Thái úy Đỗ Lâm thấy Đoạn Trường Kiệt phất tay, ông nhanh chóng đứng lên.

Đôi mắt phong trần nhìn chàng thiếu niên trắng trắng trước mắt, dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh tao thoát tục.

Trong lòng ông tấm tắc khen ngợi, cảm thấy y đứng kế Thái tử nhà mình thật xứng lứa vừa đôi.
Càng nhìn, ông càng thắc mắc.

Đất Trung Sơn dân chúng than khóc, tìm đâu ra một cậu nhóc trẻ tuổi xinh xắn thế này?
Bất quá, không để ông thắc mắc, Triệu Dương đã lên tiếng trước : "Ta chỉ là người Nam Huyền lưu lạc sang đây, may mắn gặp được A Kiệt, đồng thời hiểu được cảm giác thống khổ hận thù của hắn, nên ta muốn giúp một tay.

Rất vui được gặp, chẳng hay danh tính của ngươi là gì?"
Thái úy Đỗ Lâm cười cười, hóa ra là người Nam Huyền, thảo nào dung mạo xuất chúng như thế.

"Nếu Thái tử nhà ta đã tin tưởng ngươi, vậy ta xin tự giới thiệu.

Ta, thái úy của hoàng triều Bắc An xưa, Đỗ Lâm.

Xin hân hạnh."
Triệu Dương hơi nhếch miệng, song cũng chẳng có ý cười.

Chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Đỗ Lâm nán lại không lâu, nhanh chóng rời đi.
Không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Triệu Dương nhìn khung cảnh xung quanh, quả thật quá rộng rãi, được bao bọc bởi núi non hùng vĩ, thảo nào chẳng ai phát hiện.
Mắt liếc thấy một thanh kiếm sắc bén, chuôi kiếm ánh bạc quyền lực, đính một viên đá quý màu biển cả.

Tỏa ra khí tức quyền lực nhưng có phần tĩnh lặng lạnh lẽo.


Triệu Dương vừa nhìn đã thấy ưng bụng, không khỏi muốn lấy về làm của riêng.
Y nhìn sang bên cạnh nó, phát hiện ra còn một thanh kiếm khác, đường kiếm lạnh lẽo sắc bén, chuôi kiếm ánh kim bạc quyền lực, đính một viên đá quý màu đỏ, mang vẻ khát máu, lạnh lẽo vô tình.
Dường như chúng là một cặp!
Đoạn Trường Kiệt nhìn theo ánh mắt của y, phát hiện ra y đang nhìn hai bảo vật yêu quý của hắn.

Biểu tình trên mặt tỏ vẻ kiêu ngạo, lại có chút tự hào.
"Chúng đẹp chứ? Đó là hai bảo vật của cậu để lại cho ta, nó đã cùng ta vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần.

Một cái là Hỏa Thiên thương, còn lại là Thủy Thiên thương."
Triệu Dương nhíu nhíu mày, y muốn có thanh kiếm Thủy Thiên kia, nhưng nghe tông giọng của hắn liền đoán được tâm trạng, chắc hẳn hắn rất thích hai thanh kiếm này đi.

Thế thì làm sao y sở hữu được nó đây?
Nghĩ thế, tâm tình y không khỏi có chút bực dọc.
Đoạn Trường Kiệt bỗng dưng rợn gai ốc, ngó sang người nọ liền giật mình.

Chỉ thấy Triệu Dương khoanh tay, hai chân mày cau lại thành đoàn, khí tức khó chịu tràn ngập.
"Ngươi sao vậy?"
Triệu Dương quay phắc qua, chỉ tay năm ngón, tỏ vẻ bề trên.
"Ta muốn có thanh kiếm Thủy Thiên kia."
Đoạn Trường Kiệt ngơ mặt ra, cái gì cơ? Chốc lát, biểu tình hắn trầm xuống, rồi lại lộ vẻ suy tư.

Hắn xoa xoa cầm, giả nai suy nghĩ, hiếm khi thấy bản thân nổi hứng ghẹo người, Đoạn Trường Kiệt nói : "Ấy chà chà, nếu ta không cho thì sao?"
Triệu Dương tức giận xì khói : "Ngươi dám không cho?"
Đoạn Trường Kiệt bật cười, bóng lưng cao ráo đột nhiên tiến lại gần y, gương mặt tuấn tú kéo gần khoảng cách, ghé sát bên tai y, thẻ giọng nói : "Tại sao không?"
Hơi thở hắn nóng rực, phả vào tai y lại tảo cảm giác ngứa ngáy, nóng bỏng lạ thường.

Bầu không khí bỗng dưng ái muội.

Triệu Dương đứng hình, hô hấp trở nên khó khăn.

Đoạn Trường Kiệt nhìn vành tai đỏ ửng của y, xém chút nữa bật cười.

Người này da mặt mỏng thế nhỉ? Bỗng nhiên trong lòng hắn nổi lên một số tâm tư khó tả, rất nuốn chọc y cả ngày.
Tứ Điện Hạ giật mình, đẩy mạnh hắn ra, đen mặt chửi rủa : "Ngươi, ngươi! Đồ đần độn."
Đoạn Trường Kiệt cong môi, quay mặt chỉ về khoảng đất trống trước mắt.

"Được thôi, nếu ngươi muốn có thanh kiếm đó.

Chi bằng đấu với ta một trận, nếu thắng, Thủy Thiên thương sẽ là của ngươi.

Nếu thua thì..."
Triệu Dương thiếu kiên nhẫn: "Thì sao?!"
Đoạn Trường Kiệt cười nham hiểm : "Nếu thua thì...cho ta hôn một cái."
Biểu tình trên mặt y hóa đá, bỗng chốc chuyển từ bất động thanh sắc sang nổi giận đùng đùng, y trừng lớn mắt, phẩn nộ kinh khủng.

Tên chán sống đó đang ra điều kiện biến thái gì vậy chứ?
Triệu Dương cả giận, lớn tiếng quát : "Nhảm nhí."
Nào ngờ, hắn tỏ vẻ vô tội.

Khoanh tay cười cười : "Tứ Điện Hạ xinh đẹp đây là sợ thua ta sao?"
Triệu Dương cười khinh : "Chiêu khích tướng của ngươi, còn tưởng ta dễ mắc bẫy lắm ư? Hừ, non kém."
Đoạn Trường Kiệt như đoán trước được, mỉm cười, trong mắt hiện lên vài tia nhu hòa.

Triệu Dương mơ hồ nhìn thấy trong đó, là cưng chiều ư? Không thể nào.
"Nếu như vậy, tại sao ngươi không cùng ta giao đấu một trận.


Chả phải ngươi rất tự tin hay sao?"
Triệu Dương mím môi, suy nghĩ kĩ càng một chút.

Đánh một trận thì sao chứ? Y không tin mình đấu không lại hắn, Tứ Điện Hạ y từ nhỏ đã có võ thuật thông thái, sợ gì tên nông cạn đần độn như hắn cơ chứ? Nghĩ vậy, Triệu Dương cảm thấy cả người tràn ngập khí thế, kiêu kiêu ngạo ngạo.
Y khinh bỉ nhìn hắn : "Được, đấu thì đấu."
Đoạn Trường Kiệt cúi mặt, cánh môi khẽ nhếch, trong mắt không rõ ý vị.

Hắn kêu người mang ra hai thanh kiếm cùng loại bình thường, rồi cùng y bước ra khoảng đất trống.
Không lâu sau, tiếng thương kiếm choảng nhau chan chát, động tác hai người uyển chuyển, trực tiếp đánh một trận long trời lở đất.

Triệu Dương tốc độ nhanh nhẹn, đường kiếm tuy nhẹ nhàng nhưng uy lực đáng nể.

Đoạn Trường Kiệt quả thật dụng kiếm rất tốt, đường kiếm xé gió, di chuyển thần sầu, khí thế băng lãnh trấn áp, hoàn toàn khác với hắn của ngày thường.
Triệu Dương híp mắt, âm thầm đánh giá đối phương.

Trong lòng dù không muốn, nhưng cũng phải thừa nhận, y không giỏi bằng hắn.
Đoạn Trường Kiệt chiếm thế thượng phong, ngay lúc y không để ý, lưỡi kiếm chém qua, trực tiếp làm đứt dây buột tóc của y, mái tóc đen dài mềm mượt cứ thế tung bay trong gió, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng quyện vào không khí, khiến lòng người vấn vương.
Đoạn Trường Kiệt ngẩn người giây lát, đến khi hoàn hồn đã thấy lưỡi kiếm gần ngay trước mặt, tưởng như chỉ một chút nữa đã đâm thủng mặt hắn.

Trường Kiệt vội lách người, né được một đòn hung hiểm.
Triệu Dương quay người sang, nở nụ cười địch ý : "Không ai dạy ngươi khi giao đấu không được ngẩn người hay sao?"
Đoạn Trường Kiệt cong môi không nói, trong tâm lại xao động một hồi.
*Tất nhiên là có dạy, chỉ là quên học cách đề phòng mỹ nhân*.
Triệu Dương thấy hắn im lặng, tay vươn kiếm tiếp tục xông lên phía trước.

Đoạn Trường Kiệt tập trung tiếp chiêu, không nhân nhượng nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, hai tay Triệu Dương bị hắn túm lấy từ đằng sau, tay còn lại của hắn cầm kiếm kề sát ngay cổ y.

Đến lúc này, thắng thua đã rõ.
Đoạn Trường Kiệt gác cằm lên vai y, thở phì phò từng hơi ấm nóng, phả vào hõm cổ trắng nõn.

Triệu Dương vì tốn sức giao đấu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, không vội đẩy hắn ra.

Qua một lúc, Đoạn Trường Kiệt thả lỏng tay, khoảng cách giữa hai người giãn rộng.
Nhất thời, cả hai không nói gì hết, rơi vào trầm tư.

Rồi bỗng nhiên, Triệu Dương quay sang, đối diện với đôi mắt đào hoa của hắn.

Hai người nhìn nhau, nhìn đến gương mặt nóng hổi.
Triệu Dương có hơi tức giận, vậy mà lại để thua hắn, còn phải đáp ứng điều kiện biến thái kia, tức chết y rồi.

Càng nghĩ càng tức, khóe mắt y cũng đỏ lên.

Mà điều này khiến Trường Kiệt ngơ ngác, trong tâm hắn loạn thành một đống.
Tưởng rằng y chuẩn bị khóc, hắn đột nhiên lóng ngóng tay chân, lúng ta lúng túng, nói :
"Này, hay là...!hay là đổi điều kiện khác nhé? Ngươi...ngươi đừng khóc."
Triệu Dương ngẩn người : Ta khóc khi nào? Ta là vì tức đến đỏ mắt đấy!!!
Bất quá y cũng không nói ra, chỉ đỏ mặt quay đầu đi.

Không hiểu kiểu gì cũng lúng túng như hắn : "Quân tử như ta, đã đáp ứng sẽ không thay đổi.

Ngươi...!ngươi cứ làm theo điều kiện đi."
Đoạn Trường Kiệt đầu kêu oang oang, đại não chỉ nghe mỗi câu cuối của y.

Như vậy, là y chấp nhận để hắn hôn sao? Thật ư?
Vì quá kích động, hắn kéo người quay lại, một tay vòng qua eo, một tay đặt sau đầu.

Rất nhanh sau đó, môi lưỡi quấn quýt, triền miên không dứt.
Đôi mắt Triệu Dương phủ một tầng sương mờ, ủy mị lại quyến rũ, gò má phiếm hồng.

Lông mi cong vút nhẹ nhàng khép lại, không nhanh không chậm đáp lại nụ hôn thật ngọt ngào.
Cảm xúc thật khó tả, thật lạ lẫm.
...
Chỉ là nụ hôn bất đắc dĩ, cớ sao trái tim lại rộn ràng?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương