Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 32: Băng sơn ấm áp
Lúc đang suy nghĩ lung tung, thì một tia bạch quang xuyên qua thân rắn, là một thanh phi kiếm.
Rắn nước bị đau nhảy lên, bơi xuống dưới đáy đầm, trước mắt Tô Mặc tất cả đều là hơi nước mơ hồ.
Tiếc là thân thể nàng càng ngày càng cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích, sắc mặt cũng tái mét không còn giọt máu.
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ nắm eo nàng, nhấc nàng ra khỏi nước. Hắn vươn người nhảy lên đáp xuống bờ.
Tô Mặc từ từ nâng mắt, mơ hồ nhìn thấy tay áo thêu hoa văn rồng vàng, dây cột tóc màu bạc và mái tóc đen như mực, gương mặt góc cạnh cùng với chiếc mũi thẳng của Văn Nhân Dịch. Tuấn nhan gần ngay trước mắt, y phục của hắn cũng ướt rượt, không thể không nói, nam nhân ướt nửa y phục có loại tư thái lạnh lùng tuấn mỹ nói không nên lời.
Lúc này, Tô Mặc đã bị lạnh đến mất tri giác, không nói được gì, hai gò má xanh xao không chút huyết sắc.
Khó chịu, vô cùng khó chịu, đương nhiên, khó chịu trong lòng cũng chiếm một phần lớn.
Uổng cho nàng thông minh một đời, không ngờ cũng có một ngày chật vật nhếch nhác thảm hại như vậy, thậm chí còn là trước mặt một nam nhân tuấn tú nữa chứ.
Trước mắt, nàng chỉ có thể cố tự trấn định, da mặt dày, nàng dùng một chút sức, nhịn không được muốn đến gần hắn.
Trên người nam tử có hơi thở bạc hà rất dễ chịu, khoan khoái nhẹ nhàng, còn rất ấm áp, nhìn như lạnh lùng vô tình nhưng lại phảng phất như có nắng ấm ở bên.
Đầu ngón tay chạm vào, xúc cảm ấm áp khiến Tô Mặc càng không thể vãn hồi, nàng tham luyến nhiệt độ cơ thể của hắn, như muốn hấp thu một phần nào đó. Trong mắt Văn Nhân Dịch rốt cuộc cũng có một chút kì lạ, ánh mắt sáng tắt bất định, càng ngày càng trầm tối, hai tay hắn ôm lấy thân thể thiếu nữ, lớp vải trắng thuần dính sát vào thân người hắn.
Ánh trăng chiếu trên y phục ướt sũng của nàng có chút trong suốt, bên dưới nam trang là đường cong hoàn mỹ xinh đẹp.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng trên đất, tay chống bên người nàng, ánh mắt thâm sâu, nhìn xuống nàng từ trên cao.
Hắn trầm giọng nói: “Tô cô nương, nơi đây nguy hiểm trùng điệp, đầm nước trước mặt có loài thú khác thường, mà nó cũng là đầm nước cực hàn, nhất định phải trừ bỏ hơi lạnh mới được.”
Tô Mặc thở ra một hơi sương, chớp chớp mắt, tỏ vẻ nàng đã hiểu.
“Đắc tội.” Một bàn tay Văn Nhân Dịch đặt trên người nàng, từ từ vận chuyển nội lực.
Hắn cúi đầu, lọn tóc đen rơi xuống, sau đó cẩn thận cởi bỏ y phục của nàng. Tuy đây đã là lần thứ hai chạm vào, nhưng hắn vẫn không hề giỏi xử lý chuyện này, tay chân cực kỳ vụng về thô ráp, sau một lúc lâu mới cởi ra được dây lụa trắng. Nhưng đập vào mắt hắn không phải là Thiên Thư màu vàng, cũng không phải lớp áo màu xanh lam, mà là một rặng mây đỏ và tuyết trắng đầu đông, cảnh đẹp mạn diệu. Đôi mắt Tô Mặc đã mơ hồ, tuy toàn thân lạnh run nhưng gương mặt vẫn không nhịn được nóng lên.
Trên trán rỉ xuống vài giọt mồ hôi, Văn Nhân Dịch vẫn duy trì vẻ mặt lãnh khốc như cũ.
Mồ hôi hắn rơi xuống đầu vai tuyết trắng của nữ tử, chảy dọc qua xương quai xanh.
Giọt nước sáng trong, oánh nhuận, ánh trăng lung linh, trong mắt hắn là cái cổ duyên dáng của nàng, so với quyển cổ họa Lạc Thần còn đẹp hơn nghìn lần, ánh trăng mông lung khiến thân thể tuyết trắng mềm nhẵn trông tựa như ảo mộng.
Tình cảnh này, phảng phất như nữ thần Tuyết Sơn lâm thế, vô cùng động lòng người.
Văn Nhân Dịch hít vào một hơi, định thần nói: “Tô tiểu thư, ngươi có y phục dư đúng không?”
Tô Mặc nâng mắt nhìn hắn, hai gò má đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu nữ thật đúng là đẹp đến tận cùng.
Nghĩ đến mình cũng không có chuẩn bị y phục, Tô Mặc chậm rãi lắc đầu, chớp chớp mắt.
Nam tử thở dài một tiếng, hắn ôm nàng, khoác áo lông cáo lên hai người che thân thể lại. Tô Mặc không ngờ bộ y phục này lại không bị ướt.
Hắn vốn muốn cõng nàng, ai ngờ Tô Mặc lại vô thức ôm cổ hắn không buông tay, muốn được ấm áp nhiều hơn.
Nàng nghiêng đầu, dần dần hôn mê, Văn Nhân Dịch thở dài, đành phải nâng nàng lên, sải bước đi về phía trước.
Xúc cảm trong tay mềm nhẵn như tơ lụa, vô ý ma sát, khiến trong lòng hắn như có điện chạy qua, tê dại từng trận.
Một lúc sau, trong rừng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân loạt soạt. Văn Nhân Dịch dừng lại, sát ý sắc bén trong mắt phóng ra khiến người ta không rét mà run, hắn vươn tay phải cầm kiếm bên hông.
“Đợi một chút, công tử, là chúng ta.” Hai nam tử cẩn thận quỳ xuống, không dám thở mạnh.
“Là các ngươi, có chuyện gì?” Giọng nói của Văn Nhân Dịch vẫn trong veo lạnh lùng nhu cũ.
“Chúng ta đặc biệt đến mời công tử trở về.”
Đôi mắt Văn Nhân Dịch âm u, kiếm quang trong tay chớp lóe vẽ ra một đường ranh giới, “Ta và chư vị phân biệt rõ ràng, nếu vi phạm một bước thì phải chết.”
Hai người cầu xin: “Công tử hà tất phải vô tình như thế, bệ hạ rất nhớ người, mong muốn công tử có thể trở về liên hôn.”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng đáp: “Không cần, ta đã có nữ nhân ta thích, các ngươi trở về phục mệnh đi.”
Hai ám ảnh đưa mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn Tô Mặc, nàng vẫn dựa vào người công tử, thậm chí còn khoác chung chiếc áo lông cáo cùng công tử, chân trần tuyết trắng và nửa đoạn bắp chân lộ ra, nhìn thế nào cũng thấy rất thân mật. Có lẽ công tử thật sự có người mình thích cũng không chừng, như vậy xem ra, chỉ sợ bọn họ càng thêm khó phục mệnh được rồi.
Hai người vẫn quỳ ở đó, trơ mắt nhìn Văn Nhân Dịch từ từ rời đi, không dám ngỗ nghịch nửa phần.
Văn Nhân Dịch ôm thiếu nữ, cảm xúc kỳ lạ như mây cứ quấn quanh trong lòng mãi không đi.
Lúc này, một bóng trắng bay tới, là băng hồ đã đi mà trở lại.
Vật nhỏ nghiêng đầu nhìn Văn Nhân Dịch, nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhảy đến tranh công.
“Ngươi thay ta chuẩn bị xe ngựa rồi sao? Đa tạ.”
Băng hồ nhảy lên nhảy xuống, cảm thấy nơi mình thường nằm bị nữ nhân kia chiếm cứ, nó duỗi móng vuốt sắc nhọn ra, nhịn không được bắt đầu vung tay múa chân.
“Ngươi nói chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân? Yên tâm! Ta mặc dù không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân đê tiện, sẽ không làm gì nàng.” Gương mặt Văn Nhân Dịch tĩnh lặng không biểu tình, băng hồ khinh thường thở “phì” một cái.
Không để ý tới băng hồ, Văn Nhân Dịch đứng dậy mang nàng đi vào xe ngựa, đáng tiếc nữ tử vẫn không chịu buông hắn ra, hắn chỉ có thể bình tĩnh ngồi, nheo hai mắt lại.
Hắn ôm nàng vào ngực, vận nội lực, thử trừ bỏ hàn khí thay nàng.
Băng hồ nhảy lên, đi tới đi lui trong xe ngựa, vươn móng vuốt khoa tay múa chân lung tung.
Văn Nhân Dịch nâng mắt lên, nhíu nhíu mi: “À… Ngươi nói nàng giống hồ ly tinh, nói ta không chống lại được mị hoặc của nàng?”
Băng hồ gật đầu, ánh mắt châm chọc như đang khích tướng hắn.
Văn Nhân Dịch hừ nhẹ, cố ý nói: “Ngươi nói không sai, ta đúng là khó có thể chống đỡ được mị hoặc của nàng.”
Băng hồ lập tức ngẩn ngơ, hóa đá, dưới gáy chảy xuống ba đường hắc tuyến.
Nó cực kì khó chịu đi tới đi lui, nhìn dáng vẻ sưởi ấm của hai người, ánh mắt càng ngày càng khinh thường, càng ngày càng nhỏ nhen.
Lúc này, Văn Nhân Dịch ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tay vận nội lực, mồ hôi trên trán không ngừng rỉ ra, không biết là do vận nội lực quá nhiều hay là do ổn định để tâm thần không loạn. Mái tóc đen của hắn chảy xuống đầu vai, hắn hạ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tuy biết rõ mình không phải đồ vô liêm sỉ, biết tu vi của mình có thể để mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tuyệt không bị sắc đẹp làm mất khống chế, bình thường nữ nhân với hắn chỉ là hồng phấn khô lâu*, không có ý nghĩa gì đáng nói.
(*) Hồng phấn khô lâu: Mỹ nhân chỉ là xương khô. (=__=)
Nhưng trường hợp trước mắt lại đặc biệt, không biết vì sao mỗi khi đến gần Tô Mặc, trong lòng hắn lại có một loại rung động nói không nên lời.
Văn Nhân Dịch nhìn nữ nhân trong lòng, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ tươi mê người của nàng, màu môi óng ánh như bảo thạch.
Bình thường hắn trong veo lạnh lùng như băng, nhưng giờ đáy mắt lại dấy lên hỏa diễm cực nóng.
Lúc này Tô Mặc đang nằm mơ, nàng mơ thấy đông tuyết trước mắt tan ra, xuân về hoa nở, thân thể dần dần nhúc nhích được. Nàng rảnh rỗi không có gì làm nên trồng hoa trong vườn Tô gia, xung quanh đều là hơi thở bạc hà thanh sảng. Đầu xuân, trong viện có rất nhiều gốc mía ngọt, bốn phương xanh um tươi tốt. Ở đây có hoa tử đinh hương nàng thích nhất, thậm chí còn có cây bạc hà, nàng nhịn không được vươn đầu ngón tay ra chạm vào, nhẹ nhàng trêu chọc, lại cảm thấy một bàn tay đè nàng lại, bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng của nam tử: “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, nàng lập tức cảm thấy có thứ gì lành lạnh chạm vào hai gò má mình, Tô Mặc không khỏi ngẩn ra.
Nàng từ từ mở mắt, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú lạnh lùng gần trong gang tấc, đối phương vẫn đang nhắm mắt.
Ngoài xe, ánh trăng thanh nhã mông lung, nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của nam tử.
Lông mi dài của hắn phủ xuống một độ cong mờ mê người.
Bỗng nhiên, đối phương cúi đầu chạm vào môi nàng, hôn nhẹ một cái.
Tô Mặc lập tức kiềm lại tâm tình buồn bực, không có cách nào nói ra lời, nàng im lặng nhìn hắn, nếu như tay nàng có thể cử động, nàng nhất định sẽ đánh mạnh hắn một cái, đáng tiếc là không được. Tô Mặc ngầm buồn bực trong lòng, trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng lúc này lại thanh nhã một cách khác thường, thậm chí còn có hơi thở dễ chịu phả vào mặt, đúng là mùi bạc hà trong mơ kia. Bất giác, Tô Mặc cảm thấy đầu óc mình sắp sôi trào.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài xe ngựa, trong lòng cố gắng giữ tỉnh táo, nghĩ thầm đối phương rốt cuộc là mê luyến hay là thương tiếc? Kìm lòng không đậu hay bị ma quỷ ám ảnh?
Chỉ trách nàng toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, thậm chí ngay cả nói cũng không làm nổi, nhịn không được suy nghĩ miên man.
Xe ngựa đong đưa, suy nghĩ của nàng cũng dần dần bay xa, trước mắt trở nên mông lung mơ hồ. Nàng nhớ lại rất nhiều thời gian tốt đẹp khi còn nhỏ kiếp trước, cảm giác vô cùng ấm áp, nàng thừa nhận tư vị này rất tốt, khiến nàng cũng muốn chìm đắm vào, lún sâu đến khó tự thoát khỏi, thậm chí không cách nào cự tuyệt.
Đêm lạnh như nước, hàn khí trên người nàng giảm xuống một chút, đầu óc dần dần trống rỗng, mệt mỏi vô hạn.
Khi Văn Nhân Dịch mở mắt, hắn nhìn thấy Tô Mặc đang nhìn hắn bằng đôi mắt mờ mịt, hóa ra nàng đã tỉnh lại.
Thoáng chốc, hắn tựa như đứa trẻ làm sai bị người lớn phát hiện ngồi bật dậy, nhẹ nhàng sờ sờ mũi, nghiêng đầu đi, đôi má trắng phiếm màu đỏ hồng khả nghi nhàn nhạt.
Rắn nước bị đau nhảy lên, bơi xuống dưới đáy đầm, trước mắt Tô Mặc tất cả đều là hơi nước mơ hồ.
Tiếc là thân thể nàng càng ngày càng cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích, sắc mặt cũng tái mét không còn giọt máu.
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ nắm eo nàng, nhấc nàng ra khỏi nước. Hắn vươn người nhảy lên đáp xuống bờ.
Tô Mặc từ từ nâng mắt, mơ hồ nhìn thấy tay áo thêu hoa văn rồng vàng, dây cột tóc màu bạc và mái tóc đen như mực, gương mặt góc cạnh cùng với chiếc mũi thẳng của Văn Nhân Dịch. Tuấn nhan gần ngay trước mắt, y phục của hắn cũng ướt rượt, không thể không nói, nam nhân ướt nửa y phục có loại tư thái lạnh lùng tuấn mỹ nói không nên lời.
Lúc này, Tô Mặc đã bị lạnh đến mất tri giác, không nói được gì, hai gò má xanh xao không chút huyết sắc.
Khó chịu, vô cùng khó chịu, đương nhiên, khó chịu trong lòng cũng chiếm một phần lớn.
Uổng cho nàng thông minh một đời, không ngờ cũng có một ngày chật vật nhếch nhác thảm hại như vậy, thậm chí còn là trước mặt một nam nhân tuấn tú nữa chứ.
Trước mắt, nàng chỉ có thể cố tự trấn định, da mặt dày, nàng dùng một chút sức, nhịn không được muốn đến gần hắn.
Trên người nam tử có hơi thở bạc hà rất dễ chịu, khoan khoái nhẹ nhàng, còn rất ấm áp, nhìn như lạnh lùng vô tình nhưng lại phảng phất như có nắng ấm ở bên.
Đầu ngón tay chạm vào, xúc cảm ấm áp khiến Tô Mặc càng không thể vãn hồi, nàng tham luyến nhiệt độ cơ thể của hắn, như muốn hấp thu một phần nào đó. Trong mắt Văn Nhân Dịch rốt cuộc cũng có một chút kì lạ, ánh mắt sáng tắt bất định, càng ngày càng trầm tối, hai tay hắn ôm lấy thân thể thiếu nữ, lớp vải trắng thuần dính sát vào thân người hắn.
Ánh trăng chiếu trên y phục ướt sũng của nàng có chút trong suốt, bên dưới nam trang là đường cong hoàn mỹ xinh đẹp.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng trên đất, tay chống bên người nàng, ánh mắt thâm sâu, nhìn xuống nàng từ trên cao.
Hắn trầm giọng nói: “Tô cô nương, nơi đây nguy hiểm trùng điệp, đầm nước trước mặt có loài thú khác thường, mà nó cũng là đầm nước cực hàn, nhất định phải trừ bỏ hơi lạnh mới được.”
Tô Mặc thở ra một hơi sương, chớp chớp mắt, tỏ vẻ nàng đã hiểu.
“Đắc tội.” Một bàn tay Văn Nhân Dịch đặt trên người nàng, từ từ vận chuyển nội lực.
Hắn cúi đầu, lọn tóc đen rơi xuống, sau đó cẩn thận cởi bỏ y phục của nàng. Tuy đây đã là lần thứ hai chạm vào, nhưng hắn vẫn không hề giỏi xử lý chuyện này, tay chân cực kỳ vụng về thô ráp, sau một lúc lâu mới cởi ra được dây lụa trắng. Nhưng đập vào mắt hắn không phải là Thiên Thư màu vàng, cũng không phải lớp áo màu xanh lam, mà là một rặng mây đỏ và tuyết trắng đầu đông, cảnh đẹp mạn diệu. Đôi mắt Tô Mặc đã mơ hồ, tuy toàn thân lạnh run nhưng gương mặt vẫn không nhịn được nóng lên.
Trên trán rỉ xuống vài giọt mồ hôi, Văn Nhân Dịch vẫn duy trì vẻ mặt lãnh khốc như cũ.
Mồ hôi hắn rơi xuống đầu vai tuyết trắng của nữ tử, chảy dọc qua xương quai xanh.
Giọt nước sáng trong, oánh nhuận, ánh trăng lung linh, trong mắt hắn là cái cổ duyên dáng của nàng, so với quyển cổ họa Lạc Thần còn đẹp hơn nghìn lần, ánh trăng mông lung khiến thân thể tuyết trắng mềm nhẵn trông tựa như ảo mộng.
Tình cảnh này, phảng phất như nữ thần Tuyết Sơn lâm thế, vô cùng động lòng người.
Văn Nhân Dịch hít vào một hơi, định thần nói: “Tô tiểu thư, ngươi có y phục dư đúng không?”
Tô Mặc nâng mắt nhìn hắn, hai gò má đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu nữ thật đúng là đẹp đến tận cùng.
Nghĩ đến mình cũng không có chuẩn bị y phục, Tô Mặc chậm rãi lắc đầu, chớp chớp mắt.
Nam tử thở dài một tiếng, hắn ôm nàng, khoác áo lông cáo lên hai người che thân thể lại. Tô Mặc không ngờ bộ y phục này lại không bị ướt.
Hắn vốn muốn cõng nàng, ai ngờ Tô Mặc lại vô thức ôm cổ hắn không buông tay, muốn được ấm áp nhiều hơn.
Nàng nghiêng đầu, dần dần hôn mê, Văn Nhân Dịch thở dài, đành phải nâng nàng lên, sải bước đi về phía trước.
Xúc cảm trong tay mềm nhẵn như tơ lụa, vô ý ma sát, khiến trong lòng hắn như có điện chạy qua, tê dại từng trận.
Một lúc sau, trong rừng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân loạt soạt. Văn Nhân Dịch dừng lại, sát ý sắc bén trong mắt phóng ra khiến người ta không rét mà run, hắn vươn tay phải cầm kiếm bên hông.
“Đợi một chút, công tử, là chúng ta.” Hai nam tử cẩn thận quỳ xuống, không dám thở mạnh.
“Là các ngươi, có chuyện gì?” Giọng nói của Văn Nhân Dịch vẫn trong veo lạnh lùng nhu cũ.
“Chúng ta đặc biệt đến mời công tử trở về.”
Đôi mắt Văn Nhân Dịch âm u, kiếm quang trong tay chớp lóe vẽ ra một đường ranh giới, “Ta và chư vị phân biệt rõ ràng, nếu vi phạm một bước thì phải chết.”
Hai người cầu xin: “Công tử hà tất phải vô tình như thế, bệ hạ rất nhớ người, mong muốn công tử có thể trở về liên hôn.”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng đáp: “Không cần, ta đã có nữ nhân ta thích, các ngươi trở về phục mệnh đi.”
Hai ám ảnh đưa mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn Tô Mặc, nàng vẫn dựa vào người công tử, thậm chí còn khoác chung chiếc áo lông cáo cùng công tử, chân trần tuyết trắng và nửa đoạn bắp chân lộ ra, nhìn thế nào cũng thấy rất thân mật. Có lẽ công tử thật sự có người mình thích cũng không chừng, như vậy xem ra, chỉ sợ bọn họ càng thêm khó phục mệnh được rồi.
Hai người vẫn quỳ ở đó, trơ mắt nhìn Văn Nhân Dịch từ từ rời đi, không dám ngỗ nghịch nửa phần.
Văn Nhân Dịch ôm thiếu nữ, cảm xúc kỳ lạ như mây cứ quấn quanh trong lòng mãi không đi.
Lúc này, một bóng trắng bay tới, là băng hồ đã đi mà trở lại.
Vật nhỏ nghiêng đầu nhìn Văn Nhân Dịch, nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhảy đến tranh công.
“Ngươi thay ta chuẩn bị xe ngựa rồi sao? Đa tạ.”
Băng hồ nhảy lên nhảy xuống, cảm thấy nơi mình thường nằm bị nữ nhân kia chiếm cứ, nó duỗi móng vuốt sắc nhọn ra, nhịn không được bắt đầu vung tay múa chân.
“Ngươi nói chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân? Yên tâm! Ta mặc dù không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân đê tiện, sẽ không làm gì nàng.” Gương mặt Văn Nhân Dịch tĩnh lặng không biểu tình, băng hồ khinh thường thở “phì” một cái.
Không để ý tới băng hồ, Văn Nhân Dịch đứng dậy mang nàng đi vào xe ngựa, đáng tiếc nữ tử vẫn không chịu buông hắn ra, hắn chỉ có thể bình tĩnh ngồi, nheo hai mắt lại.
Hắn ôm nàng vào ngực, vận nội lực, thử trừ bỏ hàn khí thay nàng.
Băng hồ nhảy lên, đi tới đi lui trong xe ngựa, vươn móng vuốt khoa tay múa chân lung tung.
Văn Nhân Dịch nâng mắt lên, nhíu nhíu mi: “À… Ngươi nói nàng giống hồ ly tinh, nói ta không chống lại được mị hoặc của nàng?”
Băng hồ gật đầu, ánh mắt châm chọc như đang khích tướng hắn.
Văn Nhân Dịch hừ nhẹ, cố ý nói: “Ngươi nói không sai, ta đúng là khó có thể chống đỡ được mị hoặc của nàng.”
Băng hồ lập tức ngẩn ngơ, hóa đá, dưới gáy chảy xuống ba đường hắc tuyến.
Nó cực kì khó chịu đi tới đi lui, nhìn dáng vẻ sưởi ấm của hai người, ánh mắt càng ngày càng khinh thường, càng ngày càng nhỏ nhen.
Lúc này, Văn Nhân Dịch ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tay vận nội lực, mồ hôi trên trán không ngừng rỉ ra, không biết là do vận nội lực quá nhiều hay là do ổn định để tâm thần không loạn. Mái tóc đen của hắn chảy xuống đầu vai, hắn hạ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tuy biết rõ mình không phải đồ vô liêm sỉ, biết tu vi của mình có thể để mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tuyệt không bị sắc đẹp làm mất khống chế, bình thường nữ nhân với hắn chỉ là hồng phấn khô lâu*, không có ý nghĩa gì đáng nói.
(*) Hồng phấn khô lâu: Mỹ nhân chỉ là xương khô. (=__=)
Nhưng trường hợp trước mắt lại đặc biệt, không biết vì sao mỗi khi đến gần Tô Mặc, trong lòng hắn lại có một loại rung động nói không nên lời.
Văn Nhân Dịch nhìn nữ nhân trong lòng, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ tươi mê người của nàng, màu môi óng ánh như bảo thạch.
Bình thường hắn trong veo lạnh lùng như băng, nhưng giờ đáy mắt lại dấy lên hỏa diễm cực nóng.
Lúc này Tô Mặc đang nằm mơ, nàng mơ thấy đông tuyết trước mắt tan ra, xuân về hoa nở, thân thể dần dần nhúc nhích được. Nàng rảnh rỗi không có gì làm nên trồng hoa trong vườn Tô gia, xung quanh đều là hơi thở bạc hà thanh sảng. Đầu xuân, trong viện có rất nhiều gốc mía ngọt, bốn phương xanh um tươi tốt. Ở đây có hoa tử đinh hương nàng thích nhất, thậm chí còn có cây bạc hà, nàng nhịn không được vươn đầu ngón tay ra chạm vào, nhẹ nhàng trêu chọc, lại cảm thấy một bàn tay đè nàng lại, bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng của nam tử: “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, nàng lập tức cảm thấy có thứ gì lành lạnh chạm vào hai gò má mình, Tô Mặc không khỏi ngẩn ra.
Nàng từ từ mở mắt, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú lạnh lùng gần trong gang tấc, đối phương vẫn đang nhắm mắt.
Ngoài xe, ánh trăng thanh nhã mông lung, nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của nam tử.
Lông mi dài của hắn phủ xuống một độ cong mờ mê người.
Bỗng nhiên, đối phương cúi đầu chạm vào môi nàng, hôn nhẹ một cái.
Tô Mặc lập tức kiềm lại tâm tình buồn bực, không có cách nào nói ra lời, nàng im lặng nhìn hắn, nếu như tay nàng có thể cử động, nàng nhất định sẽ đánh mạnh hắn một cái, đáng tiếc là không được. Tô Mặc ngầm buồn bực trong lòng, trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng lúc này lại thanh nhã một cách khác thường, thậm chí còn có hơi thở dễ chịu phả vào mặt, đúng là mùi bạc hà trong mơ kia. Bất giác, Tô Mặc cảm thấy đầu óc mình sắp sôi trào.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài xe ngựa, trong lòng cố gắng giữ tỉnh táo, nghĩ thầm đối phương rốt cuộc là mê luyến hay là thương tiếc? Kìm lòng không đậu hay bị ma quỷ ám ảnh?
Chỉ trách nàng toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, thậm chí ngay cả nói cũng không làm nổi, nhịn không được suy nghĩ miên man.
Xe ngựa đong đưa, suy nghĩ của nàng cũng dần dần bay xa, trước mắt trở nên mông lung mơ hồ. Nàng nhớ lại rất nhiều thời gian tốt đẹp khi còn nhỏ kiếp trước, cảm giác vô cùng ấm áp, nàng thừa nhận tư vị này rất tốt, khiến nàng cũng muốn chìm đắm vào, lún sâu đến khó tự thoát khỏi, thậm chí không cách nào cự tuyệt.
Đêm lạnh như nước, hàn khí trên người nàng giảm xuống một chút, đầu óc dần dần trống rỗng, mệt mỏi vô hạn.
Khi Văn Nhân Dịch mở mắt, hắn nhìn thấy Tô Mặc đang nhìn hắn bằng đôi mắt mờ mịt, hóa ra nàng đã tỉnh lại.
Thoáng chốc, hắn tựa như đứa trẻ làm sai bị người lớn phát hiện ngồi bật dậy, nhẹ nhàng sờ sờ mũi, nghiêng đầu đi, đôi má trắng phiếm màu đỏ hồng khả nghi nhàn nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook