Thiên Hạ Đệ Nhất Gả
Quyển 2 - Chương 17

**

Hắc y nhân.

Vài tên hắc y nhân, trước xâm nhập phía sau Long Môn khách điếm, từ sương phòng phía tây bắt cóc thê tử của Thiết Tác. Tiếng kêu sợ hãi của nữ tử, cùng với tiếng khóc lóc của trẻ con, lập tức gây nên một trận rối loạn, người người trong khách điếm đề phòng, Thiết Tác lòng nóng như lửa đốt, càng không chút nghĩ ngợi, lập tức truy đuổi.

Các tiểu nhị động tác tương đối chậm, nhưng là tình, tất cả đều truy sát. Những khách nhân trong khách điếm, mắt thấy sự cố, lập tức bỏ hảo tửu, hảo món ăn, từng người chạy trốn ra ngoài, cũng bảo toàn sinh mệnh.

Bọn nha hoàn lòng ngay thẳng lo lắng, khi lưu thủ tại khách điếm hốt hoảng lo sợ, sương phòng phía đông không ngờ có động tĩnh.

Hắc y nhân càng nhiều, người theo phía đông leo tường, mỗi người thân thủ mạnh mẽ. Bọn họ động tác cực nhanh, dọc theo đường đi chế phục các nha hoàn, tên dẫn đầu, một lát sau, thì xông vào Liên Hoa các.

Ngân Hoa trông thấy có người xông vào, nhất thời còn phản ứng, nháy con mắt, lắc đầu. “Đi ra ngoài đi ra ngoài! Phu nhân đang nghỉ ngơi, không thể đi vào quấy rầy.”

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng.

“Ta chính là đến quấy rầy nàng ta.”

“A?” Đến tận bây giờ, Ngân Hoa mới cảm thấy có chút sợ hãi.Nam nhân trước mặt này, trừng mắt cả người tản ra sát khí khiến người ta sợ hãi, khẳng định có ý là tới không tốt.

Nàng cố lấy dũng khí, che ở đằng trước giường, kiên trì bày ra một tư thế vụng về, kiên quyết bảo vệ chủ tử an toàn. “Ta, ta cảnh cáo ngươi nha, ta, ta ta ta ta – ta rất lợi hại, ngươi không nên qua đây nha, bằng không thì ta một chưởng liền – a -”

Lòng trung thành của Ngân Hoa bị hắc y nhân một cái tát liền đánh bay ra ngoài, kêu thảm ngã góc tường, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt sưng giống như bánh bao.

Hắc y nhân cất bước tiến lên, chuẩn bị xốc lên la trướng, một thanh chủy thủ sắc nhọn, thình lình từ trướng ra.

Hắn phản ứng nhanh chóng, nhưng vẫn bị vẽ thương da mặt, máu tươi từ từ chảy xuống, hắn lại không chút nào để ý, ngược lại lau máu tươi, để trên môi nếm nếm.

“Công chúa tuy rằng ôm bệnh trong người, phản ứng lại vẫn rất nhanh. Chỉ tiếc, một đao này không đủ chính xác, không có thể giết được ta.” Hắn cười lạnh, một bả xé mở la trướng.

Trên giường, Long Vô Song tóc dài không chải, sắc mặt tái nhợt như tuyết, trong tay vẫn nắm chủy thủ. Chỉ là, nàng thân thể thực sự quá mức suy yếu, một kích kia đã dùng hết toàn bộ khí lực, bây giờ ngay cả hai tay nắm chủy thủ, cũng mơ hồ run rẩy.

Nhìn rõ ràng hình dạng hắc y nhân, nàng kinh ngạc cả kinh.

“Là ngươi!”

“Hạ quan Liêu Cối, Huyện lệnh tiền nhậm huyện Hà Thanh, lúc trước chịu “Chiếu cố” của công chúa, hôm nay đặc biệt qua lại báo.”

Hắn còn cố làm ra vẻ, hành một lễ, ánh mắt lại ác độc như rắn độc. “Hạ quan thật không nghĩ tới, Long cô nương nguyên lai là tiên hoàng thứ nữ, bây giờ còn thành tướng gia phu nhân.”

“Nếu biết thân phận của ta, ngươi còn dám cả gan lỗ mãng?” Nàng lạnh lùng nói, cố hết sức bảo trì bình tĩnh.

Liêu Cối cười ha ha.

“Cho dù ngươi là công chúa, cho dù ngươi là tướng gia phu nhân, cừu ta chính là không thể không báo!” Hắn sát lại tiến lên, khuôn mặt chảy máu tươi để sát vào khuôn mặt tái nhợt kia. “Ngươi trước đây làm hại gia tài ta tích góp nhiều năm, một đêm đều bị tan biến, còn khiến ta mất mũ quan. Xin hỏi công chúa, xin hỏi phu nhân, số nợ này chúng ta phải làm sao tính?”

“Cái gì gia tài tích góp nhiều năm, tất cả đều là mồ hôi nước mắt dân chúng!”

“Đúng! Cho nên nếu là ta đoạt, đó chính là của ta.” Hắn vô liêm sỉ trả lời, càng sát lại càng gần, một đôi mắt đánh giá thân thể mảnh khảnh đơn bạc của nàng. “Ngươi khiến ta mất tiền của, lại mất mũ quan, bổn đại gia mượn ngươi đền bù!”

Nói xong, bàn tay to của hắn cũng không nhìn Long Vô Song thân thẻ bệnh suy yếu, kéo lấy nàng đi ra ngoài.

“Dừng tay!” Nàng giãy dụa, thân thể như là rơi vào hầm băng. Cũng không biết là bởi vì xuân hàn, hoặc là bởi vì sợ hãi. “Ngươi cưỡng ép ta, chính là tử tội.”

Liêu Cối ầm ĩ cười ha hả.

“Có thể ăn đến khối thịt nộn này của ngươi, cho dù chết cũng đáng!”

Nàng trong lòng rùng mình, biết nam nhân trước mặt này, sớm bị hận ý và sắc dục mờ tâm trí. Vậy cũng chính là hắn nhiều lần bắt cóc nàng, nhưng không có nguyên do giết nàng.

Nam nhân này muốn làm bẩn nàng!

Ngoài Liên Hoa các, mười hắc y nhân trùng điệp trấn giữ, vừa thấy lão đại đắc thủ, lập tức phát ra reo hò.

“Trước đừng vui mừng, chờ sau khi trở về, bổn đại gia đem nữ nhân này chơi đến chán, sẽ để cho các ngươi chơi.” Liêu Cối nói, quả đấm nắm cổ Long Vô Song, lực đạo rất nặng, chỉ cần lại thoáng dùng sức, sẽ đứt cổ của nàng.

Các hắc y nhân xung quanh, đang chuẩn bị rút lui, không nghĩ tới bên ngoài lại đột nhiên tiếng người vang lớn. Gần như đồng thời, hai đạo bóng dáng bay vào trước Liên Hoa các, chính laf Công Tôn Minh Đức Nghiêm Diệu Ngọc.

Một người hắc y nhân trấn giữ bên ngoài, lảo đảo vọt vào, lo lắng kêu to: “Lão đại, bên ngoài toàn bộ là ngự lâm quân vây quanh!”

Chết tiệt!

Liêu Cối rủa thầm một tiếng, không nghĩ tới ngự lâm quân tốc độ lại sẽ nhanh như vậy.

Nữ nhân mặc hắc y, khuôn mặt diễm lệ, cầm trong tay trường đao, sát lại đến bên cạnh hắn, thần sắc khẩn trương, nhưng khi thoáng nhìn Long Vô Song, trong mắt nhất thời tràn ngập ghen tỵ.

“Đại nhân, hiện tại làm sao bây giờ?”

Liêu Cối không hé răng, chỉ là từ từ tăng thêm chưởng kình.

Một tiếng rên rỉ đau nhức, nhẹ nhàng thoát ra từ cánh môi mềm mại. Long Vô Song cắn môi, cố nén đau, sắc mặt trước càng thêm tái nhợt.

“Dừng tay!” Công Tôn Minh Đức lên tiếng, giọng nói cực lạnh, nhưng toàn thân lại tản ra lửa giận.

Chuyện cách nhiều ngày, hắn cuối cùng lại lần nữa nhìn thấy Long Vô Song. Nàng trước mặt, khiến hắn gần như khó mà hô hấp.

Hắn biết nàng thương tâm.

Hắn biết nàng bị bệnh.

Thế nhưng, hắn không biết, nàng lại tiều tụy như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, đều bị tái nhợt thay thế, không dư thừa chút xíu huyết sắc. Thân thể vốn mỹ lệ nhỏ bé mập mạp mềm mại, cũng gầy hơn nhiều, mỏng manh giống như là thoáng dùng sức, sẽ như nhánh liễu gãy.

“Buông nàng ra!” Hắn tiến lên trước một bước, lại lần nữa nghe được tiếng rên rỉ đau nhức của nàng.

Tiếng rên rỉ kia, khiến ngực hắn kéo lại, khiến hắn chỉ có thể dừng lại cước bộ.

Liêu Cối cười lạnh, biết nữ nhân này trên tay mình, chính là miễn tử kim bài, càng là bùa hộ mệnh của hắn. Chỉ cần có nàng làm con tin, bất luận là Công Tôn Minh Đức, hoặc là Nghiêm Diệu Ngọc, hay là ngự lâm quân bên ngoài, toàn bộ cũng không dám manh động.

“Tướng gia, còn thỉnh ngài lui ra phía sau chút!” Hắn cuồng vọng nói, hướng phía các ngự lâm quân đang tiến vào bên trong khách điếm, hô to: “Các ngươi nếu như không muốn thấy ta tự tay bẻ gãy cổ nàng ta, thì toàn bộ mau tránh ra cho ta!”

Các ngự lâm quân sắc mặt khó xử, tuy rằng không tránh ra nhưng cũng không có can đảm tiến lên. Tất cả đều nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm Liêu Cối, rất sợ hắn có một động tác, Long Vô Song sẽ tính mệnh khó giữ được.

“Ta nói lại lần nữa xem, tránh ra!” Liêu Cối lại lần nữa quát, nắm lên Long Vô Song, giơ trước mặt ngự lâm quân. “Hay là, các ngươi muốn nhìn nàng ta mất mạng ngay tại chỗ?”

“Đại nhân, đem nữ nhân này ném đi!” Nữ nhân hắc y diễm lệ, mắt thấy tình hình giằng co chẳng được, bắt đầu có chút dao động.

“Không được! Ta chính là muốn mang nàng ta đi, chơi một vài ngày, mấy tháng, hoặc là mấy năm.” Hắn nheo con mắt lại, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trong tay, trong mắt đều là sắc dục, lại xem nhẹ nữ nhân bên cạnh trên mặt hiện lên ghen tỵ và ác độc.

Bỗng dưng, ngân quang chợt lóe.

“Dẫn nàng ta, chỉ là gánh nặng!” Nữ nhân hắc y hô, vung trường kiếm, một đao đâm xuống, ở giữa ngực Long Vô Song!

Liêu Cối ngây người, nháy mắt tiếp theo mới phản ứng lại. Hắn vẻ mặt dữ tợn, mạnh chém ra một chưởng. “Ngươi thối kỹ nữ này!”

Nữ nhân hắc y nắm chặt trường đao không tha, một chưởng này lực vô cùng lớn, đánh cho nàng ngã ra, kèm thêm cũng rút ra lưỡi đao.

Máu tươi giống như nước suối phun ra.

Một tiếng gào to tê tâm liệt phế, rung động mọi người.

“Vô Song!”

Chỉ thấy áo bào tro bay, Công Tôn Minh Đức thả người bay ra, thần thái như điên, giống trúng kiếm chính là hắn mà cũng không phải là Long Vô Song.

Hắn trước xuất ra chưởng đầu tiên, chặt đứt tay trái của Liêu Cối, đoạt lại một thân Long Vô Song là máu, tiếp tục lại xuất liên tục vô số chưởng, chưởng chưởng đều là đoạn cốt thác cân ( mấy đòn giết người), Liêu Cối ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ có thể nghe thấy đầu khớp xương mình, dưới chưởng lực to lớn, tấc tấc thanh âm đứt đoạn -

Khi Liêu Cối khí tuyệt ( tắc thở) rồi ngã xuống, hai mắt còn trừng giống như chuông đồng, như là không thể tin được, trên đời có người như hắn xuất chưởng có thể tàn nhẫn giết người như ma.

Công Tôn minh, thu về chưởng thế, ôm lấy tiểu nữ nhân hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh trong lòng.

“Vô Song!” Hắn lo lắng lại hô, thần thái không còn bình tĩnh nữa.

Nàng sắc mặt trắng bệch, lông mi run rẩy, mở hai mắtm nhìn thấy hắn. Tay nhỏ bé mềm mại buông xuống, chậm rãi, chậm rãi di chuyển.

“Vô Song, nàng đừng động.” Từ lúc chào đời tới nay, hắn lần đầu tiên sợ hãi như vậy. Nàng bị thương trước ngực, không ngừng tuôn ra máu tươi, khiến tâm hắn cũng lạnh thấu.

Nàng lại kiên trì, dùng hết một tia khí lực sau cùng, tay nhỏ bé phúc trong ngực hắn. Môi không có huyết sắc, giãy dụa một hồi, thật vất vả mới phun ra một câu nói.

“Tránh ra….” Nàng thở hổn hển, cố sức đẩy hắn ra. “Không cần ngươi tới quản ta!”

Khí khẽ động như vậy, suối máu trước ngực lại lần nữa bắn tung toé. Nàng mất máu quá nhiều, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo thì cả người yếu ớt, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương