt. Chiều hôm qua cô mới vô duyên vô cớ phát hỏa với Vương Mộng Khuê, vừa rồi lạị đuổi Tập Vi Lương ra ngoài, cô thật sự rất nghi ngờ mình có đang mắc chứng "tiền mãn kinh" hay không nữa.
Lâm Thiển Hạ cảm giác mình không có cách nào một tháng hoàn thành ba bản thảo được, đối với phương diện này cô không có tài năng, đối với văn học lại không có nhiệt tình.
Nàng nghĩ mình phải thất hứa rồi. Đúng, cô muốn phá hợp đồng, cho dù phải bồi thường cho tòa soạn cô cũng muốn nghỉ việc.
Quyết định muốn chấm dứt hợp đồng khiến lo lắng trong lòng Lâm Thiển Hạ vơi đi. Cô nhặt những đồ chưa hư trên mặt đất bỏ lại chỗ cũ còn những thứ đã hư thì bỏ vào thùng rác.
Dọn dẹp lại thư phòng, cũng sắp xếp lại tâm trạng của mình xong, Lâm Thiển Hạ lau nước mắt, hít một hơi sâu rồi mở cửa.
Quả nhiên, Tập Vi Lương đang không nhúc nhích đứng ở cửa thư phòng, hai mắt ánh lên vẻ bất lực.
"Em không sao chứ?" Nhìn thấy Lâm Thiển Hạ ra ngoài, Tập Vi Lương đi nhanh đến, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì… Ăn cơm thôi." Lâm Thiển Hạ thờ ơ khoát tay, đi thẳng tới bàn ăn.
Tập Vi Lương kinh ngạc nhìn gương mặt tười cười của Lâm Thiển Hạ, nhất thời có chút không dám tin.
Vợ của anh sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook