Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 128-1: Mỗi người một ngả (1)
Edit: Nhisiêunhân
Một thiếu niên dung nhan tuyệt mỹ tự đắc ngồi trên giường, hành trình đến Ma giới có cả đường thủy và đường bộ, nhưng đi đường thủy lại ổn định hơn. Hiện tại nàng đang ở trên thuyền, đưa mắt nhìn chậu hoa ngọc lan trước mặt, đó là Hoa Tích Dung mang từ Nhân giới đến. Ma giới không giống Nhân giới, không biết hắn ta nghĩ gì mà lại mang theo chậu hoa này nữa.
Tô Mặc thấy đóa hoa ủ rũ ảm màu thì tưới nước cho nó, nghĩ cách làm nó có sức sống hơn.
“Tiểu Mạch, nhìn không ra ngươi cũng là một người yêu hoa.” Hoa Tích Dung bước chậm đi tới.
“Ta vốn không có hứng thú, nhưng vì sao Hoa công tử phải chăm sóc một chậu hoa như vậy?”
“Hoa này nở rất đẹp, nhưng vô tình mọc gần Ma giới, ta chỉ muốn nhìn xem một loài hoa chỉ thích hợp trồng trong nhà ấm sẽ sinh tồn ở đây như thế nào, chết héo như thế nào.” Hoa Tích Dung híp mắt, lạnh nhạt nói.
“Sau đó nhắc nhở chính ngươi chớ giống như nó, có đúng không?” Tô Mặc liếc hắn.
“Đừng nói vậy, gia rất thương hoa tiếc ngọc, gia thật tâm yêu thích nó mà.” Hoa Tích Dung cười cười quyến rũ.
“Ngươi có lòng tốt như vậy từ bao giờ?” Tô Mặc hừ nhẹ.
“Gia không ác độc như ngươi nói đâu, gia thật sự thương hoa tiếc ngọc, thỉnh thoảng còn chôn hoa nữa.”
“Chôn hoa?” Tô Mặc nhìn kiểu gì cũng không thấy hắn giống loại người chôn hoa buồn xuân thu.
“Đời người ngắn ngủi, ngàn năm như một ngày, sống sống chết chết, tình người nóng lạnh, cũng tựa như số khổ của đóa hoa. Nếu hôm nay ta giữ xác nó, mai chôn nó, đợi ngày sau ta chết đi, không biết ai sẽ là người chôn ta tế ta.”
“Cho nên cả ngày nay ngươi đều nghĩ đến cái chết?” Tô Mặc giễu cợt.
“Là người rồi sẽ có ngày chết!” Khuôn mặt Hoa Tích Dung không chút cảm xúc.
“Chẳng lẽ Hoa công tử không nghĩ làm thế nào để sống tốt sao?” Tô Mặc khẽ cười.
“Đương nhiên cũng muốn, có câu là học đến già, ở Nhân giới ta cuối cùng cũng có hứng thú với vài thứ, làm ruộng làm vườn cũng là một chuyện hay ho, về sau ta còn muốn cưới vợ sinh con ở đó, an cư lạc nghiệp.”
Tô Mặc “ồ” một tiếng thật dài, cười cười nói: “Ta tưởng ngươi không thích nữ nhân.”
Hoa Tích Dung mím môi: “Gia không phải đoạn tụ, dù không thích nữ nhân, nhưng ta cũng không thích nam nhân.”
Tô Mặc thở dài: “Ta có chút lo lắng cho nương tử tương lai của ngươi, loại tâm tính như ngươi, nữ nhân bình thường nào chịu nổi đây?”
Hoa Tích Dung vân vê cánh hoa, “Thật ra gia là nam nhân bình thường, cũng có một mặt dịu dàng.”
Tô Mặc cười: “Nhìn không ra.”
“Sao lại không? Gia vẫn nghĩ ngươi là tri kỷ của gia.”
Tô Mặc chớp chớp mắt: “Đúng rồi, lão phu nhân kia đồng ý để ngươi rời đi sao?”
Hoa Tích Dung thở dài, dựa vào tường lười biếng cười một tiếng, “Hừ, bà ta hận không thể giết chết ta, rồi lần nào cũng vậy, không chịu để cho ta tự tìm chết.”
Tô Mặc chống má, hỏi tiếp: “Vì sao?”
Hoa Tích Dung nghiến răng nghiến lợi: “Vì lão yêu bà đó là phụ nhân ham thích quyền lợi nhất, nhưng ở Ma giới nữ nhân không thể xưng vương, cho nên bà ta phải hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu), thật sự là mệt chết đi.”
Tô Mặc nhíu mày, “Thì ra ngươi là vương tôn công tử của Ma giới.”
“Vương tôn công tử vẫn kém hơn địa vị của gia.”
Tô Mặc cười cười: “Hôm qua nháo loạn, hình như rất nhiều nữ tử Nhân giới đã tìm được nhà chồng tạm được.”
“Gia không có hứng thú.”
“Bọn họ đều có tướng mạo xinh đẹp, vật hiếm mới quý, cho nên các thương nhân đều thích bọn họ, thậm chí có lẽ cũng đã lén trao đổi thiếp canh. Cho nên ta đề nghị cho các nàng theo đội thuyền trở về Nhân giới, lần sau lại đến, các nàng theo chúng ta, ta cứ luôn cảm thấy có chút không an tâm.”
“Ngươi nói đúng, nhưng gia hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc.” Hoa Tích Dung gác chân, tay đặt trên đầu gối.
“Nam nhân Ma giới các ngươi có tướng mạo cũng không tốt, ta thấy ngươi đúng là khác biệt.” Tô Mặc liếc hắn một cái.”
“Khác biệt? Ngươi nói không đúng, xinh đẹp không phải là lỗi của gia.” Hoa Tích Dung cười yêu mị, nghiêng người dựa trên giường, hai mắt khép hờ, nhắm mắt thư giãn.
So với chuyện đám người kia kết thông gia, phần lớn thương nhân lại có hứng thú với cơ quan thuật của Tô Mặc hơn.
Đúng là vật hiếm mới quý, nữ tử Nhân loại mặc dù hi hữu, nhưng cơ quan thuật càng hi hữu hơn. Người Ma giới rất ít khi thấy cơ quan thuật, những con rối cơ quan kia một phần là do Sư Anh chế tạo, cực kì khéo léo, còn có thể thao túng pháp khí, thật khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Tô Mặc đã đồng ý sau khi thương lộ khai thông, nàng sẽ cung cấp một phần cơ quan nhập vào Ma giới.
*
Tiếng chuông vang lên, đã đến canh giờ vào đêm.
Thái Hoa Cung được xây trên Tuyết Vực, khí thế hào hùng, thành trì xanh ngọc chiếm diện tích trăm mẫu, chim sa cá lặn. Đại điện to lớn, rồng lượn trên cột, tường đỏ ngói xanh, đường nét độc đáo.
Từ xa, tiếng cười sang sảng của một phụ nhân truyền đến, bà bước nhanh vào noãn các (phòng có lò sưởi).
Hai hàng đèn lồng đỏ chiếu sáng đại điện như ban ngày, đương nhiên cũng soi rõ dung nhan của từng người. Lão phu nhân mặc dù lớn tuổi, đã đạt đến Nguyên Anh kỳ đỉnh, nhưng bà ta lại mặc xiêm y diễm sắc, cố gắng bảo trì dung nhan của mình. Đối với một nữ nhân, bất luận tuổi có bao nhiêu thì cũng đều muốn thanh xuân kéo dài vĩnh viễn, mà lão phu nhân đương nhiên là có cách giữ gìn dung nhan, nên bà ta nhìn chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi.
Hai hàng cung nữ đi theo sau, lão phu nhân đi giữa hệt như vương mẫu nương nương hạ phàm.
Tâm trạng bà ta vô cùng tốt, cực kì tốt, những ngày này đích thân bà tới đất thần, không ai cản trở, muốn làm gì thì làm.
Bà buông rèm chấp chính, người phản đối trong triều đã có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mọi người cúi đầu xưng thần, hôm nay, bà mới cảm nhận được sức mạnh của quyền lực tuyệt đối.
Nhưng vừa rồi bà ta lại thấy không yên, nhưng không lần nào tìm được nguyên do, không biết vì sao lòng bà lại loạn…
Đột nhiên, một thái giám vội vàng chạy tới kêu lên: “Lão phu nhân, lão phu nhân, có một tin xấu và một tin tốt.”
“Chuyện gì? Sao lại ầm ĩ như thế?” Lão phu nhân lạnh lùng nhìn hắn.
“Thưa, là một tin xấu và một tin tốt ạ.” Thái giám thở hào hển, nói.
“Ta biết rồi, nói tin xấu trước đi.” Lão phu nhân rất không thích trước vui sau lại sầu lo.
“Tin xấu là… Bốn thị tỳ thiếp thân Xuân Hạ Thu Đông của người đã gặp chuyện không may rồi, bên cạnh Hoa Tích Dung không còn ai có thể giám thị hắn.”
“Nhanh như vậy sao?” Lão phu nhân biến sắc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục nét mặt: “Ta biết bọn chúng không có bản lĩnh mà, lúc trước ta sắp xếp một ngàn nữ tỳ, khối người thông minh hơn chúng, vì ta chỉ chọn những thị tỳ đã từng đọc sách, còn cho các nàng học chút sử ký, nhưng lại bị Hoa Tích Dung kia giết hết sạch. Ta hận hắn thấu xương, giết một ngàn thị tỳ của ta, hao tổn một ngàn nô tài trung thành ta có thể sử dụng. Nhưng bốn người kia vốn là mỹ mạo nhất trong những người ta có, còn chưa kịp dạy dỗ, chỉ để chúng đi giám thị Hoa Tích Dung, bẩm báo hành động của hắn. Ai ngờ có vậy cũng không làm được, đúng là chỉ được mỗi nhan sắc, chết cũng không tiếc.”
Miệng bà ta thì nói là không tiếc, nhưng gương mặt lại vô cùng tức giận.
Hiện nay thứ thiếu nhất chính là người tài có thể dùng, bà đã hi sinh rất nhiều ở chỗ của Hoa Tích Dung!
Hoa Tích Dung là chướng ngại vật, là thứ đầu tiên cản trở bà thống trị Ma giới, nhưng bà lại không thể lập tức diệt trì. Hoa Tích Dung là con trai tiên phu (người chồng đã mất), tướng mạo lại tuấn mỹ, lúc trước bà vốn muốn hắn trở thành nam sủng của mình, nào ngờ hắn cũng không phải là đèn cạn dầu.
Thái giám nói tiếp: “Còn nữa, hôm nay tam giới đã lập khế ước, có thể liên thông, sợ rằng sau này sẽ ngày càng bất lợi cho ngài.”
“Ta biết rồi, ngươi còn chuyện gì nữa?”
Thái giám lập tức cười: “Còn một việc, là tin tốt, vô cùng tốt.”
“Tin gì?”
“Lúc trước thế tử Dung Túc vẫn luôn trốn ở ngoài, chưa từng trở về, nhưng sau khi tam giới tương thông đã biết được hắn trốn trong Thiên Thư. Thế tử hiện đang ở Nhân giới, cho nên người thừa kế không chỉ có một mình Hoa Tích Dung…”
“Sao? Đây quả là tin tốt.” Lão phu nhân cười ngạo nghễ, “Ý ngươi muốn nói là đã tìm được Thiên Thư rồi?”
“Tiếc là vẫn chưa, nhưng Thiên Thư lưu lạc ở Nhân giới đã lâu, còn từng xuất hiện ở Tề quốc, mặc dù hiện tại tình hình bất lợi cho chúng ta nhưng nếu Dung Túc ở đây, hắn có thể thay mặt Hoa Tích Dung. Thân thể hắn vẫn chưa khôi phục, hẳn là dễ khống chế hơn chút.”
“Nói vậy Hoa Tích Dung đã không còn hữu dụng rồi, chết cũng đáng.”
“Đúng vậy! Hắn nhất định phải chết!” Thái giám gật đầu.
“Xem ra tam giới tương thông cũng không phải không có ích lợi gì, ít nhất mọi người sẽ biết Dung Túc và Thiên Thư đã xuất hiện. Nếu bổn cung nhớ không lầm, Dung Túc và Hoa Tích Dung cũng không hòa thuận, cho nên chỉ cần Dung Túc chịu theo bổn cung, ta đương nhiên không cần Hoa Tích Dung nữa! Rất tốt, rất tốt!” Lão phu nhân lại nhíu mày đăm chiêu; “Tiếc là hàng đầu thuật này chỉ có thể kiềm chế hắn, không thể giết hắn.”
Một mưu thần tô son trát phấn lập tức bước lên một bước: “Hiện tại Hoa Tích Dung đang ở bờ biển Ma giới, chỗ đó là nơi không ai quản lý, chúng ta hoàn toàn có thể phái người tru diệt.”
“Phái binh lực cần phải có lý do, dùng lý do gì mới được?”
Mưu thần còn lại hiến kế: “Hoa Tích Dung đang ở cùng đám sứ giả Nhân giới, vậy giết cả bọn đi, đến lúc đó chúng ta vu oan cho hắn, đương nhiên là có lý do xuất binh rồi.”
“Lời các ngươi nói tuy được, nhưng chuyện này vẫn có nguy hiểm, không bằng trước cứ ngụy trang người của chúng ta thành cường đạo, ít nhất không bị ai nắm được sơ hở. Nhưng Hoa Tích Dung cũng rất mạnh, rốt cục phái ai đi thì ổn đây?”
“Lão phu nhân, ta bằng lòng lãnh binh đi trước, chém hắn dưới đao!” Một tướng lĩnh nói.
“Lão phu nhân, để ta đi đi, ta sẽ mang thủ cấp trên cổ hắn về đây!” Lại thêm một nam tử mạnh mẽ lên tiếng.
“Lão phu nhân, ta đi mới đúng.” Người thứ ba đứng dậy.
Ba người đều cường thân kiện thể, khỏe mạnh như sắt, nhưng cũng tô son điểm phấn như những nam nhân Ma giới khác, dù vậy cũng không che nổi làn da ngăm đen. Đây đúng là ba trai lơ lão phu nhân vừa mới chiêu về. Bà ta ngày thường giỏi lung lạc lòng người, chiêu dụ mưu thần, nhưng trên giường lại thích loại nam nhân dữ dội thế này.
Bà ta nhập nam sủng vô số, mỗi loại phong tình đều có tầm hai ba người. Hơn nữa bà ta tập qua chút mị thuật, tướng mạo ở Ma giới cũng xem như mĩ nhân, dáng người lại giữ rất tốt, đương nhiên lên giường có thể khiến người khác dục tiên dục tử, ba người họ đã sớm trung thành với bà ta rồi.
“Được! Được! Được! Các ngươi giỏi lắm, quả không hổ là ái khanh của ta. Nếu bổn cung không thể lấy được lòng trung thành của Hoa Tích Dung, vậy hãy khoét tim hắn mang tới đây cho ta đi!” Dứt lời, lão phu nhân lập tức lấy ra ba tấm lệnh bài, là ba phần làm từ binh phù Long Hổ lệnh, tương đương với quyền lợi lớn lao dành cho bọn họ, có thể điều động binh lực Ma giới bất cứ lúc nào.
Ba người lập tức ngầm hiểu, quỳ xuống nhận lệnh bài.
“Lão phu nhân xin yên tâm, chúng ta sẽ ngụy trang thành cường đạo, mau chóng lấy mạng Hoa Tích Dung.”
Một thiếu niên dung nhan tuyệt mỹ tự đắc ngồi trên giường, hành trình đến Ma giới có cả đường thủy và đường bộ, nhưng đi đường thủy lại ổn định hơn. Hiện tại nàng đang ở trên thuyền, đưa mắt nhìn chậu hoa ngọc lan trước mặt, đó là Hoa Tích Dung mang từ Nhân giới đến. Ma giới không giống Nhân giới, không biết hắn ta nghĩ gì mà lại mang theo chậu hoa này nữa.
Tô Mặc thấy đóa hoa ủ rũ ảm màu thì tưới nước cho nó, nghĩ cách làm nó có sức sống hơn.
“Tiểu Mạch, nhìn không ra ngươi cũng là một người yêu hoa.” Hoa Tích Dung bước chậm đi tới.
“Ta vốn không có hứng thú, nhưng vì sao Hoa công tử phải chăm sóc một chậu hoa như vậy?”
“Hoa này nở rất đẹp, nhưng vô tình mọc gần Ma giới, ta chỉ muốn nhìn xem một loài hoa chỉ thích hợp trồng trong nhà ấm sẽ sinh tồn ở đây như thế nào, chết héo như thế nào.” Hoa Tích Dung híp mắt, lạnh nhạt nói.
“Sau đó nhắc nhở chính ngươi chớ giống như nó, có đúng không?” Tô Mặc liếc hắn.
“Đừng nói vậy, gia rất thương hoa tiếc ngọc, gia thật tâm yêu thích nó mà.” Hoa Tích Dung cười cười quyến rũ.
“Ngươi có lòng tốt như vậy từ bao giờ?” Tô Mặc hừ nhẹ.
“Gia không ác độc như ngươi nói đâu, gia thật sự thương hoa tiếc ngọc, thỉnh thoảng còn chôn hoa nữa.”
“Chôn hoa?” Tô Mặc nhìn kiểu gì cũng không thấy hắn giống loại người chôn hoa buồn xuân thu.
“Đời người ngắn ngủi, ngàn năm như một ngày, sống sống chết chết, tình người nóng lạnh, cũng tựa như số khổ của đóa hoa. Nếu hôm nay ta giữ xác nó, mai chôn nó, đợi ngày sau ta chết đi, không biết ai sẽ là người chôn ta tế ta.”
“Cho nên cả ngày nay ngươi đều nghĩ đến cái chết?” Tô Mặc giễu cợt.
“Là người rồi sẽ có ngày chết!” Khuôn mặt Hoa Tích Dung không chút cảm xúc.
“Chẳng lẽ Hoa công tử không nghĩ làm thế nào để sống tốt sao?” Tô Mặc khẽ cười.
“Đương nhiên cũng muốn, có câu là học đến già, ở Nhân giới ta cuối cùng cũng có hứng thú với vài thứ, làm ruộng làm vườn cũng là một chuyện hay ho, về sau ta còn muốn cưới vợ sinh con ở đó, an cư lạc nghiệp.”
Tô Mặc “ồ” một tiếng thật dài, cười cười nói: “Ta tưởng ngươi không thích nữ nhân.”
Hoa Tích Dung mím môi: “Gia không phải đoạn tụ, dù không thích nữ nhân, nhưng ta cũng không thích nam nhân.”
Tô Mặc thở dài: “Ta có chút lo lắng cho nương tử tương lai của ngươi, loại tâm tính như ngươi, nữ nhân bình thường nào chịu nổi đây?”
Hoa Tích Dung vân vê cánh hoa, “Thật ra gia là nam nhân bình thường, cũng có một mặt dịu dàng.”
Tô Mặc cười: “Nhìn không ra.”
“Sao lại không? Gia vẫn nghĩ ngươi là tri kỷ của gia.”
Tô Mặc chớp chớp mắt: “Đúng rồi, lão phu nhân kia đồng ý để ngươi rời đi sao?”
Hoa Tích Dung thở dài, dựa vào tường lười biếng cười một tiếng, “Hừ, bà ta hận không thể giết chết ta, rồi lần nào cũng vậy, không chịu để cho ta tự tìm chết.”
Tô Mặc chống má, hỏi tiếp: “Vì sao?”
Hoa Tích Dung nghiến răng nghiến lợi: “Vì lão yêu bà đó là phụ nhân ham thích quyền lợi nhất, nhưng ở Ma giới nữ nhân không thể xưng vương, cho nên bà ta phải hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu), thật sự là mệt chết đi.”
Tô Mặc nhíu mày, “Thì ra ngươi là vương tôn công tử của Ma giới.”
“Vương tôn công tử vẫn kém hơn địa vị của gia.”
Tô Mặc cười cười: “Hôm qua nháo loạn, hình như rất nhiều nữ tử Nhân giới đã tìm được nhà chồng tạm được.”
“Gia không có hứng thú.”
“Bọn họ đều có tướng mạo xinh đẹp, vật hiếm mới quý, cho nên các thương nhân đều thích bọn họ, thậm chí có lẽ cũng đã lén trao đổi thiếp canh. Cho nên ta đề nghị cho các nàng theo đội thuyền trở về Nhân giới, lần sau lại đến, các nàng theo chúng ta, ta cứ luôn cảm thấy có chút không an tâm.”
“Ngươi nói đúng, nhưng gia hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc.” Hoa Tích Dung gác chân, tay đặt trên đầu gối.
“Nam nhân Ma giới các ngươi có tướng mạo cũng không tốt, ta thấy ngươi đúng là khác biệt.” Tô Mặc liếc hắn một cái.”
“Khác biệt? Ngươi nói không đúng, xinh đẹp không phải là lỗi của gia.” Hoa Tích Dung cười yêu mị, nghiêng người dựa trên giường, hai mắt khép hờ, nhắm mắt thư giãn.
So với chuyện đám người kia kết thông gia, phần lớn thương nhân lại có hứng thú với cơ quan thuật của Tô Mặc hơn.
Đúng là vật hiếm mới quý, nữ tử Nhân loại mặc dù hi hữu, nhưng cơ quan thuật càng hi hữu hơn. Người Ma giới rất ít khi thấy cơ quan thuật, những con rối cơ quan kia một phần là do Sư Anh chế tạo, cực kì khéo léo, còn có thể thao túng pháp khí, thật khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Tô Mặc đã đồng ý sau khi thương lộ khai thông, nàng sẽ cung cấp một phần cơ quan nhập vào Ma giới.
*
Tiếng chuông vang lên, đã đến canh giờ vào đêm.
Thái Hoa Cung được xây trên Tuyết Vực, khí thế hào hùng, thành trì xanh ngọc chiếm diện tích trăm mẫu, chim sa cá lặn. Đại điện to lớn, rồng lượn trên cột, tường đỏ ngói xanh, đường nét độc đáo.
Từ xa, tiếng cười sang sảng của một phụ nhân truyền đến, bà bước nhanh vào noãn các (phòng có lò sưởi).
Hai hàng đèn lồng đỏ chiếu sáng đại điện như ban ngày, đương nhiên cũng soi rõ dung nhan của từng người. Lão phu nhân mặc dù lớn tuổi, đã đạt đến Nguyên Anh kỳ đỉnh, nhưng bà ta lại mặc xiêm y diễm sắc, cố gắng bảo trì dung nhan của mình. Đối với một nữ nhân, bất luận tuổi có bao nhiêu thì cũng đều muốn thanh xuân kéo dài vĩnh viễn, mà lão phu nhân đương nhiên là có cách giữ gìn dung nhan, nên bà ta nhìn chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi.
Hai hàng cung nữ đi theo sau, lão phu nhân đi giữa hệt như vương mẫu nương nương hạ phàm.
Tâm trạng bà ta vô cùng tốt, cực kì tốt, những ngày này đích thân bà tới đất thần, không ai cản trở, muốn làm gì thì làm.
Bà buông rèm chấp chính, người phản đối trong triều đã có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mọi người cúi đầu xưng thần, hôm nay, bà mới cảm nhận được sức mạnh của quyền lực tuyệt đối.
Nhưng vừa rồi bà ta lại thấy không yên, nhưng không lần nào tìm được nguyên do, không biết vì sao lòng bà lại loạn…
Đột nhiên, một thái giám vội vàng chạy tới kêu lên: “Lão phu nhân, lão phu nhân, có một tin xấu và một tin tốt.”
“Chuyện gì? Sao lại ầm ĩ như thế?” Lão phu nhân lạnh lùng nhìn hắn.
“Thưa, là một tin xấu và một tin tốt ạ.” Thái giám thở hào hển, nói.
“Ta biết rồi, nói tin xấu trước đi.” Lão phu nhân rất không thích trước vui sau lại sầu lo.
“Tin xấu là… Bốn thị tỳ thiếp thân Xuân Hạ Thu Đông của người đã gặp chuyện không may rồi, bên cạnh Hoa Tích Dung không còn ai có thể giám thị hắn.”
“Nhanh như vậy sao?” Lão phu nhân biến sắc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục nét mặt: “Ta biết bọn chúng không có bản lĩnh mà, lúc trước ta sắp xếp một ngàn nữ tỳ, khối người thông minh hơn chúng, vì ta chỉ chọn những thị tỳ đã từng đọc sách, còn cho các nàng học chút sử ký, nhưng lại bị Hoa Tích Dung kia giết hết sạch. Ta hận hắn thấu xương, giết một ngàn thị tỳ của ta, hao tổn một ngàn nô tài trung thành ta có thể sử dụng. Nhưng bốn người kia vốn là mỹ mạo nhất trong những người ta có, còn chưa kịp dạy dỗ, chỉ để chúng đi giám thị Hoa Tích Dung, bẩm báo hành động của hắn. Ai ngờ có vậy cũng không làm được, đúng là chỉ được mỗi nhan sắc, chết cũng không tiếc.”
Miệng bà ta thì nói là không tiếc, nhưng gương mặt lại vô cùng tức giận.
Hiện nay thứ thiếu nhất chính là người tài có thể dùng, bà đã hi sinh rất nhiều ở chỗ của Hoa Tích Dung!
Hoa Tích Dung là chướng ngại vật, là thứ đầu tiên cản trở bà thống trị Ma giới, nhưng bà lại không thể lập tức diệt trì. Hoa Tích Dung là con trai tiên phu (người chồng đã mất), tướng mạo lại tuấn mỹ, lúc trước bà vốn muốn hắn trở thành nam sủng của mình, nào ngờ hắn cũng không phải là đèn cạn dầu.
Thái giám nói tiếp: “Còn nữa, hôm nay tam giới đã lập khế ước, có thể liên thông, sợ rằng sau này sẽ ngày càng bất lợi cho ngài.”
“Ta biết rồi, ngươi còn chuyện gì nữa?”
Thái giám lập tức cười: “Còn một việc, là tin tốt, vô cùng tốt.”
“Tin gì?”
“Lúc trước thế tử Dung Túc vẫn luôn trốn ở ngoài, chưa từng trở về, nhưng sau khi tam giới tương thông đã biết được hắn trốn trong Thiên Thư. Thế tử hiện đang ở Nhân giới, cho nên người thừa kế không chỉ có một mình Hoa Tích Dung…”
“Sao? Đây quả là tin tốt.” Lão phu nhân cười ngạo nghễ, “Ý ngươi muốn nói là đã tìm được Thiên Thư rồi?”
“Tiếc là vẫn chưa, nhưng Thiên Thư lưu lạc ở Nhân giới đã lâu, còn từng xuất hiện ở Tề quốc, mặc dù hiện tại tình hình bất lợi cho chúng ta nhưng nếu Dung Túc ở đây, hắn có thể thay mặt Hoa Tích Dung. Thân thể hắn vẫn chưa khôi phục, hẳn là dễ khống chế hơn chút.”
“Nói vậy Hoa Tích Dung đã không còn hữu dụng rồi, chết cũng đáng.”
“Đúng vậy! Hắn nhất định phải chết!” Thái giám gật đầu.
“Xem ra tam giới tương thông cũng không phải không có ích lợi gì, ít nhất mọi người sẽ biết Dung Túc và Thiên Thư đã xuất hiện. Nếu bổn cung nhớ không lầm, Dung Túc và Hoa Tích Dung cũng không hòa thuận, cho nên chỉ cần Dung Túc chịu theo bổn cung, ta đương nhiên không cần Hoa Tích Dung nữa! Rất tốt, rất tốt!” Lão phu nhân lại nhíu mày đăm chiêu; “Tiếc là hàng đầu thuật này chỉ có thể kiềm chế hắn, không thể giết hắn.”
Một mưu thần tô son trát phấn lập tức bước lên một bước: “Hiện tại Hoa Tích Dung đang ở bờ biển Ma giới, chỗ đó là nơi không ai quản lý, chúng ta hoàn toàn có thể phái người tru diệt.”
“Phái binh lực cần phải có lý do, dùng lý do gì mới được?”
Mưu thần còn lại hiến kế: “Hoa Tích Dung đang ở cùng đám sứ giả Nhân giới, vậy giết cả bọn đi, đến lúc đó chúng ta vu oan cho hắn, đương nhiên là có lý do xuất binh rồi.”
“Lời các ngươi nói tuy được, nhưng chuyện này vẫn có nguy hiểm, không bằng trước cứ ngụy trang người của chúng ta thành cường đạo, ít nhất không bị ai nắm được sơ hở. Nhưng Hoa Tích Dung cũng rất mạnh, rốt cục phái ai đi thì ổn đây?”
“Lão phu nhân, ta bằng lòng lãnh binh đi trước, chém hắn dưới đao!” Một tướng lĩnh nói.
“Lão phu nhân, để ta đi đi, ta sẽ mang thủ cấp trên cổ hắn về đây!” Lại thêm một nam tử mạnh mẽ lên tiếng.
“Lão phu nhân, ta đi mới đúng.” Người thứ ba đứng dậy.
Ba người đều cường thân kiện thể, khỏe mạnh như sắt, nhưng cũng tô son điểm phấn như những nam nhân Ma giới khác, dù vậy cũng không che nổi làn da ngăm đen. Đây đúng là ba trai lơ lão phu nhân vừa mới chiêu về. Bà ta ngày thường giỏi lung lạc lòng người, chiêu dụ mưu thần, nhưng trên giường lại thích loại nam nhân dữ dội thế này.
Bà ta nhập nam sủng vô số, mỗi loại phong tình đều có tầm hai ba người. Hơn nữa bà ta tập qua chút mị thuật, tướng mạo ở Ma giới cũng xem như mĩ nhân, dáng người lại giữ rất tốt, đương nhiên lên giường có thể khiến người khác dục tiên dục tử, ba người họ đã sớm trung thành với bà ta rồi.
“Được! Được! Được! Các ngươi giỏi lắm, quả không hổ là ái khanh của ta. Nếu bổn cung không thể lấy được lòng trung thành của Hoa Tích Dung, vậy hãy khoét tim hắn mang tới đây cho ta đi!” Dứt lời, lão phu nhân lập tức lấy ra ba tấm lệnh bài, là ba phần làm từ binh phù Long Hổ lệnh, tương đương với quyền lợi lớn lao dành cho bọn họ, có thể điều động binh lực Ma giới bất cứ lúc nào.
Ba người lập tức ngầm hiểu, quỳ xuống nhận lệnh bài.
“Lão phu nhân xin yên tâm, chúng ta sẽ ngụy trang thành cường đạo, mau chóng lấy mạng Hoa Tích Dung.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook