Thiên Hạ Kiêu Hùng
-
Chương 20: Ban đêm đột nhập võ phòng
Mấy ngày nay Nguyên Khánh rất mực lo lắng sao lời ít tiền thế, không chỉ có là muốn giúp thím đỡ lo âu, hơn nữa đan dược của hắn chỉ có thể dùng ba tháng, sau ba tháng phải đích thân phối chế nhưng loại dược này đều vô cùng quý báu. Không kiếm được tiền hắn làm sao phối chế cho được, hắn dự định tìm tổ phụ Dương Tố để vay tiền, ngoại trừ tổ phụ Dương Tố, trong gia tộc này có ai để ý tới hắn đâu chứ? Nhưng lòng tự trong khiến cho hắn không mở miệng được, hắn phải tự lực cánh sinh thôi.
Hắn nghĩ tới việc làm một ít phát minh sáng tạo, nhưng ngẫm lại cũng không thực tế chút nào, một mặt bản thân hắn sẽ không làm được, về mặt khác hắn dù sao cũng mới tám tuổi, hơn nữa bối cảnh xã hội khác biệt, người triều Tùy có thể chấp nhận hậu thế gì đó không còn là một chuyện.
Có lẽ tốt nhất là dựa vào võ nghệ của hắn để đi kiếm tiền vậy, Nguyên Khánh đã nghĩ đến một cách, hắn chuẩn bị đợi khi thời tiết ấm lên một chút sẽ bắt tay vào làm.
Nguyên Khánh vừa mới đi vào viện môn, ánh mắt sắc sảo của Nữu Nữu nhìn thấy cung khảm sừng đen tuyền trên lưng Nguyên Khánh, hai mắt lập tức sáng lên:
- Nguyên Khánh ca ca, cung của ai vậy?
- Đương nhiên là sư phụ tặng ta cây cung mới, cây cung cũ kia ta dùng không thuận tay nữa, tặng cho muội.
Nguyên Khánh gỡ cung đen xuống, kéo dây cung một chút, chỉ nghe "phật" một tiếng rõ ràng, lực đạo rất mạnh, hắn vô cùng thích.
- Hay quá!
Nữu Nữu lập tức vui sướng nhảy lên, chạy vào trong phòng Nguyên Khánh, cô bé đã sớm muốn có một cây cung rồi, nhưng giá cả của cung vô cùng đắt, một cây cung rẻ nhất cũng phải hơn ba mươi xâu tiền, bọn họ mua không nổi.
Năm Khai Hoàng thứ mười lăm, hoàng đế Dương Kiên hạ chỉ thiên hạ cất hết vũ khí, không cho phép dân gian vụng trộm đúc, tuy rằng trên chợ cũng có bán binh khí, nhưng đều là những binh khí của nhà nước, kinh doanh độc quyền, giá cả vô cùng đắt, loại người bần hàn như bọn họ thì không thể nào mua nổi.
Thẩm Thu Nương từ trong nhà bếp đi ra, cười nói:
- Còn chưa đói à? Thấy dáng vẻ của con, hẳn là đã ăn cơm cùng với sư phụ rồi, còn muốn ăn thêm chút gì không?
- Thím, không cần, cháu no rồi.
Nguyên Khánh lại gãi đầu nói:
- Thím, ngày mai sư phụ phải xuất chinh rồi, có thể một hai năm không về, sau này cháu sẽ tự luyện công.
- Tự cháu luyện công có được không?
Thẩm Thu Nương lo lắng hỏi.
- Không thành vấn đề!
Nguyên Khánh vỗ ngực:
- Sau này có thời gian cháu sẽ giúp thím vài việc, thím, giờ còn đi làm bài tập trước.
Nguyên Khánh cầm cung khảm sừng quay về phòng mình. Thẩm Thu Nương nhìn hắn, từ bé đích thân mình nuôi nấng, nhớ lại năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử đó, giờ đã cao như này rồi. Trong lòng nàng tràn ngập niềm vui, nhà nghèo thì trẻ em sớm biết việc nhà, câu nói này thật không sai chút nào.
Trong phòng, Nữu Nữu đã từ trên giường tháo cây cung cũ của Nguyên Khánh xuống, đây là một cây cung ngũ đấu, cô bé dùng hết sức của mình mới có thể miễn cưỡng kéo được, thấy Nguyên Khánh đi vào, liền không dằn lòng được nói:
- Nguyên Khánh ca ca, chúng ta ra ngoài luyện tên đi!
- Viết chữ xong thì đi, Nữu Nữu à, bài tập của muội đã làm xong chưa?
- Muội đã làm xong sớm rồi.
Nữu Nữu chớp chớp mắt, cười hì hì nói:
- Hay là muội giúp huynh làm, chúng ta nhanh lên một chút.
Nguyên Khánh len lén liếc mắt về phía nhà bếp, thím còn đang bận rộn không để ý tới họ, hắn liền gật đầu, nói nhỏ:
- Cũng được, muội giúp huynh viết chữ, phải sử dụng nét chữ của huynh, huynh học thuộc bài là xong.
- Yên tâm đi! Chữ của huynh muội đã sớm bắt ch rồi.
Bé gái cầm tập chữ của Nguyên Khánh nhanh như chớp quay về phòng mình, Nguyên Khánh lại ngồi xuống, mở "Binh Pháp Tôn Tẫn" chuẩn bị đọc thuộc lòng, điều này thật ra là an bài của Trương Tu Đà, do Thẩm Thu Nương phụ trách giám sát hắn, vô cùng nghiêm khắc.
Phòng của Nguyên Khánh rất nhỏ, cũng tương đương khoảng bảy tám mét vuông, có một chiếc giường, đầu giường có một chiếc rương bằng gỗ lim cũ, đó cũng là bàn học của hắn, còn có một tấm gỗ mà Thẩm Thu Nương giúp hắn đóng thành một giá sách, trên đó có hơn năm mươi quyển sách, đều là sách chính tay Thẩm Thu Nương chép, nàng nghĩ sách rất có lợi cho trẻ nhỏ, vì vậy chép ra nhiều quyền.
Sắc trời tối dần, Nữu Nữu len lén chui vào, đem bài tập đã viết xong chữ kín đáo đưa cho hắn:
- Nguyên Khánh ca ca, huynh thuộc bài chưa?
Nguyên Khánh gật đầu:
- Rồi, thím đang làm gì?
- Nương đang chép sách, chúng ta đi luyện bắn tên đi.
Nguyên Khánh lắc đầu:
- Tên ở đâu?
Nữu Nữu ngẩn ra, đúng vậy! Nguyên Khánh tổng cộng chỉ có ba mũi tên, phân thế nào đây? Một mũi tên sẽ phải là hai mươi tiền, bọn họ mua không nổi, cô bé không chịu:
- Nếu không, muội dùng một mũi tên, huynh dùng hai mũi tên.
Nguyên Khánh lắc đầu, ba mũi tên này là tên bộ cung, hiện giờ hắn cần là tên kỵ cung, Trương Tu Đà chỉ cho hắn cung, nhưng không cho hắn mũi tên, hắn liền cười nói:
- Tối nay chúng ta không luyện tên, huynh đưa muội đi đến một nơi.
- Nơi nào?
- Đừng hỏi, cứ đi theo ta là được.
Nguyên Khánh mang theo cô bé đi vào trong viện, gọi một tiếng:
- Thím, cháu làm bài tập xong rồi, cháu đưa Nữu Nữu đi ra ngoài chơi.
- Đừng đi xa nhé, trở về sớm đấy!
- Vâng.
Hai người chạy ra sân, chạy ra ngoài đường đi về hướng đông, rất nhanh thì tới bên ngoài tường của võ đường Dương Gia. Nữu Nữu có vẻ hiểu, vui sướng nói:
- Nguyên Khánh đại ca, chúng ta định vào trong luyện bắn tên à?
Nguyên Khánh gõ đầu Nữu Nữu một cái:
- Ngốc ạ, chúng ta không mang theo cung, cái gì mà bắn tên chứ? Muội đừng hỏi gì cả, đi theo ta!
Nguyên Khánh giống như khỉ con, nhẹ nhàng từ dưới trèo lên cây, vươn người lên trên bờ tường, Nữu Nữu cũng nhẹ như yến, so với Nguyên Khánh còn nhanh hơn, hai người nhẹ nhàng nhảy vào trong luyện võ đường, hai bóng người nhỏ bé một trước một sau chạy đến luyện võ đường xa xa.
Lúc này trời đã tối hẳn, đại môn luyện võ đường đóng chặt, bên trong tối đen, không có một ai. Nguyên Khánh sớm biết ở đây vào buổi tối không có ai, cửa đại môn chỉ có hai gia đinh trông cửa, nhưng lại cách đại môn luyện võ đường hơn năm mươi bước, hơn nữa bọn họ lại ở phía luyện võ đường, gia đinh trông cửa căn bản là không nhìn thấy họ.
Nguyên Khánh rút ra một thanh dao nhỏ, "cạch" một tiếng, đã nạy được một cánh cửa sổ ra, hắn nhẹ nhàng nhảy vào, Nữu Nữu không biết hắn định làm gì, cũng theo hắn đi vào.
Nguyên Khánh từ năm tuổi thì đối với bên trong luyện võ đường rõ như lòng bàn tay, bên trong luyện võ đường trống trải rộng lớn, đủ để chứa bốn năm trăm người cùng luyện võ.
Phía tây luyện võ đường có ba gian phòng, một gian để thay đổi võ phục, một gian để nghỉ ngơi, còn một gian là phòng binh khí, mục tiêu của Nguyên Khánh chính là phòng binh khí, nhưng phòng binh khí lại ở chính giữa, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào bên trong đại đường.
Trên cửa chỉ dùng vòng khóa cửa bằng sắt để khóa, kéo mạnh ra thì cánh cửa để lộ ra một khe hở chừng nửa thước, người lớn không thể chui vào được, Nguyên Khánh vóc người cao khỏe, cũng vào không được, nhưng bé gái thân thể mềm nhẹ thì có thể chui vào, đây chính là nguyên nhân Nguyên Khánh dẫn Nữu Nữu tới đây.
- Nữu Nữu, vào đi!
Hắn thì thầm ra lệnh.
Nữu Nữu bỗng nhiên hiểu rõ ý của Nguyên Khánh, Nữu Nữu sợ đến mức bịt miệng lại, là Nguyên Khánh muốn cô bé đi trộm đồ!
Nữu Nữu sợ đến mức mặt trắng bệch:
- Không được! Nương mà biết sẽ đánh chết muội, cũng sẽ đánh chết huynh.
- Trời ơi! Muội ngốc quá, chúng ta không ăn trộm đao kiếm, muội chỉ giúp ta tìm trong góc tường hai lọ tên mới là được.
- Nhưng, Nương mà hỏi thì làm sao?
- Thím có hỏi, ta sẽ nói là sư phụ tặng, hơn nữa sư phụ cũng đi đánh giặc rồi, thím không đi tìm để kiểm chứng đâu, muội đi nhanh đi.
- Vậy...sư phụ huynh có thể tặng huynh một thanh kiếm nữa chứ?
Trong mắt Nữu Nữu lộ vẻ khát vọng, cô bé chỉ sử dụng kiếm trúc để học võ, thường mơ mình có được một thanh kiếm thật sự, nhưng bọn họ là không mua nổi, một thanh kiếm ít nhất phải hai mươi xâu tiền.
Nguyên Khánh nhẹ nhàng nhéo mũi Nữu Nữu, cười nói:
- Có thể! Đi chọn một thanh kiếm muội thích đi.
Trong mắt Nữu Nữu ánh lên ý cười lém lỉnh, chậm rãi chui vào phòng vũ khí, trước tiên là vào góc tường lấy hai bình đựng tên mới đi ra, rồi lại tìm kiếm thanh kiếm nửa buổi, cuối cùng cũng tìm được một thành việt nữ kiếm mềm mại, bèn chui ra.
- Chúng ta đi!
Hai đứa trẻ lặng lẽ biến mất bên trong đại đường tối đen. Bởi vì vũ khí trong phòng binh khí đều là đồ dùng của chung, không ai để ý gì cả, tận đến một tháng sau mới có người phát hiện ra thiếu một cây kiếm, còn về phần thiếu hai bình đựng tên mới thì lại không hề có ai phát hiện ra.
Chủ yếu là về phía Thẩm Thu Nương, Nguyên Khánh một mực nói là do Trương Tu Đà sắp chia tay tặng cho hắn, thanh kiếm kia cũng là Trương Tu Đà tặng Nữu Nữu làm lễ vật chia tay, hợp tình hợp lý, Thẩm Thu Nương đương nhiên là tin.
Trong phòng, Nguyên Khánh đem một mũi tên ra tỉ mỉ kiểm tra, một bình đựng ba mươi mũi tên, hai bình sáu mươi mũi tên, đều là cung tên tiêu chuẩn của quân đội, ba bó tên, đều là loại tốt nhất, chế tạo tinh xảo, cũng chưa từng sử dụng qua. Có hai bình tên này, hắn có thể đi kiếm tiền rồi.
Tuy nhiên, hắn còn phải đợi băng tuyết tan đi đã.
Hắn nghĩ tới việc làm một ít phát minh sáng tạo, nhưng ngẫm lại cũng không thực tế chút nào, một mặt bản thân hắn sẽ không làm được, về mặt khác hắn dù sao cũng mới tám tuổi, hơn nữa bối cảnh xã hội khác biệt, người triều Tùy có thể chấp nhận hậu thế gì đó không còn là một chuyện.
Có lẽ tốt nhất là dựa vào võ nghệ của hắn để đi kiếm tiền vậy, Nguyên Khánh đã nghĩ đến một cách, hắn chuẩn bị đợi khi thời tiết ấm lên một chút sẽ bắt tay vào làm.
Nguyên Khánh vừa mới đi vào viện môn, ánh mắt sắc sảo của Nữu Nữu nhìn thấy cung khảm sừng đen tuyền trên lưng Nguyên Khánh, hai mắt lập tức sáng lên:
- Nguyên Khánh ca ca, cung của ai vậy?
- Đương nhiên là sư phụ tặng ta cây cung mới, cây cung cũ kia ta dùng không thuận tay nữa, tặng cho muội.
Nguyên Khánh gỡ cung đen xuống, kéo dây cung một chút, chỉ nghe "phật" một tiếng rõ ràng, lực đạo rất mạnh, hắn vô cùng thích.
- Hay quá!
Nữu Nữu lập tức vui sướng nhảy lên, chạy vào trong phòng Nguyên Khánh, cô bé đã sớm muốn có một cây cung rồi, nhưng giá cả của cung vô cùng đắt, một cây cung rẻ nhất cũng phải hơn ba mươi xâu tiền, bọn họ mua không nổi.
Năm Khai Hoàng thứ mười lăm, hoàng đế Dương Kiên hạ chỉ thiên hạ cất hết vũ khí, không cho phép dân gian vụng trộm đúc, tuy rằng trên chợ cũng có bán binh khí, nhưng đều là những binh khí của nhà nước, kinh doanh độc quyền, giá cả vô cùng đắt, loại người bần hàn như bọn họ thì không thể nào mua nổi.
Thẩm Thu Nương từ trong nhà bếp đi ra, cười nói:
- Còn chưa đói à? Thấy dáng vẻ của con, hẳn là đã ăn cơm cùng với sư phụ rồi, còn muốn ăn thêm chút gì không?
- Thím, không cần, cháu no rồi.
Nguyên Khánh lại gãi đầu nói:
- Thím, ngày mai sư phụ phải xuất chinh rồi, có thể một hai năm không về, sau này cháu sẽ tự luyện công.
- Tự cháu luyện công có được không?
Thẩm Thu Nương lo lắng hỏi.
- Không thành vấn đề!
Nguyên Khánh vỗ ngực:
- Sau này có thời gian cháu sẽ giúp thím vài việc, thím, giờ còn đi làm bài tập trước.
Nguyên Khánh cầm cung khảm sừng quay về phòng mình. Thẩm Thu Nương nhìn hắn, từ bé đích thân mình nuôi nấng, nhớ lại năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử đó, giờ đã cao như này rồi. Trong lòng nàng tràn ngập niềm vui, nhà nghèo thì trẻ em sớm biết việc nhà, câu nói này thật không sai chút nào.
Trong phòng, Nữu Nữu đã từ trên giường tháo cây cung cũ của Nguyên Khánh xuống, đây là một cây cung ngũ đấu, cô bé dùng hết sức của mình mới có thể miễn cưỡng kéo được, thấy Nguyên Khánh đi vào, liền không dằn lòng được nói:
- Nguyên Khánh ca ca, chúng ta ra ngoài luyện tên đi!
- Viết chữ xong thì đi, Nữu Nữu à, bài tập của muội đã làm xong chưa?
- Muội đã làm xong sớm rồi.
Nữu Nữu chớp chớp mắt, cười hì hì nói:
- Hay là muội giúp huynh làm, chúng ta nhanh lên một chút.
Nguyên Khánh len lén liếc mắt về phía nhà bếp, thím còn đang bận rộn không để ý tới họ, hắn liền gật đầu, nói nhỏ:
- Cũng được, muội giúp huynh viết chữ, phải sử dụng nét chữ của huynh, huynh học thuộc bài là xong.
- Yên tâm đi! Chữ của huynh muội đã sớm bắt ch rồi.
Bé gái cầm tập chữ của Nguyên Khánh nhanh như chớp quay về phòng mình, Nguyên Khánh lại ngồi xuống, mở "Binh Pháp Tôn Tẫn" chuẩn bị đọc thuộc lòng, điều này thật ra là an bài của Trương Tu Đà, do Thẩm Thu Nương phụ trách giám sát hắn, vô cùng nghiêm khắc.
Phòng của Nguyên Khánh rất nhỏ, cũng tương đương khoảng bảy tám mét vuông, có một chiếc giường, đầu giường có một chiếc rương bằng gỗ lim cũ, đó cũng là bàn học của hắn, còn có một tấm gỗ mà Thẩm Thu Nương giúp hắn đóng thành một giá sách, trên đó có hơn năm mươi quyển sách, đều là sách chính tay Thẩm Thu Nương chép, nàng nghĩ sách rất có lợi cho trẻ nhỏ, vì vậy chép ra nhiều quyền.
Sắc trời tối dần, Nữu Nữu len lén chui vào, đem bài tập đã viết xong chữ kín đáo đưa cho hắn:
- Nguyên Khánh ca ca, huynh thuộc bài chưa?
Nguyên Khánh gật đầu:
- Rồi, thím đang làm gì?
- Nương đang chép sách, chúng ta đi luyện bắn tên đi.
Nguyên Khánh lắc đầu:
- Tên ở đâu?
Nữu Nữu ngẩn ra, đúng vậy! Nguyên Khánh tổng cộng chỉ có ba mũi tên, phân thế nào đây? Một mũi tên sẽ phải là hai mươi tiền, bọn họ mua không nổi, cô bé không chịu:
- Nếu không, muội dùng một mũi tên, huynh dùng hai mũi tên.
Nguyên Khánh lắc đầu, ba mũi tên này là tên bộ cung, hiện giờ hắn cần là tên kỵ cung, Trương Tu Đà chỉ cho hắn cung, nhưng không cho hắn mũi tên, hắn liền cười nói:
- Tối nay chúng ta không luyện tên, huynh đưa muội đi đến một nơi.
- Nơi nào?
- Đừng hỏi, cứ đi theo ta là được.
Nguyên Khánh mang theo cô bé đi vào trong viện, gọi một tiếng:
- Thím, cháu làm bài tập xong rồi, cháu đưa Nữu Nữu đi ra ngoài chơi.
- Đừng đi xa nhé, trở về sớm đấy!
- Vâng.
Hai người chạy ra sân, chạy ra ngoài đường đi về hướng đông, rất nhanh thì tới bên ngoài tường của võ đường Dương Gia. Nữu Nữu có vẻ hiểu, vui sướng nói:
- Nguyên Khánh đại ca, chúng ta định vào trong luyện bắn tên à?
Nguyên Khánh gõ đầu Nữu Nữu một cái:
- Ngốc ạ, chúng ta không mang theo cung, cái gì mà bắn tên chứ? Muội đừng hỏi gì cả, đi theo ta!
Nguyên Khánh giống như khỉ con, nhẹ nhàng từ dưới trèo lên cây, vươn người lên trên bờ tường, Nữu Nữu cũng nhẹ như yến, so với Nguyên Khánh còn nhanh hơn, hai người nhẹ nhàng nhảy vào trong luyện võ đường, hai bóng người nhỏ bé một trước một sau chạy đến luyện võ đường xa xa.
Lúc này trời đã tối hẳn, đại môn luyện võ đường đóng chặt, bên trong tối đen, không có một ai. Nguyên Khánh sớm biết ở đây vào buổi tối không có ai, cửa đại môn chỉ có hai gia đinh trông cửa, nhưng lại cách đại môn luyện võ đường hơn năm mươi bước, hơn nữa bọn họ lại ở phía luyện võ đường, gia đinh trông cửa căn bản là không nhìn thấy họ.
Nguyên Khánh rút ra một thanh dao nhỏ, "cạch" một tiếng, đã nạy được một cánh cửa sổ ra, hắn nhẹ nhàng nhảy vào, Nữu Nữu không biết hắn định làm gì, cũng theo hắn đi vào.
Nguyên Khánh từ năm tuổi thì đối với bên trong luyện võ đường rõ như lòng bàn tay, bên trong luyện võ đường trống trải rộng lớn, đủ để chứa bốn năm trăm người cùng luyện võ.
Phía tây luyện võ đường có ba gian phòng, một gian để thay đổi võ phục, một gian để nghỉ ngơi, còn một gian là phòng binh khí, mục tiêu của Nguyên Khánh chính là phòng binh khí, nhưng phòng binh khí lại ở chính giữa, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào bên trong đại đường.
Trên cửa chỉ dùng vòng khóa cửa bằng sắt để khóa, kéo mạnh ra thì cánh cửa để lộ ra một khe hở chừng nửa thước, người lớn không thể chui vào được, Nguyên Khánh vóc người cao khỏe, cũng vào không được, nhưng bé gái thân thể mềm nhẹ thì có thể chui vào, đây chính là nguyên nhân Nguyên Khánh dẫn Nữu Nữu tới đây.
- Nữu Nữu, vào đi!
Hắn thì thầm ra lệnh.
Nữu Nữu bỗng nhiên hiểu rõ ý của Nguyên Khánh, Nữu Nữu sợ đến mức bịt miệng lại, là Nguyên Khánh muốn cô bé đi trộm đồ!
Nữu Nữu sợ đến mức mặt trắng bệch:
- Không được! Nương mà biết sẽ đánh chết muội, cũng sẽ đánh chết huynh.
- Trời ơi! Muội ngốc quá, chúng ta không ăn trộm đao kiếm, muội chỉ giúp ta tìm trong góc tường hai lọ tên mới là được.
- Nhưng, Nương mà hỏi thì làm sao?
- Thím có hỏi, ta sẽ nói là sư phụ tặng, hơn nữa sư phụ cũng đi đánh giặc rồi, thím không đi tìm để kiểm chứng đâu, muội đi nhanh đi.
- Vậy...sư phụ huynh có thể tặng huynh một thanh kiếm nữa chứ?
Trong mắt Nữu Nữu lộ vẻ khát vọng, cô bé chỉ sử dụng kiếm trúc để học võ, thường mơ mình có được một thanh kiếm thật sự, nhưng bọn họ là không mua nổi, một thanh kiếm ít nhất phải hai mươi xâu tiền.
Nguyên Khánh nhẹ nhàng nhéo mũi Nữu Nữu, cười nói:
- Có thể! Đi chọn một thanh kiếm muội thích đi.
Trong mắt Nữu Nữu ánh lên ý cười lém lỉnh, chậm rãi chui vào phòng vũ khí, trước tiên là vào góc tường lấy hai bình đựng tên mới đi ra, rồi lại tìm kiếm thanh kiếm nửa buổi, cuối cùng cũng tìm được một thành việt nữ kiếm mềm mại, bèn chui ra.
- Chúng ta đi!
Hai đứa trẻ lặng lẽ biến mất bên trong đại đường tối đen. Bởi vì vũ khí trong phòng binh khí đều là đồ dùng của chung, không ai để ý gì cả, tận đến một tháng sau mới có người phát hiện ra thiếu một cây kiếm, còn về phần thiếu hai bình đựng tên mới thì lại không hề có ai phát hiện ra.
Chủ yếu là về phía Thẩm Thu Nương, Nguyên Khánh một mực nói là do Trương Tu Đà sắp chia tay tặng cho hắn, thanh kiếm kia cũng là Trương Tu Đà tặng Nữu Nữu làm lễ vật chia tay, hợp tình hợp lý, Thẩm Thu Nương đương nhiên là tin.
Trong phòng, Nguyên Khánh đem một mũi tên ra tỉ mỉ kiểm tra, một bình đựng ba mươi mũi tên, hai bình sáu mươi mũi tên, đều là cung tên tiêu chuẩn của quân đội, ba bó tên, đều là loại tốt nhất, chế tạo tinh xảo, cũng chưa từng sử dụng qua. Có hai bình tên này, hắn có thể đi kiếm tiền rồi.
Tuy nhiên, hắn còn phải đợi băng tuyết tan đi đã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook