Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
-
Chương 91: Đảo giết người (7)
Edt: Hoconkut3
"Chính là một con chó truy ta nửa ngày a!" Sau khi nhận ra được điều này, Phong Bất Giác cực kì khó chịu. Hơn nữa kỹ năng cũng đã mở rồi, nếu hiện tại đình chỉ rồi dùng trạng thái bình thường đi chiến đấu, giá trị sinh tồn tiêu hao hơn nửa phút vừa rồi coi như là mất trắng.
Hắn tranh thủ thời gian lách mình ra ngoài, ý định dùng thời gian ngắn nhất, công kích nhanh gọn hung mãnh giết con chó săn kia thành cặn bã.
Chỉ thấy Phong Bất Giác lướt ngang, tay trái nắm đèn pin chiếu về phía trước, tay phải thì nắm chặt cờ-lê, chuẩn bị tùy thời hạ độc thủ.
Nhưng mà khi thứ kia tiến vào trong tầm mắt Phong Bất Giác, hơn nữa bị đèn chiếu vào, hắn lập tức liền khiếp sợ, trong nội tâm không khỏi vui mừng bản thân đã sớm mở [Linh thức tụ thân thuật]...
Sau một hồi tiếng bước chân dồn dập, xuyên qua đám sương hình thành do không khí ẩm ướt, một cái bóng đen to lớn, đáng sợ, xuyên qua sương mù đi tới.
Nó kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, mắt lóe lên, đỉnh đầu bằng phẳng, lỗ tai dựng đứng. Bộ răng trắng sắc bén lộ rõ ra, dáng người vạm vỡ mà lại chắc chắn, phần cổ hơi dài, kết hợp với cơ thể làm nó trông rất to lớn, phần lưng rắn chắc, to vừa đủ, đùi vừa dài vừa lớn, tỉ lệ cơ thể thập phần cân đối.
Những điều này là do đặc thù của giống tốt kết hợp với huấn luyện nghiêm khắc và thích hợp mang lại. Đương nhiên, là một quái vật trong Thiên Đường Kinh Khủng, mục đích tạo ra nó là để dọa người và giết người chứ không phải đi thi đấu, cho nên nó còn có một số chỗ không giống với chó bình thường.
Toàn thân nó đen như than, con mắt lóe sáng như phát lửa, thân hình lớn tới mức khó tin, so với nó thì hổ chỉ là con mèo.
Nó nhe răng nanh, nước bọt từ trong kẽ răng rơi xuống. Điểm nổi bật nhất ở chó săn này chính là cả phần miệng và lông dưới cổ đều lóe sáng lên, trông cực kì giống chó địa ngục trong truyền thuyết, chỉ có điều con quái vật này chỉ có một đầu chứ không phải ba.
"Cái thứ này chắc là tác phẩm của thuật luyện kim a!" Phong Bất Giác đang phát ra âm thanh bất mãn thì chó săn kia đã sải bước nhào lên.
Quái vật kia chỉ cần đứng lên bằng chân sau liền có thể trực tiếp cắn cổ Phong Bất Giác, cho nên Phong Bất Giác không dám khinh thường. Hắn hướng phía sau ra sức nhảy, tránh khỏi đòn cắn của chó săn.
Lần này Phong Bất Giác nhảy rất xa, đến chính hắn cũng có chút giật mình. Gia thành do Linh thức tụ thân thuật mang lại nằm ngoài ý muốn của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng loại thân thể tố chất hơn người này, tốc độ lẫn sức mạnh tăng lên trên diện rộng thậm chí còn khiến hắn có hơi không quen.... Như thị lực, chỉ cần hắn tập trung, mọi thứ trước mắt phảng phất chậm lại, con muỗi bay qua hắn cũng có thể nhìn rõ, hơn nữa hắn còn có cảm giác mình khẽ vươn tay là có thể dùng hai ngón tay chính xác mà bắt con muỗi này.
Trong phần cuối bộ [The Matrix] đầu tiên, hình như cũng giống với loại cảm giác sau khi Neo thức tỉnh. Dưới đòn tấn công cuối cùng của Smith, hắn thoải mái tiếp đòn, mặt mang vẻ nghi ngờ mà chuyển hai tay đỡ đòn thành một tay, đây là phản ứng bình thường sau khi bản thân thực lực đột nhiên tăng gấp mấy lần... Hơi không thích ứng.
Công kích của chó săn cũng không dừng lại. Nó kêu một tiếng, lại nhảy ra một đường vòng cung tương đương với cú nhảy vừa rồi của Phong Bất Giác, lại lần nữa giết tới.
Keng——
Trong rừng vang lên âm thanh kim loại va chạm, Phong Bất Giác bị quái vật kia đẩy ngã, nhưng hắn vẫn không bị cắn, bởi vì cờ lê Mario trong tay hắn như cục xương tự đắc để ngang trong mồm chó.
Con chó săn này có lực cắn rất mạnh, hàm răng lại cứng như thép, dưới lực cắn kết hợp của cả hàm trên lẫn dưới lên vật cứng như cờ-lê mà nó căn bản không có chuyện gì. Nếu là chó bình thường, chỉ sợ đã sớm răng lẫn lộn.
Tại loại cự ly cực gần này, Phong Bất Giác càng thấy rõ hơn, giống chó này thật đúng là không rõ ràng: đầu với lông như Dubin, cơ thể lại như chó ngao, vóc đầu so với tẫn sư còn lớn hơn, hắn cũng muốn châm biếm cái thứ này là do nhiều con ghép lại.
Sức mạnh Phong Bất Giác hiện tại cũng rất lớn. Hắn dùng tay phải cầm chặt cờ-lê, giữ miệng chó lại, xem như tạm thời có thể cầm cự với quái vật kia. Tay trái hắn thì thả đèn pin ra, từ trong bọc hành lý trong lấy dao găm Nazarov cho, hướng phần bụng mềm của chó, một nhát đâm vào.
Trong sát na, mặt Phong Bất Giác liền bị máu chó phun lên, nhưng hắn biết chiến đấu còn chưa kết thúc, trước khi địch nhân hoàn toàn tắt thở không được ngừng tấn công. Hắn không quan tâm máu đen trên mặt, tiếp tục dùng lực kéo dọc thành một đường thẳng, cắt một đường từ bụng lên cổ chó săn. Quái vật kia dù sao cũng chỉ là chó, sau khi bị áp chế bởi vết thương trí mạng, ngoại trừ liều chết vật lộn với nhân loại mang vũ khí kia thì nó không còn biện pháp nào.
Con chó săn trước khi chết vẫn bộc phát sức mạnh kinh người, lưu lại dấu răng rất sâu trên cờ-lê, đáng tiếc lực lượng của nó còn chưa đủ để đem cái trang bị này phá hủy. Tiếng kêu kinh khủng cuối cùng chuyển thành gào thét, máu nó như nước giội lên thân người Phong Bất Giác, sau đó tuyên bố xong đời, thân hình mất lực mà nằm xuống.
Phong Bất Giác vội vàng dùng sức đẩy thân hình khổng lồ kia ra, cho nó ngã về hướng bên cạnh. Hắn đang thoát lực rất nhanh, sợ rằng chốc nữa bị đè dưới thi thể chó săn thì có muốn bò cũng không được.
Sau khi giải quyết con... có thể coi như là chó... hung dữ này, Phong Bất Giác lập tức giải trừ linh thức tụ thân thuật. Trong khoản thời gian ngắn ngủn không đến ba phút này, hắn lấy tốc độ mỗi năm giây thiêu đốt 2% giá trị sinh tồn, lượng máu tăng thêm trước khi chiến đấu bắt đầu cũng không còn mấy. Giờ phút này giá trị sinh tồn của hắn đã rớt xuống 32%, cách mặt trời mọc còn ba giờ, nếu cứ như vậy, không cần Nazarov tự thân động thủ, chỉ cần thêm một con chó như vậy, hoặc là lại gặp một hai lần "sự kiện sơn diệt", Phong Bất Giác chính mình liền treo.
"Ha... Ha..." Giải trừ kỹ năng, Phong Bất Giác ngửa mặt há to miệng thở hổn hển. Cảm giác đau đớn, mệt mỏi, khó chịu... mãnh liệt kéo đến, xem ra sau khi sử dụng linh thức tụ thân thuật sẽ có chút di chứng. Loại bệnh trạng này không thể biểu hiện rõ thông qua thuộc tính hay nội dung menu, nó tương tự như một loại mệt nhọc sau khi trên tinh thần vận động quá độ.
Bất quá không có dư thời gian cho Phong Bất Giác nghỉ ngơi, hắn liền tiếp tục gấp rút lên đường. Mỗi một bước đi về phía Đông Nam là cách nguy hiểm xa hơn một bước, với kế hoạch dùng không gian đổi thời gian, phải tranh thủ không gian, đồng thời cũng không thể lãng phí thời gian.
Đem hô hấp ổn định lại một chút, Phong Bất Giác liền nhặt lên đèn pin, thu vũ khí, tiếp tục đi.
Hắn cực kì khó chịu, trên người toàn là máu đen của chó săn, khiến cho quần áo dính lên da, hoàn cảnh ẩm ướt cùng nhiệt độ càng lúc càng cao khiến cho hắn chịu đủ loại dày vò.
Bất quá Phong Bất Giác có một loại tính cách cứng cỏi. Độ kiên nhẫn của hắn phi thường tốt, so với người khác quả thực có hơi kinh khủng. Loại tính cách này thể hiện trên rất nhiều phương diện, trừ việc duy trì sinh tồn bằng canh suông mì sợi trong thời gian dài còn có... Nói ví dụ như, hắn có thể đứng ở trên xe công cộng chật chội bị một vài bác gái thích tựa lên người người khác khi dễ hơn 40" cũng không phát tác; hắn có thể dễ dàng ăn đồ ăn bạn hắn làm, cho dù có khó ăn tới cực điểm thì hắ vẫn giữ nguyên thần sắc phi thường bình tĩnh, hơn nữa ăn hết tất cả, lại nói một tiếng "Không tệ"; hắn còn có thể một tuần không tắm rửa không thay quần áo...
Tóm lại, khó chịu trên sinh lý đối với Phong Bất Giác có lực sát thương rất nhỏ, một ít máu chó dính trên người còn chưa đủ để khiêu chiến lực chịu đựng như khổ hạnh tăng của hắn.
Nếu là người chơi nữ gặp loại tình huống này, phỏng chừng đã sớm không chịu được, nếu trong thời gian ngắn không tìm thấy nước để thanh lý một chút, trực tiếp logout cũng có khả năng.
Nói đến người chơi nữ, tình huống Nhất Kiếm Khuynh Thành cùng Bất Phạ Mỹ Mi bên kia cũng không quá lạc quan.
Bọn họ cũng gặp phải một con chó săn, tình huống cũng không khác mấy với Phong Bất Giác. Cũng may bọn hắn có hai người, hơn nữa Nhất Kiếm Khuynh Thành dù gì cũng là người chơi lấy chiến đấu làm chủ. Nếu chỉ nói về lực chiến đấu, hắn khẳng định là mạnh hơn Phong Bất Giác lúc không dùng [Linh thức tụ thân thuật] một chút.
Vừa mới bắt đầu chiến đấu, Nhất Kiếm đã xông lên, dựa vào di động tốc độ cao mà không ngừng dùng trường kiếm tiếp đón chó săn. Nhưng một lúc sau, hắn dần dần xuống thế hạ phong. Trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, môt khi bản thân bị quái vật kia đẩy ngã thì đó chính là một ngụm cắn đứt yết hầu, trực tiếp đi đời nhà ma. Bởi vậy chỉ có thể dựa vào du đấu, tiêu hao giá trị thể năng của bản thân để đổi một ít máu của quái vật kia.
Cứ như vậy hơn mười chiêu, Bất Phạ đứng ở một bên cũng nhìn ra Nhất Kiếm một người chỉ sợ là làm không nổi. Việc hắn chết để nàng một người tiếp tục chơi là tình huống nàng cực kì không muốn phát sinh. Năng lực đặc biệt do danh hiệu [Đóa Miêu Miêu] của nàng mang lại là kỹ năng chủ động, tên là [Đếm tới mười]. Cái kỹ năng này phát động tốt nhất là dưới tình huống có đồng đội, cho nên nàng tận lực không đánh đơn.
Bởi vậy, Bất Phạ quyết định tạm thời buông tha bộ dáng kẻ yếu "cần người khác bảo vệ", nàng lấy ra vũ khí của mình, lặng lẽ tiếp cận phía sau chó săn...
Cách đó không xa, phạm vi hoạt động của Nhất Kiếm đang bị chó săn không ngừng làm nhỏ lại. Hắn dần lui đến bên cạnh một thân cây, không gian xê dịch trốn tránh từng bước biến mất. Trong lòng của hắn đã ước lượng tương đối chính xác về độ chênh lệch giữa chiến lực của bản thân và quái vật kia... Tốc độ trối đa khi toàn lực ứng phó xác thực nhanh hơn ba phần so với chó săn kia, nhưng cũng không tạo ưu thế, bởi chênh lệch về mặt lực lượng rất lớn, cơ hồ vô pháp chống lại chính diện.
Chiến đấu chính là như vậy, giữa lúc trước khi đánh và lúc đánh được một nửa, tâm tính người trong cuộc rất dễ biến hóa. Thông tin có thể đạt được thông qua "quan sát" đối thủ còn lâu mới thực tế, chi tiết thì phải sau vài ba chiêu mới chứng thực được. Đấu võ mà mang loại tâm lý may mắn trước khi đấu kiểu "Đối phương có thể mạnh bao nhiêu a", thông thường mà nói chiến đấu từ nay về sau sẽ nhanh chóng thảm bại.
Giá trị thể năng tiêu hao rất không ổn, tình thế chuyển biến cũng không hoàn toàn nằm trong khống chế của Nhất Kiếm, hiện tại hắn phải quyết đoán chọn lựa giữa việc tổn thất lượng lớn giá trị sinh tồn, tiến lên dùng sức mạnh va chạm mấy chiêu kết quả thắng thảm hay là tiếp tục dông dài như vậy, cho đến khi tìm ra biện pháp khác.
Đang lúc Nhất Kiếm do dự khó quyết, một cảnh tượng khiến cho hắn mở rộng tầm mắt xuất hiện.
Địa phương bọn họ chiến đấu vừa vặn tới gần một chỗ thạch bích, chung quanh cây cối không nhiều, trên trời đêm những vì sao sáng tỏ đẹp đẽ, lóng lánh tỏa ánh sáng lạnh, trăng sáng treo trên cao giữa trời, khiến cho nơi đây chìm trong ánh sáng mông lung nhu hòa.
Ở dưới ánh trăng này, đột nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nhảy lên thật cao, kéo ra một đường vòng cung, sau lưng chó săn từ trên trời giáng xuống. Quái vật kia cùng Nhất Kiếm Khuynh Thành đồng thời sững sờ đứng nguyên chỗ, con kia là vì cảm thấy sự nguy hiểm, hắn thì là bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Bất Phạ Mỹ Mi đang dùng hai tay giơ một cây đại chuỳ cán dài lên cao, thế như mãnh hổ xuống núi, hướng quái vật kia vung thẳng xuống.
"Chính là một con chó truy ta nửa ngày a!" Sau khi nhận ra được điều này, Phong Bất Giác cực kì khó chịu. Hơn nữa kỹ năng cũng đã mở rồi, nếu hiện tại đình chỉ rồi dùng trạng thái bình thường đi chiến đấu, giá trị sinh tồn tiêu hao hơn nửa phút vừa rồi coi như là mất trắng.
Hắn tranh thủ thời gian lách mình ra ngoài, ý định dùng thời gian ngắn nhất, công kích nhanh gọn hung mãnh giết con chó săn kia thành cặn bã.
Chỉ thấy Phong Bất Giác lướt ngang, tay trái nắm đèn pin chiếu về phía trước, tay phải thì nắm chặt cờ-lê, chuẩn bị tùy thời hạ độc thủ.
Nhưng mà khi thứ kia tiến vào trong tầm mắt Phong Bất Giác, hơn nữa bị đèn chiếu vào, hắn lập tức liền khiếp sợ, trong nội tâm không khỏi vui mừng bản thân đã sớm mở [Linh thức tụ thân thuật]...
Sau một hồi tiếng bước chân dồn dập, xuyên qua đám sương hình thành do không khí ẩm ướt, một cái bóng đen to lớn, đáng sợ, xuyên qua sương mù đi tới.
Nó kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, mắt lóe lên, đỉnh đầu bằng phẳng, lỗ tai dựng đứng. Bộ răng trắng sắc bén lộ rõ ra, dáng người vạm vỡ mà lại chắc chắn, phần cổ hơi dài, kết hợp với cơ thể làm nó trông rất to lớn, phần lưng rắn chắc, to vừa đủ, đùi vừa dài vừa lớn, tỉ lệ cơ thể thập phần cân đối.
Những điều này là do đặc thù của giống tốt kết hợp với huấn luyện nghiêm khắc và thích hợp mang lại. Đương nhiên, là một quái vật trong Thiên Đường Kinh Khủng, mục đích tạo ra nó là để dọa người và giết người chứ không phải đi thi đấu, cho nên nó còn có một số chỗ không giống với chó bình thường.
Toàn thân nó đen như than, con mắt lóe sáng như phát lửa, thân hình lớn tới mức khó tin, so với nó thì hổ chỉ là con mèo.
Nó nhe răng nanh, nước bọt từ trong kẽ răng rơi xuống. Điểm nổi bật nhất ở chó săn này chính là cả phần miệng và lông dưới cổ đều lóe sáng lên, trông cực kì giống chó địa ngục trong truyền thuyết, chỉ có điều con quái vật này chỉ có một đầu chứ không phải ba.
"Cái thứ này chắc là tác phẩm của thuật luyện kim a!" Phong Bất Giác đang phát ra âm thanh bất mãn thì chó săn kia đã sải bước nhào lên.
Quái vật kia chỉ cần đứng lên bằng chân sau liền có thể trực tiếp cắn cổ Phong Bất Giác, cho nên Phong Bất Giác không dám khinh thường. Hắn hướng phía sau ra sức nhảy, tránh khỏi đòn cắn của chó săn.
Lần này Phong Bất Giác nhảy rất xa, đến chính hắn cũng có chút giật mình. Gia thành do Linh thức tụ thân thuật mang lại nằm ngoài ý muốn của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng loại thân thể tố chất hơn người này, tốc độ lẫn sức mạnh tăng lên trên diện rộng thậm chí còn khiến hắn có hơi không quen.... Như thị lực, chỉ cần hắn tập trung, mọi thứ trước mắt phảng phất chậm lại, con muỗi bay qua hắn cũng có thể nhìn rõ, hơn nữa hắn còn có cảm giác mình khẽ vươn tay là có thể dùng hai ngón tay chính xác mà bắt con muỗi này.
Trong phần cuối bộ [The Matrix] đầu tiên, hình như cũng giống với loại cảm giác sau khi Neo thức tỉnh. Dưới đòn tấn công cuối cùng của Smith, hắn thoải mái tiếp đòn, mặt mang vẻ nghi ngờ mà chuyển hai tay đỡ đòn thành một tay, đây là phản ứng bình thường sau khi bản thân thực lực đột nhiên tăng gấp mấy lần... Hơi không thích ứng.
Công kích của chó săn cũng không dừng lại. Nó kêu một tiếng, lại nhảy ra một đường vòng cung tương đương với cú nhảy vừa rồi của Phong Bất Giác, lại lần nữa giết tới.
Keng——
Trong rừng vang lên âm thanh kim loại va chạm, Phong Bất Giác bị quái vật kia đẩy ngã, nhưng hắn vẫn không bị cắn, bởi vì cờ lê Mario trong tay hắn như cục xương tự đắc để ngang trong mồm chó.
Con chó săn này có lực cắn rất mạnh, hàm răng lại cứng như thép, dưới lực cắn kết hợp của cả hàm trên lẫn dưới lên vật cứng như cờ-lê mà nó căn bản không có chuyện gì. Nếu là chó bình thường, chỉ sợ đã sớm răng lẫn lộn.
Tại loại cự ly cực gần này, Phong Bất Giác càng thấy rõ hơn, giống chó này thật đúng là không rõ ràng: đầu với lông như Dubin, cơ thể lại như chó ngao, vóc đầu so với tẫn sư còn lớn hơn, hắn cũng muốn châm biếm cái thứ này là do nhiều con ghép lại.
Sức mạnh Phong Bất Giác hiện tại cũng rất lớn. Hắn dùng tay phải cầm chặt cờ-lê, giữ miệng chó lại, xem như tạm thời có thể cầm cự với quái vật kia. Tay trái hắn thì thả đèn pin ra, từ trong bọc hành lý trong lấy dao găm Nazarov cho, hướng phần bụng mềm của chó, một nhát đâm vào.
Trong sát na, mặt Phong Bất Giác liền bị máu chó phun lên, nhưng hắn biết chiến đấu còn chưa kết thúc, trước khi địch nhân hoàn toàn tắt thở không được ngừng tấn công. Hắn không quan tâm máu đen trên mặt, tiếp tục dùng lực kéo dọc thành một đường thẳng, cắt một đường từ bụng lên cổ chó săn. Quái vật kia dù sao cũng chỉ là chó, sau khi bị áp chế bởi vết thương trí mạng, ngoại trừ liều chết vật lộn với nhân loại mang vũ khí kia thì nó không còn biện pháp nào.
Con chó săn trước khi chết vẫn bộc phát sức mạnh kinh người, lưu lại dấu răng rất sâu trên cờ-lê, đáng tiếc lực lượng của nó còn chưa đủ để đem cái trang bị này phá hủy. Tiếng kêu kinh khủng cuối cùng chuyển thành gào thét, máu nó như nước giội lên thân người Phong Bất Giác, sau đó tuyên bố xong đời, thân hình mất lực mà nằm xuống.
Phong Bất Giác vội vàng dùng sức đẩy thân hình khổng lồ kia ra, cho nó ngã về hướng bên cạnh. Hắn đang thoát lực rất nhanh, sợ rằng chốc nữa bị đè dưới thi thể chó săn thì có muốn bò cũng không được.
Sau khi giải quyết con... có thể coi như là chó... hung dữ này, Phong Bất Giác lập tức giải trừ linh thức tụ thân thuật. Trong khoản thời gian ngắn ngủn không đến ba phút này, hắn lấy tốc độ mỗi năm giây thiêu đốt 2% giá trị sinh tồn, lượng máu tăng thêm trước khi chiến đấu bắt đầu cũng không còn mấy. Giờ phút này giá trị sinh tồn của hắn đã rớt xuống 32%, cách mặt trời mọc còn ba giờ, nếu cứ như vậy, không cần Nazarov tự thân động thủ, chỉ cần thêm một con chó như vậy, hoặc là lại gặp một hai lần "sự kiện sơn diệt", Phong Bất Giác chính mình liền treo.
"Ha... Ha..." Giải trừ kỹ năng, Phong Bất Giác ngửa mặt há to miệng thở hổn hển. Cảm giác đau đớn, mệt mỏi, khó chịu... mãnh liệt kéo đến, xem ra sau khi sử dụng linh thức tụ thân thuật sẽ có chút di chứng. Loại bệnh trạng này không thể biểu hiện rõ thông qua thuộc tính hay nội dung menu, nó tương tự như một loại mệt nhọc sau khi trên tinh thần vận động quá độ.
Bất quá không có dư thời gian cho Phong Bất Giác nghỉ ngơi, hắn liền tiếp tục gấp rút lên đường. Mỗi một bước đi về phía Đông Nam là cách nguy hiểm xa hơn một bước, với kế hoạch dùng không gian đổi thời gian, phải tranh thủ không gian, đồng thời cũng không thể lãng phí thời gian.
Đem hô hấp ổn định lại một chút, Phong Bất Giác liền nhặt lên đèn pin, thu vũ khí, tiếp tục đi.
Hắn cực kì khó chịu, trên người toàn là máu đen của chó săn, khiến cho quần áo dính lên da, hoàn cảnh ẩm ướt cùng nhiệt độ càng lúc càng cao khiến cho hắn chịu đủ loại dày vò.
Bất quá Phong Bất Giác có một loại tính cách cứng cỏi. Độ kiên nhẫn của hắn phi thường tốt, so với người khác quả thực có hơi kinh khủng. Loại tính cách này thể hiện trên rất nhiều phương diện, trừ việc duy trì sinh tồn bằng canh suông mì sợi trong thời gian dài còn có... Nói ví dụ như, hắn có thể đứng ở trên xe công cộng chật chội bị một vài bác gái thích tựa lên người người khác khi dễ hơn 40" cũng không phát tác; hắn có thể dễ dàng ăn đồ ăn bạn hắn làm, cho dù có khó ăn tới cực điểm thì hắ vẫn giữ nguyên thần sắc phi thường bình tĩnh, hơn nữa ăn hết tất cả, lại nói một tiếng "Không tệ"; hắn còn có thể một tuần không tắm rửa không thay quần áo...
Tóm lại, khó chịu trên sinh lý đối với Phong Bất Giác có lực sát thương rất nhỏ, một ít máu chó dính trên người còn chưa đủ để khiêu chiến lực chịu đựng như khổ hạnh tăng của hắn.
Nếu là người chơi nữ gặp loại tình huống này, phỏng chừng đã sớm không chịu được, nếu trong thời gian ngắn không tìm thấy nước để thanh lý một chút, trực tiếp logout cũng có khả năng.
Nói đến người chơi nữ, tình huống Nhất Kiếm Khuynh Thành cùng Bất Phạ Mỹ Mi bên kia cũng không quá lạc quan.
Bọn họ cũng gặp phải một con chó săn, tình huống cũng không khác mấy với Phong Bất Giác. Cũng may bọn hắn có hai người, hơn nữa Nhất Kiếm Khuynh Thành dù gì cũng là người chơi lấy chiến đấu làm chủ. Nếu chỉ nói về lực chiến đấu, hắn khẳng định là mạnh hơn Phong Bất Giác lúc không dùng [Linh thức tụ thân thuật] một chút.
Vừa mới bắt đầu chiến đấu, Nhất Kiếm đã xông lên, dựa vào di động tốc độ cao mà không ngừng dùng trường kiếm tiếp đón chó săn. Nhưng một lúc sau, hắn dần dần xuống thế hạ phong. Trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, môt khi bản thân bị quái vật kia đẩy ngã thì đó chính là một ngụm cắn đứt yết hầu, trực tiếp đi đời nhà ma. Bởi vậy chỉ có thể dựa vào du đấu, tiêu hao giá trị thể năng của bản thân để đổi một ít máu của quái vật kia.
Cứ như vậy hơn mười chiêu, Bất Phạ đứng ở một bên cũng nhìn ra Nhất Kiếm một người chỉ sợ là làm không nổi. Việc hắn chết để nàng một người tiếp tục chơi là tình huống nàng cực kì không muốn phát sinh. Năng lực đặc biệt do danh hiệu [Đóa Miêu Miêu] của nàng mang lại là kỹ năng chủ động, tên là [Đếm tới mười]. Cái kỹ năng này phát động tốt nhất là dưới tình huống có đồng đội, cho nên nàng tận lực không đánh đơn.
Bởi vậy, Bất Phạ quyết định tạm thời buông tha bộ dáng kẻ yếu "cần người khác bảo vệ", nàng lấy ra vũ khí của mình, lặng lẽ tiếp cận phía sau chó săn...
Cách đó không xa, phạm vi hoạt động của Nhất Kiếm đang bị chó săn không ngừng làm nhỏ lại. Hắn dần lui đến bên cạnh một thân cây, không gian xê dịch trốn tránh từng bước biến mất. Trong lòng của hắn đã ước lượng tương đối chính xác về độ chênh lệch giữa chiến lực của bản thân và quái vật kia... Tốc độ trối đa khi toàn lực ứng phó xác thực nhanh hơn ba phần so với chó săn kia, nhưng cũng không tạo ưu thế, bởi chênh lệch về mặt lực lượng rất lớn, cơ hồ vô pháp chống lại chính diện.
Chiến đấu chính là như vậy, giữa lúc trước khi đánh và lúc đánh được một nửa, tâm tính người trong cuộc rất dễ biến hóa. Thông tin có thể đạt được thông qua "quan sát" đối thủ còn lâu mới thực tế, chi tiết thì phải sau vài ba chiêu mới chứng thực được. Đấu võ mà mang loại tâm lý may mắn trước khi đấu kiểu "Đối phương có thể mạnh bao nhiêu a", thông thường mà nói chiến đấu từ nay về sau sẽ nhanh chóng thảm bại.
Giá trị thể năng tiêu hao rất không ổn, tình thế chuyển biến cũng không hoàn toàn nằm trong khống chế của Nhất Kiếm, hiện tại hắn phải quyết đoán chọn lựa giữa việc tổn thất lượng lớn giá trị sinh tồn, tiến lên dùng sức mạnh va chạm mấy chiêu kết quả thắng thảm hay là tiếp tục dông dài như vậy, cho đến khi tìm ra biện pháp khác.
Đang lúc Nhất Kiếm do dự khó quyết, một cảnh tượng khiến cho hắn mở rộng tầm mắt xuất hiện.
Địa phương bọn họ chiến đấu vừa vặn tới gần một chỗ thạch bích, chung quanh cây cối không nhiều, trên trời đêm những vì sao sáng tỏ đẹp đẽ, lóng lánh tỏa ánh sáng lạnh, trăng sáng treo trên cao giữa trời, khiến cho nơi đây chìm trong ánh sáng mông lung nhu hòa.
Ở dưới ánh trăng này, đột nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nhảy lên thật cao, kéo ra một đường vòng cung, sau lưng chó săn từ trên trời giáng xuống. Quái vật kia cùng Nhất Kiếm Khuynh Thành đồng thời sững sờ đứng nguyên chỗ, con kia là vì cảm thấy sự nguy hiểm, hắn thì là bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Bất Phạ Mỹ Mi đang dùng hai tay giơ một cây đại chuỳ cán dài lên cao, thế như mãnh hổ xuống núi, hướng quái vật kia vung thẳng xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook