Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 143-2: Tô Mặc lập uy (2)
Nước chảy rất nhanh, chỉ một lúc đã ngập qua cổ chân của họ.
“Tiểu tử, ngươi hiểu cơ quan thuật thật sao?” Ánh mắt hai lão nặng nề.
“Nếu như cửa này có thể dễ dàng phá hủy, dễ dàng rời đi, thì cường giả Nguyên Anh kỳ đã chết kia chính là chứng minh tốt nhất cho việc nó làm từ cơ quan thuật. Cơ quan coi trọng việc đan xen tuần hoàn, ngươi đụng vào một cái, nó có thể kéo theo những thứ khác, nguy hiểm càng tăng lên. Ta hiểu cơ quan thuật của Nhân giới, để ta thử xem có mở được hay không.” Tô Mặc thong dong tự tin bước lên, sắc mặt lạnh nhạt.
“Tiểu tử, ngươi trẻ tuổi như vậy, cơ quan này chính là Thành chủ thiên tài của Thánh nữ thành dựng lên, có thể nói nàng ta là kỳ tài đệ nhất của Ma giới, không phải chỉ cần biết cơ quan là có thể phá được. Lỡ như vô ý một cái sẽ tạo nên nguy hiểm không đáng có, ngươi làm sao ăn nói với chúng ta?” Lão giả mặt đen giậm chân, sắc mặt biến đổi liên tục.
“Đúng đó, lỡ như vô ý… Chúng ta chẳng phải xong đời rồi sao?” Lão mập cũng góp lời.
Tô Mặc cười lạnh, kỳ tài đệ nhất Ma giới không biết so với Sư Anh thì thế nào?
Nàng nhìn ra được chỗ huyền diệu của cơ quan, không phải là nàng không có cách nào phá giải.
“Chúng ta cứ trốn ra ngoài trước rồi nói sau. Bốn cánh cửa này là một thể, nếu hai vị làm liều, chỉ sợ không thể nào mở được nữa, chúng ta chỉ còn nước ngồi chờ chết thôi.”
“Đợi đã, ngươi thật sự có thể mở được?”
“Thử một lần sẽ biết! Khó khăn rất lớn, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn để hai vị dốc sức phá cửa. Mạng người có thể nặng như núi cũng có thể nhẹ như lông hồng, không biết có ai mang ơn hay không?” Tô Mặc đương nhiên biết rõ mình mở được, nhưng nếu để họ nợ nàng nhân tình, sau này ở Ma giới nàng cũng dễ dàng hơn.
Lão mặt đen lập tức nói: “Tiểu hữu, nếu ngươi thật sự có thể mở được, về sau nếu có chuyện gì, Cao gia Ma giới sẽ dốc sức giúp đỡ ngươi.”
Tô Mặc nhìn về người còn lại, “Các hạ thì sao?”
Nụ cười của lão mập kia rất mất tự nhiên, ôm tâm tình chữa ngựa chết thành ngựa sống, lão nói: “Đã vậy thì, giao hết cho tiểu hữu vậy, về sau nếu có chuyện gì, ta cũng sẽ dốc sức giúp đỡ.”
“Được, ta làm.” Tô Mặc lấy vài dụng cụ trong Thiên Thư ra, tay từ từ lần sờ cửa cơ quan, trầm ngâm hồi lâu.
Hai lão giả cũng hồi hộp, hắn ta rốt cục có làm được hay không vậy?
Hoa Tích Dung lại chỉ như cười như không, lười biếng khoanh tay, từ đầu tới cuối hoàn toàn không hoài nghi nửa câu, tỏ vẻ rất tin tưởng Tô Mặc.
Hồi lâu sau, nước dần ngập qua đầu gối, ngập đến eo.
Xương cốt trong động cũng trôi lềnh bềnh, sắc mặt hai lão giả càng ngày càng kém.
Bọn họ không biết, là Tô Mặc cố ý khiến bọn họ phải sốt ruột. Nếu không đứng trước tình hình cửu tử nhất sinh, nếu nàng cứu bọn họ quá đơn giản, chỉ sợ họ sẽ không cảm kích nàng bao nhiêu.
Tô Mặc làm bất cứ chuyện gì đều chú ý đến mức độ, nàng làm như không thấy nước dâng ngày càng cao. Lúc này, hai tay nàng bắt đầu tháo dỡ, tư thái ưu nhã chuyên chú, bóng lưng trầm tĩnh ung dung, động tác nhuần nhuyễn như hoa rơi nước chảy.
Rất nhanh, cả cánh cửa nhìn như thiên y vô phùng* đã bị Tô Mặc tháo thành tám khối. (*áo của thần tiên trên trời nhìn không thấy vết chỉ may, ý nói cánh cửa rất chắc chắn không chút tỳ vết nào)
“Trời ạ, cửa lại có thể bị hắn tháo ra như vậy? Thành công rồi!” Lão mặt đen hét ầm lên, mặt lão vừa đen vừa đỏ, hết sức kích động.
“Mau xem, mở được rồi, nhanh như vậy!” Khuôn mặt lão mập gần như biến mất hết nếp nhăn.
“Tốt, rất tốt.” Hoa Tích Dung thấy nàng mở ra dễ dàng, hắn mỉm cười.
Hai lão giả nhìn Tô Mặc bằng ánh mắt phức tạp, có chút khó tin, rất kinh ngạc vì hành động vĩ đại của “thiếu niên” này. Hắn ta chỉ mới mười mấy tuổi mà trình độ cơ quan thuật đã xuất thần nhập hóa đến thế, thật sự quá lợi hại.
Nước nhanh chóng tràn ra, chỉ còn cao đến cổ chân. Bốn người đều có thực lực, đương nhiên không bị nước cuốn trôi.
Hoa Tích Dung ôm eo Tô Mặc, “Tiểu Mạch, ngươi thật giỏi, gia rất hãnh diện.”
Tô Mặc dùng sức tránh ra, cười nói: “Gia hãnh diện, thù lao của Tiểu Mạch cũng tăng.” Nàng không bao giờ quên bàn điều kiện.
“Tiểu Mạch muốn thù lao sao, đương nhiên không thành vấn đề.” Tay chân Hoa Tích Dung càng xấu xa hơn, bóp vành tai nàng, mơn trớn cổ nàng, vỗ vỗ vai nàng. Mới đầu Tô Mặc còn chịu được, nhưng đối phương ngày càng quá đáng, ngày càng làm càn, nàng lạnh lùng nhìn hắn, cứ như nhìn thấy Ngu Nhiễm thứ hai, thật sự chỉ hơn chứ không kém. Sau đó tay hắn đưa về phía ngực nàng, Tô Mặc rốt cục không nhịn được nữa, nàng lật tay, đợi khi tay hắn đến gần, cây kim đâm tới mu bàn tay hắn.
Hoa Tích Dung phản ứng nhanh, lập tức rút tay về, xoay tay cướp kim nhọn của nàng.
Động tác hắn quỷ dị, tốc độ cực nhanh. Hắn cười cười nhìn nàng, “Tiểu Mạch, ngươi vậy là không tốt, gia chính là áo cơm cha mẹ của ngươi.”
“Cha mẹ? Ngài nói xem, cần gì phải khách khí với đồ vô sỉ chứ?” Tô Mặc cũng cười cười.
Hoa Tích Dung vô tội chớp chớp mắt, lắc quạt, “Ngươi nói gia vô sỉ?”
Tô Mặc cười lạnh liếc xéo hắn, “Chẳng lẽ không phải?” Nàng dẫm lên chân hắn, dùng hết mười ba phần lực.
Hoa Tích Dung giật mình, nhíu mày, hít vào một hơi.
Tô Mặc thấy hắn bị đau, nàng cưỡi khẽ, dùng sức nghiến mấy cái mới hả giận, “Hoa gia, người kính ta một thước, ta kính người một trượng.”
Hoa Tích Dung như cười như không, “Tiểu Mạch, gia một lòng say mê ngươi, chân thành thật lòng, giống như ngươi đánh là thương mắng là yêu với gia vậy.”
Đánh là thương, mắng là yêu! Tô Mặc khinh bỉ: “Gia quả nhiên vô sỉ, da mặt nghìn năm đúng là ngày càng dày.”
Hoa Tích Dung cọ cọ mặt nàng, “Đúng là không thể so được với làn da non mềm của ngươi được.”
Tô Mặc hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Hoa Tích Dung càng dính sát người Tô Mặc hơn, nàng có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn. Hoa Tích Dung lại cười: “Vô sỉ cũng được, không biết xấu hổ cũng được. Gia xem Tiểu Mạch ngươi là người của mình nên mới làm thế, nếu đổi thành người ngoài… Gia tuyệt đối sẽ không vô sỉ như vậy.”
Tô Mặc lạnh lùng liếc hắn: “Ta tuy biết ngươi không lâu nhưng lại hiểu rõ tính tình ngươi, nếu gia muốn xem ta như đồ chơi, vậy ngươi tính nhầm rồi.”
“Thật sao? Nhưng gia chưa từng xem ngươi là đồ chơi mà.”
“Thật ư?” Tô Mặc cười lạnh, không tin.
“Gia tuyệt đối không có.” Hoa Tích Dung vươn tay thề.
Hai lão giả nghiêm túc đi phía trước không nhịn được lắc đầu, thật không xem air a gì mà! Bọn họ dù sao cũng là người lớn tuổi đức cao trọng vọng mà lại bị làm lơ. Nhưng nếu nói Hoa Tích Dung không thích xem người khác là đồ chơi, hai bọn họ trăm lần không tin, ngàn lần không tin! Khắp Ma giới này chưa có nhân vật lớn nào mà không bị Hoa Tích Dung trêu qua một lần, nếu thật sự có, vậy chỉ có thể nói hắn chưa đủ lớn, không đáng để Hoa Tích Dung trêu thôi.
Có người nói, nếu Hoa Tích Dung sinh ra sớm một ngàn năm, hiện giờ toàn Ma giới đều sẽ là thiên hạ của hắn, tứ đại gia tộc bọn họ đều không ngóc đầu lên nổi.
Về sau lão phu nhân tìm được cách quỷ dị nào đó khống chế được Hoa Tích Dung, cũng là một chiêu tuyệt diệu, bắt thiên tử sai khiến chư hầu.
Vốn bọn họ cũng muốn xem cảnh hắn bị đoạt quyền thế, cướp địa vị, mất hết toàn bộ như thế nào, nhưng hắn ta lại quá thận trọng, còn trụ được đến hôm nay, ngày càng khiến người khác phải kiêng kị.
Người Ma giới mặc dù biết Hoa Tích Dung phú khả địch quốc, nhưng tính tình hỉ nộ vô thường của hắn cũng rất đáng sợ. Không biết thiếu niên Tiểu Mạch này là thần thánh phương nào mà có thể được Hoa Tích Dung đối xử đặc biệt?
Không chỉ có thế, hắn còn am hiểu cơ quan thuật!
Hai lão giả tò mò nhìn Tô Mặc như muốn tìm ra đáp án.
Bốn người cùng đi hồi lâu lại nhìn thấy hai lối rẽ, bên cạnh cũng có rất nhiều con rối. Mỗi con rối ôm một ít vải vóc trong tay, trên đó viết rất nhiều chữ: “Nếu chư vị đến được đâu, chứng tỏ các ngươi còn chưa phải bất trị, mạng chưa đến đường cùng. Nhưng kế tiếp nhất định không dễ, nếu không muốn chết, lập tức rẽ trái đi.”
Hai lão giả lại bắt đầu do dự, bên trái hay bên phải?
Người thiết kế cơ quan này quá quỷ dị, lúc trước không có nhắc nhở nào, để họ tự mình lựa chọn. Hiện giờ lại nhắc nhở khiến họ thấy như âm mưu, muốn rẽ trái nhưng lỡ bên trái là đường cùng thì sao? Rẽ phải thì thế nào? Chẳng lẽ đó không phải đường cùng?
Hoa Tích Dung sờ cằm, hắn đa nghi trời sinh nên đương nhiên không biết lựa chọn thế nào. Người thiết kế cơ quan này quả là rất giỏi khống chế lòng người Ma giới.
Nhưng Tô Mặc lại cười điềm nhiên, “Đương nhiên đi bên phải rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?” Nàng không có suy nghĩ giống người Ma giới.
Hoa Tích Dung lập tức cười theo: “Tiểu Mạch nói bên phải, vậy đi bên phải.”
Sau khi bốn người đi vào thông đạo, cửa lập tức đóng lại, phía trước là một không gian rộng rãi tráng lệ.
Một nữ nhân yêu khí đang ngồi đó phẩm trà, nửa người diễm lệ, nửa người như trẻ con. Nàng ta bắc chéo chân, tay cầm một con rối tinh xảo, chính là Thánh nữ đại nhân. Nhìn thấy bốn người đi vào, sắc mặt nàng ta lập tức hơi biến đổi, sau đó cười lạnh nói: “Không ngờ các ngươi lại tìm tới được.”
Hoa Tích Dung bước lên hai bước: “Không sai, rất dễ tìm.”
Thánh nữ lạnh lùng nhìn hắn: “Vận khí các ngươi thật sự không tệ.”
“Thánh nữ đại nhân, vận khí chỉ là một phần, thứ gia tạ ngươi ban tặng chính là pháp khí không gian của ngươi, chính nó đã mang chúng ta tới đây.”
Nửa ngày sau, nàng ta mới cười nói: “Hoa gia, ta suýt thì quên ngươi rất am hiểu pháp khí không gian, biết cách sử dụng. Hơn nữa tâm tư ngươi, vận khí của ngươi cũng không giống người ngoài, túc trí đa mưu, nếu không sao ngươi tìm được ta nhanh như vậy.” Từ thánh địa đến được đây đúng là không dễ, bẫy rập cơ quan khắp nơi. Đã hơn vạn năm không ai tìm được, rất nhiều người mạnh đều bỏ mạng, nhưng Hoa Tích Dung lại có thể đi vào.
Thánh nữ vừa yêu vừa hận tên nam nhân này mặt ngoài yêu mị, nhưng thực tế lại rất đáng sợ này.
“Ừm, ngươi nói không sai!” Hoa Tích Dung lười biếng khoanh tay, “Thánh nữ có thể dùng khay vàng đưa chúng ta tới, nhất định có nguyên do. Ta biết lúc pháp khí khởi động, là ngươi đã sắp xếp mọi thứ. Năm đó Giáo chủ của Thánh nữ giáo tốn công tốn sức dùng phương pháp này để vây khốn thần thức, khóa chặt ma lực, thật sự rất lợi hại. Nhưng những cơ quan này, bằng vào đầu óc của ngươi nhất định là không làm được, vì Thánh nữ giáo các ngươi đời sau không bằng đời trước.”
Nghe thấy Hoa Tích Dung mỉa mai mình, Thánh nữ vẫn cười tủm tỉm, “Rõ ràng là gia đuổi theo ta mà, chẳng lẽ gia nhớ ta mãi không quên? Ngày đêm nhung nhớ?”
Hoa Tích Dung híp mắt, cười lạnh: “Không sai, chúng ta quả thật mong nhớ ngươi ngày đêm.”
“Ồ?” Thánh nữ liếc mắt.
“Bởi vì nơi ngươi ở nhất định là vị trí trung tâm của Thánh nữ thành, có rất nhiều bảo tàng chúng ta không tưởng tượng nổi, ai cũng muốn lấy một phần nên đương nhiên phải mong nhớ ngươi rồi.”
Hắn nói rất thẳng, không quanh co lòng vòng như những người khác.
“Ta đương nhiên biết rõ tâm tư, mục đích của các ngươi, ta chỉ không ngờ nơi chưa từng có người ngoài này lại xuất hiện tới bốn, các ngươi cảm thấy đủ để phân sao?”
“Đừng ly gián nữa! Vàng bạc châu báu gì gia đều có hết, hai vị tộc trưởng này chỉ vì tò mò thôi, đừng nói như chúng ta chưa từng thấy thứ gì tốt, cũng đừng cho rằng Thánh nữ giáo độc đại, thiên hạ vô song. Ngươi muốn mấy người chúng ta lục đục với nhau ư?”
Hai lão giả Nguyên Anh kỳ cũng lắc đầu, bọn họ quả thực không hứng thú với thứ gì ngoài bí thuật của Thánh nữ giáo.
Thánh nữ nhẹ nhàng vuốt tóc, “Ta biết Hoa gia là người thông minh, không gì gạt được. Vốn Hoa gia chỉ nợ ta tình cảm, nhưng giờ lại nợ thêm một mạng rồi.”
Hoa Tích Dung cười nhạo, “Ta nợ ngươi?”
Thánh nữ đặt con rối lên bàn, “Hoa gia không nhớ sao? Nếu không có nó thế thân cho ta, chỉ sợ ta đã chết oan chết uổng.”
“Tiểu tử, ngươi hiểu cơ quan thuật thật sao?” Ánh mắt hai lão nặng nề.
“Nếu như cửa này có thể dễ dàng phá hủy, dễ dàng rời đi, thì cường giả Nguyên Anh kỳ đã chết kia chính là chứng minh tốt nhất cho việc nó làm từ cơ quan thuật. Cơ quan coi trọng việc đan xen tuần hoàn, ngươi đụng vào một cái, nó có thể kéo theo những thứ khác, nguy hiểm càng tăng lên. Ta hiểu cơ quan thuật của Nhân giới, để ta thử xem có mở được hay không.” Tô Mặc thong dong tự tin bước lên, sắc mặt lạnh nhạt.
“Tiểu tử, ngươi trẻ tuổi như vậy, cơ quan này chính là Thành chủ thiên tài của Thánh nữ thành dựng lên, có thể nói nàng ta là kỳ tài đệ nhất của Ma giới, không phải chỉ cần biết cơ quan là có thể phá được. Lỡ như vô ý một cái sẽ tạo nên nguy hiểm không đáng có, ngươi làm sao ăn nói với chúng ta?” Lão giả mặt đen giậm chân, sắc mặt biến đổi liên tục.
“Đúng đó, lỡ như vô ý… Chúng ta chẳng phải xong đời rồi sao?” Lão mập cũng góp lời.
Tô Mặc cười lạnh, kỳ tài đệ nhất Ma giới không biết so với Sư Anh thì thế nào?
Nàng nhìn ra được chỗ huyền diệu của cơ quan, không phải là nàng không có cách nào phá giải.
“Chúng ta cứ trốn ra ngoài trước rồi nói sau. Bốn cánh cửa này là một thể, nếu hai vị làm liều, chỉ sợ không thể nào mở được nữa, chúng ta chỉ còn nước ngồi chờ chết thôi.”
“Đợi đã, ngươi thật sự có thể mở được?”
“Thử một lần sẽ biết! Khó khăn rất lớn, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn để hai vị dốc sức phá cửa. Mạng người có thể nặng như núi cũng có thể nhẹ như lông hồng, không biết có ai mang ơn hay không?” Tô Mặc đương nhiên biết rõ mình mở được, nhưng nếu để họ nợ nàng nhân tình, sau này ở Ma giới nàng cũng dễ dàng hơn.
Lão mặt đen lập tức nói: “Tiểu hữu, nếu ngươi thật sự có thể mở được, về sau nếu có chuyện gì, Cao gia Ma giới sẽ dốc sức giúp đỡ ngươi.”
Tô Mặc nhìn về người còn lại, “Các hạ thì sao?”
Nụ cười của lão mập kia rất mất tự nhiên, ôm tâm tình chữa ngựa chết thành ngựa sống, lão nói: “Đã vậy thì, giao hết cho tiểu hữu vậy, về sau nếu có chuyện gì, ta cũng sẽ dốc sức giúp đỡ.”
“Được, ta làm.” Tô Mặc lấy vài dụng cụ trong Thiên Thư ra, tay từ từ lần sờ cửa cơ quan, trầm ngâm hồi lâu.
Hai lão giả cũng hồi hộp, hắn ta rốt cục có làm được hay không vậy?
Hoa Tích Dung lại chỉ như cười như không, lười biếng khoanh tay, từ đầu tới cuối hoàn toàn không hoài nghi nửa câu, tỏ vẻ rất tin tưởng Tô Mặc.
Hồi lâu sau, nước dần ngập qua đầu gối, ngập đến eo.
Xương cốt trong động cũng trôi lềnh bềnh, sắc mặt hai lão giả càng ngày càng kém.
Bọn họ không biết, là Tô Mặc cố ý khiến bọn họ phải sốt ruột. Nếu không đứng trước tình hình cửu tử nhất sinh, nếu nàng cứu bọn họ quá đơn giản, chỉ sợ họ sẽ không cảm kích nàng bao nhiêu.
Tô Mặc làm bất cứ chuyện gì đều chú ý đến mức độ, nàng làm như không thấy nước dâng ngày càng cao. Lúc này, hai tay nàng bắt đầu tháo dỡ, tư thái ưu nhã chuyên chú, bóng lưng trầm tĩnh ung dung, động tác nhuần nhuyễn như hoa rơi nước chảy.
Rất nhanh, cả cánh cửa nhìn như thiên y vô phùng* đã bị Tô Mặc tháo thành tám khối. (*áo của thần tiên trên trời nhìn không thấy vết chỉ may, ý nói cánh cửa rất chắc chắn không chút tỳ vết nào)
“Trời ạ, cửa lại có thể bị hắn tháo ra như vậy? Thành công rồi!” Lão mặt đen hét ầm lên, mặt lão vừa đen vừa đỏ, hết sức kích động.
“Mau xem, mở được rồi, nhanh như vậy!” Khuôn mặt lão mập gần như biến mất hết nếp nhăn.
“Tốt, rất tốt.” Hoa Tích Dung thấy nàng mở ra dễ dàng, hắn mỉm cười.
Hai lão giả nhìn Tô Mặc bằng ánh mắt phức tạp, có chút khó tin, rất kinh ngạc vì hành động vĩ đại của “thiếu niên” này. Hắn ta chỉ mới mười mấy tuổi mà trình độ cơ quan thuật đã xuất thần nhập hóa đến thế, thật sự quá lợi hại.
Nước nhanh chóng tràn ra, chỉ còn cao đến cổ chân. Bốn người đều có thực lực, đương nhiên không bị nước cuốn trôi.
Hoa Tích Dung ôm eo Tô Mặc, “Tiểu Mạch, ngươi thật giỏi, gia rất hãnh diện.”
Tô Mặc dùng sức tránh ra, cười nói: “Gia hãnh diện, thù lao của Tiểu Mạch cũng tăng.” Nàng không bao giờ quên bàn điều kiện.
“Tiểu Mạch muốn thù lao sao, đương nhiên không thành vấn đề.” Tay chân Hoa Tích Dung càng xấu xa hơn, bóp vành tai nàng, mơn trớn cổ nàng, vỗ vỗ vai nàng. Mới đầu Tô Mặc còn chịu được, nhưng đối phương ngày càng quá đáng, ngày càng làm càn, nàng lạnh lùng nhìn hắn, cứ như nhìn thấy Ngu Nhiễm thứ hai, thật sự chỉ hơn chứ không kém. Sau đó tay hắn đưa về phía ngực nàng, Tô Mặc rốt cục không nhịn được nữa, nàng lật tay, đợi khi tay hắn đến gần, cây kim đâm tới mu bàn tay hắn.
Hoa Tích Dung phản ứng nhanh, lập tức rút tay về, xoay tay cướp kim nhọn của nàng.
Động tác hắn quỷ dị, tốc độ cực nhanh. Hắn cười cười nhìn nàng, “Tiểu Mạch, ngươi vậy là không tốt, gia chính là áo cơm cha mẹ của ngươi.”
“Cha mẹ? Ngài nói xem, cần gì phải khách khí với đồ vô sỉ chứ?” Tô Mặc cũng cười cười.
Hoa Tích Dung vô tội chớp chớp mắt, lắc quạt, “Ngươi nói gia vô sỉ?”
Tô Mặc cười lạnh liếc xéo hắn, “Chẳng lẽ không phải?” Nàng dẫm lên chân hắn, dùng hết mười ba phần lực.
Hoa Tích Dung giật mình, nhíu mày, hít vào một hơi.
Tô Mặc thấy hắn bị đau, nàng cưỡi khẽ, dùng sức nghiến mấy cái mới hả giận, “Hoa gia, người kính ta một thước, ta kính người một trượng.”
Hoa Tích Dung như cười như không, “Tiểu Mạch, gia một lòng say mê ngươi, chân thành thật lòng, giống như ngươi đánh là thương mắng là yêu với gia vậy.”
Đánh là thương, mắng là yêu! Tô Mặc khinh bỉ: “Gia quả nhiên vô sỉ, da mặt nghìn năm đúng là ngày càng dày.”
Hoa Tích Dung cọ cọ mặt nàng, “Đúng là không thể so được với làn da non mềm của ngươi được.”
Tô Mặc hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Hoa Tích Dung càng dính sát người Tô Mặc hơn, nàng có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn. Hoa Tích Dung lại cười: “Vô sỉ cũng được, không biết xấu hổ cũng được. Gia xem Tiểu Mạch ngươi là người của mình nên mới làm thế, nếu đổi thành người ngoài… Gia tuyệt đối sẽ không vô sỉ như vậy.”
Tô Mặc lạnh lùng liếc hắn: “Ta tuy biết ngươi không lâu nhưng lại hiểu rõ tính tình ngươi, nếu gia muốn xem ta như đồ chơi, vậy ngươi tính nhầm rồi.”
“Thật sao? Nhưng gia chưa từng xem ngươi là đồ chơi mà.”
“Thật ư?” Tô Mặc cười lạnh, không tin.
“Gia tuyệt đối không có.” Hoa Tích Dung vươn tay thề.
Hai lão giả nghiêm túc đi phía trước không nhịn được lắc đầu, thật không xem air a gì mà! Bọn họ dù sao cũng là người lớn tuổi đức cao trọng vọng mà lại bị làm lơ. Nhưng nếu nói Hoa Tích Dung không thích xem người khác là đồ chơi, hai bọn họ trăm lần không tin, ngàn lần không tin! Khắp Ma giới này chưa có nhân vật lớn nào mà không bị Hoa Tích Dung trêu qua một lần, nếu thật sự có, vậy chỉ có thể nói hắn chưa đủ lớn, không đáng để Hoa Tích Dung trêu thôi.
Có người nói, nếu Hoa Tích Dung sinh ra sớm một ngàn năm, hiện giờ toàn Ma giới đều sẽ là thiên hạ của hắn, tứ đại gia tộc bọn họ đều không ngóc đầu lên nổi.
Về sau lão phu nhân tìm được cách quỷ dị nào đó khống chế được Hoa Tích Dung, cũng là một chiêu tuyệt diệu, bắt thiên tử sai khiến chư hầu.
Vốn bọn họ cũng muốn xem cảnh hắn bị đoạt quyền thế, cướp địa vị, mất hết toàn bộ như thế nào, nhưng hắn ta lại quá thận trọng, còn trụ được đến hôm nay, ngày càng khiến người khác phải kiêng kị.
Người Ma giới mặc dù biết Hoa Tích Dung phú khả địch quốc, nhưng tính tình hỉ nộ vô thường của hắn cũng rất đáng sợ. Không biết thiếu niên Tiểu Mạch này là thần thánh phương nào mà có thể được Hoa Tích Dung đối xử đặc biệt?
Không chỉ có thế, hắn còn am hiểu cơ quan thuật!
Hai lão giả tò mò nhìn Tô Mặc như muốn tìm ra đáp án.
Bốn người cùng đi hồi lâu lại nhìn thấy hai lối rẽ, bên cạnh cũng có rất nhiều con rối. Mỗi con rối ôm một ít vải vóc trong tay, trên đó viết rất nhiều chữ: “Nếu chư vị đến được đâu, chứng tỏ các ngươi còn chưa phải bất trị, mạng chưa đến đường cùng. Nhưng kế tiếp nhất định không dễ, nếu không muốn chết, lập tức rẽ trái đi.”
Hai lão giả lại bắt đầu do dự, bên trái hay bên phải?
Người thiết kế cơ quan này quá quỷ dị, lúc trước không có nhắc nhở nào, để họ tự mình lựa chọn. Hiện giờ lại nhắc nhở khiến họ thấy như âm mưu, muốn rẽ trái nhưng lỡ bên trái là đường cùng thì sao? Rẽ phải thì thế nào? Chẳng lẽ đó không phải đường cùng?
Hoa Tích Dung sờ cằm, hắn đa nghi trời sinh nên đương nhiên không biết lựa chọn thế nào. Người thiết kế cơ quan này quả là rất giỏi khống chế lòng người Ma giới.
Nhưng Tô Mặc lại cười điềm nhiên, “Đương nhiên đi bên phải rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?” Nàng không có suy nghĩ giống người Ma giới.
Hoa Tích Dung lập tức cười theo: “Tiểu Mạch nói bên phải, vậy đi bên phải.”
Sau khi bốn người đi vào thông đạo, cửa lập tức đóng lại, phía trước là một không gian rộng rãi tráng lệ.
Một nữ nhân yêu khí đang ngồi đó phẩm trà, nửa người diễm lệ, nửa người như trẻ con. Nàng ta bắc chéo chân, tay cầm một con rối tinh xảo, chính là Thánh nữ đại nhân. Nhìn thấy bốn người đi vào, sắc mặt nàng ta lập tức hơi biến đổi, sau đó cười lạnh nói: “Không ngờ các ngươi lại tìm tới được.”
Hoa Tích Dung bước lên hai bước: “Không sai, rất dễ tìm.”
Thánh nữ lạnh lùng nhìn hắn: “Vận khí các ngươi thật sự không tệ.”
“Thánh nữ đại nhân, vận khí chỉ là một phần, thứ gia tạ ngươi ban tặng chính là pháp khí không gian của ngươi, chính nó đã mang chúng ta tới đây.”
Nửa ngày sau, nàng ta mới cười nói: “Hoa gia, ta suýt thì quên ngươi rất am hiểu pháp khí không gian, biết cách sử dụng. Hơn nữa tâm tư ngươi, vận khí của ngươi cũng không giống người ngoài, túc trí đa mưu, nếu không sao ngươi tìm được ta nhanh như vậy.” Từ thánh địa đến được đây đúng là không dễ, bẫy rập cơ quan khắp nơi. Đã hơn vạn năm không ai tìm được, rất nhiều người mạnh đều bỏ mạng, nhưng Hoa Tích Dung lại có thể đi vào.
Thánh nữ vừa yêu vừa hận tên nam nhân này mặt ngoài yêu mị, nhưng thực tế lại rất đáng sợ này.
“Ừm, ngươi nói không sai!” Hoa Tích Dung lười biếng khoanh tay, “Thánh nữ có thể dùng khay vàng đưa chúng ta tới, nhất định có nguyên do. Ta biết lúc pháp khí khởi động, là ngươi đã sắp xếp mọi thứ. Năm đó Giáo chủ của Thánh nữ giáo tốn công tốn sức dùng phương pháp này để vây khốn thần thức, khóa chặt ma lực, thật sự rất lợi hại. Nhưng những cơ quan này, bằng vào đầu óc của ngươi nhất định là không làm được, vì Thánh nữ giáo các ngươi đời sau không bằng đời trước.”
Nghe thấy Hoa Tích Dung mỉa mai mình, Thánh nữ vẫn cười tủm tỉm, “Rõ ràng là gia đuổi theo ta mà, chẳng lẽ gia nhớ ta mãi không quên? Ngày đêm nhung nhớ?”
Hoa Tích Dung híp mắt, cười lạnh: “Không sai, chúng ta quả thật mong nhớ ngươi ngày đêm.”
“Ồ?” Thánh nữ liếc mắt.
“Bởi vì nơi ngươi ở nhất định là vị trí trung tâm của Thánh nữ thành, có rất nhiều bảo tàng chúng ta không tưởng tượng nổi, ai cũng muốn lấy một phần nên đương nhiên phải mong nhớ ngươi rồi.”
Hắn nói rất thẳng, không quanh co lòng vòng như những người khác.
“Ta đương nhiên biết rõ tâm tư, mục đích của các ngươi, ta chỉ không ngờ nơi chưa từng có người ngoài này lại xuất hiện tới bốn, các ngươi cảm thấy đủ để phân sao?”
“Đừng ly gián nữa! Vàng bạc châu báu gì gia đều có hết, hai vị tộc trưởng này chỉ vì tò mò thôi, đừng nói như chúng ta chưa từng thấy thứ gì tốt, cũng đừng cho rằng Thánh nữ giáo độc đại, thiên hạ vô song. Ngươi muốn mấy người chúng ta lục đục với nhau ư?”
Hai lão giả Nguyên Anh kỳ cũng lắc đầu, bọn họ quả thực không hứng thú với thứ gì ngoài bí thuật của Thánh nữ giáo.
Thánh nữ nhẹ nhàng vuốt tóc, “Ta biết Hoa gia là người thông minh, không gì gạt được. Vốn Hoa gia chỉ nợ ta tình cảm, nhưng giờ lại nợ thêm một mạng rồi.”
Hoa Tích Dung cười nhạo, “Ta nợ ngươi?”
Thánh nữ đặt con rối lên bàn, “Hoa gia không nhớ sao? Nếu không có nó thế thân cho ta, chỉ sợ ta đã chết oan chết uổng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook