Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 135-3

Thanh Dao hạ quyết tâm, thu hồi thư lại, yên lặng đưa lên ngọn nến đem thư đốt đi, nàng hi vọng phong thư này vĩnh viễn ở lại đáy lòng của nàng, không muốn thương tổn đến một người nữa, mặc kệ như thế nào thì nàng vẫn hy vọng bọn họ đều vui vẻ.

Trong phòng, Thanh Dao lẳng lặng đợi nửa ngày, mọi người cũng không ai đến ầm ĩ, đến lúc nàng đi ra, lại phát hiện dưới hành lang có thêm một bóng dáng, thì ra là Thẩm Ngọc, không biết nam nhân này tới đây làm gì?

Hơn ba năm không gặp, trên người Thẩm Ngọc đã mất đi sự ngây ngô, càng thành thục ổn trọng nhiều lắm, bất quá có một điều vẫn không thay đổi, hắn nhìn thấy Thanh Dao vẫn rất cung kính.

“Tham kiến chủ tử.”

Thanh Dao phất phất tay, nàng đã biết Thẩm Ngọc chính thức đối với thiên hạ tuyên bố quy thuận Huyền Nguyệt, hiện tại hắn không phải một hoàng thượng, mà chỉ là một vương gia tầm thường, chỉ bất quá dù là vương gia, hắn cũng có chuyện phải làm a, sao đang êm đẹp lại xuất hiện ở trong Vô Tình Cốc thế?

“Tại sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ vương phủ không có việc gì làm sao?”

“Chuyện nên làm đã có chuyên gia làm, thuộc hạ không có chuyện gì để làm, vì thế sang đây xem thăm chủ tử cùng……?”

Hắn nói đến đây thì lấy mắt liếc về phía Mạc Sầu, Thanh Dao như bừng tỉnh đại ngộ, nàng thật sự đã đem chuyện của Mạc Sầu quên đi, không nghĩ tới trãi qua thời gian hơn ba năm, Thẩm Ngọc vẫn còn thích Mạc Sầu, cảm tình này có chút giống như rượu, càng trãi qua thời gian dài càng ngon, nếu là của ngươi dù có trốn cũng không thoát, Thanh Dao nở nụ cười, không khỏi nhớ tới hoàng thượng xa ở kinh thành, không ngờ vòng vòng vo vo rồi bọn họ lại về cùng nhau, về phần Tây Môn Tân Nguyệt và một ít nữ nhân trong cung, chỉ cần nàng thấy không hợp mắt, nàng sẽ thanh lý hết, nàng là ai chứ?

Thanh Dao cười đến mặt mày như bức tranh, trong đám người đứng ở hành lang nhìn thấy chủ tử mềm mại đáng yêu như vậy, không khỏi đồng thời thở dài một hơi, xem ra chủ tử đã nghĩ thông suốt, hẳn là rất nhanh sẽ xuất sơn, Tiểu Ngư nhi bính một cái nhảy dựng lên, nhào tới trên đùi Thanh Dao.

“Nương, chúng ta có thể hồi kinh rồi phải không? Lần này chúng ta trực tiếp ở trong hoàng cung đi, ta thật rất muốn nhìn một chút hoàng cung có hình dạng thế nào?”

Nàng thật lòng muốn nhìn một chút cổ đại hoàng cung bộ dáng ra sao, nếu như mẫu thân trở về, nàng không phải sẽ thấy được hay sao?

“Ngươi a?”

Thanh Dao mắt trợn trắng, hoàng cung có cái gì lạ mà nhìn, không phải là phòng ốc rộng một chút, hoa lệ một chút, cung nữ thái giám nhiều một chút sao? Nếu để cho nàng ta ở mãi trong cung, chỉ sợ rất nhanh nàng ta sẽ chán ngấy…

Dưới hành lang, đám người của họ đang nói chuyện, thì một hạ nhân trong cốc đã đi tới, cung kính đối với Thanh Dao thi lễ một cái, nóng ruột mở miệng: “Mộc cô nương, ngoài cốc tựa hồ có người té xỉu, có muốn cứu hay không?”

Hôm nay hắn xuất cốc đi mua lương thực, không nghĩ tới ở ngoài cốc lại nhìn thấy một người hôn mê bất tỉnh, hắn vốn muốn cứu vào cốc, thế nhưng sợ Mộc cô nương trách cứ, vì thế trước tiên phải đến bẩm báo một tiếng, trên mặt Thanh Dao bao phủ sự lạnh lùng nhàn nhạt, nhìn về phía Minh Nguyệt: “Đi đem người mang vào, nếu như bị thương, thì chạy chữa tốt cho hắn, rồi dẫn hắn tới gặp ta.”

“Dạ.” Minh Nguyệt gật đầu, hiện tại hắn cùng Thanh Phong đã xem cô nương là chủ tử, bởi vì nàng cùng công tử cũng giống nhau, lúc công tử sắp chết, đã hy vọng bọn họ có thể chiếu cố tốt chủ tử, lúc trước chỉ là quá thương tâm, nên không muốn đuổi theo cô nương, nhưng thời gian trôi qua lâu, hơn nữa qua sự kiện lần này, bọn họ đã thật tình xem cô nương là chủ tử.

Minh Nguyệt lĩnh mệnh đi ra ngoài, ngoài cốc, quả nhiên có một người bị thương đến hôn mê, hắn một thân phong trần mệt mỏi, tựa hồ đã chạy một hành trình rất dài, mới làm cho khí huyết công tâm, nhất thời ngất xỉu, mà hôn mê bất tỉnh.

Minh Nguyệt phân phó một hạ nhân trong cốc đem hắn mang về, nghiêm túc khám và chữa bệnh một phen, xác thực không có gì trở ngại, liền viết phương thuốc để cho hắn ăn vào, Minh Nguyệt thu thập xong mọi thứ mới bẩm báo với Thanh Dao.

“Không có việc gì.”

“Hắn là ai?” Thanh Dao khẽnheo mắt lại, tại sao lại trùng hợp hôn mê bất ở ngoài cốc? Người bình thường căn bản sẽ không biết nơi này là vô tình cốc a, người biết cũng không có khả năng qua đây, bởi vì căn bản sẽ vào không được, thế nhưng người nam nhân này lại hôn mê ở ngoài cốc.

“Nhìn không ra được.”

Trên gương mặt tuấn lãng của Minh Nguyệt bị mê muội, người này hắn không nhận ra, rất cao lớn hơn nữa cũng rất tuấn dật, nhưng bọn hắn cũng không từng gặp qua.

“Ân, vậy cố gắng chiếu cố đi.” Thanh Dao phất phất tay, Minh Nguyệt lui xuống, Tiểu Ngư nhi bản tính hiếu kỳ, đã sớm theo sau Minh Nguyệt đi qua đó xem cái ngươi hôn mê bất tỉnh kia, vừa nhìn thấy một cái liền sợ hãi, rất nhanh chạy qua đây bẩm báo với Thanh Dao.

“Mẫu thân. Không xong, người kia ta biết, hình như là thủ hạ của hoàng thúc.”

“Hoàng thúc, Nam An vương?” Thanh Dao binh một tiếng xoay mình đứng lên, trên mặt lập tức bao phủ hàn khí, là kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? Bằng không thủ hạ của Nam An vương làm sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là hoàng thượng, hay là Nam An vương, không phải là Nam An vương kháng chỉ bất tuân, vì thế hoàng thượng mới đối phó hắn à, Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, nhấc chân một cái liền đi ra bên ngoài, Tiểu Ngư nhi rất nhanh chạy theo nàng, trong phòng, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu sắc mặt đều có chút khó coi, chẳng lẽ là kinh thành đã xảy ra chuyện gì?

Trong phòng, trên chiếc giường rộng thùng thình, một nam tử mặc quần áo xanh ngọc đang nằm, đã được sửa sang sạch sẻ, lúc này hắn đang yên tĩnh nằm đó, Thanh Dao vừa nhìn một cái liền nhận ra hắn chính là thủ hạ đắc lực của Nam An vương, Cảnh Hàn, tại sao Cảnh Hàn lại tới nơi này, nếu như là hoàng thượng đã xảy ra chuyện, thì nhất định phải là người của hoàng thượng đi, chẳng lẽ người gặp chuyện không may chính là Nam An vương, hoàng thượng đã đối đãi Nam An vương thế nào?

Thanh Dao sắc mặt liên tục thay đổi, ở phía sau Băng Tiêu cũng thất thanh kêu lên, “Cảnh hàn? Sao lại là hắn.”

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu song song ngẩng đầu nhìn về phía chủ tử, phát hiện chủ tử sắc mặt rất lạnh, hơn nữa còn rất lo lắng, chỉ là cảnh hàn nhất thời còn chưa tỉnh lại, nên mọi người mặc dù biết ở kinh lý nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không Cảnh Hàn sẽ không xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa việc này nhất định đã liên lụy tới Nam An vương, bằng không Cảnh Hàn sẽ không ra mặt, nếu như hoàng thượng gặp chuyện không may, nhất định là thủ hạ của hắn sẽ qua đây, chứ không phải Cảnh Hàn?

Thanh Dao ở trong phòng lo lắng bước đi tới đi lui, cũng may Cảnh Hàn đã nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Thanh Dao, một người luôn luôn diện vô biểu tình như hắn, vậy mà trên mặt lại bao phủ một tầng đau lòng, rất nhanh xoay người xuống giường, thùng thùng dập đầu, Thanh Dao vội đưa tay cản lại hành động của hắn, trầm giọng mở miệng.

“Đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Hàn?”

“Nương nương, ngươi cần phải cứu vương gia chúng ta, hắn bị hoàng thượng nhốt vào đại lao, nói hắn mưu triều đoạt vị, lúc đó bị hoàng thượng bắt tại trận? Kỳ thực chuyện này căn bản là do hoàng thượng cùng Nam An vương đã thương lượng làm thế, nhưng hoàng thượng lại mang theo một đám thủ hạ làm trò trước mặt văn võ đại thần, bắt được vương gia đang ngồi ở trong thượng thư phòng, nói là vương gia muốn giết vua đoạt vị?”

Cảnh hàn nói xong lời cuối cùng, cũng không biết xử lý như thế nào với chuyện trước mắt, cũng may hắn nghĩ tới hoàng hậu nương nương, người có thể cứu vương gia chỉ có hoàng hậu nương nương, Thanh Dao cau mài, nhớ tới những lời ngày đó Lưu Tôn nói trước khi rời đi, hắn rõ ràng có nói qua muốn cho Nam An vương kế vị, nếu quả thật như vậy, tại sao lại nói Nam An vương mưu triều đoạt vị cứ? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Lúc này quả thật nàng nghỉ không ra, mục đích thực sự của hắn.

“Ngoại trừ Nam An vương, trong kinh còn có hành động gì khác không?”

Thanh Dao lạnh nhạt mở miệng, tột cùng là mục đích gì, nếu như nói hắn thực sự muốn trị tội Nam An vương, nàng sẽ không tin tưởng, chẳng lẽ mục đích hắn làm như vậy là muốn ép nàng hồi kinh, bởi vì hắn biết, thủ hạ của Nam An vương nhất định sẽ tìm đến nàng nhờ hỗ trợ, như vậy sẽ thuận lý thành chương làm cho nàng hồi kinh, tuy rằng nàng vốn đã chuẩn bị trở về kinh, nhưng đối với thủ đoạn xử lý như vậy của hắn, nàng vẫn âm thầm phê bình, hơn nữa Nam An vương là hoàng đệ hắn vẫn sủng ái, hắn làm như vậy, không phải sẽ làm Nam An vương thương tâm sao?

“Không có, ngoại trừ đem vương gia nhốt vào đại lao, những thứ khác tất cả đều rất tốt, không nghĩ tới lúc thiên hạ nhất thống, hoàng thượng vẫn xem vương gia là cái đinh trong mắt, vương gia vẫn rất trung thành và tận tâm, là hoàng bảo vương gia làm như thế, thuộc hạ vì muốn gặp mặt nương nương, nên đã cưỡi ngựa chạy tới nơi An tướng quân thống lĩnh đại quân, sau đó lại từ trong miệng An tướng quân nhận được tin tức, chạy đến Vô Tình cốc, chỉ cầu nương nương nhất định phải cứu vương gia một mạng.”

Cảnh Hàn nói xong, vừa chuẩn bị dập đầu nữa.

Thanh Dao sắc mặt âm u, con ngươi lóe ra hỏa hoa, nàng là nhất thời tìm không ra đầu mối, hoàng thượng rốt cuộc đang muốn giở trò gì, chẳng lẽ những gì trước kia hắn nói cùng nàng đều là giả, chẳng lẽ thực sự vì ép nàng hồi kinh sao?

Hắn luôn luôn rất thương Nam An vương Lưu Chiêu, còn có công chúa Tinh Trúc nữa.

Bên cạnh hắn hiện tại chỉ có hai người này là thân nhân, làm sao lại đem Nam An vương nhốt vào đại lao, hơn nữa là hắn hạ mệnh lệnh để cho Nam An vương dịch dung thành bộ dáng của hắn tọa trấn ở trong cung, hiện tại lại trở mặt không phải rất đê tiện sao?

“Được rồi, ngươi đừng dập đầu, chớ có lung tung nói bậy về hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không thương tổn Nam An vương, có lẽ còn có nguyên nhân khác.”

Tiểu Ngư nhi há mồm trợn mắt nhìn hết thảy trước mặt, nghe việc này, không giống như là phụ hoàng làm ra chuyện như vậy a, hắn luôn luôn là người quang minh lỗi lạc, làm sao lại hãm hại hoàng thúc như vậy chứ? Chẳng lẽ lúc trước phụ hoàng làm tất cả cũng chỉ là ngụy trang, nếu như thực sự, thì của quá kịch đi?

“Nương nương, ngươi phải cứu vương gia?”

Cảnh Hàn thấy Thanh Dao không có mở miệng nói hồi kinh, rất sợ hãi nương nương không trở về kinh, vì thế mới kêu lên.

“Được rồi, ta vốn đang chuẩn bị trở về kinh, ngươi đi về trước đi, ta sẽ theo sau, nhưng ngươi cẩn thận một chút, chớ kinh động người ở kinh đô, ta muốn nhìn một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Được.” Cảnh hàn lập tức thở dài một hơi, tựa hồ chỉ cần nàng đáp ứng cứu vương gia, thì vương gia bọn họ sẽ không cần chết vậy.

“Vậy ta đi trở về.” Hắn vừa nóng xong, liền quay đầu chuẩn bị rời đi, bởi vì lúc trước băng bó quá chặt, vì hành động này nên đã lỏng một chút, nên cả người lại thẳng tắp hướng hướng mặt đất ngã xuống, Băng Tiêu rất nhanh đưa tay lên tiếp được hắn, đỡ hắn nằm dài trên giường.

Minh Nguyệt đi tới bắt mạch, bình tĩnh mở miệng: “Chủ tử, hắn không có việc gì, chỉ là lúc trước quá mệt mỏi, cho nên mới phải bất tỉnh.”

“Ân, chỉ cần hắn không có việc gì là được.”

Thanh Dao gật đầu, dẫn người trong phòng lui ra ngoài, trở về phòng của mình, từ đầu tới đuôi sắc mặt cũng không quá tốt, nàng không nói lời nào nên người còn lại cũng không dám nói lời nào.

Gian phòng yên lặng không tiếng động.

Thật lâu Thanh Dao mới mở miệng: “Chúng ta chuẩn bị trở về kinh đi, Thẩm Ngọc ngươi hãy trở về đi.”

“Không, nếu chủ tử gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Ta vẫn nên cùng các ngươi đi một chuyến.” Thẩm Ngọc bình tĩnh mở miệng, lúc từ ngoài cửa Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng vừa đi tới, hai người đồng thời mở miệng: “Chúng ta cũng theo chủ tử đi một chuyến.”

“Quên đi, nhiều người như vậy mục tiêu quá lớn, hai người các ngươi cứ ở lại trong cốc đi.”

Thanh Dao nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt rồi chậm rãi mở miệng, dọc theo đường đi lại mang nhiều người như vậy, hơn nữa hiện tại thất nước đã diệt, ai còn dám đánh chủ ý với nàng đâu?

Bất quá lời của nàng vừa rơi xuống. Thanh Phong trầm ngâm một hồi, cuối cùng mở miệng.

“Vậy hãy để cho Minh Nguyệt cùng đi với cô nương, tuy rằng các ngươi nhiều người, nhưng Minh Nguyệt lại hiểu y thuật, đối với độc dược cũng có hiểu biết nhiều lắm, đi theo cũng không có chỗ xấu.” Ngữ khí của Thanh Phong có chút chấp nhất, Minh Nguyệt lập tức gật đầu tán thành, bọn hắn bây giờ thực sự sợ hãi cô nương xảy ra chuyện gì, bởi vì từ nhỏ đến lớn bọn họ không có khác gì thân nhân, ngoại trừ công tử, đã không còn có người khác, hiện tại công tử đã chết, nhưng bọn họ còn có Mộc cô nương, nếu như nàng lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ sẽ rất cô tịch, bởi vậy Thanh Phong mới kiên trì để cho Minh Nguyệt theo bọn họ.

“Vậy được rồi, Thanh Phong ở trong cốc, Minh Nguyệt theo chúng ta cùng đi.”

Cảnh hàn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm liền nhất quyết hồi kinh, Thanh Dao và Mạc Sầu cũng không có đi cùng hắn, mà chia ra đi một đường khác, mọi người mặc trang phục bình thường, cải trang bí mật vào kinh.

Dọc theo đường đi, mọi người cố gắng điệu thấp, ban ngày thì đi đường, đêm thì ở lại, toàn cư trú ở các trấn nhỏ, bởi vì không biết hiện tại kinh đô rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì, vì thế vẫn ẩn mình mới là tốt.

Mười ngày sau họ vào kinh, kinh thành vẫn phồn hoa náo nhiệt, hiện tại Lâm An thành, so với trước đây càng náo nhiệt hơn, buôn bán thịnh vượng hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương