Thiên Giới Hoàng Hậu
-
Chương 131-2
“Ngươi không chỉ hạ cổ nàng, còn muốn giết nàng, tối nay sẽ là ngày chết của ngươi.”
Ngân hiên ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, trường kiếm hình như rót vào linh khí trở nên thị máu không gì sánh được, nhanh như giao long, sắc bén mười phần, vừa ra tay liền đánh vào phía dưới người của Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác kinh sợ vội bảo vệ hạ thể vừa thối lui, thân là nam tử nếu không có hạ thể, không phải uổng làm người sao, một chiêu vừa tránh thoát, hắn nhịn không được cuồng vọng cười: “Thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể thật tình yêu, biết xấu nhan cổ kia làm sao mà giải không, chỉ cần một giọt máu của người thật lòng, sẽ giải được cổ, ngược lại, nếu như người này có một chút ý niệm không đúng trong lòng, cổ không chỉ không giải, mà còn phản cổ kỳ tâm, làm nàng đau lòng mà chết.”
Hắn nói xong ha ha cười, bản thân hắn khi biết điều này, đồng thời cũng biết trên đời này có người nào thật lòng và toàn tâm toàn ý yêu, vì thế nữ nhân kia chỉ có thể cả đời làm người xấu xí.
Ngân hiên nghe xong lời của hắn, cũng không để ý tới hắn nửa, chiêu thức liền thay đổi, trường kiếm lần thứ hai bắt đầu công kích, xuất ra hư chiêu, làm như hắn đang bận tâm ứng phó, thì đột nhiên kiếm phong phóng lên, hướng gò má trên mặt của hắn mà chém, một chiêu hạ xuống, thì nghe trong đêm tối, vang lên thanh âm thê thảm bi phẫn, thân hình rất nhanh lùi ra sau, một bàn tay ngọc che đi nửa bên mặt của mình, máu từ bên mặt từng giọt rơi xuống.
Hắn, luôn luôn tự phụ là mỹ nam đệ nhất Đan Phượng Hoa Văn Bác, bỗng nhiên lại bị người ta huỷ đi dung mạo như hoa, chẳng những huỷ đi dung mạo, ngay cả một con mắt tình cũng bị huỷ.
Nhưng ngay cả như vậy, Ngân Hiên cũng không có ý định buông tha hắn, cả người lần thứ hai như chim điểu nhào về phía trước, thề phải làm cho người nam nhân này không chết được tử tế.
Đúng lúc này, dưới tường thành truyền đến thanh âm của An Định Phong: “Nguyên soái, nguyên soái?”
Tiếng kiêu thê thảm, làm trong lòng ngân hiên ngẩn ra, người đã bị phân tâm, mà Hoa Văn Bác bắt được cơ hội này, rất nhanh lắc mình chạy trốn, Ngân Hiên nhìn bóng đêm đen nhánh, đâu còn muốn truy đuổi Hoa Văn Bác đang bị thương nặng nữa, hắn nhanh chóng tung người nhảy đến dưới tường thành, chỉ thấy trong bóng đêm, Thanh Dao từ từ nhắm chặt hai mắt, khóe môi chảy ra vết máu, hơn nữa hồng ban trên mặt nàng càng phát ra doạ người, thế nhưng Ngân Hiên như không nhìn thấy xấu ban trên mặt nàng, chỉ đau lòng vì nàng chịu khổ, liền tiến lên một bước ôm lấy thân thể của nàng.
“Đi, trở về thành, nàng không có việc gì, chỉ bị nội thương, ta sẽ chữa thương cho nàng.”
Thân như đại bằng nhảy lên, áo choàng màu đen, như đám mây đen che khắp bầu trời, che đi tất cả ánh sáng, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, thì đâu còn người nào nữa.
Mọi người liền đứng dậy, thì thấy dưới cửa thành, một hoan cảnh vô cùng thê thảm, thi thể chồng chất cùng một chỗ, còn có một chút lửa không tắt ở trong gió nhẹ lay động.
Tuy rằng trận này bọn họ chiến thắng, nhưng nghĩ đến nguyên soái bị trọng thương, không biết kế tiếp sẽ như thế nào, mỗi người tâm tình đều trở nên trầm trọng…
Trần Đường Quan
Bên trong quân cơ đại doanh, tại phòng của Thanh Dao, Ngân Hiên đang vì nàng mà vận công chữa thương, kỳ thực nội thương của Thanh Dao còn chưa đủ để mất mạng, bởi vì kiếm khí của hắn đã hóa giải đi uy lực của một chưởng kia, cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm cho tánh mạng của nàng, nhưng khi nhìn nàng phải chịu đau đớn như vậy, trong đầu của hắn liền khổ sở không gì sánh được, vừa nghĩ lại nếu như hắn chậm một chút thì.. hắn càng nghĩ càng sợ, quanh thân hàn ý lạnh lẽo lẻn qua.
Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, dính vào một phần sợi tóc, cả người nhìn qua gầy yếu vô lực, hình dạng này của nàng, đã không còn bộ dáng sinh long hoạt hổ kia nữa, nàng như vậy giống như đang đánh vào trái tim của hắn, làm cho hắn cảm giác được sự đau đớn.
Ngân hiên nội lực hồn hậu, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào trong cơ thể Thanh Dao, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, ấm áp và không muốn mở mắt ra, nhưng nàng biết Ngân Hiên chữa thương cho mình, nhất định hắn rất lo lắng, vì để cho hắn an tâm một ít, Thanh Dao mở mắt yếu ới, khóe môi câu ra ý cười, chậm rãi mở miệng: “Ta không sao, ngươi đừng nóng lòng.”
“Ân” ngân hiên vừa thu lại tay, liền ôm chầm thân thể của nàng, bàn tay to thon dài cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng vén sợi tóc trên mặt, động tác mềm nhẹ và che chở, cẩn thận từng li từng tí giống như đang vuốt ve bảo bối trân quý nhất trên đời, con ngươi đột nhiên sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: “Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
Thanh Dao suy yếu gật đầu, tựa ở trước ngực của hắn nặng nề ngủ, nàng mơ mơ màng màng nghĩ, nguyên lai dù mạnh hơn thì bản thân mình cũng khát vọng có một lòng ngực để dựa vào.
Ngân Hiên đợi đến khi Thanh Dao ngủ say, mới nhớ tới lời nói lúc trước của Hoa Văn Bác, xấu nhan cổ của nàng thật ra có thể giải, chỉ cần một giọt máu của người thật lòng yêu nàng sẽ giải được cổ của nàng, nhưng nếu như người đó có một chút tư tâm, nàngsẽ bị phản cổ kỳ tâm, đau đớn đến chết.
Máu của hắn có thể chứ? Ngân Hiên đưa tay ôm nàng, tự hỏi lại lòng mình.
Hắn tự tin máu mình là giải dược hữu hiệu nhất, bởi vì hắn một lòng một dạ, khi hai người chung đụng nhiều, càng ngày càng vô pháp từ bên trong hào quang của nàng bứt ra ngoài, đối với hắn vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, thế nhưng hắn biết nàng để ý, bằng không nàng sẽ không ở trên mặt che thêm tầng lụa trắng, nữ nhân trời sinh đều thích đẹp.
Ánh mắt Ngân hiên sâu u hẳn lên, khóe môi câu ra ý cười, đưa ngón tay đến bên môi của mình, dùng sức cắn ngón tay một cái, làm cho máu tràn ra ngoài, hắn không chậm trễ chút nào đưa tay vào trong miệng của nàng, máu chảy ra tiến vào cổ họng.
Mà nàng đối với những hành động này của hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Một người thật lòng nỗ lực để yêu, sẽ không cầu hồi báo.
Hắn chỉ hy vọng nàng vui vẻ hạnh phúc, nàng có biết hay không, đều không quan trọng.
Hắn thu tay lại, bắt đầu nhẹ nhàng kéo gương mặt nàng kề sát gương mặt mình, sau đó chậm rãi từng chữ một khẽ nói “Dao nhi, cuộc đời này hãy cố hạnh phúc, nếu như ta có thể đưa cho nàng, mặc dù phụ trời, ta cũng sẽ cho nàng, nhưng nếu ta cho không được, hi vọng quãng đời còn lại, có thể có một người toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Lúc nói lời này, trên mặt dù cười nhưng tim không phải là không đau, mà là quá đau đớn, thế nhưng trong cuộc đời mờ mịt này, rất nhiều chuyện đều đã định sẳn, hắn không biết có thể kiên trì đến phút cuối cùng hay không?
Ánh mắt của hắn lúc này đầy nhu tình, ôm thật chặt nàng, cúi đầu thở dài.
Chẳng qua Dao nhi, nàng biết tâm nguyện của ta sao? Ta muốn biết kiếp trước của nàng, nàng chân chính là ai, ta muốn cho nàng một hôn lễ long trọng, không phải thuộc về Mộc Thanh Dao, mà chỉ thuộc về nàng, ta biết đây mới thực sự là nàng mong muốn.
Ngân hiên ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, trường kiếm hình như rót vào linh khí trở nên thị máu không gì sánh được, nhanh như giao long, sắc bén mười phần, vừa ra tay liền đánh vào phía dưới người của Hoa Văn Bác, Hoa Văn Bác kinh sợ vội bảo vệ hạ thể vừa thối lui, thân là nam tử nếu không có hạ thể, không phải uổng làm người sao, một chiêu vừa tránh thoát, hắn nhịn không được cuồng vọng cười: “Thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể thật tình yêu, biết xấu nhan cổ kia làm sao mà giải không, chỉ cần một giọt máu của người thật lòng, sẽ giải được cổ, ngược lại, nếu như người này có một chút ý niệm không đúng trong lòng, cổ không chỉ không giải, mà còn phản cổ kỳ tâm, làm nàng đau lòng mà chết.”
Hắn nói xong ha ha cười, bản thân hắn khi biết điều này, đồng thời cũng biết trên đời này có người nào thật lòng và toàn tâm toàn ý yêu, vì thế nữ nhân kia chỉ có thể cả đời làm người xấu xí.
Ngân hiên nghe xong lời của hắn, cũng không để ý tới hắn nửa, chiêu thức liền thay đổi, trường kiếm lần thứ hai bắt đầu công kích, xuất ra hư chiêu, làm như hắn đang bận tâm ứng phó, thì đột nhiên kiếm phong phóng lên, hướng gò má trên mặt của hắn mà chém, một chiêu hạ xuống, thì nghe trong đêm tối, vang lên thanh âm thê thảm bi phẫn, thân hình rất nhanh lùi ra sau, một bàn tay ngọc che đi nửa bên mặt của mình, máu từ bên mặt từng giọt rơi xuống.
Hắn, luôn luôn tự phụ là mỹ nam đệ nhất Đan Phượng Hoa Văn Bác, bỗng nhiên lại bị người ta huỷ đi dung mạo như hoa, chẳng những huỷ đi dung mạo, ngay cả một con mắt tình cũng bị huỷ.
Nhưng ngay cả như vậy, Ngân Hiên cũng không có ý định buông tha hắn, cả người lần thứ hai như chim điểu nhào về phía trước, thề phải làm cho người nam nhân này không chết được tử tế.
Đúng lúc này, dưới tường thành truyền đến thanh âm của An Định Phong: “Nguyên soái, nguyên soái?”
Tiếng kiêu thê thảm, làm trong lòng ngân hiên ngẩn ra, người đã bị phân tâm, mà Hoa Văn Bác bắt được cơ hội này, rất nhanh lắc mình chạy trốn, Ngân Hiên nhìn bóng đêm đen nhánh, đâu còn muốn truy đuổi Hoa Văn Bác đang bị thương nặng nữa, hắn nhanh chóng tung người nhảy đến dưới tường thành, chỉ thấy trong bóng đêm, Thanh Dao từ từ nhắm chặt hai mắt, khóe môi chảy ra vết máu, hơn nữa hồng ban trên mặt nàng càng phát ra doạ người, thế nhưng Ngân Hiên như không nhìn thấy xấu ban trên mặt nàng, chỉ đau lòng vì nàng chịu khổ, liền tiến lên một bước ôm lấy thân thể của nàng.
“Đi, trở về thành, nàng không có việc gì, chỉ bị nội thương, ta sẽ chữa thương cho nàng.”
Thân như đại bằng nhảy lên, áo choàng màu đen, như đám mây đen che khắp bầu trời, che đi tất cả ánh sáng, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, thì đâu còn người nào nữa.
Mọi người liền đứng dậy, thì thấy dưới cửa thành, một hoan cảnh vô cùng thê thảm, thi thể chồng chất cùng một chỗ, còn có một chút lửa không tắt ở trong gió nhẹ lay động.
Tuy rằng trận này bọn họ chiến thắng, nhưng nghĩ đến nguyên soái bị trọng thương, không biết kế tiếp sẽ như thế nào, mỗi người tâm tình đều trở nên trầm trọng…
Trần Đường Quan
Bên trong quân cơ đại doanh, tại phòng của Thanh Dao, Ngân Hiên đang vì nàng mà vận công chữa thương, kỳ thực nội thương của Thanh Dao còn chưa đủ để mất mạng, bởi vì kiếm khí của hắn đã hóa giải đi uy lực của một chưởng kia, cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm cho tánh mạng của nàng, nhưng khi nhìn nàng phải chịu đau đớn như vậy, trong đầu của hắn liền khổ sở không gì sánh được, vừa nghĩ lại nếu như hắn chậm một chút thì.. hắn càng nghĩ càng sợ, quanh thân hàn ý lạnh lẽo lẻn qua.
Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, dính vào một phần sợi tóc, cả người nhìn qua gầy yếu vô lực, hình dạng này của nàng, đã không còn bộ dáng sinh long hoạt hổ kia nữa, nàng như vậy giống như đang đánh vào trái tim của hắn, làm cho hắn cảm giác được sự đau đớn.
Ngân hiên nội lực hồn hậu, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào trong cơ thể Thanh Dao, làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, ấm áp và không muốn mở mắt ra, nhưng nàng biết Ngân Hiên chữa thương cho mình, nhất định hắn rất lo lắng, vì để cho hắn an tâm một ít, Thanh Dao mở mắt yếu ới, khóe môi câu ra ý cười, chậm rãi mở miệng: “Ta không sao, ngươi đừng nóng lòng.”
“Ân” ngân hiên vừa thu lại tay, liền ôm chầm thân thể của nàng, bàn tay to thon dài cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng vén sợi tóc trên mặt, động tác mềm nhẹ và che chở, cẩn thận từng li từng tí giống như đang vuốt ve bảo bối trân quý nhất trên đời, con ngươi đột nhiên sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: “Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
Thanh Dao suy yếu gật đầu, tựa ở trước ngực của hắn nặng nề ngủ, nàng mơ mơ màng màng nghĩ, nguyên lai dù mạnh hơn thì bản thân mình cũng khát vọng có một lòng ngực để dựa vào.
Ngân Hiên đợi đến khi Thanh Dao ngủ say, mới nhớ tới lời nói lúc trước của Hoa Văn Bác, xấu nhan cổ của nàng thật ra có thể giải, chỉ cần một giọt máu của người thật lòng yêu nàng sẽ giải được cổ của nàng, nhưng nếu như người đó có một chút tư tâm, nàngsẽ bị phản cổ kỳ tâm, đau đớn đến chết.
Máu của hắn có thể chứ? Ngân Hiên đưa tay ôm nàng, tự hỏi lại lòng mình.
Hắn tự tin máu mình là giải dược hữu hiệu nhất, bởi vì hắn một lòng một dạ, khi hai người chung đụng nhiều, càng ngày càng vô pháp từ bên trong hào quang của nàng bứt ra ngoài, đối với hắn vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng, thế nhưng hắn biết nàng để ý, bằng không nàng sẽ không ở trên mặt che thêm tầng lụa trắng, nữ nhân trời sinh đều thích đẹp.
Ánh mắt Ngân hiên sâu u hẳn lên, khóe môi câu ra ý cười, đưa ngón tay đến bên môi của mình, dùng sức cắn ngón tay một cái, làm cho máu tràn ra ngoài, hắn không chậm trễ chút nào đưa tay vào trong miệng của nàng, máu chảy ra tiến vào cổ họng.
Mà nàng đối với những hành động này của hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Một người thật lòng nỗ lực để yêu, sẽ không cầu hồi báo.
Hắn chỉ hy vọng nàng vui vẻ hạnh phúc, nàng có biết hay không, đều không quan trọng.
Hắn thu tay lại, bắt đầu nhẹ nhàng kéo gương mặt nàng kề sát gương mặt mình, sau đó chậm rãi từng chữ một khẽ nói “Dao nhi, cuộc đời này hãy cố hạnh phúc, nếu như ta có thể đưa cho nàng, mặc dù phụ trời, ta cũng sẽ cho nàng, nhưng nếu ta cho không được, hi vọng quãng đời còn lại, có thể có một người toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Lúc nói lời này, trên mặt dù cười nhưng tim không phải là không đau, mà là quá đau đớn, thế nhưng trong cuộc đời mờ mịt này, rất nhiều chuyện đều đã định sẳn, hắn không biết có thể kiên trì đến phút cuối cùng hay không?
Ánh mắt của hắn lúc này đầy nhu tình, ôm thật chặt nàng, cúi đầu thở dài.
Chẳng qua Dao nhi, nàng biết tâm nguyện của ta sao? Ta muốn biết kiếp trước của nàng, nàng chân chính là ai, ta muốn cho nàng một hôn lễ long trọng, không phải thuộc về Mộc Thanh Dao, mà chỉ thuộc về nàng, ta biết đây mới thực sự là nàng mong muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook