Thiên Hạ Kiêu Hùng
-
Chương 51: Thoát thân thành công
Triệu Minh Thắng bỏ mình trong trận chiến, Hạ Lục cũng bỏ mình, Vương Tam Lang bỏ mình, lại thêm cái chết đầu tiên của Trương Cẩm Đoạn nữa. Tất cả là bốn người bỏ mạng. Lưu Giản và Mã Chước bị thương. Điều này đã là sự vô cùng may mắn trong sự bất hạnh khi rút phải cây thăm chết. Có hai người võ nghệ cao cường là Dương Nguyên Khánh và Dương Tư Ân, nếu không thì toàn quân của họ sẽ bị diệt, không còn ai sống sót.
Dương Nguyên Khánh quỳ trên mặt đất, vái đầu về phương Bắc, để tiễn đưa ba người anh em đã bỏ mình. Hắn không thể nào lấy lại được thi thể của bọn họ. Thậm chí không biết di nguyện của họ là gì.
- Ta Dương Nguyên Khánh lúc này đây xin thề rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cha mẹ vợ con các huynh đệ. Xin ba người huynh đệ an nghỉ!
Hắn dập đầu ba cái, chậm rãi đứng lên. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác phía sau có một chút ánh lửa, trong lòng kinh ngạc, vội quay đầu lại nhìn thì là Khang Ba Tư.
Người Túc Đặc Khang Ba Tư đó vô cùng may mắn. Y không bị thương, cũng phá vây thành công. Y và Uất Trì Đôn một tả một hữu đi theo sau Dương Nguyên Khánh. Tuy y không biết võ nhưng lại thoát được đại nạn.
Khang Ba Tư châm lửa một miếng vải. Y quỳ trên đất lẩm bẩm, cầu nguyện trước ngọn lửa. Y là hoả giáo đồ, thờ phụng thần ánh sáng Ahulamazida.Y đang cảm tạ chủ thần phù hộ cho mình thoát được đại nạn.
Trên thảo nguyên không được phép đốt lửa nhưng Dương Nguyên Khánh thấy ngọn lửa rất nhỏ, tắt ngay trong giây lát nên không để ý đến Khang Ba Tư nữa. Hắn đi đến bên Mã Chước, dùng thuốc của mình trị vết thương cho anh ta. Mã Chước là bị thương ngoài da, không nặng. Dương Nguyên Khánh an ủi anh ta vài câu rồi lại đi đến bên Lưu Giản.
Lưu Giản trúng ba mũi tên. Cũng may là gân cốt anh ta cường tráng, không bị thương chỗ hiểm, vẫn sống được. Chỉ là máu chảy quá nhiều nên trông anh ta vô cùng yếu ớtDương Tư Ân quỳ ở một bên băng bó miệng vết thương cho anh ta.
- Anh thế nào rồi?
Dương Nguyên Khánh thấp giọng hỏi.
Lưu Giản chậm rãi mở to mắt, yếu ớt nhếch miệng nói:
- Hỏa Trưởng, sau khi hồi kinh, tôi mời anh đến Bách Diệu lầu. Các cô nương ở đó thực sự là như hoa như ngọc.
- Xem ra được đấy, không chết được đâu!
Dương Nguyên Khánh cười rồi lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng anh ta, lấy rượu rót vào miệng anh ta. Rồi lại đưa một viên thuốc cho Dương Tư Ân:
Cái này dùng rượu để điều hòa, đắp lên vết thương bên ngoài của anh ta, hiệu quả tốt lắm.
Dương Tư Ân nhận lấy viên thuốc, nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:
Anh đi xem Uất Trì thế nào, anh ta hình như cũng bị thương đấy.
Dương Nguyên Khánh kinh ngạc. Hắn đứng dậy nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy cách đó tầm hai mươi mấy bước, một bóng đen đang ngồi xổm bên bờ sông, Dương Nguyên Khánh liền chậm rãi bước qua đó.
-Ai đó?
Trong bóng đêm tiếng nói cảnh giác của Uất Trì Đôn vang đến. Con chim ưng đã không còn ở bên cạnh y cho nên y cẩn thật một cách khác thường.
- Là tôi, Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh đi lên trước thấy y đã cởi áo giáp sắt ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết và đang băng bó vết thương cho mình. Thấy Dương Nguyên Khánh lại gần thì vội vội vàng vàng lấy tấm áo giáp che lấy thân thể của mình.
Dương Nguyên Khánh ngồi xổm trước mặt hắn, cười cười:
Tôi đến giúp cậu mà. Cậu không tiện tự làm.
- Không, đừng động vào tôi.
Uất Trì Đôn lùi về phía sau một bước, trọng tâm không vững, té ngã xuống đất. Trong ánh mắt y có nỗi sợ hãi lạ thường.
Dương Nguyên Khánh thở dài trong lòng một tiếng, đành thấp giọng nói:
- Uất Trì, tôi nói với cậu một bí mật. Thực ra tôi còn nhỏ hơn cậu năm tuổi đó.
- Anh mới...
Uất Trì Đôn kinh ngạc nhìn hắn. Một lúc lâu sau mặt cô đỏ lên, cúi đầu, thấp giọng nói:
-Anh biết rồi sao?
- Sáng nay tôi nhìn thấy lỗ trên tai của cô. Yên tâm đi, tôi không nói gì đâu. Ai cũng có bí mật riêng của mình mà, đúng không?
Uất Trì Đôn nghĩ rằng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên nên sự căng thẳng trong lòng cũng bớt đi. Cô cắn môi:
-Anh đừng có nói nha. Tôi sẽ bị bọn họ hại chết đó.
Kỳ thật cô không biết rằng, trong doanh trại quân đội, binh lính loại giống như cô, có chút giống như phụ nữ kia thì cũng nguy hiểm như phụ nữ vậy. Nếu như cô không có con chim ưng thì sớm đã bị đám binh lính thô bạo xâm phạm rồi. Cô nhập ngũ thời gian không lâu thì đã lộ ra rất nhiều sơ hở rồi.
- Yên tâm, tôi sẽ không nói đâu. Tôi sẽ trị vết thương cho cô.
Dương Nguyên Khánh lấy ra một viên thuốc, dùng rượu để điều hòa, kéo tấm áo giáp từ trên người cô ra. Cô ta trúng một mũi tên, mũi tên đã được nhổ ra, vết thương cũng đã được rửa sạch. Nhưng vẫn còn chưa kịp băng bó. Vết thương chỗ hõm ở phía sau trên lưng, máu thịt lẫn lộn. Dù cô biết Dương Nguyên Khánh là thiếu niên nhưng dù sao cũng to cao giống như người trưởng thành, Uất Trì Đôn vẫn là hơi thẹn thùng cúi đầu.
-Cắn chặt răng vào, hơi đau đấy.
Hắn đắp thuốc lên vết thương của cô. Uất Trì Đôn đau đến run cả người, trán toát mồ hôi lạnh, răng cắn vào nhau canh cách. Lúc này từ xa truyền đến tiếng kêu như heo rống của Lưu Giản. Anh ta cũng đang đắp thuốc.
Dương Nguyên Khánh lấy ra một mảnh vải sợi đay nhỏ, nhanh chóng băng bó vết thương cho cô, rồi lại lấy ra một viên thuốc đưa cho cô:
Đợi một chút rồi dùng rượu để uống. Cô chỉ uống một nửa thôi, có thể bổ máu cho cô đấy.
- Cảm ơn Hỏa Trưởng!
Uất Trì Đôn cảm tạ một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo lại rồi lại khoác thêm tấm áo giáp minh quang. Cô có chút hơi sợ hãi thở dài một hơi.
Tôi cứ tưởng hôm nay chết chắc rồi. Không ngờ vẫn sống được. Thật là may mắn quá.
-Không chỉ như thế, cô còn lập công nữa. Thiên phu trưởng kia là do cô bắn chết, tôi sẽ báo công cho cô.
Uất Trì Đôn lắc đầu:
Tôi không cần báo công. Công là do Bàn Ngư. Tôi vẫn còn phải làm ưng nô.
- Cái này tôi tự biết, sẽ không làm khó cô đâu.
Dương Nguyên Khánh cười cười, xoay người liền đi. Uất Trì Đôn cắn môi, thấp giọng gọi hắn lại:
- Hỏa Trưởng!
- Còn có chuyện gì sao?
Uất Trì Đôn đi đến bên cạnh hắn, đi sóng vai bên cạnh hắn, nói nhỏ:
Uất Trì Đôn là tên của anh trai tôi. Tôi tên là Uất Trì Oản. Chỉ có mình anh biết thôi đấy.
- Ồ, tôi hiểu rồi.Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.
Hai người cùng nhau trở về. Dương Tư Ân luôn chăm chú nhìn bọn họ. Kỳ thật Dương Tư Ân cũng đoán được Uất Trì Đôn nữ nhi. Chẳng qua là Dương Tư Ân nghĩ đến Dương Nguyên Khánh đã thích cô ta nên mới giữ yên lặng như thế. Anh ta không phải là người háo sắc. Quan trọng hơn là anh ta đã nhìn ra được thân phận của Dương Nguyên Khánh.
Anh ta cũng có ẩn khúc khó nói. Anh ta vốn tên là Dương Ân, vốn sớm đã là quan quân. Năm ngoái anh ta đã đảm nhiệm trưởng nhóm hai trăm người, cùng với đại quân tấn công Cao Cú Lệ. Nhưng bởi vì có dịch bệnh lưu hành trong quân. Thủ hạ của anh ta chết hơn phân nửa. Anh ta sợ hãi liền đào ngũ.
Về đến quê hương, anh ta phát hiện mình đã bị quan phủ truy nã, không đường nào thoát được, đành phải cùng Lưu Giản đổi tên, thông qua những mối liên hệ trước đây để trà trộn vào trong quân, muốn lập công chuộc tội. Dương Nguyên Khánh là cháu của chủ soái Dương Tố, đối với anh ta mà nói thì vô cùng quan trọng. Nói không chừng còn có thể có được tiền đồ. Chính vì như thế anh ta mới có thể đặc biệt nghiền ngẫm suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh có cái nhìn khác về Uất Trì Đôn. Anh ta đương nhiên cũng muốn giả bộ hồ đồ. Không chỉ có như thế, anh ta còn muốn trói buộc Lưu Giản, không để y làm hại chuyện đại sự của mình.
Dương Nguyên Khánh đi tới, thấy con ngựa chiến đang dần hồi phục liền nói với mọi người:
- Chúng ta chưa thoát nguy hiểm đâu. Mọi người lên ngựa đi, mau rời xa nơi này.
Mọi người lên ngựa, lội qua nước, vượt qua con sông nhỏ tiếp tục đi bề phía Nam, rất nhanh biến mất trong màn đêm mờ mịt của thảo nguyên.
Bốn ngày sau, khi doanh trại lớn của quân Tùy xuất hiện nơi tận cùng thảo nguyên, họ cảm động vô cùng. Họ cùng nhau hoan hô lên, buông dây cương chạy về phía doanh trại.
……….
Sau nửa canh giờ, Dương Nguyên Khánh đã xuất hiện tại doanh trại lớn trung quân. Bên trong trại lớn có hai người, một là ông nội Dương Tố, còn một người nữa hắn chưa gặp bao giờ. Người này chừng khoảng năm mươi tuổi, dáng người to cao, hai cánh tay rất dài, da ngăm đen, bên trong đôi mắt ánh lên ý cười giảo hoạt.Nếu như chỉ nhìn bóng thôi thì rất giống Ngư Câu La.
Đứa cháu bình yên trở về, sự căng thẳng mấy ngày nay của Dương Tố đã được thả lỏng. Ánh mắt y đầy tán thưởng nhìn Nguyên Khánh. Y rất hài lòng với biểu hiện của đứa cháu mình.Y thông qua thư chim ưng đưa tin thì đã biết được tình báo của Đạt Đầu Khả Hãn. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc chiến thắng Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh tiến lên một bước quì một gối xuống:
- Mạt tướng Dương Nguyên Khánh tham kiến đại soái!
- Đứng lên đi!
Dương Tố ấn vào bả vai rắn chắc của hắn:
- Cháu có thể sống sót trở về, ta rất vui.
Rồi y quay sang nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Trưởng Tôn tướng quân. Đây chính là cháu trai Nguyên Khánh của ta, đảm nhiệm Hỏa Trưởng quân thám báo thứ nhất. Lần này chính là nó đã dẫn đầu đám thủ hạ tìm được chủ lực của Đạt Đầu.
Người đàn ông trung niên tên là Trưởng Tôn Thịnh, tổ tiên là hoàng tộc Bắc Ngụy. Y là người đầu tiên vương triều đại Tùy đối phó Đột Quyết. Chính là lúc y thực thi kế hoạch phản gián khiến cho Đột Quyết phân liệt thành Đông Tây Đột Quyết. Có thể nói là có công lao. Y rất giỏi mưu kế, rất được Dương Kiên coi trọng. Y về sau sinh một cô con gái, đó chính là hoàng hậu Trưởng Tôn trong lịch sử.
Trưởng Tôn Thịnh thấy Dương Nguyên Khánh tuy là cháu của chủ soái nhưng lại không hề có sự phù hoa mà cử chỉ lại rất điềm đạm, chắc chắn liền có cảm tình tốt ngay. Y lại nghe nói hắn không ngại nguy hiểm, đích thân lên thảo nguyên để tìm kiếm chủ lực của Đột Quyết thì vô cùng tán thưởng dũng khí đó của hắn. Y vuốt râu khen:
- Thiếu tướng quân lấy thân làm gương, thật không hổ danh là cháu của Việt Quốc Công. Đại Tùy ta lại thêm một thiếu niên anh hùng!
Dương Tố nhìn thấy vết máu ở khe hở của áo giáp liền đoán được hắn đã gặp phải quân Đột Quyết. Y không khỏi chau mày nói:
Các ngươi gặp trạm canh gác của Đột Quyết sao?
- Vâng, chúng cháu gặp một đội canh gác hai trăm người của Đột Quyết, đã xảy ra một trận ác chiến.
Dương Nguyên Khánh liền kể lại từ lúc phát hiện ra động núi, kể lại hết những gì đã xảy ra một cách tỉ mỉ, cuối cùng nói:
Thủ hạ của cháu có mười người, bốn người bỏ mạng, ba người bị thương, cuối cùng mới phá vây ra được. Mong đại soái nhớ công các thủ hạ của cháu để thêm trợ cấp cho họ.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
Dương Nguyên Khánh quỳ trên mặt đất, vái đầu về phương Bắc, để tiễn đưa ba người anh em đã bỏ mình. Hắn không thể nào lấy lại được thi thể của bọn họ. Thậm chí không biết di nguyện của họ là gì.
- Ta Dương Nguyên Khánh lúc này đây xin thề rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cha mẹ vợ con các huynh đệ. Xin ba người huynh đệ an nghỉ!
Hắn dập đầu ba cái, chậm rãi đứng lên. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác phía sau có một chút ánh lửa, trong lòng kinh ngạc, vội quay đầu lại nhìn thì là Khang Ba Tư.
Người Túc Đặc Khang Ba Tư đó vô cùng may mắn. Y không bị thương, cũng phá vây thành công. Y và Uất Trì Đôn một tả một hữu đi theo sau Dương Nguyên Khánh. Tuy y không biết võ nhưng lại thoát được đại nạn.
Khang Ba Tư châm lửa một miếng vải. Y quỳ trên đất lẩm bẩm, cầu nguyện trước ngọn lửa. Y là hoả giáo đồ, thờ phụng thần ánh sáng Ahulamazida.Y đang cảm tạ chủ thần phù hộ cho mình thoát được đại nạn.
Trên thảo nguyên không được phép đốt lửa nhưng Dương Nguyên Khánh thấy ngọn lửa rất nhỏ, tắt ngay trong giây lát nên không để ý đến Khang Ba Tư nữa. Hắn đi đến bên Mã Chước, dùng thuốc của mình trị vết thương cho anh ta. Mã Chước là bị thương ngoài da, không nặng. Dương Nguyên Khánh an ủi anh ta vài câu rồi lại đi đến bên Lưu Giản.
Lưu Giản trúng ba mũi tên. Cũng may là gân cốt anh ta cường tráng, không bị thương chỗ hiểm, vẫn sống được. Chỉ là máu chảy quá nhiều nên trông anh ta vô cùng yếu ớtDương Tư Ân quỳ ở một bên băng bó miệng vết thương cho anh ta.
- Anh thế nào rồi?
Dương Nguyên Khánh thấp giọng hỏi.
Lưu Giản chậm rãi mở to mắt, yếu ớt nhếch miệng nói:
- Hỏa Trưởng, sau khi hồi kinh, tôi mời anh đến Bách Diệu lầu. Các cô nương ở đó thực sự là như hoa như ngọc.
- Xem ra được đấy, không chết được đâu!
Dương Nguyên Khánh cười rồi lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng anh ta, lấy rượu rót vào miệng anh ta. Rồi lại đưa một viên thuốc cho Dương Tư Ân:
Cái này dùng rượu để điều hòa, đắp lên vết thương bên ngoài của anh ta, hiệu quả tốt lắm.
Dương Tư Ân nhận lấy viên thuốc, nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:
Anh đi xem Uất Trì thế nào, anh ta hình như cũng bị thương đấy.
Dương Nguyên Khánh kinh ngạc. Hắn đứng dậy nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy cách đó tầm hai mươi mấy bước, một bóng đen đang ngồi xổm bên bờ sông, Dương Nguyên Khánh liền chậm rãi bước qua đó.
-Ai đó?
Trong bóng đêm tiếng nói cảnh giác của Uất Trì Đôn vang đến. Con chim ưng đã không còn ở bên cạnh y cho nên y cẩn thật một cách khác thường.
- Là tôi, Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh đi lên trước thấy y đã cởi áo giáp sắt ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết và đang băng bó vết thương cho mình. Thấy Dương Nguyên Khánh lại gần thì vội vội vàng vàng lấy tấm áo giáp che lấy thân thể của mình.
Dương Nguyên Khánh ngồi xổm trước mặt hắn, cười cười:
Tôi đến giúp cậu mà. Cậu không tiện tự làm.
- Không, đừng động vào tôi.
Uất Trì Đôn lùi về phía sau một bước, trọng tâm không vững, té ngã xuống đất. Trong ánh mắt y có nỗi sợ hãi lạ thường.
Dương Nguyên Khánh thở dài trong lòng một tiếng, đành thấp giọng nói:
- Uất Trì, tôi nói với cậu một bí mật. Thực ra tôi còn nhỏ hơn cậu năm tuổi đó.
- Anh mới...
Uất Trì Đôn kinh ngạc nhìn hắn. Một lúc lâu sau mặt cô đỏ lên, cúi đầu, thấp giọng nói:
-Anh biết rồi sao?
- Sáng nay tôi nhìn thấy lỗ trên tai của cô. Yên tâm đi, tôi không nói gì đâu. Ai cũng có bí mật riêng của mình mà, đúng không?
Uất Trì Đôn nghĩ rằng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên nên sự căng thẳng trong lòng cũng bớt đi. Cô cắn môi:
-Anh đừng có nói nha. Tôi sẽ bị bọn họ hại chết đó.
Kỳ thật cô không biết rằng, trong doanh trại quân đội, binh lính loại giống như cô, có chút giống như phụ nữ kia thì cũng nguy hiểm như phụ nữ vậy. Nếu như cô không có con chim ưng thì sớm đã bị đám binh lính thô bạo xâm phạm rồi. Cô nhập ngũ thời gian không lâu thì đã lộ ra rất nhiều sơ hở rồi.
- Yên tâm, tôi sẽ không nói đâu. Tôi sẽ trị vết thương cho cô.
Dương Nguyên Khánh lấy ra một viên thuốc, dùng rượu để điều hòa, kéo tấm áo giáp từ trên người cô ra. Cô ta trúng một mũi tên, mũi tên đã được nhổ ra, vết thương cũng đã được rửa sạch. Nhưng vẫn còn chưa kịp băng bó. Vết thương chỗ hõm ở phía sau trên lưng, máu thịt lẫn lộn. Dù cô biết Dương Nguyên Khánh là thiếu niên nhưng dù sao cũng to cao giống như người trưởng thành, Uất Trì Đôn vẫn là hơi thẹn thùng cúi đầu.
-Cắn chặt răng vào, hơi đau đấy.
Hắn đắp thuốc lên vết thương của cô. Uất Trì Đôn đau đến run cả người, trán toát mồ hôi lạnh, răng cắn vào nhau canh cách. Lúc này từ xa truyền đến tiếng kêu như heo rống của Lưu Giản. Anh ta cũng đang đắp thuốc.
Dương Nguyên Khánh lấy ra một mảnh vải sợi đay nhỏ, nhanh chóng băng bó vết thương cho cô, rồi lại lấy ra một viên thuốc đưa cho cô:
Đợi một chút rồi dùng rượu để uống. Cô chỉ uống một nửa thôi, có thể bổ máu cho cô đấy.
- Cảm ơn Hỏa Trưởng!
Uất Trì Đôn cảm tạ một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo lại rồi lại khoác thêm tấm áo giáp minh quang. Cô có chút hơi sợ hãi thở dài một hơi.
Tôi cứ tưởng hôm nay chết chắc rồi. Không ngờ vẫn sống được. Thật là may mắn quá.
-Không chỉ như thế, cô còn lập công nữa. Thiên phu trưởng kia là do cô bắn chết, tôi sẽ báo công cho cô.
Uất Trì Đôn lắc đầu:
Tôi không cần báo công. Công là do Bàn Ngư. Tôi vẫn còn phải làm ưng nô.
- Cái này tôi tự biết, sẽ không làm khó cô đâu.
Dương Nguyên Khánh cười cười, xoay người liền đi. Uất Trì Đôn cắn môi, thấp giọng gọi hắn lại:
- Hỏa Trưởng!
- Còn có chuyện gì sao?
Uất Trì Đôn đi đến bên cạnh hắn, đi sóng vai bên cạnh hắn, nói nhỏ:
Uất Trì Đôn là tên của anh trai tôi. Tôi tên là Uất Trì Oản. Chỉ có mình anh biết thôi đấy.
- Ồ, tôi hiểu rồi.Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.
Hai người cùng nhau trở về. Dương Tư Ân luôn chăm chú nhìn bọn họ. Kỳ thật Dương Tư Ân cũng đoán được Uất Trì Đôn nữ nhi. Chẳng qua là Dương Tư Ân nghĩ đến Dương Nguyên Khánh đã thích cô ta nên mới giữ yên lặng như thế. Anh ta không phải là người háo sắc. Quan trọng hơn là anh ta đã nhìn ra được thân phận của Dương Nguyên Khánh.
Anh ta cũng có ẩn khúc khó nói. Anh ta vốn tên là Dương Ân, vốn sớm đã là quan quân. Năm ngoái anh ta đã đảm nhiệm trưởng nhóm hai trăm người, cùng với đại quân tấn công Cao Cú Lệ. Nhưng bởi vì có dịch bệnh lưu hành trong quân. Thủ hạ của anh ta chết hơn phân nửa. Anh ta sợ hãi liền đào ngũ.
Về đến quê hương, anh ta phát hiện mình đã bị quan phủ truy nã, không đường nào thoát được, đành phải cùng Lưu Giản đổi tên, thông qua những mối liên hệ trước đây để trà trộn vào trong quân, muốn lập công chuộc tội. Dương Nguyên Khánh là cháu của chủ soái Dương Tố, đối với anh ta mà nói thì vô cùng quan trọng. Nói không chừng còn có thể có được tiền đồ. Chính vì như thế anh ta mới có thể đặc biệt nghiền ngẫm suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh có cái nhìn khác về Uất Trì Đôn. Anh ta đương nhiên cũng muốn giả bộ hồ đồ. Không chỉ có như thế, anh ta còn muốn trói buộc Lưu Giản, không để y làm hại chuyện đại sự của mình.
Dương Nguyên Khánh đi tới, thấy con ngựa chiến đang dần hồi phục liền nói với mọi người:
- Chúng ta chưa thoát nguy hiểm đâu. Mọi người lên ngựa đi, mau rời xa nơi này.
Mọi người lên ngựa, lội qua nước, vượt qua con sông nhỏ tiếp tục đi bề phía Nam, rất nhanh biến mất trong màn đêm mờ mịt của thảo nguyên.
Bốn ngày sau, khi doanh trại lớn của quân Tùy xuất hiện nơi tận cùng thảo nguyên, họ cảm động vô cùng. Họ cùng nhau hoan hô lên, buông dây cương chạy về phía doanh trại.
……….
Sau nửa canh giờ, Dương Nguyên Khánh đã xuất hiện tại doanh trại lớn trung quân. Bên trong trại lớn có hai người, một là ông nội Dương Tố, còn một người nữa hắn chưa gặp bao giờ. Người này chừng khoảng năm mươi tuổi, dáng người to cao, hai cánh tay rất dài, da ngăm đen, bên trong đôi mắt ánh lên ý cười giảo hoạt.Nếu như chỉ nhìn bóng thôi thì rất giống Ngư Câu La.
Đứa cháu bình yên trở về, sự căng thẳng mấy ngày nay của Dương Tố đã được thả lỏng. Ánh mắt y đầy tán thưởng nhìn Nguyên Khánh. Y rất hài lòng với biểu hiện của đứa cháu mình.Y thông qua thư chim ưng đưa tin thì đã biết được tình báo của Đạt Đầu Khả Hãn. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc chiến thắng Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh tiến lên một bước quì một gối xuống:
- Mạt tướng Dương Nguyên Khánh tham kiến đại soái!
- Đứng lên đi!
Dương Tố ấn vào bả vai rắn chắc của hắn:
- Cháu có thể sống sót trở về, ta rất vui.
Rồi y quay sang nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Trưởng Tôn tướng quân. Đây chính là cháu trai Nguyên Khánh của ta, đảm nhiệm Hỏa Trưởng quân thám báo thứ nhất. Lần này chính là nó đã dẫn đầu đám thủ hạ tìm được chủ lực của Đạt Đầu.
Người đàn ông trung niên tên là Trưởng Tôn Thịnh, tổ tiên là hoàng tộc Bắc Ngụy. Y là người đầu tiên vương triều đại Tùy đối phó Đột Quyết. Chính là lúc y thực thi kế hoạch phản gián khiến cho Đột Quyết phân liệt thành Đông Tây Đột Quyết. Có thể nói là có công lao. Y rất giỏi mưu kế, rất được Dương Kiên coi trọng. Y về sau sinh một cô con gái, đó chính là hoàng hậu Trưởng Tôn trong lịch sử.
Trưởng Tôn Thịnh thấy Dương Nguyên Khánh tuy là cháu của chủ soái nhưng lại không hề có sự phù hoa mà cử chỉ lại rất điềm đạm, chắc chắn liền có cảm tình tốt ngay. Y lại nghe nói hắn không ngại nguy hiểm, đích thân lên thảo nguyên để tìm kiếm chủ lực của Đột Quyết thì vô cùng tán thưởng dũng khí đó của hắn. Y vuốt râu khen:
- Thiếu tướng quân lấy thân làm gương, thật không hổ danh là cháu của Việt Quốc Công. Đại Tùy ta lại thêm một thiếu niên anh hùng!
Dương Tố nhìn thấy vết máu ở khe hở của áo giáp liền đoán được hắn đã gặp phải quân Đột Quyết. Y không khỏi chau mày nói:
Các ngươi gặp trạm canh gác của Đột Quyết sao?
- Vâng, chúng cháu gặp một đội canh gác hai trăm người của Đột Quyết, đã xảy ra một trận ác chiến.
Dương Nguyên Khánh liền kể lại từ lúc phát hiện ra động núi, kể lại hết những gì đã xảy ra một cách tỉ mỉ, cuối cùng nói:
Thủ hạ của cháu có mười người, bốn người bỏ mạng, ba người bị thương, cuối cùng mới phá vây ra được. Mong đại soái nhớ công các thủ hạ của cháu để thêm trợ cấp cho họ.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook