Thiên Giới Bảo Bảo: Không Chọc Nổi Daddy Tổng Tài
-
Chương 2: Chịu oan ức (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhắc đến đứa bé, ánh mắt Kỷ Thần Hi căng thẳng, giống như là bắt được một cái phao cứu mạng, khẩn cấp: “Anh Hoài Dật đâu? Tôi muốn gặp anh Hoài Dật! Tôi mang thai đứa bé của anh ấy, anh ấy sẽ không ngồi, không để ý! Tôi muốn nói cho anh ấy biết, tai nạn xe cộ từ đầu đến cuối là cô hãm hại tôi! Tôi vô tội! Anh ấy là luật sư, nhất định sẽ cứu tôi cùng đứa bé!”
"Đứa bé?" Kỷ Quân Nhã giống như là nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt lạnh lẽo cùng lời nói độc ác không tương ứng với thân phận: “Chẳng lẽ, cô ngây thơ cho rằng, đứa bé trong bụng cô là của anh Hoài Dật?"
Lời của cô ta có ý ám chỉ, Kỷ Thần Hi ngẩn ra, hai tay theo bản năng bảo vệ bụng nhô lên: “Cô có ý gì?"
"Đêm đó chính cô uống nhiều rồi, cùng đàn ông khác có nghiệt chủng, trong lòng cô không tính toán sao? Trên đầu anh Hoài Dật cũng đội nón xanh, cô còn muốn để cho anh ấy thay cô kiện? Kỷ Thần Hi, cô không biết xấu hổ như vậy?"
"Nói bậy! Cô nói bậy!" Mặt Kỷ Thần Hi biến sắc, hô hấp cũng dồn dập: “Tôi nhớ rất rõ ràng, đêm đó hẹn tôi gặp mặt chính là anh Hoài Dật! Đứa bé này chính là của anh ấy!"
"Phải không?" Kỷ Quân Nhã nhẹ nhàng cười, không nhanh không chậm nói: “Nhưng, đêm hôm đó tôi luôn ở cùng anh Hoài Dật, chẳng lẽ lúc trải giường cho tôi, anh ấy còn có thể phân thân ra gặp cô sao?"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Kỷ Thần Hi liều mạng lắc đầu, hai chân lảo đảo lui về sau, sắc mặt trắng bệch: “Đêm đó là anh Hoài Dật, là anh ấy! Tôi không thể nào tính sai! Người anh Hoài Dật yêu là tôi, thế nào có thể cùng cô... Cô đừng nghĩ gạt tôi!"
Cô cùng Mạnh Hoài Dật lui đến suốt năm năm, nếu như đứa bé trong bụng cô không phải của anh Hoài Dật, vậy cô thành cái gì? Đứa bé lại thành cái gì?
"Chớ tự lừa mình, em gái ngoan! Lúc nhìn cô có đứa nhỏ thì vui vẻ như vậy, chúng tôi không đành lòng phá vỡ mộng đẹp của cô!”
"Tôi không tin cô! Cô nói, ngay cả một dấu chấm câu tôi cũng không tin!"
"Cô luôn miệng nói, anh Hoài Dật yêu cô, vậy thì cô vào ngục sau, anh ấy có đơn độc đến gặp cô sao?"
Vẻ mặt Kỷ Thần Hi trùng xuống: “Đó là bởi vì anh Hoài Dật thay tôi nghĩ cách, anh ấy nói sẽ thay tôi bào chữa, cứu tôi ra ngoài!"
"Đừng lừa mình dối người nữa, cô trong tù nuôi thai thật tốt đi." Kỷ Quân Nhã mỉm cười nâng tay trái lên, cố ý cho cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay: “Đúng rồi, có tin tức tốt muốn chia sẻ cùng cô. Ngày mai, tôi cùng anh Hoài Dật sẽ đính hôn, đáng tiếc cô không thể đến tham gia lễ đính hôn của chúng tôi, thật tiếc nuối!"
"Cô nói bậy!" Sắc mặt Kỷ Thần Hi càng ngày càng trắng, tay cầm ống nghe điện thoại cũng run rẩy không cách nào khống chế: “Anh Hoài Dật yêu tôi như vậy, anh ấy sao có thể cùng cô đính hôn?”
"Em gái, lại nói cho cô một bí mật." Kỷ Quân Nhã cười duyên, thấp giọng: “Thật ra thì đêm đó hẹn cô là tôi, ở trong rượu cô bỏ thuốc cũng là tôi, tôi còn giúp cô gọi ba ngưu lang (tai bao)! Cô cũng không biết, buổi tối đó cô ở dưới người đàn ông khác có bao nhiêu phóng túng có bao nhiêu ti tiện! Trong điện thoại di động tôi còn bản video hiện trường, cô có muốn nhìn hay không?" Kỷ Quân Nhã làm bộ móc điện thoại di động.
"Cô im miệng!" Tay Kỷ Thần Hi gắt gao nắm thành quả đấm, cả người như rớt vào hầm băng, cả người lạnh đến ngay cả huyết dịch cũng sắp đọng lại!
Cô dùng sức chống đỡ mở to mắt, không để cho nước mắt rớt xuống, ở trước mặt Kỷ Quân Nhã duy trì tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng chuyện đêm đó, cô cũng không phải hoàn toàn không nhớ, trong đầu luôn luôn hiện lên một ít hình ảnh lẻ tẻ.
Cô nhớ mang máng, người đàn ông kia rất cao lớn cũng rất cường tráng, thân hình so với Mạnh Hoài Dật cao lớn rất nhiều.
Không!
Không thể nào!
Cô không tin buổi tối đó là người đàn ông khác!
Cô càng không tin trong bụng mình là nghiệt chủng không có cha!
Nhắc đến đứa bé, ánh mắt Kỷ Thần Hi căng thẳng, giống như là bắt được một cái phao cứu mạng, khẩn cấp: “Anh Hoài Dật đâu? Tôi muốn gặp anh Hoài Dật! Tôi mang thai đứa bé của anh ấy, anh ấy sẽ không ngồi, không để ý! Tôi muốn nói cho anh ấy biết, tai nạn xe cộ từ đầu đến cuối là cô hãm hại tôi! Tôi vô tội! Anh ấy là luật sư, nhất định sẽ cứu tôi cùng đứa bé!”
"Đứa bé?" Kỷ Quân Nhã giống như là nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt lạnh lẽo cùng lời nói độc ác không tương ứng với thân phận: “Chẳng lẽ, cô ngây thơ cho rằng, đứa bé trong bụng cô là của anh Hoài Dật?"
Lời của cô ta có ý ám chỉ, Kỷ Thần Hi ngẩn ra, hai tay theo bản năng bảo vệ bụng nhô lên: “Cô có ý gì?"
"Đêm đó chính cô uống nhiều rồi, cùng đàn ông khác có nghiệt chủng, trong lòng cô không tính toán sao? Trên đầu anh Hoài Dật cũng đội nón xanh, cô còn muốn để cho anh ấy thay cô kiện? Kỷ Thần Hi, cô không biết xấu hổ như vậy?"
"Nói bậy! Cô nói bậy!" Mặt Kỷ Thần Hi biến sắc, hô hấp cũng dồn dập: “Tôi nhớ rất rõ ràng, đêm đó hẹn tôi gặp mặt chính là anh Hoài Dật! Đứa bé này chính là của anh ấy!"
"Phải không?" Kỷ Quân Nhã nhẹ nhàng cười, không nhanh không chậm nói: “Nhưng, đêm hôm đó tôi luôn ở cùng anh Hoài Dật, chẳng lẽ lúc trải giường cho tôi, anh ấy còn có thể phân thân ra gặp cô sao?"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Kỷ Thần Hi liều mạng lắc đầu, hai chân lảo đảo lui về sau, sắc mặt trắng bệch: “Đêm đó là anh Hoài Dật, là anh ấy! Tôi không thể nào tính sai! Người anh Hoài Dật yêu là tôi, thế nào có thể cùng cô... Cô đừng nghĩ gạt tôi!"
Cô cùng Mạnh Hoài Dật lui đến suốt năm năm, nếu như đứa bé trong bụng cô không phải của anh Hoài Dật, vậy cô thành cái gì? Đứa bé lại thành cái gì?
"Chớ tự lừa mình, em gái ngoan! Lúc nhìn cô có đứa nhỏ thì vui vẻ như vậy, chúng tôi không đành lòng phá vỡ mộng đẹp của cô!”
"Tôi không tin cô! Cô nói, ngay cả một dấu chấm câu tôi cũng không tin!"
"Cô luôn miệng nói, anh Hoài Dật yêu cô, vậy thì cô vào ngục sau, anh ấy có đơn độc đến gặp cô sao?"
Vẻ mặt Kỷ Thần Hi trùng xuống: “Đó là bởi vì anh Hoài Dật thay tôi nghĩ cách, anh ấy nói sẽ thay tôi bào chữa, cứu tôi ra ngoài!"
"Đừng lừa mình dối người nữa, cô trong tù nuôi thai thật tốt đi." Kỷ Quân Nhã mỉm cười nâng tay trái lên, cố ý cho cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay: “Đúng rồi, có tin tức tốt muốn chia sẻ cùng cô. Ngày mai, tôi cùng anh Hoài Dật sẽ đính hôn, đáng tiếc cô không thể đến tham gia lễ đính hôn của chúng tôi, thật tiếc nuối!"
"Cô nói bậy!" Sắc mặt Kỷ Thần Hi càng ngày càng trắng, tay cầm ống nghe điện thoại cũng run rẩy không cách nào khống chế: “Anh Hoài Dật yêu tôi như vậy, anh ấy sao có thể cùng cô đính hôn?”
"Em gái, lại nói cho cô một bí mật." Kỷ Quân Nhã cười duyên, thấp giọng: “Thật ra thì đêm đó hẹn cô là tôi, ở trong rượu cô bỏ thuốc cũng là tôi, tôi còn giúp cô gọi ba ngưu lang (tai bao)! Cô cũng không biết, buổi tối đó cô ở dưới người đàn ông khác có bao nhiêu phóng túng có bao nhiêu ti tiện! Trong điện thoại di động tôi còn bản video hiện trường, cô có muốn nhìn hay không?" Kỷ Quân Nhã làm bộ móc điện thoại di động.
"Cô im miệng!" Tay Kỷ Thần Hi gắt gao nắm thành quả đấm, cả người như rớt vào hầm băng, cả người lạnh đến ngay cả huyết dịch cũng sắp đọng lại!
Cô dùng sức chống đỡ mở to mắt, không để cho nước mắt rớt xuống, ở trước mặt Kỷ Quân Nhã duy trì tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng chuyện đêm đó, cô cũng không phải hoàn toàn không nhớ, trong đầu luôn luôn hiện lên một ít hình ảnh lẻ tẻ.
Cô nhớ mang máng, người đàn ông kia rất cao lớn cũng rất cường tráng, thân hình so với Mạnh Hoài Dật cao lớn rất nhiều.
Không!
Không thể nào!
Cô không tin buổi tối đó là người đàn ông khác!
Cô càng không tin trong bụng mình là nghiệt chủng không có cha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook