Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
-
Chương 56: Tình cha con sâu nặng
Từ lúc Triệu Đại Bảo tung hỏa đạn, bốn phía rất nhanh truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Khanh Ngũ dựa vào một thân cây, khoác áo bào của Triệu Đại Bảo ngồi hỏi: “Mấy ngày qua, có phải ta giống như người chết hay không?”
Triệu Đại Bảo một bên sắp xếp Tiểu Thất đang hôn mê, một bên trả lời: “Đâu chỉ là giống người chết, tất cả mọi người xem ngươi trở thành người chết! Mà ngay cả cha ngươi hắn cũng… Khụ khụ… Tóm lại a, ngươi một ‘chết’ không sao cả, gây ra phong ba không nhỏ. Nhất là Tiểu Thất, quả thực là thương tâm muốn chết… Ai… Nhìn đoán không ra, hắn đối với ngươi thật là…”
Khanh Ngũ hơi hơi buông hàng mi cong dài, nói: “Là ta làm mọi người lo lắng … Bây giờ ta đột nhiên ngồi xuống nói chuyện với ngươi như vậy, người khác thấy được, có thể thực kinh ngạc hay không?”
“Á…Cái này hả…” Triệu Đại Bảo nghĩ nghĩ, vẫn chưa trả lời, một tiếng kêu thê lương từ phía sau Triệu Đại Bảo vang lên.
“Quỷ a!! Xác chết vùng dậy nha! A a a a!!!” Một thủ hạ phân đường cầm cây đuốc tìm tới nơi này, không ngờ vội vàng qua đây lại thấy Khanh Ngũ thiếu vốn phải là đã chết rồi đi thế nhưng ngồi nói chuyện, cây đuốc trong tay cũng rơi trên mặt đất, sợ tới mức ngã chổng mông ngồi bệch trên mặt đất.
“Ai nha!” Triệu Đại Bảo buông Tiểu Thất, nghĩ thầm lần này nguy rồi, nếu như giải thích còn phải phí không ít công sức, lười cùng những người nhát gan đó giải thích, vì thế hắn nhướng mày, nảy ra chủ ý.
Chỉ thấy Triệu Đại Bảo ngồi xổm trước mặt Khanh Ngũ, vuốt ***g ngực Khanh Ngũ làm cái động tác thuận khí, miệng cằn nhằn nói: “Ngũ thiếu a ngũ thiếu, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa xong? Mau nhắm mắt đi! Đừng hù dọa người! Đúng rồi, đúng rồi, ngươi thích nhất là món lẩu ta đã gọi người dùng giấy đốt một cái cho ngươi, ngươi an tâm đi, đến bên kia còn có thể ăn lẩu.”
Thì ra dân gian có truyền thuyết, gặp được xác chết vùng dậy, chỉ cần nói ra chuyện người chết không yên lòng nhất, người chết có thể an tâm đầu thai.
Khanh Ngũ âm thầm hít một hơi, thế nhưng thật sự phối hợp mà mắt một cái, nằm vật xuống.
Triệu Đại Bảo lúc này mới xoay người nói với người nọ: “Còn thất thần làm cái gì, mau tới giúp một tay!”
Người nọ vội vàng hai tay tạo thành chữ thập, niệm to câu A di đà phật, lúc này mới nơm nớp lo sợ qua đây giúp nâng người.
Khanh Ngũ và Tiểu Thất cuối cùng cũng được mang lên xe ngựa, bởi vì tin đồn xác chết ngũ thiếu đã từng vùng dậy, cho nên chỉ có Triệu Đại Bảo xung phong nhận việc ngồi vào trong thùng xe. Vì thế nhân cơ hội nói cho Khanh Ngũ nghe chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay. Khanh Ngũ nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thì ra… Ta vẫn luôn hiểu lầm phụ thân… Ai, bất quá đã nhiều ngày, thật sự là khó xử Tiểu Thất!”
Nói đến Tiểu Thất, hắn nhìn thiếu niên xem nằm ở bên cạnh mình kia vẫn còn hôn mê, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Tốt lắm tốt lắm, ngươi cũng nhanh nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, về việc ngươi chết mà sống lại, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Tào sư phụ bị túm rồi, về phần động cơ của hắn còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.” Triệu Đại Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.
“Ừ.” Khanh Ngũ nắm tay Tiểu Thất đáp lời, rồi tựa vào đệm mềm Triệu Đại Bảo cất kỹ, từ từ nhắm hai mắt lại.
Chỉ mất nửa ngày, xe ngựa đã chạy về chỗ phân đường.
Bảo chủ vốn cho rằng lời Tào Cù Duy nói không thể quá đáng tin, không ngờ thật sự nhanh vậy đã tìm được Khanh Ngũ, vì Khanh Ngũ đến chết trong lòng đã cực kỳ đau lòng, có lẽ là không muốn lại đau lòng thống khổ khi nhìn mặt Khanh Ngũ lần nữa, đợi Khanh Ngũ được thu xếp ổn thỏa trở về đình viện, hắn mới một mình một người đến nhìn.
Lần thứ hai đi vào nơi đứa con mình yêu thương chết thảm, Khanh Vân Tung có chút nấn ná giẫm chân nãy giờ trên bậc thềm mà không cất bước tới trước. Ngày ấy cảnh tượng Khanh Ngũ hộc máu tột cùng thống khổ chết hết sức thảm thiết, rõ ràng hiện lên ở trước mắt, từ từ dâng lên ***g ngực cả người lạnh lẽo, sớm đã thành ác mộng miên man bất tận.
Rốt cuộc không thể còn co hội bù lại tình thương rất hối tiếc, nó đã trở thành chỗ khuyết ở trong lòng không thể lấp đầy. Bởi vậy, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng hắn trịch trục nửa ngày, vừa rồi mới bước vào căn phòng mờ tối, nhưng quan tài trong phòng lại không thấy đâu, Quân nhi đâu? Hắn bị bố trí ở nơi nào?
Trong lòng bùng lên một tia lửa, khiến cho Khanh Vân Tung siết chặt nắm tay ở sau người.
Là ai tự tiện di chuyển Quân nhi?! Đây là đình viện khi còn sống hắn ở, chưa đủ bảy bảy bốn chín ngày, ai cũng không được tự tiện dịch chuyển!
Triệu Đại Bảo lúc này lại từ trong phòng ngủ đi ra, vừa thấy Khanh Vân Tung, vô cùng kinh ngạc nói: “Bảo chủ ngài đã tới!”
“Quân nhi đâu!?” Bảo chủ trong giọng nói ẩn ẩn sát khí.
Triệu Đại Bảo cực kì sợ run hết cả người —— má ơi! Ánh mắt bảo chủ giống như muốn xẻo mình á! Nhưng mà càng như vậy, hắn càng có vài phần đắc ý —— hừ hừ, lúc trước ai kêu các ngươi cũng không để ý ta! Hừ! Ta càng muốn ngươi quắt queo, cho dù ngươi là bảo chủ thì có làm sao chứ! Hừ!
Vì thế hắn đánh bạo tăng thêm dũng khí, cố ý nói: “Ngũ thiếu hiện tại nằm trên giường ở phòng ngủ.”
“Ngươi cũng bị đụng đến điên?” Bảo chủ nhíu mày thật sâu, rõ ràng không vui.
“Nào có nào có, tiểu nhân vô cùng tỉnh táo ——” Triệu Đại Bảo cố ý kéo âm cuối thiệt dài, thừa nước đục thả câu nói: “Chỉ là sau khi tiểu nhân tìm được ngũ thiếu, phát hiện một cái có hiện tượng rất tốt, ngũ thiếu hắn ———— ”
“Hắn làm sao vậy?” Khanh Vân Tung lạnh lùng mà liếc hắn, nhưng không thể che dấu một tia lo lắng trong ánh mắt.
Khụ khụ, quả thực động tâm đi! Hừ, ngươi cái lão cha khối băng này! Cả ngày một bộ mặt như khối băng là để cho ai nhìn! Triệu Đại Bảo trong lòng hò hét thỏa thích, lúc này mới chậm rì rì nói: “Ta phát hiện, ngũ thiếu thậm chí có hô hấp và nhịp tim đập!”
“Ừ? Ngươi xác định?” Khanh Vân Tung hai mắt nhấp nháy.
“Bảo chủ nếu không tin, tự mình đi kiểm tra thử xem, ngũ thiếu đúng là có sự sống!” Triệu Đại Bảo lúc này mới lộ ra sắc mặt vui mừng nói, “Thì ra ngũ thiếu chỉ là rơi vào trạng thái chết giả, một phen giày vò này ngược lại khiến cho hắn hồi phục sức sống, thật sự là người tốt sẽ được trời chiếu cố!”
Không đợi hắn nói xong, Khanh Vân Tung sớm đã lướt qua hắn, bước vào trong phòng ngủ. Biến thành Triệu Đại Bảo lúng ta lúng túng há to mồm đứng ở nơi đó, vì thế hắn oán hận quay đầu, mình lại bị người lơ!
Khanh Vân Tung đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Khanh Ngũ nằm thẳng trên giường lớn thượng, tựa hồ còn đang mê man, mà Tiểu Thất thì nằm ở trên giường đối diện. Khanh Vân Tung ngồi ở bên giường, nắm chặt tay Khanh Ngũ, lại phát hiện trên cổ tay của hắn quấn băng gạc, không khỏi nhíu mày hỏi: ” Tay Quân nhi làm sao vậy?”
Triệu Đại Bảo theo đuôi tới tiện thể mở miệng nói: “Hình như lúc ở dưới đáy vực Ngũ thiếu có tỉnh một lần, lúc ấy nhìn thấy Tiểu Thất hôn mê, liền… Liền tự mình cắt tay đút máu cứu người.”
Khanh Vân Tung hơi hơi trừng mắt, hừ lạnh: “Một tên ảnh vệ nho nhỏ, rốt cuộc có cái gì tốt chứ! Ngươi đến chết cũng đều phải nhớ thương hắn! Đến bây giờ còn thế, Quân nhi, ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì?”
Kỳ thật bảo chủ nói lời này hoàn toàn quá trớn, hắn cũng không nghĩ bản thân mình đối đãi với Thương Minh Thư Vân, làm sao không phải một lòng cố chấp điên cuồng người ngoài không cách nào hiểu nỗi?
Một loại tâm tình, đổi lại ở trên người người khác, bản thân mình lại đứng ở dưới cái nhìn của người đời, con người luôn là như thế không phát hiện ra.
Nhưng, chung quy là đứa con mình yêu thương từ chỗ chết sống lại, Khanh Vân Tung nén nhịn tình cảm cha con mấy năm rốt cục không muốn tiếp tục im lặng che dấu. Lúc này ánh mắt nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Khanh Ngũ. Cũng may nơi này là phân đường Giang Nam, nếu không bị những thiếu gia khác nhìn một màn như vậy, còn không biết sẽ nổi lên đợt giông tố thế nào. Bất quá, lúc này đây Khanh Vân Tung vì Khanh Ngũ một mình đột nhiên tới phân đường Giang Nam, sợ là sớm đã nổi lên một hồi bàn luận xôn xao ở Khanh Gia bảo.
Khanh Ngũ đang còn ngủ say, không thể cảm nhận được phụ thân bổ băng dịu dàng biểu lộ tình cảm. Mặc dù như thế, Khanh Vân Tung cũng thỏa mãn, dù sao, Khanh Ngũ còn sống. Vì thế ngồi ở bên giường, một lòng chờ con trai yêu thức tỉnh.
Triệu Đại Bảo thấy bảo chủ không có ý rời đi, đã có chút sốt ruột —— bởi vì hắn biết, Khanh Ngũ đang phải giả bộ hôn mê! Trước đó bọn họ ở trong xe ngựa bàn bạc rất hợp lý rồi. Vì không để cho mọi người cảm thấy quá mức đột ngột, Khanh Ngũ còn muốn trình diễn tiết mục trong cơn mê man dần dần thức tỉnh, mượn việc này để giảm xóc cảm xúc của mọi người một chút. Bảo chủ lúc này canh giữ bên cạnh, chỉ sợ Khanh Ngũ có muốn ngủ cũng ngủ không an ổn.
Hừ, Khanh Ngũ a Khanh Ngũ, vì sao ngươi mỗi lần giả bộ hôn mê đều sẽ tự mua dây buộc mình? Để ta xem xem lúc này đây ngươi tính khi nào thì tỉnh lại. Triệu Đại Bảo thở dài, còn mình thì đi ngủ.
Cuối cùng, tất cả cũng xem như là hoàn hảo.
Khanh Ngũ rốt cục cam chịu mở mắt.
Khanh Vân Tung vui mừng quá đỗi, vội vàng kêu: “Quân nhi, ngươi cảm giác như thế nào?”
“Cha…” Khanh Ngũ kêu một tiếng, thì thốt không ra lời, động tác vừa rồi của Khanh Vân Tung hắn cũng biết, hắn không ngờ được người cha luôn luôn lạnh lùng với mình thế nhưng ở trong lòng lại che chở yêu thương mình như vậy, cảm giác ở trong lòng vô cùng phức tạp.
“Quân nhi, ngươi hận ta sao?” Khanh Vân Tung nói thẳng, “Ta không tốt, để cho con chịu khổ nhiều năm như vậy.”
Khanh Ngũ là người thông minh thế nào, khi hắn từ trong miệng Triệu Đại Bảo biết phản ứng của Khanh Vân Tung khi mình ngất khi, đã hiểu hết bảy tám. Vì sao phụ thân vẫn luôn lạnh nhạt với mình, sau khi biết được tin mình chết thái độ khác thường ——vị trí bảo chủ rất nhiều người mơ ước, thân là bảo chủ, vì bảo vệ người mình muốn bảo hộ, có đôi khi quả thật phải áp dụng một ít thủ đoạn bất đắc dĩ, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ thủ đoạn càng sâu.
Chỉ là, hắn không ngờ được rằng, mình vẫn luôn xuyên tạc dụng tâm của cha mình, vẫn luôn nghĩ cha thờ ơ với mình, vẫn luôn cho là mình bất quá chỉ là một kẻ vô dụng tàn phế trong đống con nối dòng của cha, cho nên không được cha coi trọng. Đến hiện tại, kết hợp câu đố về thân thế của mình và thái độ khác thường của cha, hắn mới hiểu được, thì ra tình cha chưa từng rời xa, cho dù hắn lạnh lùng, cũng chỉ vì muốn giữ gìn mình. Chỉ là mình rất hối hận, lấy cái này để làm nguyên nhân để thù hận, bây giờ nghĩ lại, nó ngây thơ ấu trĩ buồn cười cỡ nào a! Thì ra trong số thiếu gia bên trong, mình mới là sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt cha, tình thương này làm sao hắn nhận nỗi?
“Cha thân, con không hận người.” Khanh Ngũ nắm chặt bàn tay Khanh Vân Tung.
“Thục Quân, ngươi không cần ở trước mặt ta nói lời trái lòng như thế, ta đúng là một người cha thất bại.” Khanh Vân Tung buồn rầu nói, “Cho dù con có hận ta cũng được, oán ta cũng thế, cảm thấy ta chả hiểu làm sao cũng được, ta chỉ muốn nói, ta xin lỗi con. Những lời này, con cứ nghe vậy. Ta cho tới bây giờ cũng không trông cậy việc con tha thứ, ta chỉ làm chuyện ta cho là đúng.”
Khanh Ngũ đôi mắt hơi hơi đỏ lên nói: “Cha thân à, có lẽ con thật sự đã từng hiểu lầm ngài, cho rằng ngài lạnh lùng không nhìn tới là chối bỏ con, nhưng là do Khanh Ngũ nhất thời ngu dốt, làm sao lại u mê cả đời? Cha cho Thục Quân quan tâm, vô cùng sâu nặng, Thục Quân khó có thể báo đáp. Con cũng chỉ có thể nói, cha cho là con tha thứ cũng được, cho là con lấy lòng ngài cũng thế, giờ phút này, quả thật con cũng chỉ nói ra lời trong lòng,
Con cũng chỉ cho là con nói những điều nên nói —— Chỉ là, cho dù giàu sang quyền thế, cha con không nên ngăn cách như thế, hai bên vướng bận lại hiểu lầm nhau, cho dù, cho dù về sau có về lại Khanh Gia bảo, cha thân và con cũng không thể duy trì cái loại cục diện như trước. Giờ phút này, con chỉ xem ngài như cha thân của con, như ngàn vạn người cha khác trong thiên hạ, sẽ yêu thương con của mình, sẽ đối với con của mình biểu đạt tình thương, mà thân là người làm con, con cũng có thể nói hết tình cảm ngưỡng mộ và hiếu kính với cha…”
Nói tới đây, hai người tay đã siết chặt tay, trong mắt Khanh Vân Tung từ lâu đã nhòe nước mắt. Khanh Ngũ ngẩng đầu, hai hàng nước mắt theo hai gò má chảy xuống, nức nở nói: “Cha thân… tình yêu thương quan tâm của ngài, giờ phút này con mới sáng tỏ… Ngài vẫn luôn lấy tâm tình gì với nỗi oán hận của con? … Cái loại tâm tình này, hiện tại có thể kết thúc…”
“Quân nhi…” Bảo chủ khuôn mặt phảng phất như băng tuyết vạn năm sẽ không tan, hôm nay, rốt cục bởi vì tình cha con sâu nặng mà băng tuyết tan rã, lúc hàng mi tao nhã buông xuống, nước mắt cũng đã tí tách rơi, là xúc động con trai mình hiểu chuyện? Là tình cha con sâu nặng giải bày mà vui sướng? Hoặc là, xuyên thấu qua Khanh Ngũ thấy được bóng dáng người kia?
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thể nói rõ ràng.
Vốn tưởng rằng trái tim sớm đã đông lạnh, đau đến chết lặng, cuối cùng vào giờ khắc này cũng buông lỏng, hòa tan.
@ xửa xưa xưa xửa WP nó ăn chữ, giờ phát hiện blogspot càng ngày càng nuốt gọn nội chỉnh lỗi BL nuốt chữ thôi cũng tốn thời gian nghen. Lười rôi ^^
Triệu Đại Bảo một bên sắp xếp Tiểu Thất đang hôn mê, một bên trả lời: “Đâu chỉ là giống người chết, tất cả mọi người xem ngươi trở thành người chết! Mà ngay cả cha ngươi hắn cũng… Khụ khụ… Tóm lại a, ngươi một ‘chết’ không sao cả, gây ra phong ba không nhỏ. Nhất là Tiểu Thất, quả thực là thương tâm muốn chết… Ai… Nhìn đoán không ra, hắn đối với ngươi thật là…”
Khanh Ngũ hơi hơi buông hàng mi cong dài, nói: “Là ta làm mọi người lo lắng … Bây giờ ta đột nhiên ngồi xuống nói chuyện với ngươi như vậy, người khác thấy được, có thể thực kinh ngạc hay không?”
“Á…Cái này hả…” Triệu Đại Bảo nghĩ nghĩ, vẫn chưa trả lời, một tiếng kêu thê lương từ phía sau Triệu Đại Bảo vang lên.
“Quỷ a!! Xác chết vùng dậy nha! A a a a!!!” Một thủ hạ phân đường cầm cây đuốc tìm tới nơi này, không ngờ vội vàng qua đây lại thấy Khanh Ngũ thiếu vốn phải là đã chết rồi đi thế nhưng ngồi nói chuyện, cây đuốc trong tay cũng rơi trên mặt đất, sợ tới mức ngã chổng mông ngồi bệch trên mặt đất.
“Ai nha!” Triệu Đại Bảo buông Tiểu Thất, nghĩ thầm lần này nguy rồi, nếu như giải thích còn phải phí không ít công sức, lười cùng những người nhát gan đó giải thích, vì thế hắn nhướng mày, nảy ra chủ ý.
Chỉ thấy Triệu Đại Bảo ngồi xổm trước mặt Khanh Ngũ, vuốt ***g ngực Khanh Ngũ làm cái động tác thuận khí, miệng cằn nhằn nói: “Ngũ thiếu a ngũ thiếu, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa xong? Mau nhắm mắt đi! Đừng hù dọa người! Đúng rồi, đúng rồi, ngươi thích nhất là món lẩu ta đã gọi người dùng giấy đốt một cái cho ngươi, ngươi an tâm đi, đến bên kia còn có thể ăn lẩu.”
Thì ra dân gian có truyền thuyết, gặp được xác chết vùng dậy, chỉ cần nói ra chuyện người chết không yên lòng nhất, người chết có thể an tâm đầu thai.
Khanh Ngũ âm thầm hít một hơi, thế nhưng thật sự phối hợp mà mắt một cái, nằm vật xuống.
Triệu Đại Bảo lúc này mới xoay người nói với người nọ: “Còn thất thần làm cái gì, mau tới giúp một tay!”
Người nọ vội vàng hai tay tạo thành chữ thập, niệm to câu A di đà phật, lúc này mới nơm nớp lo sợ qua đây giúp nâng người.
Khanh Ngũ và Tiểu Thất cuối cùng cũng được mang lên xe ngựa, bởi vì tin đồn xác chết ngũ thiếu đã từng vùng dậy, cho nên chỉ có Triệu Đại Bảo xung phong nhận việc ngồi vào trong thùng xe. Vì thế nhân cơ hội nói cho Khanh Ngũ nghe chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay. Khanh Ngũ nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thì ra… Ta vẫn luôn hiểu lầm phụ thân… Ai, bất quá đã nhiều ngày, thật sự là khó xử Tiểu Thất!”
Nói đến Tiểu Thất, hắn nhìn thiếu niên xem nằm ở bên cạnh mình kia vẫn còn hôn mê, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Tốt lắm tốt lắm, ngươi cũng nhanh nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, về việc ngươi chết mà sống lại, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Tào sư phụ bị túm rồi, về phần động cơ của hắn còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.” Triệu Đại Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.
“Ừ.” Khanh Ngũ nắm tay Tiểu Thất đáp lời, rồi tựa vào đệm mềm Triệu Đại Bảo cất kỹ, từ từ nhắm hai mắt lại.
Chỉ mất nửa ngày, xe ngựa đã chạy về chỗ phân đường.
Bảo chủ vốn cho rằng lời Tào Cù Duy nói không thể quá đáng tin, không ngờ thật sự nhanh vậy đã tìm được Khanh Ngũ, vì Khanh Ngũ đến chết trong lòng đã cực kỳ đau lòng, có lẽ là không muốn lại đau lòng thống khổ khi nhìn mặt Khanh Ngũ lần nữa, đợi Khanh Ngũ được thu xếp ổn thỏa trở về đình viện, hắn mới một mình một người đến nhìn.
Lần thứ hai đi vào nơi đứa con mình yêu thương chết thảm, Khanh Vân Tung có chút nấn ná giẫm chân nãy giờ trên bậc thềm mà không cất bước tới trước. Ngày ấy cảnh tượng Khanh Ngũ hộc máu tột cùng thống khổ chết hết sức thảm thiết, rõ ràng hiện lên ở trước mắt, từ từ dâng lên ***g ngực cả người lạnh lẽo, sớm đã thành ác mộng miên man bất tận.
Rốt cuộc không thể còn co hội bù lại tình thương rất hối tiếc, nó đã trở thành chỗ khuyết ở trong lòng không thể lấp đầy. Bởi vậy, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng hắn trịch trục nửa ngày, vừa rồi mới bước vào căn phòng mờ tối, nhưng quan tài trong phòng lại không thấy đâu, Quân nhi đâu? Hắn bị bố trí ở nơi nào?
Trong lòng bùng lên một tia lửa, khiến cho Khanh Vân Tung siết chặt nắm tay ở sau người.
Là ai tự tiện di chuyển Quân nhi?! Đây là đình viện khi còn sống hắn ở, chưa đủ bảy bảy bốn chín ngày, ai cũng không được tự tiện dịch chuyển!
Triệu Đại Bảo lúc này lại từ trong phòng ngủ đi ra, vừa thấy Khanh Vân Tung, vô cùng kinh ngạc nói: “Bảo chủ ngài đã tới!”
“Quân nhi đâu!?” Bảo chủ trong giọng nói ẩn ẩn sát khí.
Triệu Đại Bảo cực kì sợ run hết cả người —— má ơi! Ánh mắt bảo chủ giống như muốn xẻo mình á! Nhưng mà càng như vậy, hắn càng có vài phần đắc ý —— hừ hừ, lúc trước ai kêu các ngươi cũng không để ý ta! Hừ! Ta càng muốn ngươi quắt queo, cho dù ngươi là bảo chủ thì có làm sao chứ! Hừ!
Vì thế hắn đánh bạo tăng thêm dũng khí, cố ý nói: “Ngũ thiếu hiện tại nằm trên giường ở phòng ngủ.”
“Ngươi cũng bị đụng đến điên?” Bảo chủ nhíu mày thật sâu, rõ ràng không vui.
“Nào có nào có, tiểu nhân vô cùng tỉnh táo ——” Triệu Đại Bảo cố ý kéo âm cuối thiệt dài, thừa nước đục thả câu nói: “Chỉ là sau khi tiểu nhân tìm được ngũ thiếu, phát hiện một cái có hiện tượng rất tốt, ngũ thiếu hắn ———— ”
“Hắn làm sao vậy?” Khanh Vân Tung lạnh lùng mà liếc hắn, nhưng không thể che dấu một tia lo lắng trong ánh mắt.
Khụ khụ, quả thực động tâm đi! Hừ, ngươi cái lão cha khối băng này! Cả ngày một bộ mặt như khối băng là để cho ai nhìn! Triệu Đại Bảo trong lòng hò hét thỏa thích, lúc này mới chậm rì rì nói: “Ta phát hiện, ngũ thiếu thậm chí có hô hấp và nhịp tim đập!”
“Ừ? Ngươi xác định?” Khanh Vân Tung hai mắt nhấp nháy.
“Bảo chủ nếu không tin, tự mình đi kiểm tra thử xem, ngũ thiếu đúng là có sự sống!” Triệu Đại Bảo lúc này mới lộ ra sắc mặt vui mừng nói, “Thì ra ngũ thiếu chỉ là rơi vào trạng thái chết giả, một phen giày vò này ngược lại khiến cho hắn hồi phục sức sống, thật sự là người tốt sẽ được trời chiếu cố!”
Không đợi hắn nói xong, Khanh Vân Tung sớm đã lướt qua hắn, bước vào trong phòng ngủ. Biến thành Triệu Đại Bảo lúng ta lúng túng há to mồm đứng ở nơi đó, vì thế hắn oán hận quay đầu, mình lại bị người lơ!
Khanh Vân Tung đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Khanh Ngũ nằm thẳng trên giường lớn thượng, tựa hồ còn đang mê man, mà Tiểu Thất thì nằm ở trên giường đối diện. Khanh Vân Tung ngồi ở bên giường, nắm chặt tay Khanh Ngũ, lại phát hiện trên cổ tay của hắn quấn băng gạc, không khỏi nhíu mày hỏi: ” Tay Quân nhi làm sao vậy?”
Triệu Đại Bảo theo đuôi tới tiện thể mở miệng nói: “Hình như lúc ở dưới đáy vực Ngũ thiếu có tỉnh một lần, lúc ấy nhìn thấy Tiểu Thất hôn mê, liền… Liền tự mình cắt tay đút máu cứu người.”
Khanh Vân Tung hơi hơi trừng mắt, hừ lạnh: “Một tên ảnh vệ nho nhỏ, rốt cuộc có cái gì tốt chứ! Ngươi đến chết cũng đều phải nhớ thương hắn! Đến bây giờ còn thế, Quân nhi, ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì?”
Kỳ thật bảo chủ nói lời này hoàn toàn quá trớn, hắn cũng không nghĩ bản thân mình đối đãi với Thương Minh Thư Vân, làm sao không phải một lòng cố chấp điên cuồng người ngoài không cách nào hiểu nỗi?
Một loại tâm tình, đổi lại ở trên người người khác, bản thân mình lại đứng ở dưới cái nhìn của người đời, con người luôn là như thế không phát hiện ra.
Nhưng, chung quy là đứa con mình yêu thương từ chỗ chết sống lại, Khanh Vân Tung nén nhịn tình cảm cha con mấy năm rốt cục không muốn tiếp tục im lặng che dấu. Lúc này ánh mắt nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Khanh Ngũ. Cũng may nơi này là phân đường Giang Nam, nếu không bị những thiếu gia khác nhìn một màn như vậy, còn không biết sẽ nổi lên đợt giông tố thế nào. Bất quá, lúc này đây Khanh Vân Tung vì Khanh Ngũ một mình đột nhiên tới phân đường Giang Nam, sợ là sớm đã nổi lên một hồi bàn luận xôn xao ở Khanh Gia bảo.
Khanh Ngũ đang còn ngủ say, không thể cảm nhận được phụ thân bổ băng dịu dàng biểu lộ tình cảm. Mặc dù như thế, Khanh Vân Tung cũng thỏa mãn, dù sao, Khanh Ngũ còn sống. Vì thế ngồi ở bên giường, một lòng chờ con trai yêu thức tỉnh.
Triệu Đại Bảo thấy bảo chủ không có ý rời đi, đã có chút sốt ruột —— bởi vì hắn biết, Khanh Ngũ đang phải giả bộ hôn mê! Trước đó bọn họ ở trong xe ngựa bàn bạc rất hợp lý rồi. Vì không để cho mọi người cảm thấy quá mức đột ngột, Khanh Ngũ còn muốn trình diễn tiết mục trong cơn mê man dần dần thức tỉnh, mượn việc này để giảm xóc cảm xúc của mọi người một chút. Bảo chủ lúc này canh giữ bên cạnh, chỉ sợ Khanh Ngũ có muốn ngủ cũng ngủ không an ổn.
Hừ, Khanh Ngũ a Khanh Ngũ, vì sao ngươi mỗi lần giả bộ hôn mê đều sẽ tự mua dây buộc mình? Để ta xem xem lúc này đây ngươi tính khi nào thì tỉnh lại. Triệu Đại Bảo thở dài, còn mình thì đi ngủ.
Cuối cùng, tất cả cũng xem như là hoàn hảo.
Khanh Ngũ rốt cục cam chịu mở mắt.
Khanh Vân Tung vui mừng quá đỗi, vội vàng kêu: “Quân nhi, ngươi cảm giác như thế nào?”
“Cha…” Khanh Ngũ kêu một tiếng, thì thốt không ra lời, động tác vừa rồi của Khanh Vân Tung hắn cũng biết, hắn không ngờ được người cha luôn luôn lạnh lùng với mình thế nhưng ở trong lòng lại che chở yêu thương mình như vậy, cảm giác ở trong lòng vô cùng phức tạp.
“Quân nhi, ngươi hận ta sao?” Khanh Vân Tung nói thẳng, “Ta không tốt, để cho con chịu khổ nhiều năm như vậy.”
Khanh Ngũ là người thông minh thế nào, khi hắn từ trong miệng Triệu Đại Bảo biết phản ứng của Khanh Vân Tung khi mình ngất khi, đã hiểu hết bảy tám. Vì sao phụ thân vẫn luôn lạnh nhạt với mình, sau khi biết được tin mình chết thái độ khác thường ——vị trí bảo chủ rất nhiều người mơ ước, thân là bảo chủ, vì bảo vệ người mình muốn bảo hộ, có đôi khi quả thật phải áp dụng một ít thủ đoạn bất đắc dĩ, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ thủ đoạn càng sâu.
Chỉ là, hắn không ngờ được rằng, mình vẫn luôn xuyên tạc dụng tâm của cha mình, vẫn luôn nghĩ cha thờ ơ với mình, vẫn luôn cho là mình bất quá chỉ là một kẻ vô dụng tàn phế trong đống con nối dòng của cha, cho nên không được cha coi trọng. Đến hiện tại, kết hợp câu đố về thân thế của mình và thái độ khác thường của cha, hắn mới hiểu được, thì ra tình cha chưa từng rời xa, cho dù hắn lạnh lùng, cũng chỉ vì muốn giữ gìn mình. Chỉ là mình rất hối hận, lấy cái này để làm nguyên nhân để thù hận, bây giờ nghĩ lại, nó ngây thơ ấu trĩ buồn cười cỡ nào a! Thì ra trong số thiếu gia bên trong, mình mới là sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt cha, tình thương này làm sao hắn nhận nỗi?
“Cha thân, con không hận người.” Khanh Ngũ nắm chặt bàn tay Khanh Vân Tung.
“Thục Quân, ngươi không cần ở trước mặt ta nói lời trái lòng như thế, ta đúng là một người cha thất bại.” Khanh Vân Tung buồn rầu nói, “Cho dù con có hận ta cũng được, oán ta cũng thế, cảm thấy ta chả hiểu làm sao cũng được, ta chỉ muốn nói, ta xin lỗi con. Những lời này, con cứ nghe vậy. Ta cho tới bây giờ cũng không trông cậy việc con tha thứ, ta chỉ làm chuyện ta cho là đúng.”
Khanh Ngũ đôi mắt hơi hơi đỏ lên nói: “Cha thân à, có lẽ con thật sự đã từng hiểu lầm ngài, cho rằng ngài lạnh lùng không nhìn tới là chối bỏ con, nhưng là do Khanh Ngũ nhất thời ngu dốt, làm sao lại u mê cả đời? Cha cho Thục Quân quan tâm, vô cùng sâu nặng, Thục Quân khó có thể báo đáp. Con cũng chỉ có thể nói, cha cho là con tha thứ cũng được, cho là con lấy lòng ngài cũng thế, giờ phút này, quả thật con cũng chỉ nói ra lời trong lòng,
Con cũng chỉ cho là con nói những điều nên nói —— Chỉ là, cho dù giàu sang quyền thế, cha con không nên ngăn cách như thế, hai bên vướng bận lại hiểu lầm nhau, cho dù, cho dù về sau có về lại Khanh Gia bảo, cha thân và con cũng không thể duy trì cái loại cục diện như trước. Giờ phút này, con chỉ xem ngài như cha thân của con, như ngàn vạn người cha khác trong thiên hạ, sẽ yêu thương con của mình, sẽ đối với con của mình biểu đạt tình thương, mà thân là người làm con, con cũng có thể nói hết tình cảm ngưỡng mộ và hiếu kính với cha…”
Nói tới đây, hai người tay đã siết chặt tay, trong mắt Khanh Vân Tung từ lâu đã nhòe nước mắt. Khanh Ngũ ngẩng đầu, hai hàng nước mắt theo hai gò má chảy xuống, nức nở nói: “Cha thân… tình yêu thương quan tâm của ngài, giờ phút này con mới sáng tỏ… Ngài vẫn luôn lấy tâm tình gì với nỗi oán hận của con? … Cái loại tâm tình này, hiện tại có thể kết thúc…”
“Quân nhi…” Bảo chủ khuôn mặt phảng phất như băng tuyết vạn năm sẽ không tan, hôm nay, rốt cục bởi vì tình cha con sâu nặng mà băng tuyết tan rã, lúc hàng mi tao nhã buông xuống, nước mắt cũng đã tí tách rơi, là xúc động con trai mình hiểu chuyện? Là tình cha con sâu nặng giải bày mà vui sướng? Hoặc là, xuyên thấu qua Khanh Ngũ thấy được bóng dáng người kia?
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thể nói rõ ràng.
Vốn tưởng rằng trái tim sớm đã đông lạnh, đau đến chết lặng, cuối cùng vào giờ khắc này cũng buông lỏng, hòa tan.
@ xửa xưa xưa xửa WP nó ăn chữ, giờ phát hiện blogspot càng ngày càng nuốt gọn nội chỉnh lỗi BL nuốt chữ thôi cũng tốn thời gian nghen. Lười rôi ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook