Thiên Giáng Lân Nhi Chi Thiên Y Vô Phùng
-
Chương 1
Chương Đinh vốn là con cháu nông gia bình thường, bởi vì không muốn giống như ông cha tổ tiên, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, người trẻ tuổi khát khao được hào sảng mồm to uống rượu chén lớn ăn thịt, vậy là không thèm để ý phụ thân quở trách, rời nhà bước vào giang hồ.
Vị Thủy bang gã gia nhập mặc dù chẳng qua là bang phái loại ba, nhưng ở bản xứ đã rất ghê gớm, đủ để cho đệ tử trong bang nghênh ngang trên đường.
Chương Đinh gia nhập Vị Thủy bang khi mới mười bảy tuổi, mà tháng chín năm nay, gã sẽ đón sinh nhật hai mươi mốt tuổi.
Giang hồ tử đệ giang hồ lão, giang hồ trong mắt Chương Đinh, chính là áo khoác màu đỏ tía của bang chủ, Cửu Hoàn đại đao của phân đường chủ, hào ngôn tráng ngữ của các huynh đệ lúc tửu hậu, tiền lệ bang phái phát mỗi cuối tháng, cùng nếp nhăn giăng đầy trên khóe mắt mẫu thân mỗi năm khi đưa tiền về nhà.
Tính tình của gã rất nghiêm túc, hơn nữa mỗi lần chỉ nghĩ một dạng sự tình, học nhanh hơn người khác rất nhiều, khoảng thời gian bốn năm, đã đủ để cho gã từ một thái điểu chẳng biết gì thành một trong bốn bả đao nhanh nhất của phân đường.
Cho nên lúc bang chủ bảo phân đường chủ kêu mấy người có năng lực đến địa điểm chỉ định hội họp, người đầu tiên đường chủ nghĩ đến, chính là Tiểu Chương.
Chương Đinh theo đường chủ ra roi thúc ngựa chạy tới Hắc Đường hiệp, lập tức bị bang chủ phái đến dưới quyền một đại hồ tử, mai phục sau thung lũng Hắc Đường.
Gã tự nhiên không biết đại hồ tử nọ là Thiết Chưởng Đỗ Tam Xuyên rất nổi danh trên giang hồ, cũng không biết bốn bang phái cùng rất nhiều người giang hồ khác đều đang mai phục xa xa gần gần khắp các nơi trong hẻm núi.
Mỗi người đều dường như khẩn trương hơn ai hết, chẳng ai rảnh rỗi mà để ý tới một tiểu tử vô danh tiểu tốt. Từ trong đôi câu chuyện gẫu của người khác gã láng máng nghe ra, ngần ấy người tụ tập một chỗ là vì vây diệt một yêu nhân rất lợi hại của Vu Thánh giáo, về phần Vu Thánh giáo là cái gì, yêu nhân là ai, rốt cuộc pháp thuật lợi hại thế nào thì hoàn toàn không phải điều gã có thể lý giải.
Cho dù lợi hại hơn nữa, chắc cũng chẳng thể lợi hại hơn bang chủ đâu nhỉ? Bảo đao của bang chủ chém xuống, có thể bổ cả một tảng đá lớn, trên đời này làm sao có thể tồn tại kẻ lợi hại hơn?
Nghĩ vậy, Chương Đinh bắt đầu an tâm lau chùi thanh đao của mình.
Một đao khách tốt, cần phải xem đao như bằng hữu của mình. Tuy là gã không biết làm bằng hữu với một cục sắt thế nào, nhưng lời đường chủ nói khẳng định là có đạo lý, cho dù hiện tại không hiểu, chờ mình lên được vị trí đường chủ là nhất định có thể hiểu được.
Thời điểm hẻm núi phía trước bắt đầu truyền đến tiếng hỗn loạn, Chương Đinh vẫn đang lau đao của gã, cho nên khi cỗ xe ngựa màu đen kia xuất hiện trong tầm mắt, tốc độ lao ra chậm hơn người khác một bước.
Bởi vì chậm một bước này, thứ gã thấy liền nhiều hơn người khác rất nhiều.
Gã thấy một trường tiên màu đen từ trước xe ngựa bay lên, quay một vòng trên đầu mọi người, sau đó dịch thể trắng đục đỏ tươi bắn lên theo tiên, đấy căn bản không phải tiên, là độc giao! Là ác long! Là Tu La lấy mạng!
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ trên đỉnh xe ngựa, một đôi hồng y hài đồng nhảy lên, uyển chuyển như biết bay. Bạch quang trong tay hai người lóe lên, liền có người ngã xuống như lúa ngã dưới lưỡi liềm. Hai tiểu hài trong đồ sát đơn phương cười không ngừng, khi ngẫu nhiên cùng bay trở về xe ngựa còn vỗ tay nhau, hai gương mặt trắng ngần, lại giống nhau như đúc!
Dường như đã qua rất lâu, kỳ thật chỉ là nháy mắt. Bốn năm mươi người lao ra máu thịt tung tóe ngã xuống đầy đất, nhưng đến chiếc bánh xe ngựa cũng chẳng thể giam chân một chút, đó đâu phải xe ngựa, rõ ràng là một con quái vật màu đen!
Chương Đinh vô thố đứng sau những thi thể, cảnh tượng hệt như ác mộng làm gã sợ tới mức muốn chạy, nhưng chân lại nặng như bị cột bao nhiêu là đá, chẳng nhích nổi lấy nửa bước.
Gã thấy đại hồ tử bang chủ chào hỏi tất cung tất kính múa may một đôi bồ phiến đại chưởng, miễn cưỡng ngăn cản trường tiên màu đen của kẻ đánh xe, giây tiếp theo, trường tiên quấn lấy cổ đại hồ tử như độc xà, lão cố sức kéo tiên một cách vô ích, nửa khuôn mặt không bị râu che phủ ngạt thành màu đỏ tía.
Bọn hồng y đồng tử trở lại đỉnh xe cười đùa chỉ trỏ, một đứa nói: “Ngươi đoán hắn có thể cố bao lâu?” Đứa còn lại liền cười nói: “Tối đa mười đạn chỉ.”
Trong mắt đại hồ tử bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ, lão trừng cánh cửa xe ngựa thủy chung đóng chặt mà mắng to: “Vu Trảm Lâu… Ngươi là đồ rùa đen rút đầu… Bọn yêu nhân Vu Thánh giáo các ngươi đều sẽ không được chết tử tế…”
Bọn hồng y đồng tử nhất tề biến sắc mặt, đồng thanh quát: “Lớn mật, dám vô lễ với giáo chủ!”
Hắc y nhân đánh xe mặt trầm như nước, vung tay, chiếc tiên thít vào từng tấc với tốc độ mà mắt thường nhìn được, cuối cùng rắc một tiếng, cổ Đỗ Tam Xuyên rốt cuộc bị thít đứt, cả cái đầu kèm một chùm máu tươi bay lên giữa không trung.
“Tả hộ pháp hảo thân thủ! Cách chết này thật là tiện nghi cho hắn.” Hai đồng tử cùng hoan hô như hát.
Cái đầu nọ quay tít hai vòng trên không, lại vừa vặn rơi xuống trước mặt Chương Đinh, đại hồ tử đầu lưỡi thè ra, con mắt lòi khỏi hốc mắt dừng hình trên cái đầu đã mất đi thân thể, hết sức dữ tợn.
Chân mềm nhũn, gã ngã ngồi xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
“Ai nha, vẫn còn một tên!” Đồng tử bên trái kinh hô, “Nhất định là A Nhất để sót.”
“Mới lạ, rõ ràng là A Nhị để sót!” Đồng tử bên phải kháng nghị.
“Là A Nhất!”
“Là A Nhị!”
“Câm miệng!” Hắc y nhân vung tay, trường tiên lại bay vút, thẳng đến Chương Đinh.
Xong rồi, đến phiên gã rồi!
Chương Đinh định cử đao, chí ít phải chết như một người giang hồ, nhưng trong khoảnh khắc này, khuôn mặt già nua của cha mẹ hiện lên trước mắt, một chút khí lực cuối cùng cũng trôi đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc tiên như độc xà bay về phía đầu mình.
“Thôi đi, lên đường quan trọng hơn.” Mắt thấy trường tiên sắp điểm tới ấn đường của Chương Đinh, người trong xe ngựa lạnh lùng nói.
Mũi tiên lập tức vẽ một vòng tròn nhỏ trên không, thu về càng nhanh hơn thế đến, hắc y nhân kính cẩn nói: “Cẩn tôn pháp chỉ của giáo chủ.”
Bánh xe chỉ ngừng trong phút chốc lại quay tít, đôi đồng tử song sinh vốn đã ầm ĩ đánh nhau dưới đất vội vàng kêu to “Đợi tôi với”, nhún người bay trở về đỉnh xe.
Chương Đinh không thể tin tưởng nhìn cỗ xe ngựa nhanh chóng đi xa, tự tát mình một cái thật mạnh.
Đau.
Gã cư nhiên không chết?
Rất lâu sau gã mới có thể dùng đôi chân run rẩy gượng nhổm dậy, lấy đao làm gậy, lảo đảo đi về phía thung lũng trước Hắc Đường hiệp.
Máu tươi và thi thể còn nhiều hơn sau thung lũng che kín cát vàng trong hẻm núi, một mạt đỏ tía giữa một phiến màu đỏ, y hi là áo khoác của bang chủ. Chương Đinh chỉ cảm thấy buồn nôn, chống đao nôn thốc nôn tháo.
Hơn hai trăm tính mạng, khoảnh khắc trước còn vui vẻ, chớp mắt một cái mà cả thi thể hoàn chỉnh cũng không tìm được.
Đây là giang hồ, giang hồ chân chính.
Mơ hồ nhớ tới thanh âm khiến người rét đến mức đông cả tim trong xe ngựa, mặt cũng chưa lộ chỉ động miệng một chút, đã phân biệt sinh và tử của người ta.
Vu Thánh giáo chủ.
Đó là quỷ, là ma, là thứ mà nhân loại tuyệt đối không nên tiếp cận.
Trong giang hồ chân chính đều là quái vật như vậy!
Đáng sợ! Thật đáng sợ!
Hệt như bị thanh đao đang chống trong tay làm phỏng, gã bỗng nhiên nhảy lên, vứt đao đi rất xa.
Thanh niên hốt hoảng mà lảo đảo chạy ra ngoài, rốt cuộc từ bỏ! Gã phải về nhà! Về nhà! Làm ruộng, bốc vác, cái gì cũng được, chỉ cầu không bao giờ phải liên quan tới giang hồ nữa!
Năm đó Chương Đinh nửa sau tuổi hai mươi, đã kết thúc kiếp sống giang hồ không đến bốn năm của mình.
Gã tự nhiên không biết, tương lai đang chờ đợi cỗ xe ngựa màu đen kia, là kinh đào hãi lãng, là huyết vũ tinh phong, là Trung Nguyên mười sáu môn phái liên thủ truy sát, là sinh tử tồn vong của Vu Thánh giáo.
Đó là giang hồ cố sự đã không còn liên quan tới gã.
Sinh, tử, yêu, hận.
Mồng ba tháng bảy, đêm, cuồng vũ.
Hệt như đến từ chốn u minh, một cỗ xe ngựa toàn thân đen kịt lao đi dưới mưa, chính là cỗ xe ngựa tử vong không lâu trước lấy đi mấy trăm mạng người ở Hắc Đường hiệp. Hắc y nhân đánh xe tuy rằng bị dầm bạo vũ ướt đẫm, vẫn cứ ngồi vững vàng trên càng xe, chiếc tiên của y không hề nằm trên tay.
Chẳng lẽ chỉ có những lúc giết người, mới thấy được trường tiên màu đen kia của y?
Đôi đồng tử sinh đôi giết người không chớp mắt kia lại đã đi nơi nào? Tại sao không thủ trên đỉnh xe?
Xe ngựa chạy đến trước miếu Thành Hoàng khói lửa đã tắt từ lâu, người đánh xe ghìm dây cương, hai con tuấn mã đứng lại, xe cũng ngừng.
Y nhảy xuống xe ngựa, lấy từ càng xe ra một chiếc ô khung bằng hai mươi bốn thanh trúc, bước đến trước cửa mở cửa xe, thấp giọng xin chỉ thị: “Giáo chủ, đi về phía trước năm mươi dặm nữa chính là Hán Trung, ngựa đã không chịu nổi, không bằng đêm nay nghỉ lại nơi này một đêm, chờ song thị dò xét tin tức trở về hội họp lại đi, được không?”
Thanh âm của Vu Thánh giáo chủ lạnh lùng truyền ra, “Cảnh Du, trong mắt ngươi không chịu nổi chỉ sợ không phải ngựa, mà là bổn tọa nhỉ?”
“Thuộc hạ không dám.” Cảnh Du không biến sắc mặt, tự đưa tay tát mình một cái, nửa mặt lập tức sưng lên, kính cẩn nói: “Thuộc hạ ngôn ngữ không rõ, xin giáo chủ giáng tội.”
Trầm mặc hồi lâu, cửa xe mới mở ra, Vu Thánh giáo chủ Vu Trảm Lâu lạnh lùng bước xuống, Cảnh Du vội tiến lên che ô, thầm vận nội lực, ngăn bạo vũ tung tóe ở ngoài phạm vi năm thước.
Một thân khô ráo tiến vào miếu Thành Hoàng, Vu Trảm Lâu nhíu mày với sự đổ nát bên trong, cuối cùng không nói gì thêm, chắp tay đứng giữa miếu đường. Cảnh Du lại quay người đi lấy đệm lót, cẩn thận thu dọn một nơi mà trải lên, thoắt cái bổ bàn thờ tượng phật, nhanh chóng nhóm lên một đống lửa.
Trong miếu ánh lửa ấm áp, bạo vũ bên ngoài lập tức giống như cách rất xa.
Bó gối ngồi trên chiếc đệm mềm mại, Vu Trảm Lâu đã vô ý thức ngẩn người cả buổi, lấy lại tinh thần nhìn Cảnh Du đang bận rộn ở đối diện đống lửa, ngọn lửa nhảy nhót chiếu nửa bên mặt bị sưng đỏ càng rõ ràng.
Khó coi đến gai mắt.
Hất tay ném ra một cái hộp ngọc, y trầm mặt phân phó: “Bôi lên.”
“Tạ giáo chủ.” Trở tay đón được, Cảnh Du bôi thuốc mỡ lên mặt, cảm giác mát rượi lan ra chỗ sưng đỏ, chẳng mấy chốc dung nhan anh tuấn đã hồi phục như lúc ban đầu.
Y cung kính đưa thuốc lại, Vu Trảm Lâu cau mày phất tay, tùy ý nói: “Thưởng cho ngươi.” Lại ôm gối chẳng biết đã thần du đến phương nào rồi.
Khẽ khàng lui về chỗ cũ, Cảnh Du cẩn thận cất hộp thuốc, nương ánh lửa thấp thoáng đánh giá vị giáo chủ cách biệt đã một năm.
Sắc mặt vốn ôn nhuận như mỹ ngọc, bây giờ lại là vẻ tái nhợt xanh xao, sam màu xanh mặc trên người có một loại cảm giác quạnh quẽ, quầng đen dưới mắt nam tử, vẻ mỏi mệt cùng tấm lưng thẳng tắp lộ ra sự tương phản rõ rệt.
Y rời khỏi người kia mới một năm, vị thần lãnh ngạo cao quý ấy liền rơi xuống hồng trần, biết được thất tình lục dục, ái hận sân si, mình đầy thương tích.
Thiên tư kinh tài tuyệt diễm, khí khái nghễ vật ngạo thế, tính tình hỉ nộ vô thường, cùng với vẻ ôn nhu không quen, đó là trân bảo đáng cho người hoàn mỹ nhất trên thế giới toàn tâm quý trọng mô bái, nam nữ tầm thường chỉ ngưỡng mộ dung nhan của y, cũng đã là một loại khinh nhờn.
Mà nay lại có kẻ nhẫn tâm tổn thương y đến bước này!
Hứa, Quân, Nguyên! Ta nhất định phải đem ngươi băm thây vạn đoạn! Y nắm chặt tay một cách vô ý thức, củi gỗ vốn phải bỏ vào đống lửa vô thanh nát thành bột phấn.
“Cảnh Du, đang nghĩ gì vậy? Mặt mũi thật dữ tợn.” Vu Trảm Lâu lấy lại tinh thần tâm tình dường như đã khá hơn một chút, nhàn nhạt trêu chọc thuộc hạ trung tâm mặt không biểu cảm.
“Thuộc hạ đang nghĩ nên giết họ Hứa thế nào.” Tả hộ pháp của Vu Thánh giáo bẩm báo sự thật.
Ý cười nhạt dần trên mặt Vu Trảm Lâu, hồi lâu y mới thở dài nói: “Ngươi đấy… Thành thật cũng quá mức rồi…”
“Thuộc hạ không dám lừa gạt giáo chủ.”
“Đúng vậy, ngươi chưa bao giờ giấu ta bất cứ chuyện gì.” Ánh mắt Vu Trảm Lâu thoáng tối đi, lại đột ngột nở nụ cười, “May mà còn có ngươi.”
“Trước không cần quản tới Hứa Quân Nguyên, hắn còn chưa đáng để đường đường hộ pháp chi tôn của Vu Thánh giáo ta đích thân động thủ, những chuyện phải làm sau khi quay về tổng đàn vẫn còn nhiều lắm. Lần này mười sáu môn phái Trung Nguyên cư nhiên dám ám toán phía trước, đuổi giết phía sau, hạng nhảy nhót cũng dám khiêu khích Vu Thánh giáo, nếu không cho biết tay, lấy gì úy danh thánh giáo ta?” Nói đến đoạn sau, trên mặt Vu Trảm Lâu đã là vẻ băng sương.
Vu Thánh giáo ở Quảng Tây, vùng Quý Châu, vẫn không liên quan nhiều đến võ lâm Trung Nguyên, hiến tế người sống cũng vậy, chia nhau ăn thi thể cũng thế, đều là tín ngưỡng trong giáo, đâu liên quan gì tới kẻ khác? Tự dưng bị chụp mũ cái danh yêu giáo, cũng chưa từng so đo với họ, lần này cả gan nhân khi y dừng lại Lạc Dương bố trí bẫy rập đê tiện như thế, cả người y yêu cũng lợi dụng, thật sự là quá khinh ba chữ “Vu Thánh giáo” rồi!
Cảnh Du chỉ yên lặng lắng nghe, không hề đáp lời.
Biết y không hề tán đồng, Vu Trảm Lâu muốn nổi giận, lại nén xuống.
Nếu trên đời này còn có người đáng để y giải thích, vậy thì Cảnh Du được tính là một người.
Y chậm rãi mở miệng: “Cảnh Du, trong cả chuyện này, Hứa Quân Nguyên không có lỗi gì.”
Cúi mắt giấu đi sát ý trong mắt, Cảnh Du âm thầm siết chặt mười ngón. Không có lỗi? Hứa Quân Nguyên lòng muông dạ thú, cô phụ thâm tình mà người khác cầu không được, cấu kết Âu Dương Tiểu Tiểu ám toán giáo chủ, chết ngàn lần cũng chưa đủ chuộc tội, sao lại không có lỗi?
“Âu Dương thế gia tài thế đều lớn, trong chốn giang hồ danh dự lớn lao, Âu Dương Tiểu Tiểu thân là độc nữ, lại thêm tư sắc xuất chúng quyến rũ động lòng người, Hứa Quân Nguyên lãng nhân giang hồ, có thể trở thành rể cưng của Âu Dương thế gia, tài sắc được cả, động lòng cũng là thường tình.” Vu Trảm Lâu nở nụ cười tự giễu, “Đi theo ta thì hắn có thể được cái gì? Không danh không phận, không chỉ võ lâm Trung Nguyên không dung, ta cũng tuyệt đối không giao Vu Thánh giáo cho hắn chủ chưởng. Một nam nhân hơi có dã tâm cũng biết nên lựa chọn thế nào.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Cắt ngang kháng ngôn của Cảnh Du, y nói tiếp: “Muốn yêu hắn chính là ta, muốn tin hắn chính là ta, hắn có lỗi gì?”
“Cho nên ta không hề hận hắn, từ đầu chí cuối, bất quá là ta nhìn lầm người, yêu lầm người mà thôi.” Vu Trảm Lâu nở nụ cười lạnh giá.
Là y tự mình đâm đầu vào thanh bào nam tử quay đầu cười giữa khóm mẫu đơn kia, là y đã tin người nọ thật sự đạm bạc phồn hoa không tranh với đời, là y mê luyến vẻ bình hòa ôn nhu không xem y như thần linh trong ánh mắt người nọ, là y không phân biệt được chân ngôn giả ngữ dưới con ngươi cúi xuống của người nọ, không nhìn ra sự lừa dối dưới nhu tình như nước. Đứng đầu một giáo, có mắt không tròng, tự cho là đúng, bất quá là một chén rượu độc hồi báo, thật sự đã là quá nhẹ, lại có gì đáng hận?
Cho nên y không hận tình nhân từng thâm tình kia chút nào, y là Vu Trảm Lâu, Vu Trảm Lâu cả đời kiêu ngạo, đâu thèm trách người.
Chẳng qua, bất kỳ ai muốn mạo phạm Vu Thánh giáo thì sẽ là kẻ địch của y, cho dù thân như chí ái cũng không thể tha thứ.
Rõ ràng hai người ban đầu tương phùng đều vô tâm, khi triền miên ân ái chẳng ngưỡng mộ thần tiên, đáng tiếc chân tình không qua được khảo nghiệm hồng trần, người nọ dễ dàng thay lòng đổi dạ, mà y lại không xét kỹ, kết cục đi xuống chỉ có thể là đao hướng về nhau.
Hứa Quân Nguyên đáng thương tuy rằng cũng coi như tâm tư thâm trầm, nhưng làm sao so được với gia học uyên nguyên của Âu Dương Tiểu Tiểu, cho dù đến tận hôm nay, chỉ sợ hắn vẫn tưởng là nàng thật tâm mê luyến hắn, vì tiêu trừ chướng ngại mới động thủ với người tình cũ, nào biết đâu rằng cô gia của Âu Dương thế gia lại chẳng dễ làm như vậy, mục đích của họ, chỉ là kho tàng phú khả địch quốc trong truyền thuyết của Vu Thánh giáo.
Khẽ đặt tay lên bụng, y mỉm cười đạm mạc, đáng tiếc người nọ sẽ vĩnh viễn không biết, khi cộng ẩm đêm cuối cùng, y vốn định nói cho hắn biết, có một người yêu hắn đến mức nguyện ý vì hắn mà dùng thân nam tử làm chuyện nghịch thiên, tự tổn nửa đời công lực dựng dục con nối dòng cho hắn.
Ai ngờ một chén khiên cơ độc dược, xé nát tấm mạng che ôn tình trước một bước.
Nếu không có hài tử trong bụng này, chỉ một chén rượu độc, hơn mười kẻ gọi là cao thủ mai phục, sao có thể làm gì được giáo chủ kinh tài tuyệt diễm nhất Vu Thánh giáo ba trăm năm qua?
Hết thảy đều là ý chỉ của thần Vu Thánh tối cao, để y triệt để nhìn rõ người mình yêu rốt cuộc là kẻ thế nào. Sau khi y trúng độc người nọ lại còn giả bộ kinh hoảng, khi hắn bảo hộ cho y giao thủ cùng Âu Dương Tiểu Tiểu, mới từ sau lưng đánh ra một chưởng âm độc, nói gì mà tình thế phải vậy, bởi vì Âu Dương Tiểu Tiểu đã có hài tử của hắn?
Vu Trảm Lâu cao giọng cuồng tiếu, Hứa Quân Nguyên ơi Hứa Quân Nguyên, ta sẽ vĩnh viễn không cho ngươi biết, một chưởng ngươi vừa đánh ra kia, đã đánh lên thân một người cũng mang thai con ngươi.
Không phải sợ ngươi đau lòng, mà là ngươi không xứng!
Là Vu Trảm Lâu mắt mù, yêu nhầm ngươi, hôm nay nếu không chết, đời này kiếp này tuyệt tình đoạn nghĩa!
Lúc ấy song thị hồng y bị y phái đến nơi khác, nếu không phải vừa vặn Cảnh Du vì giáo vụ từ Bách Sắc chạy tới, chỉ sợ y thật sự phải đương trường đẫm máu, thành toàn nguyện vọng của những tiểu nhân đê tiện đó.
Đêm đó Cảnh Du kịp thời chạy đến, hai người liên thủ, đương trường giết mấy cao thủ của Âu Dương thế gia, cuối cùng phá vây mà đi.
Vu Thánh giáo không có cứ điểm ở Bắc Trường Giang, nhân đơn lực cô, mà mười sáu môn phái của Trung Nguyên võ lâm có thanh danh muốn trừ ma vệ đạo, ham muốn bản đồ kho báu có lẽ có, dưới sự giật dây của Âu Dương thế gia dọc đường nhao nhao truy sát, bọn y trên đường vừa đánh vừa đi, tuy rằng đã hội hợp với song thị đuổi theo, nhưng Vu Trảm Lâu trong người có thai, nội thương khó hết, không thích hợp vọng động chân khí, gặp phải cao thủ chân chính lấy đông đánh ít, Cảnh Du và song thị ngăn cản cũng có chút cật lực.
Trước mắt hữu hộ pháp Tần Tâm của Vu Thánh giáo đã đưa phòng tuyến đối ngoại trong giáo tới giao giới Trường Giang, cũng tự mình dẫn cao thủ tiếp ứng tại Lư Châu, vô luận thế nào cũng phải hộ tống giáo chủ bình an quay về tổng đàn mới được, Cảnh Du âm thầm tính toán trong lòng.
Trước mắt chướng ngại lớn nhất không phải là địch nhân chặn đánh trên đường, mà là thai nhi trong bụng giáo chủ.
Nhờ đây mệt mỏi, Vu Trảm Lâu dọc đường căn bản chưa từng được thoải mái, tuy rằng sự cao ngạo từ khi sinh ra đã che giấu rất hoàn mỹ vẻ mỏi mệt, nhưng làm sao giấu được Cảnh Du từ nhỏ đã cùng lớn lên?
Nếu không có đứa bé này…
Tiếng gỗ nảy đồm độp trong đống lửa đã kinh tỉnh nam nhân ý nghĩ trượt đến thâm tầng, y chợt hoàn hồn, may mà Vu Trảm Lâu cũng đang nghĩ gì đó, không phát hiện y thất thần. Vội vàng lấy chiếc nồi sắt trên lửa xuống, y đổ cháo thịt khô trong nồi vào cái bát bạch ngọc, bưng cho Vu Trảm Lâu.
“Giáo chủ, hớp chút cháo cho ấm người đi.”
Nhìn bát cháo ghét bỏ, Vu Trảm Lâu cau mày nhận lấy, miễn cưỡng hớp từng ngụm.
Đau lòng nhìn giáo chủ rõ ràng không muốn ăn, lại ép mình nuốt xuống vì đứa con của tên tiểu nhân vô sỉ kia, trong lòng Cảnh Du vừa chua chát vừa đau đớn, nhịn không được phải buột miệng: “Giáo chủ, chẳng lẽ ngài thật sự tính sinh đứa bé này?”
Kính Chuyển Thần Công bí truyền của Vu Thánh giáo tuy rằng có thể làm cho nam tử thụ thai, nhưng nghịch thiên sinh con, chí ít phải tổn thất một nửa công lực, mà quá trình mang thai thập phần nguy hiểm, mặc dù trong giáo thỉnh thoảng cũng có người tu luyện, nhưng phần lớn chỉ dùng làm phụ trợ cho Hóa Thai Đại Pháp mà thôi.
Vì nam nhân đó, có đáng không?
“Không sai!” Vu Trảm Lâu nhướng mày, ngạo nghễ nói, “Hài tử này là cốt trong cốt, máu trong máu của ta. Nó sẽ kế thừa hết thảy của ta, lấy ta làm phụ, lấy ta làm mẫu, sau khi ta trăm tuổi sẽ hộ vệ ngàn vạn đệ tử Vu Thánh giáo ta. Nó là con nối dòng của ta, tại sao ta lại không cần?”
Hứa Quân Nguyên bất quá là một cái tên trong những năm tháng quá khứ, chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Mặc dù đã gầy đi một chút, nhưng vẻ hờ hững đạm đạm giữa chân mày, vẻ cao ngạo lạnh lùng bên môi, vẫn là Vu Trảm Lâu cao tít trên bảo tọa, nhẹ nhàng bâng quơ nắm giữ sinh tử của một giáo trong tay kia.
Vẫn là Vu Thánh giáo chủ mà y quen thuộc kính yêu hiến dâng cả đời.
Cảnh Du quỳ xuống, dập đầu xuống đất, “Giáo chủ, rạng danh Vu Thánh giáo ta thiên thu vạn đại, thuộc hạ thề chết hộ tống giáo chủ an toàn trở về tổng đàn!”
“Đúng! Giáo chủ, rạng danh Vu Thánh giáo ta thiên thu vạn đại.” Hai hồng y đồng tử theo mưa gió cùng tiến vào từ cửa miếu vừa vặn nghe được một câu cuối cùng, vui cười ứng hợp, vừa chui đến bên đống lửa vừa luôn miệng kêu lạnh.
Biểu tình trên mặt nhạt đi, Cảnh Du đứng dậy tiến đến ngồi bên trái Vu Trảm Lâu, không nói gì nữa.
“Các ngươi đã thăm dò được những gì?” Vu Trảm Lâu hỏi.
“Giáo chủ giáo chủ, ngài không biết!” A Nhất tranh trả lời trước: “Bọn người Trung Nguyên này thật là xấu chết đi được!”
A Nhị gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, chúng tìm hai lão đạo sĩ lão ni cô nghe nói rất lợi hại, tên là Trường Tùng Tĩnh Vân gì đó, còn có cả một đám anh hào lộn xộn như thế.”
“Định kế hoạch thiên la địa võng gì đó, các bang phái lớn nhỏ phong tỏa cả vùng Hán Trung này, chỉ cần xe ngựa của chúng ta vừa đi qua, lập tức đốt tín hiệu, kêu cao thủ tọa trấn Hán Trung hỗ trợ.”
“Nói gì mà bảo đảm chúng ta có đi không về, cũng không dám khinh thường võ lâm Trung Nguyên không người nữa! Thật khiến người ta phát cáu!”
“Chúng vốn đã không người mà, nếu như giáo chủ không bị thương, hoặc là cao thủ trong giáo đến thêm hai người thì đã sớm cho bọn xấu xa đó nếm thử sự lợi hại của Vu Thánh giáo chúng ta!”
“Đúng vậy đúng vậy! Chờ chúng ta trở về lập tức dẫn mọi người giết lại, cho chúng biết tay một chút!”
Hai huynh đệ tranh nhau nói, càng nói càng tức giận, khiến khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn thành cái bánh bao.
Thiên la địa võng? Cần phải biết, võng một khi giăng quá rộng, lúc muốn dùng lại vị tất thu về được.
“Cần gì chờ lâu như vậy?” Vu Trảm Lâu cười lạnh lùng, nhìn mười ngón tay thuôn dài của mình, “Nếu các ngươi muốn, hiện tại có thể cho chúng biết tay một chút.” Tu mi khinh thường, dung nhan tuấn tú lộ ra một loại ngạo ý trong xương cốt, y nhẹ nhàng nói: “Ta hôm nay cứ khinh võ lâm Trung Nguyên không người, lại có thể thế nào?”
“Da da! Thật tốt quá!” A Nhất A Nhị cao hứng đập tay nhau, nhảy nhót tại chỗ.
Trầm ngâm giây lát, Cảnh Du chắp tay chờ lệnh, “Đã như vậy, xin giáo chủ do song thị bồi bạn dọc đường, thuộc hạ lẻn vào Hán Trung, đánh chết viện thủ của đối phương trước, rồi lại hội hợp cùng giáo chủ.”
Vu Trảm Lâu lắc đầu: “Không, ta đi cùng ngươi, đi kiến thức cái gọi là Trung Nguyên cao thủ một chút.”
Cảnh Du cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng không cự tuyệt nữa. Hiện giờ tình hình rối loạn, địch tung không rõ, mặc dù song thị võ công không kém, nhưng tính tình ham chơi quá mức, quả thật cũng chỉ có y tự mình đi theo bên cạnh giáo chủ, mới có thể an tâm một chút.
Y gọi song thị qua, dặn dò an bài cẩn thận một phen, bọn đồng tử vui cười bằng lòng.
“Chúng dừng chân ở nơi nào trong Hán Trung?” Vu Trảm Lâu hỏi.
“Triệu gia lâu.” A Nhất A Nhị cùng đáp.
“Triệu gia lâu à?” Trong mắt Vu Trảm Lâu dần tụ lại ý mỉa mai như đinh, lạnh lùng nói: “Giờ ngọ ngày mai trước Triệu gia lâu, chắc hẳn sẽ vô cùng náo nhiệt.”
* * *
Khi cỗ xe ngựa màu đen xuất hiện tại nơi cách Hán Trung mười dặm, Vu Trảm Lâu và Cảnh Du đã nghênh ngang bước vào đại môn Triệu gia lâu.
Triệu gia lâu chẳng phải danh môn đại phái gì, mà là một trà lâu có thượng phòng nhã tĩnh, cũng khá nổi danh ở Hán Trung. Vì chiếu cố Tĩnh Vân sư thái cùng Trường Tùng chân nhân được mời đến, mười sáu phái liên hợp mới chọn điểm dừng chân ở nơi này.
Nếu đem hành động của mười sáu phái lần này ví thành mạng nhện, vậy thì Triệu gia lâu chính là con nhện chiếm cứ tâm trận. Nhưng chẳng ai ngờ được, kẻ bị dự định là con mồi lại có thể im hơi lặng tiếng đánh thẳng hoàng long.
Rời khỏi xe ngựa, thay trang phục màu đen gai mắt, thoạt nhìn ai có thể lập tức nhận ra, người trước mắt chính là sát tinh cơ hồ lật tung một nửa võ lâm.
Người hầu trà của Triệu gia lâu mắt thấy hai vị công tử một thanh sam một lam bào nhàn nhã bước vào, lập tức lên nghênh tiếp, cười meo meo vái chào, “Hai vị gia, chính là muốn tới gian nhã trên lầu hai?”
Làm người hầu trà đã hơn mười năm, khách nhân loại nào ra tay hào phóng hắn tự nhiên phải nắm rõ. Người tới một ngọc thụ lâm phong, một tuấn mỹ bức người, đều là khí vũ phi phàm. Khách nhân như vậy nếu hầu hạ tốt, chỉ bạc thưởng cũng hơn cả tiền công ba tháng.
Thanh sam công tử không nói gì, chắp tay đứng giữa đại đường, thản nhiên đánh giá bố cục trang trí trong lâu, người lam bào tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt y mà nhoẻn miệng cười. Có thể nhìn ra đó không phải là người hay cười, đường nét trên mặt nam tử hơi cứng, nhưng dung nhan tuấn mỹ dưới một chút không tự nhiên đó, ngược lại tôn lên càng thêm động lòng người.
“Chúng ta đến tìm người, xin hỏi có một vị sư thái hoặc là đạo trưởng ở đây không?” Y hỏi.
“Hả?” Sửng sốt một chút, người hầu trà nhanh chóng phản ứng lại, đỏ mặt đáp vội: “Có! Có! Ở ngay phòng chữ thiên trên lầu hai! Hóa ra người họ chờ chính là ngài! Mời khẩn trương vào trong! Tiểu nhân dẫn đường cho ngài.”
“Không cần.” Tùy tay đưa một mẩu bạc vụn cho người hầu trà, người lam bào – Cảnh Du quay về phương hướng phòng chữ thiên lầu hai mà hất cằm ra hiệu, Vu Tràm Lâu chắp tay đứng đó, gật đầu.
Cảnh Du bước lên lầu, Triệu gia lâu này được xây dựng rất tinh xảo, khoảnh cách giữa lầu một và lầu hai vốn không cao, nhưng thang lầu kia dựng thành một hình cung dài thượt, nửa dán vách lâu từ bên này đến bên kia, bỗng dưng khiến không gian bị kéo sâu hơn rất nhiều.
Y nhàn nhã dạo bước, tiến lên không nhanh không chậm, thang lầu tuy dài, nhưng đi một hồi cũng đến cuối, nơi dừng bước vừa vặn trước cửa phòng chữ thiên.
Từ lầu hai nhìn xuống, Vu Trảm Lâu đã tìm vị trí có thể khống chế toàn trường mà ngồi xuống, đôi tay thuôn dài tú mỹ nhìn như tùy tiện để lên bàn, thản nhiên gật đầu với y.
Y an tâm lại, đưa tay gõ nhẹ cánh cửa phòng chữ thiên hai cái.
“Trường Tùng đạo trưởng, Tĩnh Vân sư thái có ở đây không?”
Cửa bị người kéo vào, một đồng tử đạo trang nhìn y từ trên xuống dưới, “Xin hỏi công tử là?”
Xuyên qua cánh cửa đang mở một nửa nhìn vào, một tấm bình phong trúc vừa vặn che mất tầm mắt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai ba bóng người, trong đó một người đưa lưng về phía cửa, xuyên qua khe hở của bình phong có thể nhìn ra người này mặc một thân đạo bào màu vàng hạnh.
Tính toán khoảng cách một chút, y mỉm cười với đạo đồng, một ngón tay trái điểm lên ấn đường đối phương, trường tiên trên tay phải đã vô thanh vô tức ra tay.
“Ta chính là người các ngươi muốn tìm.”
Vị Thủy bang gã gia nhập mặc dù chẳng qua là bang phái loại ba, nhưng ở bản xứ đã rất ghê gớm, đủ để cho đệ tử trong bang nghênh ngang trên đường.
Chương Đinh gia nhập Vị Thủy bang khi mới mười bảy tuổi, mà tháng chín năm nay, gã sẽ đón sinh nhật hai mươi mốt tuổi.
Giang hồ tử đệ giang hồ lão, giang hồ trong mắt Chương Đinh, chính là áo khoác màu đỏ tía của bang chủ, Cửu Hoàn đại đao của phân đường chủ, hào ngôn tráng ngữ của các huynh đệ lúc tửu hậu, tiền lệ bang phái phát mỗi cuối tháng, cùng nếp nhăn giăng đầy trên khóe mắt mẫu thân mỗi năm khi đưa tiền về nhà.
Tính tình của gã rất nghiêm túc, hơn nữa mỗi lần chỉ nghĩ một dạng sự tình, học nhanh hơn người khác rất nhiều, khoảng thời gian bốn năm, đã đủ để cho gã từ một thái điểu chẳng biết gì thành một trong bốn bả đao nhanh nhất của phân đường.
Cho nên lúc bang chủ bảo phân đường chủ kêu mấy người có năng lực đến địa điểm chỉ định hội họp, người đầu tiên đường chủ nghĩ đến, chính là Tiểu Chương.
Chương Đinh theo đường chủ ra roi thúc ngựa chạy tới Hắc Đường hiệp, lập tức bị bang chủ phái đến dưới quyền một đại hồ tử, mai phục sau thung lũng Hắc Đường.
Gã tự nhiên không biết đại hồ tử nọ là Thiết Chưởng Đỗ Tam Xuyên rất nổi danh trên giang hồ, cũng không biết bốn bang phái cùng rất nhiều người giang hồ khác đều đang mai phục xa xa gần gần khắp các nơi trong hẻm núi.
Mỗi người đều dường như khẩn trương hơn ai hết, chẳng ai rảnh rỗi mà để ý tới một tiểu tử vô danh tiểu tốt. Từ trong đôi câu chuyện gẫu của người khác gã láng máng nghe ra, ngần ấy người tụ tập một chỗ là vì vây diệt một yêu nhân rất lợi hại của Vu Thánh giáo, về phần Vu Thánh giáo là cái gì, yêu nhân là ai, rốt cuộc pháp thuật lợi hại thế nào thì hoàn toàn không phải điều gã có thể lý giải.
Cho dù lợi hại hơn nữa, chắc cũng chẳng thể lợi hại hơn bang chủ đâu nhỉ? Bảo đao của bang chủ chém xuống, có thể bổ cả một tảng đá lớn, trên đời này làm sao có thể tồn tại kẻ lợi hại hơn?
Nghĩ vậy, Chương Đinh bắt đầu an tâm lau chùi thanh đao của mình.
Một đao khách tốt, cần phải xem đao như bằng hữu của mình. Tuy là gã không biết làm bằng hữu với một cục sắt thế nào, nhưng lời đường chủ nói khẳng định là có đạo lý, cho dù hiện tại không hiểu, chờ mình lên được vị trí đường chủ là nhất định có thể hiểu được.
Thời điểm hẻm núi phía trước bắt đầu truyền đến tiếng hỗn loạn, Chương Đinh vẫn đang lau đao của gã, cho nên khi cỗ xe ngựa màu đen kia xuất hiện trong tầm mắt, tốc độ lao ra chậm hơn người khác một bước.
Bởi vì chậm một bước này, thứ gã thấy liền nhiều hơn người khác rất nhiều.
Gã thấy một trường tiên màu đen từ trước xe ngựa bay lên, quay một vòng trên đầu mọi người, sau đó dịch thể trắng đục đỏ tươi bắn lên theo tiên, đấy căn bản không phải tiên, là độc giao! Là ác long! Là Tu La lấy mạng!
Tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ trên đỉnh xe ngựa, một đôi hồng y hài đồng nhảy lên, uyển chuyển như biết bay. Bạch quang trong tay hai người lóe lên, liền có người ngã xuống như lúa ngã dưới lưỡi liềm. Hai tiểu hài trong đồ sát đơn phương cười không ngừng, khi ngẫu nhiên cùng bay trở về xe ngựa còn vỗ tay nhau, hai gương mặt trắng ngần, lại giống nhau như đúc!
Dường như đã qua rất lâu, kỳ thật chỉ là nháy mắt. Bốn năm mươi người lao ra máu thịt tung tóe ngã xuống đầy đất, nhưng đến chiếc bánh xe ngựa cũng chẳng thể giam chân một chút, đó đâu phải xe ngựa, rõ ràng là một con quái vật màu đen!
Chương Đinh vô thố đứng sau những thi thể, cảnh tượng hệt như ác mộng làm gã sợ tới mức muốn chạy, nhưng chân lại nặng như bị cột bao nhiêu là đá, chẳng nhích nổi lấy nửa bước.
Gã thấy đại hồ tử bang chủ chào hỏi tất cung tất kính múa may một đôi bồ phiến đại chưởng, miễn cưỡng ngăn cản trường tiên màu đen của kẻ đánh xe, giây tiếp theo, trường tiên quấn lấy cổ đại hồ tử như độc xà, lão cố sức kéo tiên một cách vô ích, nửa khuôn mặt không bị râu che phủ ngạt thành màu đỏ tía.
Bọn hồng y đồng tử trở lại đỉnh xe cười đùa chỉ trỏ, một đứa nói: “Ngươi đoán hắn có thể cố bao lâu?” Đứa còn lại liền cười nói: “Tối đa mười đạn chỉ.”
Trong mắt đại hồ tử bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ, lão trừng cánh cửa xe ngựa thủy chung đóng chặt mà mắng to: “Vu Trảm Lâu… Ngươi là đồ rùa đen rút đầu… Bọn yêu nhân Vu Thánh giáo các ngươi đều sẽ không được chết tử tế…”
Bọn hồng y đồng tử nhất tề biến sắc mặt, đồng thanh quát: “Lớn mật, dám vô lễ với giáo chủ!”
Hắc y nhân đánh xe mặt trầm như nước, vung tay, chiếc tiên thít vào từng tấc với tốc độ mà mắt thường nhìn được, cuối cùng rắc một tiếng, cổ Đỗ Tam Xuyên rốt cuộc bị thít đứt, cả cái đầu kèm một chùm máu tươi bay lên giữa không trung.
“Tả hộ pháp hảo thân thủ! Cách chết này thật là tiện nghi cho hắn.” Hai đồng tử cùng hoan hô như hát.
Cái đầu nọ quay tít hai vòng trên không, lại vừa vặn rơi xuống trước mặt Chương Đinh, đại hồ tử đầu lưỡi thè ra, con mắt lòi khỏi hốc mắt dừng hình trên cái đầu đã mất đi thân thể, hết sức dữ tợn.
Chân mềm nhũn, gã ngã ngồi xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
“Ai nha, vẫn còn một tên!” Đồng tử bên trái kinh hô, “Nhất định là A Nhất để sót.”
“Mới lạ, rõ ràng là A Nhị để sót!” Đồng tử bên phải kháng nghị.
“Là A Nhất!”
“Là A Nhị!”
“Câm miệng!” Hắc y nhân vung tay, trường tiên lại bay vút, thẳng đến Chương Đinh.
Xong rồi, đến phiên gã rồi!
Chương Đinh định cử đao, chí ít phải chết như một người giang hồ, nhưng trong khoảnh khắc này, khuôn mặt già nua của cha mẹ hiện lên trước mắt, một chút khí lực cuối cùng cũng trôi đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc tiên như độc xà bay về phía đầu mình.
“Thôi đi, lên đường quan trọng hơn.” Mắt thấy trường tiên sắp điểm tới ấn đường của Chương Đinh, người trong xe ngựa lạnh lùng nói.
Mũi tiên lập tức vẽ một vòng tròn nhỏ trên không, thu về càng nhanh hơn thế đến, hắc y nhân kính cẩn nói: “Cẩn tôn pháp chỉ của giáo chủ.”
Bánh xe chỉ ngừng trong phút chốc lại quay tít, đôi đồng tử song sinh vốn đã ầm ĩ đánh nhau dưới đất vội vàng kêu to “Đợi tôi với”, nhún người bay trở về đỉnh xe.
Chương Đinh không thể tin tưởng nhìn cỗ xe ngựa nhanh chóng đi xa, tự tát mình một cái thật mạnh.
Đau.
Gã cư nhiên không chết?
Rất lâu sau gã mới có thể dùng đôi chân run rẩy gượng nhổm dậy, lấy đao làm gậy, lảo đảo đi về phía thung lũng trước Hắc Đường hiệp.
Máu tươi và thi thể còn nhiều hơn sau thung lũng che kín cát vàng trong hẻm núi, một mạt đỏ tía giữa một phiến màu đỏ, y hi là áo khoác của bang chủ. Chương Đinh chỉ cảm thấy buồn nôn, chống đao nôn thốc nôn tháo.
Hơn hai trăm tính mạng, khoảnh khắc trước còn vui vẻ, chớp mắt một cái mà cả thi thể hoàn chỉnh cũng không tìm được.
Đây là giang hồ, giang hồ chân chính.
Mơ hồ nhớ tới thanh âm khiến người rét đến mức đông cả tim trong xe ngựa, mặt cũng chưa lộ chỉ động miệng một chút, đã phân biệt sinh và tử của người ta.
Vu Thánh giáo chủ.
Đó là quỷ, là ma, là thứ mà nhân loại tuyệt đối không nên tiếp cận.
Trong giang hồ chân chính đều là quái vật như vậy!
Đáng sợ! Thật đáng sợ!
Hệt như bị thanh đao đang chống trong tay làm phỏng, gã bỗng nhiên nhảy lên, vứt đao đi rất xa.
Thanh niên hốt hoảng mà lảo đảo chạy ra ngoài, rốt cuộc từ bỏ! Gã phải về nhà! Về nhà! Làm ruộng, bốc vác, cái gì cũng được, chỉ cầu không bao giờ phải liên quan tới giang hồ nữa!
Năm đó Chương Đinh nửa sau tuổi hai mươi, đã kết thúc kiếp sống giang hồ không đến bốn năm của mình.
Gã tự nhiên không biết, tương lai đang chờ đợi cỗ xe ngựa màu đen kia, là kinh đào hãi lãng, là huyết vũ tinh phong, là Trung Nguyên mười sáu môn phái liên thủ truy sát, là sinh tử tồn vong của Vu Thánh giáo.
Đó là giang hồ cố sự đã không còn liên quan tới gã.
Sinh, tử, yêu, hận.
Mồng ba tháng bảy, đêm, cuồng vũ.
Hệt như đến từ chốn u minh, một cỗ xe ngựa toàn thân đen kịt lao đi dưới mưa, chính là cỗ xe ngựa tử vong không lâu trước lấy đi mấy trăm mạng người ở Hắc Đường hiệp. Hắc y nhân đánh xe tuy rằng bị dầm bạo vũ ướt đẫm, vẫn cứ ngồi vững vàng trên càng xe, chiếc tiên của y không hề nằm trên tay.
Chẳng lẽ chỉ có những lúc giết người, mới thấy được trường tiên màu đen kia của y?
Đôi đồng tử sinh đôi giết người không chớp mắt kia lại đã đi nơi nào? Tại sao không thủ trên đỉnh xe?
Xe ngựa chạy đến trước miếu Thành Hoàng khói lửa đã tắt từ lâu, người đánh xe ghìm dây cương, hai con tuấn mã đứng lại, xe cũng ngừng.
Y nhảy xuống xe ngựa, lấy từ càng xe ra một chiếc ô khung bằng hai mươi bốn thanh trúc, bước đến trước cửa mở cửa xe, thấp giọng xin chỉ thị: “Giáo chủ, đi về phía trước năm mươi dặm nữa chính là Hán Trung, ngựa đã không chịu nổi, không bằng đêm nay nghỉ lại nơi này một đêm, chờ song thị dò xét tin tức trở về hội họp lại đi, được không?”
Thanh âm của Vu Thánh giáo chủ lạnh lùng truyền ra, “Cảnh Du, trong mắt ngươi không chịu nổi chỉ sợ không phải ngựa, mà là bổn tọa nhỉ?”
“Thuộc hạ không dám.” Cảnh Du không biến sắc mặt, tự đưa tay tát mình một cái, nửa mặt lập tức sưng lên, kính cẩn nói: “Thuộc hạ ngôn ngữ không rõ, xin giáo chủ giáng tội.”
Trầm mặc hồi lâu, cửa xe mới mở ra, Vu Thánh giáo chủ Vu Trảm Lâu lạnh lùng bước xuống, Cảnh Du vội tiến lên che ô, thầm vận nội lực, ngăn bạo vũ tung tóe ở ngoài phạm vi năm thước.
Một thân khô ráo tiến vào miếu Thành Hoàng, Vu Trảm Lâu nhíu mày với sự đổ nát bên trong, cuối cùng không nói gì thêm, chắp tay đứng giữa miếu đường. Cảnh Du lại quay người đi lấy đệm lót, cẩn thận thu dọn một nơi mà trải lên, thoắt cái bổ bàn thờ tượng phật, nhanh chóng nhóm lên một đống lửa.
Trong miếu ánh lửa ấm áp, bạo vũ bên ngoài lập tức giống như cách rất xa.
Bó gối ngồi trên chiếc đệm mềm mại, Vu Trảm Lâu đã vô ý thức ngẩn người cả buổi, lấy lại tinh thần nhìn Cảnh Du đang bận rộn ở đối diện đống lửa, ngọn lửa nhảy nhót chiếu nửa bên mặt bị sưng đỏ càng rõ ràng.
Khó coi đến gai mắt.
Hất tay ném ra một cái hộp ngọc, y trầm mặt phân phó: “Bôi lên.”
“Tạ giáo chủ.” Trở tay đón được, Cảnh Du bôi thuốc mỡ lên mặt, cảm giác mát rượi lan ra chỗ sưng đỏ, chẳng mấy chốc dung nhan anh tuấn đã hồi phục như lúc ban đầu.
Y cung kính đưa thuốc lại, Vu Trảm Lâu cau mày phất tay, tùy ý nói: “Thưởng cho ngươi.” Lại ôm gối chẳng biết đã thần du đến phương nào rồi.
Khẽ khàng lui về chỗ cũ, Cảnh Du cẩn thận cất hộp thuốc, nương ánh lửa thấp thoáng đánh giá vị giáo chủ cách biệt đã một năm.
Sắc mặt vốn ôn nhuận như mỹ ngọc, bây giờ lại là vẻ tái nhợt xanh xao, sam màu xanh mặc trên người có một loại cảm giác quạnh quẽ, quầng đen dưới mắt nam tử, vẻ mỏi mệt cùng tấm lưng thẳng tắp lộ ra sự tương phản rõ rệt.
Y rời khỏi người kia mới một năm, vị thần lãnh ngạo cao quý ấy liền rơi xuống hồng trần, biết được thất tình lục dục, ái hận sân si, mình đầy thương tích.
Thiên tư kinh tài tuyệt diễm, khí khái nghễ vật ngạo thế, tính tình hỉ nộ vô thường, cùng với vẻ ôn nhu không quen, đó là trân bảo đáng cho người hoàn mỹ nhất trên thế giới toàn tâm quý trọng mô bái, nam nữ tầm thường chỉ ngưỡng mộ dung nhan của y, cũng đã là một loại khinh nhờn.
Mà nay lại có kẻ nhẫn tâm tổn thương y đến bước này!
Hứa, Quân, Nguyên! Ta nhất định phải đem ngươi băm thây vạn đoạn! Y nắm chặt tay một cách vô ý thức, củi gỗ vốn phải bỏ vào đống lửa vô thanh nát thành bột phấn.
“Cảnh Du, đang nghĩ gì vậy? Mặt mũi thật dữ tợn.” Vu Trảm Lâu lấy lại tinh thần tâm tình dường như đã khá hơn một chút, nhàn nhạt trêu chọc thuộc hạ trung tâm mặt không biểu cảm.
“Thuộc hạ đang nghĩ nên giết họ Hứa thế nào.” Tả hộ pháp của Vu Thánh giáo bẩm báo sự thật.
Ý cười nhạt dần trên mặt Vu Trảm Lâu, hồi lâu y mới thở dài nói: “Ngươi đấy… Thành thật cũng quá mức rồi…”
“Thuộc hạ không dám lừa gạt giáo chủ.”
“Đúng vậy, ngươi chưa bao giờ giấu ta bất cứ chuyện gì.” Ánh mắt Vu Trảm Lâu thoáng tối đi, lại đột ngột nở nụ cười, “May mà còn có ngươi.”
“Trước không cần quản tới Hứa Quân Nguyên, hắn còn chưa đáng để đường đường hộ pháp chi tôn của Vu Thánh giáo ta đích thân động thủ, những chuyện phải làm sau khi quay về tổng đàn vẫn còn nhiều lắm. Lần này mười sáu môn phái Trung Nguyên cư nhiên dám ám toán phía trước, đuổi giết phía sau, hạng nhảy nhót cũng dám khiêu khích Vu Thánh giáo, nếu không cho biết tay, lấy gì úy danh thánh giáo ta?” Nói đến đoạn sau, trên mặt Vu Trảm Lâu đã là vẻ băng sương.
Vu Thánh giáo ở Quảng Tây, vùng Quý Châu, vẫn không liên quan nhiều đến võ lâm Trung Nguyên, hiến tế người sống cũng vậy, chia nhau ăn thi thể cũng thế, đều là tín ngưỡng trong giáo, đâu liên quan gì tới kẻ khác? Tự dưng bị chụp mũ cái danh yêu giáo, cũng chưa từng so đo với họ, lần này cả gan nhân khi y dừng lại Lạc Dương bố trí bẫy rập đê tiện như thế, cả người y yêu cũng lợi dụng, thật sự là quá khinh ba chữ “Vu Thánh giáo” rồi!
Cảnh Du chỉ yên lặng lắng nghe, không hề đáp lời.
Biết y không hề tán đồng, Vu Trảm Lâu muốn nổi giận, lại nén xuống.
Nếu trên đời này còn có người đáng để y giải thích, vậy thì Cảnh Du được tính là một người.
Y chậm rãi mở miệng: “Cảnh Du, trong cả chuyện này, Hứa Quân Nguyên không có lỗi gì.”
Cúi mắt giấu đi sát ý trong mắt, Cảnh Du âm thầm siết chặt mười ngón. Không có lỗi? Hứa Quân Nguyên lòng muông dạ thú, cô phụ thâm tình mà người khác cầu không được, cấu kết Âu Dương Tiểu Tiểu ám toán giáo chủ, chết ngàn lần cũng chưa đủ chuộc tội, sao lại không có lỗi?
“Âu Dương thế gia tài thế đều lớn, trong chốn giang hồ danh dự lớn lao, Âu Dương Tiểu Tiểu thân là độc nữ, lại thêm tư sắc xuất chúng quyến rũ động lòng người, Hứa Quân Nguyên lãng nhân giang hồ, có thể trở thành rể cưng của Âu Dương thế gia, tài sắc được cả, động lòng cũng là thường tình.” Vu Trảm Lâu nở nụ cười tự giễu, “Đi theo ta thì hắn có thể được cái gì? Không danh không phận, không chỉ võ lâm Trung Nguyên không dung, ta cũng tuyệt đối không giao Vu Thánh giáo cho hắn chủ chưởng. Một nam nhân hơi có dã tâm cũng biết nên lựa chọn thế nào.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Cắt ngang kháng ngôn của Cảnh Du, y nói tiếp: “Muốn yêu hắn chính là ta, muốn tin hắn chính là ta, hắn có lỗi gì?”
“Cho nên ta không hề hận hắn, từ đầu chí cuối, bất quá là ta nhìn lầm người, yêu lầm người mà thôi.” Vu Trảm Lâu nở nụ cười lạnh giá.
Là y tự mình đâm đầu vào thanh bào nam tử quay đầu cười giữa khóm mẫu đơn kia, là y đã tin người nọ thật sự đạm bạc phồn hoa không tranh với đời, là y mê luyến vẻ bình hòa ôn nhu không xem y như thần linh trong ánh mắt người nọ, là y không phân biệt được chân ngôn giả ngữ dưới con ngươi cúi xuống của người nọ, không nhìn ra sự lừa dối dưới nhu tình như nước. Đứng đầu một giáo, có mắt không tròng, tự cho là đúng, bất quá là một chén rượu độc hồi báo, thật sự đã là quá nhẹ, lại có gì đáng hận?
Cho nên y không hận tình nhân từng thâm tình kia chút nào, y là Vu Trảm Lâu, Vu Trảm Lâu cả đời kiêu ngạo, đâu thèm trách người.
Chẳng qua, bất kỳ ai muốn mạo phạm Vu Thánh giáo thì sẽ là kẻ địch của y, cho dù thân như chí ái cũng không thể tha thứ.
Rõ ràng hai người ban đầu tương phùng đều vô tâm, khi triền miên ân ái chẳng ngưỡng mộ thần tiên, đáng tiếc chân tình không qua được khảo nghiệm hồng trần, người nọ dễ dàng thay lòng đổi dạ, mà y lại không xét kỹ, kết cục đi xuống chỉ có thể là đao hướng về nhau.
Hứa Quân Nguyên đáng thương tuy rằng cũng coi như tâm tư thâm trầm, nhưng làm sao so được với gia học uyên nguyên của Âu Dương Tiểu Tiểu, cho dù đến tận hôm nay, chỉ sợ hắn vẫn tưởng là nàng thật tâm mê luyến hắn, vì tiêu trừ chướng ngại mới động thủ với người tình cũ, nào biết đâu rằng cô gia của Âu Dương thế gia lại chẳng dễ làm như vậy, mục đích của họ, chỉ là kho tàng phú khả địch quốc trong truyền thuyết của Vu Thánh giáo.
Khẽ đặt tay lên bụng, y mỉm cười đạm mạc, đáng tiếc người nọ sẽ vĩnh viễn không biết, khi cộng ẩm đêm cuối cùng, y vốn định nói cho hắn biết, có một người yêu hắn đến mức nguyện ý vì hắn mà dùng thân nam tử làm chuyện nghịch thiên, tự tổn nửa đời công lực dựng dục con nối dòng cho hắn.
Ai ngờ một chén khiên cơ độc dược, xé nát tấm mạng che ôn tình trước một bước.
Nếu không có hài tử trong bụng này, chỉ một chén rượu độc, hơn mười kẻ gọi là cao thủ mai phục, sao có thể làm gì được giáo chủ kinh tài tuyệt diễm nhất Vu Thánh giáo ba trăm năm qua?
Hết thảy đều là ý chỉ của thần Vu Thánh tối cao, để y triệt để nhìn rõ người mình yêu rốt cuộc là kẻ thế nào. Sau khi y trúng độc người nọ lại còn giả bộ kinh hoảng, khi hắn bảo hộ cho y giao thủ cùng Âu Dương Tiểu Tiểu, mới từ sau lưng đánh ra một chưởng âm độc, nói gì mà tình thế phải vậy, bởi vì Âu Dương Tiểu Tiểu đã có hài tử của hắn?
Vu Trảm Lâu cao giọng cuồng tiếu, Hứa Quân Nguyên ơi Hứa Quân Nguyên, ta sẽ vĩnh viễn không cho ngươi biết, một chưởng ngươi vừa đánh ra kia, đã đánh lên thân một người cũng mang thai con ngươi.
Không phải sợ ngươi đau lòng, mà là ngươi không xứng!
Là Vu Trảm Lâu mắt mù, yêu nhầm ngươi, hôm nay nếu không chết, đời này kiếp này tuyệt tình đoạn nghĩa!
Lúc ấy song thị hồng y bị y phái đến nơi khác, nếu không phải vừa vặn Cảnh Du vì giáo vụ từ Bách Sắc chạy tới, chỉ sợ y thật sự phải đương trường đẫm máu, thành toàn nguyện vọng của những tiểu nhân đê tiện đó.
Đêm đó Cảnh Du kịp thời chạy đến, hai người liên thủ, đương trường giết mấy cao thủ của Âu Dương thế gia, cuối cùng phá vây mà đi.
Vu Thánh giáo không có cứ điểm ở Bắc Trường Giang, nhân đơn lực cô, mà mười sáu môn phái của Trung Nguyên võ lâm có thanh danh muốn trừ ma vệ đạo, ham muốn bản đồ kho báu có lẽ có, dưới sự giật dây của Âu Dương thế gia dọc đường nhao nhao truy sát, bọn y trên đường vừa đánh vừa đi, tuy rằng đã hội hợp với song thị đuổi theo, nhưng Vu Trảm Lâu trong người có thai, nội thương khó hết, không thích hợp vọng động chân khí, gặp phải cao thủ chân chính lấy đông đánh ít, Cảnh Du và song thị ngăn cản cũng có chút cật lực.
Trước mắt hữu hộ pháp Tần Tâm của Vu Thánh giáo đã đưa phòng tuyến đối ngoại trong giáo tới giao giới Trường Giang, cũng tự mình dẫn cao thủ tiếp ứng tại Lư Châu, vô luận thế nào cũng phải hộ tống giáo chủ bình an quay về tổng đàn mới được, Cảnh Du âm thầm tính toán trong lòng.
Trước mắt chướng ngại lớn nhất không phải là địch nhân chặn đánh trên đường, mà là thai nhi trong bụng giáo chủ.
Nhờ đây mệt mỏi, Vu Trảm Lâu dọc đường căn bản chưa từng được thoải mái, tuy rằng sự cao ngạo từ khi sinh ra đã che giấu rất hoàn mỹ vẻ mỏi mệt, nhưng làm sao giấu được Cảnh Du từ nhỏ đã cùng lớn lên?
Nếu không có đứa bé này…
Tiếng gỗ nảy đồm độp trong đống lửa đã kinh tỉnh nam nhân ý nghĩ trượt đến thâm tầng, y chợt hoàn hồn, may mà Vu Trảm Lâu cũng đang nghĩ gì đó, không phát hiện y thất thần. Vội vàng lấy chiếc nồi sắt trên lửa xuống, y đổ cháo thịt khô trong nồi vào cái bát bạch ngọc, bưng cho Vu Trảm Lâu.
“Giáo chủ, hớp chút cháo cho ấm người đi.”
Nhìn bát cháo ghét bỏ, Vu Trảm Lâu cau mày nhận lấy, miễn cưỡng hớp từng ngụm.
Đau lòng nhìn giáo chủ rõ ràng không muốn ăn, lại ép mình nuốt xuống vì đứa con của tên tiểu nhân vô sỉ kia, trong lòng Cảnh Du vừa chua chát vừa đau đớn, nhịn không được phải buột miệng: “Giáo chủ, chẳng lẽ ngài thật sự tính sinh đứa bé này?”
Kính Chuyển Thần Công bí truyền của Vu Thánh giáo tuy rằng có thể làm cho nam tử thụ thai, nhưng nghịch thiên sinh con, chí ít phải tổn thất một nửa công lực, mà quá trình mang thai thập phần nguy hiểm, mặc dù trong giáo thỉnh thoảng cũng có người tu luyện, nhưng phần lớn chỉ dùng làm phụ trợ cho Hóa Thai Đại Pháp mà thôi.
Vì nam nhân đó, có đáng không?
“Không sai!” Vu Trảm Lâu nhướng mày, ngạo nghễ nói, “Hài tử này là cốt trong cốt, máu trong máu của ta. Nó sẽ kế thừa hết thảy của ta, lấy ta làm phụ, lấy ta làm mẫu, sau khi ta trăm tuổi sẽ hộ vệ ngàn vạn đệ tử Vu Thánh giáo ta. Nó là con nối dòng của ta, tại sao ta lại không cần?”
Hứa Quân Nguyên bất quá là một cái tên trong những năm tháng quá khứ, chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Mặc dù đã gầy đi một chút, nhưng vẻ hờ hững đạm đạm giữa chân mày, vẻ cao ngạo lạnh lùng bên môi, vẫn là Vu Trảm Lâu cao tít trên bảo tọa, nhẹ nhàng bâng quơ nắm giữ sinh tử của một giáo trong tay kia.
Vẫn là Vu Thánh giáo chủ mà y quen thuộc kính yêu hiến dâng cả đời.
Cảnh Du quỳ xuống, dập đầu xuống đất, “Giáo chủ, rạng danh Vu Thánh giáo ta thiên thu vạn đại, thuộc hạ thề chết hộ tống giáo chủ an toàn trở về tổng đàn!”
“Đúng! Giáo chủ, rạng danh Vu Thánh giáo ta thiên thu vạn đại.” Hai hồng y đồng tử theo mưa gió cùng tiến vào từ cửa miếu vừa vặn nghe được một câu cuối cùng, vui cười ứng hợp, vừa chui đến bên đống lửa vừa luôn miệng kêu lạnh.
Biểu tình trên mặt nhạt đi, Cảnh Du đứng dậy tiến đến ngồi bên trái Vu Trảm Lâu, không nói gì nữa.
“Các ngươi đã thăm dò được những gì?” Vu Trảm Lâu hỏi.
“Giáo chủ giáo chủ, ngài không biết!” A Nhất tranh trả lời trước: “Bọn người Trung Nguyên này thật là xấu chết đi được!”
A Nhị gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, chúng tìm hai lão đạo sĩ lão ni cô nghe nói rất lợi hại, tên là Trường Tùng Tĩnh Vân gì đó, còn có cả một đám anh hào lộn xộn như thế.”
“Định kế hoạch thiên la địa võng gì đó, các bang phái lớn nhỏ phong tỏa cả vùng Hán Trung này, chỉ cần xe ngựa của chúng ta vừa đi qua, lập tức đốt tín hiệu, kêu cao thủ tọa trấn Hán Trung hỗ trợ.”
“Nói gì mà bảo đảm chúng ta có đi không về, cũng không dám khinh thường võ lâm Trung Nguyên không người nữa! Thật khiến người ta phát cáu!”
“Chúng vốn đã không người mà, nếu như giáo chủ không bị thương, hoặc là cao thủ trong giáo đến thêm hai người thì đã sớm cho bọn xấu xa đó nếm thử sự lợi hại của Vu Thánh giáo chúng ta!”
“Đúng vậy đúng vậy! Chờ chúng ta trở về lập tức dẫn mọi người giết lại, cho chúng biết tay một chút!”
Hai huynh đệ tranh nhau nói, càng nói càng tức giận, khiến khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn thành cái bánh bao.
Thiên la địa võng? Cần phải biết, võng một khi giăng quá rộng, lúc muốn dùng lại vị tất thu về được.
“Cần gì chờ lâu như vậy?” Vu Trảm Lâu cười lạnh lùng, nhìn mười ngón tay thuôn dài của mình, “Nếu các ngươi muốn, hiện tại có thể cho chúng biết tay một chút.” Tu mi khinh thường, dung nhan tuấn tú lộ ra một loại ngạo ý trong xương cốt, y nhẹ nhàng nói: “Ta hôm nay cứ khinh võ lâm Trung Nguyên không người, lại có thể thế nào?”
“Da da! Thật tốt quá!” A Nhất A Nhị cao hứng đập tay nhau, nhảy nhót tại chỗ.
Trầm ngâm giây lát, Cảnh Du chắp tay chờ lệnh, “Đã như vậy, xin giáo chủ do song thị bồi bạn dọc đường, thuộc hạ lẻn vào Hán Trung, đánh chết viện thủ của đối phương trước, rồi lại hội hợp cùng giáo chủ.”
Vu Trảm Lâu lắc đầu: “Không, ta đi cùng ngươi, đi kiến thức cái gọi là Trung Nguyên cao thủ một chút.”
Cảnh Du cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng không cự tuyệt nữa. Hiện giờ tình hình rối loạn, địch tung không rõ, mặc dù song thị võ công không kém, nhưng tính tình ham chơi quá mức, quả thật cũng chỉ có y tự mình đi theo bên cạnh giáo chủ, mới có thể an tâm một chút.
Y gọi song thị qua, dặn dò an bài cẩn thận một phen, bọn đồng tử vui cười bằng lòng.
“Chúng dừng chân ở nơi nào trong Hán Trung?” Vu Trảm Lâu hỏi.
“Triệu gia lâu.” A Nhất A Nhị cùng đáp.
“Triệu gia lâu à?” Trong mắt Vu Trảm Lâu dần tụ lại ý mỉa mai như đinh, lạnh lùng nói: “Giờ ngọ ngày mai trước Triệu gia lâu, chắc hẳn sẽ vô cùng náo nhiệt.”
* * *
Khi cỗ xe ngựa màu đen xuất hiện tại nơi cách Hán Trung mười dặm, Vu Trảm Lâu và Cảnh Du đã nghênh ngang bước vào đại môn Triệu gia lâu.
Triệu gia lâu chẳng phải danh môn đại phái gì, mà là một trà lâu có thượng phòng nhã tĩnh, cũng khá nổi danh ở Hán Trung. Vì chiếu cố Tĩnh Vân sư thái cùng Trường Tùng chân nhân được mời đến, mười sáu phái liên hợp mới chọn điểm dừng chân ở nơi này.
Nếu đem hành động của mười sáu phái lần này ví thành mạng nhện, vậy thì Triệu gia lâu chính là con nhện chiếm cứ tâm trận. Nhưng chẳng ai ngờ được, kẻ bị dự định là con mồi lại có thể im hơi lặng tiếng đánh thẳng hoàng long.
Rời khỏi xe ngựa, thay trang phục màu đen gai mắt, thoạt nhìn ai có thể lập tức nhận ra, người trước mắt chính là sát tinh cơ hồ lật tung một nửa võ lâm.
Người hầu trà của Triệu gia lâu mắt thấy hai vị công tử một thanh sam một lam bào nhàn nhã bước vào, lập tức lên nghênh tiếp, cười meo meo vái chào, “Hai vị gia, chính là muốn tới gian nhã trên lầu hai?”
Làm người hầu trà đã hơn mười năm, khách nhân loại nào ra tay hào phóng hắn tự nhiên phải nắm rõ. Người tới một ngọc thụ lâm phong, một tuấn mỹ bức người, đều là khí vũ phi phàm. Khách nhân như vậy nếu hầu hạ tốt, chỉ bạc thưởng cũng hơn cả tiền công ba tháng.
Thanh sam công tử không nói gì, chắp tay đứng giữa đại đường, thản nhiên đánh giá bố cục trang trí trong lâu, người lam bào tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt y mà nhoẻn miệng cười. Có thể nhìn ra đó không phải là người hay cười, đường nét trên mặt nam tử hơi cứng, nhưng dung nhan tuấn mỹ dưới một chút không tự nhiên đó, ngược lại tôn lên càng thêm động lòng người.
“Chúng ta đến tìm người, xin hỏi có một vị sư thái hoặc là đạo trưởng ở đây không?” Y hỏi.
“Hả?” Sửng sốt một chút, người hầu trà nhanh chóng phản ứng lại, đỏ mặt đáp vội: “Có! Có! Ở ngay phòng chữ thiên trên lầu hai! Hóa ra người họ chờ chính là ngài! Mời khẩn trương vào trong! Tiểu nhân dẫn đường cho ngài.”
“Không cần.” Tùy tay đưa một mẩu bạc vụn cho người hầu trà, người lam bào – Cảnh Du quay về phương hướng phòng chữ thiên lầu hai mà hất cằm ra hiệu, Vu Tràm Lâu chắp tay đứng đó, gật đầu.
Cảnh Du bước lên lầu, Triệu gia lâu này được xây dựng rất tinh xảo, khoảnh cách giữa lầu một và lầu hai vốn không cao, nhưng thang lầu kia dựng thành một hình cung dài thượt, nửa dán vách lâu từ bên này đến bên kia, bỗng dưng khiến không gian bị kéo sâu hơn rất nhiều.
Y nhàn nhã dạo bước, tiến lên không nhanh không chậm, thang lầu tuy dài, nhưng đi một hồi cũng đến cuối, nơi dừng bước vừa vặn trước cửa phòng chữ thiên.
Từ lầu hai nhìn xuống, Vu Trảm Lâu đã tìm vị trí có thể khống chế toàn trường mà ngồi xuống, đôi tay thuôn dài tú mỹ nhìn như tùy tiện để lên bàn, thản nhiên gật đầu với y.
Y an tâm lại, đưa tay gõ nhẹ cánh cửa phòng chữ thiên hai cái.
“Trường Tùng đạo trưởng, Tĩnh Vân sư thái có ở đây không?”
Cửa bị người kéo vào, một đồng tử đạo trang nhìn y từ trên xuống dưới, “Xin hỏi công tử là?”
Xuyên qua cánh cửa đang mở một nửa nhìn vào, một tấm bình phong trúc vừa vặn che mất tầm mắt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai ba bóng người, trong đó một người đưa lưng về phía cửa, xuyên qua khe hở của bình phong có thể nhìn ra người này mặc một thân đạo bào màu vàng hạnh.
Tính toán khoảng cách một chút, y mỉm cười với đạo đồng, một ngón tay trái điểm lên ấn đường đối phương, trường tiên trên tay phải đã vô thanh vô tức ra tay.
“Ta chính là người các ngươi muốn tìm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook