Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 226: Lần đầu gặp mặt giao phong

Hổ Vương tử với lão hổ vui vẻ cười nói đi ở phía trước, mà Tiểu Thất thì đẩy Khanh Ngũ ngồi trong xe lăn theo ở phía sau. Khanh Ngũ tựa vào xe lăn, suy tư làm sao nào sờ “tiểu” lão hổ hoàng mao kia như thế nào.

“Bề ngoài của hắn là một đại hán cao to, nói không chừng nguyên hình chỉ là tiểu lão hổ.” Khanh Ngũ an ủi.

“Ngũ thiếu minh giám.” Tiểu Thất phụ họa.

“Chuốc say hắn.” Khanh Ngũ một bụng ý nghĩ xấu.

Vì thế đêm đó, trong biệt uyển mở yến tịch, nghênh đón Hổ Vương tử.

Nhưng Hổ Vương tử cực kỳ hào sảng, uống vài vò rượu, ngay cả Hổ con đều say đến mức không biết phương hướng, hắn vẫn tỉnh táo như cũ.

Khanh Ngũ chỉ đành phải buông tha cái kế hoạch này. Đang lúc hắn lại bày ra chủ ý xấu xa gì, Hổ con biến thành bộ dáng Bạch Hổ, dùng đại móng vuốt vỗ bả vai Hổ Vương tử. Say khướt nói: “Tiểu Vũ, lại đây cùng nhau ôn lại hồi ức rực rỡ của chúng ta! Mau mau! Cùng nhau đi!”

“Hổ thần đại ca, ta cũng không nhỏ, làm như vậy không phải là rất… Hơn nữa long quân cũng ở nơi này…” Hổ Vương tử trên khuôn mặt kiên nghị hiện ra một chút ửng đỏ.

“Để ý làm gì a, nơi này lại không có người ngoài! Khách khí cái gì! Ngươi nếu không phối hợp, ta liền không thừa nhận vương vị của ngươi! Hừ hừ hừ!” Lão hổ uy hiếp nói, “Tiểu Bạch Long! Ngươi về ngủ đi! Đừng làm phiền chuyện của nam nhân thành niên chúng ta!”

Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm rằng ngươi tính thì tính là nam tử thành niên cái rắm, ngươi chính là con cọp con mà thôi.

Vì thế Khanh Ngũ vứt cho Tiểu Thất một ánh mắt ra hiệu, bảo hắn đẩy mình trở về phòng.

Hổ Vương tử với lão hổ một chỗ, nhịn không được hỏi: “Long quân hắn quả nhiên không thể đi lại sao?”

“Làm gì có, hắn chính là con rồng non vừa mới phá xác, móng vuốt cũng là non nớt, không cần lo cho hắn! Mau nha! Mau nha!” Lão hổ đã say lên tiếng thúc giục.

Hổ Vương tử đành phải không tình nguyện biến về chân thân —— quả nhiên là một mãnh hổ sặc sỡ, có điều so với lão hổ thoạt nhìn non nớt hơn rất nhiều, mơ hồ còn có chút bộ dáng của tiểu lão hổ.

“Ha ha! Cùng đi mài móng vuốt!” Hổ con cạc cạc cười to nói.

Đột nhiên một bàn tay vươn ra ấn trên đầu lão hổ, lập tức một thanh âm quen thuộc nói: “Ta hình như quên đồ vật ở bên trong, mới quay lại đây, đa tạ ngươi, Tuyết Điện.”

Tiểu lão hổ giật mình quay đầu lại nhìn, thấy Khanh Ngũ đột nhiên xuất hiện, Khanh Ngũ cười nhạt, bàn tay lại đặt trên đầu tiểu lão hổ: “A, đây là tiểu hổ từ nơi nào tới? Hổ Vương tử vừa rồi đi đâu rồi?”

Tiểu lão hổ cứng lại rồi.

Tiểu lão hổ có bộ lông thật xù a a a a! Rồng bộ vuốt hai tay đều đặt lên trên tận sức chà đạp, khiến hổ con nhất thời hắc tuyến.

“Long quân… xin tự trọng…” Tiểu lão phun tiếng người, thanh âm vẫn hùng hậu như trước, giống như nam tử hai mươi ba tuổi trưởng thành.

Khanh Ngũ cố ý đánh cái nấc, đột nhiên đem tiểu lão hổ chặn ngang ôm lấy: “Thật là kỳ quái… tiểu lão hổ này biết nói chuyện … Là ta nghe lầm sao?” Nói xong liền muốn đem tiểu lão hổ ôm trở về chà đạp. Làm cho Hổ Vương tử giãy dụa cũng không phải, cắn xé cũng không phải, ngay trong lúc nguy cấp, Thu Sắt đột nhiên xuất hiện, một tay giữ chặt cánh tay Khanh Ngũ: “Long quân, nên đi nghỉ.”

Sau đó mạnh mẽ đem hắn kéo trở về, khiến cho tiểu lão hổ tránh được một kiếp.

“Vị long quân kia không phải rất đường đột hay sao? Ta dầu gì cũng là nam nhi bảy thước…” Hổ Vương tử biến trở về hình người, buồn bã hờn dỗi nói. Phải biết hắn đường đường là nam nhi bảy thước, chưa từng bị một nam tử đối đãi khinh bạc như vậy, nhất thời cảm thấy ngực bị đè nén, nhưng đối phương là long quân tôn quý không dễ nói chuyện.

“Ngươi là nam nhi bảy thước cái rắm! Ngươi chính là tiểu lão hổ! Tiểu lão hổ tiểu lão hổ!” Hổ con ở một bên cạc cạc nở tràng cười quái dị, “Khi ngươi sinh ra ta từng ngậm cổ ngươi tha đi đâu! Khi đó ngươi không mở mắt ra được còn liên tiếp mò bụng ta tìm núm vú cao su! Ha ha ha ha!”

“Mấy chuyện đó đều là việc ấu trĩ lúc nhỏ…” Hổ Vương tử thở dài, hổ thần lớn như vậy mà không đáng tin như thế.

“Cạc cạc cạc cạc… Được rồi được rồi đi mài móng vuốt một chút đi còn có ngươi không cần so đo với tiểu nãi long, hắn nhỏ hơn ngươi nhiều, ta cũng không thèm để ý tới hắn.” Lão hổ vỗ bả vai hắn nói.

“Long quân thực hồ nháo, Hổ Vương tử không phải là người ngươi có thể trêu đùa như vậy.” Thu Sắt nói với Khanh Ngũ.

“Chẳng qua chỉ là tiểu lão hổ mà thôi, sờ sờ thì thế nào?” Tiểu Thất ngược lại không cho là đúng.

“Đúng thế, chỉ là tiểu lão hổ hoàng mao mà thôi.” Khanh Ngũ bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân, “Lông mao của Tuyết Điện mềm hơn nhiều, hoàng mao kia mặc dù là tiểu lão hổ nhưng lông mao có chút cứng, quả nhiên chủng loại bất đồng.”

Thu Sắt thở dài, vị long quân này thật sự là càng ngày càng khác xa ấn tượng ban đầu của mình. Vì thế hắn nói: “Ta có món đồ tặng cho long quân.”

“Cái gì?” Khanh Ngũ hỏi.

Thu Sắt dùng ngón tay ở giữa không trung vẽ một vòng tròn, nhất thời xuất hiện một cái lỗ, bên trong dần dần hiện ra một viên tinh cầu vòng tròn, tinh cầu kia lớn như vậy, thoạt nhìn trong suốt, phát ra ánh sáng quang hoa.

“Đây là cái gì?” Khanh Ngũ nhìn tinh cầu kia thế nhưng có thể ở giữa không trung trôi nổi, hiếu kỳ nói.

“Là long châu.” Thu Sắt đáp, “Cho nên đưa cho long quân.”

“Long châu? Có tác dụng gì sao?” Khanh Ngũ vươn tay, đem tinh cầu cầm trong tay.

“Long quân tự mình khám phá đi.” Thu Sắt thu cái nút, liền lui xuống.

“Thoạt nhìn giống như rất đáng giá.” Tiểu Thất dán lại sờ sờ tinh cầu nói.

“Ừ, có rảnh thì đem đi xem thử.” Rồng bộ vuốt phán.

Nửa đêm, hai lão hổ ở trên vách đá mài móng vuốt, lại ngao ngao kêu quái dị, làm cho nhân tâm hoảng sợ, ngủ không yên. Vì thế rồng con tự mình ra trận, ngăn hai lão hổ nhiễu dân lại.

Đương nhiên, rồng con không quên dùng vuốt sau túm long châu mang qua.

“Đừng cào nữa!!” Bạch Long xoay ở giữa không trung, đối với hai lão hổ phía dưới quát lên, “Ồn chết! Có để cho người khác ngủ hay không!”

Tiểu lão hổ hoàng mao lập tức từ trong trạng thái điên cuồng trở nên cực kỳ đứng đắn, ngồi cực kỳ đoan chính.

“Cùng lên đi! Bộ vuốt!” Hổ con hướng Bạch Long phất móng vuốt.

“Đi ngủ, đừng làm rộn nữa.” Rồng con quăng một đuôi xuống. Hổ con rốt cục phát hiện rồng con mang đến long châu, cười hì hì nói: ” Bộ vuốt, ngươi lấy từ đâu món đồ đó thế? Mau trở về chơi đi, đừng tới quấy rầy chuyện của người lớn chúng ta.”

“Cái này dùng làm cái gì vậy.” Rồng con đem long châu tới gần lão hổ hỏi.

“Long châu, hắc hắc. Ngươi liếm liếm thử xem.” Hổ con thần bí nói. Rồng con nửa tin nửa ngờ mà liếm xuống, thế nhưng phát giác long châu rất thơm ngọt!

“Thật là kỳ quái.” Rồng con bị long châu hấp dẫn, “Đây là cái gì? Để ăn sao?”

“Là một loại… Ầy, kẹo mà phàm nhân hay nói.” Hổ con khó hiểu giải thích, “Ta khi còn bé cũng ăn quá, ăn rất ngon.”

“Hừ hừ.”Rồng con đột nhiên nảy ra cái chủ ý, dùng cái này nấu lẩu, nói không chừng hương vị tốt lắm. Vì thế rồng ta há to mồm, dưới ánh mắt kinh ngạc của hoàng mao, thế nhưng muốn một ngụm cắn sạch linh châu.

“Ngu ngốc, vật kia rất cứng, chỉ có thể chậm rãi liếm ăn.” Hổ con nói rất chậm, rồng con dĩ nhiên bị đau kêu ngao ngao.

“Tóm lại! Không được náo loạn nữa!” Rồng con bụm mặt ô ô kêu.

Hoàng mao bùm một tiếng biến thành thanh niên cao lớn, lôi kéo hổ con nói: “Hổ thần đại ca, ta thấy chúng ta vẫn là trở về đi, đêm nay chơi đủ tận hứng rồi.”

“Được rồi, được rồi.” Hổ con nói, “Rồng bộ vuốt ngươi cũng trở về đi thôi.”

Sau đó hai lão hổ đợi rồng con rời khỏi mới bắt đầu thầm nghị luận: “Xem đi, hắn chính là con rồng con thôi, cái long châu kia kỳ thật là…”

“Là núm vú cao su đi, tiểu lão hổ trong tộc cũng ôm cái kia chơi. Chỉ có trẻ con mới thích.” Hoàng mao phun lời.

Mấy ngày sau, rồng con đều lén lút biến thành long liếm long châu chơi, thời điểm biến thành người liếm thật sự rất mất mặt.

Sau đó long châu rất nhanh đã bị liếm mất dạng, vì thế rồng bộ vuốt hỏi Thu Sắt: “Cái long châu đường kia còn không?”

“Không có. Kỳ lân tiên quân chỉ cho ta một viên.” Thu Sắt khổ bức nhìn bộ vuốt.

Sự tình vốn không phải nên là như vậy sao ——————

Rồng bánh bao trên đầu là búi tóc nho nhỏ, duỗi bàn tay múp béo, lắc lắc lắc lắc ôm chân mình, ngưỡng khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, đôi mắt trông mong hỏi: “Thu Sắt ca ca người ta còn muốn muốn long châu còn muốn muốn ”

Sau đó hắn ôm lấy bánh bao, yêu thương cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Không có nha, long quân đại nhân.”

… …

Hiện tại trẻ con làm sao đều lớn nhanh như vậy… …

Đoàn xe của Mạt Trừng công tử đã tới gần sơn cốc.

Mạt Trừng xuất thân cao quý, sau lưng cũng có mấy thế lực võ lâm làm chỗ dựa, bởi vậy lần này đi xa, cao thủ bên người tàng long ngọa hổ, đó cũng là một tong những nguyên nhân hắn có thể một đường bình yên đi tới nơi này.

Nhưng mà, đến Vân Sơn này, không khí có chút bất đồng. Rõ ràng đã có người đi trước dọn đường sẵn, nhưng sao lại có hồng y nam tử đứng đó chặn đường.

Nam tử kia che tán dù màu đỏ, từ xa nhìn tới thật rõ ràng.

Đoàn xe bởi vậy mà phải dừng lại, bởi vì có thể ở nơi này một mình một người chặn đường đón Mạt Trừng công tử, định sẵn không phải là hạng người tầm thường.

Một người hầu tiến lên một bước, lớn tiếng hỏi: “Người chặn phía trước là người nào?”

“Bái Nguyệt giáo, Mai Sương Thanh.” Nam tử hồng y buông dù, lộ ra dung nhan tuyệt lệ mị người, hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, cười sáng lạn khiến người không thể dời mắt, tươi đẹp như nắng gắt tháng sáu.

“Thì ra là giáo chủ Bái Nguyệt giáo giá lâm.” Vị thị vệ thống lĩnh trong lòng rùng mình, cũng biết vị Mai Sương Thanh này là một nhân vật khó chơi—— sở dĩ trên giang hồ hiện giờ người người đều biết Mai Sương Thanh khó chơi, tất cả cũng là bởi vì vị ca ca giáo chủ của Tiểu Thất khắp nơi gây chuyện lập uy.

Thống lĩnh từ xa chắp tay, hỏi thăm: “Không biết giáo chủ đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?”

Mai Sương Thanh cười nói: “Cách Vân Sơn này không xa, chính là phân đàn của Bái Nguyệt giáo, ta thấy Mạt Trừng công tử đi đường cũng đã mệt nhọc, muốn mời công tử lên trước nghỉ tạm, không biết công tử có cho bổn tọa mặt mũi hay không?”

Thống lĩnh trầm ngâm, hắn biết vị giáo chủ này chặn đường, người tới không có ý tốt, nhưng nếu cứ dây dưa với Mai Sương Thanh chính là chọc đến toàn bộ Bái Nguyệt giáo, vô cùng hậu hoạn vì thế tới bên xe ngựa, trưng cầu ý kiến của Mạt Trừng công tử.

Một lát sau, vị thống lĩnh kia mới trở về, nói: “Nhận được ưu ái của giáo chủ, công tử nhà ta nói, hiện giờ có chuyện quan trọng trong người, không thể trì hoãn, sợ là phải phụ ý tốt của giáo chủ.”

“Ha ha ha… Cũng được, chính là ba dặm trước mặt, chính là trận đồ thiên long mà Khanh gia Ngũ công tử năm đó dốc hết tâm huyết để nghiên cứu ra, ta nghe nói công tử tinh thông trận pháp, ngược lại muốn nhìn xem công tử có thể phá trận pháp này này?” Mai Sương Thanh ha ha mỉm cười, tránh đường.

Lúc này, giọng nói động nhân từ trong xe truyền đến: “Năm đó Ngũ công tử suy tính trận pháp này, tinh diệu khiếp sợ. Có điều theo hiểu biết của ta, trận pháp thiên long của Ngũ công tử cần điều kiện cực kỳ hà khắc, bởi vậy rất khó có thể bố trí, chỉ có thể dùng để thưởng bình. Nếu giáo chủ thực sự có năng lực sắp xếp trận này, vậy Mạt Trừng chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh, để xem khả năng của Ngũ công tử!”

Trong lời này tựa hồ ẩn chứa vài phần khinh thường đối Khanh Ngũ, nhất thời làm Mai Sương Thanh sắc mặt khẽ biến: “Vậy bổn tọa muốn tự mình nhìn xem, cái ấm sắc thuốc như ngươi có năng lực ra sao!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương