Thiên Điểu Trước Gió
9: Buổi Phỏng Vấn


Công ty truyền thông Nhất Tuyến Khuyên
Lâm Hiểu Hiểu bất đắc dĩ thở dài "Kịch bản lần trước em chọn bị Hứa Dĩ Tuệ tranh mất rồi"
Lục Giai thở dài "Là tư bản động tay vào phải không?"
Lâm Hiểu Hiểu tỏ ra ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt "Làm sao em biết?"
Thấy phản ứng của Lâm Hiểu Hiểu, Lục Giai bất đắc dĩ bật cười "Cũng không phải là lần đầu em bị người ta tranh mất vai diễn, huống hồ Hứa Dĩ Tuệ trước đây từng có xích mích với em, cô ta muốn tranh đấu với em cũng là chuyện đương nhiên"
Lâm Hiểu Hiểu nhìn Lục Giai với một biểu tình khó xử, giới giải trí mà Lâm Hiểu Hiểu biết vốn dĩ là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh đạp lên kẻ yếu, đó là điều hiển nhiên
"Thôi được rồi, không sao, Hứa Dĩ Tuệ đó dù sao cũng là đàn chị của em, cứ để cô ta tranh đi, chị sẽ tìm một kịch bản khác cho em.

À còn nữa, phía toà soạn Blugie muốn phỏng vấn em về quá trình quay Nhân Tâm, bài phỏng vấn này sẽ đăng tải sau khi phim lên sóng, chị đã đồng ý với bên họ rồi, cuối tuần này họ sẽ đến gặp em"
Lục Giai kinh ngạc, cô bị dọa cho mơ hồ "Chẳng phải nói là Nhân Tâm rất bảo mật thông tin, sao họ lại biết em cũng tham gia vào bộ phim này, huống hồ Blugie là toà soạn lớn và uy tín nhất Đế Thành, lý nào lại tìm một diễn viên không tên tuổi như em để phỏng vấn chứ?"
Lâm Hiểu Hiểu bình tĩnh giải đáp từng thắc mắc một "Thứ nhất, Blugie là tòa soạn duy nhất được Tống thị tin tưởng, phía Chủ tịch Tống tin tưởng thì em cứ yên tâm.

Thứ hai, họ chọn em đương nhiên là do phía Tống thị sắp xếp rồi, em là diễn viên duy nhất trong số dàn cast Nhân Tâm trực thuộc công ty truyền thông của Tống thị, không là em thì là ai?"
Lục Giai đột nhiên hiểu ra mọi thứ, hóa ra là như vậy "Em hiểu rồi"
Thì ra đây chính là cảm giác được công ty nâng đỡ, huống hồ uy quyền của hai chữ Tống thị cũng đủ cho một toà soạn lớn để mắt đến một diễn viên hạng xoàn như cô.

Nguồn tài nguyên này quả thực Tống thị sắp xếp cùng đầy dụng tâm
Như đã báo trước, phía Blugie cử người đến gặp Lục Giai tại Nhất Tuyến Khuyên để tiến hành phỏng vấn, người được cử đến là một phóng viên tác vụ đáng tin tưởng của họ
"Chào Lục tiểu thư, tôi là Uất Trì Linh Lăng, phóng viên của tòa soạn Blugie, rất hân hạnh được gặp cô"
Lục Giai bắt tay lịch sự đáp lại "Chào Uất Trì tiểu thư, tôi là Lục Giai, hân hạnh được làm việc với cô"
Trong căn phòng riêng chỉ có hai người, Lục Giai nhìn cô gái ở trước mặt, cô ấy thỉnh thoảng vừa nói vừa nở một nụ cười chân thành, nụ cười ấy khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm
Uất Trì Linh Lăng cẩn trọng ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện bằng máy ghi hình, cuộc hội thoại này sẽ là tư liệu để cô viết bài
"Lục Giai, vai diễn lần này của cô có phải rất khác biệt so với những vai diễn trước đây không?"
Lục Giai gật đầu "Ừm, đúng là có rất nhiều khác biệt"

Uất Trì Linh Lăng nhanh trí ứng đáp "Có thể ví dụ một vài cái cụ thể không? Chúng tôi rất tò mò về dự án lần này của Tống thị cũng như cảm nghĩ của cô về bộ phim"
Lục Giai nghĩ rất nhanh liền đáp lời "Bộ phim này yêu cầu rất cao về kỹ thuật diễn xuất, sử dụng diễn xuất bằng mắt rất nhiều để truyền tải nội tâm cũng như cảm xúc của nhân vật Vì đây là một bộ phim điện ảnh mà, cho nên yêu cầu rất cao đối với mỗi diễn viên tham gia, ngoài diễn xuất ra còn phải có một sức khỏe tốt vì cảnh quay liên tục được luân phiên thực hiện, huống hồ đây còn là dự án lớn của Tống thị đầu tư, chủ tịch bỏ rất nhiều tâm huyết cho dự án lần này.

Chính vì vậy, tôi cũng như các bạn diễn khác của mình đều rất nỗ lực để hoàn thành vai diễn một cách tốt nhất"
Uất Trì Linh Lăng phối hợp, tiếp tục đặt ra những câu hỏi khác "Trong quá trình quay phim có phải rất áp lực không?"
Lục Giai gật đầu dứt khoác "Phải, rất áp lực"
Uất Trì Linh Lăng hiếu kỳ "Vì sao vậy?"
Lục Giai đưa tay che miệng cười "Lần đầu tôi tham gia một dự án có đầu tư lớn như vậy, ban đầu tôi thật sự không biết phải làm thế nào, có rất nhiều cảnh quay tôi bị NG nhiều lần nên cảm thấy bản thân kém cỏi đã làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người, nhưng nhờ có sực giúp đỡ của mọi người cũng như đạo diễn Quách, toàn bộ ekip làm phim đã hỗ trợ tôi, giúp tôi có thể hoàn toàn buông bỏ chướng ngại và tiến về phía trước "
Uất Trì Linh Lăng mỉm cười "Đúng thật là không dễ dàng để tạo ra một tác phẩm hay"
Cuộc trò chuyện được tiếp diễn sang những vấn đề khác hơn, Uất Trì Linh Lăng ngại ngùng hỏi "Không biết Lục Giai có ngại chia sẻ về những chuyện cá nhân một chút không, độc giả của chúng tôi rất tò mò về cô"
Lục Giai gật đầu, nhận được lời hồi đáp, Uất Trì Linh Lăng không ngại hỏi thẳng "Một người xinh đẹp như cô chắc hẳn được rất nhiều người yêu thích, không biết về phương diện này cảm nghĩ của Lục Giai như thế nào?"
Lục Giai điềm nhiên cười khổ "Là gài bẫy tôi đúng không? Được rồi, đã là cẩu độc thân hai mươi lăm năm rồi, tôi cũng không ngại lan tỏa sự độc thân này đến mọi người"
Nói xong Uất Trì Linh Lăng và Lục Giai đồng loạt phá ra cười rất vui vẻ, Uất Trì Linh Lăng lấy lại bình tĩnh, cô lại hỏi thêm một câu nữa
"Nếu đã vậy thì cô có thể tiết lộ mẫu bạn trai cô thích là như thế nào không?"
Lục Giai ngẫm nghĩ một lúc, lại có chút xấu hổ đáp "Ưm...Trước đây chưa từng nghĩ đến"
Uất Trì Linh Lăng liền cứu cánh, cô vội nói vào "Vậy tôi đưa ra vài lựa chọn, cô cảm thấy phù hợp nhất thì cứ chọn là được"
Lục Giai đồng ý, Uất Trì Linh Lăng liền đặt câu hỏi "Giữa một người đàn ông mặc sơ mi trắng và một người mặc đồ thể thao đứng trước mặt"
Lục Giai "Mặc áo sơ mi trắng"
Uất Trì Linh Lăng nhướng mày, tiếp tục hỏi "Một người sạch sẽ tươm tất và một người phong trần đầy mồ hôi"
Lục Giai không suy nghĩ liền trả lời ngay "Tôi thích người sạch sẽ tươm tất hơn, vì ấn tượng ban đầu rất quan trọng"
Uất Trì Linh Lăng đưa thêm lựa chọn kế tiếp "Vậy giữa một người cool ngầu, tiêu soái và một người hài hước đáng yêu"
Lục Giai cười "Cool ngầu, tiêu soái"
Uất Trì Linh Lăng tổng kết lại "Là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, sạch sẽ, tươm tất, cool ngầu, tiêu soái...Chậc, là đại thần trong mộng của khá nhiều cô gái nha"
Lục Giai che miệng cười "Phải, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi"
Không biết vì điều gì, đột nhiên trong đầu Lục Giai mơ màng thoát ẩn thoát hiện hình ảnh về dáng vẻ của Ngôn Phiên vào lần đầu tiên cô gặp ở Hộp đêm

"Được rồi, câu hỏi cuối cùng của chúng ta ngày hôm nay, Lục Giai hãy dùng một câu nói để truyền tải năng lượng tích cực đến mọi người?"
Lục Giai hướng về phía máy ghi hình nói rất nhanh "Cuộc đời chỉ có một, vì thế hãy làm những gì khiến bạn hạnh phúc và ở bên người khiến bạn luôn mỉm cười"
Uất Trì Linh Lăng nghe thấy câu nói này, trong đầu liền nhảy số, cô cũng chủ động lặp lại một lần nữa "Tích cực sống vui vẻ, vì bản thân mình"
Sự cộng hưởng giữa hai người tạo nên một cuộc trò chuyện đầy thú dị, bầu không khí vô cùng dễ chịu.

Lục Giai không biết có phải do Uất Trì Linh Lăng giỏi nắm bắt tâm lý người khác hay không, nhưng khi nói chuyện với cô ấy, Lục Giai như đang tâm tình với một người bạn bình thường, không hề bị áp lực như gặp đối tác
Khi kết thúc buổi phỏng vấn, Lục Giai và Uất Trì Linh Lăng còn cùng nhau đi ăn, cả hai trò chuyện rất lâu, đến khi trời tối mịch mới chịu chia nhau về nhà
Vì tạm thời vẫn chưa chọn được cho Lục Giai kịch bản tốt nên Lâm Hiểu Hiểu liên hệ cho Lục Giai tham gia vào một vài Show tạp kỹ để giữ nhiệt, sau khi Độc Sủng Vương Phi phát sóng, Lục Giai như một làn gió mới của giới giải trí, chính vì vậy, Lâm Hiểu Hiểu biết bản thân cần làm gì để có hướng đi tốt nhất cho Lục Giai
Chương trình Tạp kỹ này không phải tham gia vào các trò chơi mà là một cuộc thi lồng tiếng mang tên Thanh Lâm Kỳ Âm"
Khách mời đặc biệt sẽ cùng tham gia lồng tiếng vào một bộ phim, một nhân vật bất kỳ được chương trình thiết lập sẵn, trong chương trình này, người ngồi ghế giám khảo đều là những tiền bối kỳ cựu trong ngành
Chương trình kéo dài 5 tập, mỗi tuần sẽ phát sóng một tập, thời gian ghi hình cũng rất ngắn, không có quá nhiều kỹ xảo, chủ yếu nội dung đều phụ thuộc vào khả năng biến hóa giọng nói linh hoạt của khách mời tham gia
Sau khi Lâm Hiểu Hiểu sắp xếp xong mọi thứ, phía Chương trình Thanh Lâm Kỳ Âm cũng đã sẵn sàng tuyên truyền, trang chủ chương trình đăng tải một poster được chỉnh chu kèm thông báo khách mời sắp tới
Lục Giai mỉm cười, cô liền nhấn chia sẻ bài viết đó về trang cá nhân của mình kèm dòng trạng thái hào hứng
[Tôi đến đây] [Thanh Lâm Kỳ Âm - Không gặp không về]
Đến lúc này, đột nhiên âm báo tin nhắn đến nhảy đing đing đing liên tục làm Lục Giai đứng hình mất mấy giây, sau đó cô bấm vào xem tin nhắn, hóa ra là nhóm chat trong hội fan hâm mộ của Lục Giai, bọn họ đang không ngừng spam liên tục
[Giai Giai tham gia Thanh Lâm Kỳ Âm thật sao?]
[Giai Giai ở đâu? Cô ấy trong đây sao?]
[Lục Giai có chất giọng riêng, nhất định sẽ có điểm cao]
Lục Giai nhìn mớ tin nhắn hỗn độn, cô ngơ ngác một lúc sau nội tâm không ngừng gào thét
Mình vậy mà lại có fans
Sáng nay chị Hiểu Hiểu có nói sẽ thêm mình vào nhóm, hóa ra là nhóm tró chuyện kín của người hâm mộ
Đúng là có nằm mơ cũng không ngờ mình lại có fans
Lục Giai bình tĩnh cẩn thận nhắn từng chữ

[Chào mọi người, tôi là Lục Giai, rất vui vì được gặp]
...
...
...
"Sao im vậy? Offline hết rồi sao?" Lục Giai nhìn chầm chầm vào điện thoại, mãi một lúc, số tin nhắn liên tục spam khiến Lục Giai không kịp tiếp thu, cô phải kéo vội lên trên để xem lại từng tin nhắn một
[AoA]
[Lục Giai là chị thật rồi]
[Chúng tôi rất yêu thích chị]
[Lục Giai trong nhóm chat của chúng ta, tôi không biết phải hình dung tâm trạng thế nào]
[Giai Giai của chúng ta tham gia Thanh Lâm Kỳ Âm đó]
[Đỉnh]
[Chúng em nhất định sẽ xem và vote phiếu điểm cho chị]
[Chị đừng lo, ngoài kia có thế nào chúng em vẫn sẽ ủng hộ chị]
....
Lục Giai kéo đến hết, rất nhiều tin nhắn từ người hâm mộ khiến cô rất kích động, Lục Giai hít một hơi sâu rồi chậm rãi thở ra
[Đúng vậy, tôi sẽ tham gia Thanh Lâm Kỳ Âm, vì mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức]
Tiếp theo đó là vô số những tin nhắn kèm sticker đáng yêu gửi đến Lục Giai
Lục Giai nằm trên giường, bị những tin nhắn từ người hâm mộ kích động đến không tài nào ngủ được, cô ôm chăn, ôm điện thoại, lăn qua lăn lại cả đêm
Cảm giác được người khác công nhận, được người khác yêu thương quả thật rất tuyệt vời.

Nhưng mà có một việc fans yêu cầu khiến cô phải đau đầu vắt óc suy nghĩ, đó là...
[Giai Giai, cầu tên fandom]
Lục Giai chổng mông lên trời, đầu vùi vào trong chăn
Tôi vẫn chưa nghĩ ra, các bạn đừng hối nữa
- ----//-----
Nhà Hàng Phiêu Tiêu Nhật
"Ngôn ảnh đế, mong ngài suy nghĩ lại, đây là những kịch bản tốt nhất ở chỗ tôi, lần hợp tác này chỉ có lợi cho ngài mà thôi"
Ngôn Phiên nhếch miệng cười "Lợi? Lợi gì?"

Thẩm Học Nho dương dương tự đắc "Giải thưởng cuối năm"
Ngôn Phiên nhướng mày đáp ngay "Tôi không thiếu"
Thẩm Học Nho đã mất cả buổi trời khuyên răng mà Ngôn Phiên vẫn cứ trơ trơ ra đó, xem ra là chuyến đi này tốn công vô ích rồi
"Vậy là Ngôn ảnh đế đây nhất quyết không đồng ý hợp tác với Thẩm mỗ"
Ngôn Phiên dứt khoác gật đầu làm Thẩm Học Nho tức đến đỏ mắt, ông ta hùng hổ bỏ đi ngay sau đó
Ngôn Phiên cầm số kịch bản bị anh xem là rác rưởi ném vào một góc, anh vẫn còn nhớ lần đó Thẩm Học Nho đã có ý đồ xấu với Lục Giai, nếu lần đó cô ấy không đụng trúng anh, liệu có phải bây giờ vẫn đang chịu sự dày vò của bọn chúng, những kẻ này xuất hiện chỉ khiến anh cảm thấy bẩn mắt
Điện thoại đặt trên bàn rung chuyển nhẹ, Ngôn Phiên nhìn vào tên người gọi đến lưu trong danh bạ, anh vội vàng nghe máy
Người ở bên kia gấp ráp nói "Con về Ngôn trạch ngay đi, bà nội xảy ra chuyện rồi"
Ngôn Phiên không chần chừ liền tức tốc lái xe về Ngôn trạch
"Bà nội"
Ngôn Phiên kích động bước vào, anh ngồi xuống bên cạnh giường, Ngôn lão phu nhân nằm trên giường bệnh, khí sắc không tốt lắm
Bà đưa tay lên sờ vào mặt Ngôn Phiên chậm rãi nói
"A Phiên về rồi à? Cháu gầy đi rồi phải không?"
Ngôn Phiên cúi đầu "Bà cảm thấy sao thế nào rồi?"
Ngôn phu nhân đứng gần đó liền lên tiếng "Bệnh tình của bà đột nhiên chuyển biến nặng, lúc nãy còn ngất đi, mẹ lo quá nên gọi con về"
Ngôn Phiên nhìn mẹ của anh nghiêm túc hỏi lại "Bác sĩ nói thế nào?"
Ngôn phu nhân nhìn con trai của mình, bà có chút đắn đo "Bác sĩ Hồng nói bà bị ngất là do thiếu máu, mẹ đã bảo người làm đổi thực đơn để bổ máu cho bà"
Ngôn Phiên quay lại nhìn bà nội đau lòng nói "Hay là cháu ở nhà chăm sóc bà"
Ngôn lão phu nhân lắc đầu, bà sợ nhất là bản thân trở thành gánh nặng, bà muốn Ngôn Phiên yên tâm thực hiện ước vọng của mình, không muốn vì bà mà trì hoãn nữa "Không cần, có mẹ cháu chăm sóc bà, còn có bác sĩ Hồng, cháu không cần lo lắng"
"Nhưng mà bà...." Ngôn Phiên còn chưa nói hết câu đã bị bà nội ngăn lại
"Muốn hiếu thảo với bà thì sớm đưa cháu dâu về đây ra mắt bà, ta già rồi, đó là tâm nguyện duy nhất của ta"
Ngôn Phiên nhíu mày không dám hứa, anh chưa thể dám chắc điều gì "Cháu sẽ cố gắng"
Sau khi bà nội uống thuốc, nghỉ ngơi, Ngôn Phiên ra ngoài phòng khách ngồi xuống bên cạnh Ngôn phu nhân, anh ân cần đặt tay lên vai bà "Cực cho mẹ rồi"
Ngôn phu nhân bất đắc dĩ cười "Thằng bé ngốc này, phụng dưỡng bà nội là trách nhiệm của mẹ, con đó, đừng có suy nghĩ linh tinh, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân"
Ngôn Phiên cười chua xót, anh vì gia đình này mà phấn đấu để bà và mẹ có thể có được cuộc sống thoải mái, nhưng khi kinh tế gia đình thoải mái hơn rồi thì anh lại không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc họ
Ngôn Phiên đã ở lại đây hai ngày, khi bà nội đã thật sự khỏe, anh mới dám rời đi để tiếp tục công việc của mình
Gần đây Ngôn Phiên đang chuẩn bị một kế hoạch lớn, có thể xem là bước ngoặt lớn của anh trong sự nghiệp diễn xuất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương