Thiên Hạ Đệ Cửu
-
Chương 68: Tri thức là vô giá
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Giọng Đới Hách kích động nên có chút khàn khàn:
- 180 tỷ, hội đấu giá bảo vật của hành tinh Tiên Nữ cũng không phải là lần đầu tiên được mở, nhưng giá tiền 180 tỷ thì tuyệt đối là lần đầu tiên. Có thể thấy được chiếc nhẫn này ẩn chứa bí mật cực lớn, mặc dù chúng ta không biết bí mật này, nhưng ta tin tưởng những người đấu giá nhất định sẽ biết...
Ở một ghế lô bình thường trong sàn bán đấu giá tầng ba, một tên nam tử đầu đội nón lá rộng vành che khuất mặt đang nắm chặt nắm đấm. Ở loại đấu giá này trên Tiên Nữ số một, hắn đội theo một nón lá rộng vành không có người nào có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, trên thực tế hình dạng của hắn có chút đặc biệt. Dù sao trên toàn bộ hội đấu giá, người mang theo nón lá rộng vành cũng không nhiều.
Với hắn mà nói, cơ bản những đều này không thành vấn đề, hắn cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với hắn, chỉ cần hắn biết mình đang làm gì là được. Trong mắt hắn cho dù có dịch dung tốt đi nữa, cũng kém xa vạn dặm với cái nón lá rộng vành của hắn.
Vì tới buổi đấu giá này, hắn chuẩn bị tất cả là 210 tỷ, vì chiếc nhẫn kia, ba viên ngọc giản trước đó hắn đều bỏ qua.
Trong tiếng hò hét khàn giọng của Đới Hách, hắn không chút do dự gõ giá lên 210 tỷ. Nếu như lần này lấy không được chiếc nhẫn, hắn sẽ ra tay cướp đoạt. Còn về ba viên ngọc giản kia, cũng là một trong đồ vật hắn muốn cướp đoạt.
- Trời ạ, 210 tỷ, vị khách hảo sảng này trực tiếp gõ xuống 210 tỷ...
Lúc Đới Hách còn đang ra sức kêu lên, Địch Cửu chỉ có thể thở dài một tiếng, hắn không báo giá nữa. Không phải hắn không muốn báo giá, mà là hắn không có nhiều tiền như vậy. Cũng may hắn không nhiều hứng thú với chiếc nhẫn này lắm, dù sao đây là một vật phẩm hắn không biết rõ. Trước đó hắn lựa chọn báo giá, chỉ là chiếc nhẫn này bị nhiều người cạnh tranh với gia cao, chỉ thế thôi.
Hội đấu giá còn diễn ra rất dài, lấy không được chiếc nhẫn này, phía sau còn có hàng tốt hơn.
Chẳng những Địch Cửu dừng lại việc báo giá, cái giá này cũng gần như quét ngang toàn trường, không còn người thứ hai báo giá nữa.
Sau khi kêu nửa ngày không có người tăng giá, Đới Hách không tiếp tục hò hét nữa, mà đột ngột nói:
- Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của hội đấu giá, xin mời các vị khách nhân dùng cơm, hoặc gọi bữa ăn tới. Sau một tiếng, hội đấu giá sẽ tiếp tục tiến hành.
Người tham gia hội đấu giá này đều rất rõ ràng, đây là bên đấu giá cố ý. Lúc này nghỉ ngơi là để khách nhân đi kiếm tiền, có một số người muốn mua chiếc nhẫn này, nhưng tiền lại không đủ, có thể thừa kê đi kiếm tiền. Tất nhiên, hội đấu giá cũng có thời gian nghỉ ngơi, lúc này có thể đi ăn cơm.
Địch Cửu cũng hiểu được đạo lý trong đó, chắc là để cho người ta đi kiếm tiền. Hắn do dự một chút, cũng không đi kiếm thêm tiền. Thật ra nếu như hắn đi kiếm tiền, vẫn có thể gom góp một chút. Trên người hắn có cực phẩm dược tề tăng lực lượng lên, loại dược tề này chỉ cần đưa cho hội đấu giá, khẳng định có thể bán được giá không tệ.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Địch Cửu sẽ không cầm dược tề này đi bán lấy tiền. Trừ phi hắn nhìn thấy đồ tốt đỉnh cấp, chính mình nhất định phải đạt được nó, giống như ba viên ngọc giản kia. Nếu không, hắn cầm loại dược này bán lấy tiền, thì sẽ chuốt lấy điều không thỏa mái. Mặc dù hiện tại hắn đang Luyện Khí tầng ba, mở ra tinh thần lực, nhưng cũng không muốn bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, lại nói hắn còn muốn đi tới Tiên Nữ tinh. Một khi bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, thì khi hắn đi hành tinh Tiên Nữ nhất định sẽ gặp vấn đề.
Lấy dược tề đề cao lực lượng ra, hắn không muốn bị nhìn chằm chằm, là chuyện không thể.
Còn có một nguyên nhân nữa là Địch Cửu không cảm thấy chiếc nhẫn này có bao nhiêu giá trị, chỉ là một chiếc nhẫn, lại vượt qua 200 tỷ, thực sự là cao quá mức không hợp thói thường.
Nam tử mang theo nón lá rộng vành hận đến hai tay nắm chặt, đáng tiếc hắn chỉ có thể nhìn bên hội đấu giá tạm thời ngừng lại, rồi cho phép người khác đi kiếm tiền mà thôi.
Một giờ trôi qua rất nhanh, sau khi hội đấu giá bắt đầu, Đới Hách lại bắt đầu khàn giọng kiệt lực tuyền truyền chiếc nhẫn thần bí này. Để nàng thất vọng là, cũng không có người nào báo giá cao hơn 210 tỷ. 210 tỷ, cái giá này thực sự cao đến không hợp lý, cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện lấy ra.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể lựa chọn gọi giá.
Giọng gọi giá lần thứ ba của Đới Hách vừa ra, nam tử mang áo choàng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng chiếc nhẫn này cũng đến tay hắn.
Giá kinh thiên trong hội đấu giá này cuối cùng kết thúc, sau cùng chiếc nhẫn không biết tác dụng này lấy giá khủng bố 210 tỷ thành giao.
Toàn bộ hội đấu giá ồn ào trọn vẹn gần năm phút, mới dần dần yên tĩnh lại.
Có lẽ chiếc nhẫn này có giá quá mức không hợp thói thường. Dưới sự kích động, Đới Hách cũng không gõ chùy xuống bàn ngăn lại thanh âm huyên náo tại hiện trường.
Sau khi sàn đấu giá yên tĩnh, lúc này Đới Hách bắt đầu giơ tay đấu giá một kiện vật phẩm, đó là một gian cửa hàng trên quảng trường Tiên Nữ.
Tuy nói có nhiều người bắt đầu cạnh tranh, Địch Cửu cũng không có nửa điểm hứng thú. Nếu không phải trên người hắn còn rất nhiều tiền, thậm chí hắn còn dự định rời hội đấu giá tìm một nơi nghiên cứu ba viên ngọc giản này.
Cũng may phòng khách của hắn không tệ, ở trong này nghiên cứu ngọc giản cũng không có gì.
Ngọc giản thứ nhất được Địch Cửu lấy ra, quả nhiên phía trên ngọc giản có mấy chữ hắn không biết. Từ bên ngoài ngọc giản nhìn vào, ngọc giản này chính là một khối ngọc chế tác bình thường. Tăng Đông Lăng còn nói trong ngọc giản chứa một loại nguyên tố ẩn dấu, Địch Cửu nhìn cũng không ra.
Địch Cửu vốn hoài nghi vật này viết bằng tinh thần lực, ở mặt ngoài nhìn không ra bất cứ điều gì, cho nên hắn lập tức cầm ngọc giản đặt gần trán.
Lấy lực tinh thần hiện tại của hắn, khi ngọc giản càng gần mi tâm, hắn liền càng nhẹ nhõm.
Một chút gợi sóng nhàn nhạt gần như không thấy bị Địch Cửu bắt được, những gợi sóng này rất huyền ảo, đây là...
Địch Cửu nghĩ đến pháp trận, những gợi sóng này hình như tạo thành một đường cong trận pháp, như ẩn như hiện. Đáng tiếc hắn không hiểu trận pháp, chỉ có thể nhìn nó giống như thiên thư.
Khi tinh thần lực của Địch Cửu thấm vào ngọc giản, một lượng lớn tin tức phô thiên cái địa bao trùm tới. Đầu Địch Cửu tê rần, tranh thủ thời gian lấy ngọc giản ra.
Trọn vẹn sau mấy phút nghỉ ngơi Địch Cửu mới lần nữa đặt ngọc gian lên trán. Lần này hắn có kinh nghiệm, tinh thần lực chậm rãi đi vào.
Tin tức trong ngọc giản cũng bị hắn nhẹ nhàng đọc được, đây là một ngọc giản có ngôn ngữ chữ viết, là một ngôn ngữ của thế giới Tu Chân, trừ cái đó còn có một lượng lớn tin tức tu chân, chắc là chuyên môn cho người tu chân dùng ngôn ngữ trong ngọc giản.
Nửa giờ sau, khi Địch Cửu cảm giác hoa mắt chóng mặt, hắn đã đọc xong toàn bộ chữ trong ngọc giản.
Địch Cửu cầm ngọc giản xuống, sợ hãi nhìn khối ngọc giản đơn giản này, trong lòng thậm chí không có cảm giác tin tưởng. Nửa giờ ngắn ngủi, hắn thế mà học xong một loại ngôn ngữ, không chỉ như vậy, hắn còn có thể sử dụng loại chữ này. Loại chữ này có thể mở rộng tinh thần lực đúng là chuyện nghịch thiên, học tập vật này giống như nó để lại ấn kí trong đầu hắn vậy.
Đồng thời hắn cũng biết, tinh thần lực hắn mở ra cũng không phải chỉ có một mình hắn có. Tất cả tu tiên giả đều có tinh thần lực, chỉ là tinh thần lực của mọi người nếu nhanh cũng là Luyện Khí tầng bốn cũng chính là Luyện Khí trung kỳ mới có thể sinh ra, mà hắn chỉ ở Luyện Khí tầng ba lại sinh ra tinh thần lực.
Loại tinh thần lực này còn một cái tên chuyên môn, gọi là thần thức hoặc là thần niệm. Thần thức sinh ra ở thức hải, thức hải sinh ra ở Tử Phủ, tu vi càng cao, thức hải càng cường đại.
Thần thức này quả nhiên là đồ tốt, miếng ngọc giản này cũng là đồ tốt. Trừ cái đó ra, Địch Cửu còn biết pháp bảo, vật liệu luyện khí, linh thảo, môn phái tu chân, danh từ chuyên môn của các đẳng cấp tu luyện...
Linh thạch còn được chia ra là thượng trung hạ và linh thạch cực phẩm. Tu Chân giới chẳng những có chuyên tu tiên thuật, mà còn có Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, còn có Pháp Trận sư, các loại Chế Phù sư.
Tất cả đều có cấp bậc, ví như cấp bậc đan dược, cấp bậc pháp bảo, cấp bậc phù lục...
Những điều này còn xem như phạm vi Địch Cửu có thể tiếp nhận được, về phần độ kiếp phía sau, tồn tại Nguyên Thần, đoạt xá các loại đều hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Địch Cửu.
Chuyện làm cho Địch Cửu động tâm nhất là, sau khi sinh ra thần thức, hắn có thể thông qua thần thức khống chế phi kiếm, sau đó bay lên trời. Đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản đứng lên trời mười giây, mà là chân chính dạo chơi trên bầu trời. Phi kiếm, nhất định phải có được phi kiếm.
Bởi vì miếng ngọc giản này, một thế giới Tu Chân mênh mông đã mở ra một cánh cửa rộng lớn cho hắn, những việc này hắn từng nghĩ cũng không dám nghĩ tới...
- Ai nha, không tốt...
Địch Cửu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng lên.
Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn bán đấu giá kia nhất định là nhẫn trữ vật.
Địch Cửu nắm lấy tóc mình, quả nhiên là vô tri đến đáng sợ, Nếu như chiếc nhẫn kia là nhẫn trữ vật, đừng bảo là 210 tỷ, coi như nhiều tiền hơn nữa, hắn cũng sẽ liều mạng mua về. Không đủ tiền, hắn sẽ đi kiếm tiền.
Bây giờ hối hận cũng không kịp, nhẫn trữ vật bị mua bởi một người mà hắn không biết đến.
Ba viên ngọc giản này khả năng ngay cả một góc của chiếc nhẫn cũng không sánh nỗi, ai biết trong chiếc nhẫn kia có bao nhiêu đồ tốt? Thời dài một tiếng, Địch Cửu biết hắn bỏ qua một lần cơ duyên.
Sau một hồi lâu, Địch Cửu ngồi xuống lần nữa. Nếu như ở trước mặt hắn có hai đồ vật, một là chiếc nhẫn một là ngọc giản. Ngọc giản giúp hắn mở rộng cánh cửa tri thức tu chân, còn chiếc nhẫn kia là nhẫn trữ vật, bên trong chứa đồ hoặc không chứa cái gì, vậy hắn sẽ chọn bên nào? Gia hỏa thu chiếc nhẫn kia nhất định lấy chiếc nhẫn bỏ qua ngọc giản, còn hắn thì sao?
- Ta vẫn lựa chọn ngọc giản.
Địch Cửu tự lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên trong lòng bình tĩnh lại. Nếu như không mua được, vậy thì vật đó không thuộc về hắn.
Lựa chọn ngọc giản, là bởi vì tri thức mới vô giá, dù khả năng hắn lựa chọn chiếc nhẫn, thì về sau hắn cũng sẽ biết được những tri thức này, nhưng không ai đảm bảo được lúc ấy hắn sẽ bỏ lỡ thứ càng quý giá gì? Sở dĩ hắn bỏ lỡ chiếc nhẫn, không phải bởi vì hắn vô tri (không có tri thức) sao? Như vậy, người lấy chiếc nhẫn này đấu giá, cũng giống như không biết giá trị của chiếc nhẫn này sao? Sở dĩ như vậy, đó là bọn hắn không có đầy đủ phương diện về kiến thức này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Giọng Đới Hách kích động nên có chút khàn khàn:
- 180 tỷ, hội đấu giá bảo vật của hành tinh Tiên Nữ cũng không phải là lần đầu tiên được mở, nhưng giá tiền 180 tỷ thì tuyệt đối là lần đầu tiên. Có thể thấy được chiếc nhẫn này ẩn chứa bí mật cực lớn, mặc dù chúng ta không biết bí mật này, nhưng ta tin tưởng những người đấu giá nhất định sẽ biết...
Ở một ghế lô bình thường trong sàn bán đấu giá tầng ba, một tên nam tử đầu đội nón lá rộng vành che khuất mặt đang nắm chặt nắm đấm. Ở loại đấu giá này trên Tiên Nữ số một, hắn đội theo một nón lá rộng vành không có người nào có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, trên thực tế hình dạng của hắn có chút đặc biệt. Dù sao trên toàn bộ hội đấu giá, người mang theo nón lá rộng vành cũng không nhiều.
Với hắn mà nói, cơ bản những đều này không thành vấn đề, hắn cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với hắn, chỉ cần hắn biết mình đang làm gì là được. Trong mắt hắn cho dù có dịch dung tốt đi nữa, cũng kém xa vạn dặm với cái nón lá rộng vành của hắn.
Vì tới buổi đấu giá này, hắn chuẩn bị tất cả là 210 tỷ, vì chiếc nhẫn kia, ba viên ngọc giản trước đó hắn đều bỏ qua.
Trong tiếng hò hét khàn giọng của Đới Hách, hắn không chút do dự gõ giá lên 210 tỷ. Nếu như lần này lấy không được chiếc nhẫn, hắn sẽ ra tay cướp đoạt. Còn về ba viên ngọc giản kia, cũng là một trong đồ vật hắn muốn cướp đoạt.
- Trời ạ, 210 tỷ, vị khách hảo sảng này trực tiếp gõ xuống 210 tỷ...
Lúc Đới Hách còn đang ra sức kêu lên, Địch Cửu chỉ có thể thở dài một tiếng, hắn không báo giá nữa. Không phải hắn không muốn báo giá, mà là hắn không có nhiều tiền như vậy. Cũng may hắn không nhiều hứng thú với chiếc nhẫn này lắm, dù sao đây là một vật phẩm hắn không biết rõ. Trước đó hắn lựa chọn báo giá, chỉ là chiếc nhẫn này bị nhiều người cạnh tranh với gia cao, chỉ thế thôi.
Hội đấu giá còn diễn ra rất dài, lấy không được chiếc nhẫn này, phía sau còn có hàng tốt hơn.
Chẳng những Địch Cửu dừng lại việc báo giá, cái giá này cũng gần như quét ngang toàn trường, không còn người thứ hai báo giá nữa.
Sau khi kêu nửa ngày không có người tăng giá, Đới Hách không tiếp tục hò hét nữa, mà đột ngột nói:
- Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của hội đấu giá, xin mời các vị khách nhân dùng cơm, hoặc gọi bữa ăn tới. Sau một tiếng, hội đấu giá sẽ tiếp tục tiến hành.
Người tham gia hội đấu giá này đều rất rõ ràng, đây là bên đấu giá cố ý. Lúc này nghỉ ngơi là để khách nhân đi kiếm tiền, có một số người muốn mua chiếc nhẫn này, nhưng tiền lại không đủ, có thể thừa kê đi kiếm tiền. Tất nhiên, hội đấu giá cũng có thời gian nghỉ ngơi, lúc này có thể đi ăn cơm.
Địch Cửu cũng hiểu được đạo lý trong đó, chắc là để cho người ta đi kiếm tiền. Hắn do dự một chút, cũng không đi kiếm thêm tiền. Thật ra nếu như hắn đi kiếm tiền, vẫn có thể gom góp một chút. Trên người hắn có cực phẩm dược tề tăng lực lượng lên, loại dược tề này chỉ cần đưa cho hội đấu giá, khẳng định có thể bán được giá không tệ.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Địch Cửu sẽ không cầm dược tề này đi bán lấy tiền. Trừ phi hắn nhìn thấy đồ tốt đỉnh cấp, chính mình nhất định phải đạt được nó, giống như ba viên ngọc giản kia. Nếu không, hắn cầm loại dược này bán lấy tiền, thì sẽ chuốt lấy điều không thỏa mái. Mặc dù hiện tại hắn đang Luyện Khí tầng ba, mở ra tinh thần lực, nhưng cũng không muốn bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, lại nói hắn còn muốn đi tới Tiên Nữ tinh. Một khi bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, thì khi hắn đi hành tinh Tiên Nữ nhất định sẽ gặp vấn đề.
Lấy dược tề đề cao lực lượng ra, hắn không muốn bị nhìn chằm chằm, là chuyện không thể.
Còn có một nguyên nhân nữa là Địch Cửu không cảm thấy chiếc nhẫn này có bao nhiêu giá trị, chỉ là một chiếc nhẫn, lại vượt qua 200 tỷ, thực sự là cao quá mức không hợp thói thường.
Nam tử mang theo nón lá rộng vành hận đến hai tay nắm chặt, đáng tiếc hắn chỉ có thể nhìn bên hội đấu giá tạm thời ngừng lại, rồi cho phép người khác đi kiếm tiền mà thôi.
Một giờ trôi qua rất nhanh, sau khi hội đấu giá bắt đầu, Đới Hách lại bắt đầu khàn giọng kiệt lực tuyền truyền chiếc nhẫn thần bí này. Để nàng thất vọng là, cũng không có người nào báo giá cao hơn 210 tỷ. 210 tỷ, cái giá này thực sự cao đến không hợp lý, cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện lấy ra.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể lựa chọn gọi giá.
Giọng gọi giá lần thứ ba của Đới Hách vừa ra, nam tử mang áo choàng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng chiếc nhẫn này cũng đến tay hắn.
Giá kinh thiên trong hội đấu giá này cuối cùng kết thúc, sau cùng chiếc nhẫn không biết tác dụng này lấy giá khủng bố 210 tỷ thành giao.
Toàn bộ hội đấu giá ồn ào trọn vẹn gần năm phút, mới dần dần yên tĩnh lại.
Có lẽ chiếc nhẫn này có giá quá mức không hợp thói thường. Dưới sự kích động, Đới Hách cũng không gõ chùy xuống bàn ngăn lại thanh âm huyên náo tại hiện trường.
Sau khi sàn đấu giá yên tĩnh, lúc này Đới Hách bắt đầu giơ tay đấu giá một kiện vật phẩm, đó là một gian cửa hàng trên quảng trường Tiên Nữ.
Tuy nói có nhiều người bắt đầu cạnh tranh, Địch Cửu cũng không có nửa điểm hứng thú. Nếu không phải trên người hắn còn rất nhiều tiền, thậm chí hắn còn dự định rời hội đấu giá tìm một nơi nghiên cứu ba viên ngọc giản này.
Cũng may phòng khách của hắn không tệ, ở trong này nghiên cứu ngọc giản cũng không có gì.
Ngọc giản thứ nhất được Địch Cửu lấy ra, quả nhiên phía trên ngọc giản có mấy chữ hắn không biết. Từ bên ngoài ngọc giản nhìn vào, ngọc giản này chính là một khối ngọc chế tác bình thường. Tăng Đông Lăng còn nói trong ngọc giản chứa một loại nguyên tố ẩn dấu, Địch Cửu nhìn cũng không ra.
Địch Cửu vốn hoài nghi vật này viết bằng tinh thần lực, ở mặt ngoài nhìn không ra bất cứ điều gì, cho nên hắn lập tức cầm ngọc giản đặt gần trán.
Lấy lực tinh thần hiện tại của hắn, khi ngọc giản càng gần mi tâm, hắn liền càng nhẹ nhõm.
Một chút gợi sóng nhàn nhạt gần như không thấy bị Địch Cửu bắt được, những gợi sóng này rất huyền ảo, đây là...
Địch Cửu nghĩ đến pháp trận, những gợi sóng này hình như tạo thành một đường cong trận pháp, như ẩn như hiện. Đáng tiếc hắn không hiểu trận pháp, chỉ có thể nhìn nó giống như thiên thư.
Khi tinh thần lực của Địch Cửu thấm vào ngọc giản, một lượng lớn tin tức phô thiên cái địa bao trùm tới. Đầu Địch Cửu tê rần, tranh thủ thời gian lấy ngọc giản ra.
Trọn vẹn sau mấy phút nghỉ ngơi Địch Cửu mới lần nữa đặt ngọc gian lên trán. Lần này hắn có kinh nghiệm, tinh thần lực chậm rãi đi vào.
Tin tức trong ngọc giản cũng bị hắn nhẹ nhàng đọc được, đây là một ngọc giản có ngôn ngữ chữ viết, là một ngôn ngữ của thế giới Tu Chân, trừ cái đó còn có một lượng lớn tin tức tu chân, chắc là chuyên môn cho người tu chân dùng ngôn ngữ trong ngọc giản.
Nửa giờ sau, khi Địch Cửu cảm giác hoa mắt chóng mặt, hắn đã đọc xong toàn bộ chữ trong ngọc giản.
Địch Cửu cầm ngọc giản xuống, sợ hãi nhìn khối ngọc giản đơn giản này, trong lòng thậm chí không có cảm giác tin tưởng. Nửa giờ ngắn ngủi, hắn thế mà học xong một loại ngôn ngữ, không chỉ như vậy, hắn còn có thể sử dụng loại chữ này. Loại chữ này có thể mở rộng tinh thần lực đúng là chuyện nghịch thiên, học tập vật này giống như nó để lại ấn kí trong đầu hắn vậy.
Đồng thời hắn cũng biết, tinh thần lực hắn mở ra cũng không phải chỉ có một mình hắn có. Tất cả tu tiên giả đều có tinh thần lực, chỉ là tinh thần lực của mọi người nếu nhanh cũng là Luyện Khí tầng bốn cũng chính là Luyện Khí trung kỳ mới có thể sinh ra, mà hắn chỉ ở Luyện Khí tầng ba lại sinh ra tinh thần lực.
Loại tinh thần lực này còn một cái tên chuyên môn, gọi là thần thức hoặc là thần niệm. Thần thức sinh ra ở thức hải, thức hải sinh ra ở Tử Phủ, tu vi càng cao, thức hải càng cường đại.
Thần thức này quả nhiên là đồ tốt, miếng ngọc giản này cũng là đồ tốt. Trừ cái đó ra, Địch Cửu còn biết pháp bảo, vật liệu luyện khí, linh thảo, môn phái tu chân, danh từ chuyên môn của các đẳng cấp tu luyện...
Linh thạch còn được chia ra là thượng trung hạ và linh thạch cực phẩm. Tu Chân giới chẳng những có chuyên tu tiên thuật, mà còn có Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, còn có Pháp Trận sư, các loại Chế Phù sư.
Tất cả đều có cấp bậc, ví như cấp bậc đan dược, cấp bậc pháp bảo, cấp bậc phù lục...
Những điều này còn xem như phạm vi Địch Cửu có thể tiếp nhận được, về phần độ kiếp phía sau, tồn tại Nguyên Thần, đoạt xá các loại đều hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Địch Cửu.
Chuyện làm cho Địch Cửu động tâm nhất là, sau khi sinh ra thần thức, hắn có thể thông qua thần thức khống chế phi kiếm, sau đó bay lên trời. Đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản đứng lên trời mười giây, mà là chân chính dạo chơi trên bầu trời. Phi kiếm, nhất định phải có được phi kiếm.
Bởi vì miếng ngọc giản này, một thế giới Tu Chân mênh mông đã mở ra một cánh cửa rộng lớn cho hắn, những việc này hắn từng nghĩ cũng không dám nghĩ tới...
- Ai nha, không tốt...
Địch Cửu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng lên.
Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn bán đấu giá kia nhất định là nhẫn trữ vật.
Địch Cửu nắm lấy tóc mình, quả nhiên là vô tri đến đáng sợ, Nếu như chiếc nhẫn kia là nhẫn trữ vật, đừng bảo là 210 tỷ, coi như nhiều tiền hơn nữa, hắn cũng sẽ liều mạng mua về. Không đủ tiền, hắn sẽ đi kiếm tiền.
Bây giờ hối hận cũng không kịp, nhẫn trữ vật bị mua bởi một người mà hắn không biết đến.
Ba viên ngọc giản này khả năng ngay cả một góc của chiếc nhẫn cũng không sánh nỗi, ai biết trong chiếc nhẫn kia có bao nhiêu đồ tốt? Thời dài một tiếng, Địch Cửu biết hắn bỏ qua một lần cơ duyên.
Sau một hồi lâu, Địch Cửu ngồi xuống lần nữa. Nếu như ở trước mặt hắn có hai đồ vật, một là chiếc nhẫn một là ngọc giản. Ngọc giản giúp hắn mở rộng cánh cửa tri thức tu chân, còn chiếc nhẫn kia là nhẫn trữ vật, bên trong chứa đồ hoặc không chứa cái gì, vậy hắn sẽ chọn bên nào? Gia hỏa thu chiếc nhẫn kia nhất định lấy chiếc nhẫn bỏ qua ngọc giản, còn hắn thì sao?
- Ta vẫn lựa chọn ngọc giản.
Địch Cửu tự lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên trong lòng bình tĩnh lại. Nếu như không mua được, vậy thì vật đó không thuộc về hắn.
Lựa chọn ngọc giản, là bởi vì tri thức mới vô giá, dù khả năng hắn lựa chọn chiếc nhẫn, thì về sau hắn cũng sẽ biết được những tri thức này, nhưng không ai đảm bảo được lúc ấy hắn sẽ bỏ lỡ thứ càng quý giá gì? Sở dĩ hắn bỏ lỡ chiếc nhẫn, không phải bởi vì hắn vô tri (không có tri thức) sao? Như vậy, người lấy chiếc nhẫn này đấu giá, cũng giống như không biết giá trị của chiếc nhẫn này sao? Sở dĩ như vậy, đó là bọn hắn không có đầy đủ phương diện về kiến thức này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook