Thiên Giới Hoàng Hậu
-
Chương 136-3
Thanh Dao lắc đầu, đối với lời nói của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu nàng không dám gật bừa, vì trong đầu nàng hiện ra một hình ảnh, ba năm này các nàng có bao nhiêu ngày đêm ở cùng một chỗ, hắn quan tâm nàng chiếu cố nàng, cái loại tình cảm chân thành tha thiết này, nàng biết đều là chân thật, hắn không phải loại người âm hiểm tiểu nhân, hắn là quân tử, vì hắn, nàng mới chuẩn bị tiến cung, nếu như kết quả chứng tỏ tất cả đều là biểu hiện giả dối, như vậy chính mình làm sao mà chịu nổi?
“Ta vẫn cho là ta rất hiểu hắn, hắn là hoàng huynh của ta, người luôn yêu thương sủng ái ta, thế nhưng ngươi thấy đó? Đây mới là kết quả cuối cùng của ta.”
“Lưu Chiêu, ta nghĩ, hoàng thượng nhất định là vì muốn ép ta trở về, cho nên mới phải ra hạ sách này, nói chung, mặc kệ thế nào, ta sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may.”
Thanh Dao lên tiếng khẳng định, mặc kệ nàng cùng hoàng thượng như thế nào, vì đạo nghĩa, nàng tuyệt đối không cho phép Nam An vương ở trước mắt của mình gặp chuyện không may, nếu như hoàng thượng thực sự khư khư cố chấp nói, nàng sẽ cứu Nam An vương ra.
“Thế nhưng ngươi xem?”
Lưu Chiêu nhìn Thanh Dao kiêu ngạo tự phụ, vì người nam nhân kia mà biện hộ, trong lòng nói không nên lời, nếu như ban đầu chính mình kiên trì bảo vệ nàng, có phải kết quả sẽ không giống như bây giờ hay không?
Hắn vẫn ngại thân phận của mình, nên liều mạng đè nén tình cảm của mình, để thành toàn cho hắn, thế nhưng rốt cuộc đến lại rước lấy đối đãi này, có thể nào không đau không khó chịu sao, thế nhưng đau nhất chính là phát hiện, Thanh Dao tựa hồ đã chân chính đón nhận hắn, thời gian hơn ba năm này bọn họ sớm chiều ở chung, cảm tình tự nhiên thâm hậu.
Hiện tại hắn sợ nhất không phải là mình chết, mà sợ hãi Thanh Dao cuối cũng sẽ thu được thương tổn, nàng là một nữ tử lan tâm tuệ chất, nếu như phát hiện tất cả cũng chỉ là một trò giả dối, chỉ sợ nàng sẽ đau tận xương cốt.
Đây không phải là điều hắn cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp, hoặc là ta đi gặp hắn, nhất định sẽ mau chóng cho ngươi rời khỏi nơi đây.”
Thanh Dao nói xong, vươn tay nắm bàn tay đang nắm chặt chấn song kia, bình tĩnh lên tiếng.
Lúc này cửa tù ngoài có tù tốt đi tới, nhỏ giọng mở miệng: “Đi nhanh đi, không đi nữa sẽ làm cho người ta phát hiện thì phiền toái.”
“Tốt, một hồi được rồi, ” Thanh Dao vừa mở miệng, bên cạnh Mạc Sầu lập tức đưa tới một tấm ngân phiếu, tù tốt kia mở to hai mắt nhìn, đúng là một trăm lượng ngân phiếu, lập tức không ầm ĩ bảo đi ra ngoài nữa, bất quá vẫn không quên phân phó: “Nhanh lên một chút, bằng không tất cả mọi người đều không may.”
“Ân.”
Thanh Dao lên tiếng trả lời, lại nhìn về phía Nam An vương: “Ta đi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi đi ra ngoài.”
“Ra hay không ra đều như nhau, Thanh Dao, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một việc, trước khi ta chết, ta chỉ muốn đối với ngươi nói một câu.”
Trên mặt tuấn dật của Nam An vương có chút chấp nhất, quần áo mất trật tự cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ của hắn, vẫn vĩ ngạn bất phàm như cũ.
“Ngươi nói?”
Thanh Dao cho là hắn có lời gì muốn nói, trên mặt xinh đẹp chợt lóe ánh sáng rồi biến mất, lẳng lặng chờ, chỉ nghe thấy thanh âm của Lưu Chiêu trước sau lạnh như băng, lúc này tràn đầy cảm tình, chậm rãi vang ở trong phòng giam: “Thanh Dao, ta thích ngươi, ngươi là người cho ta vui vẻ.”
“A.”
Mọi người cùng kêu lên, chẳng những là Thanh Dao, ngay cả Băng Tiêu cùng Mạc Sầu cũng bị một cú sốc, không nghĩ tới Nam An vương lại thích nương nương, còn ở trong tình cảnh này mà biểu lộ tình cảm của mình nữa, quả thật là hù dọa chết người a, Thanh Dao đang ngây ngẩn cả người, cũng không biết phải phản ứng thế nào, Lưu Chiêu luôn lạnh lùng như băng lại nói thích nàng, đây là điều nàng nằm mơ cũng không nghĩ qua, hiện tại nàng không biết phải nói cái gì, mới có thể không làm tổn thương tâm Lưu Chiêu, hắn đã sầu khổ như vậy, nếu mình nói lời nặng, chẳng phải là quá đả kích hắn sao, ngay lúc nàng đang ở thế khó xử, thì Mộ Dung Lưu Chiêu đã quay đầu xoay người lại đi vào giữa phòng giam, thanh âm lạnh lùng nặng nề vang lên.
“Thanh Dao trở về đi, ta không muốn tăng thêm bất luận gánh vác gì cho ngươi, nếu như không phải có kiếp nạn này, ta nghĩ đến chết cũng sẽ không nói ra, thế nhưng ta lại sắp chết, đây là nguyện vọng duy nhất trước khi ta chết.”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng bất chấp để ý tới Nam An vương, nhà tù không thể ở lại lâu, còn kéo dào chỉ sợ có phiền phức, bởi vậy hai nha đầu một tả một hữu đưa tay vịn nàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi Hình bộ đại lao, bên ngoài ánh nắng liền chói mắt, Thanh Dao còn có chút hoảng hốt, nàng vẫn cảm thấy chuyện vừa rồi là quá thật, nên quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu. Một chữ một lời mở miệng: “Vừa rồi Nam An vương nói cái gì?”
“Bẩm chủ tử, Nam An vương gia nói thích nương nương.”
Mạc Sầu tận tâm tận lực bẩm báo, nàng cũng là nằm mơ không nghĩ tới chuyện này.
Lúc này đây Thanh Dao cuối cùng cũng khẳng định chính mình vừa rồi không có nghe lầm, nên sắc mặt trắng nhợt, nàng là không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, tại sao lại hội ngộ thượng Nam An vương chứ? Thực sự là làm cho người ta đau đầu.
“Hồi mộc phủ.” Quay lại xe ngựa trước cửa Hình bộ, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng lên xe, đoàn người xoay người lại hướng về phủ thừa tướng mà đi, phía sau một đôi ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm các nàng cho đến khi xe ngựa biến mất không thấy.
Huyền Nguyệt, bên ngoài cửa thượng thư phòng hoa lệ.
A Cửu dẫn mấy người thái giám cùng cung nữ yên tĩnh đợi ở bên ngoài, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, lúc này có một nhuyễn kiệu đã ngừng lại, từ cỗ kiệu phía trước đi tới mấy người mặc trang phục cung nữ, cung kính cẩn thận nhấc lên cẩm liêm, ánh dương quang như nước chiếu, bao phủ quanh thân của nàng, nàng mặc một kiện quần dài màu đỏ tía, tóc đen như mực búi cao thành bích vân khế, trịnh trọng cắm lên phía trên đó cây trâm kim phượng hoàng, trong miệng phượng hoàng đung đưa tua cờ, thả dọc xuống, ở trên gương mặt đong đưa trái phải, càng tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu kiều mị, thân thể mềm mại như giòng nước, bước đi thanh tao lịch sự, quanh thân đẹp đẽ quý phái, bước đi dao động tiêu sái đến trước thềm đá.
A Cửu cùng thủ hạ thái giám và cung nữ cung kính thi lễ.
“Tiểu nhân ( nô tỳ) tham kiến Thục phi nương nương.”
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt cười như không cười lạnh lùng liếc A Cửu một cái, A Cửu run rẩy lên một chút, càng phát ra cung kính cúi đầu.
Tây Môn Tân Nguyệt liếc một cái cũng không buông tha hắn, khóe môi càng âm ngao cười nhạt: “A Cửu, hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng ở bên trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Nói không gặp bất luận kẻ nào.”
“Phải không? Cũng bao gồm bản nương nương à?”
Tây Môn Tân Nguyệt âm hiểm mở miệng, A Cửu đâu còn dám nói nhiều thêm một câu nào, thế nhưng Tây Môn Tân Nguyệt cũng không có buông tha hắn, mà là giơ chân lên một cước nhắm ngay A Cửu đá quá, thẳng tắp đem hắn đá ngả lăn.
“Ngươi là cẩu nô tài, đại khái ngươi không nghĩ qua ta có một ngày sẽ được sủng ái chứ gì, mà ngươi lại rơi xuống trình độ ngày hôm nay, ngươi cứ chờ cho ta, ta phải từ từ dằn vặt ngươi.”
Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, khí thế lăng người sải bước lên thềm đá, đi đến trước cửa thư phòng, tỳ nữ Liên Yên của nàng cũng vội vàng cùng tiến về phía trước, canh giữ ở ngoài cửa thượng thư phòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
“Ta vẫn cho là ta rất hiểu hắn, hắn là hoàng huynh của ta, người luôn yêu thương sủng ái ta, thế nhưng ngươi thấy đó? Đây mới là kết quả cuối cùng của ta.”
“Lưu Chiêu, ta nghĩ, hoàng thượng nhất định là vì muốn ép ta trở về, cho nên mới phải ra hạ sách này, nói chung, mặc kệ thế nào, ta sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may.”
Thanh Dao lên tiếng khẳng định, mặc kệ nàng cùng hoàng thượng như thế nào, vì đạo nghĩa, nàng tuyệt đối không cho phép Nam An vương ở trước mắt của mình gặp chuyện không may, nếu như hoàng thượng thực sự khư khư cố chấp nói, nàng sẽ cứu Nam An vương ra.
“Thế nhưng ngươi xem?”
Lưu Chiêu nhìn Thanh Dao kiêu ngạo tự phụ, vì người nam nhân kia mà biện hộ, trong lòng nói không nên lời, nếu như ban đầu chính mình kiên trì bảo vệ nàng, có phải kết quả sẽ không giống như bây giờ hay không?
Hắn vẫn ngại thân phận của mình, nên liều mạng đè nén tình cảm của mình, để thành toàn cho hắn, thế nhưng rốt cuộc đến lại rước lấy đối đãi này, có thể nào không đau không khó chịu sao, thế nhưng đau nhất chính là phát hiện, Thanh Dao tựa hồ đã chân chính đón nhận hắn, thời gian hơn ba năm này bọn họ sớm chiều ở chung, cảm tình tự nhiên thâm hậu.
Hiện tại hắn sợ nhất không phải là mình chết, mà sợ hãi Thanh Dao cuối cũng sẽ thu được thương tổn, nàng là một nữ tử lan tâm tuệ chất, nếu như phát hiện tất cả cũng chỉ là một trò giả dối, chỉ sợ nàng sẽ đau tận xương cốt.
Đây không phải là điều hắn cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp, hoặc là ta đi gặp hắn, nhất định sẽ mau chóng cho ngươi rời khỏi nơi đây.”
Thanh Dao nói xong, vươn tay nắm bàn tay đang nắm chặt chấn song kia, bình tĩnh lên tiếng.
Lúc này cửa tù ngoài có tù tốt đi tới, nhỏ giọng mở miệng: “Đi nhanh đi, không đi nữa sẽ làm cho người ta phát hiện thì phiền toái.”
“Tốt, một hồi được rồi, ” Thanh Dao vừa mở miệng, bên cạnh Mạc Sầu lập tức đưa tới một tấm ngân phiếu, tù tốt kia mở to hai mắt nhìn, đúng là một trăm lượng ngân phiếu, lập tức không ầm ĩ bảo đi ra ngoài nữa, bất quá vẫn không quên phân phó: “Nhanh lên một chút, bằng không tất cả mọi người đều không may.”
“Ân.”
Thanh Dao lên tiếng trả lời, lại nhìn về phía Nam An vương: “Ta đi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi đi ra ngoài.”
“Ra hay không ra đều như nhau, Thanh Dao, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một việc, trước khi ta chết, ta chỉ muốn đối với ngươi nói một câu.”
Trên mặt tuấn dật của Nam An vương có chút chấp nhất, quần áo mất trật tự cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ của hắn, vẫn vĩ ngạn bất phàm như cũ.
“Ngươi nói?”
Thanh Dao cho là hắn có lời gì muốn nói, trên mặt xinh đẹp chợt lóe ánh sáng rồi biến mất, lẳng lặng chờ, chỉ nghe thấy thanh âm của Lưu Chiêu trước sau lạnh như băng, lúc này tràn đầy cảm tình, chậm rãi vang ở trong phòng giam: “Thanh Dao, ta thích ngươi, ngươi là người cho ta vui vẻ.”
“A.”
Mọi người cùng kêu lên, chẳng những là Thanh Dao, ngay cả Băng Tiêu cùng Mạc Sầu cũng bị một cú sốc, không nghĩ tới Nam An vương lại thích nương nương, còn ở trong tình cảnh này mà biểu lộ tình cảm của mình nữa, quả thật là hù dọa chết người a, Thanh Dao đang ngây ngẩn cả người, cũng không biết phải phản ứng thế nào, Lưu Chiêu luôn lạnh lùng như băng lại nói thích nàng, đây là điều nàng nằm mơ cũng không nghĩ qua, hiện tại nàng không biết phải nói cái gì, mới có thể không làm tổn thương tâm Lưu Chiêu, hắn đã sầu khổ như vậy, nếu mình nói lời nặng, chẳng phải là quá đả kích hắn sao, ngay lúc nàng đang ở thế khó xử, thì Mộ Dung Lưu Chiêu đã quay đầu xoay người lại đi vào giữa phòng giam, thanh âm lạnh lùng nặng nề vang lên.
“Thanh Dao trở về đi, ta không muốn tăng thêm bất luận gánh vác gì cho ngươi, nếu như không phải có kiếp nạn này, ta nghĩ đến chết cũng sẽ không nói ra, thế nhưng ta lại sắp chết, đây là nguyện vọng duy nhất trước khi ta chết.”
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng bất chấp để ý tới Nam An vương, nhà tù không thể ở lại lâu, còn kéo dào chỉ sợ có phiền phức, bởi vậy hai nha đầu một tả một hữu đưa tay vịn nàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi Hình bộ đại lao, bên ngoài ánh nắng liền chói mắt, Thanh Dao còn có chút hoảng hốt, nàng vẫn cảm thấy chuyện vừa rồi là quá thật, nên quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu. Một chữ một lời mở miệng: “Vừa rồi Nam An vương nói cái gì?”
“Bẩm chủ tử, Nam An vương gia nói thích nương nương.”
Mạc Sầu tận tâm tận lực bẩm báo, nàng cũng là nằm mơ không nghĩ tới chuyện này.
Lúc này đây Thanh Dao cuối cùng cũng khẳng định chính mình vừa rồi không có nghe lầm, nên sắc mặt trắng nhợt, nàng là không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, tại sao lại hội ngộ thượng Nam An vương chứ? Thực sự là làm cho người ta đau đầu.
“Hồi mộc phủ.” Quay lại xe ngựa trước cửa Hình bộ, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu cũng lên xe, đoàn người xoay người lại hướng về phủ thừa tướng mà đi, phía sau một đôi ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm các nàng cho đến khi xe ngựa biến mất không thấy.
Huyền Nguyệt, bên ngoài cửa thượng thư phòng hoa lệ.
A Cửu dẫn mấy người thái giám cùng cung nữ yên tĩnh đợi ở bên ngoài, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, lúc này có một nhuyễn kiệu đã ngừng lại, từ cỗ kiệu phía trước đi tới mấy người mặc trang phục cung nữ, cung kính cẩn thận nhấc lên cẩm liêm, ánh dương quang như nước chiếu, bao phủ quanh thân của nàng, nàng mặc một kiện quần dài màu đỏ tía, tóc đen như mực búi cao thành bích vân khế, trịnh trọng cắm lên phía trên đó cây trâm kim phượng hoàng, trong miệng phượng hoàng đung đưa tua cờ, thả dọc xuống, ở trên gương mặt đong đưa trái phải, càng tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu kiều mị, thân thể mềm mại như giòng nước, bước đi thanh tao lịch sự, quanh thân đẹp đẽ quý phái, bước đi dao động tiêu sái đến trước thềm đá.
A Cửu cùng thủ hạ thái giám và cung nữ cung kính thi lễ.
“Tiểu nhân ( nô tỳ) tham kiến Thục phi nương nương.”
Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt cười như không cười lạnh lùng liếc A Cửu một cái, A Cửu run rẩy lên một chút, càng phát ra cung kính cúi đầu.
Tây Môn Tân Nguyệt liếc một cái cũng không buông tha hắn, khóe môi càng âm ngao cười nhạt: “A Cửu, hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng ở bên trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Nói không gặp bất luận kẻ nào.”
“Phải không? Cũng bao gồm bản nương nương à?”
Tây Môn Tân Nguyệt âm hiểm mở miệng, A Cửu đâu còn dám nói nhiều thêm một câu nào, thế nhưng Tây Môn Tân Nguyệt cũng không có buông tha hắn, mà là giơ chân lên một cước nhắm ngay A Cửu đá quá, thẳng tắp đem hắn đá ngả lăn.
“Ngươi là cẩu nô tài, đại khái ngươi không nghĩ qua ta có một ngày sẽ được sủng ái chứ gì, mà ngươi lại rơi xuống trình độ ngày hôm nay, ngươi cứ chờ cho ta, ta phải từ từ dằn vặt ngươi.”
Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, khí thế lăng người sải bước lên thềm đá, đi đến trước cửa thư phòng, tỳ nữ Liên Yên của nàng cũng vội vàng cùng tiến về phía trước, canh giữ ở ngoài cửa thượng thư phòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook