Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh
Chương 20: Hảo huynh đệ thân thiết

Chó cậy thế chủ, cáo mượn oai hùm, đúng giờ khắc hoàn mỹ này, gã sai vặt thủ hạ của Cao Nha Nội liền hiện thân hét to. Triển Chiêu và Nguyệt Hoa mới vừa đi xa, hắn lập tức nhảy cao ba thước, chỉ thẳng vào mặt Bàng Dục chửi loạn lên.

- Ngươi hả, chính là ngươi, tiểu tử thối! Mắt chó của ngươi mù rồi hay là chán sống mà dám cả gan để Tú cô nương gì gì đó chạy thoát!

Thấy Bàng Dục không nói lời nào, gã sai vặt tưởng hắn trong lòng khiếp đảm, được thể càng hăng say mắng chửi:

- Ngươi là ai, gia đinh của nhà nào, có giỏi thì xưng tên họ ra, ta Cao Đại Uy dẫn người đến tận nhà của ngươi giáo huấn cho ngươi một bài học…

- A a a …ngươi, ngươi làm gì?

Giáo huấn cho một trận ư? Hai chữ giáo huấn còn đang mắc trong cuống họng, Cao Đại Uy bỗng thấy ngực bị bóp nghẹn, thì ra là bị Bàng Dục nắm được nhấc bổng cả người hắn lên.

Tên gia đinh này tên là Cao Đại Uy, nhưng không cao cũng không uy, lúc này hắn liều mạng đạp loạn tay chân, nhưng ngay cả đất cũng không chạm đến.

“Bốp!” lĩnh trọn một cái tát trên mặt, sau đó cả thân hình bị đánh trúng của hắn như một túi cát bay ra xa.

“Ôi!” Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Cao Đại Uy mắt nổ đom đóm, nhào xuống bên chân của Cao Nhai Nội lải nhải:

- Công tử, công tử, hắn đánh ta, hắn không kiêng nể ngài, không kiêng nể gì Thái úy phủ của chúng ta.

- Đứng lên.

Sắc diện Cao Nhai Nội không có gì thay đổi.

- Công tử…

Cao Đại Uy mới nói có hai chữ, lại ăn ngay một cái tát ngã nhào về phía sau.

Người đánh hắn đúng là Cao Nhai Nội.

- Công tử, ngài làm gì vậy…

Cao Đại Uy hai tay bưng mặt, gương mặt thiếu chút nữa đến khóc cũng không ra nước mắt.

- Theo bổn công tử đã lâu mà ngay cả Nhất đẳng gia đinh của Thái sư phủ ngươi cũng không nhận ra. Đáng đánh!

- Thái sư phủ. Vị này là…

- Tất nhiên là thân cận bên cạnh đại ca rồi. Cả Thái sư phủ ngoài mấy lão quản gia năm sáu mươi tuổi ra, ai còn có đủ tư cách, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhận chức Nhất đẳng gia đinh.

Mập mạp cười cười nhìn Bàng Dục, vẻ mặt nhã nhặn. Quay đầu lại nhìn gã sai vặt thì lửa giận không ngớt, không chút khách khí trách cứ:

- Ngươi, con mẹ nó, làm mất mặt ta quá!

Lúc đầu Cao Đại Uy còn ngẩn ngơ, sau đó hắn lao đến ôm chân Bàng Dục, nước mắt nước mũi chảy dài xuống đất, khóc lóc kể lể:

- Tứ ca…không, Tứ gia. Cao Đại Uy ta có mắt như mù. Đại Uy ta chết tiệt. Đại Uy ta…

- Được rồi, đứng lên đi.

- Không, Tứ gia, ta còn chưa nhận sai, còn chứ bày tỏ áy này, còn chưa có…

- Cút!

Cao Nhai Nội nghe hắn nói bực mình không chịu được đá một cước vào giữa háng hắn. Cao Đại Uy kêu thảm một tiếng, cả thân hình ngã xuống đất.

- Bàng Tứ tiểu huynh đệ, nhìn ngươi rất lạ mắt đó, theo đại ca hẳn là không bao lâu, không biết đại ca có nhắn ta cái gì không?

Cao Nhai Nội nói năng có chút khách khí, không còn vênh váo kiêu ngạo như trước. Xem ra hắn đối với đại ca Bàng Dục kính trọng đã tới mức thao thao bất tuyệt như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không ngừng, nên đối với một tên gia đinh của phủ Thái sư, hắn cũng nói chuyện rất nhã nhặn.

- Công tử quả có mắt tinh đời!

Bàng Dục giơ thẳng ngón tay cái lên chỉ về phía Cao Nhai Nội, ra vẻ bội phục nói:

- Thời gian Bàng Tứ ta theo Hầu gia đích xác không nhiều, còn về phần nhắn cái gì…

Hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh phát ra một trận cười hắc hắc mà chỉ có nam nhân mới hiểu.

- Đại ca gần đây vẫn khỏe chứ? Cao mỗ mấy lần đến thăm mà lần nào cũng bị khước từ do đại ca mang trọng bệnh không tiện tiếp khách.

Cao Nhai Nội thoạt đầu nhíu mày, sau đó cảm xúc dâng trào, hắn thở dài:

- Ai, vắng đại ca làm việc gì cũng chẳng thuận mắt, ngay cả đến kỹ viện kiếm đàn bà ngủ qua đêm cũng chưa từng … cũng chưa từng sảng khoái như trước đây a.

- Đúng vậy, công tử nhà của chúng ta thích nhất được thoải mái, cho dù chỉ nghe thấy những câu dâm ngữ nhưng mà cũng thấy thỏa mãn rồi, thỏa mãn rồi, hắc hắc hắc.

Cao Đại Uy bò dậy đắc ý rung đùi cười theo, khóe miệng nước dãi chảy thành ròng.

Thỏa mãn cái ccc, Bàng Dục ngầm khinh bỉ trong lòng.

Cứ như vậy tới nhà muốn gặp lão tử, cha ta cho các ngươi vào trong phủ làm quỷ mất xác thì có.

- A còn có, ta nghe nói trước đây vài ngày Bàng thái sư đem tất cả a hoàn bên cạnh đại ca đuổi đi hết, chỉ chừa lại Xuy Tuyết để hầu hạ, không biết có chuyện gì thế? Hắc hắc, khẳng định tiểu huynh đệ ngươi theo đại ca từ thời gian đó a.

- Cái này …chắc vì đám a hoàn hầu hạ không làm hài lòng đại ca nữa thôi.

Bàng Bục cười “ha ha” một tiếng, bị ông già cấm quan hệ tình dục đúng là một chuyện sỉ nhục, có đánh chết cũng không nói ra sự tích đó.

- Ta đã nói rồi mà.

Cao Nhai Nội vỗ đùi vui sướng nói :

- Đại ca anh minh thần võ, hào hoa phong nhã, nội trong mười dặm kinh thành có ai là không biết, bên cạnh sao lại không có nữ nhân hầu hạ chứ? Đáng tiếc quá, vừa nãy nếu không phải con bé Đinh gì gì đó quấy rồi thì bổn công tử đã kiếm cho đại ca một cô nàng dễ thương, đưa đến phủ Thái sư rồi.

- A, Cao công tử ngài định đoạt Tú Hương dâng cho hầu gia sao?

Bàng Dục nghe vậy ngẩn người ra, lúc trước còn tưởng rằng Cao Nhai Nội mang tên tuổi hắn ra chỉ là để hù dọa người thôi.

- Đương nhiên, bổn công tử…này, ngươi sẽ không nghĩ rằng ta xem trọng cô nương đó, muốn tự mình hương thụ sao chứ? Lại sai, lại sai nữa rồi, nếu như ngươi sớm theo đại ca có lẽ đi hỏi Xuy Tuyết sẽ biết liền, Cao công tử ta thích nhất chính là loại nữ nhân thành thục.

Cao Nhai Nội chớp chớp mắt nhìn Bàng Dục, khuôn mặt béo tròn nở một nụ cưới đắc ý:

- Nói cho cùng ‘ba mươi không sướng bốn mươi sướng, năm mươi còn sướng hơn thế nữa, sáu mươi thành thục sướng ngất trời’, đàn bàn niên kỉ càng cao kinh nghiệm càng phong phú, nam nhân càng thỏa mãn hơn. Đương nhiên, phụ nữ thành thục hay mỹ nữ đương xuân, đại ca ta đều thích hết, nhất là những thiếu nữ 17, 18 trăng tròn, cho nên bọn tiểu đệ như chúng ta luôn quan tâm đến sở thích của đại ca.

Cao Đại Uy bên cạnh chõ mồm vào:

- Đúng vậy, để có thể làm vui lòng An Nhạc Hầu, công tử nhà ta đã ngồi trên đường đúng ba ngày để tìm kiếm mỹ nhân, không tiếc mở tiệc chiêu đãi linh đình mà còn mời Phiêu Nhu cô nương của Lan Hương Uyển tới ước hội gõ trống trợ lực.

Phiêu Nhu gì chứ, ta còn có Phan Đình nữa cơ, hắc hắc.

* Nhân vật chính đang nhớ tới hai trong những sản phẩm dầu gội đầu được ưa chuộng ở TQ thời hiện đại. Phiêu Nhu tức Rejoice, Phan Đình tức Pantene proV.

Bàng Dục thầm cười trong bụng, đồng thời cũng rất cảm kích vị tiểu đệ Cao Nhai Nội này.

Huynh đệ a, con mẹ nó, đúng là hảo huynh đệ, loại tiểu đệ kiếm gái cho đại ca thực có đốt đèn lồng cũng không tìmra.

Được, tốt, có khí phách, không hổ là con trai của Thái úy.

Chờ một chút, Cao Nhai Nội cha hắn chính là một Thái úy đương thời, như vậy…

Trong đầu Bàng Dục chợt lóe linh quang, hắn nở nụ cười, cười thực tà mị.

- Cao công tử à!

- Chuyện gì?

- Hầu gia nhà ta đích thực là chưa lành bệnh nên không tiện tiếp khách, thế nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

Cao Nhai Nội sốt ruột tra hỏi.

Bàng Dục làm ra vẻ thần bí, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:

- Thế nhưng, nếu như Hầu gia biết có một xú nha đầu không biết trời cao đất dày vụng trộm chửi sau lưng hắn thì sẽ rất ức chế. Nếu Cao công tử ngài sai người bắt cô ả, trói gô cổ đưa đến phủ Hầu gia …chà, lúc đấy khẳng định Hầu gia sẽ lành bệnh. Bệnh tình nhanh khỏi là tốt rồi, ngày nào đó khỏi hẳn sẽ cùng với Cao công tử ra ngoài ăn chơi, đàn điếm, mua vui, phong lưu khoái hoạt không gì bằng.

- Thực sự?

Cao Nhai Nội hai mắt tỏa sáng.

- Thực sự!

- Thế nhưng cái gã họ Triển cái gì Nam hiệp gì đó hình như rất lợi hại, chỉ dựa vào chúng ta mà muốn đoạt xú nha đầu từ trong tay hắn sợ rằng…sợ rằng có vẻ khó.

Cao Nhai Nội trầm ngâm nói.

Điều đó không phải khó mà đúng là rất khó, nếu không ta đã sai Xuy Tuyết đem người tới bắt, hà tất phải tìm ngươi.

Bàng Dục nghĩ thì nghĩ trong lòng, nhưng đương nhiên cũng không nói nói những câu này ra.

- Cao công tử, lệnh tôn là Thái úy, khẳng định có rất nhiều nhân vật khó lường làm thủ hạ, nếu đích thân Cao công tử đứng ra nhờ, mấy người đó há không nghe theo…

Sau một lát, Bàng Dục vỗ ngực, bộ dạng đầy tự tin:

- Chậm thì ba ngày, lâu thì năm ngày, ta nhất định đem tiểu nha đầu kia…lấy danh nghĩa của Cao công tử mang tặng Hầu gia.

- Tốt!

Cao Nhai Nội lòng cũng can đảm hẳn lên, kích động đập tay nói:

- Bản công tử đích thân về phủ, bảo cha ta phái mấy cao thủ tới đây.

- A còn có, Hầu gia để ta ra ngoài mua xắm, nào ngờ bị rơi mất chút tiền, đã thế lần này chỉ dựa vào mình ta…

- Đại Uy ở lại, giúp đỡ Bàng Tứ, mua bất cứ thứ gì đều được, chỉ cần ghi sổ, ta sẽ thanh toán.

Cao Nhai Nội cười sảng khoái.

Hắc hắc, rốt cục cũng có người dẫn đường rồi.

Bàng Dục quay người lại che miệng cười trộm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương