” Hình như vừa rồi có nghe người nào đó nghi ngờ anh không bắt được thỏ mà,” Âm Tường nhìn cái miệng phồng ra của Niếp Kỳ cười nói.

” Ờ….ông…iết….anh..ợi…ại..ậy” ( Ờ … không … biết… anh … lợi … hại … vậy) miệng vẫn còn ngậm thịt, Tiểu Kỳ cố gắng nuốt xuống, diễn đạt ý tứ không rõ ràng.

Âm Tường cưng chiều lấy tay lau nhẹ lên trên khoé miệng của Tiểu Kỳ, còn dùng lưỡi liếm đi chỗ nước thịt tiết ra dính ở bên môi, mỉm cười nhìn Tiểu Kỳ hé ra khuôn mặt đỏ bừng.

“Ăn từ từ thôi, Tiểu Kỳ, còn rất nhiều. Đủ cho em đó,” Đã lâu không được thưởng thức mùi vị của thịt khiến cho Niếp Kỳ ăn lấy ăn để, sợ Tiểu Kỳ không cẩn thận mà bị nghẹn, Âm Tường chỉ có thể chậm rãi vuốt đằng sau lưng để cậu có thể từ từ nuốt xuống.

Niếp Kỳ đang ăn nhìn thoáng qua Âm Tường, trong lòng tràn ngập lo lắng. Người yêu ở ngay bên cạnh mình, quan tâm đến mình, chờ đợi mình, loại cảm giác này cho tới bây giờ mình chưa từng có, nhưng lại quá tốt đẹp thế này….

Nước mắt của Niếp Kỳ trực chờ ở trên khóe mắt, Âm Tường nhìn thấy đôi mắt ngần ngận nước của người yêu tay chân liền luống cuống, không ngừng xoa ở đằng sau, cứ nghĩ rằng cậu đang bị nghẹn.

“Tường, em không sao, cám ơn anh. Có anh ở đây thật là tốt.” Nép sát vào lồng ngực của Âm Tường, nghe tiếng tim đập bình ổn khiến người ta an tâm, nước mắt của Niếp Kỳ không hiểu tại sao lại thi nhau rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã làm ướt đẫm cả một vùng ngực của Âm Tường.

“Tiểu Kỳ, anh yêu em. Bởi thế không cần phải nói cảm ơn với anh, vì yêu em, nên anh nguyện sẽ vì em mà làm tất cả, anh chỉ có một mong muốn, đó là hi vọng em cũng yêu anh như chính anh yêu em…”

Người chưa bao giờ  chân chính được một ai đó yêu thương như Niếp Kỳ, lần nữa được nghe câu thổ lộ của người yêu, hạnh phúc không nói lên lời, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt từ đằng sau của Âm Tường, áp mặt vào tấm lưng vững chãi, đem sức nặng bản thân dựa hết vào người này.

Âm Tường cảm nhận được người trong lòng đang rung động, hiểu được tâm ý người yêu, cũng không nói lời nào, quay người lại, gắt gao ôm lấy cậu, thật chặt…

Hai người cứ như vậy tới lúc mặt trời xuống núi, không còn chút tia sáng nào, Niếp Kỳ ngượng ngùng rời khỏi người Âm Tường, chỉ là Âm Tường lại hành động trước cậu một bước.

Nắm chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh của Niếp kỳ, không cho người yêu đi,”Tiểu Kỳ, cho anh ôm em một cái thôi, chỉ ôm em một cái thôi.”

Hàng đêm nghe tiếng tim đập của Âm Tường mới có thể đi sâu vào giấc ngủ của Niếp Kỳ đã trở thành thói quen, hít thở nhẹ nhàng, cảm thụ được tần suất nhịp tim đập giống hệt như mình. Niếp Kỳ thỏa mãn nhắm mắt lại

“Tiểu Kỳ, đồng ý cùng anh trở về đi?” Âm Tường hỏi lại một lần nữa.

Người trong lòng vẫn là không tự giác mà hơi run rẩy giật mình trước tiên, ngẩng đầu nhìn Âm Tường, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm ấy cậu đã biết điều mình muốn.

“Tường, hứa với em … sẽ không bỏ rơi em, có được không?”

“Tuyệt đối không. Bởi vì anh yêu em.” Âm Tường cúi đầu hôn người yêu thật sâu, anh biết người yêu đã phải trải qua biết bao nhiều thống khổ nên không dễ dàng gì mà có thể tin tưởng người khác. Thế nhưng giờ đây có được tình yêu của Tiểu Kỳ, thế  là đủ rồi.

Có được cam đoan của Âm Tường, Niếp Kỳ nhỏ giọng nói: “Tường, chúng ta trở về đi, em muốn cùng anh, em muốn nhìn nơi anh từng sống, muốn cùng anh từng giây từng phút đến lúc cuối cùng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương