Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
-
Chương 198: Thương Linh luận kiếm (13)
Trans: Hoconkut3
Kỳ thật tiểu thán không phải là không có danh hiệu để báo, chỉ là danh hào kiểu "Kẻ Đánh Lén Hoảng Hốt” nghe qua thật sự không giống như là danh hiệu người trong giang hồ nên có.
Trên thực tế, trong năm người ở đây cũng chỉ có danh xưng "Cuồng Đồ Khó Lường” của Phong Bất Giác là có thể khiến cho người ngoài run lên. Còn như "Linh Kiếm Sĩ” của Tự Vũ, "Súng Khách Khôn Khéo” của Bi Linh cùng với "Cao Điệu Tập Kích" của Tích Bộ Thiếu Gia... Ít nhất trong thế giới võ hiệp này thì chắc chắn là ý nghĩa không rõ ràng, khó có thể giải thích.
“Lê Nhược Vũ.”
“Cổ Tiểu Linh.”
Dù sao đây không phải thế giới sét đánh, Tự Vũ Nhược Ly cùng Bi Linh Tiếu Cốt nghe cũng không giống tên, cho nên Tự Vũ cùng Bi Linh dứt khoát báo tên thật của bản thân.
“Ách...” Tích Bộ Thiếu Gia do dự hai giây: "Kim Phú Quý.”
Thời điểm nghe được ba chữ kia, ngay cả Phong Bất Giác cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười phá lên, mà Tự Vũ bên kia cũng đang cố nén lại.
Tiểu thán cùng Bi Linh thì triệt để điên rồi, bọn hắn mỗi người đánh lên một bên bả vai Tích Bộ, cười to không dứt: "Ha ha ha... Thì ra là thế... Ha ha ha ha ha...” Cười đến nước mắt cũng chảy ra rồi, việc này lại khiến cho bốn gã NPC đối diện với không khỏi cảm thấy không hiểu.
“Ah, ba vị lều khách này của ta ngày thường thích nhất là nói giỡn.” Biểu lộ của Phong Bất Giác thập phần tự nhiên mà giải thích với đám NPC: "Đây là một truyện cười bọn hắn mới hiểu ra, nghĩ đến là kìm lòng không được mới cười ra tiếng. Nếu có chỗ thất lễ, chư vị chớ trách.”
Lời giải thích này của hắn kỳ thật không có chút sức thuyết phục nào, bất quá Lâm Thường bọn hắn cũng không có ý muốn miệt mài theo đuổi. Bọn hắn nghĩ cùng lắm là tên tiểu tử kia báo ra một cái tên giả, kết quả liền bị đồng môn gạt bỏ mà thôi.
Nhưng trên thực tế, tên Tích Bộ Thiếu Gia báo thực sự là tên thật của hắn...
Tại giữa thế kỷ hai mươi mốt, một người sinh ra trong thành phố lớn lại bị cha mẹ nghĩ ra một cái tên như vậy, quá trình phát triển hẳn là rất đặc sắc...
“Ha ha... Phong lều chủ nói quá lời.” Lâm Thường trong Hoa Ảnh Sáu Kiếm xếp hạng đệ nhất, niên kỷ cũng lớn nhất, đương nhiên đối nhân xử thế hắn cũng là lão thành chu đáo. Hắn lập tức tựu như không có việc gì nói: "Nào nào... Mời ngồi, ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp.” Hắn dẫn mấy người lều trà Kiếm Mẻ tới bên cạnh một cái bàn lớn trong phòng ngồi xuống.
Phong Bất Giác vừa ngồi xuống, vừa thời cơ nói sang chuyện khác: "Đúng rồi. Không biết chư vị đại hiệp mời chúng ta tới đây là có chuyện gì chỉ giáo?”
“Không dám gọi là chỉ giáo.” Diệp Mộ Hạm nói: "Chỉ dựa vào thủ đoạn Phong lều chủ vừa lộ ra dưới lầu kia, chỉ sợ nói ngươi chỉ dạy mấy người chúng ta cũng dư dả.”
“Ha ha... Không dám nhận, không dám nhận.” Phong Bất Giác cười muốn giả tạo bao nhiêu có giả tạo bấy nhiêu, điều trong lòng của hắn hiện tại muốn nói chính là: Mấy tỷ muội này, các ngươi nếu mà muốn tự mình đến thử công phu của ta a, ta đây đã có thể dữ nhiều lành ít...
“Ôi chao~ Phong lều chủ không cần quá khiêm tốn.” Lâm Thường ở bên mỉm cười nói: "Mà ngay cả Diệp lão gia tử cũng phải lau mắt mà nhìn võ nghệ của ngươi. Điều này khó có, Chỉ sợ Phong lều chủ trong số người cùng thế hệ ở trong giang hồ căn bản tìm không thấy đối thủ a?”
“Không phải vậy...” Phong Bất Giác mở bàn tay phải ra, chỉ hướng Tự Vũ nói: "Trong những người cùng thế hệ, ở đây thì có một vị lợi hại hơn ta.”
Biểu lộ trên mặt bốn gã NPC trong nháy mắt liền đổi mấy lần, bọn hắn đối với vị Phong lều chủ này càng là đoán không ra. Từ biểu lộ trên mặthắn căn bản nhìn không ra câu nào là thật, câu nào là giả, cho dù theo nội dung lời nói mà coi thì cũng rất khó phán định hư thật.
Lấy câu này làm ví dụ, Phong Bất Giác nếu là nói thật, tựu chứng minh vị Lê nữ hiệp này so với cao thủ như chồng nàng còn lợi hại hơn, đây chẳng phải là ít nhất cùng cấp bậc với Hoa Ảnh Sáu Kiếm bọn họ? Mà nếu lời này là giả... thì đó chỉ là câu đùa vui mà thôi, ngoại trừ chứng minh vợ vị Phong lều chủ này có thể là người quản lý nghiêm ngặt thì cũng không nói gì hơn.
Mà ngay cả Lâm Thường lòng dạ sâu nhất cũng cảm thấy tình huống khó giải quyết. Những năm này, hắn trên giang hồ đã quen biết qua vô số người. Hắn biết rõ... người khó đối phó nhất chính là loại nhìn như phóng đãng, kì thực tỉnh táo thiện mưu. Loại người này có thể xử dụng loại ngữ khí vui đùa để nói thật, cũng có thể dùng thái độ nghiêm túc với ngươi nói lời vô nghĩa, hư hư thật thật, ngụy biến khó lường. Ai cũng không biết loại người này đến tột cùng là muốn gì, cũng vô pháp dự đoán bọn hắn sẽ làm làm gì tiếp theo.
Phong Bất Giác nhanh nói tiếp: "Đúng rồi, nãy Lâm huynh có gọi "Diệp lão gia tử’ có phải chính là vị tiền bối chúng ta gặp trên đường nhỏ ngoài trấn kia?”
“Đúng vậy.” Lâm Thường nói.
Phong Bất Giác lại hỏi dò: "Ừm... Lại không biết vị tiền bối kia có quan hệ gì cùng chư vị?”
Kỳ thật thông tin Phong Bất Giác biết được cũng thập phần có hạn. Tuy đêm qua hắn từ trong miệng Mạnh Cửu biết được một ít về tình huống cơ bản của thôn trấn, cũng biết lão giả so chiêu với mình trên đường nhỏ tên là Diệp Hợi, là quản gia Diệp phủ, nhưng về Hoa Ảnh Sáu Kiếm, Phong Bất Giác thực sự hoàn toàn không biết gì cả, mà ngay cả bốn chữ "Hoa Ảnh Sáu Kiếm” này đều là hắn từ lúc ở đại đường khách điếm nghe được từ tiếng nghị luận người chung quanh.
Cho nên giờ phút này câu hỏi Phong Bất Giác đặt ra phải mơ hồ. Hắn cũng không chủ động đem cái tên Diệp Hợi nói ra, chỉ là từ trong nội dung lời nói của đối phương tiến thêm một bước, dẫn đạo Lâm Thường lộ ra càng nhiều thông tin hơn.
Mà bên kia, Lâm Thường bọn hắn còn tưởng rằng vị Phong lều chủ này chỉ nghe qua uy danh hiển hách của Hoa Ảnh Sáu Kiếm nhưng không biết Diệp Hợi, bởi vậy mới đưa ra loại câu hỏi này.
Vì vậy, Lâm Thường trả lời: "Diệp lão gia tử là quản gia Diệp phủ, nói chúng ta tất nhiên là có quen hắn. Bất quá lão nhân gia ông ta cực ít giao thiệp với giang hồ, cho nên Phong lều chủ không biết thì cũng không kỳ quái.”
“Ừm... Mặc dù chỉ là nói một đoạn thông tin ta đã biết nhưng từ ngữ khí của hắn có thể suy ra... Hoa Ảnh Sáu Kiếm bọn hắn cũng đều là người Diệp phủ...” Phong Bất Giác thầm nghĩ: "Khách khí như vậy mà mời chúng ta đi lên, đoán chừng là bởi vì Diệp Hợi lão nhân kia đã bắt chuyện qua với bọn họ...” Lại một ý niệm trong đầu hiện lên: "Nhưng vì sao lại không mời lên lúc chúng ta vừa mới đến khách điếm? Từ lời Diệp Mộ Hạm có thể thấy được, bọn hắn sớm đã âm thầm quan sát động tĩnh lầu một...” Vài cái kết luận chỉ trong nháy mắt đã đưa ra: "Hừ, là muốn tận mắt xem thực lực của chúng ta, sau đó lại quyết định có nên cùng chúng ta thương lượng a...”
Trong nháy mắt đã có rất nhiều suy nghĩ cực nhanh lóe qua, tất cả đều đâu vào đấy mà tiến hành trong đầu Phong Bất Giác, mà nét mặt của hắn, kể cả ánh mắt thì lại không có chút biến hóa nào. Mỗi một sợi thần kinh trên mặt, mỗi một phần cơ thể của người này quả thực giống như là tắc kè hoa ngụy trang. Chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể triệt để hỉ nộ không lộ. Gương mặt như cười mà không phải cười này cũng có thể nói là một loại năng lực trời sinh.
“Ah ~ khó trách, khó trách...” Phong Bất Giác lại giả vờ giả vịt mà đáp lại nói.
Lâm Thường tiếp tục nói: "Việc thỉnh chư vị tới cũng là ý của Diệp lão gia tử. Hắn dặn chúng ta dàn xếp tốt cho chư vị trong khách sạn này.” Tầm mắt của hắn quét một vòng gian phòng khách: "Gian phòng Bính chữ Thiên này vốn là gian phòng của Diệp lão gia tử, bất quá từ lúc đi vào thị trấn, hắn căn bản không bước một bước nào vào, nơi này một mực không ai ở. Về phần nguyên nhân... chắc hẳn Phong lều chủ các ngươi cũng cũng biết. Cho nên, Diệp lão gia tử muốn thuận nước đẩy thuyền, đem gian phòng này nhường cho Phong lều chủ, thỉnh năm vị lúc này ở tạm hai ngày. Mấy vị nếu không chê...”
“Không cần nói nhiều, đây chính là việc cầu còn không được.” Phong Bất Giác bày làm ra một bộ thần sắc cảm kích: "Tại hạ lúc này phải tạ ơn bốn vị cùng Diệp lão gia tử một phen thịnh tình rồi.” Nhưng giờ phút này trong lòng Giác ca lại nghĩ: Lão già kia quả thật lợi hại. Cả ngày chỉ ăn gió uống sương, không ngủ không nghỉ a... Chẳng lẽ cái này chính là chỉ cần ngồi xuống có thể thay đi ngủ, uống mấy ngụm sương sớm là có thể chống đỡ sống sót 3-5 ngày trong truyền thuyết?
“Không cần phải khách khí.” Lâm Thường nói: "Phong lều chủ giỏi trẻ như vậy đã đạt thành tựu như vậy, chúng ta Diệp phủ tất nhiên là mừng rỡ kết giao.”
“Khách sáo xong rồi, chỗ tốt cũng đã cho, có thể nói tới sự kiện kia rồi nhỉ?” Diệp Mộ Hạm lúc này lại bất ôn bất hỏa mà xen vào một câu.
Ngữ khí của nàng tuy là bình thường, nhưng những lời này có vẻ rất bức người, Lâm Thường tranh thủ thời gian cứu sân đón một câu: "Ha ha... Phong lều chủ, không nói gạt ngươi, xác thực còn có một việc chúng ta muốn nhờ ngươi.”
Phong Bất Giác ngửi được mùi FLAG nhiệm vụ, hắn lập tức nói tiếp: "Cứ nói đừng ngại.”
“Ách... Ta nghe Diệp lão gia tử nói Phong lều chủ chính là người có nội lực tiên thiên thuần dương?” Lâm Thường hỏi.
Phong Bất Giác nhớ tới lúc thả ra kỹ năng khi so chiêu cùng Diệp Hợi liền lập tức minh bạch, tám phần là đối phương sau khi trúng phải kỹ năng cận chiến thuộc tính hỏa đã xảy ra chuyện gì nên mới đoán đó là "nội lực Tiên thiên thuần dương”. Cái này cùng với lý luận "ngự khí ngoài thân, hóa vô vi có” của vị mỹ nữ dưới lầu kia không khác biệt lắm, đều là căn cứ vào thông tin sai lầm mà dẫn tới kết luận sai lầm.
“Điều này còn không rõ ràng sao?” Phong Bất Giác hỏi ngược lại.
Những lời này này của hắn có như không. Rõ ràng cái gì? Rõ ràng đúng? Hay rõ ràng không phải?
“Sư huynh, lời này có lẽ nên để ta tự nói đi.” Tô Thường lúc này bỗng nhiên mở miệng, cũng đem ánh mắt quăng hướng Phong Bất Giác nói: "Không dối gạt Phong lều chủ, lần này là ta có cầu ở ngươi.” Nàng ngưng một chút, nói tiếp: "Tuần nguyệt trước kia, tâm pháp sở tu "Minh U Quyết’ của ta vừa đúng đến tầng thứ bảy đỉnh phong, nhưng bởi vì nội lực có hạn, vô pháp dựa vào lực lượng bản thân phá tan bình cảnh.” Nàng mặt lộ vẻ khó xử: "Bởi vì thân thể của ta là nội lực tiên thiên thuần âm, nếu như muốn mạnh mẽ phá tan khí quan, cần tu với có một người có nội lực chí cương chí dương, ngay thời điểm ta vận công phá quan liền dùng nội lực thuần dương tiến hành phụ trợ...”
Tô Thường cũng không có biện pháp nào mới phải cầu người khác. Việc phát triển nội lực có một chút quan hệ cùng thiên tư căn cốt, nếu hoàn toàn dựa vào chính mình, dùng phương pháp thông thường đi luyện, chỉ sợ nàng nhanh nhất cũng phải quá 30 tuổi mới đạt đến Minh U Quyết tầng thứ tám.
“Ừm...” Phong Bất Giác cắt lời nàng, dùng ánh mắt cổ quái đảo qua tất cả mọi người đang ngồi nơi đây: "Vị Tô nữ hiệp này... hai vị sư huynh sư đệ kia của ngươi chẳng lẽ...”
Lâm Thường lúc này mới nói: "Có điều này Phong lều chủ không biết, ức chế nội lực tiên thiên thuần âm của sư muội ta không phải chuyện người bình thường có thể làm được, ít nhất cũng phải là một thân đồng tử, tu vi nội công quá hai mươi năm, lại luyện tâm pháp võ học cương dương.”
“Nội lực tại hạ cũng là âm nhu.” Miêu Thiếu Khanh bổ sung nói, "Mà Đại sư huynh tuy là nội lực cương dương, nhưng hắn sớm đã cưới vợ, không hợp điều kiện.”
“Ta cũng đã cưới vợ...” Phong Bất Giác lập tức nói.
“Chuyện đó không cần phải lo, bởi vì Phong lều chủ chính là nội lực tiên thiên thuần dương, căn cốt không thể so sánh cùng thường nhân.” Tô Thường nói tiếp.
“Ách...” Phong Bất Giác vẫn đang suy nghĩ biện pháp: "Đúng rồi, chư vị đã gọi hoa ảnh "Sáu’ kiếm, vậy hẳn là còn có hai kiếm...”
“A, Lục sư muội Lộc Thanh Ninh kia của ta cũng là nữ.” Miêu Thiếu Khanh trả lời: "Nhị sư huynh "Vô Ảnh Kiếm’ Thương Phi còn lại thì tu tâm pháp nội công âm dương điều hòa.”
“A... Ha ha... Lại nói thêm hôm nay trong cái khách sạn Thương Linh này anh hùng hào kiệt tề tụ...” Phong Bất Giác gượng cười, vẫn đang kỳ vọng có thể lừa dối cho qua.
Đương nhiên, chính hắn cũng biết, chuyện này chỉ sợ là phiền toái...
Giang hồ tuy lớn, nhưng được xưng tụng cao thủ hôm nay cơ bản đều đã tụ tập ở lần này. Nếu trong khách sạn còn có người thích hợp khác để chọn, hoặc là uy hiếp hoặc dụ dỗ, Diệp phủ mấy vị này cũng đã sớm đem người nọ xong xuôi. Bọn hắn đã đến cầu Phong Bất Giác, 100% tựu là căn bản không có người phù hợp điều kiện.
Đối với người tập võ mà nói, cảnh giới tăng lên là đại sự hàng đầu. Nếu Tô Thường thực đợi đến lúc 30 tuổi mới đột phá U Minh quyết đến tầng thứ tám, khoảng thời gian vài năm tiếp theo kia nàng chỉ có một lựa chọn, chính là đổi một loại võ công khác để tu luyện với tư cách tâm pháp phụ trợ, bởi vì cho dù nàng tiếp tục tu luyện Minh U Quyết thì cũng khó có tiến bộ gì lớn, chỉ biết là đã không duyên cớ hoang phế quang âm. Nói một cách nghiêm trọng, trì hoãn mấy năm này có ảnh hưởng rất lớn với nàng lẽ ra có thể đạt đến.
Sáu kiếm tình như thủ túc, vì sự tình của Tô Thường, bọn hắn cũng có chút phiền não. Kỳ thật Tô Thường nếu căn cốt bình thường thì sự tình cũng không phiền toái nhiều như vậy, tùy tiện chọn người nào đó trong sáu kiếm giúp nàng hộ pháp phá quan là xong. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng là nội lực tiên thiên thuần âm...
Vì vậy, Phong Bất Giác hàng này bởi vì một loạt cơ duyên xảo hợp, trở thành lựa chọn duy nhất hiện tại.
Nếu đêm qua [Xem chiêu] hắn phóng ngẫu nhiên ra một cái kỹ năng khác, chỉ cần không phải thuộc tính lửa thì sẽ không có chuyện phiền toái này. Thí dụ như băng thuộc tính a... Có lẽ Diệp Hợi sẽ hiểu lầm Phong Bất Giác là truyền nhân Huyền Minh Thần Chưởng gì đó...
Vấn đề là hôm nay hắn đã bị hiểu lầm thành người có nội lực tiên thiên thuần dương, cũng không thể lúc này lại thừa nhận nói mình kỳ thật căn bản không có nội lực, hơn nữa hoàn toàn không biết võ công a. Thông tin này vừa rò rỉ ra, hắn đi ra ngoài hẳn sẽ bị người ta đánh chết.
Thấy bộ dạng có vẻ khó xử của Phong Bất Giác, Diệp Mộ Hạm lúc này vỗ bàn một cái: "Tiểu tử! Chúng ta thành tâm cầu ngươi, ngươi lại ra sức khước từ! Có ý gì? Bất quá chỉ là dùng chút ít chân khí cho sư muội ta mà thôi, có khó lắm không? Lại không ảnh hưởng tới căn cơ của ngươi, cùng lắm thì sau khi xong chuyện, Diệp phủ chúng ta tặng ngươi vài khỏa Đại Hoàn đan, xem như trả lại chút chân nguyên này của ngươi!”
Diệp Mộ Hạm thủy chung vẫn mang một loại thái độ kiêu căng. Tính cách nàng thẳng thắng, nói chuyện cũng trực tiếp. Bất quá điều này cũng không thể gọi là tật xấu. Một người nhanh mồm nhanh miệng bình thường cũng không xấu. Nói thêm, nàng cũng xem như là đệ nhất nữ kiếm khách giang hồ, lại là muội muội của Diệp Thừa, nếu không có phần ngông nghênh này thì có vẻ không quá bình thường.
“Hắn không phải là không muốn hỗ trợ.” Tự Vũ lúc này lại bỗng nhiên mở miệng, "Mà là lực bất tòng tâm.”
“Xin giải thích?” Diệp Mộ Hạm nhìn về phía Tự Vũ, lập tức hỏi.
“Võ học sở tu bổn môn chúng ta không giống với bất kì lưu phái đương kim võ lâm nào. Chư vị cũng đã chú ý tới, nội lực, công pháp vân vân của chúng ta từ biểu hiện mà xem thì một chút cũng nhìn không ra.” Tự Vũ đã bắt đầu màn lừa dối.
“Đúng vậy... Võ công chư vị hoàn toàn không có chút dấu vết nào.” Lâm Thường gật đầu nói tiếp.
“Hắn...” Tự Vũ liếc Phong Bất Giác: "Giác ca hắn... quả thật là nội lực tiên thiên thuần dương, mà lại thiên phú dị bẩm, tự nghĩ ra lưu phái. Nhưng thứ hắn luyện là công pháp tự mình ngộ ra, chỉ biết võ học của hắn. Hắn ngay cả thường thức thô thiển nhất cũng không có, cho nên hoàn toàn không biết nên làm sao để vận chân khí, vận công hộ pháp vân vân.” Nàng than nhẹ một tiếng: "Ai... Giác ca hắn cũng không phải là không muốn hỗ trợ, mà là việc chư vị muốn hắn làm có chút miễn cưỡng.”
“Ha ha! Thời khắc mấu chốt cũng là ngươi đáng tin ah!” Phong Bất Giác mừng rỡ trong lòng.
Đã có Tự Vũ thay mình giải vây, Phong Bất Giác vừa vặn bày ra phong phạm nam nhi, trầm giọng nói: "Đúng là như thế... Võ công của ta chỉ dùng để giết người, không phải dùng để...”
“Ha ha, là như thế này a...” Lâm Thường cười ngắt lời nói: "Điều đó không quan trọng, Phong lều chủ nếu không ngại, để Lâm mỗ truyền cho ngươi một bộ tâm pháp nội công trụ cột nhất. Nhiều nhất nửa ngày, Phong huynh có thể nắm giữ phương pháp vận khí.”
Phong Bất Giác thầm nghĩ: Bà mẹ nó, tức nước vỡ bờ a! Không phải chỉ là hỗ trợ thôi sao!
“Đã là như thế, tiểu đệ tự nhiên là nghĩa bất dung từ. Chư vị xin yên tâm, Phong mỗ nhất định đem hết toàn lực, trợ thần công Tô nữ hiệp tái tiến một bước.” Phong Bất Giác bày ra bộ dạng vui vẻ tiếp nhận, đợi đến khi sắc mặt bốn người đối diện chuyển biến tốt hơn, hắn mới lời nói xoay chuyển: "Bất quá... Nếu như ta hướng Lâm huynh lãnh giáo tâm pháp thì sẽ xem như học được võ công Diệp phủ, không biết Diệp đại hiệp hắn có...”
“Phong thiếu hiệp xin yên tâm, thứ ta truyền thụ cho ngươi chỉ là tâm pháp đệ tử nhập môn Diệp phủ, cũng không phải bí mật bất truyền trấn phái gì đó, gia chủ hắn sẽ không để ý.” Lâm Thường nói thẳng: "Hơn nữa, hôm nay quyết chiến của gia chủ sắp tới, chút việc nhỏ ấy... Cố ý dùng bồ câu đưa tin báo cáo tựa hồ cũng có chút không ổn.”
“Bất quá là người tập võ trao đổi lẫn nhau chút ít kỹ nghệ thô thiển mà thôi, cũng không phải muốn thu ngươi làm đồ đệ.” Diệp Mộ Hạm lúc này càng dùng lời nói khó nghe nói trắng ra: "Phong lều chủ nếu sợ tương lai có người mượn cớ chuyện này, cứ nói ngươi được Bích Không kiếm chỉ giáo, chỉ cần ngươi cũng dạy Lâm sư huynh ta một ít công phu da lông thô thiển để hoàn lễ là tốt rồi.”
“Ha ha... Diệp nữ hiệp nói đùa, Phong mỗ làm gì có chỗ nào có thể dạy Lâm đại hiệp kỹ nghệ...” Phong Bất Giác vẫn khách khí mà trả lời.
Hắn biết rõ đây rất có thể là một cái kỹ năng nhiệm vụ có thể học được nào đó, nhưng hắn không thể lập tức tiếp nhận, bởi vì Lâm Thường có nói "một lúc” có thể học được, vậy nghĩa là sau một thời gian, việc hắn không có nội lực sẽ bại lộ.
Cho nên ý định của Phong Bất Giác là kéo dài thời gian, chờ hắn nghĩ ra biện pháp rồi mới nhận nhiệm vụ này. Lời hắn nói mới rồi là để đối phương xin chỉ thị từ Diệp Thừa chưa xuất hiện ở trên thị trấn một chút, tốn thêm một ngày rưỡi cũng tốt, lại không ngờ Lâm Thường lập tức tỏ vẻ không cần xin chỉ thị, vậy thì lại phải viện cớ khác.
“Lâm đại hiệp, chẳng biết có thể đợi ngày mai rồi bày chồng ta tâm pháp?” Tự Vũ lại mở miệng nói.
“Hả? Vì sao vậy?”
“Công pháp bổn môn có chút đặc dị, việc Giác ca vừa mới làm ở dưới lầu, chư vị cũng đều thấy.” Tự Vũ bình tĩnh mà tự thuật, hoàn toàn nhìn không ra nàng là đang thêu dệt vô cớ, "Tuy là lợi hại, nhưng cũng có chút giá lớn, nguyên nhân cụ thể ta cũng không tiện nhiều lời, chỉ là trong hôm nay, chỉ sợ hắn...”
“Đúng đúng! Chính là như vậy!” Phong Bất Giác bỗng nhiên cao giọng cắt đứt Tự Vũ, hơn nữa hướng nàng nháy mắt ra hiệu. Đương nhiên, đây cũng là một phần vở kịch.
Bốn vị đối diện thấy thế lúc này liền tin chuyện này là thật, bởi vì bộ dáng Phong Bất Giác tựu phảng phất như nếu Tự Vũ nói thêm gì nữa thì sẽ bạo lộ nhược điểm nào đó của thần công lều trà Kiếm Mẻ bọn hắn.
“Ah, ha ha... Nếu hôm nay không tiện, vậy đợi một ngày nữa cũng không sao.” Lâm Thường nói: "Tứ muội sẽ không để ý chờ thêm một ngày a?”
“Đương nhiên.” Tô Thường trả lời, cũng hướng Phong Bất Giác ôm quyền chắp tay: "Tô Thường lúc này phải tạ ơn Phong lều chủ trước.”
Kỳ thật tiểu thán không phải là không có danh hiệu để báo, chỉ là danh hào kiểu "Kẻ Đánh Lén Hoảng Hốt” nghe qua thật sự không giống như là danh hiệu người trong giang hồ nên có.
Trên thực tế, trong năm người ở đây cũng chỉ có danh xưng "Cuồng Đồ Khó Lường” của Phong Bất Giác là có thể khiến cho người ngoài run lên. Còn như "Linh Kiếm Sĩ” của Tự Vũ, "Súng Khách Khôn Khéo” của Bi Linh cùng với "Cao Điệu Tập Kích" của Tích Bộ Thiếu Gia... Ít nhất trong thế giới võ hiệp này thì chắc chắn là ý nghĩa không rõ ràng, khó có thể giải thích.
“Lê Nhược Vũ.”
“Cổ Tiểu Linh.”
Dù sao đây không phải thế giới sét đánh, Tự Vũ Nhược Ly cùng Bi Linh Tiếu Cốt nghe cũng không giống tên, cho nên Tự Vũ cùng Bi Linh dứt khoát báo tên thật của bản thân.
“Ách...” Tích Bộ Thiếu Gia do dự hai giây: "Kim Phú Quý.”
Thời điểm nghe được ba chữ kia, ngay cả Phong Bất Giác cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười phá lên, mà Tự Vũ bên kia cũng đang cố nén lại.
Tiểu thán cùng Bi Linh thì triệt để điên rồi, bọn hắn mỗi người đánh lên một bên bả vai Tích Bộ, cười to không dứt: "Ha ha ha... Thì ra là thế... Ha ha ha ha ha...” Cười đến nước mắt cũng chảy ra rồi, việc này lại khiến cho bốn gã NPC đối diện với không khỏi cảm thấy không hiểu.
“Ah, ba vị lều khách này của ta ngày thường thích nhất là nói giỡn.” Biểu lộ của Phong Bất Giác thập phần tự nhiên mà giải thích với đám NPC: "Đây là một truyện cười bọn hắn mới hiểu ra, nghĩ đến là kìm lòng không được mới cười ra tiếng. Nếu có chỗ thất lễ, chư vị chớ trách.”
Lời giải thích này của hắn kỳ thật không có chút sức thuyết phục nào, bất quá Lâm Thường bọn hắn cũng không có ý muốn miệt mài theo đuổi. Bọn hắn nghĩ cùng lắm là tên tiểu tử kia báo ra một cái tên giả, kết quả liền bị đồng môn gạt bỏ mà thôi.
Nhưng trên thực tế, tên Tích Bộ Thiếu Gia báo thực sự là tên thật của hắn...
Tại giữa thế kỷ hai mươi mốt, một người sinh ra trong thành phố lớn lại bị cha mẹ nghĩ ra một cái tên như vậy, quá trình phát triển hẳn là rất đặc sắc...
“Ha ha... Phong lều chủ nói quá lời.” Lâm Thường trong Hoa Ảnh Sáu Kiếm xếp hạng đệ nhất, niên kỷ cũng lớn nhất, đương nhiên đối nhân xử thế hắn cũng là lão thành chu đáo. Hắn lập tức tựu như không có việc gì nói: "Nào nào... Mời ngồi, ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp.” Hắn dẫn mấy người lều trà Kiếm Mẻ tới bên cạnh một cái bàn lớn trong phòng ngồi xuống.
Phong Bất Giác vừa ngồi xuống, vừa thời cơ nói sang chuyện khác: "Đúng rồi. Không biết chư vị đại hiệp mời chúng ta tới đây là có chuyện gì chỉ giáo?”
“Không dám gọi là chỉ giáo.” Diệp Mộ Hạm nói: "Chỉ dựa vào thủ đoạn Phong lều chủ vừa lộ ra dưới lầu kia, chỉ sợ nói ngươi chỉ dạy mấy người chúng ta cũng dư dả.”
“Ha ha... Không dám nhận, không dám nhận.” Phong Bất Giác cười muốn giả tạo bao nhiêu có giả tạo bấy nhiêu, điều trong lòng của hắn hiện tại muốn nói chính là: Mấy tỷ muội này, các ngươi nếu mà muốn tự mình đến thử công phu của ta a, ta đây đã có thể dữ nhiều lành ít...
“Ôi chao~ Phong lều chủ không cần quá khiêm tốn.” Lâm Thường ở bên mỉm cười nói: "Mà ngay cả Diệp lão gia tử cũng phải lau mắt mà nhìn võ nghệ của ngươi. Điều này khó có, Chỉ sợ Phong lều chủ trong số người cùng thế hệ ở trong giang hồ căn bản tìm không thấy đối thủ a?”
“Không phải vậy...” Phong Bất Giác mở bàn tay phải ra, chỉ hướng Tự Vũ nói: "Trong những người cùng thế hệ, ở đây thì có một vị lợi hại hơn ta.”
Biểu lộ trên mặt bốn gã NPC trong nháy mắt liền đổi mấy lần, bọn hắn đối với vị Phong lều chủ này càng là đoán không ra. Từ biểu lộ trên mặthắn căn bản nhìn không ra câu nào là thật, câu nào là giả, cho dù theo nội dung lời nói mà coi thì cũng rất khó phán định hư thật.
Lấy câu này làm ví dụ, Phong Bất Giác nếu là nói thật, tựu chứng minh vị Lê nữ hiệp này so với cao thủ như chồng nàng còn lợi hại hơn, đây chẳng phải là ít nhất cùng cấp bậc với Hoa Ảnh Sáu Kiếm bọn họ? Mà nếu lời này là giả... thì đó chỉ là câu đùa vui mà thôi, ngoại trừ chứng minh vợ vị Phong lều chủ này có thể là người quản lý nghiêm ngặt thì cũng không nói gì hơn.
Mà ngay cả Lâm Thường lòng dạ sâu nhất cũng cảm thấy tình huống khó giải quyết. Những năm này, hắn trên giang hồ đã quen biết qua vô số người. Hắn biết rõ... người khó đối phó nhất chính là loại nhìn như phóng đãng, kì thực tỉnh táo thiện mưu. Loại người này có thể xử dụng loại ngữ khí vui đùa để nói thật, cũng có thể dùng thái độ nghiêm túc với ngươi nói lời vô nghĩa, hư hư thật thật, ngụy biến khó lường. Ai cũng không biết loại người này đến tột cùng là muốn gì, cũng vô pháp dự đoán bọn hắn sẽ làm làm gì tiếp theo.
Phong Bất Giác nhanh nói tiếp: "Đúng rồi, nãy Lâm huynh có gọi "Diệp lão gia tử’ có phải chính là vị tiền bối chúng ta gặp trên đường nhỏ ngoài trấn kia?”
“Đúng vậy.” Lâm Thường nói.
Phong Bất Giác lại hỏi dò: "Ừm... Lại không biết vị tiền bối kia có quan hệ gì cùng chư vị?”
Kỳ thật thông tin Phong Bất Giác biết được cũng thập phần có hạn. Tuy đêm qua hắn từ trong miệng Mạnh Cửu biết được một ít về tình huống cơ bản của thôn trấn, cũng biết lão giả so chiêu với mình trên đường nhỏ tên là Diệp Hợi, là quản gia Diệp phủ, nhưng về Hoa Ảnh Sáu Kiếm, Phong Bất Giác thực sự hoàn toàn không biết gì cả, mà ngay cả bốn chữ "Hoa Ảnh Sáu Kiếm” này đều là hắn từ lúc ở đại đường khách điếm nghe được từ tiếng nghị luận người chung quanh.
Cho nên giờ phút này câu hỏi Phong Bất Giác đặt ra phải mơ hồ. Hắn cũng không chủ động đem cái tên Diệp Hợi nói ra, chỉ là từ trong nội dung lời nói của đối phương tiến thêm một bước, dẫn đạo Lâm Thường lộ ra càng nhiều thông tin hơn.
Mà bên kia, Lâm Thường bọn hắn còn tưởng rằng vị Phong lều chủ này chỉ nghe qua uy danh hiển hách của Hoa Ảnh Sáu Kiếm nhưng không biết Diệp Hợi, bởi vậy mới đưa ra loại câu hỏi này.
Vì vậy, Lâm Thường trả lời: "Diệp lão gia tử là quản gia Diệp phủ, nói chúng ta tất nhiên là có quen hắn. Bất quá lão nhân gia ông ta cực ít giao thiệp với giang hồ, cho nên Phong lều chủ không biết thì cũng không kỳ quái.”
“Ừm... Mặc dù chỉ là nói một đoạn thông tin ta đã biết nhưng từ ngữ khí của hắn có thể suy ra... Hoa Ảnh Sáu Kiếm bọn hắn cũng đều là người Diệp phủ...” Phong Bất Giác thầm nghĩ: "Khách khí như vậy mà mời chúng ta đi lên, đoán chừng là bởi vì Diệp Hợi lão nhân kia đã bắt chuyện qua với bọn họ...” Lại một ý niệm trong đầu hiện lên: "Nhưng vì sao lại không mời lên lúc chúng ta vừa mới đến khách điếm? Từ lời Diệp Mộ Hạm có thể thấy được, bọn hắn sớm đã âm thầm quan sát động tĩnh lầu một...” Vài cái kết luận chỉ trong nháy mắt đã đưa ra: "Hừ, là muốn tận mắt xem thực lực của chúng ta, sau đó lại quyết định có nên cùng chúng ta thương lượng a...”
Trong nháy mắt đã có rất nhiều suy nghĩ cực nhanh lóe qua, tất cả đều đâu vào đấy mà tiến hành trong đầu Phong Bất Giác, mà nét mặt của hắn, kể cả ánh mắt thì lại không có chút biến hóa nào. Mỗi một sợi thần kinh trên mặt, mỗi một phần cơ thể của người này quả thực giống như là tắc kè hoa ngụy trang. Chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể triệt để hỉ nộ không lộ. Gương mặt như cười mà không phải cười này cũng có thể nói là một loại năng lực trời sinh.
“Ah ~ khó trách, khó trách...” Phong Bất Giác lại giả vờ giả vịt mà đáp lại nói.
Lâm Thường tiếp tục nói: "Việc thỉnh chư vị tới cũng là ý của Diệp lão gia tử. Hắn dặn chúng ta dàn xếp tốt cho chư vị trong khách sạn này.” Tầm mắt của hắn quét một vòng gian phòng khách: "Gian phòng Bính chữ Thiên này vốn là gian phòng của Diệp lão gia tử, bất quá từ lúc đi vào thị trấn, hắn căn bản không bước một bước nào vào, nơi này một mực không ai ở. Về phần nguyên nhân... chắc hẳn Phong lều chủ các ngươi cũng cũng biết. Cho nên, Diệp lão gia tử muốn thuận nước đẩy thuyền, đem gian phòng này nhường cho Phong lều chủ, thỉnh năm vị lúc này ở tạm hai ngày. Mấy vị nếu không chê...”
“Không cần nói nhiều, đây chính là việc cầu còn không được.” Phong Bất Giác bày làm ra một bộ thần sắc cảm kích: "Tại hạ lúc này phải tạ ơn bốn vị cùng Diệp lão gia tử một phen thịnh tình rồi.” Nhưng giờ phút này trong lòng Giác ca lại nghĩ: Lão già kia quả thật lợi hại. Cả ngày chỉ ăn gió uống sương, không ngủ không nghỉ a... Chẳng lẽ cái này chính là chỉ cần ngồi xuống có thể thay đi ngủ, uống mấy ngụm sương sớm là có thể chống đỡ sống sót 3-5 ngày trong truyền thuyết?
“Không cần phải khách khí.” Lâm Thường nói: "Phong lều chủ giỏi trẻ như vậy đã đạt thành tựu như vậy, chúng ta Diệp phủ tất nhiên là mừng rỡ kết giao.”
“Khách sáo xong rồi, chỗ tốt cũng đã cho, có thể nói tới sự kiện kia rồi nhỉ?” Diệp Mộ Hạm lúc này lại bất ôn bất hỏa mà xen vào một câu.
Ngữ khí của nàng tuy là bình thường, nhưng những lời này có vẻ rất bức người, Lâm Thường tranh thủ thời gian cứu sân đón một câu: "Ha ha... Phong lều chủ, không nói gạt ngươi, xác thực còn có một việc chúng ta muốn nhờ ngươi.”
Phong Bất Giác ngửi được mùi FLAG nhiệm vụ, hắn lập tức nói tiếp: "Cứ nói đừng ngại.”
“Ách... Ta nghe Diệp lão gia tử nói Phong lều chủ chính là người có nội lực tiên thiên thuần dương?” Lâm Thường hỏi.
Phong Bất Giác nhớ tới lúc thả ra kỹ năng khi so chiêu cùng Diệp Hợi liền lập tức minh bạch, tám phần là đối phương sau khi trúng phải kỹ năng cận chiến thuộc tính hỏa đã xảy ra chuyện gì nên mới đoán đó là "nội lực Tiên thiên thuần dương”. Cái này cùng với lý luận "ngự khí ngoài thân, hóa vô vi có” của vị mỹ nữ dưới lầu kia không khác biệt lắm, đều là căn cứ vào thông tin sai lầm mà dẫn tới kết luận sai lầm.
“Điều này còn không rõ ràng sao?” Phong Bất Giác hỏi ngược lại.
Những lời này này của hắn có như không. Rõ ràng cái gì? Rõ ràng đúng? Hay rõ ràng không phải?
“Sư huynh, lời này có lẽ nên để ta tự nói đi.” Tô Thường lúc này bỗng nhiên mở miệng, cũng đem ánh mắt quăng hướng Phong Bất Giác nói: "Không dối gạt Phong lều chủ, lần này là ta có cầu ở ngươi.” Nàng ngưng một chút, nói tiếp: "Tuần nguyệt trước kia, tâm pháp sở tu "Minh U Quyết’ của ta vừa đúng đến tầng thứ bảy đỉnh phong, nhưng bởi vì nội lực có hạn, vô pháp dựa vào lực lượng bản thân phá tan bình cảnh.” Nàng mặt lộ vẻ khó xử: "Bởi vì thân thể của ta là nội lực tiên thiên thuần âm, nếu như muốn mạnh mẽ phá tan khí quan, cần tu với có một người có nội lực chí cương chí dương, ngay thời điểm ta vận công phá quan liền dùng nội lực thuần dương tiến hành phụ trợ...”
Tô Thường cũng không có biện pháp nào mới phải cầu người khác. Việc phát triển nội lực có một chút quan hệ cùng thiên tư căn cốt, nếu hoàn toàn dựa vào chính mình, dùng phương pháp thông thường đi luyện, chỉ sợ nàng nhanh nhất cũng phải quá 30 tuổi mới đạt đến Minh U Quyết tầng thứ tám.
“Ừm...” Phong Bất Giác cắt lời nàng, dùng ánh mắt cổ quái đảo qua tất cả mọi người đang ngồi nơi đây: "Vị Tô nữ hiệp này... hai vị sư huynh sư đệ kia của ngươi chẳng lẽ...”
Lâm Thường lúc này mới nói: "Có điều này Phong lều chủ không biết, ức chế nội lực tiên thiên thuần âm của sư muội ta không phải chuyện người bình thường có thể làm được, ít nhất cũng phải là một thân đồng tử, tu vi nội công quá hai mươi năm, lại luyện tâm pháp võ học cương dương.”
“Nội lực tại hạ cũng là âm nhu.” Miêu Thiếu Khanh bổ sung nói, "Mà Đại sư huynh tuy là nội lực cương dương, nhưng hắn sớm đã cưới vợ, không hợp điều kiện.”
“Ta cũng đã cưới vợ...” Phong Bất Giác lập tức nói.
“Chuyện đó không cần phải lo, bởi vì Phong lều chủ chính là nội lực tiên thiên thuần dương, căn cốt không thể so sánh cùng thường nhân.” Tô Thường nói tiếp.
“Ách...” Phong Bất Giác vẫn đang suy nghĩ biện pháp: "Đúng rồi, chư vị đã gọi hoa ảnh "Sáu’ kiếm, vậy hẳn là còn có hai kiếm...”
“A, Lục sư muội Lộc Thanh Ninh kia của ta cũng là nữ.” Miêu Thiếu Khanh trả lời: "Nhị sư huynh "Vô Ảnh Kiếm’ Thương Phi còn lại thì tu tâm pháp nội công âm dương điều hòa.”
“A... Ha ha... Lại nói thêm hôm nay trong cái khách sạn Thương Linh này anh hùng hào kiệt tề tụ...” Phong Bất Giác gượng cười, vẫn đang kỳ vọng có thể lừa dối cho qua.
Đương nhiên, chính hắn cũng biết, chuyện này chỉ sợ là phiền toái...
Giang hồ tuy lớn, nhưng được xưng tụng cao thủ hôm nay cơ bản đều đã tụ tập ở lần này. Nếu trong khách sạn còn có người thích hợp khác để chọn, hoặc là uy hiếp hoặc dụ dỗ, Diệp phủ mấy vị này cũng đã sớm đem người nọ xong xuôi. Bọn hắn đã đến cầu Phong Bất Giác, 100% tựu là căn bản không có người phù hợp điều kiện.
Đối với người tập võ mà nói, cảnh giới tăng lên là đại sự hàng đầu. Nếu Tô Thường thực đợi đến lúc 30 tuổi mới đột phá U Minh quyết đến tầng thứ tám, khoảng thời gian vài năm tiếp theo kia nàng chỉ có một lựa chọn, chính là đổi một loại võ công khác để tu luyện với tư cách tâm pháp phụ trợ, bởi vì cho dù nàng tiếp tục tu luyện Minh U Quyết thì cũng khó có tiến bộ gì lớn, chỉ biết là đã không duyên cớ hoang phế quang âm. Nói một cách nghiêm trọng, trì hoãn mấy năm này có ảnh hưởng rất lớn với nàng lẽ ra có thể đạt đến.
Sáu kiếm tình như thủ túc, vì sự tình của Tô Thường, bọn hắn cũng có chút phiền não. Kỳ thật Tô Thường nếu căn cốt bình thường thì sự tình cũng không phiền toái nhiều như vậy, tùy tiện chọn người nào đó trong sáu kiếm giúp nàng hộ pháp phá quan là xong. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng là nội lực tiên thiên thuần âm...
Vì vậy, Phong Bất Giác hàng này bởi vì một loạt cơ duyên xảo hợp, trở thành lựa chọn duy nhất hiện tại.
Nếu đêm qua [Xem chiêu] hắn phóng ngẫu nhiên ra một cái kỹ năng khác, chỉ cần không phải thuộc tính lửa thì sẽ không có chuyện phiền toái này. Thí dụ như băng thuộc tính a... Có lẽ Diệp Hợi sẽ hiểu lầm Phong Bất Giác là truyền nhân Huyền Minh Thần Chưởng gì đó...
Vấn đề là hôm nay hắn đã bị hiểu lầm thành người có nội lực tiên thiên thuần dương, cũng không thể lúc này lại thừa nhận nói mình kỳ thật căn bản không có nội lực, hơn nữa hoàn toàn không biết võ công a. Thông tin này vừa rò rỉ ra, hắn đi ra ngoài hẳn sẽ bị người ta đánh chết.
Thấy bộ dạng có vẻ khó xử của Phong Bất Giác, Diệp Mộ Hạm lúc này vỗ bàn một cái: "Tiểu tử! Chúng ta thành tâm cầu ngươi, ngươi lại ra sức khước từ! Có ý gì? Bất quá chỉ là dùng chút ít chân khí cho sư muội ta mà thôi, có khó lắm không? Lại không ảnh hưởng tới căn cơ của ngươi, cùng lắm thì sau khi xong chuyện, Diệp phủ chúng ta tặng ngươi vài khỏa Đại Hoàn đan, xem như trả lại chút chân nguyên này của ngươi!”
Diệp Mộ Hạm thủy chung vẫn mang một loại thái độ kiêu căng. Tính cách nàng thẳng thắng, nói chuyện cũng trực tiếp. Bất quá điều này cũng không thể gọi là tật xấu. Một người nhanh mồm nhanh miệng bình thường cũng không xấu. Nói thêm, nàng cũng xem như là đệ nhất nữ kiếm khách giang hồ, lại là muội muội của Diệp Thừa, nếu không có phần ngông nghênh này thì có vẻ không quá bình thường.
“Hắn không phải là không muốn hỗ trợ.” Tự Vũ lúc này lại bỗng nhiên mở miệng, "Mà là lực bất tòng tâm.”
“Xin giải thích?” Diệp Mộ Hạm nhìn về phía Tự Vũ, lập tức hỏi.
“Võ học sở tu bổn môn chúng ta không giống với bất kì lưu phái đương kim võ lâm nào. Chư vị cũng đã chú ý tới, nội lực, công pháp vân vân của chúng ta từ biểu hiện mà xem thì một chút cũng nhìn không ra.” Tự Vũ đã bắt đầu màn lừa dối.
“Đúng vậy... Võ công chư vị hoàn toàn không có chút dấu vết nào.” Lâm Thường gật đầu nói tiếp.
“Hắn...” Tự Vũ liếc Phong Bất Giác: "Giác ca hắn... quả thật là nội lực tiên thiên thuần dương, mà lại thiên phú dị bẩm, tự nghĩ ra lưu phái. Nhưng thứ hắn luyện là công pháp tự mình ngộ ra, chỉ biết võ học của hắn. Hắn ngay cả thường thức thô thiển nhất cũng không có, cho nên hoàn toàn không biết nên làm sao để vận chân khí, vận công hộ pháp vân vân.” Nàng than nhẹ một tiếng: "Ai... Giác ca hắn cũng không phải là không muốn hỗ trợ, mà là việc chư vị muốn hắn làm có chút miễn cưỡng.”
“Ha ha! Thời khắc mấu chốt cũng là ngươi đáng tin ah!” Phong Bất Giác mừng rỡ trong lòng.
Đã có Tự Vũ thay mình giải vây, Phong Bất Giác vừa vặn bày ra phong phạm nam nhi, trầm giọng nói: "Đúng là như thế... Võ công của ta chỉ dùng để giết người, không phải dùng để...”
“Ha ha, là như thế này a...” Lâm Thường cười ngắt lời nói: "Điều đó không quan trọng, Phong lều chủ nếu không ngại, để Lâm mỗ truyền cho ngươi một bộ tâm pháp nội công trụ cột nhất. Nhiều nhất nửa ngày, Phong huynh có thể nắm giữ phương pháp vận khí.”
Phong Bất Giác thầm nghĩ: Bà mẹ nó, tức nước vỡ bờ a! Không phải chỉ là hỗ trợ thôi sao!
“Đã là như thế, tiểu đệ tự nhiên là nghĩa bất dung từ. Chư vị xin yên tâm, Phong mỗ nhất định đem hết toàn lực, trợ thần công Tô nữ hiệp tái tiến một bước.” Phong Bất Giác bày ra bộ dạng vui vẻ tiếp nhận, đợi đến khi sắc mặt bốn người đối diện chuyển biến tốt hơn, hắn mới lời nói xoay chuyển: "Bất quá... Nếu như ta hướng Lâm huynh lãnh giáo tâm pháp thì sẽ xem như học được võ công Diệp phủ, không biết Diệp đại hiệp hắn có...”
“Phong thiếu hiệp xin yên tâm, thứ ta truyền thụ cho ngươi chỉ là tâm pháp đệ tử nhập môn Diệp phủ, cũng không phải bí mật bất truyền trấn phái gì đó, gia chủ hắn sẽ không để ý.” Lâm Thường nói thẳng: "Hơn nữa, hôm nay quyết chiến của gia chủ sắp tới, chút việc nhỏ ấy... Cố ý dùng bồ câu đưa tin báo cáo tựa hồ cũng có chút không ổn.”
“Bất quá là người tập võ trao đổi lẫn nhau chút ít kỹ nghệ thô thiển mà thôi, cũng không phải muốn thu ngươi làm đồ đệ.” Diệp Mộ Hạm lúc này càng dùng lời nói khó nghe nói trắng ra: "Phong lều chủ nếu sợ tương lai có người mượn cớ chuyện này, cứ nói ngươi được Bích Không kiếm chỉ giáo, chỉ cần ngươi cũng dạy Lâm sư huynh ta một ít công phu da lông thô thiển để hoàn lễ là tốt rồi.”
“Ha ha... Diệp nữ hiệp nói đùa, Phong mỗ làm gì có chỗ nào có thể dạy Lâm đại hiệp kỹ nghệ...” Phong Bất Giác vẫn khách khí mà trả lời.
Hắn biết rõ đây rất có thể là một cái kỹ năng nhiệm vụ có thể học được nào đó, nhưng hắn không thể lập tức tiếp nhận, bởi vì Lâm Thường có nói "một lúc” có thể học được, vậy nghĩa là sau một thời gian, việc hắn không có nội lực sẽ bại lộ.
Cho nên ý định của Phong Bất Giác là kéo dài thời gian, chờ hắn nghĩ ra biện pháp rồi mới nhận nhiệm vụ này. Lời hắn nói mới rồi là để đối phương xin chỉ thị từ Diệp Thừa chưa xuất hiện ở trên thị trấn một chút, tốn thêm một ngày rưỡi cũng tốt, lại không ngờ Lâm Thường lập tức tỏ vẻ không cần xin chỉ thị, vậy thì lại phải viện cớ khác.
“Lâm đại hiệp, chẳng biết có thể đợi ngày mai rồi bày chồng ta tâm pháp?” Tự Vũ lại mở miệng nói.
“Hả? Vì sao vậy?”
“Công pháp bổn môn có chút đặc dị, việc Giác ca vừa mới làm ở dưới lầu, chư vị cũng đều thấy.” Tự Vũ bình tĩnh mà tự thuật, hoàn toàn nhìn không ra nàng là đang thêu dệt vô cớ, "Tuy là lợi hại, nhưng cũng có chút giá lớn, nguyên nhân cụ thể ta cũng không tiện nhiều lời, chỉ là trong hôm nay, chỉ sợ hắn...”
“Đúng đúng! Chính là như vậy!” Phong Bất Giác bỗng nhiên cao giọng cắt đứt Tự Vũ, hơn nữa hướng nàng nháy mắt ra hiệu. Đương nhiên, đây cũng là một phần vở kịch.
Bốn vị đối diện thấy thế lúc này liền tin chuyện này là thật, bởi vì bộ dáng Phong Bất Giác tựu phảng phất như nếu Tự Vũ nói thêm gì nữa thì sẽ bạo lộ nhược điểm nào đó của thần công lều trà Kiếm Mẻ bọn hắn.
“Ah, ha ha... Nếu hôm nay không tiện, vậy đợi một ngày nữa cũng không sao.” Lâm Thường nói: "Tứ muội sẽ không để ý chờ thêm một ngày a?”
“Đương nhiên.” Tô Thường trả lời, cũng hướng Phong Bất Giác ôm quyền chắp tay: "Tô Thường lúc này phải tạ ơn Phong lều chủ trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook