Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần
-
Chương 48
Chương 48.1
Vì vậy Trần Mặc chọn một ngày đẹp trời, dĩ nhiên trước đó anh đã tham khảo ý kiến rất nhiều người để lên một kế hoạch hoàn mỹ cho ngày này, buổi sáng hôm đó, Miêu Uyển mơ hồ tỉnh lại thấy Trần Mặc vẫn đang nằm bên cạnh, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy ánh sáng nhàn nhạt, nghi hoặc tự hỏi, sao hôm nay trời mau sáng như vậy, xoay người lại chuẩn bị ngủ tiếp, vì thế Trần Mặc liền bóp mũi của cô gọi cô dậy. Miêu Uyển hoang mang nhìn Trần Mặc, hôm nay anh không đi làm à? Miêu Uyển vẫn cảm thấy Trần Mặc dậy là để đi làm, từ năm giờ sáng đến mười giờ tối, muốn ra vào phải đăng kí vào sổ ghi chép.
Trái tim Trần Mặc nhảy loạn lên, anh nói anh xin nghỉ. Miêu Uyển thở dài, anh xin nghỉ mà không nói cho em biết một tiếng là sao, anh xem, lãng phí cả một ngày.
Trần Mặc không nhịn được bật cười nhìn Miêu Uyển, ánh mắt cô vì vừa mới ngủ dậy mà có chút mù mịt, anh nói: “Anh đã xin nghỉ cho em rồi, bởi vì….Anh muốn chiếm dụng cả ngày hôm nay của em, tặng cho em một món quà mà vĩnh viễn em không thể quên được, hôm nay là ngày 24 tháng 11 năm 2013, anh tặng ngày hôm nay của anh cho em!”
Miêu Uyển cố gắng mở to hai mắt, đôi mắt sương mù nhìn thẳng vào anh, à….Vâng! Cô như người mộng du dậy đi đáng răng, vừa đánh răng vừa nghĩ thầm, Trần Mặc nhất định là điên mất rồi, chỉ có điều, điên khùng cũng thật đáng yêu!
Trần Mặc ngồi dậy dựa người vào đầu giường, quá kinh tởm, quá ghê tởm rồi, những lời ghê tởm như thế này sao tên tiểu tử kia lại viết ra được???
Bữa sáng là do Trần Mặc tham khảo ý kiến của Vương Triêu Dương, gần đây Miêu Uyển thích ăn nhất là sữa chua và bánh bông lan. Miêu Uyển vừa cẩn thận để sữa chua không chảy ra ngoài vừa có cảm giác vô cùng không chân thật, giống như đang ở trong mơ, vì vậy cô cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ âm thanh lớn một chút sẽ làm Trần Mặc tỉnh lại, cho nên vô cùng phối hợp với Trần Mặc, thái độ này của cô lại an ủi Trần Mặc đang vô cùng lúng túng và thấp thỏm không yên kia rất nhiều, khiến biểu hiện của Trần Mặc cũng từ từ mà tự nhiên hơn.
Buổi sáng, hai người đi đến quán cà phê gần nơi đóng quân, bây giờ Mạt Mạt đã lên chức cửa hàng trưởng, cô đặc biệt mở cửa sớm hơn nửa giờ đồng hồ. Khi Miêu Uyển bị cô kéo đến phía sau quầy pha chế, trong đầu cô vẫn thấy mơ hồ, không hiểu là xảy ra chuyện gì, bỗng chuông trên cửa reo vang, Trần Mặc mỉm cười đẩy cửa bước vào, trên người mặc bộ đồ cảnh sát vũ trang màu xanh lá cây đậm, hình dáng anh thấp thoáng trong ánh nắng vàng buổi sớm, trong trí nhớ, bộ dáng kia cũng từng tốt đẹp như vậy, sau buổi chiều ấy, người đàn ông kia liền trở thành độc nhất vô nhị.
Miêu Uyển ngơ ngác nhìn ra cửa, mỉm cười, hai mắt nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng sương mù, nhìn cô như sắp khóc, Mạt Mạt quay đầu nháy mắt với cô mấy cái, cầm thực đơn đi đến dẫn Trần Mặc đến một bàn gần cửa sổ, Miêu Uyển tìm sô cô la cắt thành khối, nhìn nó từ từ tan chảy trong chén thủy tinh, nổi bồng bềnh phát ra tia sáng nhàn nhạt, bỗng cô thấy mọi thứ mơ hồ trong nháy mắt rồi lại hiện ra rõ ràng, cô nhìn thấy một giọt lệ rơi xuống, biến mất trong chất lỏng màu nâu sẫm.
Hương vị say lòng người trôi bồng bềnh trong không khí, đậm đà, mềm mại, đó là hương thơm của ca-cao, là thức ăn của các vị thần.
Nhưng mà, có một câu châm ngôn nói như thế nào nhỉ?
Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên!
(Chỉ muốn làm đôi uyên ương, không muốn thành tiên!)
Miêu Uyển cầm thực đơn đi đến nhìn Trần Mặc, Trần Mặc mỉm cười nói, tôi không uống cà phê. Miêu Uyển đưa tay đặt lên má Trần Mặc, đôi mắt long lanh giống như mặt hồ lung linh, ánh mặt trời chiếu lên vai Trần Mặc, giờ khắc này, cô có thể nhìn rõ tất cả, tất cả đều đẹp, nhưng vẫn có chút không chân thực.
Miêu Uyển nói em biết, cho nên em chuẩn bị cho anh một phần đặc biệt.
Theo như Lục Trăn nói, thì đây gọi là ôn lại những kỉ niệm đẹp, cho nên, khu trò chơi dĩ nhiên là phải đi. Ông chủ cọc gỗ vừa nhìn thấy Trần Mặc liền nhận ra anh ngay, ông chủ trò câu cá ở bên cạnh đã đổi nghề mới rồi, Trần Mặc dứt khoát nói cho tôi hai mươi bao cát. Ông chủ cọc gỗ cười ha ha, vui vẻ nói, người anh em, cậu lại đến à, này cho cậu, cầm chơi đi, làm bạn gái của cậu vui đi.
Trần Mặc vô cùng đắc ý cười nói, chúng tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn rồi, bây giờ cô ấy là bà xã của tôi. Ông chủ quầy hàng bên cạnh, trước kia mở gian hàng câu cá, hú lên quái dị: A, nhìn đi, nhìn đi, nhìn những gì người đàn ông này làm đi, kết hôn rồi còn lãng mạn như vậy, thật hiếm có, ông hãy học cậu ta một chút đi. Ông chủ cọc gỗ nghiêm mặt, lườm ông chủ quầy hàng bên cạnh, nghĩ thầm, sao ông không học đi? Ông không phải đàn ông hả?
Ông chủ trước mở gian hàng câu cá cười hắc hắc, lôi kéo Miêu Uyển qua nói nhỏ, ha ha, lần trước chồng cô đánh vật, tôi có chụp hình lại, cô có muốn xem không? Hai mắt Miêu Uyển lập tức sáng lên, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra mở bluetooth lên để nhận hình.
Hiệu suất làm việc của Trần Mặc luôn rất cao khiến người khác khiếp sợ, giống như anh chỉ tùy tiện ném đi, thế nhưng các cọc gỗ lại lần lượt ngã xuống, mọi người xung quanh cũng kéo lại hô hào cổ vũ cho anh, lần này Miêu Uyển đứng giữa đám đông, cô cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù, được rồi, kiêu ngạo như vậy rất hư vinh, nhưng hạnh phúc rất mong manh, cuộc sống lại khá dài, cho nên cũng nên cần một chút hư vinh như vậy, bởi vì hư vinh luôn làm cho cuộc sống của chúng ta hoàn mỹ hơn.
Trần Mặc liên tục thắng trong các trò chơi, khi anh đến sạp bắn súng điện tử thì phía sau anh đã có rất nhiều fan hâm mộ rồi, lần này anh muốn thêm đạn, rốt cuộc, những tiếng “bang bang” không ngừng vang lên, những mảnh vụn của bóng bay lại rơi lả tả như tuyết. Ông chủ trước mở gian hàng câu cá cũng bỏ việc làm ăn của mình chạy đến bên này góp vui, lớn tiếng la hét: gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy….
Tự nhiên, cả người như đang bay lên………
Hai má Miêu Uyển ửng hồng, trong hốc mắt bỗng chốc ướt nhẹp, gần như không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cuối cùng vẫn là Trần Mặc ôm lấy cô mở đường máu đi ngồi đu quay.
Lần này, thành Tây An không có tuyết, ở trên cao nhìn xuống, nhìn về phía xa xa, mọi thứ đều có màu xám, đây là một thành phố cổ, đã có mấy ngàn năm thịnh và suy, vậy mà trong lúc này Miêu Uyển lại giật mình cảm thấy, thành phố này có tường thành nguy nga, có gác chuông, có ngàn năm tuổi, cũng chỉ vì có một ngày, anh và cô sẽ gặp nhau ở đây.
Trần Mặc ôm cô thật chặt, hơi thở của anh phả vào bên tai cô.
Trần Mặc nói, anh thích em, quá khứ và tương lai, thích nhất một mình em.
Miêu Uyển không trả lời, nước mắt không ngừng chảy xuống, Trần Mặc không cần cô phải đáp lại, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô.
Từ đu quay xuống, Miêu Uyển khoác cánh tay Trần Mặc nói, “Lát nữa chúng ta đi đâu?”
Vẻ mặt cô đáng yêu lại dịu dàng, giống như cung nữ thời cổ đại, ngượng ngùng cúi đầu, hoàn toàn tin tưởng anh. Trần Mặc cúi đầu khẽ cười, “Anh nói đi đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó sao?”
Miêu Uyển nghiêm trang gật đầu.
“Núi đao biển lửa cũng đi theo anh sao?” Trần Mặc giật mình hoảng hốt, trong kịch bản kia không có lời thoại này.
“Ừ!” Miêu Uển rất nghiêm túc gật đầu: “Nếu như có, nhưng mà, em sợ anh sẽ ghét bỏ em, vì em liên lụy anh.”
Trần Mặc hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, anh nói: “Anh không sợ em liên lụy anh, núi đao biển lửa anh cũng sẽ đi cùng với em!”
Bầu trời vẫn còn xanh, thành phố này cũng rất lạnh, nhưng Trần Mặc lại không cảm thấy. Đúng là, cô bé này chưa bao giờ biết cái gì mới chân chính là núi đao biển lửa, cho nên lời cam kết của cô có thể không chịu được khảo nghiệm thực tế, nhưng lời cam kết này là tâm ý của cô, không phải sao?
Chỉ là, dĩ nhiên, kế tiếp không phải là lên núi đao xuống biển lửa, mà theo như kế hoạch của Lục Trăn, thì gọi là đi tới tương lai. >”
Vì vậy Trần Mặc chọn một ngày đẹp trời, dĩ nhiên trước đó anh đã tham khảo ý kiến rất nhiều người để lên một kế hoạch hoàn mỹ cho ngày này, buổi sáng hôm đó, Miêu Uyển mơ hồ tỉnh lại thấy Trần Mặc vẫn đang nằm bên cạnh, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy ánh sáng nhàn nhạt, nghi hoặc tự hỏi, sao hôm nay trời mau sáng như vậy, xoay người lại chuẩn bị ngủ tiếp, vì thế Trần Mặc liền bóp mũi của cô gọi cô dậy. Miêu Uyển hoang mang nhìn Trần Mặc, hôm nay anh không đi làm à? Miêu Uyển vẫn cảm thấy Trần Mặc dậy là để đi làm, từ năm giờ sáng đến mười giờ tối, muốn ra vào phải đăng kí vào sổ ghi chép.
Trái tim Trần Mặc nhảy loạn lên, anh nói anh xin nghỉ. Miêu Uyển thở dài, anh xin nghỉ mà không nói cho em biết một tiếng là sao, anh xem, lãng phí cả một ngày.
Trần Mặc không nhịn được bật cười nhìn Miêu Uyển, ánh mắt cô vì vừa mới ngủ dậy mà có chút mù mịt, anh nói: “Anh đã xin nghỉ cho em rồi, bởi vì….Anh muốn chiếm dụng cả ngày hôm nay của em, tặng cho em một món quà mà vĩnh viễn em không thể quên được, hôm nay là ngày 24 tháng 11 năm 2013, anh tặng ngày hôm nay của anh cho em!”
Miêu Uyển cố gắng mở to hai mắt, đôi mắt sương mù nhìn thẳng vào anh, à….Vâng! Cô như người mộng du dậy đi đáng răng, vừa đánh răng vừa nghĩ thầm, Trần Mặc nhất định là điên mất rồi, chỉ có điều, điên khùng cũng thật đáng yêu!
Trần Mặc ngồi dậy dựa người vào đầu giường, quá kinh tởm, quá ghê tởm rồi, những lời ghê tởm như thế này sao tên tiểu tử kia lại viết ra được???
Bữa sáng là do Trần Mặc tham khảo ý kiến của Vương Triêu Dương, gần đây Miêu Uyển thích ăn nhất là sữa chua và bánh bông lan. Miêu Uyển vừa cẩn thận để sữa chua không chảy ra ngoài vừa có cảm giác vô cùng không chân thật, giống như đang ở trong mơ, vì vậy cô cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ âm thanh lớn một chút sẽ làm Trần Mặc tỉnh lại, cho nên vô cùng phối hợp với Trần Mặc, thái độ này của cô lại an ủi Trần Mặc đang vô cùng lúng túng và thấp thỏm không yên kia rất nhiều, khiến biểu hiện của Trần Mặc cũng từ từ mà tự nhiên hơn.
Buổi sáng, hai người đi đến quán cà phê gần nơi đóng quân, bây giờ Mạt Mạt đã lên chức cửa hàng trưởng, cô đặc biệt mở cửa sớm hơn nửa giờ đồng hồ. Khi Miêu Uyển bị cô kéo đến phía sau quầy pha chế, trong đầu cô vẫn thấy mơ hồ, không hiểu là xảy ra chuyện gì, bỗng chuông trên cửa reo vang, Trần Mặc mỉm cười đẩy cửa bước vào, trên người mặc bộ đồ cảnh sát vũ trang màu xanh lá cây đậm, hình dáng anh thấp thoáng trong ánh nắng vàng buổi sớm, trong trí nhớ, bộ dáng kia cũng từng tốt đẹp như vậy, sau buổi chiều ấy, người đàn ông kia liền trở thành độc nhất vô nhị.
Miêu Uyển ngơ ngác nhìn ra cửa, mỉm cười, hai mắt nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng sương mù, nhìn cô như sắp khóc, Mạt Mạt quay đầu nháy mắt với cô mấy cái, cầm thực đơn đi đến dẫn Trần Mặc đến một bàn gần cửa sổ, Miêu Uyển tìm sô cô la cắt thành khối, nhìn nó từ từ tan chảy trong chén thủy tinh, nổi bồng bềnh phát ra tia sáng nhàn nhạt, bỗng cô thấy mọi thứ mơ hồ trong nháy mắt rồi lại hiện ra rõ ràng, cô nhìn thấy một giọt lệ rơi xuống, biến mất trong chất lỏng màu nâu sẫm.
Hương vị say lòng người trôi bồng bềnh trong không khí, đậm đà, mềm mại, đó là hương thơm của ca-cao, là thức ăn của các vị thần.
Nhưng mà, có một câu châm ngôn nói như thế nào nhỉ?
Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên!
(Chỉ muốn làm đôi uyên ương, không muốn thành tiên!)
Miêu Uyển cầm thực đơn đi đến nhìn Trần Mặc, Trần Mặc mỉm cười nói, tôi không uống cà phê. Miêu Uyển đưa tay đặt lên má Trần Mặc, đôi mắt long lanh giống như mặt hồ lung linh, ánh mặt trời chiếu lên vai Trần Mặc, giờ khắc này, cô có thể nhìn rõ tất cả, tất cả đều đẹp, nhưng vẫn có chút không chân thực.
Miêu Uyển nói em biết, cho nên em chuẩn bị cho anh một phần đặc biệt.
Theo như Lục Trăn nói, thì đây gọi là ôn lại những kỉ niệm đẹp, cho nên, khu trò chơi dĩ nhiên là phải đi. Ông chủ cọc gỗ vừa nhìn thấy Trần Mặc liền nhận ra anh ngay, ông chủ trò câu cá ở bên cạnh đã đổi nghề mới rồi, Trần Mặc dứt khoát nói cho tôi hai mươi bao cát. Ông chủ cọc gỗ cười ha ha, vui vẻ nói, người anh em, cậu lại đến à, này cho cậu, cầm chơi đi, làm bạn gái của cậu vui đi.
Trần Mặc vô cùng đắc ý cười nói, chúng tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn rồi, bây giờ cô ấy là bà xã của tôi. Ông chủ quầy hàng bên cạnh, trước kia mở gian hàng câu cá, hú lên quái dị: A, nhìn đi, nhìn đi, nhìn những gì người đàn ông này làm đi, kết hôn rồi còn lãng mạn như vậy, thật hiếm có, ông hãy học cậu ta một chút đi. Ông chủ cọc gỗ nghiêm mặt, lườm ông chủ quầy hàng bên cạnh, nghĩ thầm, sao ông không học đi? Ông không phải đàn ông hả?
Ông chủ trước mở gian hàng câu cá cười hắc hắc, lôi kéo Miêu Uyển qua nói nhỏ, ha ha, lần trước chồng cô đánh vật, tôi có chụp hình lại, cô có muốn xem không? Hai mắt Miêu Uyển lập tức sáng lên, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra mở bluetooth lên để nhận hình.
Hiệu suất làm việc của Trần Mặc luôn rất cao khiến người khác khiếp sợ, giống như anh chỉ tùy tiện ném đi, thế nhưng các cọc gỗ lại lần lượt ngã xuống, mọi người xung quanh cũng kéo lại hô hào cổ vũ cho anh, lần này Miêu Uyển đứng giữa đám đông, cô cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù, được rồi, kiêu ngạo như vậy rất hư vinh, nhưng hạnh phúc rất mong manh, cuộc sống lại khá dài, cho nên cũng nên cần một chút hư vinh như vậy, bởi vì hư vinh luôn làm cho cuộc sống của chúng ta hoàn mỹ hơn.
Trần Mặc liên tục thắng trong các trò chơi, khi anh đến sạp bắn súng điện tử thì phía sau anh đã có rất nhiều fan hâm mộ rồi, lần này anh muốn thêm đạn, rốt cuộc, những tiếng “bang bang” không ngừng vang lên, những mảnh vụn của bóng bay lại rơi lả tả như tuyết. Ông chủ trước mở gian hàng câu cá cũng bỏ việc làm ăn của mình chạy đến bên này góp vui, lớn tiếng la hét: gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy….
Tự nhiên, cả người như đang bay lên………
Hai má Miêu Uyển ửng hồng, trong hốc mắt bỗng chốc ướt nhẹp, gần như không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cuối cùng vẫn là Trần Mặc ôm lấy cô mở đường máu đi ngồi đu quay.
Lần này, thành Tây An không có tuyết, ở trên cao nhìn xuống, nhìn về phía xa xa, mọi thứ đều có màu xám, đây là một thành phố cổ, đã có mấy ngàn năm thịnh và suy, vậy mà trong lúc này Miêu Uyển lại giật mình cảm thấy, thành phố này có tường thành nguy nga, có gác chuông, có ngàn năm tuổi, cũng chỉ vì có một ngày, anh và cô sẽ gặp nhau ở đây.
Trần Mặc ôm cô thật chặt, hơi thở của anh phả vào bên tai cô.
Trần Mặc nói, anh thích em, quá khứ và tương lai, thích nhất một mình em.
Miêu Uyển không trả lời, nước mắt không ngừng chảy xuống, Trần Mặc không cần cô phải đáp lại, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô.
Từ đu quay xuống, Miêu Uyển khoác cánh tay Trần Mặc nói, “Lát nữa chúng ta đi đâu?”
Vẻ mặt cô đáng yêu lại dịu dàng, giống như cung nữ thời cổ đại, ngượng ngùng cúi đầu, hoàn toàn tin tưởng anh. Trần Mặc cúi đầu khẽ cười, “Anh nói đi đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó sao?”
Miêu Uyển nghiêm trang gật đầu.
“Núi đao biển lửa cũng đi theo anh sao?” Trần Mặc giật mình hoảng hốt, trong kịch bản kia không có lời thoại này.
“Ừ!” Miêu Uển rất nghiêm túc gật đầu: “Nếu như có, nhưng mà, em sợ anh sẽ ghét bỏ em, vì em liên lụy anh.”
Trần Mặc hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, anh nói: “Anh không sợ em liên lụy anh, núi đao biển lửa anh cũng sẽ đi cùng với em!”
Bầu trời vẫn còn xanh, thành phố này cũng rất lạnh, nhưng Trần Mặc lại không cảm thấy. Đúng là, cô bé này chưa bao giờ biết cái gì mới chân chính là núi đao biển lửa, cho nên lời cam kết của cô có thể không chịu được khảo nghiệm thực tế, nhưng lời cam kết này là tâm ý của cô, không phải sao?
Chỉ là, dĩ nhiên, kế tiếp không phải là lên núi đao xuống biển lửa, mà theo như kế hoạch của Lục Trăn, thì gọi là đi tới tương lai. >”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook