Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
-
Chương 37: Phiên ngoại —— ta không biết là ai
Bảy năm trước.
Lần đầu Triệu Đại Bảo đặt chân vào Khanh Gia bảo, phòng khách kia thật sự là xa hoa rộng lớn giống hệt như hoàng cung, thế cho nên lúc này đứng ở trong phòng khách rộng rãi, Triệu Đại Bảo cảm thấy bốn phía xung quanh u ám nhìn không thấy điểm đầu, chỉ có thể ước chừng cự li bên chân mình cách nơi kia một khoảng.
“Ngươi là truyền nhân duy nhất của Y Thần?” Ngồi ở ghế bên trên người nọ dùng giọng nói lạnh như băng khiến cho Triệu Đại Bảo cúi đầu đứng đó cảm thấy tựa hồ như bị giội nước đá, cả người rét run. Vị chủ nhân Khanh Gia bảo, thật sự rất có lực uy hiếp, hắn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Phải là ta.” Triệu Đại Bảo ngập ngừng trả lời.
“Cứu con trai ta, hắn không sống, ngươi cũng không cần sống.” Bảo chủ Khanh Vân Tung ngữ khí không có chút tình cảm nào, nhưng nội dung lại là sự thật đáng sợ.
Triệu Đại Bảo cảm thấy trời đất lộn ngược, trời ạ, bảo chủ, ngươi không bằng một đao trực tiếp giết ta cho rồi!
Vì thế hắn hồn bay phách lạc bị đưa tới phòng của Ngũ thiếu gia, nhìn thấy thiếu niên kia nằm trên giường đang hấp hối, hai mắt nhắm nghiền, thiếu niên kia ngày thường xinh đẹp tuyệt trần, lúc này sắc mặt tái nhợt, ấn đường màu đen, máu tươi từ miệng hắn tràn ra không ngừng.
Triệu Đại Bảo được người cho biết, Ngũ thiếu gia trúng loại độc chết người —— “Thiên phệ lan tâm”.
Thiếu niên kia bất quá chỉ mới mười hai tuổi, thật sự rất đáng tiếc. Triệu Đại Bảo trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, hắn ngồi ở đầu giường, vươn tay vuốt ve mái tóc đen của thiếu niên, nhẹ giọng an ủi: “Không phải sợ, ta cùng ngươi.” Ngũ thiếu nếu như chết, bảo chủ cũng sẽ đem hắn chôn cùng.
“Cha ta muốn giết ngươi?” Thiếu niên đột nhiên mở to mắt, con ngươi kia sáng trong giống như vì sao chiếu sáng trong đêm trong khoảnh khắc Triệu Đại Bảo nghĩ —— đứa nhỏ này có đôi mắt rất xinh đẹp a! Thật sự là đứa nhỏ đáng thương!
“Ta trúng thiên phệ lan tâm.” Thiếu niên ngừng một chút rồi nói, nhìn ra được lúc này ngay cả nói chuyện cũng đã cực kỳ cố sức lắm rồi, “Ta vận công đem độc tạm thời áp chế, ngươi tới giúp ta sắp xếp độc. Ta giảng phương pháp cho ngươi.”
Một khắc kia, Triệu Đại Bảo trong lòng tức thì có một loại cảm giác, bản thân mình cả đời đều không thoát khỏi quan hệ cùng người thiếu niên này.
Nửa tháng sau, Khanh Ngũ từ trong cõi chết trở về, tính mệnh được bảo vệ, nhưng chân đã bị tàn phế.
Tròn nửa tháng, thiếu niên kia cả ngày ngồi ở trong ghế nằm không nói lời nào.
Triệu Đại Bảo không biết phải làm gì, hắn nói rất nhiều, nhưng mà thiếu niên kia không biết có nghe hay không.
Thời gian tựa hồ như ngưng lại quanh người hắn.
Ngày nào đó, Triệu Đại Bảo ra ngoài đi mua một ít vật phẩm, đem Ngũ thiếu giao cho kẻ dưới chiếu cố. Nhưng khi hắn vừa mới đi, Khanh Ngũ cho người hầu lui xuống, một người yên lặng ngồi ở trên ghế nằm trong đình viện, bên cạnh hắn là một cái bàn đá, trên bàn có trà thuốc.
Khanh Ngũ bưng tách trà lên, ngưng mắt nhìn hồ nước, nhìn chim nhỏ dừng ở bên cạnh ao, sôi nổi líu lo.
Đột nhiên, một chút bực bội nảy lên trong lòng.
Chân,
Một chút khí lực cũng không có.
Hắn khẽ cắn môi, đột nhiên đem chén trà trong tay hung hăng hắt vào trong hồ nước, nước trà vẩy một góc hồ gợn sóng.
Bầu trời trong xanh giờ phút này thoáng chốc kéo mây đen dầy đặc, chỉ chốc lát sau, mưa bay lả tả rơi xuống.
Khanh Ngũ yết hầu giật giật, trong lòng giãy dụa một phen, rốt cục cũng kêu lên: “Người tới.”
Người tới, đem ta vào trong phòng đi. Khanh Ngũ đem những lời này nuốt vào.
Không muốn! Không muốn cứ như vậy giống như phế vật! Hắn nhíu chặt hàng lông mày.
Không biết có phải là người hầu gần đó tạm thời có việc phải rời đi hay không, cũng không ai đáp lại tiếng gọi của Khanh Ngũ.
Hạt mưa càng ngày càng nhiều. Khanh Ngũ ngồi một mình trong mưa, tay ngày càng siết chặt tay vịn ghế nằm.
Răng nanh cắn đến ‘kịt kịt’ rung động, dồn hết khí lực toàn thân, chỉ là hai chân như vật chết, không nhúc nhích chút nào.
Không!
Không!
Không!
Ta có thể đứng đứng lên!
Thiếu niên cố gắng chống tay vịn, thế nhưng bằng vào nghị lực lớn lao cộng thêm dồn sức ở chỗ thắt lưng cánh tay, khiến cho chính mình thế nhưng từ từ rời khỏi ghế nằm.
Chỉ là, bất quá cũng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủn, rất nhanh, hai chân mềm nhũn khiến cho thân thể thật vất vả rời khỏi ghế nằm lúc này mất đi trọng tâm, nặng nề ngã phịch trên mặt đất.
Đầu gối đập vào phiến đá cứng rắn trên mặt đất, đau đớn như kim châm muối xát, mà hắn chỉ gắt gao cắn môi, thủy chung không phát ra một tiếng rên rỉ.
Mưa càng ngày càng nhiều.
Thân thể trở nên lạnh lẽo.
Hắn nằm ở trên mặt đất, nhắm mắt lại, ngay cả hơi thở cũng dần dần trở nên lạnh rồi.
Không biết qua bao lâu.
Tiếng bước chân chậm rãi ở trước mặt của hắn dừng lại. Đôi giày trắng, quần áo tuyết trắng. Người tới che ô che, cũng không phải che mưa cho Khanh Ngũ té trên mặt đất, cũng không dìu hắn đứng lên. Trong con ngươi lạnh lẽo thậm chí không có chút biến hóa, chỉ là nhìn đứa con trai té chật vật trên mặt đất.
“Cha…” Khanh Ngũ yếu ớt vô kêu.
“Ngươi muốn giống như con chó, ở trong này nằm úp sấp cả đời sao?” Khanh Vân Tung lạnh lùng nói, “Ta ở trong phòng chờ ngươi, tự mình đi qua. Nếu như không đến, phế vật như thế thì cứ chết ở nơi đó cho xong!”
Dứt lời xoay người vào nhà, thế nhưng không hề liếc hắn một cái.
Khanh Ngũ cắn răng, vươn ngón tay bị nước mưa ngâm đến cơ hồ không cảm giác lạnh như băng ra, chậm rãi bắt lấy khe hở phiến đá phía trước, liều mạng nhích người.
Thân thể hắn vừa mới từ ranh giới của chết chóc giãy dụa trở về, sức khỏe còn suy yếu, lại càng không thể chịu nổi cú té ngã ban nãy cộng thêm dầm mưa trong mùa đông lâu như vậy, hơi thở mong manh, nhưng hắn lại quật cường không chịu buông tha, cứ như vậy kéo lê thân thể suy yếu đau đớn, từng tấc một từng tấc một dịch về phía trước.
Tay hắn run rẩy đến lợi hại, kỳ thật đã không còn cảm giác được gì, ngón tay sưng đỏ, dính đầy bùn đất, móng tay bám vào phiến đá bóng loáng bên cạnh mà đứt gãy, máu tươi dính dấp bùn nhão rất bê bết.
Bao lâu rồi?
Người khác bất quá cũng chỉ mất hơn mười bước chân, hắn rốt cuộc đã đi bao lâu rồi?
Khi hắn dùng bàn tay tràn đầy máu tươi nắm mép thật chặt, thấy quần áo trắng tuyết ở cửa.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, không biết là có phải vì mưa ướt hay không, tầm mắt của hắn lại trở nên mơ hồ, không nhìn rõ khuôn mặt của cha, tai ù ù, chỉ còn nghe mỗi giọng nói rét buốt của cha mà thôi: “Nhớ kỹ, ngươi là con trai của ta, vô luận ngươi có rơi vào tình cảnh tàn tật thế nào đi nữa, ngươi cũng không được yếu thế! Cái thế giới buốt giá này, ngươi chỉ có thể dựa vào mình ngươi!”
Trong tai càng ngày càng nổ vang, tầm mắt càng ngày càng mê man, thân thể càng ngày càng lạnh, hắn rốt cục cũng không thể nghe rõ lời cha hắn nói, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khanh Vân Tung nhìn thiếu niên chết ngất ở cửa, con ngươi hiện lên một chút thê lương.
“Thư Vân… Ta thực xin lỗi ngươi… Ta không thể chiếu cố tốt cho con của ngươi. Hắn… Cuối cùng vẫn là tàn phế.” Môi mỏng lạnh bạc thấp giọng thở dài, “Nhưng là ngươi an tâm đi, hắn rất kiên định.”
Dứt lời cúi người xuống, đem thiếu niên bế lên.
Khi Khanh Ngũ tỉnh lại, chỉ thấy chính mình bình yên nằm ở trên giường lớn ấm áp, trên người đã đổi quần áo, vết thương chỗ ngón tay cùng đầu gối đã được băng bó qua. Quay đầu nhìn thì thấy, vẻ mặt lo lắng của Triệu Đại Bảo.
“Cám ơn ngươi trị liệu giúp ta.” Khanh Ngũ mỉm cười, nhất thời khiến Triệu Đại Bảo sửng sốt —— hắn cười thật là dễ nhìn, nếu là hắn trưởng thành, nụ cười này tất nhiên khuynh quốc. Nhìn mà thất thần, thế cho nên quên mất lời mình muốn nói.
Hắn muốn nói chính là —— kỳ thật hắn bị trận mưa to ở lại trong núi, khi hắn trở về thì Khanh Ngũ đã được người bố trí ổn thỏa, hắn không biết Khanh Ngũ sao lại biến thành như vậy, hỏi hạ nhân, thì hắn lúc đó rời đi nên cũng không rõ lắm.
Là ai chiếu cố Khanh Ngũ ổn thỏa?
Có lẽ là mỗ người hầu tình cờ đi ngang qua đi.
Triệu Đại Bảo nghĩ thầm.
Khanh Ngũ nhìn Triệu Đại Bảo mờ mịt, suy nghĩ không khỏi quay trở lại lúc mình hôn mê.
Trong mộng, hình như có người khẽ vuốt khuôn mặt của hắn, nói khẽ: “Ngươi thật giống hắn.”
Theo sau là một tiếng thở dài.
Hẳn là rất xót xa.
Lần đầu Triệu Đại Bảo đặt chân vào Khanh Gia bảo, phòng khách kia thật sự là xa hoa rộng lớn giống hệt như hoàng cung, thế cho nên lúc này đứng ở trong phòng khách rộng rãi, Triệu Đại Bảo cảm thấy bốn phía xung quanh u ám nhìn không thấy điểm đầu, chỉ có thể ước chừng cự li bên chân mình cách nơi kia một khoảng.
“Ngươi là truyền nhân duy nhất của Y Thần?” Ngồi ở ghế bên trên người nọ dùng giọng nói lạnh như băng khiến cho Triệu Đại Bảo cúi đầu đứng đó cảm thấy tựa hồ như bị giội nước đá, cả người rét run. Vị chủ nhân Khanh Gia bảo, thật sự rất có lực uy hiếp, hắn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Phải là ta.” Triệu Đại Bảo ngập ngừng trả lời.
“Cứu con trai ta, hắn không sống, ngươi cũng không cần sống.” Bảo chủ Khanh Vân Tung ngữ khí không có chút tình cảm nào, nhưng nội dung lại là sự thật đáng sợ.
Triệu Đại Bảo cảm thấy trời đất lộn ngược, trời ạ, bảo chủ, ngươi không bằng một đao trực tiếp giết ta cho rồi!
Vì thế hắn hồn bay phách lạc bị đưa tới phòng của Ngũ thiếu gia, nhìn thấy thiếu niên kia nằm trên giường đang hấp hối, hai mắt nhắm nghiền, thiếu niên kia ngày thường xinh đẹp tuyệt trần, lúc này sắc mặt tái nhợt, ấn đường màu đen, máu tươi từ miệng hắn tràn ra không ngừng.
Triệu Đại Bảo được người cho biết, Ngũ thiếu gia trúng loại độc chết người —— “Thiên phệ lan tâm”.
Thiếu niên kia bất quá chỉ mới mười hai tuổi, thật sự rất đáng tiếc. Triệu Đại Bảo trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, hắn ngồi ở đầu giường, vươn tay vuốt ve mái tóc đen của thiếu niên, nhẹ giọng an ủi: “Không phải sợ, ta cùng ngươi.” Ngũ thiếu nếu như chết, bảo chủ cũng sẽ đem hắn chôn cùng.
“Cha ta muốn giết ngươi?” Thiếu niên đột nhiên mở to mắt, con ngươi kia sáng trong giống như vì sao chiếu sáng trong đêm trong khoảnh khắc Triệu Đại Bảo nghĩ —— đứa nhỏ này có đôi mắt rất xinh đẹp a! Thật sự là đứa nhỏ đáng thương!
“Ta trúng thiên phệ lan tâm.” Thiếu niên ngừng một chút rồi nói, nhìn ra được lúc này ngay cả nói chuyện cũng đã cực kỳ cố sức lắm rồi, “Ta vận công đem độc tạm thời áp chế, ngươi tới giúp ta sắp xếp độc. Ta giảng phương pháp cho ngươi.”
Một khắc kia, Triệu Đại Bảo trong lòng tức thì có một loại cảm giác, bản thân mình cả đời đều không thoát khỏi quan hệ cùng người thiếu niên này.
Nửa tháng sau, Khanh Ngũ từ trong cõi chết trở về, tính mệnh được bảo vệ, nhưng chân đã bị tàn phế.
Tròn nửa tháng, thiếu niên kia cả ngày ngồi ở trong ghế nằm không nói lời nào.
Triệu Đại Bảo không biết phải làm gì, hắn nói rất nhiều, nhưng mà thiếu niên kia không biết có nghe hay không.
Thời gian tựa hồ như ngưng lại quanh người hắn.
Ngày nào đó, Triệu Đại Bảo ra ngoài đi mua một ít vật phẩm, đem Ngũ thiếu giao cho kẻ dưới chiếu cố. Nhưng khi hắn vừa mới đi, Khanh Ngũ cho người hầu lui xuống, một người yên lặng ngồi ở trên ghế nằm trong đình viện, bên cạnh hắn là một cái bàn đá, trên bàn có trà thuốc.
Khanh Ngũ bưng tách trà lên, ngưng mắt nhìn hồ nước, nhìn chim nhỏ dừng ở bên cạnh ao, sôi nổi líu lo.
Đột nhiên, một chút bực bội nảy lên trong lòng.
Chân,
Một chút khí lực cũng không có.
Hắn khẽ cắn môi, đột nhiên đem chén trà trong tay hung hăng hắt vào trong hồ nước, nước trà vẩy một góc hồ gợn sóng.
Bầu trời trong xanh giờ phút này thoáng chốc kéo mây đen dầy đặc, chỉ chốc lát sau, mưa bay lả tả rơi xuống.
Khanh Ngũ yết hầu giật giật, trong lòng giãy dụa một phen, rốt cục cũng kêu lên: “Người tới.”
Người tới, đem ta vào trong phòng đi. Khanh Ngũ đem những lời này nuốt vào.
Không muốn! Không muốn cứ như vậy giống như phế vật! Hắn nhíu chặt hàng lông mày.
Không biết có phải là người hầu gần đó tạm thời có việc phải rời đi hay không, cũng không ai đáp lại tiếng gọi của Khanh Ngũ.
Hạt mưa càng ngày càng nhiều. Khanh Ngũ ngồi một mình trong mưa, tay ngày càng siết chặt tay vịn ghế nằm.
Răng nanh cắn đến ‘kịt kịt’ rung động, dồn hết khí lực toàn thân, chỉ là hai chân như vật chết, không nhúc nhích chút nào.
Không!
Không!
Không!
Ta có thể đứng đứng lên!
Thiếu niên cố gắng chống tay vịn, thế nhưng bằng vào nghị lực lớn lao cộng thêm dồn sức ở chỗ thắt lưng cánh tay, khiến cho chính mình thế nhưng từ từ rời khỏi ghế nằm.
Chỉ là, bất quá cũng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủn, rất nhanh, hai chân mềm nhũn khiến cho thân thể thật vất vả rời khỏi ghế nằm lúc này mất đi trọng tâm, nặng nề ngã phịch trên mặt đất.
Đầu gối đập vào phiến đá cứng rắn trên mặt đất, đau đớn như kim châm muối xát, mà hắn chỉ gắt gao cắn môi, thủy chung không phát ra một tiếng rên rỉ.
Mưa càng ngày càng nhiều.
Thân thể trở nên lạnh lẽo.
Hắn nằm ở trên mặt đất, nhắm mắt lại, ngay cả hơi thở cũng dần dần trở nên lạnh rồi.
Không biết qua bao lâu.
Tiếng bước chân chậm rãi ở trước mặt của hắn dừng lại. Đôi giày trắng, quần áo tuyết trắng. Người tới che ô che, cũng không phải che mưa cho Khanh Ngũ té trên mặt đất, cũng không dìu hắn đứng lên. Trong con ngươi lạnh lẽo thậm chí không có chút biến hóa, chỉ là nhìn đứa con trai té chật vật trên mặt đất.
“Cha…” Khanh Ngũ yếu ớt vô kêu.
“Ngươi muốn giống như con chó, ở trong này nằm úp sấp cả đời sao?” Khanh Vân Tung lạnh lùng nói, “Ta ở trong phòng chờ ngươi, tự mình đi qua. Nếu như không đến, phế vật như thế thì cứ chết ở nơi đó cho xong!”
Dứt lời xoay người vào nhà, thế nhưng không hề liếc hắn một cái.
Khanh Ngũ cắn răng, vươn ngón tay bị nước mưa ngâm đến cơ hồ không cảm giác lạnh như băng ra, chậm rãi bắt lấy khe hở phiến đá phía trước, liều mạng nhích người.
Thân thể hắn vừa mới từ ranh giới của chết chóc giãy dụa trở về, sức khỏe còn suy yếu, lại càng không thể chịu nổi cú té ngã ban nãy cộng thêm dầm mưa trong mùa đông lâu như vậy, hơi thở mong manh, nhưng hắn lại quật cường không chịu buông tha, cứ như vậy kéo lê thân thể suy yếu đau đớn, từng tấc một từng tấc một dịch về phía trước.
Tay hắn run rẩy đến lợi hại, kỳ thật đã không còn cảm giác được gì, ngón tay sưng đỏ, dính đầy bùn đất, móng tay bám vào phiến đá bóng loáng bên cạnh mà đứt gãy, máu tươi dính dấp bùn nhão rất bê bết.
Bao lâu rồi?
Người khác bất quá cũng chỉ mất hơn mười bước chân, hắn rốt cuộc đã đi bao lâu rồi?
Khi hắn dùng bàn tay tràn đầy máu tươi nắm mép thật chặt, thấy quần áo trắng tuyết ở cửa.
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, không biết là có phải vì mưa ướt hay không, tầm mắt của hắn lại trở nên mơ hồ, không nhìn rõ khuôn mặt của cha, tai ù ù, chỉ còn nghe mỗi giọng nói rét buốt của cha mà thôi: “Nhớ kỹ, ngươi là con trai của ta, vô luận ngươi có rơi vào tình cảnh tàn tật thế nào đi nữa, ngươi cũng không được yếu thế! Cái thế giới buốt giá này, ngươi chỉ có thể dựa vào mình ngươi!”
Trong tai càng ngày càng nổ vang, tầm mắt càng ngày càng mê man, thân thể càng ngày càng lạnh, hắn rốt cục cũng không thể nghe rõ lời cha hắn nói, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khanh Vân Tung nhìn thiếu niên chết ngất ở cửa, con ngươi hiện lên một chút thê lương.
“Thư Vân… Ta thực xin lỗi ngươi… Ta không thể chiếu cố tốt cho con của ngươi. Hắn… Cuối cùng vẫn là tàn phế.” Môi mỏng lạnh bạc thấp giọng thở dài, “Nhưng là ngươi an tâm đi, hắn rất kiên định.”
Dứt lời cúi người xuống, đem thiếu niên bế lên.
Khi Khanh Ngũ tỉnh lại, chỉ thấy chính mình bình yên nằm ở trên giường lớn ấm áp, trên người đã đổi quần áo, vết thương chỗ ngón tay cùng đầu gối đã được băng bó qua. Quay đầu nhìn thì thấy, vẻ mặt lo lắng của Triệu Đại Bảo.
“Cám ơn ngươi trị liệu giúp ta.” Khanh Ngũ mỉm cười, nhất thời khiến Triệu Đại Bảo sửng sốt —— hắn cười thật là dễ nhìn, nếu là hắn trưởng thành, nụ cười này tất nhiên khuynh quốc. Nhìn mà thất thần, thế cho nên quên mất lời mình muốn nói.
Hắn muốn nói chính là —— kỳ thật hắn bị trận mưa to ở lại trong núi, khi hắn trở về thì Khanh Ngũ đã được người bố trí ổn thỏa, hắn không biết Khanh Ngũ sao lại biến thành như vậy, hỏi hạ nhân, thì hắn lúc đó rời đi nên cũng không rõ lắm.
Là ai chiếu cố Khanh Ngũ ổn thỏa?
Có lẽ là mỗ người hầu tình cờ đi ngang qua đi.
Triệu Đại Bảo nghĩ thầm.
Khanh Ngũ nhìn Triệu Đại Bảo mờ mịt, suy nghĩ không khỏi quay trở lại lúc mình hôn mê.
Trong mộng, hình như có người khẽ vuốt khuôn mặt của hắn, nói khẽ: “Ngươi thật giống hắn.”
Theo sau là một tiếng thở dài.
Hẳn là rất xót xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook