Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 133-1: Nghi là cố nhân

Vào đông, mặt sông đóng băng, một đêm đại tuyết bao phủ cả tòa núi, sáng sớm tiếng hoan hô của Tiểu Ngư nhi vang lên.

“Tuyết thật xinh đẹp a.”

Kiếp trước các nàng rất ít khi thấy tuyết, vì thế vẫn hướng về băng thiên tuyết địa mà ao ước, không nghĩ tới bây giờ lại thấy được.

Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm giản đơn, Mạc Sầu đang xử lý tóc cho nàng, như tóc đen như mây bắt đầu vấn thành một khốn trên đỉnh đầu, sau đó dùng dãy lụa màu hồng buộc lại, ngắn gọn uyển chuyển hàm xúc, vừa có sự hào hiệp của nam tử, lại có vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử, hôm nay, nàng mặc áo mỏng màu hồng, dưới làn váy dài thêu hàn mai, cả người lộ ra sự mềm mại đa tình.

Tiểu Ngư nhi cũng mặc một bộ áo màu hồng mỏng, phía dưới là một cái vày dài màu xanh lục, mẹ con hai người như mặc trang phục  mẹ con vậy, lại hình như hai đóa hoa kiều diễm trong mùa đông.

“Nương, chúng ta đi ra ngoài ném tuyết đi.”

Tiểu Ngư nhi chạy vọt vào, lôi kéo nàng đi ra ngoài.

Bên ngoài Trúc phòng, là một thế giới trong suốt, xa xa gần gần một mảnh trắng noãn, chỉ một trận gió nhẹ thổi qua, tuyết trắng trên đầu, tuôn rơi xuống đầy trời phất phới hoa tuyết, mỹ cảnh đẹp không sao tả xiết.

Đáng tiếc Ngân Hiên lại không nhìn thấy cảnh sắc như vậy, trong đầu Thanh Dao bỗng nhiên nhảy ra một câu hỏi, không biết hắn hiện tại thế nào?

Bất quá nàng duy trì suy nghĩ không được bao lâu, thì một hòn tuyết bị ném qua đây, nguyên lai là Tiểu Ngư nhi đang gây sự, thừa cơ mà đánh lén nàng, Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, lập tức không khách khí khom lưng, bắt một nắm tuyết ném qua, hai mẹ con trong lúc nhất thời đánh cho không biết trời đất, trước cửa trúc phòng, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đang đứng thẳng, cười tươi nhìn hết thảy trước mắt.

Mạc Sầu nhịn không được hỏi Băng Tiêu.

“Hoàng thượng tại sao còn không đến đây? Không biết năm nay hắn có thể chạy tới bồi chủ tử các nàng qua lễ mừng năm mới hay không?”

Năm ngoái mọi người cùng nhau trãi qua năm mới, không biết năm nay có thể vẫn ở cùng nhau hay không?

“Hẳn là đang chạy tới, nói không chừng đang ở trên đường.” Băng Tiêu nhẹ giọng nói, nhìn thấy Mạc Sầu khóe môi nhuộm ý cười, không khỏi nhắc nhở nàng: “Ngươi đừng nói cho nguyên soái biết, nếu chủ tử có việc trì hoãn, chạy không kịp qua, không phải làm cho nguyên soái thất vọng sao?”

“Ta biết, ngươi yên tâm đi.”

Mạc Sầu gật đầu, nghĩ đến nếu hoàng thượng tới, chủ tử sẽ một nhà đoàn viên, không khỏi trong lòng nổi lên buồn bã, lại nhớ tới Thẩm Ngọc, không biết Thẩm Ngọc thế nào, lần trước chủ tử lệnh cho nàng đi Ly kinh gặp hoàng thượng, hắn đã giữ nàng lại ở cạnh hắn, nhưng nàng không đáp ứng, thứ nhất, nàng không muốn trở thành một phi tử trong hậu cung của hắn, thứ hai, nàng là người của chủ tử, rõ ràng đã bán mình cho chủ tử, làm sao có thể rời khỏi nàng ấy, cho nên nàng không nói gì…

Nhìn phía xa hai người chơi đến thở hào hển, Mạc Sầu cười kêu lên: “Chủ tử, công chúa, mau trở lại dùng cơm đi, dùng xong cơm, chúng ta đi đạp tuyết thưởng mai, hôm qua, nô tỳ nhìn thấy cách nơi này không xa có một am ni cô, trước am ni cô có một gốc hoa mai, chắc hẳn đã nở.”

Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi dừng lại tay chân, hai mẹ con nhìn nhau, cười gật đầu: “Tốt, ăn sáng xong, đạp tuyết thưởng mai.”

“Ân.” Tiểu Ngư nhi tán thành gật đầu, bốn người cùng nhau ăn một ít điểm tâm, sau khi ăn xong, Mạc Sầu thu dọn cơm thừa rượu cặn.

Sau đó cùng đi ra trúc phòng, đến một tòa am ni cô cách nơi này không xa, hôm kia một mình nàng nhìn qua vách tường phát hiện, am ni cô kia đèn nhang cũng không phải quá tốt, người ở miểu, lại xây trong thâm sơn, cũng có chút mờ ảo mùi vị rời xa trần thế, trong am ni cô chỉ có vài ni cô, ngoại trừ sư phụ già, tựa hồ chỉ có bốn năm tiểu ni, xử lý tất cả mọi chuyện trong am ni cô…

Đi qua một đoạn đường núi tương đối bằng phẳng, liền nhìn thấy khói xanh toả ra, ở trong thiên địa tuyết trắng, thật là có chút cảm giác ly trần ảo cảnh.

Am ni cô xây ở giữa sườn núi, ẩn mình ở trong núi lớn, ngoại trừ người có chuyện thỉnh thoảng đi ngang qua, chỉ sợ không dễ dàng mà người ta phát hiện được.

Lúc này ở ngoài am ni cô, có hai thanh y tiểu ni đang quét tước tuyết đọng, vừa nhìn thấy bốn người Thanh Dao, thì vô cùng kinh ngạc đi qua, cung kính thi lễ: “Gặp qua thí chủ.”

“Chúng ta có thể đi vào am ni cô ngắm  hàn mai trong viện không?”

Thanh Dao ôn hoà mở miệng, lúc này quanh thân nàng an tường, tựa như một phu nhân nhà bình thường, đâu nhìn ra được nửa điểm lợi hại nào, có ai lại biết, nàng chính là người mà trong hai năm qua, đánh hạ Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc – binh mã đại nguyên soái.

“Thí chủ mời.”

Tiểu ni cũng không có giống người thế tục nhìn trúng vào lợi thế, cũng nàng không có vì nàng không dâng hương, hay quyên thêm tiền đèn dầu mà có vài phần kính trọng, vẫn dịu ngoan ôn hoà mở miệng: “Thí chủ mời tự nhiên, hàn mai sáng nay toàn bộ đã nở.”

“Quấy rầy.”

Thanh Dao nói một tiếng, rồi dẫn người đi vào thưởng mai, lúc này tiểu ni bên kia ngẩng đầu ngắm nhìn các nàng một cái, lúc trước nàng vẫn tận tâm tận lực cúi đầu quét rác, vì thế Thanh Dao các nàng không có để ý đến nàng, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, vài người đồng thời kêu lên: “Công chúa.”

Tiểu Ngư nhi tưởng gọi nàng, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ánh mắt Mạc Sầu cùng Băng Tiêu nhìn chằm chằm tiểu ni vừa ngẩng đầu kia, không khỏi lấy làm kỳ quái nhìn sang, chỉ thấy  thanh y tiểu ni kia không có nhìn các nàng, vẫn cúi đầu đến quét tước tuyết đọng như cũ, nàng tựa như tiếng kêu vừa rồi cũng không phải gọi nàng.

Thanh Dao sửng sốt một chút, không nghĩ tới thanh y tiểu ni này, đúng là Mộ Dung Như Âm, nàng ta không phải vẫn ở Dận vương phủ sao? Làm sao lại xuất hiện ở am ni cô này.

“Như âm?”

Nàng kêu một tiếng, tiểu ni kia cũng không để ý tới, giống như căn bản không nhận ra các nàng, thần thái bình thản, bình yên làm chuyện của mình, Thanh Dao nhịn không được tiến lên một bước, thanh y tiểu ni vừa hồi nghe nàng nói, kỳ quái nhìn sang một cái, rồi chậm rãi mở miệng.

“Thí chủ, nàng là Vô Trần, không Như Âm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương