Thiên Hạ Đệ Cửu
-
Chương 39: Ngồi canh ở Yến Đại
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Sau khi Tô Du và Tô Thục Phương rời khỏi, Địch Cửu lập tức đạp Nguyễn Thủ ngã ra đất:
- Nói đi, lần này con rùa già Giả Duyên phái mấy người đến đối phó ta, rốt cuộc là định dẫn ta đi đâu?
- Tôi không thể nói...
Nguyễn Thủ vừa mở miệng nói được mấy chữ, Địch Cửu đã gật gật đầu nói tiếp:
- Cũng đúng, ngươi mà nói ra thì nhất định Giả Bất Liễu nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, đã như vậy thì ngươi sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Địch Cửu cầm dao găm lên nhanh chóng rạch về phía cổ họng của Nguyễn Thủ, dao găm cách cổ họng của Nguyễn Thủ chỉ còn có nửa mét, sát khí lạnh như băng làm cho cổ họng của Nguyễn Thủ có loại cảm giác run rẩy.
- Đợi một chút, tôi nói...
Sự sợ hãi khi đối diện với cái chết đã làm cho tâm lý Nguyễn Thủ sụp đổ.
Địch Cửu lấy dao găm vỗ vỗ lên mặt Nguyễn Thủ:
- Không phải muốn giả trang trung thành tuyệt đối làm cái đuôi của lão sói sao, thật khiến cho ta xem thường ngươi...
Đang nói chuyện thì đột nhiên dao găm của Địch Cửu lại cắt xuống, so với trước chậm đi một chút, nhưng vẫn không ngừng lại mà hỏi tiếp.
- Giả vương bát đản phái mấy tiểu vương bát đản ra tay với ta, mấy tiểu vương bát này đang ở đâu.
- Lục Uyển cùng Bỉ Trịnh Sinh đã đến Yến Kinh rồi, cụ thể ở đâu thì tôi không biết. Tôi cùng Quách Uy tới bắt Tô Du, bọn họ đi đối phó với cậu. Giả gia ở sơn trang Tiên Nhân trong đường Tam Kiều khu Thường Hồ thành phố Đái Trình, hắn nói chờ bắt được cậu, lại phái người đi bắt toàn bộ người Địch gia...
Nguyễn Thủ gần như một hơi đem những gì biết được toàn bộ nói ra.
Tên này thật ác độc, cùng với Ô Bá Hồ không kém cạnh bao nhiêu. Địch Cửu thu lại dao găm, đưa tay vỗ vào ấn đường của Nguyễn Thủ.
Nguyễn Thủ còn chưa kịp thở ra một hơi, mắt đã tối sầm lại, lập tức lâm vào trong bóng tối vô tận.
Mấy phút sau, Địch Cửu xách hai cái xác đi tới xe của Tề Hưởng.
Tề Hưởng tuy thường rong rủi khắp nơi trong đêm, nhưng trông thấy Địch Cửu trực tiếp mang theo hai cái xác trở lại, trong thâm tâm vẫn âm thầm khâm phục. Khó trách lại dám đối đầu với Giả Bất Liễu, hắn chưa có loại dũng khí này.
- Tề Hưởng, ta có ý định đi thành phố Đái Trình để tiêu diệt con rùa già kia, tránh cho luôn lo lắng bị tính kế sau lưng.
Địch Cửu hạ quyết tâm tiêu diệt Giả Duyên, nếu không hắn vẫn cảm giác sau lưng như có một con rắn độc đang ngắp nhé lúc nào cũng có thể cắn hắn.
Tề Hưởng trầm mặc một chút mới chậm rãi nói
- Cửu ca, nếu như ca nghe đệ, tạm thời đừng đến thành phố Đái Trình. Đệ biết rõ Cửu ca có ý định tiêu diệt Giả Bất Liễu, nhưng có lẽ ca không biết cái tên Giả Bất Liễu kia có đáng sợ như thế nào đâu. Một khi đã thất bại, chỉ sợ không còn có lần thứ hai.
Đúng như Tề Hưởng nói, Địch Cửu định dùng đòn bí mật tiêu diệt Giả Bất Liễu. Hắn tin tưởng nếu hắn hạ độc, thì hoàn toàn có thể giết chết Giả Bất Liễu mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng sau khi nghe Tề Hưởng nói, thì hắn lại thấy hiện tại không đi tìm Giả Bất Liễu cũng là một chuyện tốt.
Không phải hắn sợ lần giết không được Giả Bất Liễu, để cho Giả Bất Liễu trả thù lại hắn. Mà là hắn bỗng nhiên muốn sau khi tu luyện thành công Địch Gia Thất Đao, mới quang minh chính đại đến giết Giả Bất Liễu.
- Vậy cứ theo lời cậu nói, trước tiên nên đem hai cái xác này xử lý xong xuôi đã, rồi chúng ta trở về nghỉ ngơi.
Địch Cửu quyết định đến chỗ của Tề Hưởng tu luyện Đại Hành Môn Lục cùng Địch Gia Thất Đao trước rồi tính sau.
...
Địch Cửu cùng Tề Hưởng xử lý xong hai cái xác, lúc về tới nhà thì trời đã sáng rồi. Tề Hưởng quyết định buổi tối sẽ học võ với Địch Cửu, cho nên vừa đến nhà đã lăn ra ngủ.
Địch Cửu bắt đầu tu luyện Đại Hành Môn Lục, khi tu luyện thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì linh khí thiếu thốn, nên việc tu luyện có chút trì trệ, những linh khí mỏng manh xung quanh vẫn bị Địch Cửu hấp thu hết.
Mấy tiếng đồng hồ thoáng một cái đã qua, đợi đến lúc sắc trời đã tối đen, Địch Cửu cảm giác được quanh thân chợt nhẹ hẫng, trong thân thể giống như có một thứ gì đó bị phá vỡ. Toàn thân cảm thấy thoải mái, một loại cảm giác càng thêm mạnh mẽ cùng nhẹ nhàng khoan khoái dâng lên.
Đây là luyện khí tầng một sao, Địch Cửu đột nhiên đứng lên, trong nội tâm ngập tràn kích động và vui mừng.
Đã mấy ngày không ngủ, sau khi luyện tới lên luyện khí tầng một, thế mà hắn không cảm thấy bất kỳ mỏi mệt nào nữa. ngược lại, hắn còn thấy so với trước kia thoải mái hơn nhiều. Tu đạo quả nhiên cùng tu võ không cùng một đẳng cấp, so về tu đạo, tu võ quả thực chỉ là một đứa trẻ đang học đi.
- Cửu ca, ca đã có đột phá rồi sao?
Lúc Địch Cửu ra khỏi phòng, Tề Hưởng đã làm xong đồ ăn. Dù hắn chưa tiếp xúc với tu đạo, cũng có thể nhìn thấy Địch Cửu đã đột phá tu vi.
Đã đến luyện khí tầng một, cả người Địch Cửu so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.
- Ha ha, ngươi cũng có con mắt tốt đấy, chờ ta đột phá tầng hai, chúng ta sẽ đi thành phố Đái Trình làm thịt con rùa già Giả Bất Liễu chết tiệt kia.
Địch Cửu cười ha ha, tâm tình hắn vui hẳn lên.
- Được lắm! Huynh đệ chúng ta hai người cùng bắt con rùa già kia, ha ha, không nghĩ tới Tề Hưởng đệ cũng có lúc ăn sủi cảo.
Tề Hưởng cười ha ha, đối với hắn thì đánh bại Giả Duyên Giả Bất Liễu, so với ăn sủi cảo còn khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc trước thì cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ đến điều này.
- Ta đi tắm rửa trước, chờ sau khi tắm gội cơm nước xong, ta bắt đầu dạy đệ Đệ Nhất Đao của Địch gia ta.
Địch Cửu quyết định sẽ đem toàn bộ Địch Gia Thất Đao dạy cho Tề Hưởng.
...
Khách sạn Tây Đốn ở Yến Kinh, là khách sạn sáu sao. Có tổng cộng có 88 tầng, nằm ở vị phồn hoa nhất trên đường Châu Đốn của Yến Kinh.
Tại một gian phòng tổng thống trên tầng 58 của khách sạn Tây Đốn, Lục Uyển vừa mới tắm rửa xong mặc một bộ váy ngủ đang vấn tóc lại, càng lộ rõ nét thanh lệ khả ái. Giờ phút này cô hoàn toàn không có bộ dáng kính cẩn như ở trước mặt Giả Duyên nữa, mà ngược lại có cảm giác như là thiếu nữ hơi ngượng ngùng điềm đạm khả ái.
Bỉ Trịnh Sinh đứng ở trước mặt Lục Uyển nhưng lại không dám xem Lục Uyển như một thiếu nữ điềm đạm khả ái, hắn biết rõ cô gái ở trước mặt hắn đáng sợ ra sao. Có mấy Bỉ Trịnh Sinh đi nữa, chỉ sợ cũng không chịu nổi một cái tát của cô ta.
Mặc dù hắn không có phụ nữ thì không chịu được, thích nhất là loại thiếu nữ thanh thuần, mà cô gái này một chút suy nghĩa hắn cũng không dám. Cho dù là hoàn cảnh thích hợp, hắn cũng không dám động tâm. Bề ngoài hắn và Lục Uyển cùng chung sư phụ, nhưng trên thực tế địa vị Lục Uyển so với hắn còn cao hơn không chỉ một bậc.
- Nói đi, hôm nay ngươi đã thu hoạch được gì.
Lục Uyển ngồi xuống, rót một chén trà.
Bỉ Trịnh Sinh vẫn đứng ở tại chỗ, giọng điệu kính cẩn nói:
- Ngày hôm qua, Nguyễn Thủ cùng Quách Uy gọi điện thoại nói cho ta biết là đã bắt được Tô Du và dì của cô ta tên Tô Thục Phương. Nhưng hôm nay ta lại nhìn thấy Tô Du ở Yến Đại, hơn nữa ta gọi điện thoại lại cho Nguyễn Thủ, Quách Uy nhưng không được. Ta hoài nghi hai người bọn họ có thể đã xảy ra chuyện gì rồi...
Bỉ Trịnh Sinh hoài nghi không phải là không có căn cứ, Địch Cửu ở Lạc Tân giết mất bảy người của hắn, hắn cmn đều không phát hiện được. Hiện tại Địch Cửu đã đến Yến Kinh, nếu như lúc Nguyễn Thủ và Quách Uy bắt Tô Du đi, vừa lúc bị Địch Cửu trông thấy, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Lục Uyển bình tĩnh, nhìn Bỉ Trịnh Sinh từ tốn nói:
- Xem ra hai ngày này ngươi thật sự cũng không nhàn rỗi, ngươi lập tức để cho người theo dõi cửa ra vào Yến Đại, nếu như ta đoán không sai, Địch Cửu kia rất nhanh sẽ lại đến Yến Đại... Thôi được rồi, để ta tự mình đi vậy.
Hiển nhiên những thứ Bỉ Trịnh Sinh điều tra được cô đã sớm biết, bất quá cô đoán Địch Cửu rất nhanh sẽ đến Yến Đại. Theo suy nghĩ của Lục Uyển, Địch Cửu đến Yến Đại để gặp Tô Du hoặc là gặp Đàm Nguyệt Nguyệt. Nhưng Trên thực tế đúng là Địch Cửu chuẩn bị đi Yến Đại, nhưng là để gặp Kế Hiểu Dung.
Đối với Bỉ Trịnh Sinh, trong lòng cô sớm đã xem thường. Đi theo sư phụ học nhiều năm như vậy, mới luyện tới Hoàng cấp trung kỳ, quả thực sống đến cẩu hóa thành người rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sau khi Tô Du và Tô Thục Phương rời khỏi, Địch Cửu lập tức đạp Nguyễn Thủ ngã ra đất:
- Nói đi, lần này con rùa già Giả Duyên phái mấy người đến đối phó ta, rốt cuộc là định dẫn ta đi đâu?
- Tôi không thể nói...
Nguyễn Thủ vừa mở miệng nói được mấy chữ, Địch Cửu đã gật gật đầu nói tiếp:
- Cũng đúng, ngươi mà nói ra thì nhất định Giả Bất Liễu nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, đã như vậy thì ngươi sống trên đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Địch Cửu cầm dao găm lên nhanh chóng rạch về phía cổ họng của Nguyễn Thủ, dao găm cách cổ họng của Nguyễn Thủ chỉ còn có nửa mét, sát khí lạnh như băng làm cho cổ họng của Nguyễn Thủ có loại cảm giác run rẩy.
- Đợi một chút, tôi nói...
Sự sợ hãi khi đối diện với cái chết đã làm cho tâm lý Nguyễn Thủ sụp đổ.
Địch Cửu lấy dao găm vỗ vỗ lên mặt Nguyễn Thủ:
- Không phải muốn giả trang trung thành tuyệt đối làm cái đuôi của lão sói sao, thật khiến cho ta xem thường ngươi...
Đang nói chuyện thì đột nhiên dao găm của Địch Cửu lại cắt xuống, so với trước chậm đi một chút, nhưng vẫn không ngừng lại mà hỏi tiếp.
- Giả vương bát đản phái mấy tiểu vương bát đản ra tay với ta, mấy tiểu vương bát này đang ở đâu.
- Lục Uyển cùng Bỉ Trịnh Sinh đã đến Yến Kinh rồi, cụ thể ở đâu thì tôi không biết. Tôi cùng Quách Uy tới bắt Tô Du, bọn họ đi đối phó với cậu. Giả gia ở sơn trang Tiên Nhân trong đường Tam Kiều khu Thường Hồ thành phố Đái Trình, hắn nói chờ bắt được cậu, lại phái người đi bắt toàn bộ người Địch gia...
Nguyễn Thủ gần như một hơi đem những gì biết được toàn bộ nói ra.
Tên này thật ác độc, cùng với Ô Bá Hồ không kém cạnh bao nhiêu. Địch Cửu thu lại dao găm, đưa tay vỗ vào ấn đường của Nguyễn Thủ.
Nguyễn Thủ còn chưa kịp thở ra một hơi, mắt đã tối sầm lại, lập tức lâm vào trong bóng tối vô tận.
Mấy phút sau, Địch Cửu xách hai cái xác đi tới xe của Tề Hưởng.
Tề Hưởng tuy thường rong rủi khắp nơi trong đêm, nhưng trông thấy Địch Cửu trực tiếp mang theo hai cái xác trở lại, trong thâm tâm vẫn âm thầm khâm phục. Khó trách lại dám đối đầu với Giả Bất Liễu, hắn chưa có loại dũng khí này.
- Tề Hưởng, ta có ý định đi thành phố Đái Trình để tiêu diệt con rùa già kia, tránh cho luôn lo lắng bị tính kế sau lưng.
Địch Cửu hạ quyết tâm tiêu diệt Giả Duyên, nếu không hắn vẫn cảm giác sau lưng như có một con rắn độc đang ngắp nhé lúc nào cũng có thể cắn hắn.
Tề Hưởng trầm mặc một chút mới chậm rãi nói
- Cửu ca, nếu như ca nghe đệ, tạm thời đừng đến thành phố Đái Trình. Đệ biết rõ Cửu ca có ý định tiêu diệt Giả Bất Liễu, nhưng có lẽ ca không biết cái tên Giả Bất Liễu kia có đáng sợ như thế nào đâu. Một khi đã thất bại, chỉ sợ không còn có lần thứ hai.
Đúng như Tề Hưởng nói, Địch Cửu định dùng đòn bí mật tiêu diệt Giả Bất Liễu. Hắn tin tưởng nếu hắn hạ độc, thì hoàn toàn có thể giết chết Giả Bất Liễu mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng sau khi nghe Tề Hưởng nói, thì hắn lại thấy hiện tại không đi tìm Giả Bất Liễu cũng là một chuyện tốt.
Không phải hắn sợ lần giết không được Giả Bất Liễu, để cho Giả Bất Liễu trả thù lại hắn. Mà là hắn bỗng nhiên muốn sau khi tu luyện thành công Địch Gia Thất Đao, mới quang minh chính đại đến giết Giả Bất Liễu.
- Vậy cứ theo lời cậu nói, trước tiên nên đem hai cái xác này xử lý xong xuôi đã, rồi chúng ta trở về nghỉ ngơi.
Địch Cửu quyết định đến chỗ của Tề Hưởng tu luyện Đại Hành Môn Lục cùng Địch Gia Thất Đao trước rồi tính sau.
...
Địch Cửu cùng Tề Hưởng xử lý xong hai cái xác, lúc về tới nhà thì trời đã sáng rồi. Tề Hưởng quyết định buổi tối sẽ học võ với Địch Cửu, cho nên vừa đến nhà đã lăn ra ngủ.
Địch Cửu bắt đầu tu luyện Đại Hành Môn Lục, khi tu luyện thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì linh khí thiếu thốn, nên việc tu luyện có chút trì trệ, những linh khí mỏng manh xung quanh vẫn bị Địch Cửu hấp thu hết.
Mấy tiếng đồng hồ thoáng một cái đã qua, đợi đến lúc sắc trời đã tối đen, Địch Cửu cảm giác được quanh thân chợt nhẹ hẫng, trong thân thể giống như có một thứ gì đó bị phá vỡ. Toàn thân cảm thấy thoải mái, một loại cảm giác càng thêm mạnh mẽ cùng nhẹ nhàng khoan khoái dâng lên.
Đây là luyện khí tầng một sao, Địch Cửu đột nhiên đứng lên, trong nội tâm ngập tràn kích động và vui mừng.
Đã mấy ngày không ngủ, sau khi luyện tới lên luyện khí tầng một, thế mà hắn không cảm thấy bất kỳ mỏi mệt nào nữa. ngược lại, hắn còn thấy so với trước kia thoải mái hơn nhiều. Tu đạo quả nhiên cùng tu võ không cùng một đẳng cấp, so về tu đạo, tu võ quả thực chỉ là một đứa trẻ đang học đi.
- Cửu ca, ca đã có đột phá rồi sao?
Lúc Địch Cửu ra khỏi phòng, Tề Hưởng đã làm xong đồ ăn. Dù hắn chưa tiếp xúc với tu đạo, cũng có thể nhìn thấy Địch Cửu đã đột phá tu vi.
Đã đến luyện khí tầng một, cả người Địch Cửu so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.
- Ha ha, ngươi cũng có con mắt tốt đấy, chờ ta đột phá tầng hai, chúng ta sẽ đi thành phố Đái Trình làm thịt con rùa già Giả Bất Liễu chết tiệt kia.
Địch Cửu cười ha ha, tâm tình hắn vui hẳn lên.
- Được lắm! Huynh đệ chúng ta hai người cùng bắt con rùa già kia, ha ha, không nghĩ tới Tề Hưởng đệ cũng có lúc ăn sủi cảo.
Tề Hưởng cười ha ha, đối với hắn thì đánh bại Giả Duyên Giả Bất Liễu, so với ăn sủi cảo còn khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Lúc trước thì cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ đến điều này.
- Ta đi tắm rửa trước, chờ sau khi tắm gội cơm nước xong, ta bắt đầu dạy đệ Đệ Nhất Đao của Địch gia ta.
Địch Cửu quyết định sẽ đem toàn bộ Địch Gia Thất Đao dạy cho Tề Hưởng.
...
Khách sạn Tây Đốn ở Yến Kinh, là khách sạn sáu sao. Có tổng cộng có 88 tầng, nằm ở vị phồn hoa nhất trên đường Châu Đốn của Yến Kinh.
Tại một gian phòng tổng thống trên tầng 58 của khách sạn Tây Đốn, Lục Uyển vừa mới tắm rửa xong mặc một bộ váy ngủ đang vấn tóc lại, càng lộ rõ nét thanh lệ khả ái. Giờ phút này cô hoàn toàn không có bộ dáng kính cẩn như ở trước mặt Giả Duyên nữa, mà ngược lại có cảm giác như là thiếu nữ hơi ngượng ngùng điềm đạm khả ái.
Bỉ Trịnh Sinh đứng ở trước mặt Lục Uyển nhưng lại không dám xem Lục Uyển như một thiếu nữ điềm đạm khả ái, hắn biết rõ cô gái ở trước mặt hắn đáng sợ ra sao. Có mấy Bỉ Trịnh Sinh đi nữa, chỉ sợ cũng không chịu nổi một cái tát của cô ta.
Mặc dù hắn không có phụ nữ thì không chịu được, thích nhất là loại thiếu nữ thanh thuần, mà cô gái này một chút suy nghĩa hắn cũng không dám. Cho dù là hoàn cảnh thích hợp, hắn cũng không dám động tâm. Bề ngoài hắn và Lục Uyển cùng chung sư phụ, nhưng trên thực tế địa vị Lục Uyển so với hắn còn cao hơn không chỉ một bậc.
- Nói đi, hôm nay ngươi đã thu hoạch được gì.
Lục Uyển ngồi xuống, rót một chén trà.
Bỉ Trịnh Sinh vẫn đứng ở tại chỗ, giọng điệu kính cẩn nói:
- Ngày hôm qua, Nguyễn Thủ cùng Quách Uy gọi điện thoại nói cho ta biết là đã bắt được Tô Du và dì của cô ta tên Tô Thục Phương. Nhưng hôm nay ta lại nhìn thấy Tô Du ở Yến Đại, hơn nữa ta gọi điện thoại lại cho Nguyễn Thủ, Quách Uy nhưng không được. Ta hoài nghi hai người bọn họ có thể đã xảy ra chuyện gì rồi...
Bỉ Trịnh Sinh hoài nghi không phải là không có căn cứ, Địch Cửu ở Lạc Tân giết mất bảy người của hắn, hắn cmn đều không phát hiện được. Hiện tại Địch Cửu đã đến Yến Kinh, nếu như lúc Nguyễn Thủ và Quách Uy bắt Tô Du đi, vừa lúc bị Địch Cửu trông thấy, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
Lục Uyển bình tĩnh, nhìn Bỉ Trịnh Sinh từ tốn nói:
- Xem ra hai ngày này ngươi thật sự cũng không nhàn rỗi, ngươi lập tức để cho người theo dõi cửa ra vào Yến Đại, nếu như ta đoán không sai, Địch Cửu kia rất nhanh sẽ lại đến Yến Đại... Thôi được rồi, để ta tự mình đi vậy.
Hiển nhiên những thứ Bỉ Trịnh Sinh điều tra được cô đã sớm biết, bất quá cô đoán Địch Cửu rất nhanh sẽ đến Yến Đại. Theo suy nghĩ của Lục Uyển, Địch Cửu đến Yến Đại để gặp Tô Du hoặc là gặp Đàm Nguyệt Nguyệt. Nhưng Trên thực tế đúng là Địch Cửu chuẩn bị đi Yến Đại, nhưng là để gặp Kế Hiểu Dung.
Đối với Bỉ Trịnh Sinh, trong lòng cô sớm đã xem thường. Đi theo sư phụ học nhiều năm như vậy, mới luyện tới Hoàng cấp trung kỳ, quả thực sống đến cẩu hóa thành người rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook