Diện bích phòng nơi nơi đều giống nhau, có bốn vách tường đen tuyền, đưa tay không thấy được năm ngón. Cánh cửa đã đóng chặt, chỉ có xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà, mới có thể thấy vài tia sáng mỏng manh bên ngoài không trung.

Phượng Lê lui ở góc tường, để đầu chôn ở trên đầu gối, hơn nữa ngà , một chút tiếng vang đều không phát ra.

A Ly cùng hắn nhốt ở bên nhau. Bởi vì lo lắng tình huống của hắn, cho nên cố ý đả thương Bạch Thiên Lý để lăn lộn vào, nhưng thấy bộ dáng suy sụp này của Phượng Lê , A Ly có lời an ủi nào đều không nói ra được, chỉ có thể cùng Phượng Lê ngẩn người.

Đột nhiên, Phượng Lê trong góc tường rốt cục có một chút động tĩnh. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt trong bóng đêm lóe lóe, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao cũng vào được?”

A Ly vội vàng đi qua đi, ngồi bên cạnh Phượng Lê, “Bởi vì lo lắng cho ngươi nha. Đúng rồi, ngươi sợ bóng tối sao?”

Phượng Lê lắc lắc đầu nói: “Không sợ. Nhưng là rất lạnh…” .

A Ly cười cười, sau đó đem Phượng Lê ôm vào trong lòng , “Như vậy còn lạnh không ?” .

Phượng Lê nhất thời nói không nên lời, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, đưa đầu dài tựa vào vai A Ly . Như vậy, cũng rất ấm áp.

“Phượng Lê…” A Ly nhìn tia sáng mờ nhạt từ bên ngoài xuyên qua khung cửa sổ, thấp giọng hỏi, “Đêm qua, Thủy tướng quân tìm ngươi rốt cuộc vì chuyện gì?” .

Cảm giác được thân mình Phượng Lê hơi hơi cứng đờ, A Ly vội vàng thu nhỏ miệng lại, có chút bối rối, “Không sao, ngươi không muốn nói cũng không có vấn đề gì. Kỳ thật ta tuyệt không tò mò…” .

Tuy rằng câu nói sau cùng có chút trái lương tâm, nhưng nếu Phượng Lê thật sự không muốn nói, A Ly cũng sẽ không truy vấn.

Nhưng mà đúng lúc này, âm thanh mỏng manh của Phượng Lê từ trong bóng tối nhẹ nhàng phát ra, “A Ly, ngươi cảm thấy Thủy tướng quân… Là người thế nào?”

A Ly hơi hơi sửng sốt, không rõ Phượng Lê đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì, nghĩ nghĩ, hàm hồ nói: “Ấn tượng đầu tiên đích xác tốt lắm rồi, lúc ta bị bao vây, hắn giúp ta giải vây. Hơn nữa người cũng rất được, cười rộ lên thực ôn nhu…”

Nói xong nói xong, A Ly trộm ngắm Phượng Lê . Nghĩ thầm vừa rồi ở trong doanh trại, nghe được những người khác nói cái gì Phượng Lê bị thượng linh tinh… Tuy rằng cảm thấy được Thủy Du Ngân đối với Phượng Lê làm ra loại sự tình này có chút không thể tin, nhưng bởi vì Phượng Lê vẫn không có phản bác, A Ly không khỏi cũng tin vài phần.

“A Ly…” Phượng Lê vẫn cúi đầu như cũ, “Ta thực thích Thủy tướng quân…” .

“A?” A Ly bị dọa tới rồi. .

“Kỳ thật không chỉ là ta, trong Uy Vũ Kỵ có rất nhiều mọi người thích Thủy tướng quân. Cho nên vừa rồi, bọn họ mới có thể khi dễ ta.”

“A?” A Ly bị dọa đến rụt cổ, nghĩ thầm Thủy Du Ngân này không khỏi rất có nam nhân duyến đi?

“A Ly không phải cũng thực thích hắn sao?”

“Không không không, ta không có!” A Ly vội vàng lắc đầu xua tay, sợ Phượng Lê hiểu lầm.

“Nhưng ngươi mới vừa nói hắn rất được, thực ôn nhu.” .

“Trên đời này người xinh đẹp ôn nhu rất nhiều, nếu người nào ta cũng thích như ngươi nói, không mệt chết sao ?” .

“Nhưng…” .

“Không có nhưng. Đúng rồi, Phượng Lê…” A Ly cũng không muốn ở vấn đề này dây dưa nhiều, nhanh chóng nói sang chuyện khác nói, “Ngươi như thế nào lại thích hắn ? Nghe giọng điệu của người, thật giống như đã thích hắn lâu rồi?”

Phượng Lê trầm mặc một hồi, lại nói: “Có mười năm .”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương