Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh
-
Chương 33: Người tốt nhất thiên hạ
Bàng Dục vừa nghe xong, bực mình nhún chân lấy đà “nhảy” vọt lên, quên mình còn đang dẫm lên một người sống đang thở không ra hơi khiến cho tên này vừa tỉnh lại chút lại lên đường ngất xỉu tiếp.
Ngoài mười trượng, một thanh niên nam tử dáng người rất thanh tú, có thể nói là tuấn mỹ, đồ trắng, áo bào trắng, tất trắng, giày trắng, ăn mặc toàn thân trên dưới không có màu sắc thứ hai, hai tay đặt ở sau lưng, đứng thẳng ngạo nghễ, vẻ mặt khinh khỉnh, vạt áo buông xuống tung bay trong gió tạo cho hắn một khí độ nho nhã bất phàm.
Hắn liếc mắt lườm Bàng Dục, trong ánh mắt lộ ra sự khinh bỉ nồng đậm.
Nhưng không thể phủ nhận, thân thể và khí phách của hắn khỏe đẹp to lớn mà vị anh hùng Bàng Dục vừa biểu diễn kia cũng phải thua kém ba phần, kẻ này nhìn tổng thể rất phong lưu tiêu sái, trong tình trường sẽ tuyệt đối là nhân vật mà giới nữ hầu như khó có thể chống cự.
Khá lắm, ngữ khí rất kiêu ngạo a, dáng vẻ rất phong lưu tiêu sái a.
Còn mặc một thân đồ trắng nữa, chính hiệu ngụy quân tử a. Mẹ kiếp, ngươi cho ngươi là ai, Tây Môn Xuy Tuyết ư?
Tây Môn Xuy Tuyết cũng đang là thủ hạ sai vặt của lão tử!
Bàng Dục xưa nay rất ghét mấy thằng suất ca, nhất là loại đẹp trai có thể so bì với hắn, càng miễn bàn tới suất ca áo trắng đang châm biếm hắn trên đường cái, trước mặt Địch Tú Hương nói hắn là một con chó của Bàng phủ.
Đời có nhiều cái không thể nhẫn nhịn được, cho dù Tứ ca có tu dưỡng tốt đến mấy thì lần này cũng không nhịn nổi.
- Con chó nhà nào đang chửi thế?
- Chó không mắng chửi, chó đang hỏi tiếng người.
Không một giây do dự, suất ca áo trắng há mồm đáp lại, hoàn toàn nhìn thấu bẫy rập trong câu nói của hắn.
Ai nha, tên này không chỉ có vẻ mặt thanh tú, mà cũng thông minh ra phết a.
Chẳng qua chọc lão tử rồi, cũng chỉ có vận mệnh bị giẫm đạp.
Bàng Dục còn đang nghĩ, trước mắt đột nhoáng lên. Soái ca áo trắng còn đang ở ngoài mười trượng cư nhiên trong nháy mắt...
Trong nháy mắt đi tới trước mặt hắn!
Thuấn di?
Hắn rùng mình, vô ý thức lùi về sau hai bước.
Khốn khổ cho thằng lưu manh đang nằm dưới mặt đất, bàn tay lại bị thân thể cường tráng nặng chừng một trăm năm mươi cân cường tráng của Bàng Dục dẫm lên, đau đến khóc cha gọi mẹ.
- Hạ nhân cao môn đại tộc không có một kẻ tốt, chỉ biết ỷ vào thế lực của chủ tử hoành hành ngang ngược làm xằng làm bậy, nói các ngươi là chó săn cũng quá lời rồi.
Soái ca áo trắng lạnh lùng nhìn Bàng Dục, ánh mắt hiện giờ hết sức khinh miệt, ngược lại nhìn về Địch Tú Hương thì ôn nhu thân thiết tựa như đại ca ca:
- Tiểu cô nương đừng bị lừa, người cứu cô nương này tuyệt đối không phải kẻ tốt bụng, tên này không phải thích làm con cóc thối muốn ăn thịt thiên nga, thì muốn bắt nàng về hiến cho An Lạc Hầu chủ tử của hắn.
- Thịt cái con mịa ngươi...
Bàng Dục vừa nghe nổi giận lôi đình, hai chữ “rắm chó” còn chưa mắng ra, Địch Tú Hương mặt đã đỏ lên, nũng nịu quát:
- Ngươi nói bậy, Tứ ca là người tốt, ngươi không được vũ nhục huynh ấy.
Xem, xem, vì sao gọi công lý luôn ở trong lòng, không cần lão tử phải thanh minh thì người thụ hại đã đi bảo vệ cho ta.
Bàng Dục mừng rỡ như mở cờ trong bụng.
- Này, tiểu tử này cho cô uống thuốc mê rồi sao, như thế nào lại nói giúp hắn thế?
Soái ca áo trắng ngẩn người ra.
- Bàng đại ca là người tốt!
Địch Tú Hương bình tĩnh nói, bàn tay nhỏ bé tùy ý để Bàng Dục nắm.
- Ta nói này, tiểu cô nương, rốt cuộc cô có phân biệt được người tốt kẻ xấu hay không?
Suất ca áo trắng có chút bực bội, bước một bước dài lại thuấn di giống như vọt đến trước mặt nàng.
Lúc này lực chú ý của Bàng Dục thủy chung đặt trên người hắn, thế nhưng vẫn không thấy rõ động tác bay tới của hắn.
Khinh công, khinh công trong truyền thuyết ư?
Từ lúc thấy suất ca áo trắng này, Bàng Dục tuy phẫn nộ nhưng lại cảm thấy dường như đã gặp qua người này ở nơi nào, nhất là thân thể tuấn vĩ ngọc lập còn có giọng điệu cuồng ngạo hào hùng, phóng đãng không kiềm chế được của hắn, quả thực rất quen thuộc, hơn nữa một thân khinh công tuyệt đỉnh cao siêu có thể so sánh với thuấn di, trong đầu kiểm tra hàng loạt các tên người hợp với miêu tả trên.
- Ta phân biệt được rõ ràng, người xấu chính là ngươi!
Hắn còn đang vắt hết óc suy nghĩ, Địch Tú Hương đã ưỡn ngực trả lời suất ca áo trắng, trên mặt không úy kỵ chút nào.
- Phốc ----
Xuy Tuyết nhát gan ẩn núp một bên nhịn không được cười trộm.
Mới mẻ a, thật sự là mới mẻ a, cho tới bây giờ chỉ có cô nương lau nước mắt kể lể tội ác của Hầu gia trước mặt người khác, lúc nào giống như vậy... Ha ha ha, tiểu tử thối áo trắng kia bỗng nhiên thành người xấu.
Cao, thật sự là cao, chủ tử quả thực rất...
Theo như chủ tử từng dạy, quả thực rất trâu bò rất ngầu rất rất trâu bò rất rất ngầu rồi!
Sự ngưỡng mộ của Xuy Tuyết đối với Bàng Dục nhất thời thao thao như nước sông liên miên không dứt.
Suất ca áo trắng tức giận tới giậm chân, thần sắc dĩ nhiên không còn nhãn nhã tự nhiên giống như mới vừa rồi nữa:
- Ngươi, ngươi cái cô nương này không biết phân biệt, người khác tốt bụng cứu cô...
- Đúng vậy, Bàng đại ca cứu ta hai lần, hắn không phải người tốt thì ai là người tốt?
Giọng nói của Địch Tú Hương có chút phẫn nộ, quát hỏi, đồng thời hai má lại đỏ bừng lên.
Nhớ ngày ấy Bàng Dục cứu nàng ra dưới ma trảo của Cao Nhai Nội, vừa tinh tế trấn an vừa cảm khái tặng y phục, Địch Tú Hương một thiếu nữ thanh xuân chưa biết yêu, trong tâm hồn thiếu nữ sau đó sao lại không có thể chôn dấu hình bóng hắn chứ?
Mấy ngày qua, Địch Tú Hương nhắm mắt mở mắt không lúc nào không ngớ tới người gia đinh “Bàng đại ca” mặc áo xanh, đội mũ quả dưa này, chỉ trông mong có duyên gặp lại hắn một lần nữa. Nếu nàng cứ đi ra bán củi mặt đầy bụi đen mặc quần áo nát vụn, cũng đỡ bị đám du côn làm phiền, cần gì phải sạch sẽ gọn gàng như thế này chứ.
Con gái, trong lòng đều thích cái đẹp, nhất là đối mặt với người mình thầm yêu trộm nhớ.
Nếu tâm hồn thiếu nữ của Địch Tú Hương đã quấn quấn buộc buộc lên người Bàng Dục, đương nhiên không hy vọng hắn lại trông thấy khuôn mặt dơ bẩn, tóc tai rối bù của bản thân.
Trông nàng thần thái thiếu nữ thẹn thùng, rõ ràng đã bị tiểu gia đinh câu dẫn mất hồn vía, suất ca áo trắng quả thực tức điên, sự phiêu dật, thong dong lúc vừa rồi tan biến không còn sót lại chút gì, cả giận hầm hầm nói:
- Cô có biết hắn là hạ nhân của phủ Thái Sư…
- Phủ Thái Sư thì đã làm sao!
Một câu còn chưa nói xong, Địch Tú Hương chen ngang:
- Người trong phủ Thái Sư cũng có tốt có xấu, Bàng đại ca chính là người tốt, người tốt nhất thiên hạ, ngươi là người xấu, người xấu nhất trên đời này, người rất xấu ----- người rất xấu ----
Giọng của nàng ta thánh thót vang lên, thật ra Địch Tú Hương là một cô gái ôn nhu và hay thẹn thùng, thỉnh thoảng nói chuyện cũng đỏ mặt, chứ đừng nói nàng hiện tại đang muốn mắng “người xấu“. Người ta đợi ở trên đường vài ngày cuối cùng cũng gặp được “hắn” ở trong lòng kia. Sau tràng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kia, bàn tay nhỏ bé bị nắm chặt đến nỗi trái tim cũng mềm yếu đi, nếu không phải xung quanh có nhiều người không chừng nàng đã ngã vào lòng hắn rồi.
Lúc này đột nhiên lòi ra một tên suất ca áo trắng, không phân biệt tốt xấu đã mắng chửi Bàng Dục một trận. Dù hắn có đẹp trai đến mấy đi nữa, có phong độ đến mấy đi nữa, nhưng dám làm nhục vị anh hùng trong mộng, nam nhân thầm mến của người ta, Địch Tú Hương có thể không nôn nóng, có thể không buồn bực, có thể không phẫn nộ vì “người ấy“ sao? Tất nhiên là có rồi, nếu như nàng ta biết võ công không chừng cũng đã nhào qua đánh người rồi ấy chứ.
Cho nên nói ái tình là ma lực, tình yêu làm mù mắt, làm người ta điên cuồng cũng phải.
Xem đi, thiếu nữ ôn nhu vì biện giải cho người trong mộng thoáng chốc đã biến thành cọp cái.
- A a a a a a a a a a a a a a a ----
Suất ca áo trắng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Oa, không phải hắn n*ng quá hóa điên rồi đó chứ.
Bàng Dục lôi kéo Địch Tú Hương lùi lại hai bước, vươn một cánh tay bảo vệ trước mặt nàng. Nhìn động tác không chớp mắt đầy vẻ quan tâm che chở của hắn, Địch Tú Hương lại càng đỏ mặt.
- Được được được! Được được được ----
Suất ca áo trắng giận dữ cười hung tợn, ngực phập phồng làm sao cũng không bình tĩnh được:
- Xem ra hôm nay Bạch gia gia ta đúng là xen vào việc của người khác. Tiểu cô nương ngươi chờ đó, chờ ngày nào đó cô bị hắn bán rồi hãy khóc đi.
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Ba chữ “Bạch gia gia” vừa ra, linh quang trong đầu Bàng Dục lóe lên, hắn ngây ngốc trợn mắt nhìn bóng lưng phiêu phiêu bay về phía xa kia, cả kinh thốt lên:
- Ngươi... Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ư?
Ngoài mười trượng, một thanh niên nam tử dáng người rất thanh tú, có thể nói là tuấn mỹ, đồ trắng, áo bào trắng, tất trắng, giày trắng, ăn mặc toàn thân trên dưới không có màu sắc thứ hai, hai tay đặt ở sau lưng, đứng thẳng ngạo nghễ, vẻ mặt khinh khỉnh, vạt áo buông xuống tung bay trong gió tạo cho hắn một khí độ nho nhã bất phàm.
Hắn liếc mắt lườm Bàng Dục, trong ánh mắt lộ ra sự khinh bỉ nồng đậm.
Nhưng không thể phủ nhận, thân thể và khí phách của hắn khỏe đẹp to lớn mà vị anh hùng Bàng Dục vừa biểu diễn kia cũng phải thua kém ba phần, kẻ này nhìn tổng thể rất phong lưu tiêu sái, trong tình trường sẽ tuyệt đối là nhân vật mà giới nữ hầu như khó có thể chống cự.
Khá lắm, ngữ khí rất kiêu ngạo a, dáng vẻ rất phong lưu tiêu sái a.
Còn mặc một thân đồ trắng nữa, chính hiệu ngụy quân tử a. Mẹ kiếp, ngươi cho ngươi là ai, Tây Môn Xuy Tuyết ư?
Tây Môn Xuy Tuyết cũng đang là thủ hạ sai vặt của lão tử!
Bàng Dục xưa nay rất ghét mấy thằng suất ca, nhất là loại đẹp trai có thể so bì với hắn, càng miễn bàn tới suất ca áo trắng đang châm biếm hắn trên đường cái, trước mặt Địch Tú Hương nói hắn là một con chó của Bàng phủ.
Đời có nhiều cái không thể nhẫn nhịn được, cho dù Tứ ca có tu dưỡng tốt đến mấy thì lần này cũng không nhịn nổi.
- Con chó nhà nào đang chửi thế?
- Chó không mắng chửi, chó đang hỏi tiếng người.
Không một giây do dự, suất ca áo trắng há mồm đáp lại, hoàn toàn nhìn thấu bẫy rập trong câu nói của hắn.
Ai nha, tên này không chỉ có vẻ mặt thanh tú, mà cũng thông minh ra phết a.
Chẳng qua chọc lão tử rồi, cũng chỉ có vận mệnh bị giẫm đạp.
Bàng Dục còn đang nghĩ, trước mắt đột nhoáng lên. Soái ca áo trắng còn đang ở ngoài mười trượng cư nhiên trong nháy mắt...
Trong nháy mắt đi tới trước mặt hắn!
Thuấn di?
Hắn rùng mình, vô ý thức lùi về sau hai bước.
Khốn khổ cho thằng lưu manh đang nằm dưới mặt đất, bàn tay lại bị thân thể cường tráng nặng chừng một trăm năm mươi cân cường tráng của Bàng Dục dẫm lên, đau đến khóc cha gọi mẹ.
- Hạ nhân cao môn đại tộc không có một kẻ tốt, chỉ biết ỷ vào thế lực của chủ tử hoành hành ngang ngược làm xằng làm bậy, nói các ngươi là chó săn cũng quá lời rồi.
Soái ca áo trắng lạnh lùng nhìn Bàng Dục, ánh mắt hiện giờ hết sức khinh miệt, ngược lại nhìn về Địch Tú Hương thì ôn nhu thân thiết tựa như đại ca ca:
- Tiểu cô nương đừng bị lừa, người cứu cô nương này tuyệt đối không phải kẻ tốt bụng, tên này không phải thích làm con cóc thối muốn ăn thịt thiên nga, thì muốn bắt nàng về hiến cho An Lạc Hầu chủ tử của hắn.
- Thịt cái con mịa ngươi...
Bàng Dục vừa nghe nổi giận lôi đình, hai chữ “rắm chó” còn chưa mắng ra, Địch Tú Hương mặt đã đỏ lên, nũng nịu quát:
- Ngươi nói bậy, Tứ ca là người tốt, ngươi không được vũ nhục huynh ấy.
Xem, xem, vì sao gọi công lý luôn ở trong lòng, không cần lão tử phải thanh minh thì người thụ hại đã đi bảo vệ cho ta.
Bàng Dục mừng rỡ như mở cờ trong bụng.
- Này, tiểu tử này cho cô uống thuốc mê rồi sao, như thế nào lại nói giúp hắn thế?
Soái ca áo trắng ngẩn người ra.
- Bàng đại ca là người tốt!
Địch Tú Hương bình tĩnh nói, bàn tay nhỏ bé tùy ý để Bàng Dục nắm.
- Ta nói này, tiểu cô nương, rốt cuộc cô có phân biệt được người tốt kẻ xấu hay không?
Suất ca áo trắng có chút bực bội, bước một bước dài lại thuấn di giống như vọt đến trước mặt nàng.
Lúc này lực chú ý của Bàng Dục thủy chung đặt trên người hắn, thế nhưng vẫn không thấy rõ động tác bay tới của hắn.
Khinh công, khinh công trong truyền thuyết ư?
Từ lúc thấy suất ca áo trắng này, Bàng Dục tuy phẫn nộ nhưng lại cảm thấy dường như đã gặp qua người này ở nơi nào, nhất là thân thể tuấn vĩ ngọc lập còn có giọng điệu cuồng ngạo hào hùng, phóng đãng không kiềm chế được của hắn, quả thực rất quen thuộc, hơn nữa một thân khinh công tuyệt đỉnh cao siêu có thể so sánh với thuấn di, trong đầu kiểm tra hàng loạt các tên người hợp với miêu tả trên.
- Ta phân biệt được rõ ràng, người xấu chính là ngươi!
Hắn còn đang vắt hết óc suy nghĩ, Địch Tú Hương đã ưỡn ngực trả lời suất ca áo trắng, trên mặt không úy kỵ chút nào.
- Phốc ----
Xuy Tuyết nhát gan ẩn núp một bên nhịn không được cười trộm.
Mới mẻ a, thật sự là mới mẻ a, cho tới bây giờ chỉ có cô nương lau nước mắt kể lể tội ác của Hầu gia trước mặt người khác, lúc nào giống như vậy... Ha ha ha, tiểu tử thối áo trắng kia bỗng nhiên thành người xấu.
Cao, thật sự là cao, chủ tử quả thực rất...
Theo như chủ tử từng dạy, quả thực rất trâu bò rất ngầu rất rất trâu bò rất rất ngầu rồi!
Sự ngưỡng mộ của Xuy Tuyết đối với Bàng Dục nhất thời thao thao như nước sông liên miên không dứt.
Suất ca áo trắng tức giận tới giậm chân, thần sắc dĩ nhiên không còn nhãn nhã tự nhiên giống như mới vừa rồi nữa:
- Ngươi, ngươi cái cô nương này không biết phân biệt, người khác tốt bụng cứu cô...
- Đúng vậy, Bàng đại ca cứu ta hai lần, hắn không phải người tốt thì ai là người tốt?
Giọng nói của Địch Tú Hương có chút phẫn nộ, quát hỏi, đồng thời hai má lại đỏ bừng lên.
Nhớ ngày ấy Bàng Dục cứu nàng ra dưới ma trảo của Cao Nhai Nội, vừa tinh tế trấn an vừa cảm khái tặng y phục, Địch Tú Hương một thiếu nữ thanh xuân chưa biết yêu, trong tâm hồn thiếu nữ sau đó sao lại không có thể chôn dấu hình bóng hắn chứ?
Mấy ngày qua, Địch Tú Hương nhắm mắt mở mắt không lúc nào không ngớ tới người gia đinh “Bàng đại ca” mặc áo xanh, đội mũ quả dưa này, chỉ trông mong có duyên gặp lại hắn một lần nữa. Nếu nàng cứ đi ra bán củi mặt đầy bụi đen mặc quần áo nát vụn, cũng đỡ bị đám du côn làm phiền, cần gì phải sạch sẽ gọn gàng như thế này chứ.
Con gái, trong lòng đều thích cái đẹp, nhất là đối mặt với người mình thầm yêu trộm nhớ.
Nếu tâm hồn thiếu nữ của Địch Tú Hương đã quấn quấn buộc buộc lên người Bàng Dục, đương nhiên không hy vọng hắn lại trông thấy khuôn mặt dơ bẩn, tóc tai rối bù của bản thân.
Trông nàng thần thái thiếu nữ thẹn thùng, rõ ràng đã bị tiểu gia đinh câu dẫn mất hồn vía, suất ca áo trắng quả thực tức điên, sự phiêu dật, thong dong lúc vừa rồi tan biến không còn sót lại chút gì, cả giận hầm hầm nói:
- Cô có biết hắn là hạ nhân của phủ Thái Sư…
- Phủ Thái Sư thì đã làm sao!
Một câu còn chưa nói xong, Địch Tú Hương chen ngang:
- Người trong phủ Thái Sư cũng có tốt có xấu, Bàng đại ca chính là người tốt, người tốt nhất thiên hạ, ngươi là người xấu, người xấu nhất trên đời này, người rất xấu ----- người rất xấu ----
Giọng của nàng ta thánh thót vang lên, thật ra Địch Tú Hương là một cô gái ôn nhu và hay thẹn thùng, thỉnh thoảng nói chuyện cũng đỏ mặt, chứ đừng nói nàng hiện tại đang muốn mắng “người xấu“. Người ta đợi ở trên đường vài ngày cuối cùng cũng gặp được “hắn” ở trong lòng kia. Sau tràng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kia, bàn tay nhỏ bé bị nắm chặt đến nỗi trái tim cũng mềm yếu đi, nếu không phải xung quanh có nhiều người không chừng nàng đã ngã vào lòng hắn rồi.
Lúc này đột nhiên lòi ra một tên suất ca áo trắng, không phân biệt tốt xấu đã mắng chửi Bàng Dục một trận. Dù hắn có đẹp trai đến mấy đi nữa, có phong độ đến mấy đi nữa, nhưng dám làm nhục vị anh hùng trong mộng, nam nhân thầm mến của người ta, Địch Tú Hương có thể không nôn nóng, có thể không buồn bực, có thể không phẫn nộ vì “người ấy“ sao? Tất nhiên là có rồi, nếu như nàng ta biết võ công không chừng cũng đã nhào qua đánh người rồi ấy chứ.
Cho nên nói ái tình là ma lực, tình yêu làm mù mắt, làm người ta điên cuồng cũng phải.
Xem đi, thiếu nữ ôn nhu vì biện giải cho người trong mộng thoáng chốc đã biến thành cọp cái.
- A a a a a a a a a a a a a a a ----
Suất ca áo trắng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Oa, không phải hắn n*ng quá hóa điên rồi đó chứ.
Bàng Dục lôi kéo Địch Tú Hương lùi lại hai bước, vươn một cánh tay bảo vệ trước mặt nàng. Nhìn động tác không chớp mắt đầy vẻ quan tâm che chở của hắn, Địch Tú Hương lại càng đỏ mặt.
- Được được được! Được được được ----
Suất ca áo trắng giận dữ cười hung tợn, ngực phập phồng làm sao cũng không bình tĩnh được:
- Xem ra hôm nay Bạch gia gia ta đúng là xen vào việc của người khác. Tiểu cô nương ngươi chờ đó, chờ ngày nào đó cô bị hắn bán rồi hãy khóc đi.
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Ba chữ “Bạch gia gia” vừa ra, linh quang trong đầu Bàng Dục lóe lên, hắn ngây ngốc trợn mắt nhìn bóng lưng phiêu phiêu bay về phía xa kia, cả kinh thốt lên:
- Ngươi... Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook