Thiên Giới Bảo Bảo: Không Chọc Nổi Daddy Tổng Tài
-
Chương 13: Đắm mình trong trụy lạc (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lời cô nói tràn đầy đều là tự trách, vẻ mặt đau buồn, tim Mạnh Hoài Dật thắt lại, đau lòng khoác vai cô: “Ngốc, chuyện tai nạn xe làm sao có thể trách em? Ai cũng không muốn phát sinh bất ngờ như vậy."
"Lúc ấy em nên kiên trì tự mình lái xe, khi đó Thần Hi vừacầm bằng lái không lâu, em thế nào bị ma quỷ ám ảnh đưa cho cô ta chìa khóa xe?"
"Được rồi, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi." Mạnh Hoài Dật nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Kỷ Thần Hi, thở dài nói: “Nếu Thần Hi là có một nửa hiểu chuyện của em, cũng không đến nổi ở tù."
Đôi mắt Kỷ Quân Nhã rũ xuống chợt lóe lên cảm xúc, lát sau, cô rời khỏi lòng ngực anh, hít một hơi sau: “Em đi tìm Thần Hi, em dù sao cũng là chị cô ta, không thể nhìn cô mắc thêm lỗi lầm nữa."
"Cũng được."
Trước bàn tiệc đứng, Kỷ Thần Hi nhìn người đàn ông canh giữ ở bên cạnh mình, áy náy: “Học trưởng, anh không cần phải để ý đến em, đi làm chính sự của anh đi."
Tham gia tiệc rượu này đều là quyền quý buôn bán, nếu Trình Tuấn Vũ thay cha anh tới, tự nhiên không thể luôn cùng cô ăn uống lãng phí thời gian.
Trình Tuấn Vũ nhìn cô, có chút bận tâm: “Một mình em có thể không?"
Kỷ Thần Hi giơ giơ đĩa thức ăn trong tay mình lên, cười nói: “Em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, ở chỗ này ăn chùa uống chùa có thể có chuyện gì?"
Trình Tuấn Vũ cũng cười lên: “Được, vậy chờ lát nữa anh đến tìm em."
Thật ra thì anh không thích xã giao như vậy, bởi vì anh trai gần đây ở nước ngoài công tác, cha anh ép anh tới.
Nếu phải chọn, anh tình nguyện ở lại bệnh viện làm thêm giờ, làm nhiều một lần giải phẫu.
"Thần Hi?"
Kỷ Thần Hi đang lịch sự an tĩnh ăn, chợt nghe có người kêu mình, nĩa trên tay không khỏi dừng lại.
Dù là cách bốn năm, lần nữa nghe được giọng nói này vẫn làm ta sinh chán ghét, mất hết khẩu vị.
Nói thật, cô rất muốn coi thường đối phương, nhưng nghĩ tới món nợ bốn năm lao tù còn chưa đòi lại, chậm rãi xoay mặt hướng phía sau nhìn sang.
"Kỷ Quân Nhã, đã lâu không gặp."
Kỷ Quân Nhã nhìn ánh mắt cô trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt rụt lại, trên mặt duy trì nụ cười: “Thật sự là em?" (trước nơi đông người thể hiện sự lịch sự, nhưng bằng mặt không bằng lòng)
Kỷ Thần Hi chống với tầm mắt cô, môi đỏ mọng nâng lên một độ cong như có như không: “Là tôi, tôi đã trở lại."
"Em ra tù sao lại cũng không nói trước với tụi chị? Chị cùng anh Hoài Dật đi đón em." Kỷ Quân Nhã thấy vẻ mặt cô trong nháy mắt ngưng trệ, đáy mắt lộ vẻ đắc ý: “Tháng sau tụi chị chuẩn bị làm tiệc cưới lĩnh chứng, đến lúc đó em tới làm phù dâu được không?"
Nói tới chỗ này, cô ta giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, che môi cười khẽ: “A đúng rồi, chị quên mất, phụ nữ đã sinh con không thể làm phù dâu, không may mắn."
"Kỷ Quân Nhã!" sắc mặt Kỷ Thần Hi trắng nhợt, ngay cả tay cầm đĩa thức ăn khớp xương đều trắng bệch.
Năm đó nếu không phải Kỷ Quân Nhã cố ý kích thích cô, thì cô đã không bị sinh non?
Đứa bé kia chết là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô, ranh giới cuối cùng bất kỳ người nào đều không thể đụng chạm.
Kỷ Quân Nhã thấy trên mặt cô toàn hận ý, lại đi trước mặt cô gần hai bước, nắm cánh tay cô lên, môi màu đỏ nâng lên nụ cười sâu đậm, giọng ôn nhu lại tràn đầy ác ý: “Thần Hi, tôi biết cô hận tôi, chuyện tai nạn xe cộ đã sớm lắng bụi bặm, huống chi cô cũng ra tù, tôi hy vọng chúng ta sau này là chị em gái tốt."
Nhìn cô giả mù sa mưa, ánh mắt Kỷ Thần Hi lạnh thêm: “Tôi không có tâm tình nghe cô nói nhảm, buông tay."
"Thần Hi, chị là chân tâm thật ý muốn cùng em giải hòa, cũng từ trong thâm tâm hy vọng em tham dự hôn lễ của chị cùng anh Hoài Dật."
"Hôn lễ thì không cần, tương lai tang lễ các người hợp táng ngược lại tôi có thể cân nhắc đi tống táng." Kỷ Thần Hi thấy cô ta không muốn buông mình ra, không kiên nhẫn nhíu mày: “Cô không buông tay nữa, đừng trách tôi không khách khí."
Nói, nói gì cũng đều vô nghĩa, cánh tay hất một cái, rút tay mình trở lại.
Trong lời cô nói tràn đầy đều là tự trách, vẻ mặt đau buồn, tim Mạnh Hoài Dật thắt lại, đau lòng khoác vai cô: “Ngốc, chuyện tai nạn xe làm sao có thể trách em? Ai cũng không muốn phát sinh bất ngờ như vậy."
"Lúc ấy em nên kiên trì tự mình lái xe, khi đó Thần Hi vừacầm bằng lái không lâu, em thế nào bị ma quỷ ám ảnh đưa cho cô ta chìa khóa xe?"
"Được rồi, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi." Mạnh Hoài Dật nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Kỷ Thần Hi, thở dài nói: “Nếu Thần Hi là có một nửa hiểu chuyện của em, cũng không đến nổi ở tù."
Đôi mắt Kỷ Quân Nhã rũ xuống chợt lóe lên cảm xúc, lát sau, cô rời khỏi lòng ngực anh, hít một hơi sau: “Em đi tìm Thần Hi, em dù sao cũng là chị cô ta, không thể nhìn cô mắc thêm lỗi lầm nữa."
"Cũng được."
Trước bàn tiệc đứng, Kỷ Thần Hi nhìn người đàn ông canh giữ ở bên cạnh mình, áy náy: “Học trưởng, anh không cần phải để ý đến em, đi làm chính sự của anh đi."
Tham gia tiệc rượu này đều là quyền quý buôn bán, nếu Trình Tuấn Vũ thay cha anh tới, tự nhiên không thể luôn cùng cô ăn uống lãng phí thời gian.
Trình Tuấn Vũ nhìn cô, có chút bận tâm: “Một mình em có thể không?"
Kỷ Thần Hi giơ giơ đĩa thức ăn trong tay mình lên, cười nói: “Em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, ở chỗ này ăn chùa uống chùa có thể có chuyện gì?"
Trình Tuấn Vũ cũng cười lên: “Được, vậy chờ lát nữa anh đến tìm em."
Thật ra thì anh không thích xã giao như vậy, bởi vì anh trai gần đây ở nước ngoài công tác, cha anh ép anh tới.
Nếu phải chọn, anh tình nguyện ở lại bệnh viện làm thêm giờ, làm nhiều một lần giải phẫu.
"Thần Hi?"
Kỷ Thần Hi đang lịch sự an tĩnh ăn, chợt nghe có người kêu mình, nĩa trên tay không khỏi dừng lại.
Dù là cách bốn năm, lần nữa nghe được giọng nói này vẫn làm ta sinh chán ghét, mất hết khẩu vị.
Nói thật, cô rất muốn coi thường đối phương, nhưng nghĩ tới món nợ bốn năm lao tù còn chưa đòi lại, chậm rãi xoay mặt hướng phía sau nhìn sang.
"Kỷ Quân Nhã, đã lâu không gặp."
Kỷ Quân Nhã nhìn ánh mắt cô trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt rụt lại, trên mặt duy trì nụ cười: “Thật sự là em?" (trước nơi đông người thể hiện sự lịch sự, nhưng bằng mặt không bằng lòng)
Kỷ Thần Hi chống với tầm mắt cô, môi đỏ mọng nâng lên một độ cong như có như không: “Là tôi, tôi đã trở lại."
"Em ra tù sao lại cũng không nói trước với tụi chị? Chị cùng anh Hoài Dật đi đón em." Kỷ Quân Nhã thấy vẻ mặt cô trong nháy mắt ngưng trệ, đáy mắt lộ vẻ đắc ý: “Tháng sau tụi chị chuẩn bị làm tiệc cưới lĩnh chứng, đến lúc đó em tới làm phù dâu được không?"
Nói tới chỗ này, cô ta giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, che môi cười khẽ: “A đúng rồi, chị quên mất, phụ nữ đã sinh con không thể làm phù dâu, không may mắn."
"Kỷ Quân Nhã!" sắc mặt Kỷ Thần Hi trắng nhợt, ngay cả tay cầm đĩa thức ăn khớp xương đều trắng bệch.
Năm đó nếu không phải Kỷ Quân Nhã cố ý kích thích cô, thì cô đã không bị sinh non?
Đứa bé kia chết là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô, ranh giới cuối cùng bất kỳ người nào đều không thể đụng chạm.
Kỷ Quân Nhã thấy trên mặt cô toàn hận ý, lại đi trước mặt cô gần hai bước, nắm cánh tay cô lên, môi màu đỏ nâng lên nụ cười sâu đậm, giọng ôn nhu lại tràn đầy ác ý: “Thần Hi, tôi biết cô hận tôi, chuyện tai nạn xe cộ đã sớm lắng bụi bặm, huống chi cô cũng ra tù, tôi hy vọng chúng ta sau này là chị em gái tốt."
Nhìn cô giả mù sa mưa, ánh mắt Kỷ Thần Hi lạnh thêm: “Tôi không có tâm tình nghe cô nói nhảm, buông tay."
"Thần Hi, chị là chân tâm thật ý muốn cùng em giải hòa, cũng từ trong thâm tâm hy vọng em tham dự hôn lễ của chị cùng anh Hoài Dật."
"Hôn lễ thì không cần, tương lai tang lễ các người hợp táng ngược lại tôi có thể cân nhắc đi tống táng." Kỷ Thần Hi thấy cô ta không muốn buông mình ra, không kiên nhẫn nhíu mày: “Cô không buông tay nữa, đừng trách tôi không khách khí."
Nói, nói gì cũng đều vô nghĩa, cánh tay hất một cái, rút tay mình trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook