Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 129-1: Đại phá Trần Đường Quan

Bên trong doanh trướng, Thanh Dao ngồi dựa vào bên cạnh giường, nhìn xuống bên dưới có mấy tướng quân đang ngồi, mà mấy người này là người chưa trúng cổ, còn một số người trúng cổ, tất cả đều nghĩ ngơi ở trong doanh.

“Thế nào? Ăn xong giải dược, các tướng sĩ khá hơn chút nào không?”

Thanh Dao quan tâm hỏi, dẫn đầu chính là An Định Phong, hắn cung kính đứng dậy, ôm quyền đáp lời: “Xin nguyên soái yên tâm, mọi người đã khỏe hơn, tuy rằng không thể giải hết toàn bộ, hiện tại trùng cổ đã không hoạt động mạnh nữa, nên chẳng phải khó chịu như trước.”

“Ân, vậy là tốt rồi.”

Thanh Dao gật đầu, chỉ cần mọi người không có việc gì, là nàng an tâm, bởi vì nỗi khổ trúng cổ trùng, hơn nữa lại lao tâm lao lực nên sắc mặt của nàng thoạt nhìn rất tái nhợt, An Định Phong lo lắng mở miệng: “Nguyên soái, người không sao chứ?

“Không có việc gì”, Thanh Dao lắc đầu, nhớ tới mười vạn người còn không có nước để uống, trong lòng càng lo lắng, xem ra các nàng phải công tiến Trần Dường Quan, việc này không nên chậm trễ, chỉ cần vào Trần Dường Quan thì mọi chuyện liền giải quyết dễ dàng.

Nhưng hiện tại nhân lực địch ta cách xa quá lớn, không biết tối nay Hoa Văn Bác muốn dẫn bao nhiêu người qua đây, e là không phải số lượng nhỏ, bởi vì các nàng có mười vạn binh mã, cộng thêm mấy vạn người của Thạch Thành, chắc chừng hơn mười vạn người?

Đêm nay cần phải một kích tức trúng, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, nếu như đêm nay thể nhất cử toàn thắng, như vậy chỉ phải đợi giải được cổ trùng, mới công phá được Trần Dường Quan.

Thanh Dao trước sau tự cân nhắc, cuối cùng ngưng mài phân phó đi xuống: “Lập tức sai người đến nơi đất ẩm ướt trũng mang nước về, hôm nay trước tiên phải chấp nhận như vậy, bảo tất cả mọi người kiên trì một chút”

“Dạ”, lập tức có một tham tướng lĩnh mệnh đi xuống làm việc.

Trong doanh trướng, An Định Phong cùng mấy vị tướng quân cung kính nhìn nguyên soái, không biết kế tiếp nguyên soái muốn làm như thế nào, Thanh Dao híp lại đôi mắt, chiếc khăn mỏng bắt mắt che lại gương mặt của nàng, nên không thấy được biểu tình trên mặt, bất quá trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

“An tướng quân, lập tức đem mọi người đi ra ngoài doanh trướng, động tác cần phải cẩn thận, tối nay, chỉ sợ có người sẽ đánh lén chúng ta, không bằng chúng ta đi bắt ba ba trong rọ, một lần tất thắng, nếu như hôm nay làm cho những người này có đi không có về, thì ngày mai công phá Trần Dường Quan nước uống của chúng ta sẽ không còn là vấn đề.”

Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, An Định Phong lập tức đứng dậy, trầm ổn nhận lệnh mà đi: “Dạ, nguyên soái, ngươi an tâm điều dưỡng, chúng ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

“Ân, đi thôi.”

Thanh Dao phất phất tay, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, tựa ở trên nhuyễn giáp nhắm mắt dưỡng thần, trước cửa doanh trướng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, nàng cũng không nhúc nhích, nghe hơi thở quen thuộc, nàng biết là Ngân Hiên đã tới, vẫn không mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Cổ trùng của ngươi còn chưa giải, nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải.”

“Dao nhi, ta rốt cuộc cũng sơ bộ đoán ra cổ trùng này nuôi ở trong cơ thể loài động vật nào?”

“Vật gì vậy?.”

Thanh Dao lập tức mở mắt, trong ánh mắt ánh lên hy vọng, yếu ớt nhìn Ngân Hiên, mặt của hắn hơi có chút tái nhợt, nhưng cả người vẫn khí phách mười phần như trước, hơn nữa nhìn không thấy được một điểm khó chịu nào, kỳ thực Thanh Dao thân trúng cổ trùng, biết rất rõ đau đớn thế nào, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì như vậy, chẳng qua nam nhân này tính kiên cường cứng cỏi, vì thế mới đè nén thống khổ  kia, cả người nhìn qua như vân đạm phong kinh, không có việc cả.

“Xà (rắn).”

“Ngươi khẳng định sao?” Thanh Dao ngẩn ra, nàng không nghĩ tới cổ trùng lại nuôi ở trong cơ thể rắn, bởi vậy có thể thấy lòng dạ người nam nhân kia rất hung ác, quả nhiên đem trùng cổ nuôi ở trong cơ thể rắn, thảo nào có thể hoà nhập trong nước, tập tính của rắn là thích lạnh, hơn nữa độc không gì sánh được.

Ánh mắt Ngân hiên trở nên sâu thẳm, đây là do hắn sơ bộ phân tích mà đưa ra, vẫn không thể thập phần khẳng định chính là rắn, nhưng loại cổ trùng có thể hòa tan vào nước, chứng tỏ trước đây nó gởi thân bên trong động vật thích ứng với nước, mà động vật di chuyển trong nước hơn nữa còn độc đến như vậy, thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rắn đứng ở vị trí đầu tiên.

“Vẫn không thể khẳng định, nhưng khuya hôm nay ta sẽ có đáp án, Hoa Văn Bác nhất định sẽ mang binh ban đêm tập kích chúng ta, ta sẽ làm cho hắn nói ra.”

Vẻ mặt Ngân hiên bí hiểm, chậm rãi mở miệng, khóe môi câu ra ý cười âm hàn, Hoa Văn Bác, hôm nay nếu ngươi đến, cũng đừng nghĩ rời đi được.

“Ân, vậy là tốt rồi.”

Thanh Dao mệt mỏi rã rời, lần thứ hai nhắm mắt lại, lông mi thật dài che đi ánh mắt sáng của nàng, Ngân Hiên đau lòng tiêu sái đến bên cạnh ngồi xuống.

“Dao nhi mệt không, nếu như mỏi mệt, chúng ta giết Hoa Văn Bác xong, liền khải hoàn hồi triều đi.”

Ngân Hiên cố gấp khẳng định, nhìn hình dạng yếu đuối của nàng, trong lúc bất chợt hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng, sự khủng hoảng bức thiết bao phủ cả người hắn, mặc dù biết bản thân mình có kiếp nạn, nhưng hắn hi vọng nàng vẫn sống thật khỏe mạnh, ngàn vạn lần không thể ra một chút xíu chuyện gì, bằng không bảo hắn làm sao chấp nhận được.

“Khải hoàn hồi triều?”

Thanh Dao thì thào nói nhỏ, ánh mắt vẫn chưa đồng, nếu đã đi ra, nàng làm sao có thể như vậy mà khải hoàn hồi triều, lúc đầu tự mình đồng ý giúp hắn nhất thống thất quốc, sao có thể nói không giữ lời, chỉ cần đánh hạ Trần Dường Quan, lấy được Đan Phượng quốc sẽ không còn là nói đùa, nàng đã nhận ơn cứu mạng hai lần của hắn, thì nhất định phải giúp đỡ hắn thực hiện mộng tưởng, đợi đến khi thất quốc thống nhất là lúc nàng mới chân chính yên tâm ly khai.

Tình yêu của nàng, tựa hồ luôn luôn có một phần không trọn vẹn, nên nàng không muốn đụng chạm nữa.

Kiếp trước toàn tâm nỗ lực yên một người, cuối cùng đổi lấy sự đau xót.

Kiếp này nàng vốn muốn đem tim khoá chặt, lúc nàng thật tình tiếp nhận hắn, thì hắn lại đánh một gậy vào lòng nàng, mà Vô Tình, dành cho nàng toàn tâm bảo hộ, cuối cùng lại như đoá hoa bạc mệnh  qua đời.

Tựa hồ mỗi một đoạn tình cảm của nàng, cũng không được chết già, đã như vậy, hà tất lại gượng ép, làm hại mình phí sức và hao tổn tinh thần, đợi được khi tất cả mọi chuyện đều an định, nàng sẽ mang theo Tiểu Ngư nhi trở lại Vô Tình cốc, ngẩn đầu nhìn hoa nở hoa tàn, hoàng hôn đón gió mát nước chảy, cuộc sống như vậy đời này đã đầy đủ.

“Ngươi đã suy nghĩ nhiều” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, cũng không nhúc nhích, tiếp tục nghỉ ngơi.

Mặt trời vừa lặn, mười vạn binh tướng đều rời khỏi doanh trướng, ẩn ở trong rừng rậm xa xa, mà doanh trướng từ lâu đã là một tòa thành trống không.

Bóng đêm ẩn chứa vài tia sáng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, xa xa gần gần nhìn không thấy được nửa ngôi sao, sương mù bao phủ ở giữa không trung. Bên trong rừng, mọi người khẩn trương nhìn phía xa xa, tất cả cùng đợi, mỗi người đều khẩn trương, lòng bàn tay là mồ hôi lạnh, chăm chú nắm chặt số lượng thuốc nổ cùng lựu đạn không nhiều lắm, những người này dám can đảm hại bọn họ, lúc này tuyệt đối không thể để bọn chúng toàn thân trở ra.

Bóng cây lắc lư, loang lổ đóm sáng, một trận gió thổi qua, làm rừng cây rung động phát ra tiếng ô ô.

Thanh Dao cùng An Định Phong dẫn đầu, nhìn chằm chằm động tĩnh phía trước doanh trướng, chuyện này An Định Phong vốn không cho nguyên soái tham gia, bởi vì nàng trúng độc cổ, thân thể căn bản không tốt, thế nhưng Thanh Dao kiên trì tham gia, cơn đau này nàng còn có thể chịu được, thân làm chủ soái, sao có thể nào không tham gia chuyện này.

Xa xa, rất nhanh có binh sĩ chạy vội đến: “Báo, có người ngựa ra khỏi Trần Đường Quan, đã tới.”

“Tiếp tục thăm dò, nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu nhân mã.”

Trong bóng đêm, thanh âm thiết huyết vô tình của Thanh Dao vang lên, Ngân Hiên vẫn đứng ở bên cạnh nàng, đau lòng đến cực điểm, dưới bóng đêm, trên gương mặt tuấn mỹ yêu mỵ của hắn, con ngươi trở nên u ám, lúc này bỗng nhiên hắn sinh ra một loại ý niệm trong đầu, có nàng cuộc đời này đã đủ, không cầu thất quốc thống nhất, nhìn bộ dạng này của nàng, làm tim hắn rất khó chịu, hoặc là hắn không nên để nàng nắm giữ ấn soái, đánh giặc hẳn là chuyện của hắn, sao lại làm cho nàng vất vả như thế?

Tuy rằng đây là tâm nguyện của nàng, mà nàng là kỳ tài thiên phú, thế nhưng trong chiến tranh, khó tránh khỏi sẽ thương vong, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ hắn không thể tha thứ bản thân mình, vì thế hiện tại điều hắn có thể làm là một tấc cũng không rời nàng, chỉ mong nàng không phát sinh một điểm ngoài ý muốn. nào

Rất nhanh lại có người đến báo: “Báo, người của đối phương sơ bộ phỏng chừng có bảy tám vạn người.”

Thanh Dao phất phất tay, khóe môi câu ra huyết tinh sát khí, quay đầu nhìn những người không trúng cổ ở phía sau, thanh âm lạnh lùng từng chữ vang lên.

“Đợi những người đó tiến vào trong doanh trướng, chúng ta nhất định phải đánh cho bọn họ trở tay không kịp, tối nay chúng ta phản công thắng lợi, ngày mai chúng ta sẽ lấy Trần Đường quan, như vậy tất cả vấn đề sẽ hoàn toàn được giải quyết, nếu như trận chiến này chúng ta bất lợi, vậy thì sinh tử khó liệu.”

Lời nói sắc bén này, như cắm vào đáy lòng mỗi người.

Ai cũng không nói chuyện, nhưng hơi thở phun ra đều là lạnh, lúc này không còn phân chia nam nữ, chỉ có người chết ta sống, đây là sự tàn khốc của chiến tranh, bức bách người ta phải có thủ đoạn độc ác như vậy, đối địch nhân từ chính là đối với mình tàn nhẫn, vì thế trận chiến này phải thắng.

Ở đây mỗi người đều biết một vấn đề, nếu như không thể công tiến Trần Đường quan, thì bọn họ cũng không có biện pháp công phá Đan Phượng quốc, làm sao khải hoàn hồi triều, nếu quả thật như vậy, chỉ sợ địa vị của Huyền Nguyệt quốc ở những quốc gia khác, xuống dốc không phanh, điều này tương đương với một sự sỉ nhục, vì thế chỉ có thể thắng không thể bại…

Xa xa có bóng dáng chuyển động, càng ngày càng nhiều, mà bọn họ mai phục ở trong rừng, tựa như bóng ma trong đêm tối, trên thân mỗi người đều bao phủ một tầng nồng đậm sát khí, mật thiết nhìn chăm chú vào động tĩnh, phía trước, chỉ tới khi đối thủ đều rơi vào trong vòng vây, Thanh Dao bình tĩnh vung tay lên: “Đánh, đánh chết những kẻ bên trong cho ta, một cũng không giữ lại, ngày mai chúng ta tiến công Trần Dường quan.”

Xôn xao một tiếng hô vang lên, mọi người nhanh chóng tản ra, phi thân lên, lao thẳng tới hướng mười mấy doanh trướng.

Mà lúc này, người của Đan Phượng quốc khi phát hiện đây là một tòa thành trống không, mới biết bị trúng kế, đáng tiếc lúc hiểu ra thì đã muộn, binh tướng Huyền Nguyệt như từ trên trời giáng xuống, căn bản không cho các nàng bất luận cơ hội thở dốc nào, mỗi người đều giật lựu đạn, hướng vào những nơi có người mà ném.

Trong lúc nhất thời, ánh lửa cao tận trời, tiếng vang điếc tai, tiếng khóc la không ngừng, chiến tranh tàn khốc lộ ra bộ mặt dữ tợn vốn có của nó.

Khói thuốc súng nổi lên bốn phía, mười mấy toà doanh trướng ở trong ánh lửa, đốt thành một mảnh, quân lính Đan Phượng quốc không kịp bứt trở ra khóc gọi một lúc liền bị vây quanh ở trong đại hỏa, dù cho có chạy ra đúng lúc thì cũng bị lựu đạn tập kích, còn có đại hỏa tràn ra, ở bên ngoài còn có binh sĩ Huyền Nguyệt quốc như lang như hổ đang chờ chựt, giơ tay chém xuống, ai cũng không có một chút lòng thương hại.

Lúc này không phải ngươi chết chính là ta chết, nên mọi người đều giết đỏ cả mắt.

Huyết khí tràn ngập toàn bộ bầu trời đêm, những tay chân gãy, thỉnh thoảng bị ném ra…

Thanh Dao đứng ở trên cao sườn núi nhìn hết thảy trước mắt, khóe môi lộ ra ý cười nhạt, bỗng nhiên hơi thở quanh mình đột nhiên lạnh, ngân quang hiện lên, có người muốn giết nàng, thân hình vừa chuyển, liền thấy rõ kẻ tới người phương nào, chính là nam nhân xinh đẹp như trích tiên Hoa Văn Bác, lúc vừa thấy hắn, Thanh Dao có chút hoảng thần, người nam nhân này lớn lên cùng Vô Tình như đúc từ một khuôn, điểm khác biệt là hắn đứng, mà Vô Tình thì ngồi ở trên xe lăn, người nam nhân này tóc đen, mà Vô Tình thì tóc trắng đầy bi thương.

“Mộc Thanh Dao, nữ nhân ác độc này, đền mạnh cho con ta.”

Anh mắt Hoa Văn Bác như mang theo nam châm, khoá chặt thân thể Thanh Dao, làm nàng không thể động đậy, trong lòng tuy rằng hiểu rỏ, thế nhưng cả người không thể động đậy nửa phần, mắt thấy trường kiếm của Hoa Văn Bác sắp đâm qua đây,

Bỗng nhiên từ giữa không trung một thanh Bích Ngọc tiêu bay qua, mang theo khí thế sắc bén, đánh văng mũi kiếm sắc lạnh, một bóng dáng cao lớn tuấn dật đích phiêu nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên cạnh Thanh Dao, thanh âm lãnh chìm mang theo lo lắng: “Dao nhi, ngươi không sao chứ.”

Thanh Dao giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, nhìn Hoa Văn Bác ở đối diện, nguyên lai ánh mắt của nam nhân này có thể mê hoặc nhân tâm, vẫn nên cẩn thận mới tốt, nàng quay đầu nhìn về phía Ngân Hiên, nhu hòa lắc đầu, hai người vẻ mặt tình chàng ý thiếp, kích thích Hoa Văn Bác càng thêm giận dữ, trường kiếm chỉa sang.

“Mộc Thanh Dao, ngươi là tiện nữ nhân, con ta vừa mới chết không lâu, ngươi lại quyến rũ một kẻ khác, uổn cho con ta xem ngươi bảo vật.”

Lời này thật quá kích thích Thanh Dao, tuy rằng nàng cùng Vô Tình cái gì đều không phải, thế nhưng trong lòng bỗng nặng nề không gì sánh được, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía Ngân Hiên: “Ngươi phải cẩn thận chút, đừng nhìn hắn, ánh mắt của hắn có thể mê hoặc nhân tâm.”

“Ta sẽ không để cho hắn thực hiện được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương