Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng
-
Chương 26
Bên trong hoa viên, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt.
Đúng vào sáng sớm, trên lá cây vẫn còn đọng hơi sương. Không khí tươi mát khiến cho A Ly nhịn không được một hơi lại một hơi hít sâu vào. Loại không khí này là ở thế kỷ hai mươi mốt, tại nơi đô thị ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng khó có dịp được hít thở. Hơn nữa chung quanh điểu minh hoa hương (chim hót hoa tỏa hương), bích thủy du du (nước xanh xa xa), quả nhiên không hổ là nơi ở của Hoàng Thượng, phong cảnh thực sự rất hảo.
Hôm nay bầu trời trong xanh, A Ly liền tỉnh, nhìn thấy Mạc Triêu Dao tựa vào bên gường ngủ say, ngẩn người, trong nháy mắt vẫn không có hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ngay lúc cúi đầu phát hiện miệng vết thương trên vai mình, mới bỗng nhiên nhớ lại, hắn là vì Mạc Triêu Dao cản một tiễn, trúng độc hôn mê. Sờ sờ miệng vết thương, đã không còn đau , hơn nữa bên trên lại quấn một lớp băng vải thật dày, vị thuốc đông y gay mũi không khỏi làm A Ly nhíu nhíu mày.
Phát hiện A Ly tỉnh, Tiểu Trúc Tử vội vàng chạy tới, chuẩn bị quần áo cho hắn.
Nhưng A Ly lại đặt một ngón tay lên môi, đối hắn 『 xuỵt 』 một tiếng, sau đó chỉ chỉ Mạc Triêu Dao đang nặng nề ngủ bên giường.
Tiểu Trúc Tử lập tức hiểu được , che miệng nhỏ giọng lui ra.
Sau đó A Ly ba chân bốn cẳng mặc quần áo, nhảy xuống giường, nói muốn hoạt động thân thể một chút, chậm rãi chạy bảy vòng rưỡi xung quanh hoa viên.
Tiểu Trúc Tử đương nhiên không đồng ý, ý đồ muốn ngăn trở, nhưng ai ngờ Đông Vân Tường Thụy cũng chạy tới giúp vui, nói vô luận như thế nào cũng muốn dẫn A Ly hảo hảo hoạt động thân thể một chút. A Ly đương nhiên cầu còn không được, nói vài câu trấn an với Tiểu Trúc Tử, liền đi theo Đông Vân Tường Thụy thần luyện (luyện tập buổi sáng).
Vô luận Tiểu Trúc Tử ở phía sau có ra sức kêu như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không quay lại.
Tiểu Trúc Tử lo lắng A Ly bị Đông Vân Tường Thụy dụ dỗ, chỉ có thể chạy theo phía sau. Nhưng ai ngờ chạy còn chưa tới nửa vòng, liền mệt đền mức thở hồng hộc, rốt cuộc không nhấc chân đi nổi nữa. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng càng ngày càng khuất xa của A Ly cùng Đông Vân Tường Thụy, trừ bỏ thở dài, cũng không còn chút biện pháp nào.
Bất quá cũng may Đông Vân Tường Thụy không có ôm A Ly chạy trốn, đại khái khoảng sau nửa nén hương, hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đuổi theo A Ly chạy về đây. Sau đó hai người ngay tại trong viện ngươi một quyền, ta một cước luận bàn võ nghệ.
Mà hiện tại, Mạc Triêu Dao rốt cục cũng tỉnh, hơn nữa nhìn thấy A Ly cùng Đông Vân Tường Thụy thân thiết bên nhau, giống như nổi cơn ghen, không để ý sự ngăn trở của Tiểu Trúc Tử liền xông ra ngoài.
Trong hoa viên, A Ly đang duỗi người, hưởng thụ thích ý được trở về với tự nhiên. Nhưng đột nhiên, phía sau truyền đến một loại cảm giác áp bách trầm trọng, quay đầu vừa thấy ——
“Mạc, Mạc Triêu Dao. . . . . .”
A Ly ngẩn người, không rõ một mớ không khí âm hắc hỗn độn sau lưng của y kia rốt cuộc là tượng trưng cho cái gì.
“A. . . . . . Trẫm đột nhiên cảm thấy đầu hảo choáng. . . . . .”
Mạc Triêu Dao thấy A Ly nhìn mình, đột nhiên bộ dáng kiều nhược (yêu kiều yếu đuối) ôm lấy trán, hai mắt nhắm lại, thân mình hơi lảo đảo tiến về phía A Ly.
“Này, ngươi không sao chứ?”
A Ly phản xạ có điều kiện tiếp được hắn.
Mạc Triêu Dao nhân cơ hội vươn song chưởng, đem A Ly kéo vào trong lòng, đầu dựa lên hõm vai của A Ly, biểu tình tất cả đều là thỏa mãn, “Ngươi tối hôm qua chiếm giường của trẫm, trẫm chỉ có thể dựa vào bên giường ngủ. . . . . . Có lẽ là bị phong hàn. . . . . . Hiện tại đầu choáng váng đắc lợi hại. . . . . . A Ly nha, ngươi dìu trẫm trở về phòng nghỉ ngơi đi. . . . . .”
“Phong hàn! ?”
A Ly thân thủ vội vàng đặt tay lên trán Mạc Triêu Dao.
Nếu là bình thường, hắn có thể hội cười nhạo tên hoàng đế Mạc Triêu Dao này một chút, quả nhiên là một đóa hoa nhi được cưng chiều nuôi dưỡng trong ôn thất. Nhưng mà hiện tại, khi nghe y nói là do mình hại y tối hôm qua không có giường ngủ, kết quả nhiễm bệnh, có chút băn khoăn. Cho nên vừa nghe thấy đối phương yêu cầu hắn dìu về phòng, không chút suy nghĩ, một ngụm đáp ứng.
A Ly đối Đông Vân Tường Thụy làm một cái động tác cúi chào, sau đó nhanh nhẹn đỡ Mạc Triêu Dao trở về Thanh Tịnh Cung, vừa đi vừa giáo dục y nói: “Choáng váng đầu nên nằm ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi nhiều một chút, đã để ngự y xem qua chưa? Để ta kêu Tiểu Trúc Tử đi thỉnh ngự y tới xem ngươi?”
“Không cần không cần, ngươi bồi trẫm một chút là tốt rồi. . . . . .” Mạc Triêu Dao thần tình tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn sau khi thâu hương thành công.
“Chính là. . . . . . Ta đã đáp ứng Đông Vân đại ca, hôm nay bồi hắn đi du ngoạn ngự hoa viên nha. . . . . .”
A Ly có chút do dự, quay đầu lại nhìn Đông Vân Tường Thụy cũng theo tới đây.
Đông Vân Tường Thụy mặt ngoài tuy rằng không rên một tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt hiểu rõ hết thảy, nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Triêu Dao. Mạc Triêu Dao tính toán cái gì, hắn còn nhìn không ra sao? Đơn giản chính là muốn để A Ly bồi bên cạnh mình, không tiếc giả bệnh tranh thủ đồng tình.
—— hừ, tên nam nhân không biết xấu hổ! (nguyên văn là ‘hảo bất yếu kiểm đích nam nhân’)
Đông Vân Tường Thụy ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng lập tức được thay bằng một khuôn mặt giả bộ tươi cười, bước nhanh về phía trước, đỡ một cánh tay khác của Mạc Triêu Dao, khẩn thiết nói: “Nếu Hoàng Thượng long thể khiếm an, còn nói cái gì du thưởng (đi dạo ngắm cảnh) ngự hoa viên? Chúng ta vào cung chuẩn bệnh là đúng rồi. A Ly, ta phù Hoàng Thượng vào trong ốc nghỉ ngơi trước, ngươi mau cùng Tiểu Trúc Tử đi mời ngự y tới đây.”
“Nga, nga.”
A Ly không nghi ngờ gì hắn, đáp lại vài tiếng, xoay người định chạy đi, ai ngờ lại bị Mạc Triêu Dao một phen giữ chặt.
“A Ly, đây là bệnh cũ của trẫm, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Luôn gây phiền toái cho ngự y, trẫm thấy cũng có chút băn khoăn.”
Kỳ thật bổn ý của Mạc Triêu Dao, chính là không muốn A Ly rời đi mà thôi, nhưng ai ngờ A Ly nghe xong cảm động đến rơi nước mắt. Nghĩ thầm Hoàng Thượng cái loại sinh vật này, không phải đều là chỉ cao khí ngang, cao cao tại thượng sao? Trên đời này cư nhiên còn có loại hảo hoàng đế như Mạc Triêu Dao biết vì ngự y mà lo nghĩ, mình vì y mà chắn một tiễn kia quả không uổng phí, xem như đáng giá!
Nghĩ như vậy, liền càng muốn đi thỉnh ngự y , không thể để cho vị hảo hoàng đế này ốm đau bệnh tật như vậy.
Vì thế A Ly một phen đẩy tay Mạc Triêu Dao ra, bị kích động mà chạy xa vài bước, quay đầu lại phất tay với y nói: “Ta đi tìm ngự y , ngươi mau vào ốc hảo hảo nghỉ ngơi đi. . . . . .”
“A Ly! A Ly!”
Mạc Triêu Dao ở phía sau bất lực hô vài tiếng, nhưng vẫn như cũ không có thể gọi người trở về. Đang lúc thất vọng, đột nhiên nghe thấy một nam trung âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, Đông Vân Tường Thụy nói: “Hoàng Thượng vẫn là nên vào ốc nghỉ ngơi đi. . . . . .”
Đúng vào sáng sớm, trên lá cây vẫn còn đọng hơi sương. Không khí tươi mát khiến cho A Ly nhịn không được một hơi lại một hơi hít sâu vào. Loại không khí này là ở thế kỷ hai mươi mốt, tại nơi đô thị ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng khó có dịp được hít thở. Hơn nữa chung quanh điểu minh hoa hương (chim hót hoa tỏa hương), bích thủy du du (nước xanh xa xa), quả nhiên không hổ là nơi ở của Hoàng Thượng, phong cảnh thực sự rất hảo.
Hôm nay bầu trời trong xanh, A Ly liền tỉnh, nhìn thấy Mạc Triêu Dao tựa vào bên gường ngủ say, ngẩn người, trong nháy mắt vẫn không có hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ngay lúc cúi đầu phát hiện miệng vết thương trên vai mình, mới bỗng nhiên nhớ lại, hắn là vì Mạc Triêu Dao cản một tiễn, trúng độc hôn mê. Sờ sờ miệng vết thương, đã không còn đau , hơn nữa bên trên lại quấn một lớp băng vải thật dày, vị thuốc đông y gay mũi không khỏi làm A Ly nhíu nhíu mày.
Phát hiện A Ly tỉnh, Tiểu Trúc Tử vội vàng chạy tới, chuẩn bị quần áo cho hắn.
Nhưng A Ly lại đặt một ngón tay lên môi, đối hắn 『 xuỵt 』 một tiếng, sau đó chỉ chỉ Mạc Triêu Dao đang nặng nề ngủ bên giường.
Tiểu Trúc Tử lập tức hiểu được , che miệng nhỏ giọng lui ra.
Sau đó A Ly ba chân bốn cẳng mặc quần áo, nhảy xuống giường, nói muốn hoạt động thân thể một chút, chậm rãi chạy bảy vòng rưỡi xung quanh hoa viên.
Tiểu Trúc Tử đương nhiên không đồng ý, ý đồ muốn ngăn trở, nhưng ai ngờ Đông Vân Tường Thụy cũng chạy tới giúp vui, nói vô luận như thế nào cũng muốn dẫn A Ly hảo hảo hoạt động thân thể một chút. A Ly đương nhiên cầu còn không được, nói vài câu trấn an với Tiểu Trúc Tử, liền đi theo Đông Vân Tường Thụy thần luyện (luyện tập buổi sáng).
Vô luận Tiểu Trúc Tử ở phía sau có ra sức kêu như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không quay lại.
Tiểu Trúc Tử lo lắng A Ly bị Đông Vân Tường Thụy dụ dỗ, chỉ có thể chạy theo phía sau. Nhưng ai ngờ chạy còn chưa tới nửa vòng, liền mệt đền mức thở hồng hộc, rốt cuộc không nhấc chân đi nổi nữa. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng càng ngày càng khuất xa của A Ly cùng Đông Vân Tường Thụy, trừ bỏ thở dài, cũng không còn chút biện pháp nào.
Bất quá cũng may Đông Vân Tường Thụy không có ôm A Ly chạy trốn, đại khái khoảng sau nửa nén hương, hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đuổi theo A Ly chạy về đây. Sau đó hai người ngay tại trong viện ngươi một quyền, ta một cước luận bàn võ nghệ.
Mà hiện tại, Mạc Triêu Dao rốt cục cũng tỉnh, hơn nữa nhìn thấy A Ly cùng Đông Vân Tường Thụy thân thiết bên nhau, giống như nổi cơn ghen, không để ý sự ngăn trở của Tiểu Trúc Tử liền xông ra ngoài.
Trong hoa viên, A Ly đang duỗi người, hưởng thụ thích ý được trở về với tự nhiên. Nhưng đột nhiên, phía sau truyền đến một loại cảm giác áp bách trầm trọng, quay đầu vừa thấy ——
“Mạc, Mạc Triêu Dao. . . . . .”
A Ly ngẩn người, không rõ một mớ không khí âm hắc hỗn độn sau lưng của y kia rốt cuộc là tượng trưng cho cái gì.
“A. . . . . . Trẫm đột nhiên cảm thấy đầu hảo choáng. . . . . .”
Mạc Triêu Dao thấy A Ly nhìn mình, đột nhiên bộ dáng kiều nhược (yêu kiều yếu đuối) ôm lấy trán, hai mắt nhắm lại, thân mình hơi lảo đảo tiến về phía A Ly.
“Này, ngươi không sao chứ?”
A Ly phản xạ có điều kiện tiếp được hắn.
Mạc Triêu Dao nhân cơ hội vươn song chưởng, đem A Ly kéo vào trong lòng, đầu dựa lên hõm vai của A Ly, biểu tình tất cả đều là thỏa mãn, “Ngươi tối hôm qua chiếm giường của trẫm, trẫm chỉ có thể dựa vào bên giường ngủ. . . . . . Có lẽ là bị phong hàn. . . . . . Hiện tại đầu choáng váng đắc lợi hại. . . . . . A Ly nha, ngươi dìu trẫm trở về phòng nghỉ ngơi đi. . . . . .”
“Phong hàn! ?”
A Ly thân thủ vội vàng đặt tay lên trán Mạc Triêu Dao.
Nếu là bình thường, hắn có thể hội cười nhạo tên hoàng đế Mạc Triêu Dao này một chút, quả nhiên là một đóa hoa nhi được cưng chiều nuôi dưỡng trong ôn thất. Nhưng mà hiện tại, khi nghe y nói là do mình hại y tối hôm qua không có giường ngủ, kết quả nhiễm bệnh, có chút băn khoăn. Cho nên vừa nghe thấy đối phương yêu cầu hắn dìu về phòng, không chút suy nghĩ, một ngụm đáp ứng.
A Ly đối Đông Vân Tường Thụy làm một cái động tác cúi chào, sau đó nhanh nhẹn đỡ Mạc Triêu Dao trở về Thanh Tịnh Cung, vừa đi vừa giáo dục y nói: “Choáng váng đầu nên nằm ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi nhiều một chút, đã để ngự y xem qua chưa? Để ta kêu Tiểu Trúc Tử đi thỉnh ngự y tới xem ngươi?”
“Không cần không cần, ngươi bồi trẫm một chút là tốt rồi. . . . . .” Mạc Triêu Dao thần tình tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn sau khi thâu hương thành công.
“Chính là. . . . . . Ta đã đáp ứng Đông Vân đại ca, hôm nay bồi hắn đi du ngoạn ngự hoa viên nha. . . . . .”
A Ly có chút do dự, quay đầu lại nhìn Đông Vân Tường Thụy cũng theo tới đây.
Đông Vân Tường Thụy mặt ngoài tuy rằng không rên một tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt hiểu rõ hết thảy, nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Triêu Dao. Mạc Triêu Dao tính toán cái gì, hắn còn nhìn không ra sao? Đơn giản chính là muốn để A Ly bồi bên cạnh mình, không tiếc giả bệnh tranh thủ đồng tình.
—— hừ, tên nam nhân không biết xấu hổ! (nguyên văn là ‘hảo bất yếu kiểm đích nam nhân’)
Đông Vân Tường Thụy ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng lập tức được thay bằng một khuôn mặt giả bộ tươi cười, bước nhanh về phía trước, đỡ một cánh tay khác của Mạc Triêu Dao, khẩn thiết nói: “Nếu Hoàng Thượng long thể khiếm an, còn nói cái gì du thưởng (đi dạo ngắm cảnh) ngự hoa viên? Chúng ta vào cung chuẩn bệnh là đúng rồi. A Ly, ta phù Hoàng Thượng vào trong ốc nghỉ ngơi trước, ngươi mau cùng Tiểu Trúc Tử đi mời ngự y tới đây.”
“Nga, nga.”
A Ly không nghi ngờ gì hắn, đáp lại vài tiếng, xoay người định chạy đi, ai ngờ lại bị Mạc Triêu Dao một phen giữ chặt.
“A Ly, đây là bệnh cũ của trẫm, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Luôn gây phiền toái cho ngự y, trẫm thấy cũng có chút băn khoăn.”
Kỳ thật bổn ý của Mạc Triêu Dao, chính là không muốn A Ly rời đi mà thôi, nhưng ai ngờ A Ly nghe xong cảm động đến rơi nước mắt. Nghĩ thầm Hoàng Thượng cái loại sinh vật này, không phải đều là chỉ cao khí ngang, cao cao tại thượng sao? Trên đời này cư nhiên còn có loại hảo hoàng đế như Mạc Triêu Dao biết vì ngự y mà lo nghĩ, mình vì y mà chắn một tiễn kia quả không uổng phí, xem như đáng giá!
Nghĩ như vậy, liền càng muốn đi thỉnh ngự y , không thể để cho vị hảo hoàng đế này ốm đau bệnh tật như vậy.
Vì thế A Ly một phen đẩy tay Mạc Triêu Dao ra, bị kích động mà chạy xa vài bước, quay đầu lại phất tay với y nói: “Ta đi tìm ngự y , ngươi mau vào ốc hảo hảo nghỉ ngơi đi. . . . . .”
“A Ly! A Ly!”
Mạc Triêu Dao ở phía sau bất lực hô vài tiếng, nhưng vẫn như cũ không có thể gọi người trở về. Đang lúc thất vọng, đột nhiên nghe thấy một nam trung âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, Đông Vân Tường Thụy nói: “Hoàng Thượng vẫn là nên vào ốc nghỉ ngơi đi. . . . . .”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook