Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 38: Hội đèn lồng

Nguồn: metruyen

Hôm nay chính là Tết Nguyên Tiêu, là lễ hội ngắm đèn lồng của dân chúng, vua Tùy Dương Kiên coi trọng tiết kiệm, không ăn mừng phô trương xa hoa, bởi vậy những năm đầu triều Tùy, mừng tết Nguyên Tiêu phồn hoa và long trọng kém xa những năm cuối của triều Tùy.

Nhưng năm nay Dương Kiên phá lệ, chấp thuận cho dân gian tổ chức những hội đèn lồng tự phát, hơn nữa chiến sự với Triều Tiên đã yên ổn, giá hàng hạ xuống, ban ơn cho dân sinh, khiến dân chúng kinh thành vô cùng hăng hái, cũng khiến hội đèn lồng Nguyên Tiêu năm nay vô cùng long trọng.

Từ năm ngày trước, ba nơi ngắm đèn chủ yếu bắt đầu được bố trí, một nơi là chợ Lợi Nhân, một nơi là chợ Đô Hội, còn có đường Chu Tước. Hội đèn lồng dân gian, quan phủ cũng không can thiệp, nhiệm vụ của quan phủ là duy trì trật tự của hội đèn lồng.

Các gia tộc, thương nhân, trường học, chùa chiền, vương công, quý tộc đều là chủ lực của hội đèn lồng, ở kinh thành, những gia tộc hơi có thế lực đều đã bày biện đế đèn, bọn họ muốn tồn tại, phải chứng tỏ gia tộc vẫn đang tồn tại, muốn cho những người ngắm đèn biết gia tộc bọn họ vẫn đang tồn tại.

Mà thương nhân cũng được lợi, bọn họ sẽ lợi dụng thời cơ hội đèn lồng này để kiếm một khoản lớn từ những người ngắm đèn, các loại đèn hoa đăng đẹp rực rỡ tuyệt vời, chính là dụng cụ để bọn họ mời chào khách hàng.

Trường học, chùa chiền treo đèn hoa đăng, kỳ thật cũng là một kiểu tự tuyên truyền mở rộng bản thân, trường học hy vọng chiêu sinh được thêm nhiều học trò, chùa chiền thì hy vọng đưa tới càng nhiều khách hành hương.

Kỳ thật nói trắng ra, hội đèn lồng Nguyên Tiêu cũng chính là một dịp để kiếm danh lợi, thiên hạ rộn ràng, đều vì danh mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi.

Mà chân chính hưởng thụ niềm vui, chính là những tiểu dân tóc húi cua vô danh vô lợi này, bọn họ chỉ vì muốn xem đèn.

Trời còn chưa tối, Nữu Nữu liền đập cửa phòng Nguyên Khánh một cách gấp gáp khó nhịn nổi, bọn họ đã không còn ở Dương phủ nữa, mà là ở tại một ngõ nhỏ tên gọi là ngõ Áo Tơi cách Dương phủ trăm bước, bọn họ ở ngôi nhà tận cùng bên trong ngõ nhỏ, là một khu vực rộng một mẫu, gồm bốn dãy nhà nhỏ.

Ngôi nhà cũng không có nhiều phòng lắm, tổng cộng chỉ có bảy gian phòng, trước sau là hai khu đại viện, là điển hình của tứ hợp viện. Theo như lời nói của Lưu nhị thím thì, phía trước có thể nuôi gà, phía sau có thể trồng rau. Trong mắt Nguyên Khánh và Nữu Nữu, thì là phía trước có thể luyện đao, đằng sau có thể bắn tên.

Nhưng khiến Thẩm Thu Nương liếc mắt một cái nhìn trúng ngay, là hai gốc cây đại thụ cao vút, phía trước là cây quế trăm năm tuổi, phía sau là cây hạnh già sum suê rậm rạp, hai cây cổ thụ này khiến ngôi nhà tràn đầy sức sống.

Nhưng ngoài dự kiến của Thẩm Thu Nương chính là, tòa nhà này bọn họ cũng không mất tiền mua, mà là Dương phủ đã mua, đưa cho mẹ con nàng, coi như báo đáp công nàng nuôi nấng Nguyên Khánh bảy năm.

Kiểu báo đáp này nàng không nghĩ sẽ nhận được, nàng không phải vì muốn báo đáp mà nuôi nấng Nguyên Khánh, chỉ có điều trong lòng nàng tràn đầy chua xót. Khi thiên nga mọc ra đôi cánh dài cứng cáp, thì giây phút đó sẽ cất cánh bay cao. Đêm biết được Nguyên Khánh sắp xuất chinh Đột Quyết, nàng không ngủ cả đêm. Nguyên Khánh đi rồi, không biết năm nào tháng nào mới có thể trở về?

Nàng vì Nguyên Khánh sắp rời xa mà khổ sở, không muốn, nhưng lại vì quyết định của hắn mà kiêu ngạo, đứa con của nàng rốt cục lớn lên, giương cánh một mình đi nghênh đón mưa gió thử thách.

Nàng quyết định sống cho thật tốt, không để cho chính mình và Nữu Nữu trở thành vướng bận cho Nguyên Khánh.

Thẩm Thu Nương cũng không tỏ ra quá nhiều thương cảm, mà là mỗi ngày làm các món ăn Nguyên Khánh thích nhất thay đổi đa dạng cho hắn. Hôm nay là mười lăm tháng giêng, đêm nay là tiến vào cao trào ngắm hoa đèn, Thẩm Thu Nương đặc biệt nấu cơm sớm, chuẩn bị mang theo hai đứa con đi xem đèn sớm.

- Nguyên Khánh ca ca, đã xong chưa vậy!

Nữu Nữu gấp gáp khó nhịn nổi đập cửa phòng Nguyên Khánh. Hôm nay nàng ăn mặc rất đẹp, mặc váy dài tơ lụa duy nhất của nàng, thân trên mặc một chiếc áo ngắn thật dày. Mái tóc đen dài tết thành hai bím tóc, lại vòng thành hai vòng. Da nàng như tuyết trắng, mẫu thân lại cho riêng nàng đồ trang sức trang nhã, bên trên có tám đóa hoa lụa, càng làm dung mạo nàng xinh đẹp, màu sắc xanh đỏ tươi sáng.

Chỉ nhìn dáng người và cách ăn mặc của nàng thì chắc hẳn là một thiếu nữ mơ mộng, nhưng nhất cử nhất động của nàng vẫn là trẻ con mười phần. Nàng giống như con thỏ bị đốt đuôi, không ngừng giơ chân đập cửa của Nguyên Khánh, tiếng kêu oán giận vang khắp khu nhà.

- Huynh rốt cuộc đang làm gì vậy? Kén cá chọn canh, chẳng lẽ huynh đang trang điểm sao?

Trong phòng, Nguyên Khánh đang tính toán sổ sách, hắn phải xuất chinh, không biết hai năm hay là ba năm mới có thể trở về, hắn phải sắp xếp tốt cuộc sống cho thím và Nữu Nữu. Tổng cộng bọn họ tích kiệm được ba mươi lượng vàng và hai trăm xâu tiền, mua đủ các loại đồ dùng trong nhà là tiêu mất một trăm xâu tiền.

Mặt khác sau khi Dương Huyền Đĩnh quản lý Dương phủ, lại dựa theo quy định của gia tộc, con vợ kế một tháng tiêu chuẩn được cấp thấp nhất là mười xâu tiền, tiếp tế cho số tiền tiêu vặt hàng tháng còn thiếu trong bảy năm của Nguyên Khánh, tổng cộng là sáu trăm xâu tiền.

Như vậy trong tay bọn họ có ba mươi lượng vàng và bảy trăm xâu tiền, khoản tiền này Nguyên Khánh để lại toàn bộ cho thím và Nữu Nữu. Hắn đã tính rồi, cho dù là thêm vào tiền thuốc và sinh hoạt phí cho Nữu Nữu Trúc Cơ, khoản tiền này cũng đầy đủ cho các nàng dùng đến khi hắn trở về.

Đồng thời Thẩm Thu Nương lại kiếm được một công việc rất tốt. Kỹ thuật bào chế thuốc của nàng vô cùng tốt, Dương Huyền Đĩnh liền giới thiệu nàng đến hiệu thuốc bắc lớn nhất kinh thành Từ Tể Đường làm thuốc, mỗi tháng có thể kiếm được mười lăm xâu tiền, như vậy cuộc sống mẹ con các nàng liền thật sự không đáng lo.

Dựa theo Nguyên Khánh ý tưởng, tốt nhất ba mươi lượng vàng để xuống đáy hòm, sử dụng cứu mạng khi loạn thế, bảy trăm xâu tiền tích kiệm và tiền lương mỗi tháng của thím cũng có thể khiến mẹ con các nàng có một cuộc sống không tồi. Hơn nữa hắn còn có thể nhắc nhở Dương Huyền Đĩnh phải thường xuyên quan tâm đến cuộc sống của mẹ con các nàng một chút.

Những việc này, trước khi hắn xuất chinh, đều phải sắp xếp cho tốt hết thảy, như vậy hắn mới có thể yên tâm bắc phạt.

- Nguyên Khánh, đã xong chưa? Vậy chờ con nhé.

Đây là thím thúc giục hắn.

- Xong rồi! Xong rồi!

Nguyên Khánh thu dọn lại giấy tờ sổ sách đã tính toán, tiện tay lấy một con dao găm cắm vào trong ống giày da, mở cửa đi ra ngoài.

Thẩm Thu Nương vẫn như cũ mặc váy vải, trên mặt không son phấn, vẫn đoan trang thanh tú xinh đẹp như cũ, khí chất dịu dàng cao nhã, nàng vừa mới đốt giấy cho chồng, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt.

Nữu Nữu lại mất hứng mà trề cái miệng nhỏ nhắn,

- Nguyên Khánh ca ca, muội gọi huynh cả nửa ngày mà không ra ngoài, mẹ vừa gọi huynh liền đi ra, rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu.

Thẩm Thu Nương cười lấy tay vỗ lên đầu con gái,

- Nói bậy bạ gì đó, mẹ con đã bao giờ làm dữ chưa?

Nữu Nữu ôm đầu, rụt cổ lại,

- Mẹ, khớp xương ngón tay này của mẹ còn không cứng sao?

Nguyên Khánh vội vàng gãi đầu cười nói:

- Vừa rồi huynh đang luyện công, đến tận phút cuối, cho nên chậm trễ, đi thôi! Nữu Nữu, cảnh đẹp ngày xuân, chàng trai mơ mộng, chúng ta đi xem đèn đi.

- Nguyên Khánh ca ca, bình thường là nói thiếu nữ mơ mộng chứ!

Mặt Nữu Nữu bỗng nhiên đỏ lên, lập tức vừa thẹn vừa vội, chộp tới Nguyên Khánh,

- Cái đầu trâu của huynh, lại cố ý trêu muội, xem muội bóp chết huynh đây!

Nguyên Khánh ôm đầu trốn, vừa trốn vừa quát to:

- Thím, là chính muội ấy hiểu sai, không trách con được!

- Huynh còn dám nói bậy!

Hai người chạy vội ra cửa, Thẩm Thu Nương mỉm cười nhìn bọn họ chạy ra xa, nàng đóng cửa nhà, cả nhà vô cùng cao hứng đi xem đèn.

......

Trời vừa tối, thành Đại Hưng đã trở thành ngọn đèn dầu huy hoàng, đám đông như biển, hơn một trăm nghìn dân chúng kinh thành dẫn vợ bế con, đi xem đèn.

Ba địa điểm xem đèn chính ở kinh thành là đường Chu Tước, chợ Đô Hội, chợ Lợi Nhân, lúc này các ngọn đèn đã rực rỡ, chiếu sáng như ban ngày. Nếu nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ thành Đại Hưng xuất hiện như một khuôn mặt sáng lớn. Chợ Đô Hội, chợ Lợi Nhân là đôi mắt, còn đường Chu Tước là cái mũi thật dài, vô cùng nguy nga.

Năm trước Thẩm Thu Nương đưa hai đứa con đi dạo chính là đường Chu Tước, năm nay bọn họ đã sớm quyết định, đi dạo chợ hoa đăng Đô Hội.

Chợ Đô Hội lúc này cũng giống như vậy là người người tấp nập, toàn người là người, chen chúc nhau, ở hai bên đường đều là thiên hình vạn trạng đèn hoa đăng. Đèn thuyền lớn, đèn mẫu đơn, đèn Đồng tử bái Quan Âm, đèn Thiên Nữ Tán Hoa, đèn Thọ Tinh, đèn đôi trâu cày ruộng, đèn Hằng Nga, vân vân. Các loại hoa đăng được tạo hình vô cùng tinh xảo, trông rất sống động, khi ngọn đèn chiếu rọi, sáng loà, ánh sáng tỏa ra tràn đầy màu sắc, làm người ta thấy đẹp không sao tả xiết. Toàn bộ bên trong chợ Đô Hội đều dường như biến thành hoa đăng cùng với biển người, tất cả mọi người đắm chìm trong ngày hội vui vẻ.

Một đám trẻ con cầm theo đèn lồng, chui qua kẽ hở giữa đám người, một đám các thiếu nữ kết bè kết đội nắm tay nhau, trong chốc lát đứng ở trước đèn, mỹ nữ bình luận, chốc lát lại vây quanh trước quầy nhỏ bán đồ trang sức, chốc lát lại chạy đi lẫn vào trong đám người, tiếng cười vui vẻ còn vang vọng.

Trong một quán nhỏ, Nguyên Khánh đang đưa Nữu Nữu đi mua đồ trang sức, trâm cài tóc bằng đồng tuy rằng không sáng lên rạng rỡ, nhưng được làm tinh xảo vô cùng, khiến người ta tán thưởng.

Tuy rằng Nguyên Khánh đã sớm tính toán mua cho Nữu Nữu và thím mỗi người một trâm cài đầu, nhưng vì thím kiên quyết phản đối nên đành phải thôi. Bởi vậy mà Nữu Nữu mất hứng một ngày, nàng trông mong có trâm cài đã nhiều năm, nhưng dù sao vẫn là tính trẻ con, trước mắt nhiều đồ trang sức tinh xảo tuyệt đẹp như vậy khiến nàng xem hoa cả mắt, sớm đã quên cái trâm cài.

- Nguyên Khánh ca ca, huynh thấy muội mua cái nào thì tốt hơn?

Nữu Nữu trên tay đã cầm hơn mười chiếc trâm cài tóc bằng đồng, chiếc nào nàng cũng muốn có, nhưng mẹ chỉ cho nàng mua một chiếc, nàng gấp đến độ quát to lên.

- Tiểu muội muội, chiếc này là tốt nhất!

Không đợi Nguyên Khánh phản ứng lại, người phụ nữ bán trâm cài tóc đã lấy từ trong tay nàng ra một chiếc, là một trâm cài tóc hình đôi phượng đùa hạt châu, hai con chim phượng hoàng đối đầu vào nhau giương cánh lên trông rất sống động. Trước mặt chúng là một viên trân châu to bằng hạt đậu tương, chế tạo tinh xảo vô cùng.

- Này thím, ta sẽ lấy chiếc này.

Chiếc trâm cài tóc song phượng này là mắt nàng nhìn trúng đầu tiên, nàng đặc biệt thích.

- Tiểu muội muội, để ta cài giúp muội.

Người phụ nữ bán trâm cài tóc tiếp nhận cây trâm cài tóc thay nàng cài lên tóc,

- Mái tóc đen thật đẹp!

Người phụ nữ khen tự đáy lòng.

Người phụ nữ bán trâm cài tóc liếc mắt nhìn Nguyên Khánh, lại thấp giọng vừa cười vừa nói vào tai Nữu Nữu:

- Tiểu muội muội, muội cũng nên mua cho tình lang ca ca một ổ khóa trái tim để đeo bên người, như vậy mới có thể vĩnh viễn khóa trái tim hắn lại được.

Người phụ nữ bán trâm cài tóc dạn dày kinh nghiệm, bà ta sớm đã nhìn ra hai người bọn họ không phải anh em ruột, anh em ruột nào có gọi cả tên của nhau đâu, mặt Nữu Nữu bỗng dưng đỏ lên, ngay cả cổ cũng hồng nhuận.

- Thím này, ngươi đừng nói bậy, hắn là anh trai của ta.

Ngoài miệng tuy rằng nhăn nhó, nhưng ánh mắt lại vụng trộm ngắm nhìn một ổ khóa trái tim bằng đồng ở bên cạnh.

- Này thím, tính tiền chỗ này đi.

Mấy cô thiếu nữ khác cũng mua vài món trang sức, muốn gọi tính tiền, người phụ nữ bán trâm cài tóc vội vàng qua tính tiền cho các nàng. Thừa dịp này, Nữu Nữu liền lấy từ một đống khóa đồng ra một ổ khóa tướng quân có khắc dòng chữ 'Trời thương bảo hộ, bách chiến bách thắng', cái này cho Nguyên Khánh là thích hợp nhất, ngay sau đó nàng lại chọn một trâm cài tóc phượng hoàng cho mẹ.

- Nữu Nữu, tìm được cái nào hợp ý chưa?

Nguyên Khánh chạy lên cười hỏi.

Vừa rồi hắn bị một ánh đèn rực rỡ thu hút sự chú ý, không phát hiện tâm tư Nữu Nữu đã có biến đổi thầm lặng.

- Được rồi! Được rồi!

Nữu Nữu cuống quít nắm lấy mấy món trang sức, không cho hắn thấy, lại thúc giục Nguyên Khánh,

- Huynh đi tìm mẹ, đừng để lạc mất, bên này muội sẽ trả tiền.

- Vừa rồi thím còn ở bên kia, huynh đi xem.

Nguyên Khánh bước nhanh đi, người phụ nữ bán trâm cài tóc đã tính tiền xong cho bên kia lại quay người lại đây, cười hỏi:

- Tiểu muội muội, đã chọn được chưa?

- Được rồi, lấy ba thứ này.

Bàn tay nàng mở ra, hai chiếc trâm cài tóc, một chiếc khóa đồng, mặt nàng đỏ như quả hồng vậy, giọng nói còn nhỏ hơn so với con muỗi kêu,

- Này thím, bao nhiêu tiền?

- Tổng cộng sáu mươi tiền!

Người phụ nữ bán trâm cài tóc thấy khóa đồng trong tay nàng, hiểu ý mà mỉm cười, khiến Nữu Nữu đã xấu hổ còn xấu hổ hơn, nàng cuống quít mở túi, bỏ ba món trang sức bằng đồng vào. Tim nàng đang đập thình thịch mới bình tĩnh lại một chút, nàng lấy ra mấy xu tiền, vội vàng tính toán rồi đưa cho người phụ nữ bán trâm cài tóc,

- Này thím, tiền đây!

- Tiểu muội muội, tiền đủ rồi!

Người phụ nữ bán trâm cài tóc thấy Nữu Nữu phải đi, lại giữ nàng lại,

- Tiểu muội muội!

- Thím à, còn có việc gì sao?

Người phụ nữ bán trâm cài tóc lấy ra hai chiếc nhẫn đồng, cười tủm tỉm đưa cho nàng,

- Đây là nhẫn hòa hợp, tặng cho ngươi và tình lang ca ca.

- Cảm ơn thím!

Nữu Nữu nắm lấy cặp nhẫn, giống như con thỏ nhỏ bị đốt đuôi, nhanh như chớp chạy vào trong đám người không thấy đâu. Người phụ nữ bán trâm cài tóc thấy nàng xấu hổ đến đáng yêu, ánh mắt lộ ra ý cười ấm áp, lại một cô bé đến tuổi trưởng thành rồi.

......

- Nữu Nữu, huynh đang định đi tìm muội.

Nguyên Khánh chạy tới từ phía đối diện, giữ chặt lấy tay nàng chạy trở lại như bay,

- Sắp có đoàn xiếc diễu hành qua, chúng ta phải đi nhanh!

Bàn tay trắng mịn mềm mại của Nữu Nữu từ khi ba tuổi đã bị Nguyên Khánh nắm lấy, chưa từng có bất kỳ cảm giác gì, nhưng hôm nay nàng lần đầu tiên cảm thấy tay của Nguyên Khánh ca ca đúng là có hơi ấm như vậy.

Trong lòng nàng vừa thẹn thùng lại căng thẳng, dần dần, trong tim nàng tràn đầy một cảm giác hạnh phúc, giống như con chim nhỏ sánh vai chạy cùng hắn, hai người nắm tay chạy tới chỗ ngọn đèn dầu rực rỡ nhất ở xa.

Xa xa, một đoàn người diễn xiếc đang diễu hành đến, bọn họ có người đi bằng cà kheo, có người phun mây phun sương, khi thì trăm điểu hướng phượng, khi thì đàn thú náo xuân, khiến cho âm thanh vỗ tay và ủng hộ của dân chúng xem đèn hai bên đường giống như tiếng sấm vang cả một khoảng.

Đây là đêm Nguyên Tiêu năm Khai Hoàng thứ mười chín, trong năm này ý chí của Nguyên Khánh đã bay ra ngàn dặm, Nữu Nữu có mối tình đầu, vương triều Tùy to lớn đã đến lúc sức mạnh cường thịnh nhất.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương