Thiên Giới Hoàng Hậu
-
Chương 137-3
“Hoàng tẩu, ngươi nhất định là mệt mỏi lắm, hãy nghỉ ngơi nhiều, Tinh Trúc sẽ quay lại thăm ngươi nữa.”
“Tốt, ngươi trở về đi, ta sẽ nằm một chút.”
Thanh Dao gật đầu, quay đầu hướng phía ngoài đại điện kêu một tiếng: “Mạc Sầu, đưa công chúa đi ra ngoài.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đi đến, cung kính đem Tinh Trúc công chúa đưa ra ngoài, Băng Tiêu vừa đi tới, thì thấy hoàng hậu sắc mặt rất lạnh, khuôn mặt như bao phủ một tầng sương, con ngươi sâu thẳm như vực sâu, Băng Tiêu không biết xảy ra chuyện gì, nên không dám hỏi, chỉ lấy mắt liếc trộm tiểu công chúa, sắc mặt nàng cũng đồng dạng khó coi, Mạc Sầu từ đại điện bên ngoài đi vào, thấy vậy liền kỳ quái mở miệng: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Dao không có trả lời, chỉ có Tiểu Ngư vì tức giận nãy giờ nên mở miệng.
“Cô nói, phụ hoàng sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta còn mang thai, ngươi nói chúng ta còn cần phải ở chỗ này sao?”
“A?”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cùng kêu lên, nhất thời không biết nói cái gì, trước đây hoàng thượng yêu hoàng hậunhư vậy, còn vì nàng chuẩn bị buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng bây giờ lại đi sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Trước sau thay đổi quá lớn đi, làm cho người ta hoàn toàn vô pháp tiếp nhận, nếu như biết hắn sẽ biến thành như vậy, chỉ sợ nương nương chắc chắn sẽ không hồi cung.
“Nương nương?”
Lúc này xảy ra chuyện như vậy, nương nương còn nguyện ý ở lại trong cung sao?
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút nhi, có chuyện gì sau này rồi hãy nói.”
Thanh Dao đã đứng dậy, đối với tình trạng hiện tại, chỉ có thể dùng từ rối loạn để hình dung, trong hoàng cung rối loạn, tim của mình cũng rối loạn, theo lý gặp loại sự tình này, nàng hẳn phải quay đầu đi thẳng cũng không thèm nhìn trở lại lại, thế nhưng kỳ dị là nàng còn có thể gắng giữ tĩnh táo, tựa hồ muốn từ trong rối loạn này tìm ra chút manh mối.
“Da, nương nương.”
Mạc Sầu cung kính đi tới, đỡ lấy thân thể của nàng, hướng về tẩm cung trong đại điện đi đến, phía sau, Băng Tiêu cùng Tiểu Ngư nhi hai mặt nhìn nhau, đợi đến khi bóng dáng phía trước biến mất, Tiểu Ngư nhi mới phẫn hận mở miệng.
“Phụ hoàng thực sự làm cho ta thất vọng rồi, sớm biết rằng như vậy, lúc trước ta nên ngăn cản nương trở về, không nghĩ tới trở về lại để cho nàng bị thương tổn như thế, ta sẽ không tha thứ hắn.”
Tiểu Ngư nhi nói xong, khí hận hận giậm chân, đuổi chạy về phía trước người, Băng Tiêu lặng lẽ nhìn cục diện bế tắc trước mắt, hoàng thượng rốt cuộc đang làm cái gì trò, đáy lòng hắn yêu hoàng hậu nương nương đến cỡ nào, nàng sao lại không biết, bao nhiêu ngày lẫn đêm, hắn canh giữ ở bên người hoàng hậu, yên lặng ở cùng nàng, hắn hy vọng mình có thể cùng nương nương chung một chỗ, nhưng bây giờ hắn vì sao không quý trọng mọi thứ trước mắt đây?
Thanh Dao nằm ở trên giường lớn trong tẩm cung để nghỉ ngơi, trong đầu lần nữa hiện lên lời của vừa Tinh Trúc vừa nói, ánh mắt một mảnh băng hàn, khẽ nhắm hai mắt.
Nhất thời một chút cũng không có buồn ngủ, tuy nhiên lại từ trong lòng cảm thấy mệt chết đi.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, vừa thức dậy thì mới biết đã ngủ một đêm, đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại, tuy nàng cái gì cũng không nói, nhưng Tiểu Ngư nhi lại biết trong lòng nàng nhất định là rất khó chịu, mặc dù hành quân chiến tranh cũng không có mệt như vậy, vì thế mới ngủ say đến vậy
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng không chịu nổi, trong Phượng Loan cung rộng lớn, lặng ngắt như tờ, một mảnh im lìm.
Mặc dù như vậy, chuyện nên đến vẫn phải đến.
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt dẫn thiếp thân tỳ nữ của mình cùng mấy người thái giám cung nữ, ùn ùn kéo qua đây thỉnh an Thanh Dao.
Thanh Dao vừa rời giường, đồ ăn sáng còn không có dùng, nghe thấy thế sắc mặt hơi lạnh mỏng, cũng không nói gì, nhưng Tiểu Ngư nhi đứng ở bên cạnh nàng đã sớm hổn hển rống kêu lên: “Cút, để cho nàng ta lập tức cút, chúng ta không chào đón nàng.”
Tiểu thái giám kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng thối lui ra bên ngoài, Thanh Dao vừa lúc lên tiếng, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt không nhìn ra chút nào hỉ nộ ái ố.
“Mời nàng vào đi, đưa vào đại điện.”
“Dạ, nương nương.”
Tiểu thái giám lui ra ngoài, Mạc Sầu thấy vậy không đồng ý nhíu mày: “Nương nương, chỉ sợ nữ nhân kia không có lòng tốt, chúng ta vẫn không nên gặp nàng ta.”
“Ta mà sợ nàng, ” Thanh Dao tiếng nói đột nhiên cao lên vài phần, lúc trước nàng rất khổ sở, nhưng tất cả khổ sở cũng không có thể làm cho mình tại trận này mà chiếm được bất luận tiên cơ gì để mà chiến thắng, vì thế mình cần gì thương tâm, chỉ cần nàng tra rõ ràng mục đích của hoàng thượng, nếu hết thảy trước mắt đều là thật, bao gồm chuyện Tây Môn Tân Nguyệt mang thai, như vậy nàng từ nay về sau sẽ hoàng cung này không có một chút xíu quan hệ.
“Mạc Sầu, búi tóc cho ta.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đi tới, hai tay linh xảo búi một búi tóc phượng kế cho chủ tử, ở trên đó cắm nghiên một cành ngọc châu lấp lánh, chói mắt đến cực điểm, rồi chọn một kiện quần dài màu vàng sắc thu, thắt lưng chọn dùng đay lưng mềm mại, từ hông đi xuống, tầng tầng lớp lớp yên sa, thả dài xuống, vòng eo nhỏ nhắn gọn gàng làm vóc người thêm lả lướt, giở tay nhấc chân, tỏa ra hào quang nói không nên lời quần váy dài này, là nương nương chính mình thiết kế, để cho thợ may trong cung làm ra, không tưởng được hiệu quả, những gì mềm mại đáng yêu cùng ưu nhã của nữ tử đều bày ra trước mắt.
“Nương nương, được rồi.”
Mạc Sầu y theo nương nương tập quán, đem gương đồng trên bàn trang điểm đưa đến, nhắm ngay Thanh Dao chiếu một chút, ánh mắt Thanh Dao đen hướng phía trong kính liếc một cái, khóe môi câu ra nụ cười nhàn nhạt, thoả mãn gật đầu.
“Ân, đi thôi.”
“Nương nương còn không có dùng đồ ăn sáng đâu?” Băng Tiêu vội vàng mở miệng, nương nương từ buổi tối hôm qua đã không dùng cơm tối, lúc này còn không có ăn, thật sợ nàng ấy chịu không nổi, lúc hành quân chiến tranh cũng chưa thấy qua nàng mệt như vậy, xem ra hoàng thượng đã làm cho tinh thần nàng hao tổn.
“Đi thôi, ta vẫn chưa đói.”
Thanh Dao vượt lên đầu đi ra ngoài, Tiểu Ngư nhi theo sát phía sau nàng, bên trái là Tiểu Bạch, bên phải là mao tuyết cầu, cùng nhau ra bên ngoài điện.
Ở một góc đại điện, Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt đang ngồi vừa uống trà vừa quan sát tất cả mọi thứ trong điện, khóe môi lộ ra ý cười thư thái, tất cả mọi thứ ở đây sớm muộn gì có một ngày cũng thuộc về nàng, Mộc Thanh Dao nữ nhân này, hoàng thượng chẳng qua là vì đối phó nàng ta thôi, nàng ta càng lợi hại, thì càng là cái đinh trong cảm nhận của hoàng thượng, vì thế chưa trừ diệt là không thể nào, hoàng thượng mất lớn tinh thần như vậy, đem nàng ta hồi kinh, chính là vì muốn diệt trừ nàng ta, mà nàng, Tây Môn Tân Nguyệt thanh tao lịch sự cười rộ lên, một tay về phía bụng của mình, nơi này chính là cốt nhục của hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng cũng đáp ứng nàng rồi, chỉ cần sinh hạ đứa nhỏ, bất kể là hoàng tử hay công chúa, cũng sẽ phong nàng làm hoàng hậu.
Tây Môn Tân Nguyệt đang quan sát mọi thứ, chợt nghe tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy từ trong điện đi ra một đám người, mọi người vây quanh một nữ tử, mài như trăng rằm, mắt như ánh sao, da thịt oánh nhuận sáng bóng, quanh thân lạnh lùng, khó có thể che giấu đi hào quang, chỉ ăn mặc vô cùng đơn giản mà đứng nơi đó nhưng vẫn mang đến một luồng áp lực cường đại, khiến người ta không dám khinh thường.
Lúc này, Tây Môn Tân Nguyệt không dám khinh thường, mặc dù không có hoàng thượng, chỉ sợ năng lực của nữ nhân này cũng không phải dễ đối phó, nàng lập tức cẩn thận đứng dậy, dẫn theo vài người bên cạnh cung kính mở miệng.
“Thiếp thân tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an.”
“Đứng lên đi, ” Thanh Dao tùy ý mở miệng, mâu quang từ trên người Tây Môn Tân Nguyệt xẹt qua.
Hôm nay Tây Môn Tân Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy, đồ trang sức trang nhã lộng lẫy, hai thứ đều tôn lên dáng điệu, giở tay nhấc chân, mềm mại đáng yêu đa tình, ôn nhu như nước, nói thật ra, nữ nhân này bất luận là đầu óc hay là dáng người, đều là cực kỳ ưu tú, chỉ là ngạo khí quá lớn vì nghĩ mình giỏi hơn tất cả, đây cũng không phải chuyện tốt.
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương, ” Tây Môn Tân Nguyệt đứng dậy, đợi đến khi nữ tử trên cao ngồi xuống, nàng mới chậm rãi bước đến vị trí vừa rồi ngồi xuống, một đôi ánh mắt cất giấu ghen tị khi nhìn nữ nhân này, chói mắt loá mắt, nhất là những chuyện phát sinh ở trên người nàng ta, làm cho thân là nữ tử như nàng, cũng kính nể không ngớt, nếu như nàng ta không phải là hoàng hậu, nàng thực sự rất muốn kết giao một bằng hữu như vậy.
Ngay cả nam tử đều cảm thấy không bằng nàng, có thể dẫn hơn mười vạn binh mã dẹp xong Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc, không cần mất một binh một tốt đã làm cho Nguyệt Nhưỡng quốc cùng Hoàng Viên quốc quy hàng, cuối cùng ngay cả đại quốc gia như Thanh La quốc cũng quy hàng, thế nhân đều cảm thấy thống nhất thất quốc là chuyện khó càng thêm khó khăn, chiếu theo cha nàng cha sơ bộ đánh giá, muốn nhất thống thất quốc ít nhất phải mất hơn mười năm, thế nhưng nữ nhân này đã phá vỡ hết sự phỏng đoán của mọi người, nàng ta chỉ dùng thời gian hơn ba năm, liền thống nhất thất quốc.
Bởi vì năng lực của nàng ta quá mạnh mẽ, vì thế hoàng thượng mới không tha cho nàng ta, nhất định phải diệt trừ nàng ta.
Bởi vì chỉ cần có sự tồn tại của nàng ta, có một số việc sớm muộn gì sẽ lộ ra mặt nước…
“Không biết Thục phi nương nương qua đây vì chuyện gì?”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, bên cạnh Mạc Sầu đã sớm dâng nước trà, bên kia là tiểu công chúa đang ngồi, Tây Môn Tân Nguyệt nhìn tiểu công chúa, mặt mài cùng hoàng thượng cực giống, tựa như từ một khuôn mẫu đúc ra, xinh đẹp linh động, làm cho nàng liếc mắt nhìn một cái liền đố kị không ngớt, người nam nhân kia ngay cả đụng bọn ta cũng tiếc, vậy mà lại có đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp như vậy, làm cho lòng của nàng như bị con sâu cắn, mà đứa nhỏ trong bụng của chính mình?
“Tốt, ngươi trở về đi, ta sẽ nằm một chút.”
Thanh Dao gật đầu, quay đầu hướng phía ngoài đại điện kêu một tiếng: “Mạc Sầu, đưa công chúa đi ra ngoài.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đi đến, cung kính đem Tinh Trúc công chúa đưa ra ngoài, Băng Tiêu vừa đi tới, thì thấy hoàng hậu sắc mặt rất lạnh, khuôn mặt như bao phủ một tầng sương, con ngươi sâu thẳm như vực sâu, Băng Tiêu không biết xảy ra chuyện gì, nên không dám hỏi, chỉ lấy mắt liếc trộm tiểu công chúa, sắc mặt nàng cũng đồng dạng khó coi, Mạc Sầu từ đại điện bên ngoài đi vào, thấy vậy liền kỳ quái mở miệng: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Dao không có trả lời, chỉ có Tiểu Ngư vì tức giận nãy giờ nên mở miệng.
“Cô nói, phụ hoàng sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta còn mang thai, ngươi nói chúng ta còn cần phải ở chỗ này sao?”
“A?”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cùng kêu lên, nhất thời không biết nói cái gì, trước đây hoàng thượng yêu hoàng hậunhư vậy, còn vì nàng chuẩn bị buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng bây giờ lại đi sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Trước sau thay đổi quá lớn đi, làm cho người ta hoàn toàn vô pháp tiếp nhận, nếu như biết hắn sẽ biến thành như vậy, chỉ sợ nương nương chắc chắn sẽ không hồi cung.
“Nương nương?”
Lúc này xảy ra chuyện như vậy, nương nương còn nguyện ý ở lại trong cung sao?
“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút nhi, có chuyện gì sau này rồi hãy nói.”
Thanh Dao đã đứng dậy, đối với tình trạng hiện tại, chỉ có thể dùng từ rối loạn để hình dung, trong hoàng cung rối loạn, tim của mình cũng rối loạn, theo lý gặp loại sự tình này, nàng hẳn phải quay đầu đi thẳng cũng không thèm nhìn trở lại lại, thế nhưng kỳ dị là nàng còn có thể gắng giữ tĩnh táo, tựa hồ muốn từ trong rối loạn này tìm ra chút manh mối.
“Da, nương nương.”
Mạc Sầu cung kính đi tới, đỡ lấy thân thể của nàng, hướng về tẩm cung trong đại điện đi đến, phía sau, Băng Tiêu cùng Tiểu Ngư nhi hai mặt nhìn nhau, đợi đến khi bóng dáng phía trước biến mất, Tiểu Ngư nhi mới phẫn hận mở miệng.
“Phụ hoàng thực sự làm cho ta thất vọng rồi, sớm biết rằng như vậy, lúc trước ta nên ngăn cản nương trở về, không nghĩ tới trở về lại để cho nàng bị thương tổn như thế, ta sẽ không tha thứ hắn.”
Tiểu Ngư nhi nói xong, khí hận hận giậm chân, đuổi chạy về phía trước người, Băng Tiêu lặng lẽ nhìn cục diện bế tắc trước mắt, hoàng thượng rốt cuộc đang làm cái gì trò, đáy lòng hắn yêu hoàng hậu nương nương đến cỡ nào, nàng sao lại không biết, bao nhiêu ngày lẫn đêm, hắn canh giữ ở bên người hoàng hậu, yên lặng ở cùng nàng, hắn hy vọng mình có thể cùng nương nương chung một chỗ, nhưng bây giờ hắn vì sao không quý trọng mọi thứ trước mắt đây?
Thanh Dao nằm ở trên giường lớn trong tẩm cung để nghỉ ngơi, trong đầu lần nữa hiện lên lời của vừa Tinh Trúc vừa nói, ánh mắt một mảnh băng hàn, khẽ nhắm hai mắt.
Nhất thời một chút cũng không có buồn ngủ, tuy nhiên lại từ trong lòng cảm thấy mệt chết đi.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, vừa thức dậy thì mới biết đã ngủ một đêm, đến sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại, tuy nàng cái gì cũng không nói, nhưng Tiểu Ngư nhi lại biết trong lòng nàng nhất định là rất khó chịu, mặc dù hành quân chiến tranh cũng không có mệt như vậy, vì thế mới ngủ say đến vậy
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng không chịu nổi, trong Phượng Loan cung rộng lớn, lặng ngắt như tờ, một mảnh im lìm.
Mặc dù như vậy, chuyện nên đến vẫn phải đến.
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt dẫn thiếp thân tỳ nữ của mình cùng mấy người thái giám cung nữ, ùn ùn kéo qua đây thỉnh an Thanh Dao.
Thanh Dao vừa rời giường, đồ ăn sáng còn không có dùng, nghe thấy thế sắc mặt hơi lạnh mỏng, cũng không nói gì, nhưng Tiểu Ngư nhi đứng ở bên cạnh nàng đã sớm hổn hển rống kêu lên: “Cút, để cho nàng ta lập tức cút, chúng ta không chào đón nàng.”
Tiểu thái giám kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng thối lui ra bên ngoài, Thanh Dao vừa lúc lên tiếng, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt không nhìn ra chút nào hỉ nộ ái ố.
“Mời nàng vào đi, đưa vào đại điện.”
“Dạ, nương nương.”
Tiểu thái giám lui ra ngoài, Mạc Sầu thấy vậy không đồng ý nhíu mày: “Nương nương, chỉ sợ nữ nhân kia không có lòng tốt, chúng ta vẫn không nên gặp nàng ta.”
“Ta mà sợ nàng, ” Thanh Dao tiếng nói đột nhiên cao lên vài phần, lúc trước nàng rất khổ sở, nhưng tất cả khổ sở cũng không có thể làm cho mình tại trận này mà chiếm được bất luận tiên cơ gì để mà chiến thắng, vì thế mình cần gì thương tâm, chỉ cần nàng tra rõ ràng mục đích của hoàng thượng, nếu hết thảy trước mắt đều là thật, bao gồm chuyện Tây Môn Tân Nguyệt mang thai, như vậy nàng từ nay về sau sẽ hoàng cung này không có một chút xíu quan hệ.
“Mạc Sầu, búi tóc cho ta.”
“Dạ, nương nương, ” Mạc Sầu đi tới, hai tay linh xảo búi một búi tóc phượng kế cho chủ tử, ở trên đó cắm nghiên một cành ngọc châu lấp lánh, chói mắt đến cực điểm, rồi chọn một kiện quần dài màu vàng sắc thu, thắt lưng chọn dùng đay lưng mềm mại, từ hông đi xuống, tầng tầng lớp lớp yên sa, thả dài xuống, vòng eo nhỏ nhắn gọn gàng làm vóc người thêm lả lướt, giở tay nhấc chân, tỏa ra hào quang nói không nên lời quần váy dài này, là nương nương chính mình thiết kế, để cho thợ may trong cung làm ra, không tưởng được hiệu quả, những gì mềm mại đáng yêu cùng ưu nhã của nữ tử đều bày ra trước mắt.
“Nương nương, được rồi.”
Mạc Sầu y theo nương nương tập quán, đem gương đồng trên bàn trang điểm đưa đến, nhắm ngay Thanh Dao chiếu một chút, ánh mắt Thanh Dao đen hướng phía trong kính liếc một cái, khóe môi câu ra nụ cười nhàn nhạt, thoả mãn gật đầu.
“Ân, đi thôi.”
“Nương nương còn không có dùng đồ ăn sáng đâu?” Băng Tiêu vội vàng mở miệng, nương nương từ buổi tối hôm qua đã không dùng cơm tối, lúc này còn không có ăn, thật sợ nàng ấy chịu không nổi, lúc hành quân chiến tranh cũng chưa thấy qua nàng mệt như vậy, xem ra hoàng thượng đã làm cho tinh thần nàng hao tổn.
“Đi thôi, ta vẫn chưa đói.”
Thanh Dao vượt lên đầu đi ra ngoài, Tiểu Ngư nhi theo sát phía sau nàng, bên trái là Tiểu Bạch, bên phải là mao tuyết cầu, cùng nhau ra bên ngoài điện.
Ở một góc đại điện, Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt đang ngồi vừa uống trà vừa quan sát tất cả mọi thứ trong điện, khóe môi lộ ra ý cười thư thái, tất cả mọi thứ ở đây sớm muộn gì có một ngày cũng thuộc về nàng, Mộc Thanh Dao nữ nhân này, hoàng thượng chẳng qua là vì đối phó nàng ta thôi, nàng ta càng lợi hại, thì càng là cái đinh trong cảm nhận của hoàng thượng, vì thế chưa trừ diệt là không thể nào, hoàng thượng mất lớn tinh thần như vậy, đem nàng ta hồi kinh, chính là vì muốn diệt trừ nàng ta, mà nàng, Tây Môn Tân Nguyệt thanh tao lịch sự cười rộ lên, một tay về phía bụng của mình, nơi này chính là cốt nhục của hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng cũng đáp ứng nàng rồi, chỉ cần sinh hạ đứa nhỏ, bất kể là hoàng tử hay công chúa, cũng sẽ phong nàng làm hoàng hậu.
Tây Môn Tân Nguyệt đang quan sát mọi thứ, chợt nghe tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy từ trong điện đi ra một đám người, mọi người vây quanh một nữ tử, mài như trăng rằm, mắt như ánh sao, da thịt oánh nhuận sáng bóng, quanh thân lạnh lùng, khó có thể che giấu đi hào quang, chỉ ăn mặc vô cùng đơn giản mà đứng nơi đó nhưng vẫn mang đến một luồng áp lực cường đại, khiến người ta không dám khinh thường.
Lúc này, Tây Môn Tân Nguyệt không dám khinh thường, mặc dù không có hoàng thượng, chỉ sợ năng lực của nữ nhân này cũng không phải dễ đối phó, nàng lập tức cẩn thận đứng dậy, dẫn theo vài người bên cạnh cung kính mở miệng.
“Thiếp thân tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an.”
“Đứng lên đi, ” Thanh Dao tùy ý mở miệng, mâu quang từ trên người Tây Môn Tân Nguyệt xẹt qua.
Hôm nay Tây Môn Tân Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy, đồ trang sức trang nhã lộng lẫy, hai thứ đều tôn lên dáng điệu, giở tay nhấc chân, mềm mại đáng yêu đa tình, ôn nhu như nước, nói thật ra, nữ nhân này bất luận là đầu óc hay là dáng người, đều là cực kỳ ưu tú, chỉ là ngạo khí quá lớn vì nghĩ mình giỏi hơn tất cả, đây cũng không phải chuyện tốt.
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương, ” Tây Môn Tân Nguyệt đứng dậy, đợi đến khi nữ tử trên cao ngồi xuống, nàng mới chậm rãi bước đến vị trí vừa rồi ngồi xuống, một đôi ánh mắt cất giấu ghen tị khi nhìn nữ nhân này, chói mắt loá mắt, nhất là những chuyện phát sinh ở trên người nàng ta, làm cho thân là nữ tử như nàng, cũng kính nể không ngớt, nếu như nàng ta không phải là hoàng hậu, nàng thực sự rất muốn kết giao một bằng hữu như vậy.
Ngay cả nam tử đều cảm thấy không bằng nàng, có thể dẫn hơn mười vạn binh mã dẹp xong Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc, không cần mất một binh một tốt đã làm cho Nguyệt Nhưỡng quốc cùng Hoàng Viên quốc quy hàng, cuối cùng ngay cả đại quốc gia như Thanh La quốc cũng quy hàng, thế nhân đều cảm thấy thống nhất thất quốc là chuyện khó càng thêm khó khăn, chiếu theo cha nàng cha sơ bộ đánh giá, muốn nhất thống thất quốc ít nhất phải mất hơn mười năm, thế nhưng nữ nhân này đã phá vỡ hết sự phỏng đoán của mọi người, nàng ta chỉ dùng thời gian hơn ba năm, liền thống nhất thất quốc.
Bởi vì năng lực của nàng ta quá mạnh mẽ, vì thế hoàng thượng mới không tha cho nàng ta, nhất định phải diệt trừ nàng ta.
Bởi vì chỉ cần có sự tồn tại của nàng ta, có một số việc sớm muộn gì sẽ lộ ra mặt nước…
“Không biết Thục phi nương nương qua đây vì chuyện gì?”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, bên cạnh Mạc Sầu đã sớm dâng nước trà, bên kia là tiểu công chúa đang ngồi, Tây Môn Tân Nguyệt nhìn tiểu công chúa, mặt mài cùng hoàng thượng cực giống, tựa như từ một khuôn mẫu đúc ra, xinh đẹp linh động, làm cho nàng liếc mắt nhìn một cái liền đố kị không ngớt, người nam nhân kia ngay cả đụng bọn ta cũng tiếc, vậy mà lại có đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp như vậy, làm cho lòng của nàng như bị con sâu cắn, mà đứa nhỏ trong bụng của chính mình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook