Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]
-
Chương 1: Bộ một: Tuyết thế
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Tiêu Thu Thủy còn nhớ, có một lần hắn từng hỏi các anh em, sống là để làm gì?
Lý Hắc trầm ngâm một lúc, đáp:
- Sống phải cho hết mình.
Hồ Phúc thận trọng nói:
- Chết không phải tiếc nuối.
Thiết Tinh Nguyệt và hòa thượng Đại Đỗ cũng đáp:
- Chỉ cầu việc nghĩa không từ.
- Chỉ mong không uổng kiếp này.
Hắn cũng từng hỏi Đường Phương. Khi đó đang bên bờ sông, ánh trăng rất đẹp, Đường Phương nói:
- Tôi là dòng nước kia, cứ chảy đi như vậy, không ai hỏi nói chảy tới nơi đâu.
Nàng hé miệng cười rạng rỡ:
- Anh là chiếc thuyền nhỏ, nếu không có thuyền, nước chảy vốn là vô tâm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thu Thủy lại đau đớn, cảm thấy mình thực có lỗi với Đường Phương. Đường Phương, Đường Phương, nàng đang ở đâu? Hắn cũng đưa câu hỏi đó sang hỏi Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ nghe câu hắn hỏi, giống như là chưa từng bao giờ gặp hắn vậy, sau đó lại cũng như chưa từng bao giờ nghĩ rằng sẽ câu hỏi như thế này, tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, gãi đầu gãi tai, cuối cùng bỗng thở hắt ra một tiếng dài, hỏi ngược lại một câu rất kỳ quái:
- Ta đang còn sống đây đúng không?
Tiêu Thu Thủy bị hỏi ngược lại đột ngột, cũng phát ngây ra, đáp:
- Chúng ta có thể đi lại, có thể nói năng, đương nhiên là đang sống rồi.
Yến Cuồng Đồ hỏi:
- Có thể đi lại, có thể nói năng là đang sống sao?
Lại hỏi tiếp:
- Thế thì tại sao không thể đi lại, không thể nói năng thì lại không tính là đang sống? Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, cũng chẳng khác gì sao băng nơi chân trời.... Thiên địa vạn vật, mấy chục năm ngắn ngủi chỉ gọi là khói mây, có tính là sống hay không?
Tiêu Thu Thủy không lời gì đáp lại.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Ta nghĩ lệch đi rồi. Chuyện ngươi hỏi ta, ta thật sự không nói ra được đạo lý lớn lao gì, chỉ biết thành thực mà đáp thôi! Lúc ta còn nhỏ thật sự rất khổ, từ sáng đến tối chỉ mơ mộng làm nhân vật lớn, áo mới ngựa nhanh, sất trá phong vân. Lúc trẻ lòng ôm chí lớn, muốn làm đại sự, tìm các môn các phái tỉ thí, tự nghĩ với tài năng của mình, trong thế gian không quá được mười người ít ỏi, tất cả mọi chuyện đều tự cao tự ngạo, ngoài mình ra không còn ai nữa, muốn thành võ lâm đệ nhất nhân. Tuổi tráng niên mới nhận ra trong thiên hạ có rất nhiều chuyện hóa ra chỉ là hư ảo, nhưng lại không cam bình lặng tầm thường, lại càng tùy hứng mà sống, không gì không dám làm. Đến lúc xế chiều thì bị các môn phái lớn vây giết, may không mất mạng, không ngờ khi ấy mới có chút quý trọng sinh mạng...
Yến Cuồng Đồ thoáng cười khổ, nhún nhún vai, nói tiếp:
- Nếu ngươi hỏi ta cả đời đã có được những gì? Không gì cả. Chỉ là đời này không có sai lầm nào phải hối hận, chỉ được hai chữ sảng khoái mà thôi.
Ông lại bổ sung một câu:
- Theo đuổi sảng khoái, động vật bình thường cũng biết cách. Ngươi hỏi ta chuyện này thật sự là hỏi nhầm người rồi.
Tiêu Thu Thủy im lặng hồi lâu, bật cười từ giễu, nói:
- Vậy thì hỏi tiền bối một chuyện khác, chắc chắn là hỏi đúng người rồi.
Yến Cuồng Đồ chớp chớp mắt, đùa bỡn đáp:
- Cái đó thì còn chưa chắc. Càng huống hồ chuyện ngươi hỏi, ta chưa chắc đã đáp.
Yến Cuồng Đồ thích trái ý người khác, Tiêu Thu Thủy thật sự chẳng làm gì được ông ta, chỉ biết thành khẩn hỏi:
- Nơi thứ hai chúng ta cần đến, bây giờ tiên sinh ít nhất cũng có thể nói ra được rồi chứ?
Yến Cuồng Đồ trừng mắt nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu.
Thật lâu sau, Yến Cuồng Đồ cuối cùng cũng lên tiếng.
- Thiếu Lâm, Võ Đang.
Phái Thiếu Lâm mấy trăm năm nay vẫn luôn là ngọn cờ đầu của võ lâm, không ít đại tông sư võ học đều xuất thân từ Thiếu Lâm. Cho đến hiện tại, trong mười vị danh gia võ thuật thì có ít nhất bảy người ít nhiều gì cũng có chút liên qua tới võ học Thiếu Lâm.
Hệ Võ Đang thì trong trăm năm gần đây, sau khi Trương Tam Phong quật khởi, nếu luận về tâm pháp nội gia, khí công thượng thừa, người đông thế mạnh, tinh anh lớp lớp, Võ Đang luôn trong ba vị trí đứng đầu võ lâm.
Yến Cuồng Đồ muốn tới Thiếu Lâm, Võ đang làm gì?
Tiêu Thu Thủy liền hỏi vậy.
- Ta muốn với Thiếu Lâm và Võ Đang còn lại hiện nay mấy câu.
- Hiện tại trong các môn phái lớn, người chết kẻ thương tan đàn xẻ nghé, chẳng còn lại được bao nhiêu, đó là đại nạn to lớn, tuyệt cục cực hiếm thấy trong võ lâm. Trong tình cảnh kẻ mạnh ăn thit kẻ yếu, quần cường tịnh lập đã nảy sinh cục diện bế tắc trăm năm hiếm gặp. Lúc này người Nữ Chân xâm nhập Trung Nguyên, hai triều tranh đấu, phe Tống không ngờ lại không cầu chiến thắng, mà sau lưng Nữ Chân còn có Thát tử như hổ rình mồi. Trong giang hồ người ngu ta trá, kẻ tám lạng người nửa cân, tranh đấu tới mức người sống ta chết, đến cuối tất lưỡng bại câu thương. Trước mắt Quyền Lực bang và Chu đại thiên vương đã đấu nhau đến mức như nỏ mạng hết đà. Tứ đại thế gia, Thất đại danh kiếm, Tam đại kiếm phái, Tam đại kỳ môn cũng chẳng còn lại bao nhiêu, lực lượng tan rã. Mười sáu môn phái lớn từ sớm đã là một nắm cát rời, thử hỏi cục diện như vậy, mấy trăm năm nay đã có được mấy lần?
- Thiếu Lâm, Võ Đang dù sao cũng là hai đại tông chủ võ lâm, trong thời khắc bão tố biến ảo này, chết cũng nhiều rồi, thương tổn cũng nhiều rồi, nhưng hai phái gốc rễ sâu xa, tích lũy vững chắc, chung quy vẫn không thể dao động.... Cho nên ta muốn hai phái liên hợp lại, không thể để như trong đại hội lôi đài Mạch Thành, hai phái đấu nhau loạn xì ngậu lên, người ngoài nhìn vào cũng càng thêm coi thường!
- Hai phái nếu liên hợp lại với nhau, việc đầu tiên chính là vô tư cống hiến võ công hai bên, chi đệ tử kiêm tu sở trường ha nhà. Như vậy năm năm sau hai phái sẽ có thực lực như Quyền Lực bang hoặc Chu đại thiên vương ngày trước, trong vòng mười năm sẽ có thể một lần nữa lãnh đạo võ lâm...
- Ta muốn làm việc này thì phải nhân lúc hiện tại. Nhân hiện tại Thiếu Lâm vẫn còn một Bão Tàn, Võ Đang vẫn còn một Trác Phi Phàm. Hơn nữa cũng nhân lúc ta còn chưa chết.
- Chuyện này ngươi cảm thấy thế nào?
Cuối cùng, Yến Cuồng Đồ quay sang hỏi Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy nhảy dựng lên.
Hắn thực sự nhảy dựng lên cao.
Nếu không phải tay hắn không thể cử động thì hắn thật muốn tới ôm lấy Yến Cuồng Đồ, tới nắm chặt tay Yến Cuồng Đồ.
Hiện tại hắn cảm nhận được như những ngày bên dòng Ô Giang, bọt nước bắn tung, hắn cùng các anh em, cùng Đường Phương trên lưng ngựa, rong ruổi đầy hoài bão, đầy sôi nổi, đầy nhiệt huyết.
Hắn quên đi trong số các huynh đệ từng có người bán đứng hắn. Hắn quên đi các huynh đệ đó giờ đã chẳng còn lại bao nhiêu. Hắn quên ly cô độc và nhục nhã trong ký ức.... Yến Cuồng Đồ đứng trước mặt hắn lúc này đã không còn như tiền bối của hắn nữa, ngược lại giống như huynh đệ của hắn. Hắn cao giọng nói:
- Hay!
- Nếu... Nếu ta sớm biết là chuyện này thì dù ông có trói hai chân ta lại ta cũng phải bò theo đòi đi cùng!
- Tới Thiếu Lâm trước hay là tới Võ Đang trươc?
- Chỉ tới Thiếu Lâm.
- Vậy còn Võ Đang....
- Võ Đang ở ngay Thiếu Lâm.
- .....?
- Hiện tại nhân vật tương truyền là trác tuyệt nhất trong số đệ tử tục gia Võ Đang, Trác Phi Phàm, đã tới Thiếu Lâm. Hắn đang cùng hộ pháp Nam viện Thiếu Lâm Địa Nhãn tới cầu kiến Thiếu Lâm Địa Cực mà chưa gặp. Bây giờ ta tới đúng lúc họ đang sôi nổi khó tránh khỏi gây hoài nghi. Chỉ là bây giờ không đi thì còn đợi đến bao giờ? Càng huống hồ sau khi tới nơi thứ ba xong chưa chắc ta đã có thể quản nổi cái chuyện hết hơi này nữa.
Tiêu Thu Thủy nghe mà tim như chìm xuống. Dọc đường đi, đây đã là lần thứ hai hắn nghe thấy Yến Cuồng Đồ cuồng ngạo bất tuần khi nhắc đến “chuyện thứ ba” cần làm lại âu lo khổ nghĩ, không chút tự tin.
Khi họ tới chùa Thiếu Lâm thì đã là tháng mười cuối thu, vạn vật trên mặt đất mười phần tiêu điều.
Chùa Thiếu Lâm uy chấn thiên hạ lại chẳng hề hùng vĩ trang nghiêm như trong tưởng tượng. Sơn môn không cao lắm, mấy tiểu sa di Thiếu Lâm đang quét lá rụng trước cửa chùa. Ngày trước cao tăng Đạt Ma sang đông, sáng lập Thiền tông Phật môn tại chùa Thiếu Lâm, lại truyền thụ cho các môn võ công rèn luyện thân thể, cường phách dưỡng khí, khiến chùa Thiếu Lâm trở thành trọng địa của người tìm kiếm Phật pháp kinh nghĩa, cũng thành thánh địa được võ lâm tôn sùng.
Chùa Thiếu Lâm xây dựa vào vách núi cheo leo, khiến người ta thấy mà chùn chân, nhưng trong chùa lại vô cùng đơn giản thanh nhã, yên lặng tới mức tiếng quét lá khô cùng mấy tiếng hô hét luyện võ truyền ra từ trọng nội viện cũng mang đầy vẻ tịch mịch.
Yến Cuồng Đồ vừa tới trước cửa chùa đã bực bội nói:
- Nếu mà ta tới đây làm hòa thượng thì nhất định phải để tóc dài, ở trước cửa đánh chiêng gõ trống, treo cái biển thấy mùi hương xuống ngựa... Ha ha ha, nếu đã xuất gia, lại không câu nệ tục thế thì hà tất phải giới này giới kia?
Tiêu Thu Thủy cõng ông ta đi, đã tới Thiếu Lâm vậy mà “lão tiền bối” này lại ăn nói thô lỗ kết mức. Một sa di quét lá nghe được, trừng mắt nhìn họ một cái đoạn quay người chạy vào trong. Yến Cuồng Đồ cười cười, cũng chẳng để ý, chỉ thúc giục Tiêu Thu Thủy mau vào trong chùa.
Tiêu Thu Thủy không khỏi chần chừ:
- Chúng ta không thông báo cho người ta một tiếng sao?
Yến Cuồng Đồ cười lớn:
- Gửi danh thiếp sao? Ta không biết viết!
Tiêu Thu Thủy chung quy vẫn cảm thấy có chút không ổn. Lúc này từ trong sơn môn bỗng có hai tăng nhân áo xám bước ra, trông thấy hai người bộ dạng kỳ quái đứng đó không khỏi ngẩn ra, một cười ồm ồm quát:
- Cái thứ ở đâu tới chùa Thiếu Lâm ăn nói lung tung!
Hai người nếu đi ra lịch sự nói chuyện thì cũng thôi, quát tháo như vậy Yến Cuồng Đồ lập tức nổi giận, chửi lại:
- Hòa thượng thì là thứ gì, lão đạo trên đầu không có tóc là hết!
Lời này nói ra, âm lượng cực lớn, hòa tượng tăng nhân trong ngoài Thiếu Lâm không ai không giận tím mặt, hơn nữa trong bóng râm sau nội viện đang có một đạo sĩ và một tăng nhân đang đánh cờ, bên cạnh có mấy tăng mấy đạo cũng đều vụt biến sắc.
Hai tăng nhân áo xám kia biết hôm nay có đạo hữu phái Võ Đang tới chùa, càng không thể trễ nải, chỗ nào cũng phải biểu hiện ra khí phái tông chủ võ lâm của chùa Thiếu Lâm mới được, chẳng ngờ lại có người chạy tới tận nơi làm loạn, hai người mình quản lý sơn môn, sao có thể để mất uy phong võ lâm được?
Hòa thượng giọng nói ồm ồm kia quát:
- Loại vô tri ở đâu mà cũng dám tới Thiếu Lâm giương oai!
Hòa thượng còn lại cũng nói:
- Đâu ra cái lý lẽ này! Chùa Thiếu Lâm há lại là nơi để ngươi làm loạn, mau mau quay về!
Yến Cuồng Đồ bỗng cười hì hì hỏi:
- Ngươi muốn còn lại mấy cái răng?
Hai tăng nhân ngẩn ra. Yến Cuồng Đồ nhìn hòa thượng to tiếng, nói:
- Ngươi la hét như vỡ chợ, khiến người ta chán ghét, chờ ta đánh gãy mấy cái răng người, để lại tám chín cái đủ ăn uống coi như là không bạc đãi ngươi rồi.
Lại quay sang hòa thượng bên cạnh, nói:
- Ngươi để lại cho người ta một đường lui, ta chỉ đánh gãy một cái răng nanh thôi là được.
Hai tăng nhân tức giận cùng cực, những lời này quả thực là chẳng hề để họ vào trong mắt. Hai người cùng hét lớn, tăng nhân to tiếng giành ra tay trước, một đòn Thiếu Lâm thần quyền đánh thẳng vào mặt.
Một quyền đánh ra, không ít tăng nhân ở bên cạnh đều thầm khen ngợi, trong lòng nghĩ: Quyền pháp của Thiết Thạch sư huynh lại tin tiến thêm nhiều rồi, chẳng trách lại được giao trọng trách bảo vệ sơn môn... Nhưng lúc này, ông lão ngồi trên vai thanh niên kia bỗng giơ một tay lên, lại nghe có hai tiếng vang lớn, hai tăng nhân loạng choạng lùi lại.
Thiết Thạch ộc một tiếng, phun ra đủ hai mươi hai cái răng, hòa thượng còn lại đưa tay lên miệng, một chiếc răng nanh rơi xuống lòng bàn tay. Tất cả đều cả đều kinh hãi.
Chưa nói đến chuyện người này ra tay nhanh chóng vô cùng, vừa ra tay đã đánh trúng cả hai người, càng khó tin hơn là cùng một chưởng đánh ra, nặng nhẹ cực khác, đáng sợ hơn nữa là răng hàm Thiết Thạch hòa thượng không gãy một chiếc nào, còn cả miệng đầy răng của Thiết Tâm thì lại chỉ bị gãy đúng một chiếc răng nanh!
Nhưng mặc kệ kẻ địch mạnh mẽ tới mức nào, đã tới chùa Thiếu Lâm ra oai thì không thể để yên được!
Lập tức tăng y chớp động, mấy chục tăng nhân trong khoảnh khắc đã bày xong trận thế, chiếm lĩnh phương vị, tiếng chuông trong chùa từ từ vang lên. Yến Cuồng Đồ nhìn lướt qua ánh mắt thù địch của các hòa tượng, vỗ vỗ trán Tiêu Thu Thủy, cười nói:
- Đã thấy chưa? Ta luôn nói, bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng! Xem người ta coi chúng ta thành cái gì đây này!
Trong lòng Tiêu Thu Thủy vô cùng tôn kính địa vị tông chủ của phái Thiếu Lâm, rất không muốn vô cớ gây chuyện, vội nói:
- Lão tiền bối, có gì từ từ nói, những lúc như thế này tránh làm tổn thương hòa khí vẫn là hơn...
Yến Cuồng Đồ có chút ấm ức, nói:
- Ngươi cũng đã thấy rồi, là bọn chúng khiêu khích trước...
Tiêu Thu Thủy thở dài:
- Tiền bối ngài từng nói, nếu người trong võ lâm đều tranh cường đấu thắng, không thể hóa can qua thành ngọc bạch thì mấy chục năm sau sẽ là thảm cục mà Thần Châu chưa từng có.
Yến Cuồng Đồ nghĩ ngợi một chốc, cuối cùng cũng nói:
- Được, nghe ngươi một lần.
Liền cao giọng hô:
- Này, che vị hòa thượng huynh, đạo sĩ lão hữu, chúng ta không đánh nhau có được không? Người lại bàn chuyện đàng hoàng....
Đột nhiên có hai người phóng ra khỏi sơn môn. Hai người này vừa ra, vòng đồng trên cửa liền bị gió giật kéo kêu leng keng. Hai người vô cùng cao lớn, đứng thẳng lên cơ hồ mỗi người đều to gấp gưỡi người bình thường, trong đó một người chỉ quát một tiếng, cũng chỉ có một chữ:
- Cút!
Cả đời Yến Cuồng Đồ đã bao giờ bị người ta quát tháo như vậy, một tiếng này vừa ra, trong lòng Tiêu Thu Thủy cũng chìm hẳn xuống. Hai người này tuy có vẻ là tăng nhân vai vế rất cao trong chùa Thiếu Lâm nhưng Yến Cuồng Đồ một đời kiêu ngạo bất tuần, vì một tiếng “cút” này, hai người chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Trên mặt Yến Cuồng Đồ vụt mất nụ cười, tăng nhân cao lớn kia cũng không hiểu làm sao, bị khí thế ép người của ông ta làm kinh hãi lùi lại nửa bước. Tăng nhân này Phật hiệu “Thiên Đấu”, cùng với sư huynh hợp thành “Lôi Đình nhị tăng”, trấn sơn giám thủ chùa Thiếu Lâm.
Vị sư huynh gọi là Thiên Tượng, dáng vẻ mạnh mẽ uy nghi, tính khí nóng nảy, có điều cũng khá có phong phạm, thấy người này ánh mắt nghiêm lại không ngờ lại kinh tâm động phách như vậy, biết không phải là người thương, liền nói:
- Vị lão trượng này, không biết tệ tự đã có chỗ nào mạo phạm, khiến lão trượng tới quấy rầy tệ tự?
Vẻ nghiêm lệ trên mặt Yến Cuồng Đồ vụt mất, lại biến thành nụ cười, đáp:
- Mục đích ta tới đây lần này cũng chẳng có gì, chỉ là mẹ hắn nợ ta một món còn chưa trả.
Lúc ông ta nói “mẹ hắn”, ánh mắt hướng sang phía Thiên Đấu.
Thiên Tượng nghe mà ngẩn ra, liền quay sang phía Thiên Đấu. Thiên Đấu nghe Yến Cuồng Đồ nói vậy cũng sững sờ. Hóa ra trước khi hắn xuất tra, mẹ hắn đích xác có nợ người ta một món nợ chưa trả nổi, bây giờ chủ nợ tìm tới tận cửa đúng là khó coi, liền lắp bắp hỏi:
- Thật... thật.... vậy sao?
Lại thấy Yến Cuồng Đồ cười cười cợt nhả, nhướng mày nhún vai, đang làm mặt quỷ nhìn mình, trong lòng lập tức hiểu ra, lửa giận bốc cao ba trượng, tức đến mặt mũi đỏ bừng, gầm lớn một tiếng, tay phải phình lên đỏ rực, to đến gấp đôi bình thường, đánh mạnh một chưởng về phía Yến Cuồng Đồ.
Hắn đánh ra một chưởng, trong trường liền trành ngập tiếng khen ngợi cùng vẻ hâm mộ. Hóa ra đòn Thiên Đấu hòa thượng đánh ra chính là “Đại thủ ấn”, một chưởng này so với Thiếu Lâm thần quyền của Thiết Thạch còn cao cường tinh thâm hơn không biết bao nhiêu lần cho nên ngay Thiết Thạch cũng reo hò tán thưởng, trong lòng chỉ mong cho một chưởng này đánh bẹp ngực Yến Cuồng Đồ xuống. Chỉ là răng trong miệng hắn không còn được mất chiếc, tiếng hò reo cũng lúng búng không rõ.
Yến Cuồng Đồ thấy mọi người trầm trồ khen ngợi liền nảy ý làm nhục hòa thượng này.
Thiên Đấu đánh tới một chưởng, Tiêu Thu Thủy thấy hoàn thượng này không ngờ lại không biết sống chết, dám nặng tay trước mặt Yến Cuồng Đồ, thầm muốn giữ mạng cho người này, không muốn hắn vô duyên vô cớ mất mạng dưới tay Yến Cuồng Đồ, liền bất thần tung chân đá ra một cước!
Chưởng của Thiên Đấu đánh tới Yến Cuồng Đồ cũng đã âm thầm để ý xem thanh niên này có cử động gì khác thường không, chẳng ngờ Tiêu Thu Thủy xuất cước, chỉ thấy cát mụi mù mịt, chát một tiếng, đã trúng cước, bay ngược ra xa bảy tám thước. Nhưng kỳ lạ là trước ngực cảm thất đau đớn bỏng rát, qua chốc lát lại hết, vận công xem thử thì lại không hề bị thương chút nào.
Yến Cuồng Đồ hừ lạnh, thấp giọng nói:
- Nếu ngươi không nghe lời, tự tiện ra tay, lát ta khóa luôn cả huyệt đạo dưới chân ngươi, lúc đó thì đừng có mà trách ta!
Tiêu Thu Thủy biết vị cuồng nhân này nói được làm được, chỉ có thể nói:
- Được, ta không ra tay nhưng ông không được hạ sát thủ.
Yến Cuồng Đồ cười lạnh đáp:
- Bọn chúng với ta không thù không oán, đây chẳng qua là tranh nhau lời lẽ, ta lại không hiểu hay sao? Chỉ là tính ta từ xưa tới tay, những chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu này ta cũng muốn tranh cao thấp.... Dạy dỗ chúng một chút là được, giết đi chỉ làm bẩn tay ta!
Hai câu sau nói đặc biệt lớn, những người tại trường đều nghe thấy rõ ràng.
Tiêu Thu Thủy hiểu rõ tính khí người này, thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa, chỉ chờ xem tình hình tiến triển.
Tiêu Thu Thủy kỹ pháp Thổ yểm trong Vong Tình thiên thư xuất cước, một chiêu đá bay Thiên Đấu nhưng không làm hắn bị thương, nếu Thiên Đấu biết mà dừng lại thì có thể tránh phải chịu nhục. Đáng tiếc, tính tình Thiên Đấu thực là ngang bướng như trâu, hắn vận công lực Đại thủ ấn mạnh mẽ vô cùng lại bị Tiêu Thủ Thủy một cước đá bay, có thể nói là mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu đồng môn cùng đạo sĩ phái Võ Đang, làm sao nuốt trôi được cục tức này? Vì thế lại gầm lên một tiếng, hai chưởng phân ra, to lên gấp đôi, chưởng tâm đỏ rực, nhìn thấy sang tận lưng bàn tay, lần này là
Ai ngờ mắt thấy hai chưởng của hắn sắp sửa ấn lên ngực Tiêu Thu Thủy thì lão nhân quái dị trên vai thanh niên kia lại vụt xoay tay, vừa ra chiêu đã nhấc bổng hắn lên.
Thiên Đấu chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, không khỏi kêu lên oai oái, sau mới biết là lão nhân kia không ngờ lại kéo tai trái mình, xách cả người lên cao.
Chỉ nghe Yến Cuồng Đồ quát lớn:
- Cút!
Nói đoạn vung tay lên, cả thân hình to lớn liền bị ông ta ném ra xa hơn trượng, rơi đánh bịch xuống đất, lại còn lăn trong mấy vòng, vừa miễn cưỡng đứng dậy lại lập tức ngã ngồi xuống đất. Sờ lên tai trái chỉ cảm thấy trên tay máu tươi đầm đìa, nhất thời tức đến mức muốn bật khóc, lại tiếp một lúc mới biết vành tai vẫn còn lúc đó mới coi như bình tâm lại được.
Yến Cuồng Đồ cười lè nhè:
- Ngươi bảo người ta cút, bây giờ cho ngươi nếm thử mùi vị được cút.
(chữ 滚 "cổn" vừa có nghĩa là "cút" vừa có nghĩa là "lăn")
Lúc này những người có mặt đã sớm trợn tròn cả mắt, hai đạo nhận đang xem cờ cũng đã chạy tới trước cửa. Bên ngoài cửa có một đám đông tăng nhân đăng xem chiến, trong số này có già nua nhăn nheo, có nhi đồng tuổi nhỏ, nấu cơm, kiếm củi, dọn dẹp, quét tước, chăn nuôi, trồng rau, loại nào cũng có. Những hòa thượng này tại chùa Thiếu Lâm chỉ nhận những chức vụ lặt vặt, Phật học đã không có nhiều lĩnh ngộ, võ công cũng chỉ bình thường, trong cuộc sống bình lắng như vậy chỉ hận không được ngày nào cũng có người đánh nhau cho mà xem, càng huống hồ hôm nay người bị đánh lại là Thiên Đấu sư huynh ngày thường vẫn hay vênh vang quát nạt họ! Bọn họ vừa xem vừa cố không để trên mặt lộ ra vẻ sung sướng khi khi thấy người khác gặp họa.
Thiến Đấu cũng khá là mạnh mẽ, khi có thể cử động lại liền lập tức nhảy lên. Lân này hắn cực kỳ cẩn thận, thận trọng tiếp cận Yến Cuồng Đồ, vừa để ý già vừa đề phòng trẻ, trong lòng thầm chửi: Một già một trẻ này đang dùng yêu pháp gì đây! Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng một đôi chưởng của mình chung quy sẽ có thể đánh ngã đối phương!
Lần thứ ba phát động hắn đã tụ toàn lực, hét lớn một tiếng, hai chưởng cùng phát, Thiên Tượng biết sư đệ có khả năng không đấu nổi, “Tiểu bàn nhược chưởng” đánh thẳng ra, vừa đánh vừa hô:
- Xem chiêu!
Người này trước khi ra chiêu còn hô lớn một tiếng, rất quang minh lỗi lạc. Tiêu Thu Thủy khá có hảo cảm với Thiên Tượng, thấy hắn mày xếch mắt uy, ngày sau tất có thành tựu, rất không muốn Yến Cuồng Đồ làm bị thương hắn, lập tức ngầm vận thoái công, chuẩn bị đến lúc tất yếu thì giải cứu.
Yến Cuồng Đồ thấy người này sử ra Tiểu bàn nhược thiền công cực kỳ lợi hại, tiềm lực cũng vô cùng lớn của Phật môn, trong lòng cũng cảm thấy người này tuổi trẻ mà khó có được, chẳng thèm nhìn lại, đánh ra một quyền, lại quát lên một tiếng:
- Cút!
Một quyền này đánh trúng lòng bàn tay Thiên Tượng. Thiên Tượng đan vận Tiểu bàn nhược thiền công, loại công lực này khi vận công lên, trong phạm vi nửa thước quanh bàn tay có một tầng sương trắng nhàn nhạt, công lực nội gia Phật môn có thể nói là không gì kháng cự nổi. Nhưng một quyền của Yến Cuồng Đồ đánh xuống, Thiên Tượng chỉ cảm thấy trên quyền của đối phương vừa như có lực lại tựa như vô lực, đột nhiên ngay cả kình đạo phát ra trên chưởng hắn cũng biến mất không thấy tăm tích.
Bản thân hắn lại bị một luồng sức mạnh cực lớn quấn đi, bắn ngang sang bên, vừa khéo lao về phía Đại thủ ấn của sư đệ Thiên Đấu, trong lòng hốt hoảng, thầm than chuyến này xong rồi! Chẳng ngờ từ hai chưởng của mình bỗng truyền lại một luồng chấn động khó hiểu, dẫn đến cánh tay, vù một tiếng đánh ra, đối thẳng với Đại thủ ấn. Bụp bụp hai tiếng, Thiên Đấu bị Tiểu bàn nhược thiền công đánh bay ra xa, bình một tiếng ngã lăn ra ngoài cả trượng, lăn tròn ba bốn vòng mới miễn cưỡng dừng lại được.
Chỉ nghe ông lão kia cười lên ha hả, trong đầu Thiên Tượng vụt nhớ tới một loại thần công mà chưởng môn sư phụ từng nhắc tới, “Tân tẫn hỏa truyền” thần công! Tâm niệm vừa động, suýt nữa thì kêu lên thất thanh.
Thiên Đấu lại nhảy dựng dậy, giậm chân, chỉ vào Thiên Tượng mắng:
- Ngươi làm cái gì vậy? Tự đánh người bên mình!
Hắn bị Thiên Tượng chấn ngã quay mấy vòng, vô cùng mất mặt, chỉ có thể vọt miệng chửi lớn. Hắn lại không biết chưởng lực tuy là của Thiên Tượng nhưng thứ khiến hắn ngã lộn nhào vẫn là xảo kình Yến Cuồng Đồ truyền vào trên người Thiên Tượng.
Bây giờ, tại trường lại có hai đạo nhân nhảy ra, hai người này tuy không cường tráng nhưng lại rất cao, hai người tới trước mặt Yến, Tiêu, cơ hồ còn cao hơn Yến Cuồng Đồ đang cưỡi trên vai Tiêu Thu Thủy, che phủ cả mặt trời. Chỉ nghe một người hừ lạnh, nói:
- Hai vị sư huynh, hãy để bần đạo vất vả thay cho.
Người còn lại nói:
- Thiên Đấu sư huynh mời nghỉ ngơi một chút, để chúng tôi tới thưởng thức kỳ công quái chiêu của vị lão tiên sinh này một chút.
Trong lời nói có vẻ ẩn chứa ý cười nhạo cố kiềm nén.
Thiên Đấu không nghe còn đỡ, nghe rồi càng nổi giận bừng bừng. Hóa ra hai đạo nhân này cũng là trấn thủ sơn môn của phái Võ Đang, đều là đệ tử chưởng môn, một người tên Đại Phong, một người gọi Kim Phong. Kim Phong đạo nhân thấy Thiên Đấu ngã dúi ngã dụi, trong lời nói không khỏi lộ ra ý cười nhạo.
Thiến Đấu sao chịu để mất uy trước mặt phái Võ Đang, hét lớn một tiếng, bóng chưởng ngập trời, trước bảo hộ bản thân, lao tới chỗ Tiêu Thu Thủy, một chưởng đột ngột vươn ra chụp xuống, một chưởng đẩy mạnh lên trên!
Một chưởng này gọi là “Thiên cương Bắc đẩu”, chưởng lực cực mạnh, hơn nữa còn kiêm đủ trên dưới, vừa có thể phòng Yến Cuồng Đồ tấn công, vừa có thể chống Tiêu Thu Thủy tập kích. Hai người Đại Phong, Kim Phong thấy hòa thượng sử ra chiêu này, không khỏi ý cười vụt tắt.
Chẳng ngờ Yến Cuồng Đồ vẫn chỉ đưa tay ra, nhanh chóng mà chính xác, lần này bắt trúng vào tai phải hắn, vù một tiếng, lại ném hắn ra xa, lăn tròn ra bảy tám trượng, lần này thực là rên rỉ đau đớn, nhất thời không bò dậy nổi.
Kim Phong, Đại Phong đưa mắt nhìn nhau, biết là gặp kình địch, cùng quát nhẹ hai tiếng, hai kiếm đồng thời rút ra, trái chỉ trời, phải hướng đất, kiếm thế ong ong không dứt. Bước chân hai người không ngang không thẳng, tản ra hai hướng, lại từ từ tiến lên.
Yến Cuồng Đồ chỉ nhìn qua một cái liền bật cười, chửi:
- Lại là Lưỡng Nghi kiếm trận, Võ Đang đãi khách không soạn được món nào mới mẻ hơn sao?
Hai đạo nhân sắc mặt trầm xuống, hô lên một tiếng, hai kiếm nhanh như du long, trái đâm Thiên Trụ, phải đâm Hoa Cái!
Yến Cuồng Đồ nhìn thế kiếm, chỉ thấy hai kiếm tuy thẳng đứng đâm tới nhưng thân kiếm ong ong không dứt, nhìn như nhanh thẳng nhưng kiếm ý khúc khuỷu bất định, với tuổi tác của hai đạo sĩ này không ngờ lại sử ra được Lưỡng Nghi kiếm pháp đến mức tinh diệu như vậy, thậ sự là cực kỳ hiếm có.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ vừa ra tay đã bắt trúng mũi kiếm.
Ông ta dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, giống như một cây gậy đánh trúng chỗ bảy tấc trên mình rắn, thế kiếm lập tức dừng lại, lay động trên thân kiếm cũng biến mất tăm.
Bên trái ông kẹp phát là trúng nhưng đạo nhân bên phải không ngờ lại trở kiếm đâm ngược, chém vào mạch môn trên tay Yến Cuồng Đồ!
Yến Cuồng Đồ quát nhẹ một tiếng:
- Giỏi!
Nếu ông thu tay lại, uy lực của Lưỡng Nghi kiếm trận lập tức hoàn thiện! Nếu không thu tay tránh né sợ là sẽ bị thương dưới kiếm người này.
Đáng tiếc, họ lại gặp phải Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ vung tay lên, liền đánh bay kiếm Đại Phong.
Hơn nữa trước khi đánh văng kiếm của Đại Phong đi còn bẻ gãy thân kiếm Kim Phong đạo nhân.
Ông ta chỉ dùng cùng một cánh tay.
Đại Phong ngây ra như gà gỗ, Kim Phong càng mồ hôi như tắm, bây giờ mới biết cái cười của của mình lúc nãy nực cười đến mức nào.
Yến Cuồng Đồ xua tay:
- Đi đi, tuổi còn trẻ mà có công lực như thế đã là không dễ rồi.
Đại Phong đạo nhân bỗng vái dài sát đất, cảm tạ nói:
- Đa tạ ơn không giết của tiền bối...
Yến Cuồng Đồ xua tay bực bội nói:
- Đi đi, gọi Trác sư thúc của các ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói với hắn!
Ông vừa nói được nửa câu, Đại Phong đột nhiên xán tới gần, chát chát hai chưởng, đáng trúng ngực ông.
Trong khoảnh khắc, Yến Cuồng Đồ vô cùng kinh ngạc, chính là vì hai chuyện. Thứ nhất, đạo sĩ trung niên này không ngờ lại biết sử Tiên thiên Vô thượng cương khí của Võ Đang chính tông, loại nội công này không có trên ba mươi năm khổ luyện thì không thể học được, đạo nhân này vậy mà lại biết dùng.
Thứ hai, đạo sĩ này nhìn thần thanh cốt tú, không ngờ lại nham hiểm xảo trá như thế!
Người khác trúng phải hai chưởng này đã sớm bị chấn cho lục phủ ngũ tạng dời chỗ rồi, chuyện xảy ra cực kỳ đột ngột, ngay cả Yến Cuồng Đồ cũng không kịp tránh né, nhưng dù sao cũng kịp vận công hộ thể, hai chưởng đánh trúng ngực Yến Cuồng Đồ cũng chẳng khác gì bình thường phụ nữ làm nũng đánh yêu hai cái.
Yến Cuồng Đồ lại hét lớn một tiếng.
Đại Phong chỉ cảm thấy như sấm đánh giữa trời quang, ngây ra tại trường.
Yến Cuồng Đồ vốn có thể ra tay giết hắn nhưng nhớ lại đã đáp ứng với Tiêu Thu Thủy cố không giết người, liền giơ tay tát mấy cái thực nặng, lại kéo sát tới, mắng:
- Uổng cho ngươi là đệ tử võ lâm chính phái vậy mà lại có hành vi đánh lén hèn hạ như thế!
Kim Phong thấy Yến Cuồng Đồ sỉ nhục sư huynh mình trước mặt mọi người, liền cũng muốn lao lên, Thiên Đấu, Thiên Tượng đều quát tháo xông tới, tăng nhân xung quanh cũng hoa tay múa chân, bỗng nghe có người nói:
- Là kẻ nào dám sỉ nhục đệ tử phái ta!
Yến Cuồng Đồ ngừng tay vả, hai bóng người nhoáng lên, lập tức đón lấy Đại Phong đạo sĩ đang trước mắt nổ đầy đom đóm. Yến Cuồng Đồ chỉ thấy xung quanh có tám đạo sĩ xoay tròn bao vây, tay cầm trường kiếm, mỗi người chiếm một phương vị, bốn góc vòng ngoài lại có bốn vị đạo cô giơ kiếm chỉ vào mình, dù là góc độ nào cũng không hề có cơ hội để xông ra. Yến Cuồng Đồ nhíu mày, chép miệng:
- Lại là “Tứ Tượng Bát Quái kiếm trận”, sao mà trong võ lâm toàn là những loại trận thế phiền phức này nhỉ... Hạ xuống, hạ xuống, để ta ngồi đất chơi đùa với đám nhóc con này một chút.
Tiêu Thu Thủy tự nhiên là không chịu ly khai. Hắn biết hai chân Yến Cuồng Đồ do chân khí chạy loạn nên mới tê liệt, công lực ngày trước còn chưa khôi phục, Tứ Tượng Bát Quái kiếm trận của Võ Đang thì lại nổi danh khắp thiên hạ.
Yến Cuồng Đồ hạ giọng nói:
- Chúng ta đã sớm ước định, đây là trận của ta, ngươi không được phép nhúng tay vào, nếu ngươi không đi ta điểm huyệt đạo trên chân ngươi lại.
Tiêu Thu Thủy thầm thở dài, hạ Yến Cuồng Đồ xuống, yên lặng rời đi. Một lão đạo mặt mũi nghiêm khắc đứng đầu thấy Tiêu Thu Thủy rời đi, thực đúng như mong ước, nói:
- Đúng rồi, người không liên quan thì tránh qua một bên.
Ban đầu bọn họ còn kiêng dè võ công của lão nhân này, nhưng thấy ông ta hai chân tê liệt, người cõng ông ta lại bỏ qua chỗ khác, còn sợ ông ta bay lên trời nữa sao, lập tức hoàn toàn yên tâm.
Một vị đạo sĩ trong số này có vẻ tương đối lão luyện thành thục, hỏi:
- Lão tiên sinh nếu muốn gặp sư thúc ta sao không thông báo tên họ trước.
Yến Cuồng Đồ sốt ruột đáp:
- Dù sao muốn gặp sư thúc, sư bá, sư công gì gì đó của các ngươi.... lúc nào cũng phải qua đủ loại cửa mệt chết người, cứ để đánh ngã hết các ngươi xong xem hắn có chịu ra hay không!
Mười hai đạo nhân kia nghe vậy càng như lửa đổ thêm dầu, một lão đạo mặt vàng nói:
- Nếu đã như vậy thì đành đắc tội.
Xoẹt một tiếng, kiếm thế mười hai người như cầu vồng, phương vị dịch chuyển khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Yến Cuồng Đồ cười lạnh:
- Dựa vào các ngươi còn chưa làm khó nổi ta!
Lý Hắc trầm ngâm một lúc, đáp:
- Sống phải cho hết mình.
Hồ Phúc thận trọng nói:
- Chết không phải tiếc nuối.
Thiết Tinh Nguyệt và hòa thượng Đại Đỗ cũng đáp:
- Chỉ cầu việc nghĩa không từ.
- Chỉ mong không uổng kiếp này.
Hắn cũng từng hỏi Đường Phương. Khi đó đang bên bờ sông, ánh trăng rất đẹp, Đường Phương nói:
- Tôi là dòng nước kia, cứ chảy đi như vậy, không ai hỏi nói chảy tới nơi đâu.
Nàng hé miệng cười rạng rỡ:
- Anh là chiếc thuyền nhỏ, nếu không có thuyền, nước chảy vốn là vô tâm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thu Thủy lại đau đớn, cảm thấy mình thực có lỗi với Đường Phương. Đường Phương, Đường Phương, nàng đang ở đâu? Hắn cũng đưa câu hỏi đó sang hỏi Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ nghe câu hắn hỏi, giống như là chưa từng bao giờ gặp hắn vậy, sau đó lại cũng như chưa từng bao giờ nghĩ rằng sẽ câu hỏi như thế này, tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, gãi đầu gãi tai, cuối cùng bỗng thở hắt ra một tiếng dài, hỏi ngược lại một câu rất kỳ quái:
- Ta đang còn sống đây đúng không?
Tiêu Thu Thủy bị hỏi ngược lại đột ngột, cũng phát ngây ra, đáp:
- Chúng ta có thể đi lại, có thể nói năng, đương nhiên là đang sống rồi.
Yến Cuồng Đồ hỏi:
- Có thể đi lại, có thể nói năng là đang sống sao?
Lại hỏi tiếp:
- Thế thì tại sao không thể đi lại, không thể nói năng thì lại không tính là đang sống? Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, cũng chẳng khác gì sao băng nơi chân trời.... Thiên địa vạn vật, mấy chục năm ngắn ngủi chỉ gọi là khói mây, có tính là sống hay không?
Tiêu Thu Thủy không lời gì đáp lại.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Ta nghĩ lệch đi rồi. Chuyện ngươi hỏi ta, ta thật sự không nói ra được đạo lý lớn lao gì, chỉ biết thành thực mà đáp thôi! Lúc ta còn nhỏ thật sự rất khổ, từ sáng đến tối chỉ mơ mộng làm nhân vật lớn, áo mới ngựa nhanh, sất trá phong vân. Lúc trẻ lòng ôm chí lớn, muốn làm đại sự, tìm các môn các phái tỉ thí, tự nghĩ với tài năng của mình, trong thế gian không quá được mười người ít ỏi, tất cả mọi chuyện đều tự cao tự ngạo, ngoài mình ra không còn ai nữa, muốn thành võ lâm đệ nhất nhân. Tuổi tráng niên mới nhận ra trong thiên hạ có rất nhiều chuyện hóa ra chỉ là hư ảo, nhưng lại không cam bình lặng tầm thường, lại càng tùy hứng mà sống, không gì không dám làm. Đến lúc xế chiều thì bị các môn phái lớn vây giết, may không mất mạng, không ngờ khi ấy mới có chút quý trọng sinh mạng...
Yến Cuồng Đồ thoáng cười khổ, nhún nhún vai, nói tiếp:
- Nếu ngươi hỏi ta cả đời đã có được những gì? Không gì cả. Chỉ là đời này không có sai lầm nào phải hối hận, chỉ được hai chữ sảng khoái mà thôi.
Ông lại bổ sung một câu:
- Theo đuổi sảng khoái, động vật bình thường cũng biết cách. Ngươi hỏi ta chuyện này thật sự là hỏi nhầm người rồi.
Tiêu Thu Thủy im lặng hồi lâu, bật cười từ giễu, nói:
- Vậy thì hỏi tiền bối một chuyện khác, chắc chắn là hỏi đúng người rồi.
Yến Cuồng Đồ chớp chớp mắt, đùa bỡn đáp:
- Cái đó thì còn chưa chắc. Càng huống hồ chuyện ngươi hỏi, ta chưa chắc đã đáp.
Yến Cuồng Đồ thích trái ý người khác, Tiêu Thu Thủy thật sự chẳng làm gì được ông ta, chỉ biết thành khẩn hỏi:
- Nơi thứ hai chúng ta cần đến, bây giờ tiên sinh ít nhất cũng có thể nói ra được rồi chứ?
Yến Cuồng Đồ trừng mắt nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu.
Thật lâu sau, Yến Cuồng Đồ cuối cùng cũng lên tiếng.
- Thiếu Lâm, Võ Đang.
Phái Thiếu Lâm mấy trăm năm nay vẫn luôn là ngọn cờ đầu của võ lâm, không ít đại tông sư võ học đều xuất thân từ Thiếu Lâm. Cho đến hiện tại, trong mười vị danh gia võ thuật thì có ít nhất bảy người ít nhiều gì cũng có chút liên qua tới võ học Thiếu Lâm.
Hệ Võ Đang thì trong trăm năm gần đây, sau khi Trương Tam Phong quật khởi, nếu luận về tâm pháp nội gia, khí công thượng thừa, người đông thế mạnh, tinh anh lớp lớp, Võ Đang luôn trong ba vị trí đứng đầu võ lâm.
Yến Cuồng Đồ muốn tới Thiếu Lâm, Võ đang làm gì?
Tiêu Thu Thủy liền hỏi vậy.
- Ta muốn với Thiếu Lâm và Võ Đang còn lại hiện nay mấy câu.
- Hiện tại trong các môn phái lớn, người chết kẻ thương tan đàn xẻ nghé, chẳng còn lại được bao nhiêu, đó là đại nạn to lớn, tuyệt cục cực hiếm thấy trong võ lâm. Trong tình cảnh kẻ mạnh ăn thit kẻ yếu, quần cường tịnh lập đã nảy sinh cục diện bế tắc trăm năm hiếm gặp. Lúc này người Nữ Chân xâm nhập Trung Nguyên, hai triều tranh đấu, phe Tống không ngờ lại không cầu chiến thắng, mà sau lưng Nữ Chân còn có Thát tử như hổ rình mồi. Trong giang hồ người ngu ta trá, kẻ tám lạng người nửa cân, tranh đấu tới mức người sống ta chết, đến cuối tất lưỡng bại câu thương. Trước mắt Quyền Lực bang và Chu đại thiên vương đã đấu nhau đến mức như nỏ mạng hết đà. Tứ đại thế gia, Thất đại danh kiếm, Tam đại kiếm phái, Tam đại kỳ môn cũng chẳng còn lại bao nhiêu, lực lượng tan rã. Mười sáu môn phái lớn từ sớm đã là một nắm cát rời, thử hỏi cục diện như vậy, mấy trăm năm nay đã có được mấy lần?
- Thiếu Lâm, Võ Đang dù sao cũng là hai đại tông chủ võ lâm, trong thời khắc bão tố biến ảo này, chết cũng nhiều rồi, thương tổn cũng nhiều rồi, nhưng hai phái gốc rễ sâu xa, tích lũy vững chắc, chung quy vẫn không thể dao động.... Cho nên ta muốn hai phái liên hợp lại, không thể để như trong đại hội lôi đài Mạch Thành, hai phái đấu nhau loạn xì ngậu lên, người ngoài nhìn vào cũng càng thêm coi thường!
- Hai phái nếu liên hợp lại với nhau, việc đầu tiên chính là vô tư cống hiến võ công hai bên, chi đệ tử kiêm tu sở trường ha nhà. Như vậy năm năm sau hai phái sẽ có thực lực như Quyền Lực bang hoặc Chu đại thiên vương ngày trước, trong vòng mười năm sẽ có thể một lần nữa lãnh đạo võ lâm...
- Ta muốn làm việc này thì phải nhân lúc hiện tại. Nhân hiện tại Thiếu Lâm vẫn còn một Bão Tàn, Võ Đang vẫn còn một Trác Phi Phàm. Hơn nữa cũng nhân lúc ta còn chưa chết.
- Chuyện này ngươi cảm thấy thế nào?
Cuối cùng, Yến Cuồng Đồ quay sang hỏi Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy nhảy dựng lên.
Hắn thực sự nhảy dựng lên cao.
Nếu không phải tay hắn không thể cử động thì hắn thật muốn tới ôm lấy Yến Cuồng Đồ, tới nắm chặt tay Yến Cuồng Đồ.
Hiện tại hắn cảm nhận được như những ngày bên dòng Ô Giang, bọt nước bắn tung, hắn cùng các anh em, cùng Đường Phương trên lưng ngựa, rong ruổi đầy hoài bão, đầy sôi nổi, đầy nhiệt huyết.
Hắn quên đi trong số các huynh đệ từng có người bán đứng hắn. Hắn quên đi các huynh đệ đó giờ đã chẳng còn lại bao nhiêu. Hắn quên ly cô độc và nhục nhã trong ký ức.... Yến Cuồng Đồ đứng trước mặt hắn lúc này đã không còn như tiền bối của hắn nữa, ngược lại giống như huynh đệ của hắn. Hắn cao giọng nói:
- Hay!
- Nếu... Nếu ta sớm biết là chuyện này thì dù ông có trói hai chân ta lại ta cũng phải bò theo đòi đi cùng!
- Tới Thiếu Lâm trước hay là tới Võ Đang trươc?
- Chỉ tới Thiếu Lâm.
- Vậy còn Võ Đang....
- Võ Đang ở ngay Thiếu Lâm.
- .....?
- Hiện tại nhân vật tương truyền là trác tuyệt nhất trong số đệ tử tục gia Võ Đang, Trác Phi Phàm, đã tới Thiếu Lâm. Hắn đang cùng hộ pháp Nam viện Thiếu Lâm Địa Nhãn tới cầu kiến Thiếu Lâm Địa Cực mà chưa gặp. Bây giờ ta tới đúng lúc họ đang sôi nổi khó tránh khỏi gây hoài nghi. Chỉ là bây giờ không đi thì còn đợi đến bao giờ? Càng huống hồ sau khi tới nơi thứ ba xong chưa chắc ta đã có thể quản nổi cái chuyện hết hơi này nữa.
Tiêu Thu Thủy nghe mà tim như chìm xuống. Dọc đường đi, đây đã là lần thứ hai hắn nghe thấy Yến Cuồng Đồ cuồng ngạo bất tuần khi nhắc đến “chuyện thứ ba” cần làm lại âu lo khổ nghĩ, không chút tự tin.
Khi họ tới chùa Thiếu Lâm thì đã là tháng mười cuối thu, vạn vật trên mặt đất mười phần tiêu điều.
Chùa Thiếu Lâm uy chấn thiên hạ lại chẳng hề hùng vĩ trang nghiêm như trong tưởng tượng. Sơn môn không cao lắm, mấy tiểu sa di Thiếu Lâm đang quét lá rụng trước cửa chùa. Ngày trước cao tăng Đạt Ma sang đông, sáng lập Thiền tông Phật môn tại chùa Thiếu Lâm, lại truyền thụ cho các môn võ công rèn luyện thân thể, cường phách dưỡng khí, khiến chùa Thiếu Lâm trở thành trọng địa của người tìm kiếm Phật pháp kinh nghĩa, cũng thành thánh địa được võ lâm tôn sùng.
Chùa Thiếu Lâm xây dựa vào vách núi cheo leo, khiến người ta thấy mà chùn chân, nhưng trong chùa lại vô cùng đơn giản thanh nhã, yên lặng tới mức tiếng quét lá khô cùng mấy tiếng hô hét luyện võ truyền ra từ trọng nội viện cũng mang đầy vẻ tịch mịch.
Yến Cuồng Đồ vừa tới trước cửa chùa đã bực bội nói:
- Nếu mà ta tới đây làm hòa thượng thì nhất định phải để tóc dài, ở trước cửa đánh chiêng gõ trống, treo cái biển thấy mùi hương xuống ngựa... Ha ha ha, nếu đã xuất gia, lại không câu nệ tục thế thì hà tất phải giới này giới kia?
Tiêu Thu Thủy cõng ông ta đi, đã tới Thiếu Lâm vậy mà “lão tiền bối” này lại ăn nói thô lỗ kết mức. Một sa di quét lá nghe được, trừng mắt nhìn họ một cái đoạn quay người chạy vào trong. Yến Cuồng Đồ cười cười, cũng chẳng để ý, chỉ thúc giục Tiêu Thu Thủy mau vào trong chùa.
Tiêu Thu Thủy không khỏi chần chừ:
- Chúng ta không thông báo cho người ta một tiếng sao?
Yến Cuồng Đồ cười lớn:
- Gửi danh thiếp sao? Ta không biết viết!
Tiêu Thu Thủy chung quy vẫn cảm thấy có chút không ổn. Lúc này từ trong sơn môn bỗng có hai tăng nhân áo xám bước ra, trông thấy hai người bộ dạng kỳ quái đứng đó không khỏi ngẩn ra, một cười ồm ồm quát:
- Cái thứ ở đâu tới chùa Thiếu Lâm ăn nói lung tung!
Hai người nếu đi ra lịch sự nói chuyện thì cũng thôi, quát tháo như vậy Yến Cuồng Đồ lập tức nổi giận, chửi lại:
- Hòa thượng thì là thứ gì, lão đạo trên đầu không có tóc là hết!
Lời này nói ra, âm lượng cực lớn, hòa tượng tăng nhân trong ngoài Thiếu Lâm không ai không giận tím mặt, hơn nữa trong bóng râm sau nội viện đang có một đạo sĩ và một tăng nhân đang đánh cờ, bên cạnh có mấy tăng mấy đạo cũng đều vụt biến sắc.
Hai tăng nhân áo xám kia biết hôm nay có đạo hữu phái Võ Đang tới chùa, càng không thể trễ nải, chỗ nào cũng phải biểu hiện ra khí phái tông chủ võ lâm của chùa Thiếu Lâm mới được, chẳng ngờ lại có người chạy tới tận nơi làm loạn, hai người mình quản lý sơn môn, sao có thể để mất uy phong võ lâm được?
Hòa thượng giọng nói ồm ồm kia quát:
- Loại vô tri ở đâu mà cũng dám tới Thiếu Lâm giương oai!
Hòa thượng còn lại cũng nói:
- Đâu ra cái lý lẽ này! Chùa Thiếu Lâm há lại là nơi để ngươi làm loạn, mau mau quay về!
Yến Cuồng Đồ bỗng cười hì hì hỏi:
- Ngươi muốn còn lại mấy cái răng?
Hai tăng nhân ngẩn ra. Yến Cuồng Đồ nhìn hòa thượng to tiếng, nói:
- Ngươi la hét như vỡ chợ, khiến người ta chán ghét, chờ ta đánh gãy mấy cái răng người, để lại tám chín cái đủ ăn uống coi như là không bạc đãi ngươi rồi.
Lại quay sang hòa thượng bên cạnh, nói:
- Ngươi để lại cho người ta một đường lui, ta chỉ đánh gãy một cái răng nanh thôi là được.
Hai tăng nhân tức giận cùng cực, những lời này quả thực là chẳng hề để họ vào trong mắt. Hai người cùng hét lớn, tăng nhân to tiếng giành ra tay trước, một đòn Thiếu Lâm thần quyền đánh thẳng vào mặt.
Một quyền đánh ra, không ít tăng nhân ở bên cạnh đều thầm khen ngợi, trong lòng nghĩ: Quyền pháp của Thiết Thạch sư huynh lại tin tiến thêm nhiều rồi, chẳng trách lại được giao trọng trách bảo vệ sơn môn... Nhưng lúc này, ông lão ngồi trên vai thanh niên kia bỗng giơ một tay lên, lại nghe có hai tiếng vang lớn, hai tăng nhân loạng choạng lùi lại.
Thiết Thạch ộc một tiếng, phun ra đủ hai mươi hai cái răng, hòa thượng còn lại đưa tay lên miệng, một chiếc răng nanh rơi xuống lòng bàn tay. Tất cả đều cả đều kinh hãi.
Chưa nói đến chuyện người này ra tay nhanh chóng vô cùng, vừa ra tay đã đánh trúng cả hai người, càng khó tin hơn là cùng một chưởng đánh ra, nặng nhẹ cực khác, đáng sợ hơn nữa là răng hàm Thiết Thạch hòa thượng không gãy một chiếc nào, còn cả miệng đầy răng của Thiết Tâm thì lại chỉ bị gãy đúng một chiếc răng nanh!
Nhưng mặc kệ kẻ địch mạnh mẽ tới mức nào, đã tới chùa Thiếu Lâm ra oai thì không thể để yên được!
Lập tức tăng y chớp động, mấy chục tăng nhân trong khoảnh khắc đã bày xong trận thế, chiếm lĩnh phương vị, tiếng chuông trong chùa từ từ vang lên. Yến Cuồng Đồ nhìn lướt qua ánh mắt thù địch của các hòa tượng, vỗ vỗ trán Tiêu Thu Thủy, cười nói:
- Đã thấy chưa? Ta luôn nói, bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng! Xem người ta coi chúng ta thành cái gì đây này!
Trong lòng Tiêu Thu Thủy vô cùng tôn kính địa vị tông chủ của phái Thiếu Lâm, rất không muốn vô cớ gây chuyện, vội nói:
- Lão tiền bối, có gì từ từ nói, những lúc như thế này tránh làm tổn thương hòa khí vẫn là hơn...
Yến Cuồng Đồ có chút ấm ức, nói:
- Ngươi cũng đã thấy rồi, là bọn chúng khiêu khích trước...
Tiêu Thu Thủy thở dài:
- Tiền bối ngài từng nói, nếu người trong võ lâm đều tranh cường đấu thắng, không thể hóa can qua thành ngọc bạch thì mấy chục năm sau sẽ là thảm cục mà Thần Châu chưa từng có.
Yến Cuồng Đồ nghĩ ngợi một chốc, cuối cùng cũng nói:
- Được, nghe ngươi một lần.
Liền cao giọng hô:
- Này, che vị hòa thượng huynh, đạo sĩ lão hữu, chúng ta không đánh nhau có được không? Người lại bàn chuyện đàng hoàng....
Đột nhiên có hai người phóng ra khỏi sơn môn. Hai người này vừa ra, vòng đồng trên cửa liền bị gió giật kéo kêu leng keng. Hai người vô cùng cao lớn, đứng thẳng lên cơ hồ mỗi người đều to gấp gưỡi người bình thường, trong đó một người chỉ quát một tiếng, cũng chỉ có một chữ:
- Cút!
Cả đời Yến Cuồng Đồ đã bao giờ bị người ta quát tháo như vậy, một tiếng này vừa ra, trong lòng Tiêu Thu Thủy cũng chìm hẳn xuống. Hai người này tuy có vẻ là tăng nhân vai vế rất cao trong chùa Thiếu Lâm nhưng Yến Cuồng Đồ một đời kiêu ngạo bất tuần, vì một tiếng “cút” này, hai người chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Trên mặt Yến Cuồng Đồ vụt mất nụ cười, tăng nhân cao lớn kia cũng không hiểu làm sao, bị khí thế ép người của ông ta làm kinh hãi lùi lại nửa bước. Tăng nhân này Phật hiệu “Thiên Đấu”, cùng với sư huynh hợp thành “Lôi Đình nhị tăng”, trấn sơn giám thủ chùa Thiếu Lâm.
Vị sư huynh gọi là Thiên Tượng, dáng vẻ mạnh mẽ uy nghi, tính khí nóng nảy, có điều cũng khá có phong phạm, thấy người này ánh mắt nghiêm lại không ngờ lại kinh tâm động phách như vậy, biết không phải là người thương, liền nói:
- Vị lão trượng này, không biết tệ tự đã có chỗ nào mạo phạm, khiến lão trượng tới quấy rầy tệ tự?
Vẻ nghiêm lệ trên mặt Yến Cuồng Đồ vụt mất, lại biến thành nụ cười, đáp:
- Mục đích ta tới đây lần này cũng chẳng có gì, chỉ là mẹ hắn nợ ta một món còn chưa trả.
Lúc ông ta nói “mẹ hắn”, ánh mắt hướng sang phía Thiên Đấu.
Thiên Tượng nghe mà ngẩn ra, liền quay sang phía Thiên Đấu. Thiên Đấu nghe Yến Cuồng Đồ nói vậy cũng sững sờ. Hóa ra trước khi hắn xuất tra, mẹ hắn đích xác có nợ người ta một món nợ chưa trả nổi, bây giờ chủ nợ tìm tới tận cửa đúng là khó coi, liền lắp bắp hỏi:
- Thật... thật.... vậy sao?
Lại thấy Yến Cuồng Đồ cười cười cợt nhả, nhướng mày nhún vai, đang làm mặt quỷ nhìn mình, trong lòng lập tức hiểu ra, lửa giận bốc cao ba trượng, tức đến mặt mũi đỏ bừng, gầm lớn một tiếng, tay phải phình lên đỏ rực, to đến gấp đôi bình thường, đánh mạnh một chưởng về phía Yến Cuồng Đồ.
Hắn đánh ra một chưởng, trong trường liền trành ngập tiếng khen ngợi cùng vẻ hâm mộ. Hóa ra đòn Thiên Đấu hòa thượng đánh ra chính là “Đại thủ ấn”, một chưởng này so với Thiếu Lâm thần quyền của Thiết Thạch còn cao cường tinh thâm hơn không biết bao nhiêu lần cho nên ngay Thiết Thạch cũng reo hò tán thưởng, trong lòng chỉ mong cho một chưởng này đánh bẹp ngực Yến Cuồng Đồ xuống. Chỉ là răng trong miệng hắn không còn được mất chiếc, tiếng hò reo cũng lúng búng không rõ.
Yến Cuồng Đồ thấy mọi người trầm trồ khen ngợi liền nảy ý làm nhục hòa thượng này.
Thiên Đấu đánh tới một chưởng, Tiêu Thu Thủy thấy hoàn thượng này không ngờ lại không biết sống chết, dám nặng tay trước mặt Yến Cuồng Đồ, thầm muốn giữ mạng cho người này, không muốn hắn vô duyên vô cớ mất mạng dưới tay Yến Cuồng Đồ, liền bất thần tung chân đá ra một cước!
Chưởng của Thiên Đấu đánh tới Yến Cuồng Đồ cũng đã âm thầm để ý xem thanh niên này có cử động gì khác thường không, chẳng ngờ Tiêu Thu Thủy xuất cước, chỉ thấy cát mụi mù mịt, chát một tiếng, đã trúng cước, bay ngược ra xa bảy tám thước. Nhưng kỳ lạ là trước ngực cảm thất đau đớn bỏng rát, qua chốc lát lại hết, vận công xem thử thì lại không hề bị thương chút nào.
Yến Cuồng Đồ hừ lạnh, thấp giọng nói:
- Nếu ngươi không nghe lời, tự tiện ra tay, lát ta khóa luôn cả huyệt đạo dưới chân ngươi, lúc đó thì đừng có mà trách ta!
Tiêu Thu Thủy biết vị cuồng nhân này nói được làm được, chỉ có thể nói:
- Được, ta không ra tay nhưng ông không được hạ sát thủ.
Yến Cuồng Đồ cười lạnh đáp:
- Bọn chúng với ta không thù không oán, đây chẳng qua là tranh nhau lời lẽ, ta lại không hiểu hay sao? Chỉ là tính ta từ xưa tới tay, những chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu này ta cũng muốn tranh cao thấp.... Dạy dỗ chúng một chút là được, giết đi chỉ làm bẩn tay ta!
Hai câu sau nói đặc biệt lớn, những người tại trường đều nghe thấy rõ ràng.
Tiêu Thu Thủy hiểu rõ tính khí người này, thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa, chỉ chờ xem tình hình tiến triển.
Tiêu Thu Thủy kỹ pháp Thổ yểm trong Vong Tình thiên thư xuất cước, một chiêu đá bay Thiên Đấu nhưng không làm hắn bị thương, nếu Thiên Đấu biết mà dừng lại thì có thể tránh phải chịu nhục. Đáng tiếc, tính tình Thiên Đấu thực là ngang bướng như trâu, hắn vận công lực Đại thủ ấn mạnh mẽ vô cùng lại bị Tiêu Thủ Thủy một cước đá bay, có thể nói là mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu đồng môn cùng đạo sĩ phái Võ Đang, làm sao nuốt trôi được cục tức này? Vì thế lại gầm lên một tiếng, hai chưởng phân ra, to lên gấp đôi, chưởng tâm đỏ rực, nhìn thấy sang tận lưng bàn tay, lần này là
Ai ngờ mắt thấy hai chưởng của hắn sắp sửa ấn lên ngực Tiêu Thu Thủy thì lão nhân quái dị trên vai thanh niên kia lại vụt xoay tay, vừa ra chiêu đã nhấc bổng hắn lên.
Thiên Đấu chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, không khỏi kêu lên oai oái, sau mới biết là lão nhân kia không ngờ lại kéo tai trái mình, xách cả người lên cao.
Chỉ nghe Yến Cuồng Đồ quát lớn:
- Cút!
Nói đoạn vung tay lên, cả thân hình to lớn liền bị ông ta ném ra xa hơn trượng, rơi đánh bịch xuống đất, lại còn lăn trong mấy vòng, vừa miễn cưỡng đứng dậy lại lập tức ngã ngồi xuống đất. Sờ lên tai trái chỉ cảm thấy trên tay máu tươi đầm đìa, nhất thời tức đến mức muốn bật khóc, lại tiếp một lúc mới biết vành tai vẫn còn lúc đó mới coi như bình tâm lại được.
Yến Cuồng Đồ cười lè nhè:
- Ngươi bảo người ta cút, bây giờ cho ngươi nếm thử mùi vị được cút.
(chữ 滚 "cổn" vừa có nghĩa là "cút" vừa có nghĩa là "lăn")
Lúc này những người có mặt đã sớm trợn tròn cả mắt, hai đạo nhận đang xem cờ cũng đã chạy tới trước cửa. Bên ngoài cửa có một đám đông tăng nhân đăng xem chiến, trong số này có già nua nhăn nheo, có nhi đồng tuổi nhỏ, nấu cơm, kiếm củi, dọn dẹp, quét tước, chăn nuôi, trồng rau, loại nào cũng có. Những hòa thượng này tại chùa Thiếu Lâm chỉ nhận những chức vụ lặt vặt, Phật học đã không có nhiều lĩnh ngộ, võ công cũng chỉ bình thường, trong cuộc sống bình lắng như vậy chỉ hận không được ngày nào cũng có người đánh nhau cho mà xem, càng huống hồ hôm nay người bị đánh lại là Thiên Đấu sư huynh ngày thường vẫn hay vênh vang quát nạt họ! Bọn họ vừa xem vừa cố không để trên mặt lộ ra vẻ sung sướng khi khi thấy người khác gặp họa.
Thiến Đấu cũng khá là mạnh mẽ, khi có thể cử động lại liền lập tức nhảy lên. Lân này hắn cực kỳ cẩn thận, thận trọng tiếp cận Yến Cuồng Đồ, vừa để ý già vừa đề phòng trẻ, trong lòng thầm chửi: Một già một trẻ này đang dùng yêu pháp gì đây! Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng một đôi chưởng của mình chung quy sẽ có thể đánh ngã đối phương!
Lần thứ ba phát động hắn đã tụ toàn lực, hét lớn một tiếng, hai chưởng cùng phát, Thiên Tượng biết sư đệ có khả năng không đấu nổi, “Tiểu bàn nhược chưởng” đánh thẳng ra, vừa đánh vừa hô:
- Xem chiêu!
Người này trước khi ra chiêu còn hô lớn một tiếng, rất quang minh lỗi lạc. Tiêu Thu Thủy khá có hảo cảm với Thiên Tượng, thấy hắn mày xếch mắt uy, ngày sau tất có thành tựu, rất không muốn Yến Cuồng Đồ làm bị thương hắn, lập tức ngầm vận thoái công, chuẩn bị đến lúc tất yếu thì giải cứu.
Yến Cuồng Đồ thấy người này sử ra Tiểu bàn nhược thiền công cực kỳ lợi hại, tiềm lực cũng vô cùng lớn của Phật môn, trong lòng cũng cảm thấy người này tuổi trẻ mà khó có được, chẳng thèm nhìn lại, đánh ra một quyền, lại quát lên một tiếng:
- Cút!
Một quyền này đánh trúng lòng bàn tay Thiên Tượng. Thiên Tượng đan vận Tiểu bàn nhược thiền công, loại công lực này khi vận công lên, trong phạm vi nửa thước quanh bàn tay có một tầng sương trắng nhàn nhạt, công lực nội gia Phật môn có thể nói là không gì kháng cự nổi. Nhưng một quyền của Yến Cuồng Đồ đánh xuống, Thiên Tượng chỉ cảm thấy trên quyền của đối phương vừa như có lực lại tựa như vô lực, đột nhiên ngay cả kình đạo phát ra trên chưởng hắn cũng biến mất không thấy tăm tích.
Bản thân hắn lại bị một luồng sức mạnh cực lớn quấn đi, bắn ngang sang bên, vừa khéo lao về phía Đại thủ ấn của sư đệ Thiên Đấu, trong lòng hốt hoảng, thầm than chuyến này xong rồi! Chẳng ngờ từ hai chưởng của mình bỗng truyền lại một luồng chấn động khó hiểu, dẫn đến cánh tay, vù một tiếng đánh ra, đối thẳng với Đại thủ ấn. Bụp bụp hai tiếng, Thiên Đấu bị Tiểu bàn nhược thiền công đánh bay ra xa, bình một tiếng ngã lăn ra ngoài cả trượng, lăn tròn ba bốn vòng mới miễn cưỡng dừng lại được.
Chỉ nghe ông lão kia cười lên ha hả, trong đầu Thiên Tượng vụt nhớ tới một loại thần công mà chưởng môn sư phụ từng nhắc tới, “Tân tẫn hỏa truyền” thần công! Tâm niệm vừa động, suýt nữa thì kêu lên thất thanh.
Thiên Đấu lại nhảy dựng dậy, giậm chân, chỉ vào Thiên Tượng mắng:
- Ngươi làm cái gì vậy? Tự đánh người bên mình!
Hắn bị Thiên Tượng chấn ngã quay mấy vòng, vô cùng mất mặt, chỉ có thể vọt miệng chửi lớn. Hắn lại không biết chưởng lực tuy là của Thiên Tượng nhưng thứ khiến hắn ngã lộn nhào vẫn là xảo kình Yến Cuồng Đồ truyền vào trên người Thiên Tượng.
Bây giờ, tại trường lại có hai đạo nhân nhảy ra, hai người này tuy không cường tráng nhưng lại rất cao, hai người tới trước mặt Yến, Tiêu, cơ hồ còn cao hơn Yến Cuồng Đồ đang cưỡi trên vai Tiêu Thu Thủy, che phủ cả mặt trời. Chỉ nghe một người hừ lạnh, nói:
- Hai vị sư huynh, hãy để bần đạo vất vả thay cho.
Người còn lại nói:
- Thiên Đấu sư huynh mời nghỉ ngơi một chút, để chúng tôi tới thưởng thức kỳ công quái chiêu của vị lão tiên sinh này một chút.
Trong lời nói có vẻ ẩn chứa ý cười nhạo cố kiềm nén.
Thiên Đấu không nghe còn đỡ, nghe rồi càng nổi giận bừng bừng. Hóa ra hai đạo nhân này cũng là trấn thủ sơn môn của phái Võ Đang, đều là đệ tử chưởng môn, một người tên Đại Phong, một người gọi Kim Phong. Kim Phong đạo nhân thấy Thiên Đấu ngã dúi ngã dụi, trong lời nói không khỏi lộ ra ý cười nhạo.
Thiến Đấu sao chịu để mất uy trước mặt phái Võ Đang, hét lớn một tiếng, bóng chưởng ngập trời, trước bảo hộ bản thân, lao tới chỗ Tiêu Thu Thủy, một chưởng đột ngột vươn ra chụp xuống, một chưởng đẩy mạnh lên trên!
Một chưởng này gọi là “Thiên cương Bắc đẩu”, chưởng lực cực mạnh, hơn nữa còn kiêm đủ trên dưới, vừa có thể phòng Yến Cuồng Đồ tấn công, vừa có thể chống Tiêu Thu Thủy tập kích. Hai người Đại Phong, Kim Phong thấy hòa thượng sử ra chiêu này, không khỏi ý cười vụt tắt.
Chẳng ngờ Yến Cuồng Đồ vẫn chỉ đưa tay ra, nhanh chóng mà chính xác, lần này bắt trúng vào tai phải hắn, vù một tiếng, lại ném hắn ra xa, lăn tròn ra bảy tám trượng, lần này thực là rên rỉ đau đớn, nhất thời không bò dậy nổi.
Kim Phong, Đại Phong đưa mắt nhìn nhau, biết là gặp kình địch, cùng quát nhẹ hai tiếng, hai kiếm đồng thời rút ra, trái chỉ trời, phải hướng đất, kiếm thế ong ong không dứt. Bước chân hai người không ngang không thẳng, tản ra hai hướng, lại từ từ tiến lên.
Yến Cuồng Đồ chỉ nhìn qua một cái liền bật cười, chửi:
- Lại là Lưỡng Nghi kiếm trận, Võ Đang đãi khách không soạn được món nào mới mẻ hơn sao?
Hai đạo nhân sắc mặt trầm xuống, hô lên một tiếng, hai kiếm nhanh như du long, trái đâm Thiên Trụ, phải đâm Hoa Cái!
Yến Cuồng Đồ nhìn thế kiếm, chỉ thấy hai kiếm tuy thẳng đứng đâm tới nhưng thân kiếm ong ong không dứt, nhìn như nhanh thẳng nhưng kiếm ý khúc khuỷu bất định, với tuổi tác của hai đạo sĩ này không ngờ lại sử ra được Lưỡng Nghi kiếm pháp đến mức tinh diệu như vậy, thậ sự là cực kỳ hiếm có.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ vừa ra tay đã bắt trúng mũi kiếm.
Ông ta dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, giống như một cây gậy đánh trúng chỗ bảy tấc trên mình rắn, thế kiếm lập tức dừng lại, lay động trên thân kiếm cũng biến mất tăm.
Bên trái ông kẹp phát là trúng nhưng đạo nhân bên phải không ngờ lại trở kiếm đâm ngược, chém vào mạch môn trên tay Yến Cuồng Đồ!
Yến Cuồng Đồ quát nhẹ một tiếng:
- Giỏi!
Nếu ông thu tay lại, uy lực của Lưỡng Nghi kiếm trận lập tức hoàn thiện! Nếu không thu tay tránh né sợ là sẽ bị thương dưới kiếm người này.
Đáng tiếc, họ lại gặp phải Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ vung tay lên, liền đánh bay kiếm Đại Phong.
Hơn nữa trước khi đánh văng kiếm của Đại Phong đi còn bẻ gãy thân kiếm Kim Phong đạo nhân.
Ông ta chỉ dùng cùng một cánh tay.
Đại Phong ngây ra như gà gỗ, Kim Phong càng mồ hôi như tắm, bây giờ mới biết cái cười của của mình lúc nãy nực cười đến mức nào.
Yến Cuồng Đồ xua tay:
- Đi đi, tuổi còn trẻ mà có công lực như thế đã là không dễ rồi.
Đại Phong đạo nhân bỗng vái dài sát đất, cảm tạ nói:
- Đa tạ ơn không giết của tiền bối...
Yến Cuồng Đồ xua tay bực bội nói:
- Đi đi, gọi Trác sư thúc của các ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói với hắn!
Ông vừa nói được nửa câu, Đại Phong đột nhiên xán tới gần, chát chát hai chưởng, đáng trúng ngực ông.
Trong khoảnh khắc, Yến Cuồng Đồ vô cùng kinh ngạc, chính là vì hai chuyện. Thứ nhất, đạo sĩ trung niên này không ngờ lại biết sử Tiên thiên Vô thượng cương khí của Võ Đang chính tông, loại nội công này không có trên ba mươi năm khổ luyện thì không thể học được, đạo nhân này vậy mà lại biết dùng.
Thứ hai, đạo sĩ này nhìn thần thanh cốt tú, không ngờ lại nham hiểm xảo trá như thế!
Người khác trúng phải hai chưởng này đã sớm bị chấn cho lục phủ ngũ tạng dời chỗ rồi, chuyện xảy ra cực kỳ đột ngột, ngay cả Yến Cuồng Đồ cũng không kịp tránh né, nhưng dù sao cũng kịp vận công hộ thể, hai chưởng đánh trúng ngực Yến Cuồng Đồ cũng chẳng khác gì bình thường phụ nữ làm nũng đánh yêu hai cái.
Yến Cuồng Đồ lại hét lớn một tiếng.
Đại Phong chỉ cảm thấy như sấm đánh giữa trời quang, ngây ra tại trường.
Yến Cuồng Đồ vốn có thể ra tay giết hắn nhưng nhớ lại đã đáp ứng với Tiêu Thu Thủy cố không giết người, liền giơ tay tát mấy cái thực nặng, lại kéo sát tới, mắng:
- Uổng cho ngươi là đệ tử võ lâm chính phái vậy mà lại có hành vi đánh lén hèn hạ như thế!
Kim Phong thấy Yến Cuồng Đồ sỉ nhục sư huynh mình trước mặt mọi người, liền cũng muốn lao lên, Thiên Đấu, Thiên Tượng đều quát tháo xông tới, tăng nhân xung quanh cũng hoa tay múa chân, bỗng nghe có người nói:
- Là kẻ nào dám sỉ nhục đệ tử phái ta!
Yến Cuồng Đồ ngừng tay vả, hai bóng người nhoáng lên, lập tức đón lấy Đại Phong đạo sĩ đang trước mắt nổ đầy đom đóm. Yến Cuồng Đồ chỉ thấy xung quanh có tám đạo sĩ xoay tròn bao vây, tay cầm trường kiếm, mỗi người chiếm một phương vị, bốn góc vòng ngoài lại có bốn vị đạo cô giơ kiếm chỉ vào mình, dù là góc độ nào cũng không hề có cơ hội để xông ra. Yến Cuồng Đồ nhíu mày, chép miệng:
- Lại là “Tứ Tượng Bát Quái kiếm trận”, sao mà trong võ lâm toàn là những loại trận thế phiền phức này nhỉ... Hạ xuống, hạ xuống, để ta ngồi đất chơi đùa với đám nhóc con này một chút.
Tiêu Thu Thủy tự nhiên là không chịu ly khai. Hắn biết hai chân Yến Cuồng Đồ do chân khí chạy loạn nên mới tê liệt, công lực ngày trước còn chưa khôi phục, Tứ Tượng Bát Quái kiếm trận của Võ Đang thì lại nổi danh khắp thiên hạ.
Yến Cuồng Đồ hạ giọng nói:
- Chúng ta đã sớm ước định, đây là trận của ta, ngươi không được phép nhúng tay vào, nếu ngươi không đi ta điểm huyệt đạo trên chân ngươi lại.
Tiêu Thu Thủy thầm thở dài, hạ Yến Cuồng Đồ xuống, yên lặng rời đi. Một lão đạo mặt mũi nghiêm khắc đứng đầu thấy Tiêu Thu Thủy rời đi, thực đúng như mong ước, nói:
- Đúng rồi, người không liên quan thì tránh qua một bên.
Ban đầu bọn họ còn kiêng dè võ công của lão nhân này, nhưng thấy ông ta hai chân tê liệt, người cõng ông ta lại bỏ qua chỗ khác, còn sợ ông ta bay lên trời nữa sao, lập tức hoàn toàn yên tâm.
Một vị đạo sĩ trong số này có vẻ tương đối lão luyện thành thục, hỏi:
- Lão tiên sinh nếu muốn gặp sư thúc ta sao không thông báo tên họ trước.
Yến Cuồng Đồ sốt ruột đáp:
- Dù sao muốn gặp sư thúc, sư bá, sư công gì gì đó của các ngươi.... lúc nào cũng phải qua đủ loại cửa mệt chết người, cứ để đánh ngã hết các ngươi xong xem hắn có chịu ra hay không!
Mười hai đạo nhân kia nghe vậy càng như lửa đổ thêm dầu, một lão đạo mặt vàng nói:
- Nếu đã như vậy thì đành đắc tội.
Xoẹt một tiếng, kiếm thế mười hai người như cầu vồng, phương vị dịch chuyển khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Yến Cuồng Đồ cười lạnh:
- Dựa vào các ngươi còn chưa làm khó nổi ta!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook