Giường hảo nhuyễn nha… Còn có một cỗ hương khí thanh u … Nhưng là cùng mùi trước kia của Mạc Triêu Diêu lại không giống nhai… Rốt cuộc là cái gì đây? …

A Ly chậm rãi mở to mắt, ánh sáng thản nhiên nhu hòa chiếu vào. Hai mắt A Ly mờ mịt nhìn bóng người hiện ra trước mặt, hình dáng đối phương dần dần rõ ràng.

Vì cái gì ánh mắt lạnh như thế chứ? Nếu ;àMạc Triêu Diêu , ánh mắt mỗi lần nhìn mình đều nóng rực không ngừng sao?

A Ly cảm thấy được có chút kỳ quái, trừng mắt nhìn.

“Tỉnh?” Một giọng nói có vẻ hơi xa lạ đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.

A Ly một cái giật mình, 『 vút 』 một cái từ trên giường ngồi dậy. Lần này y hoàn toàn thanh tỉnh , thấy rõ đối phương không phải Mạc Triêu Diêu, mà là ―― Thủy Du Ngân! .

Hơn nữa, hắn hiện tại đang cùng Thủy Du Ngân nằm trên một cái giường, còn buông màn, mùi thơm trong trướng có xôm vào mũi làm người ta tâm viên ý mã, không khí nói có bao nhiêu ám muội thì có nhiêu ám muội. Hơn nữa Thủy Du Ngân lại chỉ mặc một kiện áo ngủ, tóc dài xõa vai, tú màu… Như cơm? Bất quá, nhân vật như Thủy Du Ngân, cho dù nhìn qua có ngon miệng đi nữa, A Ly cũng là không dám ăn bậy .

“Ngươi? Ngươi tại sao lại ở chỗ này!” A Ly theo bản năng lui về mép giường. Trong trí nhớ, y hình như đang cùng Mạc Triêu Diêu ngủ ở bên nhau mới đúng. Sao vừa tỉnh ngủ mở to mắt, liền phát hiện bạn giường biến thành Thủy Du Ngân? ! .

Đúng rồi, này nhất định là đang nằm mơ. .

Nghĩ đến đây, A Ly vội vàng nhéo nhéo cánh tay của mình.

―― ôi, đau quá yêu! .

Cảm nhận kịch liệt sâu sắc lại khiến A Ly thanh tỉnh mấy thành. Đây không phải là mộng, đến tột cùng đã xảy ra?

“Nơi này là hoàng cung.” Thủy Du Ngân hảo tâm nói cho hắn biết, “Hơn nữa còn là tẩm cung của trẫm.”

“Cái gì?” A Ly cả kinh. Nghĩ thầm nghe Thủy Du Ngân tự xưng 『 trẫm 』 cảm giác thật đúng là kỳ quái.

TBD : metoo, cảm giác thật muốn đập vào cái mặt ảnh vài cái.

“Không cần luôn hỏi một chút đề.” Thủy Du Ngân bắt cổ tay A Ly , đem y kéo về cạnh gối, cười nói, “Ta cũng không có trách nhiệm nhất nhất trả lời ngươi. Bất quá hiện tại, ngươi chỉ cần biết rằng một việc là đủ rồi.”

“Cái gì nha?” A Ly khẩn trương hỏi han.

Ai ngờ Thủy Du Ngân cũng không trả lời hắn, mà là mỉm cười cười, nâng cằm A Ly, cúi đầu một cái hôn liền đi xuống.

―― a? A! A? !

A Ly thật bị dọa không nhẹ, hai mắt đều trợn to lên . Vừa định đẩy Thủy Du Ngân ra, ai ngờ đối phương nhưng lại lấy toàn thân đè xuống. Không giống như Mạc Triêu Diêu, động tác Thủy Du Ngân càng có vẻ bá đạo, không để cho A Ly phản kháng. Cái hôn nóng rực ướt át mà lại tràn ngập kỹ xảo, bị nhẹ nhàng khiêu khích vài cái, A Ly chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều ở dần dần đánh mất, vì vậy mà trong nháy máy quên hẳn giãy giụa, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng lên.

_TBD: ui….em thật là không có đề phòng..Diêu Diêu a! Còn không xuất hiện là “vợ” bị thật thân lun đó >.<.

“Mạc Triêu Diêu còn chưa chạm qua ngươi đi?” Thủy Du Ngân ở bên môi A Ly liếm liếm, vuốt ve gương mặt đỏ rực của A Ly hỏi.

“Mắc, mắc mớ gì tới ngươi…” A Ly nói lắp , hơn nữa lo lắng không thôi. Y cùng Mạc Triêu Diêu chỉ là thân mật một lần, bất quá lúc tiến hành đến một nửa thì thái hậu đột nhiên đến, đành phải vội vàng chấm dứt, cũng không có làm được đến cuối cùng. Hiện tại Thủy Du Ngân , một chút làm cho y nhớ lại tình cảnh ngày đó, không khỏi càng thêm mặt đỏ tai hồng.

“Đương nhiên liên quan đến ta.” .

Thủy Du Ngân một bên dùng ngữ điệu lỗ mãng nói , một bên cúi người xuống, mắt thấy đôi môi vừa muốn dán lên miệng A Ly, A Ly sợ tới mức vội vàng quay đầu né tránh. Lần đầu tiên là bởi vì A Ly không có phòng bị, nếu lần thứ hai còn để hắn thực hiện được, vậy thực đáng lo . Thoáng tỉnh táo lại, cẩn thận tưởng tượng, A Ly rốt cục hiểu được mình sao lại chạy đến giường Thủy Du Ngân.

A Ly vươn đầu lại, nhìn Thủy Du Ngân hỏi: ”Là cổ thuật đi? Ngươi nhất định là dùng cổ thuật ! Ngươi dùng cổ thuật để ta vào hoàng cung!”

”Đúng vậy thì sao ?” .

A Ly lại không nghĩ ra , “Ngươi không dùng cổ thuật khống chế ta, để ta giết Mạc Triêu Diêu, đem ta mang vào cung làm gì?”

“Giết Mạc Triêu Diêu?” Thủy Du Ngân thất thanh cười ra, hỏi ngược lại, “Giết hắn làm gì?”

“Giết hắn mới có thể vĩnh cố giang sơn nha! Tiền triều hoàng đế không chết, ngươi không sợ hắn tạo phản?”

“Hắn sẽ không.” Thủy Du Ngân rất hiểu rõ Mạc Triêu Diêu “Nếu hắn thực tạo phản, ta sẽ rất mong chờ. Bất quá, hắn sẽ không.”

“Nói như vậy… Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới giết hắn?” A Ly thật cẩn thận hỏi han.

“Kỳ thật, cùng với nói muốn giết hắn, thì nói ―― ta chỉ là thực thích cướp đồ của hắn mà thôi.” Thủy Du Ngân vuốt vuốt tóc A Ly, dừng ở nói, “Tựa như mười một năm trước, hắn đoạt đi thứ của ta.”

“Hắn cướp cái gì của ngươi chứ?”

“Vinh dự.”

“Da?” A Ly há hốc mồm. .

“Mười một năm trước hoàng gia thử luyện tràng thượng, ta bại bởi thế tử Mông Cổ, nhưng hắn lại thắng. Ta chưa bao giờ không cam lòng như lúc ấy, vì thế ta quyết định, một ngày kia, cũng muốn để Mạc Triêu Diêu niếm thử cảm giác thất bại mà ta đã trải nghiệm lúc ấy. Nhưng… Cho dù ta đoạt giang sơn của hắn , hắn vẫn là một bộ thái độ không sao cả đích, ta thật sự không hiểu làm sao mới chân chính đánh bại hắn…”

TBD: học sinh tiểu học Thủy Du Ngân =.=”

“Không thể nào, hắn bất quá chỉ đoạt ngươi một lần nổi bật mà thôi, ngươi liền ghi hận nhiều năm như vậy…” A Ly đánh gãy lời Thủy Du Ngân chưa nói xong, nhỏ giọng nói thầm , nghĩ thầm trên đời này sao có kẻ nhỏ mọn như vậy. Huống hồ thắng bại là chuyện thường binh gia, Thủy Du Ngân đường đường tướng quân thế nhưng không hiểu, hơn nữa lúc đó mọi người đều là tiểu hài tử, không nên như vậy mới đúng nha.

“Không cần tùy tiện đánh gãy lời ta.” Thủy Du Ngân hạ giọng, nghe được một tia tức giận.

“Hảo, ngươi nói ngươi nói.” A Ly vội vàng ngoan ngoãn.

Thủy Du Ngân trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lại nói: “Nhưng là hiện tại, ta lại tìm được phương pháp khiến cho hắn nếm được tư vị không cam lòng.”

“Cái gì nha?” A Ly cảm thấy ánh mắt Thủy Du Ngân giống như trở nên càng ngày càng không thân thiện, hơn nữa còn có chút xám ngắt, thật giống như… Ác lang giống nhau?

“Chính là, đem ngươi cướp tới tay.” Nói xong, đầu lưỡi Thủy Du Ngân gợi cảm mười phần , lại hướng bên môi A Ly hôn đến.

“Oa!” A Ly bị dọa tới rồi, kêu to một tiếng, vội vàng vươn tay đẩy Thủy Du Ngân, không cho hắn tiếp tục tới gần, “Ngươi không biết là như vậy thực nhàm chán sao? Vì báo thù nhàm chán của ngươi, ta thế nhưng phải hiến ra thân thể của mình!” .

“Đừng nhiều lời vô nghĩa.” Thủy Du Ngân cũng không kiên nhẫn , giật tay A Ly ra, tính toán bá vương cứng rắn thượng cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương