Thiên Hạ Kiêu Hùng
-
Chương 39: Xuất chinh Đột Quyết
Ngày mười bảy Tháng giêng, Tùy đế Dương Kiên tế bái trời đất, bắc tế mã tổ, đích thân lĩnh ba quân phù tiết. Đại quân vương triều Tùy chia làm ba lộ, rầm rộ xuất phát hướng về phía Bắc Trường Thành. Thượng thư Tả Phó Xạ Cao Quýnh là đại tướng trung lộ, dẫn năm mươi nghìn quân đi theo đường Mã Ấp ra biên cương. Thượng thư Hữu Phó Xạ Dương Tố là đại tướng tây lộ, dẫn một trăm nghìn quân đi đường Linh Vũ ra biên cương. Thượng Trụ Quốc Yến Vinh là đại tướng đông lộ, dẫn năm mươi nghìn quân đi U Châu. Hán Vương Dương Lượng là đại nguyên soái Chinh bắc, lãnh đạo ba quân.
Đây là trận phản kích Đột Quyết với quy mô lớn đầu tiên từ khi triều Tùy thành lập tới nay, đánh dấu triều Tùy chuyển từ thế bị động phòng ngự sang chủ động tiến công, mở màn cuộc phản kích Đột Quyết toàn diện của triều Tùy.
Lần này triều Tùy sử dụng đạo quân lớn hai trăm nghìn người, một trăm sáu mươi nghìn chiến mã, đã là hai thành (20%) quân thường trực của vương triều Tùy, đều là quân tinh nhuệ trấn thủ ở kinh thành.
Lại thêm các loại quân nhu quân dụng hậu cần, lương thảo các châu huyện xếp chồng chất như núi, trưng dụng vô số kể xe ngựa xe bò. Chỉ tính riêng số dân phu hậu cần được huy động cũng đã đông đến hàng triệu, bình quân một binh sĩ sẽ có năm dân phu đến tiến hành chi viện hậu cần.
Chiến tranh chính là đọ thực lực của một nước, đúng vào khi triều Tùy đang hưng thịnh, nhà kho lớn vật tiền vật lực dự trữ đầy đủ, là đỉnh cao mà các triều đại khó lòng đạt tới. Thậm chí hơ hai mươi năm sau khi triều Tùy diệt vong, số tài sản tích lũy của vương triều Tùy vẫn còn chưa dùng hết.
Đại quân tây lộ gồm một trăm nghìn người xuất phát từ lúc tờ mờ sáng, lấy đại tướng Chu La Hầu làm tiên phong dẫn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ đi trước. Phần còn lại của đại quân chia làm tiền quân, trung quân, hậu quân, rầm rộ tiến về hướng tây, cùng với quân nhu quân dụng và lương thảo kéo theo xe, kéo dài hơn hai mươi dặm.
Vợ con cha mẹ các quân sĩ đều ra khỏi thành đưa tiễn, ngựa xe chật như nêm, người đi cung tên cài ở thắt lưng, chia tay với vợ con, bụi bay mù mịt không thấy cầu Hàm Dương.
…
Chiều cao của Dương Nguyên Khánh đã không chênh lệch gì so với binh sĩ bình thường, ở trong hàng ngũ rất khó nhìn ra hắn chỉ là một thằng nhóc choai choai. Hắn cưỡi một con tuấn mã trắng tuyền, đặt tên là Bạch Vân Câu.
Bạch Vân Câu là do ông nội Dương Tố tặng, là một con ngựa Y Lê mà nước Cao Xương cống nạp. Chiến mã toàn thân trắng như tuyết, thể trạng cường tráng, bốn chân thon dài mà mạnh mẽ, hơn nữa có sở trường trong việc lặn lội đường sá xa xôi. Con ngựa này là do Dương Nguyên Khánh thích ngay từ cái nhìn đầu tiên trong số hơn một trăm con ngựa.
Hắn hoàn toàn ăn mặc theo kiểu thân binh của Dương Tố. Hắn mặc một chiếc áo giáp màu đen bóng, đầu đội mũ Ưng Lăng, sau lưng đeo thuẫn tròn và một ống tên. Trên yên ngựa treo chiếc kỵ cung nhất thạch mà hắn thích nhất, thắt lưng bên trái của hắn cài một cây hoành đao, phía dưới thắt lưng bên phải lại là một thanh đoản kiếm dài ba thước. Đây là kiếm Kim Lân mà Dương Kiên tặng hắn, nó được gọi như vậy vì nó mang màu vàng kỳ lân, nhưng nó hoàn toàn không phải là để trang trí, mà là một thanh chiến kiếm vô cùng sắc bén.
Đây là một trong số chín thanh kiếm mà Dương Kiên quý nhất, để đa tạ ơn cứu mạng của Dương Nguyên Khánh mới tặng cho hắn, đến ông nội Dương Tố của hắn cũng chưa có vinh hạnh này.
Mười tám thân binh thân cận nhất của Dương Tố dùng giáo và ngựa thống nhất theo quy định, những thân binh còn lại dùng ngọn giáo dài. Còn hắn thì lại dùng một cây đao Nhạn Linh bằng thép tinh xảo, đao dài một trượng ba thước, nặng mười lăm cân, là mô phỏng theo thanh trường đao của Trương Tu Đà mà ra.
Lên ngựa vung đao, uy phong lẫm liệt, Dương Nguyên Khánh được phong làm Giáo úy Nhân Dũng. Nhưng đây chỉ là một kiểu Tán quan, cũng không phải quân chức thực sự. Trong tay hắn lại không có quân nào, mà là bị điều vào trong đoàn thân binh của Dương Tố, đi theo chủ soái Dương Tố. Thân binh dưới tay Dương Tố là bốn đoàn bốn nghìn kỵ binh, là lính tinh nhuệ nhất của quân Tùy. Ngoại trừ bảo vệ Dương Tố ra, còn có bảo vệ một loạt các quan quân, văn quân khác như Trưởng sử, Tư Mã, Lục sự, công, lương, binh, Tham quân Kỵ Tào...
Quân đội triều Tùy bình thường áp dụng chế độ quân theo từng phủ, còn khi chiến tranh thì tái tổ chức quân đội, lấy quân đoàn làm đơn vị tác chiến. Một quân đoàn gồm mười sáu nghìn người, trong đó bộ binh chiếm tám nghìn người, cứ hai nghìn người là một đoàn; kỵ binh gồm bốn nghìn người, chia mỗi một nghìn người là một đoàn. Lại có binh sĩ quân nhu bốn nghìn quân, cũng tính một nghìn người là một đoàn.
Xuống lớp tiếp theo của bộ máy là một trăm người là một đội, mười người là một hỏa, quân chức được phân rõ ràng từ Hỏa Trưởng, Bách Nhân Trưởng, Nghi Đồng, thiên tướng, á tướng, tướng quân…
Dương Tố dẫn đại quân một trăm nghìn người, cũng chính là sáu quân đoàn cộng thêm với bốn nghìn thân binh của ông ta vừa tròn một trăm nghìn người.
Bởi vì tình hình chiến đấu cấp bách, tốc độ hành quân của quân đội cực kỳ nhanh. Ngày hôm sau đại quân đã tiến vào lãnh thổ Kỳ Châu.
- Nguyên Khánh, tâm trạng có khá hơn chút nào không?
Dương Tố thấy cháu trai Dương Nguyên Khánh cả ngày lặng lẽ, biết là bởi vì ngày hôm qua khi đưa tiễn, buồn vì chia tay với vú nuôi và em gái. Thật ra không riêng gì Dương Nguyên Khánh, hầu như tất cả những binh sĩ có người nhà tiến đến tiễn đều đắm chìm trong nỗi buồn ly biệt, mới chưa được mấy ngày, rất khó trở lại bình thường.
Cảnh tượng như thế Dương Tố đã nhìn mãi thành quen. Ông ta không quan tâm, chỉ có điều Dương Nguyên Khánh là cháu trai ông ta, ông ta mới đặc biệt chú ý một chút.
Ông ta cười vỗ nhè nhẹ vào vai Dương Nguyên Khánh:
Thật ra tâm trạng Dương Nguyên Khánh đã trở lại bình thường, hắn đang định nói mình không sao, nhưng nghe ông nội nói cho hắn đi tuần tra cùng với đoàn trinh sát, hắn lập tức đổi ý, gật đầu lia lịa:
- Cháu xin đi!
Dương Tố bật cười ha hả, ông ta dặn dò một anh thân binh bên cạnh:
- Dẫn nó đi theo đoàn trinh sát số hai của quân đoàn một, dặn thiên tướng Triệu dạy hắn cẩn thận.
Thân binh gật đầu vâng lệnh:
- Tiểu tướng quân, mời đi theo tôi!
Trong lòng Dương Nguyên Khánh bắt đầu phấn chấn, nỗi sầu ly biệt đã quẳng ra sau. Hắn hung hăng quất một roi vào lưng ngựa:
- Đi!
Đi theo thân binh lao nhanh về đằng trước.
Dương Tố nhìn theo bóng dáng hắn, khẽ gật đầu, đứa nhỏ này rất giống Vệ vương Dương Sảng. Dương Sảng lần đầu tiên theo quân xuất chinh cũng mười hai tuổi, tràn trề chí khí. Tiếc là trời ghen với người tài, để Vệ vương sớm đã qua đời, chỉ mong cháu trai ông có thể bình an vô sự, rèn luyện thành tài trong quân đội.
- Dương tướng quốc, lệnh tôn còn là thiếu niên mà đã có thể xuất chinh cùng đại quân, thật là dũng cảm!
Một sĩ quan khoảng ba mươi tuổi, có gương mặt gầy và dài thở dài nói.
Dương Tố liếc nhìn viên sĩ quan vừa nói đang đứng cạnh mình. Y là Vũ Văn Hóa Cập, con trai của Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Hóa Cập chỉ huy Tả vệ binh, giữ chức Thiên Ngưu Bị Thân, đã là quân chức chính lục phẩm. Lần này Vũ Văn Hóa Cập xuất chinh là do người cha Vũ Văn Thuật của y cố dồn ép cho Dương Tố.
Tuy rằng vì nể nang mà phải nhận y, nhưng từ trước tới nay Dương Tố chỉ huy binh sĩ đều vô cùng nghiêm túc, không để cho Vũ Văn Hóa Cập đảm nhiệm quân chức thực quyền, mà là để y làm một gã Tham tán theo quân, cũng là một dạng bày mưu tính kế.
Vũ Văn Hóa Cập cũng vui vẻ nhận chức quan hữu danh vô thực này. Y vốn đến phía Bắc Trường Thành tham chiến chính là vì cái mẽ bề ngoài, tấm thân quý báu của y sao có thể thực sự vào chiến trường. Vũ Văn Thuật sợ y gặp nguy hiểm, còn đặc biệt phái Vũ Văn thập tam Thái Bảo đến bảo vệ y.
- Vũ Văn tướng quân quá khen. Nó chẳng qua chỉ là một đứa thiếu niên, nếu không phải là Thánh Thượng khâm chuẩn, tôi tuyệt đối không thể cho nó ra chiến trường.
Dương Tố cười thản nhiên, ánh mắt lại liếc về phía mười ba kỵ sĩ mặc áo giáp bạc ở cách đó không xa. Đó chính là Vũ Văn thập tam Thái Bảo tiếng tăm lừng lẫy luôn bên cạnh Vũ Văn Thuật. Họ là mười ba chiến binh tinh nhuệ mà Vũ Văn Thuật chọn ra từ hàng chục nghìn quân, đều dũng mãnh hơn người. Vũ Văn Thuật nhận bọn họ làm nghĩa tử, dựa theo tập tục Tiên Ti xưa, tất cả đổi họ thành họ Vũ Văn.
Dương Tố rất hứng thú với thập tam Thái Bảo này, không phải là độc nhất vô nhị, Dương Tố cũng có mười tám thân binh thân cận, được gọi là Thiết Ảnh thập bát kỵ. Mười tám kỵ binh này cũng là tinh túy do Dương Tố lựa chọn từ hơn trăm nghìn quân lính, mỗi người đều có thể lấy một địch một trăm. Họ đã đi theo ông ta nhiều năm, nhất mực trung thành, giống như hình với bóng.
Dương Tố vẫn có một ý niệm, Thiết Ảnh thập bát kỵ của mình và Vũ Văn thập tam Thái Bảo, rốt cuộc là bên nào có phần lợi hại hơn? Có thể tỷ thí một phen được hay không.
Ông ta vốn dĩ sáng hôm nay đã muốn đưa ra đề nghị này. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy Đại thái bảo trong Vũ Văn thập tam Thái Bảo, ý nghĩ này của ông ta liền tan biến. Vũ Văn đại thái bảo này chỉ có mười tám tuổi, thân cao sau thước rưỡi, sử dụng một cây phượng sí lưu kim thang (1) nặng sáu mươi cân, vô cùng oai phong dũng mãnh. Nghe nói người này từng đơn thân độc mã đấu với hơn một ngàn mã tặc Lũng Hữu, giết hơn ba trăm người. Thật không hiểu Vũ Văn Thuật tìm đâu ra một nghĩa tử mãnh tướng này?
1. Phượng sí lưu kim thang
http://img02.taobaocdn.com/imgextra/...!184868997.jpg
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:A...NZgAOs42fPn1qg
http://img.yiyuanyi.org/article_pic/...1251863892.jpg
Vũ Văn Hóa Cập liếc nhìn bầu trời, lại cười nói:
- Dương tướng quốc, sắc trời đã hoàng hôn, hay là chúng ta hạ trại đi!
Dương Tố nhìn xung quanh, khẽ mỉm cười:
- Nơi này địa thế tuy rằng bằng phẳng, nhưng xung quanh rừng rậm um tùm, dễ dàng có quân tập kích, không thích hợp để hạ trại, đi thêm mười dặm đến huyện Ung hạ trại.
- Nhưng… nơi đây là Quan Trung, có thể có kẻ thù sao?
Vũ Văn Hóa Cập ngạc nhiên.
Dương Tố thản nhiên cười:
- Cho dù là ở nơi nào, nguyên tắc hạ trại đều giống nhau. Tướng quân Vũ Văn Hóa Cập, ngươi phải học tập tôn phụ nhiều vào, ông ấy là cao thủ số một trong việc hạ trại trong quân đội triều Tùy.
Vũ Văn Hóa Cập mặt đỏ lên, hồi lâu không nói nổi một câu nào, cười gượng hai tiếng, thúc ngựa quay về.
Dương Tố cười lạnh lùng, lập tức hạ lệnh:
- Đi thêm mười dặm nữa, đại quân hạ trại!
Ông ta lại không kìm nổi nhìn về phía Vũ Văn thập tam Thái Bảo, lại phát hiện ra đại thái bảo dáng cao lừng lững kia lại không ở trong hàng ngũ, ông ta không khỏi ngẩn ra.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
Đây là trận phản kích Đột Quyết với quy mô lớn đầu tiên từ khi triều Tùy thành lập tới nay, đánh dấu triều Tùy chuyển từ thế bị động phòng ngự sang chủ động tiến công, mở màn cuộc phản kích Đột Quyết toàn diện của triều Tùy.
Lần này triều Tùy sử dụng đạo quân lớn hai trăm nghìn người, một trăm sáu mươi nghìn chiến mã, đã là hai thành (20%) quân thường trực của vương triều Tùy, đều là quân tinh nhuệ trấn thủ ở kinh thành.
Lại thêm các loại quân nhu quân dụng hậu cần, lương thảo các châu huyện xếp chồng chất như núi, trưng dụng vô số kể xe ngựa xe bò. Chỉ tính riêng số dân phu hậu cần được huy động cũng đã đông đến hàng triệu, bình quân một binh sĩ sẽ có năm dân phu đến tiến hành chi viện hậu cần.
Chiến tranh chính là đọ thực lực của một nước, đúng vào khi triều Tùy đang hưng thịnh, nhà kho lớn vật tiền vật lực dự trữ đầy đủ, là đỉnh cao mà các triều đại khó lòng đạt tới. Thậm chí hơ hai mươi năm sau khi triều Tùy diệt vong, số tài sản tích lũy của vương triều Tùy vẫn còn chưa dùng hết.
Đại quân tây lộ gồm một trăm nghìn người xuất phát từ lúc tờ mờ sáng, lấy đại tướng Chu La Hầu làm tiên phong dẫn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ đi trước. Phần còn lại của đại quân chia làm tiền quân, trung quân, hậu quân, rầm rộ tiến về hướng tây, cùng với quân nhu quân dụng và lương thảo kéo theo xe, kéo dài hơn hai mươi dặm.
Vợ con cha mẹ các quân sĩ đều ra khỏi thành đưa tiễn, ngựa xe chật như nêm, người đi cung tên cài ở thắt lưng, chia tay với vợ con, bụi bay mù mịt không thấy cầu Hàm Dương.
…
Chiều cao của Dương Nguyên Khánh đã không chênh lệch gì so với binh sĩ bình thường, ở trong hàng ngũ rất khó nhìn ra hắn chỉ là một thằng nhóc choai choai. Hắn cưỡi một con tuấn mã trắng tuyền, đặt tên là Bạch Vân Câu.
Bạch Vân Câu là do ông nội Dương Tố tặng, là một con ngựa Y Lê mà nước Cao Xương cống nạp. Chiến mã toàn thân trắng như tuyết, thể trạng cường tráng, bốn chân thon dài mà mạnh mẽ, hơn nữa có sở trường trong việc lặn lội đường sá xa xôi. Con ngựa này là do Dương Nguyên Khánh thích ngay từ cái nhìn đầu tiên trong số hơn một trăm con ngựa.
Hắn hoàn toàn ăn mặc theo kiểu thân binh của Dương Tố. Hắn mặc một chiếc áo giáp màu đen bóng, đầu đội mũ Ưng Lăng, sau lưng đeo thuẫn tròn và một ống tên. Trên yên ngựa treo chiếc kỵ cung nhất thạch mà hắn thích nhất, thắt lưng bên trái của hắn cài một cây hoành đao, phía dưới thắt lưng bên phải lại là một thanh đoản kiếm dài ba thước. Đây là kiếm Kim Lân mà Dương Kiên tặng hắn, nó được gọi như vậy vì nó mang màu vàng kỳ lân, nhưng nó hoàn toàn không phải là để trang trí, mà là một thanh chiến kiếm vô cùng sắc bén.
Đây là một trong số chín thanh kiếm mà Dương Kiên quý nhất, để đa tạ ơn cứu mạng của Dương Nguyên Khánh mới tặng cho hắn, đến ông nội Dương Tố của hắn cũng chưa có vinh hạnh này.
Mười tám thân binh thân cận nhất của Dương Tố dùng giáo và ngựa thống nhất theo quy định, những thân binh còn lại dùng ngọn giáo dài. Còn hắn thì lại dùng một cây đao Nhạn Linh bằng thép tinh xảo, đao dài một trượng ba thước, nặng mười lăm cân, là mô phỏng theo thanh trường đao của Trương Tu Đà mà ra.
Lên ngựa vung đao, uy phong lẫm liệt, Dương Nguyên Khánh được phong làm Giáo úy Nhân Dũng. Nhưng đây chỉ là một kiểu Tán quan, cũng không phải quân chức thực sự. Trong tay hắn lại không có quân nào, mà là bị điều vào trong đoàn thân binh của Dương Tố, đi theo chủ soái Dương Tố. Thân binh dưới tay Dương Tố là bốn đoàn bốn nghìn kỵ binh, là lính tinh nhuệ nhất của quân Tùy. Ngoại trừ bảo vệ Dương Tố ra, còn có bảo vệ một loạt các quan quân, văn quân khác như Trưởng sử, Tư Mã, Lục sự, công, lương, binh, Tham quân Kỵ Tào...
Quân đội triều Tùy bình thường áp dụng chế độ quân theo từng phủ, còn khi chiến tranh thì tái tổ chức quân đội, lấy quân đoàn làm đơn vị tác chiến. Một quân đoàn gồm mười sáu nghìn người, trong đó bộ binh chiếm tám nghìn người, cứ hai nghìn người là một đoàn; kỵ binh gồm bốn nghìn người, chia mỗi một nghìn người là một đoàn. Lại có binh sĩ quân nhu bốn nghìn quân, cũng tính một nghìn người là một đoàn.
Xuống lớp tiếp theo của bộ máy là một trăm người là một đội, mười người là một hỏa, quân chức được phân rõ ràng từ Hỏa Trưởng, Bách Nhân Trưởng, Nghi Đồng, thiên tướng, á tướng, tướng quân…
Dương Tố dẫn đại quân một trăm nghìn người, cũng chính là sáu quân đoàn cộng thêm với bốn nghìn thân binh của ông ta vừa tròn một trăm nghìn người.
Bởi vì tình hình chiến đấu cấp bách, tốc độ hành quân của quân đội cực kỳ nhanh. Ngày hôm sau đại quân đã tiến vào lãnh thổ Kỳ Châu.
- Nguyên Khánh, tâm trạng có khá hơn chút nào không?
Dương Tố thấy cháu trai Dương Nguyên Khánh cả ngày lặng lẽ, biết là bởi vì ngày hôm qua khi đưa tiễn, buồn vì chia tay với vú nuôi và em gái. Thật ra không riêng gì Dương Nguyên Khánh, hầu như tất cả những binh sĩ có người nhà tiến đến tiễn đều đắm chìm trong nỗi buồn ly biệt, mới chưa được mấy ngày, rất khó trở lại bình thường.
Cảnh tượng như thế Dương Tố đã nhìn mãi thành quen. Ông ta không quan tâm, chỉ có điều Dương Nguyên Khánh là cháu trai ông ta, ông ta mới đặc biệt chú ý một chút.
Ông ta cười vỗ nhè nhẹ vào vai Dương Nguyên Khánh:
Thật ra tâm trạng Dương Nguyên Khánh đã trở lại bình thường, hắn đang định nói mình không sao, nhưng nghe ông nội nói cho hắn đi tuần tra cùng với đoàn trinh sát, hắn lập tức đổi ý, gật đầu lia lịa:
- Cháu xin đi!
Dương Tố bật cười ha hả, ông ta dặn dò một anh thân binh bên cạnh:
- Dẫn nó đi theo đoàn trinh sát số hai của quân đoàn một, dặn thiên tướng Triệu dạy hắn cẩn thận.
Thân binh gật đầu vâng lệnh:
- Tiểu tướng quân, mời đi theo tôi!
Trong lòng Dương Nguyên Khánh bắt đầu phấn chấn, nỗi sầu ly biệt đã quẳng ra sau. Hắn hung hăng quất một roi vào lưng ngựa:
- Đi!
Đi theo thân binh lao nhanh về đằng trước.
Dương Tố nhìn theo bóng dáng hắn, khẽ gật đầu, đứa nhỏ này rất giống Vệ vương Dương Sảng. Dương Sảng lần đầu tiên theo quân xuất chinh cũng mười hai tuổi, tràn trề chí khí. Tiếc là trời ghen với người tài, để Vệ vương sớm đã qua đời, chỉ mong cháu trai ông có thể bình an vô sự, rèn luyện thành tài trong quân đội.
- Dương tướng quốc, lệnh tôn còn là thiếu niên mà đã có thể xuất chinh cùng đại quân, thật là dũng cảm!
Một sĩ quan khoảng ba mươi tuổi, có gương mặt gầy và dài thở dài nói.
Dương Tố liếc nhìn viên sĩ quan vừa nói đang đứng cạnh mình. Y là Vũ Văn Hóa Cập, con trai của Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Hóa Cập chỉ huy Tả vệ binh, giữ chức Thiên Ngưu Bị Thân, đã là quân chức chính lục phẩm. Lần này Vũ Văn Hóa Cập xuất chinh là do người cha Vũ Văn Thuật của y cố dồn ép cho Dương Tố.
Tuy rằng vì nể nang mà phải nhận y, nhưng từ trước tới nay Dương Tố chỉ huy binh sĩ đều vô cùng nghiêm túc, không để cho Vũ Văn Hóa Cập đảm nhiệm quân chức thực quyền, mà là để y làm một gã Tham tán theo quân, cũng là một dạng bày mưu tính kế.
Vũ Văn Hóa Cập cũng vui vẻ nhận chức quan hữu danh vô thực này. Y vốn đến phía Bắc Trường Thành tham chiến chính là vì cái mẽ bề ngoài, tấm thân quý báu của y sao có thể thực sự vào chiến trường. Vũ Văn Thuật sợ y gặp nguy hiểm, còn đặc biệt phái Vũ Văn thập tam Thái Bảo đến bảo vệ y.
- Vũ Văn tướng quân quá khen. Nó chẳng qua chỉ là một đứa thiếu niên, nếu không phải là Thánh Thượng khâm chuẩn, tôi tuyệt đối không thể cho nó ra chiến trường.
Dương Tố cười thản nhiên, ánh mắt lại liếc về phía mười ba kỵ sĩ mặc áo giáp bạc ở cách đó không xa. Đó chính là Vũ Văn thập tam Thái Bảo tiếng tăm lừng lẫy luôn bên cạnh Vũ Văn Thuật. Họ là mười ba chiến binh tinh nhuệ mà Vũ Văn Thuật chọn ra từ hàng chục nghìn quân, đều dũng mãnh hơn người. Vũ Văn Thuật nhận bọn họ làm nghĩa tử, dựa theo tập tục Tiên Ti xưa, tất cả đổi họ thành họ Vũ Văn.
Dương Tố rất hứng thú với thập tam Thái Bảo này, không phải là độc nhất vô nhị, Dương Tố cũng có mười tám thân binh thân cận, được gọi là Thiết Ảnh thập bát kỵ. Mười tám kỵ binh này cũng là tinh túy do Dương Tố lựa chọn từ hơn trăm nghìn quân lính, mỗi người đều có thể lấy một địch một trăm. Họ đã đi theo ông ta nhiều năm, nhất mực trung thành, giống như hình với bóng.
Dương Tố vẫn có một ý niệm, Thiết Ảnh thập bát kỵ của mình và Vũ Văn thập tam Thái Bảo, rốt cuộc là bên nào có phần lợi hại hơn? Có thể tỷ thí một phen được hay không.
Ông ta vốn dĩ sáng hôm nay đã muốn đưa ra đề nghị này. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy Đại thái bảo trong Vũ Văn thập tam Thái Bảo, ý nghĩ này của ông ta liền tan biến. Vũ Văn đại thái bảo này chỉ có mười tám tuổi, thân cao sau thước rưỡi, sử dụng một cây phượng sí lưu kim thang (1) nặng sáu mươi cân, vô cùng oai phong dũng mãnh. Nghe nói người này từng đơn thân độc mã đấu với hơn một ngàn mã tặc Lũng Hữu, giết hơn ba trăm người. Thật không hiểu Vũ Văn Thuật tìm đâu ra một nghĩa tử mãnh tướng này?
1. Phượng sí lưu kim thang
http://img02.taobaocdn.com/imgextra/...!184868997.jpg
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:A...NZgAOs42fPn1qg
http://img.yiyuanyi.org/article_pic/...1251863892.jpg
Vũ Văn Hóa Cập liếc nhìn bầu trời, lại cười nói:
- Dương tướng quốc, sắc trời đã hoàng hôn, hay là chúng ta hạ trại đi!
Dương Tố nhìn xung quanh, khẽ mỉm cười:
- Nơi này địa thế tuy rằng bằng phẳng, nhưng xung quanh rừng rậm um tùm, dễ dàng có quân tập kích, không thích hợp để hạ trại, đi thêm mười dặm đến huyện Ung hạ trại.
- Nhưng… nơi đây là Quan Trung, có thể có kẻ thù sao?
Vũ Văn Hóa Cập ngạc nhiên.
Dương Tố thản nhiên cười:
- Cho dù là ở nơi nào, nguyên tắc hạ trại đều giống nhau. Tướng quân Vũ Văn Hóa Cập, ngươi phải học tập tôn phụ nhiều vào, ông ấy là cao thủ số một trong việc hạ trại trong quân đội triều Tùy.
Vũ Văn Hóa Cập mặt đỏ lên, hồi lâu không nói nổi một câu nào, cười gượng hai tiếng, thúc ngựa quay về.
Dương Tố cười lạnh lùng, lập tức hạ lệnh:
- Đi thêm mười dặm nữa, đại quân hạ trại!
Ông ta lại không kìm nổi nhìn về phía Vũ Văn thập tam Thái Bảo, lại phát hiện ra đại thái bảo dáng cao lừng lững kia lại không ở trong hàng ngũ, ông ta không khỏi ngẩn ra.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook