Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
-
Chương 22: Tiểu Thất chạy mau
Mắt thấy bạch y nhân thế tới hung ác, Tiểu Thất rùng mình, ngay tức thì khom mình tránh thoát một chiêu này. Bạch y nhân vốn cũng không tính toán dùng sát chiêu, cứ tưởng chỉ dùng lực là đủ để khống chế, không ngờ Tiểu Thất còn xảo quyệt hơn cả cá chạch, một trảo thế nhưng không trúng —— phải biết tốc độ của hắn nhanh cực kì, ngay cả nhất đẳng cao thủ cũng khó lòng tránh thoát nhưng thiếu niên này ung dung dễ dàng thoát khỏi vòng vây của mình, một lần ngồi xổm xuống rồi bỏ chạy mất, nhất thời chọc giận người mặc áo trắng!
Tiểu Thất cướp đường bỏ chạy! Hắn nhanh chóng nhảy lên nóc nhà vòm thành lâu, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Chạy trở về bảo hộ Khanh Ngũ!!
Bạch y nhân đuổi kịp phía sau, hai người ở trên mái vòm thành lâu một chạy một đuổi, may là Bạch y nhân võ công cái thế, dùng khinh công nhưng lại bắt không được tên nhóc con mấy mọc lông mao, sao bảo hắn không giận cho được!
Mắt thấy tiểu tử kia từ trên nóc nhà cao cao triển chuyển, bạch y nhân từ trong ống tay áo ba cây độc châm màu vàng mũi rất dài sắc bén một đường bắn ra, Tiểu Thất phát hiện bên tai dòng khí lưu khác thường, ngay ở giữa không trung như cá chép xoay người, nhảy xuống khỏi lầu cao cũng khiến cho độc châm mất chính xác, chỉ sát qua góc áo của hắn.
Dưới lầu chính là một dãy nóc nhà lầu các san sát nhau, Tiểu Thất quen thuộc địa hình, sau khi nhảy xuống thì lẩn mình trong một góc, biến mất không dấu tích, bạch y nhân chung quy chậm một bước, thấy đuổi không kịp tên thiếu niên kia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này phía sau truy binh sớm đã chồng thành hàng, tầng tầng lớp lớp vòng ngoài vây chặt lấy bạch y nhân.
“Kêu tên Khanh Vân Tung hèn hạ tới gặp ta!!!!” Bạch y nhân từ khóe mắt thổi bùng trạng thái điên!
Tiểu Thất một đường chạy như điên, xác nhận bạch y nhân không có đuổi theo mình, liền lập tức chạy về Sơ Phong Các. Bên trong Sơ Phong Các, Khanh Ngũ đang ngồi dưới tàng cây bên bờ ao nhỏ trong viện tự mình đánh đàn tiêu khiển.
Hắn một mình từ phòng trong vịn đỡ theo vách tường đi đến nơi này, so với trước kia đi xa thêm một ít, tuy rằng bất quá chỉ là đoạn đường mấy bước chân, phải mất hơn nửa canh giờ, hai chân cũng đã mệt đến sưng ê ẩm không còn chút sức lực đứng lên, nhưng là tâm tình của hắn quả thật không tồi.
Tiểu Thất đúng lúc này như ruồi bọ không đầu vọt vào, thấy Khanh Ngũ ngồi ở chỗ kia, giống như nổi điên cuồng chạy tới, một tay ôm bổng hắn.
“Tiểu Thất ngươi làm gì thế?” Khanh Ngũ không giải thích được.
“Câm miệng! Chạy thoát thân quan trọng hơn!” Tiểu Thất đơn giản đem Khanh Ngũ khiêng đặt lên trên bả vai, ngay lập tức nhấc chân chạy như điên, nhắm thẳng ở chỗ sâu chỗ đại viện ảnh vệ dự bị trong Khanh Gia bảo chạy tới. Chỗ mà kẻ xấu không nghĩ tới đó là nơi ẩn nấp của Khanh Ngũ, Tiểu Thất cho rằng nơi đó chính là nơi an toàn nhất.
Lúc này đúng lúc vào giờ chiều, trong đại viện ảnh vệ một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đang nghỉ trưa, Tiểu Thất lén lút trèo tường mà vào, tuy rằng khiêng thêm một người nhưng đi lại trên bờ tường cũng coi như thoải mái.
Gian phòng ở đây đều là bốn năm người một căn, Tiểu Thất nghĩ nghĩ, liền đem Khanh Ngũ đưa đến phòng bếp củaVương đại gia. Vương đại gia tính cách cổ quái, ngày thường ra lệnh cấm người khác tự ý vào phòng bếp của hắn, đi vào trong đó an toàn nhất.
Vì thế Khanh Ngũ cứ như vậy vẻ mặt không vui ngồi ở giữa một đống cải trắng.
“Vương đại gia chắc là đi uống rượu, phòng bếp không có ai, vừa lúc chúng ta ở ngay chỗ này trốn một hồi.” Tiểu Thất khép lại cánh cửa phòng bếp.
“Xảy ra chuyện gì?” Khanh Ngũ hỏi.
Tiểu Thất nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, nhất thời có chút kích động đứng lên, đáp lời: “Có người muốn giết ngươi! Ta thấy!”
“A?” Khanh Ngũ không hiểu lắm.
Tiểu Thất vì thế kích động nói năng có chút lộn xộn mà đem chuyện mà hắn vừa gặp nói lại một lần, Khanh Ngũ nghe thấy nhíu lại mày.
“Làm sao lại có người cầm bức họa đi tìm ta? Tiểu Thất, bức họa kia hình dạng thế nào hử?”Khanh Ngũ hỏi.
“Cuộn tranh màu vàng trên đó vẽ ngươi, cầm ống tiêu đứng —— a, kỳ quái, làm sao lại là đứng?” Tiểu Thất cũng phát giác điểm đáng ngờ, vừa rồi chạy trốn gấp quá chưa kịp nghĩ nhiều, hiện tại mới nghĩ tới trên bức vẽ kia rõ ràng là bộ dáng nam tử thành niên, Khanh Ngũ từ nhỏ đã tàn không thể đứng thẳng, làm sao có cái loại tư thế này?
“Thật sự là kỳ quái.” Khanh Ngũ suy tư trong chốc lát, “Đợi một chút đi xem, có lẽ mục tiêu không nhất định là ta, nói không chừng người đó có chút giống ta, ngươi lúc ấy nhìn quá nhanh, có lẽ là nhìn lầm rồi.”
“… Có lẽ đi.” Tiểu Thất cũng hoài nghi, mấy ngày nay tâm mình đều đặt ở chuyện Khanh Ngũ bị thương, suy nghĩ đều là Khanh Ngũ, nằm mơ cũng mơ giúp Khanh Ngũ bôi thuốc cho Khanh Ngũ ăn cơm, nói không chừng thật sự là khẩn trương quá độ, nhìn thấy cái gì có chút tương tự chính là liên tưởng tới Khanh Ngũ.
Hai người ngồi ở trong phòng bếp nửa ngày, Tiểu Thất đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, liền đem cải trắng xếp chồng lên, che chắn Khanh Ngũ ở đằng sau. Đẩy cửa vào là Vương đại gia, nhìn thấy Tiểu Thất rất chi là hoảng sợ: “Tiểu Thất! Ngươi bây giờ phát đạt!”
Tiểu Thất khuôn mặt nhất thời suy sụp, chuyện thứ nhất Vương đại gia chú ý sao lại là cái này.
Vương đại gia đánh giá Tiểu Thất một đường từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc nói: “Ngũ thiếu đối với ngươi thật sự là quá tốt, nhìn ngươi lúc này mà coi giống y như thiếu gia nhà giàu, thế nào, lúc trước thời điểm ta đem ngươi tiến cử cho Ngũ thiếu, ngươi còn không tình nguyện, hiện tại nhìn thấy lợi lộc rồi đi!”
“Này này, ông không nên ăn nói lung tung. Ta là tới…” Tiểu Thất giải thích.
Vương đại gia đánh gãy lời hắn: “Ta biết ngươi mong nhớ đại gia cùng trù nghệ của đại gia, đúng không? Ngươi tới nhìn đại gia, khẳng định là mang theo lễ gặp mặt gì cho đại gia nhỉ, đừng có giấu mau lấy ra lấy ra!”
“Ta không mang…” Tiểu Thất càng ngày càng không biết nói gì, cái lão già nhiều chuyện này thật đáng ghét, lão đầu quái gỡ!
“Ngươi không cần nói cho đại gia là ngươi cái gì cũng không mang, hừ, ngươi tay không đến đây nhìn đại gia là có ý tứ gì? Tiểu Thất trên thắt lưng ngươi dắt tấm thẻ bài kia, sáng long lanh quả không tồi.” Vương đại gia thoáng nhìn tới kim bài của Tiểu Thất, vươn tay đi lấy, Tiểu Thất vội vàng sống chết bảo vệ: “Đừng đụng!”
“Nhìn ngươi sợ chưa kìa, quả nhiên người lên cành cao không còn như trước mà!” Vương đại gia hừ hừ phán chốt một câu, “Được rồi được rồi, không đùa với ngươi nữa! Giữa trưa ngươi chưa ăn cơm đi, chờ lão Vương ta làm hai chén cơm chiên cho các ngươi ăn.”
“Các ngươi?” Tiểu Thất cả kinh.
Khanh Ngũ lúc này buồn bã nói: “Vương đại gia, lại phải làm phiền ngài.”
“Nói gì vậy. Ngũ thiếu có thể ghé đến phòng bếp lão phu vô cùng hãnh diện, phải là hưởng hào quang của ngài.” Vương đại gia cười hắc hắc, Thì ra khi hắn vào cửa đã phát hiện trong Khanh Ngũ ẩn trong chồng cải trắng.
“Cái gì mà vẻ vang cho kẻ hèn này …” Tiểu Thất than thở.
Khanh Ngũ cười nhạt.
Vương đại gia lại dùng thìa gõ đầu Tiểu Thất: “Đi tìm cái ghế dựa thoải mái đưa tới cho Ngũ thiếu ngồi!”
Mạc Tiểu Thất với Khanh Ngũ ở trong phòng bếp chờ tới tối, ngồi đó nghe Vương đại gia kể vô số chuyện bát quái, Mạc Tiểu Thất cố gắng chống đỡ đến khi Vương đại gia đi làm cơm chiều, quay đầu nhìn đã thấy Khanh Ngũ đã muốn tựa vào trên ghế nằm ngủ.
Bộ dáng lúc ngủ Khanh Ngũ nhìn rất tốt, hàng lông mi hắn rất dài, hình dáng đôi môi tươi đẹp lại phúng phính, khiến người ta nhịn không được… Nhẹ nhàng đụng chạm.
Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ, miên man suy nghĩ một trận, cuối cùng mới vực dậy tinh thần tỉnh táo trở lại.
“Chủ nhân, nên tỉnh tỉnh, trời tối đen rồi.” Tiểu Thất cuối cùng vươn tay đặt ở trên vai Khanh Ngũ, lay tỉnh hắn.
“Chúng ta có thể về rồi đi?” Khanh Ngũ mở to mắt, con ngươi luôn luôn sâu thẳm yên tĩnh xinh đẹp lúc này mang theo vài phần mắt nhập nhèm cùng mê mang mới vừa tỉnh lại.
“Ta đi tìm hiểu một chút.” Tiểu Thất đứng lên, trước khi đi còn không quên nhìn thêm Khanh Ngũ vài lần, sợ lúc mình không ở đây hắn lại bị người bắt cóc.
Tiểu Thất chạy một vòng, nghe được tin truyền miệng chính là buổi sáng ban ngày ban mặt kẻ xấu lớn mật xông vào Khanh Gia bảo bị ba vị công tử dẫn theo nhân mã, dốc sức ba bò chín trâu vô số thị vệ thương vong mới có thể đem tên kia bắt giữ, hiện tại bị giam ở trong địa lao, bảo chủ tự mình tới thẩm vấn.
Tiểu Thất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay lại đón Khanh Ngũ trở về Sơ Phong Các.
Tiểu Thất cướp đường bỏ chạy! Hắn nhanh chóng nhảy lên nóc nhà vòm thành lâu, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Chạy trở về bảo hộ Khanh Ngũ!!
Bạch y nhân đuổi kịp phía sau, hai người ở trên mái vòm thành lâu một chạy một đuổi, may là Bạch y nhân võ công cái thế, dùng khinh công nhưng lại bắt không được tên nhóc con mấy mọc lông mao, sao bảo hắn không giận cho được!
Mắt thấy tiểu tử kia từ trên nóc nhà cao cao triển chuyển, bạch y nhân từ trong ống tay áo ba cây độc châm màu vàng mũi rất dài sắc bén một đường bắn ra, Tiểu Thất phát hiện bên tai dòng khí lưu khác thường, ngay ở giữa không trung như cá chép xoay người, nhảy xuống khỏi lầu cao cũng khiến cho độc châm mất chính xác, chỉ sát qua góc áo của hắn.
Dưới lầu chính là một dãy nóc nhà lầu các san sát nhau, Tiểu Thất quen thuộc địa hình, sau khi nhảy xuống thì lẩn mình trong một góc, biến mất không dấu tích, bạch y nhân chung quy chậm một bước, thấy đuổi không kịp tên thiếu niên kia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này phía sau truy binh sớm đã chồng thành hàng, tầng tầng lớp lớp vòng ngoài vây chặt lấy bạch y nhân.
“Kêu tên Khanh Vân Tung hèn hạ tới gặp ta!!!!” Bạch y nhân từ khóe mắt thổi bùng trạng thái điên!
Tiểu Thất một đường chạy như điên, xác nhận bạch y nhân không có đuổi theo mình, liền lập tức chạy về Sơ Phong Các. Bên trong Sơ Phong Các, Khanh Ngũ đang ngồi dưới tàng cây bên bờ ao nhỏ trong viện tự mình đánh đàn tiêu khiển.
Hắn một mình từ phòng trong vịn đỡ theo vách tường đi đến nơi này, so với trước kia đi xa thêm một ít, tuy rằng bất quá chỉ là đoạn đường mấy bước chân, phải mất hơn nửa canh giờ, hai chân cũng đã mệt đến sưng ê ẩm không còn chút sức lực đứng lên, nhưng là tâm tình của hắn quả thật không tồi.
Tiểu Thất đúng lúc này như ruồi bọ không đầu vọt vào, thấy Khanh Ngũ ngồi ở chỗ kia, giống như nổi điên cuồng chạy tới, một tay ôm bổng hắn.
“Tiểu Thất ngươi làm gì thế?” Khanh Ngũ không giải thích được.
“Câm miệng! Chạy thoát thân quan trọng hơn!” Tiểu Thất đơn giản đem Khanh Ngũ khiêng đặt lên trên bả vai, ngay lập tức nhấc chân chạy như điên, nhắm thẳng ở chỗ sâu chỗ đại viện ảnh vệ dự bị trong Khanh Gia bảo chạy tới. Chỗ mà kẻ xấu không nghĩ tới đó là nơi ẩn nấp của Khanh Ngũ, Tiểu Thất cho rằng nơi đó chính là nơi an toàn nhất.
Lúc này đúng lúc vào giờ chiều, trong đại viện ảnh vệ một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đang nghỉ trưa, Tiểu Thất lén lút trèo tường mà vào, tuy rằng khiêng thêm một người nhưng đi lại trên bờ tường cũng coi như thoải mái.
Gian phòng ở đây đều là bốn năm người một căn, Tiểu Thất nghĩ nghĩ, liền đem Khanh Ngũ đưa đến phòng bếp củaVương đại gia. Vương đại gia tính cách cổ quái, ngày thường ra lệnh cấm người khác tự ý vào phòng bếp của hắn, đi vào trong đó an toàn nhất.
Vì thế Khanh Ngũ cứ như vậy vẻ mặt không vui ngồi ở giữa một đống cải trắng.
“Vương đại gia chắc là đi uống rượu, phòng bếp không có ai, vừa lúc chúng ta ở ngay chỗ này trốn một hồi.” Tiểu Thất khép lại cánh cửa phòng bếp.
“Xảy ra chuyện gì?” Khanh Ngũ hỏi.
Tiểu Thất nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, nhất thời có chút kích động đứng lên, đáp lời: “Có người muốn giết ngươi! Ta thấy!”
“A?” Khanh Ngũ không hiểu lắm.
Tiểu Thất vì thế kích động nói năng có chút lộn xộn mà đem chuyện mà hắn vừa gặp nói lại một lần, Khanh Ngũ nghe thấy nhíu lại mày.
“Làm sao lại có người cầm bức họa đi tìm ta? Tiểu Thất, bức họa kia hình dạng thế nào hử?”Khanh Ngũ hỏi.
“Cuộn tranh màu vàng trên đó vẽ ngươi, cầm ống tiêu đứng —— a, kỳ quái, làm sao lại là đứng?” Tiểu Thất cũng phát giác điểm đáng ngờ, vừa rồi chạy trốn gấp quá chưa kịp nghĩ nhiều, hiện tại mới nghĩ tới trên bức vẽ kia rõ ràng là bộ dáng nam tử thành niên, Khanh Ngũ từ nhỏ đã tàn không thể đứng thẳng, làm sao có cái loại tư thế này?
“Thật sự là kỳ quái.” Khanh Ngũ suy tư trong chốc lát, “Đợi một chút đi xem, có lẽ mục tiêu không nhất định là ta, nói không chừng người đó có chút giống ta, ngươi lúc ấy nhìn quá nhanh, có lẽ là nhìn lầm rồi.”
“… Có lẽ đi.” Tiểu Thất cũng hoài nghi, mấy ngày nay tâm mình đều đặt ở chuyện Khanh Ngũ bị thương, suy nghĩ đều là Khanh Ngũ, nằm mơ cũng mơ giúp Khanh Ngũ bôi thuốc cho Khanh Ngũ ăn cơm, nói không chừng thật sự là khẩn trương quá độ, nhìn thấy cái gì có chút tương tự chính là liên tưởng tới Khanh Ngũ.
Hai người ngồi ở trong phòng bếp nửa ngày, Tiểu Thất đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, liền đem cải trắng xếp chồng lên, che chắn Khanh Ngũ ở đằng sau. Đẩy cửa vào là Vương đại gia, nhìn thấy Tiểu Thất rất chi là hoảng sợ: “Tiểu Thất! Ngươi bây giờ phát đạt!”
Tiểu Thất khuôn mặt nhất thời suy sụp, chuyện thứ nhất Vương đại gia chú ý sao lại là cái này.
Vương đại gia đánh giá Tiểu Thất một đường từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc nói: “Ngũ thiếu đối với ngươi thật sự là quá tốt, nhìn ngươi lúc này mà coi giống y như thiếu gia nhà giàu, thế nào, lúc trước thời điểm ta đem ngươi tiến cử cho Ngũ thiếu, ngươi còn không tình nguyện, hiện tại nhìn thấy lợi lộc rồi đi!”
“Này này, ông không nên ăn nói lung tung. Ta là tới…” Tiểu Thất giải thích.
Vương đại gia đánh gãy lời hắn: “Ta biết ngươi mong nhớ đại gia cùng trù nghệ của đại gia, đúng không? Ngươi tới nhìn đại gia, khẳng định là mang theo lễ gặp mặt gì cho đại gia nhỉ, đừng có giấu mau lấy ra lấy ra!”
“Ta không mang…” Tiểu Thất càng ngày càng không biết nói gì, cái lão già nhiều chuyện này thật đáng ghét, lão đầu quái gỡ!
“Ngươi không cần nói cho đại gia là ngươi cái gì cũng không mang, hừ, ngươi tay không đến đây nhìn đại gia là có ý tứ gì? Tiểu Thất trên thắt lưng ngươi dắt tấm thẻ bài kia, sáng long lanh quả không tồi.” Vương đại gia thoáng nhìn tới kim bài của Tiểu Thất, vươn tay đi lấy, Tiểu Thất vội vàng sống chết bảo vệ: “Đừng đụng!”
“Nhìn ngươi sợ chưa kìa, quả nhiên người lên cành cao không còn như trước mà!” Vương đại gia hừ hừ phán chốt một câu, “Được rồi được rồi, không đùa với ngươi nữa! Giữa trưa ngươi chưa ăn cơm đi, chờ lão Vương ta làm hai chén cơm chiên cho các ngươi ăn.”
“Các ngươi?” Tiểu Thất cả kinh.
Khanh Ngũ lúc này buồn bã nói: “Vương đại gia, lại phải làm phiền ngài.”
“Nói gì vậy. Ngũ thiếu có thể ghé đến phòng bếp lão phu vô cùng hãnh diện, phải là hưởng hào quang của ngài.” Vương đại gia cười hắc hắc, Thì ra khi hắn vào cửa đã phát hiện trong Khanh Ngũ ẩn trong chồng cải trắng.
“Cái gì mà vẻ vang cho kẻ hèn này …” Tiểu Thất than thở.
Khanh Ngũ cười nhạt.
Vương đại gia lại dùng thìa gõ đầu Tiểu Thất: “Đi tìm cái ghế dựa thoải mái đưa tới cho Ngũ thiếu ngồi!”
Mạc Tiểu Thất với Khanh Ngũ ở trong phòng bếp chờ tới tối, ngồi đó nghe Vương đại gia kể vô số chuyện bát quái, Mạc Tiểu Thất cố gắng chống đỡ đến khi Vương đại gia đi làm cơm chiều, quay đầu nhìn đã thấy Khanh Ngũ đã muốn tựa vào trên ghế nằm ngủ.
Bộ dáng lúc ngủ Khanh Ngũ nhìn rất tốt, hàng lông mi hắn rất dài, hình dáng đôi môi tươi đẹp lại phúng phính, khiến người ta nhịn không được… Nhẹ nhàng đụng chạm.
Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ, miên man suy nghĩ một trận, cuối cùng mới vực dậy tinh thần tỉnh táo trở lại.
“Chủ nhân, nên tỉnh tỉnh, trời tối đen rồi.” Tiểu Thất cuối cùng vươn tay đặt ở trên vai Khanh Ngũ, lay tỉnh hắn.
“Chúng ta có thể về rồi đi?” Khanh Ngũ mở to mắt, con ngươi luôn luôn sâu thẳm yên tĩnh xinh đẹp lúc này mang theo vài phần mắt nhập nhèm cùng mê mang mới vừa tỉnh lại.
“Ta đi tìm hiểu một chút.” Tiểu Thất đứng lên, trước khi đi còn không quên nhìn thêm Khanh Ngũ vài lần, sợ lúc mình không ở đây hắn lại bị người bắt cóc.
Tiểu Thất chạy một vòng, nghe được tin truyền miệng chính là buổi sáng ban ngày ban mặt kẻ xấu lớn mật xông vào Khanh Gia bảo bị ba vị công tử dẫn theo nhân mã, dốc sức ba bò chín trâu vô số thị vệ thương vong mới có thể đem tên kia bắt giữ, hiện tại bị giam ở trong địa lao, bảo chủ tự mình tới thẩm vấn.
Tiểu Thất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay lại đón Khanh Ngũ trở về Sơ Phong Các.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook