Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 128-4

Lời nói của thủ hạ kia vừa rơi xuống, Thanh Dao cùng Băng Tiêu trong doanh trướng đồng thời cả kinh, nam nhân này điên rồi, mặc dù muốn nghĩ biện pháp giải cổ, cũng không đáng lấy thân thử cổ, nàng xoay mình mở mắt ra nhìn Băng Tiêu, dùng dằng muốn đứng lên, chậm rãi mở miệng: “Dìu ta đứng lên.”

“Dạ, chủ tử” Băng Tiêu vẫn chưa trúng cổ, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu cũng không có trúng cổ trùng, hôm nay chỉ có nàng là thức dậy sớm, vì thế bụng rỗng nên uống một chén nước, ai ngờ lại trúng cổ thuật.

Đợi lúc hai người lảo đảo chạy tới doanh trướng sát vách, thì Ngân Hiên đã mạnh mẽ uống nước xong, nàng căn bản không kịp ngăn trở, Thanh Dao sắc mặt tái nhợt, đôi mắt âm trầm trừng người nam nhân kia, lúc này sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm, trên bàn trong doanh trướng đã có một ít vết máu, chính là từ trên thân của Mao Tuyết Cầu lấy ra, hắn phải thử một chút xem trùng cổ này rốt cuộc là lấy từ trên loài vật nào, ở trên cơ thể người khác mà thí nghiệm, thì cảm giác của bọn họ sẽ không diễn tả cụ thể được, căn bản sẽ tìm không được cách giải quyết, hiện tại nhiều người như vậy trúng cổ thuật, nhất định phải mau chóng tìm được phương án giải quyết, đây không phải là chuyện cá nhân của Dao nhi, cũng là chuyện của hắn, những người này đều là con dân của hắn.

“Ngươi điên rồi.”

Thanh Dao quát lạnh, thân hình lắc lư hai cái, ngã ngồi đến bên cạnh hắn, hắn vẻ mặt không sợ hãi, vươn tay nắm chặt tay Thanh Dao, ngưng trọng mở miệng.

“Nếu là khổ cũng không thể để cho một mình ngươi chịu, tất cả cay đắng chúng ta sẽ cùng nhau thừa nhận.”

“Nhưng ngươi là?”

Thanh Dao thiếu chút nữa không nói ra, cũng may cuối cùng đã nhịn xuống, hơn nữa nàng thực sự đã không còn khí lực, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn nam tử bên cạnh, mâu quang của hắn đã theo trên người của nàng thu hồi lại, đưa tay lên tiếp nhận cái chén trên bàn, đem một ít máu uống vào…

Lúc này mọi người ai cũng không lên tiếng, chỉ hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện, chỉ mong máu này có thể giải trùng cổ.

Đợi một khắc đồng hồ sau, sắc mặt Ngân Hiên đã khá hơn, mặc dù vẫn còn đau nhói, cũng không đau lợi hại như lúc trước nữa, máu của Mao Tuyết Cầu không thể hóa giải hết trùng cổ, nhưng lại có thể làm bệnh trạng nhẹ hơn, điều này nói rõ cái gì, nói rõ trùng cổ là nuôi cấy ở bên trong thân thể một loại động vật, nhưng đến tột cùng là loại động vật nào đây, chỉ cần tìm được loại động vật này, là có thể dùng máu của Mao Tuyết Cầu cùng máu động vật đó hoà chung, như vậy mới có thể giết chết trùng cổ.

“Thế nào?”

Thanh Dao khẩn trương hỏi tới, nàng đưa tay lên nắm chặt tay Ngân Hiên, lúc này nàng sớm đã quên nên cố kỵ gì đó.

Hơn nữa trong doanh trướng, mấy tên thủ hạ cũng biết quan hệ của bọn họ.

“Máu của Mao Tuyết Cầu tuy rằng không thể giải toàn bộ, nhưng đã giảm bớt rất nhiều, điều này chứng tỏ cổ trùng được nuôi ở trong cơ thể động vật, chỉ là nhất thời tìm không ra là loài động vật nào, nhưng có thể làm cho mọi người ít đau đớn một chút, ta kiến nghị lập tức đem máu của Mao Tuyết Cầu hoà vào trong nước, mỗi người uống một chút, chờ chân chính điều tra rõ này cổ trùng nuôi ở trong cơ thể loại động vật nào, lại uống thêm máu động vật đó nựa, thì sẽ không sao.”

“Tốt, cứ làm như thế?”

Thanh Dao giống như thấy được hi vọng, rất nhanh ngẩng đầu lên, phân phó Băng Tiêu bên cạnh: “Lập tức tiến đến Thạch Thành mang nước về.”

Nước các nàng dùng vốn là nước sông thiên nhiên, cùng nước trong Thạch Thành không giống nhau, may là như vậy, bằng không những bách tính này phải làm sao bây giờ?

“Dạ, nguyên soái, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Băng Tiêu nghĩ đến có thể giảm bớt bệnh trạng, trong lòng thật sự cao hứng, sớm lĩnh mệnh rời đi, Thanh Dao lại phân phó thủ hạ Ngân Hiên: “Lập tức thông tri người của Lục Chiến Vân, đem bệnh nhân trúng trùng cổ, toàn bộ chuyển qua một chổ, đợi một lúc dùng chung thuốc giải, trước tiên để giảm bớt một chút đau đớn.”

“Dạ” hai người đi ra ngoài, thông tri các doanh trại, toàn bộ quân doanh mọi người đã ngưng hoạt động, ánh sáng ảm đạm bao phủ mười mấy doanh trướng, đã không còn sự náo nhiệt ngày xưa, mà càng có chút thê lương hơn, người trúng cổ sắc mặt đều khó coi, một mảnh tái nhợt, hắc đồng rời rạc, toàn bộ đại doanh không có một tia vui sướng của việc đánh thắng trận, ngược lại không khí rất trầm lặng.

Ngân Hiên nhìn bộ dạng thống khổ của Thanh Dao, lập tức từ người Mao Tuyết Cầu lấy ra một ít máu, cho Thanh Dao ăn vào.

Khoảng chừng qua một khắc đồng hồ, bệnh trạng quả nhiên giảm bớt, tuy rằng vẫn còn khó chịu, nhưng so với lúc trước đau buốt như kim châm, thì hiện tại đã không có cái loại cảm thụ đau đến chết đi sống lại nữa.

“Trùng cổ quả nhiên nuôi ở trong cơ thể động vật.”

Thanh Dao liền nhớ tới Vô Tình, Vô Tình đã lấy máu Của Mao Tuyết Cầu thí nghiệm qua, nói máu nó có thể  giải tất cả độc tính của động vật, nhưng lại lại không thể giải độc tính của thực vật, nhưng cổ trùng này rốt cuộc là nuôi ở trên cơ thể động vật nào đây?

Thanh Dao cùng Ngân Hiên hai mặt nhìn nhau, trăm mối nghi ngờ không thể giải, lúc này từ bên ngoài doanh trướng xông tới một đạo bóng dáng nho nhỏ, đúng là Tiểu Ngư nhi, nàng vừa nghe nói chuyện này, lập tức chạy tới, nhào tới trước mặt Thanh Dao cùng ngân hiên, vẻ mặt khẩn trương truy vấn.

“Các người thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?”

Thanh Dao cùng Ngân Hiên tuy rằng uống máu Mao Tuyết Cầu, đau đớn giảm nhẹ một chút, thế nhưng đau vẫn đang duy trì liên tục, sắc mặt vẫn  rất khó nhìn, Tiểu Ngư nhi vừa thấy hình dạng lúc này của bọn họ, đã sớm nóng ruột lên, lôi kéo tay Thanh Dao, khẩn trương truy vấn: “Rốt cuộc là ai hạ cổ, ta đi lấy giải dược cho các người, cái tên tán tận lương tâm này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Tiểu Ngư nhi nói xong lời cuối cùng, chợt nhớ tới một người, ánh mắt đột nhiên trợn to, không phải là phụ thân của Vô Tình công tử chứ.

“Là hắn? Hắn đã tới Trần Đường Quan sao?”

Thanh Dao biết Tiểu Ngư nhi muốn nói ai, lập tức gật đầu, Tiểu Ngư nhi phẫn nộ đến giơ chân, người nam nhân này tới chỗ nào cũng sẽ không có chuyện tốt, hại chết cha ruột, hại chết con trai ruột, hiện tại lại tới hại nương của nàng, trên đời này tại sao lại có người như thế chứ?

“Mạc Sầu, đi, chúng ta đến trần đường quan, nổ bọn họ một mảnh giáp cũng không để lại.”

Tiểu Ngư nhi quay đầu mệnh lệnh Mạc Sầu ở phía sau, Mạc Sầu không dám lên tiếng trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Dao, Thanh Dao con ngươi trở nên sâu u như biển, chậm rãi lên tiếng: “Ngươi đừng đi, ta tin, đêm nay bọn họ nhất định sẽ xuất hiện, Hoa Văn Bác nhất định sẽ đến để một lưới bắt hết, chẳng qua ta sẽ không để cho bàn tính như ý của hắn thành công, khuya hôm nay chúng ta sẽ một lần lấy được giải cổ, nếu như bọn họ dám đến, chúng ta liền bắt lại, nhìn xem rốt cuộc ai chết bởi tay ai?”

“Ân.”

Tiểu Ngư nhi gật đầu. Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Mạc Sầu, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Lập tức truyền lời của ta, lệnh cho An Định Phong tướng quân, phát ra tin tức, nói mười vạn binh sĩ của Huyền Nguyệt đều trúng độc.”

“Dạ.”

Mạc Sầu lĩnh mệnh đi ra ngoài, trong doanh trướng đôi mắt Ngân Hiên sâu như biển, bình tĩnh nhìn Thanh Dao, đau lòng tràn đầy đáy mắt.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đừng quá mệt mỏi.”

“Ta không sao” Thanh Dao lắc đầu, nhìn thấy các tướng sĩ trúng cổ, lòng của nàng bị dày vò như ngồi trên chảo nóng, chỉ cần có thể giải cổ cho bọn họ là được, hơn nữa nàng sẽ không bỏ qua cho Hoa Văn Bác, nàng đi tới Đan Phượng quốc, chính là vì giết người nam nhân này, lấy lại bí cổ của Hoa Hàn tộc…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương